Quyển 08 - Chương 381-382

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 381: Sát khí ngút trời.

Trạng thái ăn không ngồi rồi thật sự quá xấu hổ, đám Cố Tiểu Thương sững sờ chốc lát, lập tức tìm đại một phía rồi lao đi. Sứ mệnh của mình đã không thể tiếp tục, vậy chỉ có thể đi giúp mấy đội khác.

Mà lúc này rơi vào sự xấu hổ ăn không ngồi rồi, lại nhất thời vẫn không nghĩ ra đối sách còn có một nhóm người.

Trong lòng sông, hai đội ngũ tìm kiếm một trái một phải đi hết một nửa vòng, kết quả hai bên hoàn mỹ gặp lại nhau ở chỗ nào đó, nếu không phải nhân số đối diện liếc mắt cái đã biết không chỉ có bảy người, thì suýt nữa lại đánh nhau vì hiểu lầm.

Giờ hai bên chạm mặt, mỗi người đều ngơ ngác nhìn nhau, đi một vòng vậy mà không nhìn thấy nhóm người Hàn Gia Công Tử đâu.

Tên đoàn trưởng đại nhân rất lo âu, bởi vì phía trên kia đã gởi tin nhắn tới, một đội ngũ người chơi Vân Đoan đã được kiểm nghiệm hoàn tất, mục tiêu đã được rút nhỏ lại thêm một bước. Điều này đối với mọi người là tin vui, nhưng với gã lại là một tin xấu cực lớn. Giờ gã cũng rất cần thời gian đó! Đoàn trưởng lại dùng ánh mắt nghi ngờ quan sát Kiếm Nam Du, tuy trước đó gã cũng cho rằng suy đoán của Kiếm Nam Du rất có lý.

"Sao lại không có được?" Kiếm Nam Du cũng nghĩ không ra. Mặc kệ đối phương muốn băng qua con đường nối ngang đó, hay là quay trở lại ngã ba để đi về phía bên phải, hai đội ngũ của bọn hắn đều nên gặp nhau mới đúng, nếu vậy thì chỉ còn một cách giải thích duy nhất: Đối phương cũng không ở trên tuyến đường này.

"Còn có thể đi đâu được chứ?" Kiếm Nam Du lầm bầm.

"Tôi cũng rất muốn biết." Giọng điệu của đoàn trưởng lạnh lẽo, từ lúc bắt đầu gặp Kiếm Nam Du đến giờ thái độ của gã biến hóa mấy lần có thể dùng điêu luyện sắc sảo để hình dung.

"Không tốt!" Kiếm Nam Du đột nhiên nhớ tới gì đó, vỗ đầu một cái.

"Sao?" Đối phương cũng căng thẳng theo.

Kiếm Nam Du nhanh chóng vẽ ra địa hình chữ "A" ngược của nơi này lên mặt đất, chỉ góc trái chữ "A" ngược nói: "Hai đội người của chúng ta, một đội đi qua đường ngang, một đội vẫn đi thẳng, như vậy thì nơi này là góc chết đó!"

"Cứ như vậy, thừa lúc này, bọn họ đã có thể quay trở lại con đường ngang này để đi qua bên phải, tiếp tục đi vào trong thành!" Phản ứng của đoàn trưởng kia cũng không chậm. "Moá nó, mau đuổi theo! !"

Mà lúc này trong lòng Kiếm Nam Du thì lại nghĩ càng sâu hơn. Vốn gã cũng không cần tranh thủ thời gian. Gã chỉ cần ung dung chú ý mục tiêu, sau đó chờ thời cơ thích hợp là được, lần này không được thì có thể chờ lần sau. Kiếm Nam Du vốn chính là một người rất kiên nhẫn. Chỉ là với tình trạng hiện tại, dường như hành động của phe mình đều nằm trong lòng bàn tay của đối phương. Nhóm người của mình rất có thể đã bị bại lộ. Như vậy thì gã cần phải mau sớm ra tay. Ra tay càng trễ, có lẽ đối phương sẽ càng chuẩn bị chu đáo.

"Mau mau mau!" Giờ đây đoàn trưởng nọ đang thúc giục đám anh em không ngừng. Nhưng bất kể đội ngũ có nhanh hơn đi nữa thì cũng phải có nhanh có chậm, tốc độ tiến lên thế này muốn chặn người còn không sao, muốn truy đuổi người thì không cần trông mong nữa. Kiếm Nam Du vội vàng đi lên nói với tên kia: "Cứ vậy thì chắc không đuổi kịp. Mau lựa một vài chức nghiệp tốc độ đi trì hoãn trước đã, mấy người khác nhanh chóng đuổi theo sau!"

Đoàn trưởng hiểu rõ địa hình, lộ trình dài ngắn của nơi này sao không biết trước mắt còn lề mề thì chỉ có thể bảo trì một khoảng cách nhất định với đối phương thôi, đuổi cả đời cũng chẳng kịp được. Thế là cũng rất dứt khoát, nhanh chóng lựa mấy chức nghiệp đạo tặc và cung tiễn thủ ra. Đáng tiếc bản thân gã là một chiến sĩ, không thể nào tự mình dẫn dắt tiểu đội này được, chỉ có thể dặn dò lui tới: "Nhanh đuổi qua, tốt nhất có thể chặn bọn nó ở ngay đường ra, chúng tôi theo đằng sau sẽ đến ngay. Cố lên!"

Đám cung tiễn thủ và đạo tặc này của đối phương phần lớn đều chưa từng giao thủ với đám Hàn Gia Công Tử, không biết sự đáng sợ của đám cao thủ hàng đầu kia, thấy với thanh thế này của phe mình đã đủ để áp chế, cho nên rời đi cực kỳ tự tin. Mà đoàn trưởng nọ biết rõ đối thủ đáng sợ, chỉ đi có mấy mống người, giao thủ chính diện thì chắc chẳng giết được đám kia. Nhưng nếu đã là chức nghiệp tốc độ, quần nhau kéo dài chút thời gian chắc vẫn được, cho nên lại gởi một tin nhắn dặn dò. "Cẩn thận, cẩn thận, cẩn thận vào". Chỉ thiếu điều không nói "Mày chết cũng không sao, nhưng nhất định phải chặn được người lại cho chú" thôi.

Trong lòng sông náo nhiệt như vậy, chiến cục trên mặt đất thì mới chốc lát mà đã có bao nhiêu biến đổi.

Dong binh đoàn Bách Chiến đột nhiên xuất hiện cùng với một đám người chẳng có việc gì của đối phương hợp hai thành một với đội khác, đều khiến người chơi thành Vân Đoan cảm thấy cật lực gấp bội.

Đặc biệt là đám người của dong binh đoàn Bách Chiến, cũng không phải cho người ta bay thẳng về chầu trời, vừa lên giao thủ hai ba chiêu thì xài một chiêu Bão Thân Đầu, người chơi Vân Đoan bị ném ngã rạp gần hết. Tuy chiến lực vẫn còn, nhưng vấn đề là trận hình được bố trí chặt chẽ như đang cố ý bảo vệ ai đó đã chẳng còn sót lại gì, từ đó Tod có ở bên trong đội ngũ hay không liếc mắt cái là thấy ngay.

Đám người chơi của liên minh dong binh tuy rất tức giận dong binh đoàn Bách Chiến đột nhiên ra tay, nhưng cũng phát hiện đám kia quả thực đang làm tay chân cho bọn hắn, bọn hắn giờ đã học được cách được chiếm hời của người khác. Vừa thấy không có Tod, ngược lại là bọn hắn dẫn đầu nắm chặc thời gian xông về đội ngũ tiếp theo.

Trên chiến trưởng giờ tổng cộng chỉ còn lại ba đội, có hai đội ngũ dường như nối liền nhau bị người ta giải quyết. Bởi vì không thấy tung tích của Tod, vậy thì dùng cách bài trừ, thì có thể chắc chắn Tod đang ở đội ngũ cuối cùng rồi.

Đội cuối cùng này chính là đội của Hắc Sắc Thực Chỉ dẫn dắt, tên này đủ xảo quyệt, vừa bắt đầu đã dẫn người cố ý vừa đánh vừa đi đường vòng về phía xa. Cho nên đội này của gã vừa bắt đầu đã không gặp phải dong binh đoàn Bách Chiến, cũng không gặp phải mấy đội cứu viện không có việc gì làm của đối phương. Nhưng khoảnh khắc này, chiến đấu bên ba đội khác đều đã kết thúc, ngay tức thì toàn bộ đội ngũ chiến đấu trên bản đồ đều đổ xô bao vây về phía này của gã. Trong đó cũng bao gồm đám người chơi thành Vân Đoan.

Diễn trò thì phải diễn cho trọn bộ. Giờ nếu đã bị đối phương cho rằng Tod ở bên trong đội ngũ này, mọi người tất nhiên cũng phải bày ra dáng vẻ liều chết chống cự.

Vốn với tốc độ di chuyển chỉnh thể của mấy đội ngũ này là không có bất kỳ đoàn đội nào có thể so sánh được với dong binh đoàn Bách Chiến. Nhưng giờ thắng lợi đang ở ngay trước mắt, mọi người cũng mặc kệ đoàn đội chiến gì đó, chức nghiệp có tốc độ đều đang giành giật từng giây từng phút chạy đi tiếp viện. Chỉ chốc lát trên bản đồ xuất hiện tỉnh cảnh luyện binh đồ sộ. Các chức nghiệp không có ưu thế về mặt tốc độ đều hỗ trợ lẫn nhau, chạy nhanh thì liều mạng truy đuổi ở trước nhất, chạy chậm thì ò í e đuổi theo cuối đội ngũ.

Hắc Sắc Thực Chỉ khổ thực! Gã dẫn dắt đội ngũ chiến đấu lùi xa về phía đồi hoang đất vắng, chính là muốn tránh trong lúc chiến đấu bên địch có thể nhận được tiếp viện. Chiêu này đúng là rất hữu hiệu, không thấy đội ngũ của gã là đội ngũ còn sống sót cuối cùng trong bốn đội à?

Nhưng lại bởi vì nguyên nhân này, đội ngũ của gã nhất thời đã trở thành mục tiêu công kích. Tất cả mọi người đều nhào về phía bọn họ, hơn nữa ý chí chiến đấu lúc này của đối thủ đã đạt đến đỉnh điểm. Như đã đánh đến cửa ải cuối cùng của trò chơi vậy, chẳng có chút nỗi lo về sau nào nữa, thẳng tiến không lùi xông lên. Ngay cả đám đối thủ vẫn luôn đánh nhau lề mề cũng chỉ nháy mắt đã thay đổi phong cách, lúc đầu đối thủ như chỉ muốn tìm ra Tod, bản thân cũng không muốn có tổn thất quá lớn, cho nên lúc chiến đấu cũng rất bảo thủ. Giờ tin chắc Tod ở trong đội này, liền xài sách lược giết sạch cướp sạch đốt sạch, liều mạng oanh tạc, liều mạng bùng nổ, liều mạng mà chém.

Nhưng vì thực lực của mọi người đều sàn sàn, giờ liều mạng thì song phương đều nhanh chóng có người tử vong. Hắc Sắc Thực Chỉ thấy nhân số của đối thủ càng lúc càng ít, mà trong đội ngũ phe mình cũng càng lúc càng ít. Đám người đầy khắp núi đồi trên bản đồ đang chạy tới thì lại càng lúc càng nhiều.

Đám người chạy tới này có dong binh đoàn của thành Lạc Diệp, cũng có của thành Vân Đoan, song phương xông tới đều giúp đỡ phe mình, ở trên đường cũng đánh nhau không ngừng. Hơn nữa bởi vì tốc độ nên kéo dãn khoảng cách, chiến đấu cực kỳ có cảm giác lập thể và cảm giác trình tự.

Chạy ở trước hết là đội ngũ đạo tặc liều mạng bằng dao găm, bọn hắn sau khi sử dụng kỹ năng Tật Hành thì tốc độ nhanh nhất trong các chức nghiệp. Nhưng kỹ năng Tật Hành này có thời hạn, thời hạn qua đi, tốc độ của đạo tặc còn thua cả cung tiễn thủ, thế là cung tiễn thủ trong đội ngũ sãi bước vượt qua, trong lúc tiến lên thì bảo trì khoảng cách tiến hành bắn nhau có độ khó cao. Bởi vì người nhiều, một mũi tên bắn ra, dù không bắn trúng mục tiêu, đánh bậy đánh bạ cũng có thể bắn ngã một người. Còn về người phe mình hay là đối thủ, điều này khá khó nói, dù sao trong lúc này mọi người cũng chẳng có tâm tư để mà so đo.

Sau đó nữa chính là đội ngũ pháp sư ném kỹ năng vào nhau. Trong tất cả đội ngũ kịch chiến thì chiến trận này đẹp mắt nhất, Hỏa Cầu trôi nổi trong đám người hệt như đèn sáng chỉ đường, trên bầu trời cứ chốc chốc thì vang lên tiếng sét đùng đoàng, một tia sét xanh lam bổ trúng đầu người nào đó, Băng Toàn Phong tỏa ra khí lạnh bức người, cũng đấu đá lung tung uốn tới ẹo lui, càng có một vài nơi thường bạo phát ra hỏa quang, đó là có vài pháp sư cảm thấy không đã ghiền, dứt khoát đứng yên ném hai pháp thuật diện rộng để tăng thanh thế.

Lại sau đó đội ngũ kỵ sĩ và đội ngũ chiến sĩ có phong cách khá tương tự. Đám người này đều chẳng có hiệu quả ánh sáng hình ảnh hoa mỹ, nhưng tiếng va chạm lúc đánh nhau phát ra lại đinh tai nhức óc. Mỗi một tên đều sử dụng vũ khí hạng nặng đó! Tuy kỵ sĩ hơi kém hơn chiến sĩ một bậc, nhưng so với dao găm nhỏ của đạo tặc thì mạnh hơn.

Ở cuối cùng, chính là đội ngũ mục sư, đám này cũng chẳng có năng lực chiến đấu gì, lấy Thuật Hồi Phục điên cuồng buff cho đối thủ ngược lại cũng là một cách hay khiến người buồn nôn. Nhưng giờ đang chiến đấu, mọi người đều muốn tiết kiếm pháp lực dùng ở nơi thực sự cần, thế là đội ngũ này chỉ có sấm mà không có sét. Nếu bạn nắm mắt, nhất định sẽ cho rằng đội ngũ này chiến đấu kịch liệt nhất, bởi vì tiếng mắng quả thực đã đạt đến mức đỉnh cao. Nhưng nếu bạn tận mắt chứng kiến, mới biết đám này ngoại trừ cãi nhau mồm mép thì bọn hắn chẳng còn làm chuyện gì cả.

Chức nghiệp còn lại chính là võ gia, võ gia trong bảng cao thủ vẫn không lấy được cơ sở, chẳng thể nào hình thành đội ngũ được, chỉ lăn lộn trong mấy chức nghiệp khác làm màu.

Hai phe cứ dây dưa đánh nhau cả đường, khiến cho cả cái bản đồ đều cực kỳ náo nhiệt. Rất nhiều người chơi rỗi rảnh đi luyện cấp đều nhìn đến ngu người. Mấy chuyện như đánh nhau PK thì ngày nào chả có, nhưng thường đều là hai phe đều bày trận xong, mày trái tao phải sau đó đâm đầu xông lên chém giết là xong! Giống như bốn chỗ chiến trưởng lúc nãy ấy. Nhưng lúc này ấy à, trong nháy mắt kéo bè kéo lũ như kiến đánh nhau khắp mọi nơi, hơn nữa còn vừa đánh vừa chạy nhanh về một phương hướng, điều này thật hiếm thấy.

Kiếm hời trong này đã trở thành dong binh đoàn Bách Chiến, đám người này là cao của cao thủ! Ai lại không biết tự lượng sức mình đi dây dưa với bọn hắn, huống chi người ta đa số đều là võ gia, với cuộc đại chiến lớn như trước mắt chức nghiệp lại không hợp, thế là chỉ có đám bọn hắn chẳng có chút trở ngại nào, mà tốc độ bản thân cũng không chậm nên đã dẫn đầu đến trước.

Hắc Sắc Thực Chỉ bên này đôi bên đã giết đến đỏ mắt rồi, đám dong binh đoàn Bách Chiến cũng không rõ ai với ai. Bách Thế Kinh Luân hạ lệnh một tiếng, mọi người cùng xông lên, ba quyền hai cước, cũng mặc kệ là thành Lạc Diệp hay là thành Vân Đoan, đánh ngã tất...

Kết quả vẫn như cũ không tìm thấy Tod.

Chương 382: Tuyên bố là muốn đoạt.

Nhìn đám người chơi hai thành còn đang chơi rất chi là vui vẻ ở đằng sau, Bách Thế Kinh Luân vốn là một thành viên của thành Lạc Diệp không kìm lòng được cảm thấy buồn bực thay cho đám anh em dong binh đoàn thành mình.

Gã nghe anh em nhà mình nói rồi, hai phe này đánh tới đánh lui đã rất lâu, nghe nói Tod ở trong bốn đội ngũ này, giờ thì tốt rồi, đánh cũng đã đánh, quậy cũng đã quậy mà Tod thì chả thấy đâu. Sau một hồi âm mưu đổi trắng thay đen kinh thiên động địa đến vậy, cướp được vào tay chỉ là một hộp diêm, còn cmn là hộp rỗng nữa, ai mà chẳng buồn bực cơ chứ?

Đám người chơi liên minh dong binh đoàn thành Lạc Diệp giờ đều có tâm trạng kiểu đó cả. Bên này cũng không phát hiện được Tod, tin tức nhanh chóng được truyền đi trong các kênh chat. Sau khi Hắc Sắc Thực Chỉ bên này bại trận thì cũng đã truyền tin dữ cho các anh em thành Vân Đoan. Trận chiến nảy lửa giữa đôi bên không hẹn đều ngừng hết cả, hai phe ngơ ngác nhìn nhau, tự dưng thấy thật mất mặt.

Đúng vậy, chẳng có chuyện gì mất mặt hơn sau khi làm xong mới phát hiện chuyện này thật vô nghĩa, chẳng có tí giá trị nào. người chơi thành Lạc Diệp tất nhiên là vì không thấy Tod nên cảm thấy chuyện này vô nghĩa; Mà đám người chơi thành Vân Đoan thì lại cảm thấy bản thân không thể thuận lợi hoàn thành nhiệm vụ yểm hộ, giờ còn chưa nhận được tin Tod đã đến nơi an toàn, lát sau mà bị người tóm được thì hết thảy bọn họ làm bây giờ đều trở nên vô nghĩa.

Vốn không nên kết thúc nhanh như vậy chứ! Đám người chơi thành Vân Đoan đều rất tiếc hận, truy cứu nguyên nhân chính là vì dong binh đoàn Bách Chiến đột nhiên nhúng tay. Trời xanh hỡi, đống tiện nhân này từ đâu ra vậy! Loại cao thủ thế này một hai tên đã đủ biến thái rồi, cái đám này lại tập hợp đủ một cái dong binh đoàn, còn có thiên lý nữa hay không cơ chứ? Tất cả người chơi đều cực kỳ bi phẫn nghĩ.

"Trong bốn đội đều không có Tod, vậy thì Tod ở đâu?" Bách Thế Kinh Luân chẳng có nhiều than thở như vậy, lúc này đây vẫn bình tĩnh tiếp tục nội dung nhiệm vụ.

"Cái này..." Thủ hạ không trả lời được.

"Có người nào biết không?" Bách Thế Kinh Luân bày ra dáng vẻ "đứa nào nói có thưởng".

Chẳng ai thèm để ý tới.

"Kỳ quái thật! Lúc bọn chúng ra khỏi lòng sông, rõ ràng đã chia thành bốn đội, chẳng có đội thứ năm mà!" Có người lẩm bẩm.

"Lòng sông?" Bách Thế Kinh Luân sửng sốt. "Ở đây đều không có, vậy không phải vẫn còn ở trong lòng sông sao?"

Tất cả mọi người sững sờ. Có người cẩn thận tỉ mỉ chỉ tích tắc đã từ trên mặt người chơi thành Vân Đoan thấy được biểu cảm mình cần. Quả nhiên, sau câu nói này gã thấy được trên mặt của một vài người xẹt qua biểu cảm tiếc nuối.

"Mấy cậu có cho người vào trong lòng sông không?" Bách Thế Kinh Luân hỏi đám đồng hành thành Lạc Diệp của mình.

"Không có..." Người trả lời tự cảm thấy hổ thẹn. Cảm thấy hổ thẹn là vì bọn hắn lại không đoán được sẽ có khả năng này. Thực tế không phải bọn hắn không có, chỉ là người đoán ra được lại có tư tâm mà thôi.

Mà người có tư tâm này giờ cũng không thể không chia sẻ tài nguyên. Vào lúc người ở bên ngoài lòng sông truyền tới tin tức đã xử hết bốn đội nhưng vẫn không phát hiện Tod, gã lập tức dùng ngữ khí bừng tỉnh tuyên bố: "Tôi hiểu rồi, bọn chúng trốn ở trong lòng sông, muốn vào thành từ con đường đó! !"

Gã không thể không nói như vậy, gã tin đám bạn liên minh này của mình dù có ngu hơn nữa thì giờ cũng phải nghĩ tới nếu trong bốn đội đã không có, vậy thì người vẫn còn ở trong lòng sông. Nếu đợi đám người này kéo hết vào trong lòng sông rồi chạm mặt, vậy thì gã phải đổ máu trong lòng sông này mất. Cho nên gã lựa chọn tiên hạ thủ vi cường. Phía trên vừa truyền tin tới, gã đã lập tức cho ra cái suy đoán này, tiếp đó hô hào: "Tôi ở gần, để tôi dẫn người xuống lòng sông trước cho! Mọi người nhanh lên!"

Giờ này mà còn nghĩ tới độc chiếm thành quả thắng lợi, vậy tên không não chính là gã rồi.

Huống chi, dù gã muốn nuốt, thì cũng chẳng kịp rồi. Bởi vì đến lúc này gã vẫn không tìm ra được đám Hàn Gia Công Tử trong lòng sông.

Đội đi trước được phái ra đuổi theo cả một đường, sắp đến gần ven thành Lạc Diệp luôn rồi vẫn không thấy tung tích đâu, mà bọn hắn đã tới con đường nối ngang trái phải, chẳng phát hiện cái gì cả.

"Lẽ nào bọn chúng chạy quá, chúng ta còn chưa tới thì bọn chúng đã ra khỏi chỗ này, cho nên giờ đã kẹp được bọn chúng vào giữa rồi?" Đoàn trưởng lẩm bẩm.

Kiếm Nam Du thì lại nhíu mày, gã đã mơ hồ thấy kỳ lạ.

"Anh Kiếm Nam, anh thấy thế nào?" Vậy mà giờ tên đoàn trưởng kia còn điểm danh hỏi gã, xem ra tên đoàn trưởng này lăn quăn lâu như vậy, đã bất lực. Huống hồ lúc này đây đã không thể độc hưởng thành quả thắng lợi, ý chí chiến đấu của gã ta giảm xuống rất nhiều.

"Bảo người bên ngoài của mấy anh chú ý bên lòng sông này, nếu có người đi lên thì nhất định sẽ phát hiện." Kiếm Nam Du nói.

"Yên tâm, bố trí này tôi đã sớm sắp xếp rồi, tuyệt đối không có ai đi lên." Đoàn trưởng nói.

"Vậy thì bọn chúng chắc chắn vẫn còn ở trong lòng sông!"

"Chắc chắn!"

"Chẳng lẽ bởi vì mấy lần trùng hợp, trời xui đất khiến nên không gặp được?" Kiếm Nam Du nghĩ.

"Mấy người các cậu tiếp tục tiến lên, hội hợp với mấy người quay đầu. Nếu gặp phải bọn chúng cứ kéo dài là được, đại đội sắp đến rồi." Đội trưởng chỉ huy, giữa những hàng chữ là sự cụt hứng không thể che giấu được.

"Anh Kiếm Nam, chúng ta từ đây đi thêm một vòng nữa đi!" Gã chỉ con đường nối ngang trái phải, "Có lẽ bọn chúng đang từ bên kia đi qua."

Kiếm Nam Du lại hơi do dự, gã hơi lo lắng đám người kia không ở hướng này. Tuy gã đã ước hẹn với tên đoàn trưởng trước mắt giữ pháp sư video lại cho gã, nhưng với cục diện trước mắt đã không phải do người này nói là được, đội quân của đối phương sắp tới, lỡ như gã bên này đi nhầm, mà đám người kia ở bên khác, chờ gã đi trở về lại. Gã lo lắng pháp sư video đã tan thành mây khói. Mà đám trang bị của hắn tất nhiên sẽ rơi vào trong tay người khác.

Nhưng nghĩ đi nghĩ lại, bản thân lại chả có thuật phân thân, không thể nào cùng lúc đi hai hướng khác nhau được, thế nên sau khi cân nhắc kỹ lưỡng, cuối cùng gã vẫn lựa chọn phương hướng giống với vị đoàn trưởng này.

Dọc đường này sự hăng hái lúc trước của đoàn trưởng đã bị quét bay sạch, giờ cực kỳ trầm mặc, thỉnh thoảng còn khẽ thở dài, cả người trông buồn bã ỉu xìu.

Không có! Lúc đám Kiếm Nam Du lại đi hết một đoạn, bên ngoài lòng sông đã truyền đến tiếng bước chân ầm ầm, đại đội đã giết đến. Dọc đường tới cũng chả yên ổn lắm, người chơi thành Vân Đoan cũng đi qua cứu viện, thế nên song phương vẫn duy trì trình tự đội hình chiến đấu lúc nãy, hai phe giết nhau cả một đường.

Tình huống này dẫn đến nhóm nhanh nhất vẫn là dong binh đoàn Bách Chiến, lúc đám Kiếm Nam Du vừa ra khỏi con đường nối ngang trái phải thì thấy rất nhiều bóng người liên tiếp cực kỳ dũng cảm từ trên lòng sông tung người bay xuống, vững vàng ngồi xổm trước người bọn hắn. Người dẫn đầu chậm rãi đứng dậy, tay để sau gáy, sau khi nhìn rõ mấy người thì cười nói: "Vô Địch, cậu tới nhanh thật đó!"

Kiếm Nam Du không biết tên kia đang nói ai, ngẹo đầu coi thì thấy sắc mặt của đoàn trưởng kia cực kỳ khó coi, trợn mắt nhìn người tới không nói lời nào. Lúc này người của đối phương nhảy xuống càng lúc càng nhiều, tỉ lệ chức nghiệp võ gia cực kỳ nổi bật, để Kiếm Nam Du hiểu rõ lai lịch của đám người trước mắt: Dong binh đoàn Bách Chiến.

Nói vậy người dẫn đầu này là Bách Thế Kinh Luân một trong Năm Kẻ Mạnh cùng nổi danh với mình nhỉ? Đối với người này Kiếm Nam Du cũng chỉ mới nghe danh mà thôi, đây là lần đầu tiên gặp mặt nên gã nhìn người kia khá là chăm chú. Bách Thế Kinh Luân đang cười chào hỏi với tên đoàn trưởng bên cạnh gã, mà mặt thối của tên đoàn trưởng kia Bách Thế Kinh Luân cũng nhìn thấy rõ, thế mà tên kia vẫn cười tươi chẳng thèm để ý.

"Tìm được Tod

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net