Quyển 09 - Chương 452

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 452: Giao dịch.

Xử quyết cuối cùng chuyện Diệp Tiểu Ngũ công bố trên bảng thông báo nội bộ công ty rằng: Tạm thời cách chức. Trên dưới công ty đều cảm thấy chỉ là xử cho có thôi. Chuyện Diệp Tiểu Ngũ phạm phải vừa nhìn đã hiểu, còn cần tạm thời cách chức tiếp nhận điều tra sao? Mọi người tự nhiên cảm giác chỉ công ty cho những kẻ ngồi lê đôi mách một câu trả lời thỏa đáng, chứ không quá vài ngày thì sẽ khôi phục lại chức vụ ban đầu, mọi chuyện trở về chỗ cũ của nó.

Ai ngờ tới Diệp Tiểu Ngũ vừa rời khỏi phòng làm việc của ông chủ chưa được bao lâu, đã dọn xong đồ của mình, ôm hộp giấy trở về trước mặt ông chủ.

"Cậu có ý gì! !" Ông chủ thấy liền giận tím mặt, ông cảm thấy Diệp Tiểu Ngũ đang ra oai với ông. Mặc dù cậu ta thật là nhân vật nòng cốt trong các bộ phận kỹ thuật, hoạch định dự án, nhưng công ty sẽ không mặc cậu ta làm mình làm mẩy, ông chủ hết sức bất mãn với hành vi của Diệp Tiểu Ngũ.

"Không phải uy hiếp." Giọng của Diệp Tiểu Ngũ rất bình tĩnh, "Tôi thật sự tính từ chức."

"Cho tôi một lý do." Ông chủ đáp lại.

"Tư tưởng giữa hai bên không hợp." Diệp Tiểu Ngũ đáp.

"Nói vậy là lời tôi nói cậu không chấp nhận à?" Ông chủ thở dài.

"Tôi có sự kiên trì của tôi." Diệp Tiểu Ngũ nói.

"Vậy sao? Thế thì cậu thấy sao về người chơi nhân dân tệ tôi nhắc tới ban nãy?" Ông chủ hỏi.

"Cán cân hơi nghiêng nhưng sẽ không ảnh hưởng tới cuối cùng nó sẽ cân bằng, chỉ có thứ đủ nặng mới không thể giữ nổi cân băng. Người chơi nhân dân tệ không phải thế, nhưng những người kia chắc chắn là." Diệp Tiểu Ngũ kiên định đáp.

Ông chủ chỉ có thể hít sâu một hơi rồi thở ra. Thanh niên trước mặt ông rất thông minh, có tài năng, ông vẫn luôn coi trọng vô cùng. Không nghĩ tới cậu ta lại đi vào ngõ cụt. Người thông minh vào ngõ cụt đáng sợ hợn người thường nhiều, bởi người thông minh thường rất tự tin, thậm chí đến mức tự phụ, muốn từ trong ngõ chui ra ngoài, trừ bản thân người nọ, không ai giúp được cả.

"Nếu vậy thì, cậu đi đi!" Ông chủ còn có thể nói gì nữa. Ông chỉ hy vọng thanh niên này sớm tỉnh ngộ chút.

"Tôi có một thỉnh cầu." Diệp Tiểu Ngũ nói.

"Nói đi." Ông chủ nói.

"Nếu tôi đã không phải nhân viên công ty, tôi hy vọng mình có quyền lợi như người chơi game bình thường." Diệp Tiểu Ngũ nói.

Ông chủ giật mình, ông không nghĩ tới sẽ yêu cầu vụ này, nhưng ông mau chóng gật đầu.

Diệp Tiểu Ngũ cực kỳ kinh ngạc, gã không ngờ tới ông chủ sẽ đáp ứng yêu cầu này nhanh chóng dứt khoát đến vậy, gã vốn tưởng yêu cầu này nhất định sẽ bị từ chối, thậm chí gã nghĩ xong nếu bị từ chối thì sẽ cần tranh thủ thế nào. Ông chủ lại đồng ý dứt khoát vậy, làm gã nảy sinh chút khó hiểu.

"Rất khó hiểu vì sao tôi sẽ đồng ý?" Ông chủ nhìn gã.

Diệp Tiểu Ngũ gật đầu.

"Xem ra tư tưởng của chúng ta xác thực có điểm khác biệt." Ông chủ thở dài, "Cậu đã tạm rời vị trí làm việc, tại sao tôi không cho phép cậu có được quyền lợi chơi game như người thường chứ?"

"Nhưng mà trước đó..."

"Cậu quả nhiên không hiểu. Vì sao công ty không cho phép nhân viên chơi game của chính công ty? Sợ các cậu hiểu biết về game nhiều hơn ư? Đó chỉ là cách nói dễ nghe thôi. Điều e ngại thật sự là quyền hạn trong tay các cậu. Sợ các cậu dùng phần mềm sửa chữa, hoặc đi sửa chữa số liệu hậu trường đi gian lận, dù làm hại người khác hay là kiếm lợi cho mình, đều không phải thứ tôi muốn thấy. Hiện giờ cậu đã tạm thời rời khỏi chức vụ, không còn cơ hội tiếp xúc những quyền hạn kia, tôi còn lo gì nữa?" Ông chủ nói.

"Nhưng những thứ tôi biết thì khác mà." Diệp Tiểu Ngũ nói.

"Làm nhân viên nòng cốt, đương nhiên cậu sẽ khác. Thế nhưng! Cậu sẽ không quên nhân viên nòng cốt như cậu có ký hợp đồng bảo mật với công ty đi? Dù cậu không phải nhân viên của công ty nữa, nhưng hợp đồng bảo mật vẫn có hiệu lực. Cho nên, khi chúng tôi nhận định hành vi của cậu có dính đến việc trái với nội dung hợp đồng, thì cậu phải gánh chịu trách nhiệm pháp luật."

"Hợp đồng bảo mật..." Diệp Tiểu Ngũ mỉm cười: "Nếu thế, vậy bên nào cũng không phải lo âu gì cả rồi."

Ngẩng đầu bước đi. Diệp Tiểu Ngũ như một tướng quân mới thắng trận rời khỏi công ty dưới vô số ánh mắt của người khác. Ánh mắt nhìn gã có tiếc rẻ, có kinh ngạc, có đồng tình, cũng có thấy hả hê. Diệp Tiểu Ngũ không hề để ý hết thảy, cứ thế đi thẳng không hề quay đầu.

Trong trò chơi, ngày hôm trước lăn qua lăn lại với boss, khiến ai cũng mệt mỏi cả, trở về thành chủ thì mấy phần tử cuồng nhiệt chơi game ngày đêm điên đảo kia cũng khó được một lần trực tiếp offline.

Ngày kế khi gặp nhau lại trong game, Hữu Ca lập tức đọc lại thông báo trên trang chính của công ty game. Làm người tích cực tham dự, người hy sinh và kẻ được bồi thường trong sự kiện này, tất cả mọi người đều cảm khái không thôi. Lúc này Ngự Thiên Thần Minh om sòm kêu Cố Phi lôi mấy đồ rơi ra hôm qua cho mọi người xem xem, giờ mấy người khác mới nhớ tới boss cuối cùng là bị giết chết, trăm miệng một lời hỏi Cố Phi đồ rơi ra được món gì.

"Đương nhiên có đồ rồi." Cố Phi thong thả trả lời.

Mọi người mở tròn con mắt chờ hắn lấy đồ ra phát lên kênh chat, kết quả Cố Phi phi thường ác liệt giả vờ mất tích, khiến lòng mấy người kia như bị kiến bò, lớn tiếng khiển trách hành vi vô nhân tính của Cố Phi, thế là Cố Phi lúc này mới đem hai đồ đáng giá nghiên cứu phát lên trên kênh.

"Nhật ký của Andrew." Mấy người ở mỗi một nơi, vào thời khắc này trong lòng đều có một câu nói xuất hiện trong lòng, đều đọc ra thứ Cố Phi gửi lên.

Mà món đồ này được hệ thống chú thích bằng một câu nói vỏn vọn: Một quyển nhật ký nhìn rất bình thường.

Nhất thời không thể suy xét ra hàm ý gì trong một câu ấy. Mọi người vừa gào to Cố Phi mau mau cầm quyển nhật ký qua đây xem, rồi cùng nhau xem món thứ hai.

"Bóng Mờ Tập Kích, kỹ năng của Thích Khách, bất thình lình hiện thân tập kích với tốc độ cực nhanh phát động lực đánh cực mạnh." Mọi người lại cùng thầm đọc lại câu chú thích, sau cùng Hữu Ca hô: "Vì sao không phải đồ vật, mà là một câu nói?"

Quyển nhật ký là được Cố Phi chia sẻ lên kênh, mọi người bấm chọn xem tự nhiên thấy chú giải. Mà mục thứ hai, là Cố Phi dùng một đoạn tin nhắn diễn tả lại.

"À, quyển nhật ký ở chỗ tôi, quyển trục ở chỗ Bách Thế Kinh Luân." Cố Phi nói.

"Ồ..." Mọi người gật đầu, xem ra hai người này chia đều chiến lợi phẩm. Nhưng xem từ góc độ một cuốn nhật ký chưa biết có lợi ích gì, hiển nhiên quyển trục kỹ năng càng có lợi ích thực tế hơn, mọi người đoán là Cố Phi có ý tặng cho Bách Thế Kinh Luân. Bởi chuyện hắn đang giúp Bách Thế Kinh Luân kiếm tiền, mọi người đều biết.

Lúc này trừ Kiếm Quỷ ra, những người khác đã không có ảo tưởng thêm gì hết. Bởi vì xung đột chức nghiệp, quyển trục kia với họ đương nhiên là thứ vô dụng rồi. Trong lòng Kiếm Quỷ rất xúc động. Con boss nọ đã được nhà phát hành tuyên bố nó có đẳng cấp cao, mặc dù không nói cụ thể, nhưng chắc chắn cao hơn đẳng cấp của người chơi bây giờ, cho nên kỹ năng này cũng là kỹ năng cao cấp.

Học kỹ năng trong game, từ trước đến nay cầm trang bị hay có đẳng cấp nào đều không ảnh hưởng đến. Có thể học được một kỹ năng cao cấp, thực dụng như có được một trang bị đẳng cấp cao vậy. Huống chi, rất nhiều cao thủ trong trò chơi cũng có kỹ năng đặc biệt mà người khác không có, điểm ấy dù Kiếm Quỷ không nói ra miệng, nhưng trong lòng thực sự vẫn hâm mộ cực. Cao thủ mà, đều hy vọng mình có cá tính không giống người thường. Lúc này đã có một cơ hội tạo cá tính riêng đặt trước mặt, nếu không tranh thủ, thực sự không phải một cao thủ hợp cách.

"Bao nhiêu tiền thế?" Kiếm Quỷ thành thật trung thực hỏi.

"Tôi cũng không rõ lắm." Cố Phi nói, sau cùng hắn còn chân thành nhắc nhở một câu: "Cậu có tiền không đấy? Hình như cậu còn thiếu tiền tôi chưa trả này!"

Với nhân phẩm của Kiếm Quỷ, Cố Phi tin tưởng anh ta hiện tại nhất định không có tiền, bằng không đã sớm trả hết 1800 vàng hai thanh Trường Tru Đoản Thán cho mình rồi. Đó không phải một con số nhỏ, Cố Phi phỏng đoán từ khi Kiếm Quỷ lấy được chủy thủ thì vẫn luôn lo đi tiết kiệm tiền chuẩn bị trả cho mình. Có người nói trong quá trình ấy còn nảy sinh ý tưởng bán Sương Chi Hồi Ức đi. Nhưng Cố Phi sau đó nói cho anh ta biết đừng vội, chậm rãi trả, Kiếm Quỷ mới bỏ ý định kia. Dù sao bán cũng tiếc.

Ban đầu trang bị Trường Tru Đoản Thán được Hữu Ca định giá ba ngàn vàng. Quyển trục kỹ năng Hành Động Kín Đáo của Thần Thâu bạo ra từ trên người đại đạo tặc Tác Đồ cũng được Tế Yêu Vũ lấy đi với ba ngàn vàng. Bây giờ cái Bóng Mờ Tập Kích này, không nói rõ công kích thì đạt được sát thương và tốc độ đến mức nào, tình huống người chơi không thể biết rõ, giá cả sẽ chịu ảnh hưởng. Chỉ là dù thế cũng đã chừng 2000 vàng rồi, Cố Phi xác nhận trăm phần trăm Kiếm Quỷ không có nhiều tiền như vậy, bằng không anh ta đã sớm trả sạch nợ cũ, Cố Phi muốn từ từ nhận về còn không được nữa mà.

Quả nhiên. Kiếm Quỷ ngại ngùng nói: "Có lẽ không đủ tiền, cậu nói với Bách Thế Kinh Luân, giữ lại giúp tôi, tôi nghĩ cách."

Chức nghiệp của Bách Thế Kinh Luân cũng không hợp, tất nhiên bản thân không dùng quyển trục, mà tên kia hình như gấp gáp muốn tiền cơ, Kiếm Quỷ sợ hắn đã qua tay bán phá giá mất tiêu.

"Cậu ta rất cần tiền ngay đó! Sợ là sẽ không đợi." Cố Phi đáp.

Quả nhiên là thế ư... Kiếm Quỷ rầu rĩ một đống.

"Hay là thế này, chỗ tôi còn chút tiền. Cậu cầm trước đi mua, rồi chậm rãi trả lại tôi sau là được." Cố Phi nói.

"Cái này..." Kiếm Quỷ không nghĩ tới Cố Phi làm thế. Mọi người sớm biết Cố Phi là thiếu gia có tiền, trừ bỏ thu nhập từ nhiệm vụ, chỉ tính tiền lời giao dịch với Tế Yêu Vũ đã 1500 vàng rồi, so với ai trong nhóm cũng giàu hơn.

"Hữu Ca, anh xem quyển trục kỹ năng này có giá chừng nhiêu?" Cố Phi đã chuyển sang hỏi Hữu Ca luôn rồi.

"Hửm, kỹ năng này chưa từng gặp, ngay cả trên quyển trục cũng không có chú thích số liệu. Kêu giá cao hơi khó. Nhưng chúng ta biết món nọ rơi xuống từ boss cấp cao. Nói khách quan thì, tôi thấy 2000 - 2500 vàng khá hợp lý." Hữu Ca đáp.

Cố Phi nghe xong thấy không sai biệt lắm với giá mình ước đoán. Kiếm Quỷ cũng thấy giá đó hợp lý, chỉ có thể giận mình xấu hổ sao ví tiền lại rỗng tuếch. Cố Phi lại đang bảo: "Tôi gửi 2000 vàng cho cậu, cậu mau đi mua lại từ Bách Thế Kinh Luân đi!"

Kiếm Quỷ thực sự không muốn mượn thêm số tiền này, nhưng thực rất lo Bách Thế Kinh Luân nóng lòng rồi mình tuột tay. Nhưng nghĩ đi nghĩ lại, mình vay tiền cũng không phải trốn nợ không trả, sao quấn quýt làm gì? Nghĩ đến đó liền thản nhiên tiếp nhận đề nghị của Cố Phi: "Vậy được rồi, cậu cho tôi mượn trước, tôi sẽ trả sớm lại thôi."

"Không cần vội đâu, từ từ rồi trả đi." Cố Phi đáp.

"Vậy cậu mau giúp tôi liên lạc với Bách Thế Kinh Luân." Kiếm Quỷ quả thực gấp gáp, chỉ lo truyền về tin dữ nói đồ đã đi mất tong rồi.

"Cậu ta còn chưa online, có lẽ sẽ lên trễ, đừng vội chi." Cố Phi nói.

"Ơ, đúng nhỉ, sao hôm nay cậu lại online ban ngày, không đi làm à?" Mọi người khó hiểu.

"Hôm này là ngày nhà giáo, tôi được nghỉ..." Cố Phi trả lời.

----------------

ps1: Như cũ, có lỗi chính tả thì để lại cmt nha.

ps2: Tuần này dịch bệnh quay trở lại rồi, thành phố chỗ mình thực hiện giãn cách xã hội không thấy ngày kết thúc. Đang mừng vì được ru rú ở nhà, nhưng phát hiện đáng tiếc là trường mình học trên HCM lại không cho nghỉ =)))

Nhìn mấy ca tử vong đều có bệnh lý nền nặng, Akiko thầm nghĩ, bệnh lý nền của mình không nặng, nhưng nhiều tới con số 6... Nhìn 2 bệnh nhân 449 và 450 có ghé BV Chợ Rẫy ngày 21-22 mà hết hồn thực, Akiko đi ngày 23, may mà không dính. *thở phào*

Mấy bạn giữ sức khỏe nha, khẩu trang là vật bất li thân.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net