Quyển 08 - Chương 390-391

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 390: Đối thủ mạnh mẽ quá mức.

Tế Yêu Vũ đạp một phát tên người chơi đáng thương liền lăn về phía trước như một quả bóng bowling. Đám tiềm phục giả ở phía đó thì lại bất an như thể chai bowling sắp bị quả bóng bowling đụng trúng. Mấy tên kia gấp gáp bắn tên về phía Tế Yêu Vũ, nhưng mà trang bị của cô nàng này quá cường hãn. Mũi tên bắn qua, cô có thể cản đều cản, có thể tránh thì đều tránh, nếu thực sự không cản được bắn trúng lên người của cô thì cũng không sao cả. Chỉ nháy mắt quả bóng bowling đã mở ra một đường bóng lăn, Tế Yêu Vũ nhanh chóng giết đến. Mấy người chơi kia giờ muốn chạy thì sao mà kịp được?

Muộn Côn đập choáng một tên, một đao đâm chết một tên, một tên khác tự mình cuống cuồng, đạp thẳng lên bẫy mà mình bày luôn. Cái bẫy này thật chí công vô tư, dù là chủ nhân giẫm lên thì nó cũng cắn chặt. Sau đó còn gì hồi hộp nữa chứ? Tế Yêu Vũ cực kỳ bình tĩnh giải quyết từng tên một. tiếp đó chẳng quan tâm cái tên cả người kẹp đầy bẫy đang khóc thét trên mặt đất, giúp gã điều chỉnh phương hướng, lại nhấc chân đạp gã về phía mấy cái chai bowling phía dưới.

Ở bên khác, Thủy Thâm treo trên Bức Tường Điện Lưu rốt cuộc chống đỡ được đến hai mươi giây cuối cùng của Bức Tường Điện Lưu. Trong lúc rơi xuống mặt đất, thân thể còn ngắt quãng giật giật, đứng cũng đứng không vững. Kha Kha ở bên cạnh vươn tay muốn đỡ gã, kết quả cũng bị tê như chạm phải điện, tay phản xạ có điều kiện rụt lại, Thủy thâm không ai đỡ lập tức ngã ngay đơ trên mặt đất.

Kha Kha lại dè dặt cẩn thận vươn ngón tay thăm dò, dòng điện đã hoàn toàn biến mất. Vội vàng vươn tay đỡ Thủy Thâm dậy. Thủy thâm rõ ràng bị giật hơi choáng, ánh mắt đã dại ra. Kha Kha ôm đầu của gã lắc lắc, lại rống hai tiếng, tên này mới hồi thần lại được.

"Móa!" Thủy Thâm thanh tỉnh lại lập tức mắng một câu, múa cây cung trong tay hét lớn: "Người đâu, người đâu rồi!"

Người ở ngay trước mặt, lúc này Cố Phi đã sớm xông vào trong trận bẫy. Thủy Thâm thấy tên này giẫm từng bước vào trong trận bẫy vẫn đại sát tứ phương như chốn không người. Đáng thương cho mấy tên đàn em của mình, giờ đã hoàn toàn trở thành máy phá bẫy cho người ta. Ngay cả Vô Thệ Chi Kiếm kia đều chơi vui vẻ như vậy.

Thủy Thâm giận đến căng răng, giương cung muốn bắn tên.

"Cẩn thận!" Mang Mang Mãng Mãng bên này vẫn luôn chú ý động tĩnh của gã, vừa thấy gã định ra tay thì lên tiếng nhắc nhở.

Lúc này đây Vô Thệ Chi Kiếm chơi tới hưng phấn, hơn nữa gã đang đứng nguyên tại chỗ đem người ta kéo tới kéo đi, hoàn toàn không để ý dưới chân có cạm bẫy hay không. Giờ thấy Thủy Thâm lại định bắn tên, lập tức ưỡn ngực như thể trả thù nói: "Ha ha, tới đi, bắn anh đi này!"

"Vèo" một mũi tên trúng ngay trán của Vô thệ Chi kiếm...

Thực ra Thủy Thâm chuẩn bị bắn mũi tên này cho tên Cố Phi khó dây kia, nhưng dáng vẻ hung hăng càn quấy của Vô Thệ Chi Kiếm đúng là khiến người ta khó nhịn nổi, thế là đổi ý thưởng mũi tên này cho gã.

Vô Thệ Chi Kiếm hôm này đầu trúng không ít tên, tuy rằng không chết, nhưng để làm ra hiệu quả trúng tên, vẫn tượng trưng chảy tí máu. Thế là bên này chảy một giọt, bên kia phụt một búng. Cả cái đầu đã đỏ au như thằng hề. Gã vốn nghĩ Thủy Thâm lại định bắn cái loại cạm bẫy tiễn. Ai biết gã bắn ngay một mũi Đánh Lén lên đầu. Đang muốn mắng lớn, Mang Mang Mãng Mãng ở bên cạnh đã rất phẫn nộ hét lớn với gã: "Quậy cái gì đó, giờ tôi không rảnh để tâm tới anh đâu! ! !"

Vô Thệ Chi Kiếm nghĩ còn không phải à? Cố Phi mới là chiến đấu chủ lực bây giờ. Mang Mang Mãng Mãng đang dùng kỹ năng đặc biệt của cô để duy trì pháp lực cho Cố Phi. Làm gì còn rảnh tay buff hồi phục gì nữa? Đến giờ Vô Thệ Chi Kiếm mới biết tại sao Hàn Gia Công Tử sắp xếp vị đại gia chẳng quen thuộc gì cả như cô nàng này hộ tống Tod với gã. Thì ra là vì chuẩn bị cho thời khắc này. Còn về Tế Yêu Vũ, vốn vẫn luôn Tiềm hành bên cạnh. Bởi vì hiện nay chỉ có cô nàng dũng mãnh này có thể trong trạng thái tiềm Hành đuổi kịp tốc độ của người chơi bình thường.

Sau khi Thủy Thâm tặng mũi tên đầu cho Vô thệ Chi Kiếm để trút giận. Mũi tên thứ hai là chuẩn bị bắn về phía Cố Phi. Nhưng thấy Cố Phi đã sớm có chuẩn bị. Lại nhớ tới hồi nãy nhiều người cùng bắn tên như vậy đều bị hắn đập rớt hết. Một mình gã bắn tên thì có tác dụng gì chứ?

Mà với cục diện trước mắt, cộng thêm Mang Mang Mãng Mãng rống lớn chẳng cần suy nghĩ nhiều. Khiến gã lập tức cho ra phán đoán. Mũi tên thứ hai, gã lại bắn về phía Vô thệ Chi Kiếm.

Hiện nay đối thủ có bốn người. Với thân thủ của Cố Phi, Thủy Thâm chẳng có tự tin có thể bắn trúng hắn; Thân thủ của Tế Yêu Vũ nhanh nhẹn, muốn bắn trúng cô cũng không dễ. Huống chi phòng ngự trang bị của cô nàng này rất biến thái. Cho dù bắn trúng thì người ta cũng chả có chuyện gì; Tiếp đó là Mang Mang Mãng Mãng, trực tiếp núp sau người Tod, góc Thủy Thâm đứng bắn không tới.

Mà Vô Thệ Chi Kiếm giương nanh múa vuốt điên cuồng ngang ngược như vậy, lại là một người dễ bắn nhất trong bốn người, còn là nhân vật lãnh đạo của nhiệm vụ này. Bắn chết gã biết đâu đạt được hiệu quả không ngờ gì đó. Phân tích từng chút từng chút, mũi tên thứ hai của Thủy Thâm làm gì có lựa chọn khác nữa chứ.

Đầu Vô Thệ Chi Kiếm trúng một tên, tiếp đó ngực lại lập tức trúng một tên. Thấy thằng Thủy Thâm này lại thật sự muốn bắn chết gã, lập tức cực kỳ hối hận vừa nãy đã thách thức Thủy Thâm. May mà dù sao gã cũng được coi như hội trưởng của công hội lớn, trên bảng xếp hạng cấp bậc chiến sĩ trong trò chơi, gã cũng là hảo hán xếp hạng mười mấy. Tuy Thủy Thâm là mộ trong Năm Kẻ Mạnh, nhưng chuyển chức thành tiềm phục giả, bắn tên không phải hạng mạnh, sau hai tên Vô Thệ Chi Kiếm vẫn không trở ngại gì.

Quay đầu nhìn ba người kia, Tế Yêu Vũ và Cố Phi đang giết rất chuyên chú, hoàn toàn không nhìn về phía gã; Mang Mang Mãng Mãng thì ở bên cạnh, ngược lại đang nhìn gã, nhưng ánh mắt đó dùng một thành ngữ để hình dung thì đó là 'thờ ơ lạnh nhạt' không thể phù hợp hơn được nữa.

Mang Mang Mãng Mãng không hổ là nữ trung hào kiệt nói một không hai. Nói không rảnh để tâm tới anh thì chính là không rảnh. Giờ ngay cả ý nghĩ buff cho Vô thệ Chi Kiếm một cái Thuật Hồi Phục cũng chả có.

Thời khắc mấu chốt, vẫn chỉ dựa vào chính mình.

Bởi vì vừa nãy Vô Thệ Chi Kiếm chơi móc câu móc người, cạnh bên người vẫn có một con đường nhỏ đã quét sạch cạm bẫy. Giờ tất nhiên không thể để mặc Thủy Thâm bắn mình đến chết được, lập tức đã bước vào con đường an toàn tự mình tạo ra này.

Chỉ đáng tiếc với tốc độ di chuyển này của gã, Thủy Thâm vẫn ứng phó được, vẫn như cũ cho gã một tên không hề bắn hụt.

Vô Thệ Chi Kiếm vội đến sứt đầu mẻ tráng, khiến người giận hơn nữa là gã vừa bắt đầu hoạt động, Tod cũng bắt đầu nhúc nhích theo. Thực ra tên Tod này mỗi lần bị lĩnh từ trong tù ra, đều phải tiến hành một mục thiết lập, đó chính là cài đặt đi theo một người bất kỳ nào đó trong Tung Hoành Tứ hải.

Từ đầu đến giờ Tod được cài đặt đi theo mục tiêu chỉ có một mình Vô Thệ Chi Kiếm. Chỉ là, tuy nói đây là thiết lập đi theo, không bằng nói mọi người cùng đi theo gã mới đúng. Bởi vì gã đi theo Vô Thệ Chi Kiếm là không sai, nhưng trước giờ đều là tự đi tới mục đích, tiến hành chuyển động đều của gã. Mặc kệ mục tiêu đi theo là bạn có tốc độ nhanh chừng nào thì gã vẫn là tiến độ như vậy. Cho nên vẫn luôn cho rằng đi với tốc độ của đại đội quân, thực ra là lấy tiến độ của Tod làm tiêu chuẩn.

Còn về dọc đường mọi người đi nhanh bỏ rơi gã thì sẽ thế nào, việc này chưa thử, chủ yếu là không dám.

Lúc này Vô Thệ Chi Kiếm vừa di chuyển, Tod lập tức cực kỳ ngoan ngoãn theo gã bước qua bên cạnh một bước. Sau đó chính là vang lên một tiếng "phốc". Tod hình như ngoài máu trâu ra thì không còn đặc sắc gì khác nữa, đi một bước đã giẫm một cái bẫy, lập tức dính cứng, đứng ngu ở đó không nhúc nhích.

Vô Thệ Chi Kiếm lúc đó chẳng nghĩ nhiều như vậy, gã chỉ lo trốn tên, xông ngang một đường.

Thực ra Tod đạp trúng bẫy cũng không phải là chuyện lớn gì, chuyện lớn chỉ là gã đi ra một bước này. Một bước này khiến Mang Mang Mãng Mãng lập tức bạo lộ ở trong tầm ngấm của Thủy Thâm.

Thủy Thâm kinh nghiệm bậc nào chứ, đã sớm nhìn ra ánh sáng lấp lánh nơi pháp trượng của Mang Mang Mãng Mãng hoàn toàn giống hệt màn sáng bao phủ toàn thân Cố Phi, đoán giữa hai người này đang phối hợp gì đó. Chỉ là kinh nghiệm chiến đấu của cô nàng Mang Mang Mãng Mãng này quá phong phú, vẫn luôn núp phía sau Tod không cho gã cơ hội. Mà đám đàn em của gã lúc này chỉ lo trốn Cố Phi và Tế Yêu Vũ truy sát, hoàn toàn chẳng chú ý mấy vấn đề chi tiết này.

Giờ Vô Thệ Chi Kiếm đột nhiên di chuyển, tod di chuyển theo, tiếp đó Mang Mang Mãng Mãng bạo lộ, một chuỗi động tác nối liền lưu loát chỉ trong nháy mắt, Thủy Thâm đã nhanh chóng nắm bắt, nhanh chóng bắn một mũi tên về phía Mang Mang Mãng Mãng.

Mũi tên này Mang Mang Mãng Mãng không kịp đề phòng, kỹ năng đang dùng lập tức bị cắt đứt. Kỹ năng này được bổ sung nhờ vũ khí, thời gian cooldown không ngắn, giờ bị cắt ngang, đoán chừng trước khi chiến đấu kết thúc sẽ không có cơ hội để dùng nữa.

Mang Mang Mãng Mãng buff cho mình một cái Thuật Hồi Phục trước, giờ nhìn lại mới biết do Vô Thệ Chi Kiếm chạy bậy nên đảo loạn cục diện. Trong lòng rất giận, nhưng vẫn lấy đại cục làm trọng, cầm pháp trượng dùng tư thế như thể nện người hung hăng buff cho Vô Thệ Chi Kiếm một cái Thuật Hồi Phục: "Anh lộn xộn gì đấy hả!"

Vô Thệ Chi Kiếm cũng đã biết mình phá hoại chiến cục. Nhưng tình huống đó chẳng lẽ cứ đứng chờ chết? Thế là nói với vẻ bất đắc dĩ: "Không chạy không được!"

Mang Mang Mãng Mãnh tất nhiên cũng biết gã bất đắc dĩ, cho nên cũng không tiện nói gì. Vội vã giúp gã phục hồi lượng máu, hai người đều hơi lo lắng nhìn về phía Cố Phi.

Lúc Cố Phi có pháp lực từng chiêu đều giết người nháy mắt, lúc này không có pháp lực, khí thế lại vẫn không giảm nhiều lắm. Kiếm Ám Dạ Lưu Quang nơi tay phải đã đổi thành Viêm Chi tẩy Lễ, một đao chém xuống, còn thỉnh thoảng điện lửa giao thoa, nhìn chẳng khác gì với lúc trước! Tất nhiên công kích cộng thêm hỏa pháp và uy lực pháp thuật của Song Viêm Thiểm là không thể so sánh với nhau. Nhưng dù là vậy, một đám tiềm phục giả dưới đao của Cố Phi chỉ có nước ôm đầu chạy trối chết.

Vô Thệ Chi Kiếm và Mang Mang Mãng Mãng trố mắt nhìn nhau. Cảm thấy lo lắng của bọn họ thực dư thừa, với tên trâu bò biến thái, dị loại trong đám pháp sư này, có pháp lực hay không thật sự quan trọng lắm à?

Đau khổ nhất phải kể đến Thủy Thâm. Gã hào hứng tràn trề cắt đứt pháp thuật của Mang Mang Mãng Mãng, cho rằng sẽ có ảnh hưởng mạnh mẽ mang tính chuyển ngoặt gì đó với cục diện, kết quả phát hiện đám anh em của mình vẫn phế đến vậy, hy sinh với tốc độ nhanh chóng trong sự truy sát của Cố Phi và Tế Yêu Vũ.

"Thủy Thâm..." Kha Kha bên cạnh Thủy thâm nhẹ nhàng gọi gã một tiếng.

Đôi tình nhân này đã cùng nhau đi qua sáu tựa trò chơi online, kề vai chiến đấu không biết bao nhiêu lần. Kỹ năng, kinh nghiệm, ánh mắt của Kha Kha dù không bằng được Thủy Thâm, nhưng sẽ không kém quá nhiều. Lúc này cô cũng đã nhìn ra được, lần hành động này của bọn họ rất khó mà thành công.

Bởi vì đối thủ thực sự mạnh mẽ quá mức...

Chương 391: Nhận thua.

Lúc này phía cửa bắc thành Lạc Diệp, đám đông người chơi đang nhộn nhịp chạy tới. trong đó có dong binh đoàn thành Lạc Diệp vội tới ám sát, cũng có phía thành Vân Đoan chạy tới cứu viện. Song phương dọc đường vừa chém giết vừa chạy, rất náo nhiệt.

Nhưng đến cửa bắc đầu tiên, vẫn là người phía thành Lạc Diệp.

Bởi vì bọn hắn có mộy ưu thế lớn so với người chơi thành Vân Đoan: mấy người hy sinh bên bọn hắn đều sống lại ở thành Lạc Diệp. Mà phe thành Vân Đoan lại ghi lại hộ khẩu ở thành Lâm Thủy, người chơi dong binh đoàn hy sinh thì đều sống lại ở thành Lâm Thủy; Mà người chơi tung Hoành Tứ Hải sau khi sống lại đều thẳng tiến quay về quê hương thành Vân Đoan.

Lúc này đến cửa bắc trước đều là người chơi thành Lạc Diệp chạy đến từ điểm sống lại khá gần cửa bắc. Đám người này xông đến cửa bắc, nhìn xung quanh, trong lòng nảy sinh nghi ngờ, thấy đâu đâu cũng đều là Tod. Phóng Giám Định Thuật với mấy người chơi qua lại, giám định cả một đường, nhưng lại chẳng phát hiện được gì cả.

"Không nhìn thấy Tod! Đâu mất tiêu rồi!" Một bộ phận người chơi đang kêu gào trong kênh chat.

"Từ cửa bắc tản ra các con đường xem thử, chia tổ tìm kiếm! !" Mệnh lệnh được truyền đạt xuống. người chơi dong binh đoàn thành Lạc Diệp nơi cửa bắc hai ba người một tổ, chia nhau tìm kiếm mỗi một con đường.

Cùng với lúc đó, những người chơi dong binh đoàn cảm thấy chuyện quá khẩn cấp, nên đã không chú ý một vài nguyên tắc dong binh thường ngày treo ở trên miệng, nhao nhao kêu gọi bạn bè dò hỏi tin tức, phát động tất cả lực lượng có thể phát động!

Cuộc vui lại nâng lên một tầng cao mới nên càng thêm náo nhiệt. Phải biết giữa dong binh đoàn mạnh nhất và công hội lớn nhất ở chủ thành bình thường dù không được xem như là một, nhưng cũng không khác mấy. Dong binh đoàn Bách Chiến hiển nhiên là dong binh đoàn mạnh nhất ở thành Lạc Diệp, nhưng dong binh đoàn đứng thứ hai thì thuộc về công hội Lạc Diệp Quy Căn (Lá Rụng Về Cội) lớn nhất ở thành này, dong binh đoàn thứ ba vẫn thuộc về Lạc Diệp Quy Căn. Công hội Lạc Diệp Quy Căn dưới cờ mình đã xây dựng hai dong binh đoàn.

Ngoại trừ đoàn trưởng của mấy dong binh đoàn khác thì đa số đều có quan hệ mật thiết với mấy công hội lớn, giờ muốn gọi trợ giúp thì tất nhiên gọi mấy anh em trong công hội là tiện nhất, thế nên số người nhận lời chạy tới có không ít. Còn đang ở khu luyện cấp chắc chạy về không kịp. Nhưng đang ở trong thành thì đã lập tức dấn thân vào sự nghiệp cách mạng.

"Chắc không nhiều người đâu, mặt lạ hoắc, thần bí, bên trong có một tên NPC! !" Đây là đặc sắc mà đám dong binh đoàn thành Lạc Diệp suy đoán về đám người Vô Thệ Chi Kiếm, nhưng kết hợp với cục diện trước mắt thì lại không chuẩn xác chút nào. Bởi vì ở cửa ngục giam song phương đang chém giết đến khí thế ngất trời. Đâu ra thần bí chứ?

Thủy Thâm thấy bên phe mình đông mà vẫn không phải đối thủ của mấy tên trâu bò này, thở dài một hơi mới hét lớn: "Được rồi, ngừng tay cả đi!"

Nhưng trước mắt đám người bọn họ vẫn bị đuổi theo chém, đâu ra cái gì mà ngừng tay chứ? Cố Phi và Tế Yêu Vũ này chém người rất chuyên chú, không nghe được tiếng gào của gã. Vô Thệ Chi Kiếm thì nghe thấy rõ ràng, nhưng lại lo lắng đối phương có âm mưu gì đó; Mang Mang Mãng Mãng mới thoát ra được khỏi cái đống PK hỗn độn. thời khắc bị động lại vờ vĩnh bảo ngừng tay, thủ đoạn thừa cơ phản kích để chiếm thế chủ động cô thấy quá nhiều rồi, cho nên cũng không lên tiếng.

Thủy Thâm gào uổng phí, cáu tiết lên! Lại dâng lên ý nghĩ tiếp tục chiến đấu đến hơi thở cuối cùng, vẫn là Kha Kha ở bên cạnh kéo gã lại, lớn tiếng gào một lần nữa: "Đừng đánh nữa. Tụi này nhận thua."

tế Yêu Vũ vẫn còn rất chi là chuyên chú! Nhưng Cố Phi đã ngừng tay. Đây cũng là thói quen được dưỡng thành nhiều năm, lúc luyện võ hay so tài với người khác đó mà! Thường sẽ chú trọng điểm đến là dừng. Cho nên lúc đánh có chuyên chú chừng nào, thì vẫn rất mẫn cảm với hai chữ 'nhận thua'. cho nên giọng nói của Kha Kha dù chưa hẳn quá lớn, nhưng lại cực kỳ chuẩn xác nắm chắc được từ vựng mẫn cảm của Cố Phi. Một đao sắp bổ lên người đối thủ, thế mà hắn lại cứng rắn dừng lại, đây là phản xạ có điều kiện hình thành từ nhiều năm qua của hắn.

Quay ngươi lại, thấy Thủy Thâm đang cười khổ, chỉ Tế Yêu Vũ đằng kia nói: "Tôi van anh, bảo cô ta ngừng lại đi."

Cố Phi gật đầu, mò hai quả táo từ trong túi ra, một quả ngậm trên miệng, quả khác ném cái 'vèo' đi, nện lên trên đầu của Tế Yêu Vũ.

Tế Yêu Vũ ôm đầu cực kỳ nhanh nhạy quay phắt lại. Chỉ nghe được một tiếng 'răng rắc', Cố Phi đang cắn một miếng táo, vừa chỉ thủy Thâm bên kia nói: "Dừng đi, người ta đã nhận thua rồi."

"Hả?" Tế Yêu Vũ nhìn về phía Thủy Thâm.

Thủy Thâm vẫn còn đang cười khổ: "Phục mấy người rồi." Nói xong phất tay về phía đám anh em của mình nói: "Giải trừ hết cạm bẫy đi."

Đám tiềm phục giả còn sống sót tiến lên giải trừ cạm bẫy mà mình bày ra. Thủy Thâm nhìn, bởi vì chủ nhân tử vong nên còn không ít cạm bẫy chẳng ai để ý. Thủy Thâm phất tay: "Giẫm luôn mấy cái khác đi."

Đám người gật đầu, tự tìm bẫy để giẫm, cạm bẫy phát động nên tất nhiên mọi người cũng đều không thể động đậy.

"Cậu Thủy Thâm, không cần phải làm vậy đâu!" Vô Thệ Chi Kiếm giờ mới mở miệng nói chuyện, song phương chỉ vì nhiệm vụ nên đứng ở phía đối lập, giờ đối phương đã chịu nhận thua, cửa lớn ngục giam ở ngay trước mắt. Tâm trạng của Vô thệ Chi Kiếm hiển nhiên rất tốt, thấy hành động này của đối thủ, cảm thấy nhận thua cũng không cần khiến bản thân trở nên khó xử như vậy, còn thay bọn họ giẫm hết mấy cạm bẫy mà bản thân bày ra... Nên gã vội vàng lên tiếng ngăn cản sự phục vụ tận tình của đối phương.

"Nè nè, anh tự mình đa tình quá rồi đấy!" Thủy Thâm còn chưa lên tiếng, Mang Mang Mãng Mãng đã mở miệng, nói với giọng rất chi là khinh bỉ Vô Thệ Chi Kiếm: "Đây là quy tắc cạm bẫy, bọn họ không tự mình giẫm, vậy mấy người đã tạch kia cần phải trở lại để thu hồi, nếu giờ bọn họ sống lại ở thành Lâm Ấm thì sao? Có mệt không chứ?"

Quy tắc cạm bẫy Vô Thệ Chi Kiếm chỉ biết sơ, nhất thời không nghĩ nhiều. Thực ra Mang Mang Mãng Mãng cũng bởi vì tiếp xúc nhiều với đám bỉ ổi Hoa Tùng Trung Vĩnh Sinh mới nghe nhiều nên quen với kiến thức cạm bẫy thôi.

"Mỹ nữ à cô là một nhân tài!" Thủy Thâm nhìn Mang Mang Mãng Mãng nói.

Mang Mang Mãng Mãng hất hất đầu về phía bên cạnh gã. Thủy Thâm ngoẹo đầu, thấy kha Kha đang nhìn mình.

"Khụ! Tất nhiên chỉ là so với vị hội trưởng đại nhân đây thôi." Thủy Thâm vội vã bù thêm, vì không để Kha Kha hiểu lầm, gã cũng không sợ khinh bỉ vị hội trưởng Vô Thệ Chi Kiếm này.

Nếu nói vừa nãy tâm trạng của Vô Thệ Chi Kiếm còn tốt, còn có ý nghĩ lôi kéo an ủi vị cao thủ Thủy Thâm này thì giờ nó đã hoàn toàn biến mất. Đen mặt, quay người nói với Cố Phi: "Tôi đi giao nhiệm vụ trước đã!"

"Ừ!" Cố Phi vừa gật đầu vừa gặm táo 'răng rắc răng rắc'.

Vô Thệ Chi Kiếm kích động! Gã cảm thấy cái chân bước lên tầng cấp của mình dường như đang run rẩy. Bận rộn mấy ngày đêm, hy sinh một đám anh em. Trước mắt cuối cùng đến được lúc đại công cáo thành! Sẽ có khen thưởng gì đây! Vô Thệ Chi Kiếm sắp tiến vào hình thức ảo tưởng, Cố Phi đột nhiên lại lên tiếng: "Đợi đã!"

"Sao vậy?" Vô Thệ Chi Kiếm căng thẳng.

"Thời gian cạm bẫy của Tod còn chưa hết." Cố Phi nói.

Vô Thệ Chi Kiếm quay đầu, quả nhiên Tod còn đứng đần ở kia, dưới chân kẹp một cái bẫy, là cạm bẫy vừa nãy dính còn chưa biến mất, Vô Thệ Chi Kiếm đành phải bất đắc dĩ dừng lại chờ đợi.

Đàn em của Thủy Thâm bên này cũng giẫm trên bẫy chờ thời gian tự động giải trừ, mấy người Cố Phi đứng cùng nhau, đối diện không xa là Thủy Thâm và Kha Kha, một đám người trợn mắt nhìn nhau, cũng chẳng có gì để nói, bầu không khí trở nên trầm mặc.

Mà ở nơi xa đã có người chơi đang đánh giá đám người bọn họ.

Nơi này ở gần cửa đông, mà bốn cửa thành lúc này đều là nơi dong binh đoàn thành Lạc Diệp cực kỳ chú ý. Một câu 'cửa thành bắc' của Hàn Gia Công Tử, bọn hắn sẽ tin tưởng mục tiêu ở cửa bắc à? Đám dong binh đoàn thành Lạc Diệp còn không đến mức ngây thơ như vậy. Nhất là nơi cửa bắc đã truyền tới tin tức không phát hiện mục tiêu, bốn cửa thành đều trở thành nơi chú ý trọng điểm.

Lúc này, cuộc chiến của song phương ở cửa ngục giam đã kết thúc. Nhưng trên con đường hẻo lánh, một đám người đứng ngu ở đó không thấy động tĩnh, chỉ riêng điều này thôi đã là chuyện rất kỳ quặc rồi.

Tuy cảnh trước mắt rất không giống với miêu tả 'ít người, thần bí', nhưng sau khi quan sát ở khoảng cách gần, phát hiện cực kỳ giống với điều 'mặt lạ hoắc'.

Vì vậy tên phụ trách dẫn đội ở cửa đông tự mình dẫn theo mấy đồng bọn, bắt đầu làm bộ như người qua

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net