Quyển 08 - Chương 421-425

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 421: Tai họa ngập đầu.

Ánh nắng, sóng biển, bãi cát, còn có... đám người đang chạy điên cuồng như cún.

Cố Phi chính là một trong số đó.

Biết đám Kiếm Nam Du đang ở ngoài thành, vậy việc tìm thuyền không còn là điều mấu chốt nữa, nhanh chóng tìm được người càng trực tiếp hơn. Thành Lâm Thủy còn xa mới rộng được như mấy chủ thành khác, bởi vì chẳng xa chính là thủy vực. Địa hình ở nơi này khá đơn giản, bãi cát là chủ yếu, chẳng có địa hình nhấp nhô, thỉnh thoảng có mấy bông hoa cọng cỏ với mấy cái cây, cũng chả tạo thành sóng gió gì, cũng có mấy rừng cây nhỏ, nhưng tuyệt đối không thể nói là rừng rậm được.

Cho nên tầm nhìn ở nơi đây khá là rộng rãi, Cố Phi vừa chạy vừa nhìn xung quanh, dọc theo bờ biển, thực tế chính là quá trình chạy vòng quanh thành Lâm Thủy, lượn vòng vèo chốc lát thì Cố Phi nhìn thấy một nhóm người.

Nhân số hơn bảy người nên tất nhiên không phải đám Kiếm Nam Du. Nhưng dáng vẻ bọn hắn vội vã, tay cầm vũ khí, sát khí lẫm liệt. Cùng lúc Cố Phi nhìn thấy bọn hắn, đối phương cũng chú ý đến Cố Phi, có bốn người chợt tách đội, chạy thẳng về phía Cố Phi.

"Đang làm gì đó?" Bốn người tới trước mặt Cố Phi liền đặt câu hỏi, giọng điệu không hề hữu hảo.

"Chẳng làm gì cả, chạy bộ." Cố Phi trả lời tỉnh rụi.

"Chạy bộ?" Đối phương ngớ ra.

"Sinh mệnh đang vận động mà!" Cố Phi chạy bước nhỏ tại chỗ, cực kỳ chuyên nghiệp. Hắn là thầy giáo thể dục đó nha!

Ánh mắt đối phương biến đổi thành như thể đang nhìn ngu ngốc, Cố Phi nhe răng cười hì hì. Bốn người chớp mắt nhìn hắn, như đang do dự.

"Mấy vị có chuyện gì? Nếu không có thì tôi tiếp tục chạy đây." Cố Phi nói.

Bốn người không trả lời, dường như vẫn còn đang do dự. Cố Phi lại cười, nói câu "tạm biệt" xong vòng qua bốn người chạy đi.

Bốn người đột nhiên hạ quyết tâm, gào một câu "đứng lại", bổ nhào về phía Cố Phi...

Đại đội ngũ của bọn hắn vẫn đang tiến lên, người chơi dẫn đầu lại đột nhiên nhận được tin nhắn: "Mọe nó, tụi này tạch rồi!!!!"

"Gì cơ?" Đội trưởng xem không hiểu.

"Cái thằng kia diệt tụi này rồi!" Đối phương lặp lại lần nữa.

Đội trưởng sửng sốt, vội vàng quay đầu nhìn về phía sau, tên pháp sư áo đen không coi ai ra gì tiếp tục chạy về phía trước, bốn người anh em của mình vừa đi qua đã biến mất tăm.

Đội trướng há hốc mồm, gần như không dám tin tưởng. Bởi vì phải tranh thủ thời gian, cho nên nhìn thấy có nhân vật nào khả nghi gã đều tùy tiện phái ra bốn người chơi đi qua hỏi thử. Kết quả nếu câu trả lời của đối phương cổ quái ly kỳ, để đề phòng chuyện bất trắc, gã sẽ hạ lệnh tiêu diệt.

Bốn người chơi đó đều là người lão luyện, gã thấy chỉ đối phó một pháp sư thì chẳng hề tốn sức, cho nên gã còn chả thèm quay đầu nhìn cái nào, dẫn đội ngũ tiếp tục tiến lên.

Kết quả, gã chỉ mới hạ lệnh không đến năm giây, tin tức truyền về lại là bốn người tạch mất rồi.

Đây quả thực là chuyện khó bề tưởng tượng. cho dù tên pháp sư đó là cao thủ, nhưng muốn đánh nhau với bốn người thì cũng phải có quá trình dây dưa chứ? Sao có thể trong vòng 5 giây đã tiễn đưa một lúc bốn người.

Sắc mặt đội trưởng ngưng trọng, hỏi người đã hy sinh: "Các cậu chết thế nào?"

"Bị hắn xử trong một chiêu đó!"

"Một chiêu? Cậu bị một pháp sư vừa lên giết ngay luôn??" Đội trưởng kinh hãi. Người đang nói chuyện với gã là một chiến sĩ, cái từ vựng như miễu sát thường thì chả dính dáng gì tới chiến sĩ. Trừ phi gặp phải BOSS level cao hơn mình rất nhiều.

"Đúng." Đối phương trả lời khẳng định.

Đội trưởng hoảng sợ lại nhìn về phía bãi cát bên kia.

"Má! Pháp sư đó sao chạy nhanh dữ vậy." Gã lại cực kỳ hoảng sợ. Chỉ trong lúc gã gởi mấy tin nhắn, pháp sư đó đã bỏ xa đội ngũ của gã, quăng bọn hắn một khoảng lớn. Trước đó gã chỉ chú ý bờ cát vốn không nên có người lại xuất hiện một thằng xa lạ, cũng không chú ý nhiều chi tiết lắm. Lúc này nhớ lại, phát hiện pháp sư này từ đầu đến chân đều lộ vẻ cổ quái.

Người này lai lịch không rõ, chẳng biết có quan hệ gì tới chuyện bọn hắn muốn làm không nữa, có cần tiếp tục đi theo dây dưa không đây? Trong lòng đội trưởng không chắc chắn lắm. Nếu người này chỉ là nhân vật bình thường, lúc nãy đã thuận tay giết rồi, làm gì cần phiền não nhiều vậy chứ? Nhưng hắn lại là một cao thủ, thật sự khiến gã cảm thấy cực kỳ nan giải.

Cố Phi xử đẹp bốn tên kia xong, vẫn đang đợi hành động tiếp theo của đội ngũ đó. Kết quả lúc lâu vẫn không thấy bọn hắn có phản ứng gì, thế là hắn chẳng để ý nữa, tăng tốc quăng bọn hắn lại sau lưng.

Mà lúc này, Hỏa Cầu đã đến quán rượu bãi biển lại gởi tin nhắn cho Cố Phi. Tên này đi tới chỗ khu an toàn của người ta tìm cảm giác an toàn, lại vô tình nhìn thấy cuộc tụ hội của các lão đại của thành Lâm Thủy.

Hỏa Cầu dựng thẳng lỗ tai lắng nghe, ít nhiều cũng nghe ra được đầu đuôi câu chuyện. Biết được cửa tây xảy ra chuyện pháp trượng bị bạo. Pháp trượng bị một nghiệp đoàn tên là Xưởng Chế Tạo Vũ Khí đoạt được, việc đầu tiên của người nhặt được pháp trượng sau khi sống lại là logout, giờ đám hội trưởng đang khó chịu vì chuyện này đây.

"Thứ này đã bị bạo rớt rồi?" Cố Phi nghe được tin tức này thì sửng sốt, hắn không nhịn được quay đầu nhìn đội ngũ đã bị bỏ lại phía xa.

Tụ tập nhân thủ xuất hiện ở ngoài thành, Cố Phi cho rằng đội ngũ đó có liên quan đến đám người Kiếm Nam Du. Nhưng vấn đề là ngoại trừ bản thân mình ra, mấy người khác rõ ràng đều tới vì trang bị có kỹ năng phục sinh. Nếu pháp trượng đã bị bạo rớt, tại sao đám người này còn truy tra ngoài thành làm gì?

"Cậu hỏi thăm thử xem huy hiệu của nghiệp đoàn Xưởng Chế Tạo Vũ Khí có hình thù thế nào." Cố Phi trả lời Hỏa Cầu, gởi xong thì hắn quay người chạy về lại phía đội ngũ đó.

Đội trưởng nọ nhìn thấy Cố Phi cách bọn hắn càng lúc càng xa, cũng không nghĩ ra được cách gì, thầm nghĩ thôi thì cứ kệ nó, lại không ngờ chẳng được bao lâu, tên đó đã đột nhiên xoay người chạy về lại phía đội ngũ của bọn hắn.

"Cung tiễn thủ!!!" Đội trưởng hoảng hốt kêu gọi.

Lập tức có cung tiễn thủ xuất trận bắn tên về phía Cố Phi, Cố Phi dừng bước, quơ kiếm đánh rớt mũi tên, đối phương cả kinh á khẩu không nói được lời nào, Cố Phi thừa cơ gào lớn với bọn hắn: "Đừng ra tay, tôi chỉ muốn hỏi thăm thôi!!!"

"Cậu là ai?" Đội trưởng cũng gào.

"Đứng xa thế này nói chuyện không tiện, có thể tới gần chút không?" Thực ra Cố Phi muốn tìm huy hiệu nghiệp đoàn trên người đối phương. Vừa nãy nhào lên là miễu sát bốn người luôn không để ý thứ này.

Đội trưởng muốn nói "Không thể", nhưng phe mình nói thế nào cũng có mười mấy người, đối mặt chỉ có một người thôi cũng sợ, vậy thì không thể nào nói nổi rồi, thế là gật đầu: "Tới đây đi!"

Cố Phi để bày tỏ bản thân không có ác ý, nhét kiếm về lại túi. Đội trưởng nhìn thấy hành động của hắn mới thở phào nhẹ nhõm, nhưng nếu để gã biết tốc độ Cố Phi rút kiếm từ trong túi ra cũng chả khác mấy so với khi nắm trong tay, chắc gã sẽ không thể nào yên tâm được thế đâu.

Chỉ nháy mắt Cố Phi đã đến trước mặt, vội vàng liếc mắt đảo qua một hàng người. Móa! thế mà chẳng có thằng nào đeo huy hiệu nghiệp đoàn cả. Cố Phi thầm mắng một câu.

Lúc này Hỏa Cầu gởi tin tức hỏi thăm được đến: "Nghe nói huy hiệu của nghiệp đoàn Xưởng Chế Tạo Vũ Khí là một chiếc xe tăng nhỏ. rất dễ nhận biết." Ngoài ra còn có một tin nhắn bổ sung, là vừa nghe được từ bên cạnh: Đám hội trưởng này định cùng hợp lực diệt cái nghiệp đoàn Xưởng Chế Tạo Vũ Khí đó, hơn nữa còn là lập tức.

Cố Phi vẫn rất tỉnh bơ, ánh mắt lại nhanh chóng tìm kiếm trong đám người, vẫn không nhìn thấy bất cứ chiếc huy hiệu nghiệp đoàn nào. Hài hòa thế này, chắc chắn đã cố ý bàn bạc cả rồi. Cố Phi nghĩ.

Đối phương thì thấy Cố Phi tới trước mặt rồi, cũng không nói chuyện. Ánh mắt lén lút quét tới quét lui trong đám người bọn hắn, cuối cùng không nhịn được hỏi: "Rốt cuộc cậu là ai, có chuyện gì?"

"Không có chuyện gì, không có chuyện gì, mọi người tiếp tục làm việc đi!" Cố Phi đột nhiên xoay người bỏ chạy.

"Moá!" Tất cả mọi người trợn mắt há mồm, ngơ ngác nhìn nhau.

"Đội trưởng, tiêu diệt hắn chứ?" Có người hỏi.

"Bỏ đi!" Đội trưởng nhìn bóng lưng bỏ chạy của Cố Phi.

"Nhiều một chuyện không bằng bớt một chuyện! Còn có chính sự phải làm, tranh thủ thời gian đi tiếp thôi."

Đội ngũ tiếp tục tiến lên, Cố Phi ở ngay phía sau bọn hắn, từ từ chạy xa dần. Hắn đột nhiên nghĩ đến, nhóm người này bất luận làm gì, bản thân vẫn sẽ biết được phương hướng của bọn hắn. Địa hình thành Lâm thủy đơn giản, chỉ là một vòng tròn, mình cứ tiến lên theo phương hướng này. Bọn hắn muốn làm chuyện gì, có lẽ mình sẽ bắt gặp được. Cố Phi tính toán vậy đấy, cho nên cũng chẳng lên tiếng dò hỏi lai lịch đối phương, quay người bỏ chạy.

Ở trong thành hiện nay, các nghiệp đoàn lớn vừa nãy còn bao vây tiễu trừ bảy người Kiếm Nam Du giờ lại trở nên bận rộn, mà mục tiêu lần này là một trong các nghiệp đoàn lớn của thành Lâm Thủy: Xưởng Chế Tạo Vũ khí.

Sau thời kỳ tranh đoạt địa bàn ở bến tàu bãi biển qua đi, thành Lâm Thủy đã rất lâu đã không xảy ra đại chiến có quy mô rồi. Thứ tự của các nghiệp đoàn đã được lập ra, mọi người đều sẽ cẩn thận kinh doanh và bảo vệ cục diện cân bằng trước mắt. Nhưng lần này có trang bị cực phẩm xuất hiện, rốt cuộc đã phá vỡ cân bằng này. Nghiệp đoàn Xưởng Chế tạo Vũ Khí bị hoài nghi lấy được trang bị giờ đang gặp phải sự ghen ghét của tất cả các nghiệp đoàn. Hiện nay các hội trưởng đang ngồi sum vầy quanh bàn rượu, thừa lúc có men rượu, đang ban bố mệnh lệnh tuyên chiến với nghiệp đoàn Xưởng Chế Tạo Vũ Khí trong nghiệp đoàn của mình.

Đây là một lần liên thủ lớn nhất từ trước tới nay của thành Lâm Thủy. Nghiệp đoàn liên thủ tuyên chiến với Xưởng Chế Tạo Vũ Khí có hơn 11 nhà.

Xưởng Chế Tạo Vũ Khí chẳng thể nào nghịch thiên tới mức chống đỡ đối kháng được với hơn 11 nghiệp đoàn, hội trưởng đại nhân còn đang thấy cực kỳ đắc ý vì sự thông minh của mình, còn không biết sắp gặp phải tai họa ngập đầu. Gã đang dẫn theo một đội ngũ chạy trên đường muốn nhanh chóng ra khỏi thành tìm tung tích của đám Kiếm Nam Du, đột nhiên rất nhiều đội ngũ từ các con đường giết ra, cảnh tượng hoành tráng đến mức gã cũng là lần đầu tiên được thấy. Bọn hắn chẳng kịp ra tay đã bị đối phương mưa rền gió dữ tiêu diệt mất rồi.

Cùng với lúc đó tin dữ truyền đến từ khắp nơi, phàm là thành viên Xưởng Chế Tạo Vũ khí trên ngực đeo xe tăng nhỏ đều gặp phải vây quét. Thậm chí ngay cả người đang ở bên ngoài luyện cấp không kịp về tham gia sự kiện lần này cũng không ngoại lệ. Một giây trước đội ngũ còn đang ở trong khu luyện cấp của mình không quấy rầy lẫn nhau, đảo mắt đã dũng mãnh nhào tới phân chia bọn hắn như thể gặp phải BOSS vậy.

Rất nhiều thành viên Xưởng Chế Tạo Vũ Khí sống lại đều không hiểu chuyện gì đang xảy ra. Xưởng Chế Tạo Vũ Khí và hội trưởng lúc này đều đang ngồi xổm ở điểm sống lại. Bên ngoài điểm sống lại là một đám sói đói đang nhìn chằm chằm bọn hắn như nhìn con mồi.

Khiến gã khóc không ra nước mắt hơn nữa là tiểu đội lúc nãy đã ra khỏi thành tìm kiếm bảy người Kiếm Nam Du, tạm thời còn chưa gặp phải độc thủ. Hiện nay còn đang tuân theo yêu cầu thỉnh thoảng gởi tin tức báo cáo về cho gã: "Không phát hiện, vẫn không có phát hiện..."

Hội trưởng Xưởng Chế Tạo Vũ Khí đến lúc này đã hiểu được đạo lý "Thất phu vô tội, mang ngọc có tội". Nó còn khiến gã oan ức hơn, bởi vì gã còn chả có ngọc để mà mang tội, gã chỉ là giả vờ có thôi mà...

Chương 422: Tương kế tựu kế.

Chuyện phát triển đến mức này, hội trưởng Xưởng Chế Tạo Vũ Khí cũng không dám liều chết chống đỡ. Bây giờ người của toàn nghiệp đoàn đều gặp nạn, may mà nhiều người còn không biết nguyên nhân, tiếng oán thán khắp nơi trong kênh chat nghiệp đoàn. Bất đắc dĩ, hội trưởng đành phải thỏa hiệp, nói sự thật với các hội trưởng khác: Gã hoàn toàn không lấy được trang bị phục sinh, cây pháp trượng đó là hàng giả.

Các hội trưởng chẳng tự mình tham gia hành động vây quét, giờ vẫn đang tiêu sái ngồi tại quán rượu bãi biển uống rượu. Cái kiểu không cần phải ra trận, chỉ cần ở phía sau màn tùy tiện hội nghị, đã quyết định số mệnh của rất nhiều người chơi, loại cảm giác này bọn hắn cực kỳ thích.

Giờ tất cả mọi người đều cùng nhận được tin nhắn, không khỏi sửng sốt. Bọn hắn có thể hiểu được cách làm của hội trưởng Xưởng Chế Tạo Vũ Khí. Tuy đang nhất trí lên án gã ánh mắt thiển cận, nhưng trong lòng mọi người đều đang chảy mồ hôi lạnh, bởi vì nếu tình huống này xảy ra với nghiệp đoàn mình, rất có khả năng họ cũng sẽ cho ra quyết sách đó, vậy lúc này gặp phải tai nạn ngập đầu chính là nghiệp đoàn nhà mình.

Tất cả hội trưởng đang cảm thấy may mắn, đồng thời lại dấy lên chờ mong với trang bị phục sinh. Hội trưởng Đan Thanh Hiệp Ảnh của nghiệp đoàn Thanh Hiệp chợt lạnh lùng nói một câu: "Giờ nói không phải thì không phải à, coi chúng ta là đồ ngu sao?"

Các hội trưởng nghe vậy lại thấy rất có đạo lý, có khả năng cái tên Xưởng Chế Tạo Vũ khí lừa dối mọi người. Sau đó lại nghe được Đan Thanh Hiệp Ảnh tiếp tục xúi giục: "Tuyệt đối không thể bỏ qua cho gã được!"

"Đúng! Diệt thằng khốn khiếp đó!!" Mọi người phấn khích.

Tâm trạng hiện giờ của các hội trưởng vốn đã không bình tĩnh, lại cộng thêm cồn rượu thúc giục, dễ dàng bị kích thích. Đan Thanh Hiệp Ảnh nhìn các hội trưởng miệng vừa mắng vừa hạ mệnh lệnh với nghiệp đoàn phe mình "Tiếp tục hung hăng đuổi giết", khóe miệng lướt qua nụ cười không dễ phát hiện. Cùng lúc đó gã cũng gởi đi mấy tin nhắn: "Động tác nhanh lên! Sắp không giấu được nữa rồi."

Đừng nhìn đám hội trưởng này vẻ ngoài đều rất kích động, Đan Thanh Hiệp Ảnh tin tưởng trong đám này chắc chắn có hội trưởng lòng dạ sâu xa đang làm chuẩn bị cho cả hai phía. Vừa tiếp tục đuổi giết người của Xưởng Chế Tạo Vũ Khí, vừa bắt đầu truy tìm tung tích của đám người Kiếm Nam Du. Diện tích bên ngoài thành Lâm Thủy không lớn, tầm nhìn lại thoáng đãng, không phải nơi thích hợp để che giấu hành tung, còn không nhanh lên, kế hoạch gã vẫn luôn thực hiện có khả năng sẽ thất bại trong gang tấc.

Bãi cát ngoài thành, Cố Phi vẫn đang chạy vòng như điên, nhóm người lúc nãy đã sớm bị hắn quăng mất tăm. Theo bước chạy của hắn thì cảnh tượng phía trước cũng đang dần lộ ra từng chút một. Cuối cùng, trên một bờ cát gần như nhìn không thấy giới hạn, Cố Phi từ phía xa nhìn thấy được bóng dáng của một nhóm người, không nhiều, chỉ có năm sáu người, Cố Phi biết hắn đã tìm được đúng người cần tìm rồi.

Nhóm người Kiếm Nam Du ra khỏi thành liền chạy như điên về phía chỗ tọa độ bọn hắn giấu thuyền. Đáng tiếc có chiến sĩ mục sư trong nhóm, tốc độ chẳng nhanh được mấy. Nhưng tầm nhìn trên bãi cát thoáng đãng, mấy người vẫn luôn quan sát xung quanh, không hề phát hiện dị thường gì. Giờ phút này đây bọn hắn đã nhìn thấy được sóng biển tại tọa độ giấu thuyền, cảm xúc dâng trào, Giao Thủy đột nhiên chỉ về phía trước hô lên: "Đằng kia có một người đang chạy tới?"

"Một người?" Kiếm Nam Du không có mắt ưng nên nhìn không rõ lắm, giờ đây thắng lợi đang ở trước mắt, gã chẳng kịp suy nghĩ kỹ càng, chỉ thúc giục mọi người đi nhanh.

Giao Thủy vẫn luôn nhìn về phía bóng dáng đó, càng nhìn càng thấy quen mắt, càng nhìn càng cảm thấy đáng sợ, cuối cùng khi nhìn rõ rồi mới gào lên: "Mọe nó, là pháp sư video!"

"Thằng này đúng là bám dai như đỉa!" Mọi người đều hít một ngụm khí lạnh.

"Nhưng hắn chỉ có một mình." Hỏa Nhiên Y nói. trên mặt mọi người chợt xuất hiện vẻ vui mừng. Bởi vì Cố Phi và Bách Thế Kinh Luân liên thủ nên bọn hắn mới cố kỵ. Nếu chỉ có một mình, Kiếm Nam Du cho rằng với sự phối hợp của đoàn đội tinh anh bọn hắn, trong game không có bất cứ người nào có thể một mình khiêu chiến được.

"Cứ đi tiếp, nếu hắn tới thì xử hắn luôn." Kiếm Nam Du nói.

"Hắn có thể thoát thân khỏi con hẻm vừa nãy, trên người chắc phải có điểm PK nhỉ?"

"Nếu may mắn, nói không chừng có thể bạo được trang bị của hắn!" Mọi người bắt đầu mặc sức tưởng tượng đến cảnh đẹp tương lai.

Sáu người vừa đi vừa để ý hành động của Cố Phi, Kiếm Nam Du gởi tin nhắn cho Hắc thủy, xác nhận gã có mặt xong thì thông báo cho mấy người khác làm tốt chuẩn bị toàn lực chiến đấu. Cố Phi nhanh chóng tiến đến gần, thực tế hắn đã tiến vào tầm công kích của cung tiễn thủ, nhưng Giao Thủy không hề ra tay. Bọn hắn biết công kích đó với Cố Phi chả có ý nghĩa gì. Bọn hắn đang kiên nhẫn chờ đợi, chờ đợi Cố Phi đi đến đủ gần, phải chặn đường lui của hắn trước rồi mới chậm rãi xử lý hắn.

Một bước, hai bước, ba bước... Mấy người âm thầm đếm số bước của Cố Phi, ánh mắt không ngừng giao lưu với nhau, trong âm thầm đã tính toán xong cách chạy vị, trong tay cũng đã chọn xong kỹ năng. Trong lúc bọn hắn đều đã nạp đủ sức lực, Cố Phi lại đột ngột dừng bước.

Hắn không ra tay, mà chỉ nhấc tay, chỉ về phía sau sáu người, biểu thị với bọn hắn.

"Đừng mắc bẫy!" Kiếm Nam Du cho rằng đây là mánh khóe Cố Phi dùng để lừa gạt sự chú ý của bọn hắn, không chừng bọn hắn vừa quay đầu, công kích của Cố Phi đã nối gót nhau tới rồi.

Nhưng mà Hắc Thủy đang dùng trạng thái tiềm Hành từ một hướng khác từ từ đến gần Cố Phi, gã cũng nhìn thấy được cảnh tượng phía sau sáu người Kiếm Nam Du, kinh hãi vội vàng gởi tin nhắn: "Đại Nam, phía sau!!!"

Kiếm Nam Du không có khả năng hoài nghi anh em của mình, vội vàng quay đầu nhìn, con đường ven biển, một nhóm người đang lấy tốc độ nhanh nhất hung hãn giết đến, cung tiễn thủ ở hàng đầu đã lắp tên xong, tới gần hơn mấy bước nữa là có thể phát động công kích.

"Sao có thể chứ!!!" Kiếm Nam Du cả kinh, Cố Phi đụng phải bọn hắn ở chỗ này gã cũng không cảm thấy bất ngờ, dù sao Cố Phi không nằm trong nhóm người bị pháp trượng giả của gã tính kế. Nhưng mà đội ngũ trước mặt rõ ràng thuộc về nghiệp đoàn, đáng lẽ giờ phải đang chém giết nhau trong thành mới đúng. Dù phản ứng nhanh nhạy, cũng không nhanh đến mức đã tổ chức xong nhân thủ giết đến trước mặt gã rồi.

Đội ngũ của đối phương chỉnh tề, chức nghiệp phối hợp rõ ràng, vừa nhìn đã biết là sớm có chuẩn bị đâu vào đấy. Điều này không chỉ nói rõ đối phương không trúng kế, hơn nữa dường như vẫn luôn biết được hướng đi của bảy người bọn hắn, ẩn nhẫn đến lúc này mới ra tay.

Một tiếng rít gào.

Người dẫn đội của đối phương đã bắn một mũi tên Đánh Lén, nhằm thẳng về phía Kiếm Nam Du. kiếm Nam Du giơ thuẫn ngăn chặn mũi tên, đồng thời nghe được đối phương hét: "Kiếm Nam huynh thật ác độc, một cây pháp trượng giả, lừa đi bao nhiêu cấp của biết bao người hả? Xưởng Chế Tạo Vũ Khí bởi vì cây pháp trượng giả này của anh, coi bộ sắp tiêu đời rồi."

Kiếm Nam Du hạ thuẫn xuống nhìn người tới, biết được đối phương là phó hội trưởng Liễu Vĩ Tiễn của nghiệp đoàn Thanh Hiệp. Tại thành Lâm Thủy vốn là cung tiễn thủ đứng thứ hai chỉ sau Giao Thủy, có điều giờ Giao thủy rớt cấp, gã nghiễm nhiên đã trở thành cung tiễn thủ đứng đầu.

"Nhưng xem ra không lừa được mấy người." Kiếm Nam Du nói cho có lệ, trong đầu đang cực kỳ nôn nóng, lúc này phía trước có đại đội nhân mã, phía sau có tên pháp sư mạnh mẽ như Cố Phi, làm sao để thoát thân là một nan đề. Giờ dù có chống đỡ lên thuyền, sau một đợt oanh tạc của pháp sư thì cũng giống như không lên thôi.

Chuyện đó Liễu Vĩ Tiễn tất nhiên sẽ không quan tâm. Nghe được lời của Kiếm Nam Du thì gã cười khẽ: "Cho nên tụi này phải cảm ơn sự giúp đỡ của huynh đệ Nhiên Y đó!"

"Gì chứ?" Hỏa Nhiên Y mờ mịt, phẫn nộ, cho rằng đối phương đang khích bác ly gián.

Mới đầu Kiếm Nam Du cũng thấy vậy, nhưng sau hai giây, gã đột nhiên như nhớ tới chuyện gì đó.

"Các cậu... theo dõi gã??" Kiếm Nam Du đoán đã xảy ra chuyện gì: Đúng là bởi vì hỏa Nhiên Y, hơn nữa Hỏa Nhiên Y lại không hề hay biết.

Lúc trước chiến đấu trên phố, Hỏa Nhiên Y là tên duy nhất hy sinh. Sau khi gã từ điểm sống lại đi ra, không hề có bất kỳ ai làm khó dễ. Đám người

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net