Quyển 08 - Chương 408-410

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

ps: tối còn 3 chương nữa.

----

Chương 408: Viện quân đến.

Cố Phi và Bách Thế Kinh Luân đi lang thang trong thành Lâm Thủy, muốn dùng cách này để ngẫu nhiên gặp được Kiếm Nam Du rõ ràng là không thể nào.

Mà đám người Kiếm Nam Du lúc đến được doanh trại Chiến Sĩ lại không nhìn thấy tung tích của hai người Cố Phi đâu, song phương mất đi liên hệ thế này đây. Nếu so sánh qua lại, trái ngược bên Kiếm Nam Du càng phải nóng lòng hơn, việc làm ăn của gã vẫn còn nằm ở trên đầu Cố Phi đó! Chỉ là bây giờ biết Cố Phi đang nhằm vào gã, nên gã mới không gấp lắm, ít nhất Cố Phi sẽ không vội rời khỏi thành Lâm Thủy. Chỉ là nhất thời không tìm được Cố Phi, cũng không nghĩ ra được cách nào để đối phó với hai người này, gã thấy hơi gian nan.

Song phương đều không biết tiếp tục thế nào, năm cao thủ của Công Tử Tinh Anh Đoàn đã chèo thuyền nhỏ cập bến rồi.

"Để thuyền ở đâu đây?" Chiến Vô Thương hỏi.

"Tùy tiện." Hàn Gia Công Tử chẳng thèm quan tâm, cuối cùng vẫn là Kiếm Quỷ khá thành thực hợp sức với Chiến Vô Thương cùng đẩy thuyền lên bờ, để ở nơi dễ thấy nhất. Sau đó dặn dò với người chơi phụ trách ở quán rượu gần bên cạnh một tiếng. Giọng nói rất lớn, mấy người chơi xung quanh đều nghe thấy. Tình huống thế này, chắc sẽ không có người nào làm chuyện lén lút dưới con mắt bao nhiêu người đâu nhỉ!

Sau đó hai người đuổi theo mấy tên đi ở đằng trước. Hàn Gia Công Tử và Hữu Ca đang hỏi thăm tin tức trong khu giải trí gần bến tàu.

Quả nhiên không ngoài dự đoán của bọn họ, cái tên Cố Phi này chỉ cần nhích người thì luôn có thể hấp dẫn ánh mắt người khác. bọn họ dễ dàng do thám ra được chuyện xảy ra ở nơi này cách đây không lâu. chuyện quan trọng hơn nữa là ngay cả tin tình báo Kiếm Nam Du sau khi chết được phục sinh mấy người cũng dễ dàng nghe ngóng được.

"Thế mà có thuật phục sinh thật!!!" Hữu Ca kinh ngạc, vội vàng móc sổ nhỏ 'xoèn xoẹt' ghi lại. Còn vừa hỏi thăm tên cung cấp tình báo bộ dáng của người thi triển thuật phục sinh thế nào.

"Là một mục sư..." Đối phương nghẹn lúc lâu mới nói ra được bốn từ này.

Hữu Ca lại đi xung quanh hỏi thăm cách ăn mặc của mục sư này. Hắn tin chắc ở đây có nhiều người như vậy, khẳng định có không ít người thi triển Giám Định Thuật với mục sư đó. Đi một vòng, người chơi biết thì đều không giấu. Hữu Ca cầm sổ nhỏ của hắn trở lại nói: "Trang bị cũng chỉ là cách phối hợp của một cao thủ bình thường, nhưng pháp trượng thì không người nào giám định ra được. Coi bộ là trang bị cao cấp, cái kỹ năng trâu bò đó, e là kèm theo của trang bị cao cấp này rồi."

Mấy người gật đầu tán đồng, lúc này hành động của mấy người đã hấp dẫn sự chú ý của một nhóm khác. Một tên đạo tặc áo xanh lam dẫn một đám đi về phía năm người.

"Mấy vị." Người này đi tới trước mặt, chào hỏi năm người, năm người nhìn về phía gã.

"Tại hạ là Đan Thanh Hiệp Ảnh, hội trưởng nghiệp đoàn Thanh Hiệp thành Lâm Thủy." Đối phương giới thiệu trước.

"Xin chào." Năm người chào hỏi, Hữu Ca ở bên cạnh bổ sung tư liệu: "Đan Thanh Hiệp Ảnh, một trong thập đại của bảng xếp hạng đạo tặc, đứng thứ 6."

"Chê cười rồi." Đan Thanh Hiệp Ảnh cười. Hữu Ca vừa lên đã nói ra xếp hạng của gã, hiển nhiên đang chứng minh cho danh tiếng của gã. Mà thứ tự trên bảng xếp hạng cũng được coi như vinh dự và thành tựu, tất nhiên gã rất vui vì được người khác nhắc đến. Đan Thanh Hiệp Ảnh lập tức có ánh mắt khác biệt với Hữu Ca, cảm thấy tên này thuận mắt hơn nhiều.

Hữu Ca có nhân duyên rất tốt trong trò chơi không phải tự nhiên mà có, giống như tình huống trước mắt, vừa lên đã có thể cho người khác ấn tượng tốt.

"Mấy vị xưng hô thế nào?" Đan Thanh Hiệp Ảnh tự mình vui vẻ xong, bắt đầu hỏi thăm lai lịch của đối phương.

Kết quả mỗi lần đối phương báo ra một cái tên, gã liền thấy bản thân thấp đi một phần. Năm người báo tên xong, Đan Thanh Hiệp Ảnh đã cảm thấy mình là một tên lùn.

Năm người trước mặt đây, bốn người đều nằm trong thập đại, hơn nữa ID tên nào cũng đều có tiếng tăm lừng lẫy trong giới game online. Chút tự hào vì là một trong thập đại, xếp hạng thứ 6 vừa nãy của Đan Thanh Hiệp Ảnh đã hoàn toàn biến mất tăm. Gã cũng vì vậy mà nhanh chóng nhớ lại mình đi qua để làm gì, nói câu "ngưỡng mộ đã lâu" xong thì vội vào chủ đề chính: "Hình như tôi nghe thấy mấy vị đang hỏi thăm chuyện gì đó?"

Năm người hoạt động ở đây lâu như vậy, tất nhiên không thể nào che giấu được, đành phải thừa nhận.

Đan Thanh Hiệp Ảnh liền hỏi: "Không biết năm vị có quan hệ gì với hai nhóm người đó vậy?"

Hàn Gia Công Tử nói thực tới cùng: "Đuổi giết."

"Ồ, không biết muốn giết ai?"

Đáp án của Hàn Gia Công Tử còn khí phách hơn: "Giết hết."

Hàn Gia Công Tử trả lời xong thì hỏi vặn lại: "Chẳng lẽ bọn họ là bạn của hội trưởng Hiệp Ảnh?" thực tế thì Hàn Gia Công Tử biết rõ không phải. Hắn hiểu rõ quy củ của quán rượu bãi biển thành Lâm Thủy bên này, đoán thôi đã biết bởi vì hai phe ra tay PK ở đây, cho nên bên này muốn áp dụng một vài hành động. Nếu bọn hắn là bạn của một trong hai phe thì lúc này không cần thiết phải ở đây rồi.

"Không phải, bọn họ PK ở quán rượu bãi biển của chúng tôi, phá hỏng quy củ của chúng tôi, nói thế nào cũng phải tìm bọn họ phiền toái chứ." Câu trả lời của Đan Thanh Hiệp Ảnh quả nhiên không ngoài dự đoán của Hàn Gia Công Tử.

"Thế hả! Vậy nếu có bất kỳ tin tức nào về đối phương, có thể làm phiền hội trưởng Hiệp Ảnh báo cho tụi này một tiếng được không." Hàn Gia Công Tử tươi cười nhiệt tình.

"Việc này không thành vấn đề!" Đan Thanh Hiệp Ảnh sao có thể từ chối sự giúp đỡ của cao thủ chứ, tất nhiên đáp ứng rất nhanh. Tiếp đó thêm bạn tốt với mấy người, vô cùng nồng nhiệt.

"Hừ..." Lúc này một tiếng hừ lạnh truyền vào tai của mấy người, bọn họ quay đầu nhìn, là đám người Anh Trủng Nguyệt Tử, tiếng hừ lạnh này lại phát ra từ cô gái duy nhất trong đám bọn hắn: Mang Mang Mãng Mãng.

"Lại chơi trò này hả!" Mang Mang Mãng Mãng thấy bọn họ nhìn qua, khinh bỉ nói một câu.

Vừa rồi mọi người không nhìn thấy bọn họ. Trước đây ở thành Nguyệt Dạ, Hàn Gia Công Tử chính là dùng mánh khóe này để lừa Mang Mang Mãng Mãng. Tuy tình huống Đan Thanh Hiệp Ảnh hiện này khác với lúc đó. Nhưng nội hàm chẳng chênh lệch bao nhiêu. Không ngờ bị đương sự trước đây bắt gặp. Mấy người đều có hơi ngại ngùng, chỉ có Hàn Gia Công Tử mặt không biểu cảm. Hắn cười: "Ơ, trùng hợp vậy sao."

Lời này xem như một câu hai nghĩa, là trùng hợp gặp được đám người Mang Mang Mãng Mãng; Cũng là chỉ hắn dùng mánh khóe này, lại bị người bị hại như Mang Mang Mãng Mãng chứng kiến, rất trùng hợp. Tóm lại, Hàn Gia Công Tử chẳng thấy có gì phải xấu hổ cả.

Mang Mang Mãng Mãng bĩu môi, nhưng lại không nói gì nữa.

"Bạn?" Đan Thanh Hiệp Ảnh tất nhiên không đến mức phát hiện được gì từ trong cuộc đối thoại đơn giản này.

"Cùng từ thành Vân Đoan đến." Hàn Gia Công Tử nói.

"Cứ uống thoải mái đi! Tôi bao hết!!!" Đan Thanh Hiệp Ảnh hào phóng bán một cái nhân tình.

Kết quả một đám người đều tán đồng. Đám người Anh Trủng Nguyệt Tử không hề ít, chừng 40 người, chẳng có tên nào rời khỏi giữa đường, lúc này cả tập thể cùng trở về quê hương, được xưng là dong binh đoàn đoàn kết nhất. Chỉ có sáu người Công Tử tinh Anh Đoàn mới so sánh được với bọn họ, chỉ có phần tử tách đoàn như Cố Phi thì thường tự mình hành động.

"Nhiều người vậy à..." Miệng Đan Thanh Hiệp Ảnh đắng chát.

"Ha ha ha..." Hàn Gia Công Tử cười khan mấy tiếng: "Hội trưởng Hiệp Ảnh, hay là nói về tình huống trước mặt mà mấy anh biết đi!"

Hiển nhiên bọn họ không chuẩn bị ở lại đây uống rượu. Vừa nói vừa đi vào trong thành Lâm Thủy.

"Xảy ra chuyện gì? Hình như chẳng có phiền phức gì mà?" Đám Anh Trủng Nguyệt tử bắt đầu thảo luận.

"Có phải Túy ca lại chém người rồi không?" Hỏa Cầu đoán rất chuẩn, không hổ là người quen biết với Cố Phi sớm nhất. Đám người bọn họ là lượn lờ trong thành xong mới đi tới quán rượu bãi biển, cho nên không nhìn thấy màn Cố Phi PK.

"Nếu là Túy ca thì chúng ta tất nhiên phải giúp!" Anh Trủng Nguyệt Tử nói.

"Ừ, nhưng nếu là tên đó thì bỏ đi." Hỏa Cầu nói.

Mang Mang Mãng Mãng nhìn theo tầm mắt của gã, biết gã đang chỉ Hàn Gia Công Tử, trong lòng cũng cảm thấy rất hả giận: "Tại sao mấy anh không thích tên kia?"

"Dáng vẻ thế kia, lại là một thằng đàn ông, rõ ràng đang đùa giỡn tình cảm của tụi này một cách trần trụi!!" Hỏa Cầu tức giận nói.

"Tổng kết rất tốt đó Hỏa Cầu!!!" Mọi người vỗ tay. Còn có cả tiếng huýt gió.

Moá! Mang Mang Mãng Mãng mắng thầm trong bụng, biết rõ đám người này bỉ ổi, tại sao còn muốn thảo luận vấn đề có chiều sâu này với bọn họ chứ.

"Đi theo xem thử đi!" Anh Trủng Nguyệt Tử đứng dậy.

"Người anh em kia bảo gã mời rượu đó! Hình như gã là ông chủ của quán rượu này!" Có người không nỡ.

"Đóng gói mang theo!" Anh Trủng Nguyệt Tử nói.

Đối với đám bỉ ổi vô sỉ này thì có chuyện gì mà làm không được chứ? Lập tức mặt dày gọi rượu mang đi. Đối phương khổ nỗi hội trưởng đã hứa nên đành phải bất đắc dĩ làm một cuộc mua bán lỗ vốn. Sau đó cái khó ló cái khôn, nói rượu hết rồi, cuối cùng mới không để đám người này dọn sạch quán rượu của bọn hắn.

Đan Thanh Hiệp Ảnh nhận được tin tức này, mém tí hộc cả máu.

"Ế, hội trưởng Hiệp Ảnh làm sao vậy?" Hữu Ca giỏi quan sát phát hiện sắc mặt Đan Thanh Hiệp Ảnh không được đúng cho lắm.

"Không sao không sao!" Đan Thanh Hiệp Ảnh khoát tay lia lịa. Thông qua chuyện này, Đan Thanh Hiệp Ảnh thề sau này tuyệt đối sẽ không bán bậy nhân tình cho người ta nữa.

"Hội trưởng Hiệp Ảnh, nói tiếp dự định bố trí của mấy anh đi!" Bởi vì nhận được tin tức muốn hộc máu, lời Đan Thanh Hiệp Ảnh đang nói cũng bị cắt ngang.

"Ờ ờ, nói tiếp. Đan Thanh Hiệp Ảnh nói, "Hai nhóm người đó trước sau tiến vào thành. Dựa theo mạch suy nghĩ truy sát thông thường, tên pháp sư và võ gia giết Kiếm Nam Du xong, chắc chắn sẽ đi về phía doanh trại Chiến Sĩ, bởi vì bọn họ vẫn không biết Kiếm Nam Du đã được phục sinh sống lại."

Mọi người gật đầu.

"Điều này hẳn đám Kiếm Nam Du cũng nghĩ đến. Cho nên nếu gã chuẩn bị báo thù, thì sẽ đi về phía đó."

"Có điều, bên chúng tôi có huynh đệ đến đó nghe ngóng, ở doanh trại Chiến Sĩ đúng là có xảy ra một cuộc tranh chấp nhỏ, là do pháp sư và võ gia gây nên, nhưng tạm thời không nhìn thấy tung tích của đám người Kiếm Nam Du đâu." Đan Thanh Hiệp Ảnh tự thuật.

"Vậy pháp sư và võ gia đâu?" Hàn Gia Công Tử hỏi.

"Cũng không rõ hướng đi, có điều cách ăn mặc của hai người này đã được truyền cho tất cả mọi người trong nghiệp đoàn chúng tôi, khi nào phát hiện sẽ có thông báo." Đan Thanh Hiệp Ảnh nói.

"Ừ ừ." Hàn Gia Công Tử vừa gật đầu vừa gởi tin nhắn cho Cố Phi: "Thay quần áo đi."

"Làm gì?"

"Có nghiệp đoàn đang tìm hai người cậu, khiêm tốn!"

"À..." Cố Phi ngẫm lại chuyến này chủ yếu là để kiếm tiền cho Bách Thế Kinh Luân, có nghiệp đoàn tới đánh nhau tuy rất vui, nhưng lúc này gây thêm rắc rối thì có hơi phiền, thế là nghe lời khuyên của Hàn Gia Công Tử đổi pháp bào.

"Còn có." Hàn Gia Công Tử nói, "Nói cho Bách Thế Kinh Luân biết, Kiếm Nam Du còn chưa chết đâu, cho nên thu nhập hiện tại của gã vẫn là con số 0."

Chương 409: Dẫn dụ.

"Làm sao như vậy được?" Cố Phi giết người như ngóe, trong game chết cái là biến mất rõ ràng thế kia, trừ mấy tên mù ra thì không người nào có thể nhìn nhầm được.

"Trong đám bảy người bọn hắn có một mục sư biết loại kỹ năng như phục sinh, sau khi mấy cậu đi, bọn hắn phục sinh Kiếm Nam Du sống lại." Hàn Gia Công Tử nói với Cố Phi.

"Có chuyện này nữa à..." Cố Phi lẩm bẩm.

"Cách mạng còn chưa thành công đâu, cố lên!!" Hàn Gia Công Tử nói.

Tin tức này không thể nghi ngờ là cực kỳ xấu, Cố Phi tưởng đã ám sát Kiếm Nam Du thành công, sau đó có giết tiếp cũng chỉ như đang vẽ hoa trên gấm, tùy tiện giải trí là được, là chuyện không chê nhiều cũng không chê ít. Giờ biết được trận vừa nãy chỉ giết không công, nhất thời tâm tình bức thiệt muốn tìm được Kiếm Nam Du cũng hệt như kiếm Nam Du bức thiết muốn tìm được hắn vậy.

"Thế nào, sao anh lại thay đồ?" Bách Thế kinh Luân còn đang nghi ngờ cái vấn đề bề ngoài này.

"Kiếm Nam Du chưa chết." Cố Phi thông báo cho gã tin dữ này.

"Sao có thể chứ?" Bách Thế Kinh Luân và tất cả mọi người đều tin tưởng ánh mắt của chính mình.

"Phục sinh, bọn họ có kỹ năng phục sinh, sau khi chúng ta đi thì hắn đã sống lại rồi." Cố Phi nói.

"Ai nói vậy?" Bách Thế Kinh Luân hỏi. Cố Phi nghe được câu hỏi này thì trong lòng lộp b

ộp. Đúng nhỉ! Lời này do Hàn Gia Công Tử nói, tên này vì để không trả tiền có chuyện gì là làm không được chứ? Phải có niềm tin này với hắn, huống chi...

Cố Phi mới 'huống chi' còn chưa kịp nghĩ triệt để, Hàn Gia Công Tử đã gửi tiếp một tin nhắn qua: "Tụi này đã ở thành Lâm Thủy rồi, hai cậu tranh thủ thời gian đi ha, nếu bị bọn này tự mình giết thì tiền không đến được tay các cậu đâu, ha ha ha ha!"

"Quá xấu xa rồi! Đã nói giao cho tụi này!" Cố Phi tức giận.

"Sao vậy?" Bách Thế Kinh Luân vẫn mơ hồ!

"Tên kia cũng đã tới thành Lâm Thủy rồi, bây giờ cũng sẽ đi tìm giết Kiếm Nam Du." Cố Phi nói.

"Sao lại vậy được, không phải nói giao cho tôi rồi à!" Bách Thế Kinh Luân cũng tức giận. Hai người quả nhiên đều là người cùng đường, khá coi trọng tín nghĩa, hứa hẹn. Hàn Gia Công Tử thì lại như từ trái nghĩa của phương diện này, lúc cần thiết thì ngay cả bản thân cũng có thể bán được luôn.

"Vậy tụi mình nhanh đi tìm thôi!" Bách Thế kinh Luân lo lắng.

"Chờ đã!" Cố Phi nói.

Bách Thế Kinh Luân nhìn Cố Phi.

"Cứ tìm thế này cũng không phải cách." Cố Phi suy nghĩ, "Thành lớn thế này, ai biết đám kia chuồn đi đâu rồi."

"Vậy phải làm sao?"

"Không bằng trở lại doanh trại Chiến Sĩ đi." Cố Phi nói, "Lần đầu tiên cứ cho bọn họ giết, tụi mình đợi ở doanh trại Chiến Sĩ giết lần hai, lần ba. Điều này có phải tốt hơn không?"

"Vậy à! Đáng tiếc lần đầu tiên kia." Bách thế Kinh Luân thở dài, ai cũng biết lần đầu tiên thì đẳng cấp của Kiếm Nam Du cao nhất, thực lực mạnh nhất, theo lý thù lao cũng nên cao nhất.

"Đừng lo, giết nhiều thêm mấy lần là xong." Cái kiểu Cố Phi nhìn bất cứ cao thủ nào cũng đều như là hư vô, vẫn luôn sát thương lòng tự tôn của đối phương như vậy.

Hai người thương lượng xong, bèn quay đầu đi về lại doanh trại Chiến Sĩ vừa mới rời khỏi.

Hàn Gia Công Tử bên này gởi mấy cái tin nhắn riêng với Cố Phi xong. Lại hỏi Đan Thanh Hiệp Ảnh vài tình huống, bố trí của đám đan Thanh Hiệp Ảnh về cơ bản đều đã vào vị trí, tại các cửa thành, bến tàu đều sắp xếp lính canh, thành viên nghiệp đoàn ngồi thuyền đi khu luyện cấp cũng đang cấp tốc trở về. Điều duy nhất khiến Hàn Gia Công Tử cảm thấy tiếc nuối chính là đối phương lại đặt trọng điểm lên hai người Cố Phi và Bách Thế kinh Luân.

Dựa vào tình hình bọn họ nghe ngóng được, quả thực do Cố Phi và Bách Thế Kinh Luân ra tay trước, nghiệp đoàn Thanh Hiệp hành động oan có đầu, nợ có chủ không hề mất công chính.

Có điều Hàn Gia Công Tử đã nhắc Cố Phi thay đồ, dựa theo đặc trưng về hai người mà bọn hắn miêu tả, chắc chắn sẽ không chú ý đến hai người, điều này không cần lo lắng. nhưng trước mắt có nguồn tài nguyên lớn có thể dùng để đối phó Kiếm Nam Du, không lợi dụng thì đúng là quá đáng tiếc.

"Hội trưởng Hiệp Ảnh quen với đám người Kiếm Nam Du à?" Hàn Gia Công Tử bắt đầu dùng ngôn ngữ dẫn dụ.

"Thật sự chưa từng qua lại, chỉ nghe nói người này vẫn luôn độc lai độc vãng." Đan Thanh Hiệp Ảnh nói.

"Hội trưởng Hiệp Ảnh có biết tên này cũng làm nghề cướp bóc không?" Hàn Gia Công Tử nói.

"Vậy hả? Chuyện này thì chưa từng nghe nói." Đan Thanh Hiệp Ảnh nghe được tin tức này vẫn bình tĩnh như cũ, như chẳng hề có gì ngoài ý muốn. Đúng vậy, hiện nay nghề cướp bóc trong game Thế Giới Song Song càng lúc càng thịnh vượng, nói bất cứ người nào thuộc đảng cướp bóc cũng không cần bất ngờ, thậm chí rất nhiều người đều thấy cướp bóc là một nghề nghiệp rất có tiền đồ. Ở trong thế giới không có pháp luật bảo vệ này, quan niệm đạo đức của con người đều đang vặn vẹo một cách tùy ý.

Có oán niệm với đảng cướp bóc, ngoại trừ mấy người chính trực lương thiện ngay thẳng chân chính ra, thì chính là người bị hại từng bị cướp. Mà dù là đám người bị hại, oán hận thật sự cũng chỉ là người chơi đã cướp bóc mình thôi. Nếu có một cơ hội cướp bóc còn bạo được trang bị cực phẩm bày ra trước mặt, gã có thể không chút do dự từ một người bị hại biến thành đảng cướp bóc đó.

Nhìn phản ứng của Đan Thanh Hiệp Ảnh, Hàn Gia Công Tử liền biết người này đối với cướp bóc như đã tập mãi thành thói quen, đây có thể xem như là một kiểu tư tưởng trong game online. Càng tiếp xúc lâu với game online, thì càng quen thuộc với chuyện này. Ở trong Thế Giới Song Song, khác biệt lớn nhất chẳng qua là đã có vài người bắt đầu chuyển chức làm nghề này. h

Hào hiệp phóng khoáng nói chuyện chính trực chính nghĩa đạo đức với Đan Thanh Hiệp Ảnh à? Phương pháp này rất thích hợp với mấy thiếu niên mê shounen. Nhưng trong thế giới toàn là người trưởng thành này, cách có hiệu quả nhất chính là bàn về lợi ích.

Thế là Hàn Gia Công Tử vừa mở miệng đã khiến Đan Thanh Hiệp Ảnh cảm nhận được mê hoặc ngọt ngào: "Hội trưởng Hiệp Ảnh có hứng thú với pháp trượng có kỹ năng Phục Sinh trong tay bọn hắn không?"

Tất nhiên là có! Lời này Đan Thanh Hiệp Ảnh cứng rắng nuốt ngược trở lại. Thực ra lúc vừa đến bãi biển, nhận được tin tức này thì Đan Thanh Hiệp Ảnh đã có ý nghĩ bậy bạ với cây pháp trượng rồi. Tuy gã không phải mục sư, nhưng không phải mục sư mới thích kỹ năng này hơn. Thực tế thì bản thân mục sư còn không thể sùng kỹ năng này để phục sinh bản thân sống lại, chỉ có thể dựa vào kỹ năng này để thể nghiệm cảm giác được mọi người vây quanh, thỏa mãn chút lòng hư vinh. Còn có được lợi ích thực tế là đồng bạn với mục sư cơ.

Có điều muốn vẫn chỉ là muốn, đồ chơi này thật sư không dễ ra tay. Đám Đan Thanh Hiệp Ảnh bọn hắn dù sao cũng là nghiệp đoàn lớn của thành Lâm Thủy, có việc làm ăn chính đáng trên bãi biển. Loại thủ đoạn như cướp bóc, mọi người nói thôi thì không sao, nhưng nếu thật sự làm thì sẽ có ảnh hưởng không tốt. Mấy bạn nhỏ hỏi "Ai là người xấu, ai là người tốt", vậy thì tuyệt đối sẽ bị xếp vào trong hàng ngũ người xấu.

Nghiệp đoàn ấy à, hình tượng rất quan trọng. Đan Thanh Hiệp Ảnh có muốn cây pháp trượng này thế nào đi nữa, nhưng nhất định phải bàn bạc kỹ hơn, không thể cướp trắng trợn quá được.

Mà giờ đây Hàn Gia Công Tử lại giúp gã khai thông mạch suy nghĩ: Sao không nhân dịp đám này cũng có hiềm nghi gây sự ở quán rượu bãi biển, nhất tề truy sát! Đến lúc đó bạo ra trang bị rồi nhặt, chẳng ai nói gì được cả.

Mắt Đan Thanh Hiệp Ảnh sáng lên. Nhưng tiếp đó lại cảm thấy cách này trong thế giới scandal bay đầy trời như bây giờ, nhiều lắm chỉ lừa được mấy bạn nhỏ thôi.

Hàn Gia Công Tử lại lần nữa nhìn ra được sự dè dặt của gã, khẽ mỉm cười nói: "Nếu hội trưởng Hiệp Ảnh vẫn cảm thấy không thích hợp lắm, không bằng để tụi này làm thay cho, dù sao đám người đó tụi này nhất định phải giết. Anh chỉ cần âm thầm cho chút trợ giúp, cho ít chi viện lúc tụi này cần là được."

Đan Thanh Hiệp Ảnh căng thăng, Hàn Gia Công Tử lại chỉ cười thầm trong lòng.

Nói là giúp đỡ, đây chỉ là nội dung mặt ngoài. Mọi người chỉ là bèo nước gặp nhau, Đan Thanh Hiệp Ảnh hoàn toàn không có lý do để tin tưởng đám người họ sau khi bạo được trang bị cực phẩm sẽ có ý tốt giao cho gã. Hàn Gia Công Tử cũng không nghĩ Đan Thanh Hiệp Ảnh sẽ ngây thơ đến vậy, trọng điểm trong cuộc đối thoại này thực ra nằm ở câu "đám người đó tụi này nhất định phải giết". Câu này như thể đang thông báo cho đan Thanh Hiệp Ảnh biết: Muốn cây trượng Phục Sinh đó, sau này chẳng có cơ hội nữa đâu, bởi vì đám Hàn Gia Công Tử hôm

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net