Quyển 09 - Chương 471

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 471: Hai lần sẩy tay.

Cố Phi tiến lên, nhặt tờ giấy rách đó lên, nhìn lướt sơ qua nó quả nhiên là một tập tranh ảnh thiết kế quần áo. Đây là thứ kỹ năng sinh hoạt luôn cần, thông qua tập tranh ảnh để học chế tác trang bị. So với áo khoác dựa vào chính tay nghề của bản thân số 2 có tính khác biệt ở bản chất: Đồ mình làm ra, chỉ có vẻ ngoài; mà đồ chế tạo ra thông qua học tập tranh mới có được nội hàm trong trò chơi, cũng chính là thuộc tính trang bị.

Gửi thông tin của thứ này cho số 2 xác nhận, quả nhiên nó chính là vật phẩm của nhiệm vụ cậu ta, số 2 biết được Cố Phi đã lấy tới tay thì nhảy cẫng hoan hô, quên mất đau buồn vừa mới chết rớt một cấp, làm Cố Phi cũng thấy vui mừng chung.

Nhét tập tranh vào trong túi, Cố Phi đã chuẩn bị rời khỏi chỗ chất rác rưới này, ngay khi xoay người đi ngang qua cửa sổ xập xệ, lơ đãng nhìn lướt qua bên ngoài, không nhịn được bật cười.

Xuyên qua ô cửa sổ cũ, Cố Phi đúng dịp thấy được số 7 còn ở sân sau.

Nhiệm vụ của người nọ đã hoàn thành, giờ chỉ cầu giữ được mạng, hết lần này tới lần khác sân sau cũng sợ bóng sợ gió. Đám thành viên Ngắm Hoa Trong Màn Sương lúc này phái người đi lại khắp nơi. Số 7 nằm trong bụi cỏ không dám cử động lấy một lần, Cố Phi nhìn từ trên cao thấy dáng vẻ chật vật của gã cũng thấy buồn cười. Nhưng cùng lúc thấy gần gã chỉ vài mét thường xuyên có thành viên Ngắm Hoa Trong Màn Sương đi qua, cũng phải toát mồ hôi lạnh thay gã.

Đúng lúc này, đột nhiên một chuỗi quả cầu lửa xẹt qua trên bầu trời, sức quan sát của Cố Phi bậc nào chứ, vừa thấy liền biết đám cầu lửa kia bay về phía số 7. Dưới sự kinh hãi liền vội vã duỗi kiếm ra khỏi cửa số, ngâm xướng một cái Liên Châu Hỏa Cầu.

Ý nguyện ban đầu của Cố Phi là muốn dùng Liên Châu Hỏa Cầu của mình va chạm với cái của đối phương, hóa giải thế tiến công của người ta. Kỹ thuật để làm việc này khó cực kì, Cố Phi cũng không nắm chắc hoàn toàn, vả lại Liên Châu Hỏa Cầu mà hắn phóng ra chậm hơn nhiều, mà bình thường Cố Phi hầu như vứt xó kỹ năng này một góc, không biết độ trễ rốt cuộc là bao nhiêu, kết quả cuối cùng đã xảy ra sai lệch. Liên Châu Hỏa Cầu được Cố Phi phóng ra xẹt qua đuôi chiêu Liên Châu Hỏa Cầu kia. Mà Liên Châu Hỏa Cầu ấy tiếp tục bay về hướng số 7, mà số 7 nằm bò trên đất không hề hay biết, Cố Phi cũng không có cách nhắc nhở, chỉ đành trơ mắt nhìn.

Không ngờ tới khi Liên Châu Hỏa Cầu sắp bắn trúng số 7, thì bất thình lình nổ tung thành pháo hoa trên không trung. Trong lòng Cố Phi vui vẻ, biết kỹ năng pháp thuật tới giới hạn khoảng cách xa nhất rồi. Pháp thuật khác với mũi tên của cung tiễn thủ, tên bắn ra nếu đạt giới hạn tầm bắt sẽ có hiện tượng vật lý rơi xuống đất bình thường, mà pháp thuật đạt tới mức cực hạn sẽ biến mất. Vì Liên Châu Hỏa Cầu có hiệu quả nổ tung khi bắn trúng mục tiêu, cho nên khi đến khoảng cách xa nhất không thể bay tiếp, sẽ xuất hiện hiệu quả nổ tung thế kia.

Cố Phi chưa vui thay cho số 7 được bao lâu. Liên Châu Hỏa Cầu dù không bắn trúng số 7, nhưng đã dẫn tới toàn bộ chú ý của đám thành viên Ngắm Hoa Trong Màn Sương trong sân sau, bọn họ dồn dập chạy tới kiểm tra hướng này, số 7 đáng thương bị bọn họ lôi ra. Người nọ giơ hai tay đầu hàng, hình như đang muốn giải thích gì đó, kết quả đám Ngắm Hoa Trong Màn Sương không hề cho gã cơ hội đó. Mỗi người ra tay phóng một kỹ năng, lấy gã làm công cụ để hả giận.

Tên pháp sư này, có phải kẻ đã giết chết số 5 không?

Cố Phi nghĩ, liền chạy ra khỏi nhà kho linh tinh. Từ quỹ đạo của Liên Châu Hỏa Cầu, Cố Phi ước chừng được vị trí phóng là tầng hai thấp hơn tầng áp mái này một tầng. Tên kia nhất định đang ở trong một căn phòng có cửa sổ gần sân, phát hiện ra số 7. Vì vậy lập tức ra tay giết chết.

Hành vi như thế không giống phong cách của NPC, chẳng lẽ là số 3? Cố Phi nghĩ. Mau chóng phóng về căn phòng hắn đoán.

Trong lòng hắn bây giờ đang thấy khó hiểu ở chỗ: Nếu thật là số 3, thế thì gã đã thành công tiến vào trong tòa thị chính, chỉ cần để ý làm nhiệm vụ của gã là được, tại sao còn phải ra tay với những kẻ gã lợi dụng chứ? Sống chết mặc bay chẳng phải tốt hơn sao?

Tất cả câu hỏi, xem ra chỉ có thể giải thích khi tìm được người nọ, Cố Phi xông xuống một tầng, liền thấy có bóng dáng mới trốn ra khỏi một căn phòng.

"Đứng lại!!" Cố Phi kêu to, đạp chân chạy mau tới. Bóng người kia không hề dừng lại một bước, xoay người chạy.

Nhưng nếu đã là người chơi, còn là pháp sư, thì tuyệt đối không thể có tốc độ nhanh hơn Cố Phi được. Pháp sư cộng điểm nhanh nhẹn, ở trong trò chơi chỉ có duy nhất mình hắn. Nếu ở trên cánh đồng bát ngát ngoại ô, Cố Phi có thể đuổi kịp gã chẳng mất bao lâu, nhưng giờ đang ở trong phòng ốc, tốc độ cũng không chiếm được ưu thế mấy. Hiển nhiên tên kia cũng hiểu không thể so tốc độ vối Cố Phi, lại chui vào một căn phòng cực nhanh.

"Đây rõ là tự tìm đường chết mà?" Cố Phi đang nghĩ thế. Khóe mắt lại liếc thấy một bóng người đây bay vọt tới đây, đúng là có kẻ bay thẳng từ trên cầu thang vòng cung lên công kích mình.

Cố Phi nghiêng người nhanh như chớp, quay đầu nhìn lại người nọ, giật nảy mình: "Số 4!"

"Phản ứng rất nhanh đó!" Số 4 tay cầm chủy thủ, miệng nở nụ cười như một con rắn độc đang thè lưỡi, làm người ta cảm thấy ghê tởm.

"Sao cậu ra được?" Cố Phi rất khó hiểu, hắn cảm thấy thiết kế không có kẽ hở.

"Khà khà!" Số 4 cười, lộ hàm răng trắng: "Không ra, sao tới giết anh?"

Lúc này Cố Phi không có tâm trạng dây dưa lâu với số 4 ở nơi này, gã dù đáng ghét, nhưng mục đích vẫn đơn thuần, chỉ muốn PK giết người. Còn số 3 hư hư thực thực kia, Cố Phi lại không hiểu rõ về mục đích của gã, càng đáng giá nghiên cứu hơn.

"Tốc chiến tốc thắng đi!" Cố Phi duỗi kiếm chỉ về số 4.

"Có gan đấy." Số 4 cười, cũng giơ chủy thủ ngang ngực, tiếp tục treo vẻ mặt rắn độc nhìn chằm chằm con mồi của mình, mà nhìn chòng chọc Cố Phi.

"Song Viêm Thiểm!" Cố Phi căn bản không muốn lãng phí thời gian, bước xa một bước, vung kiếm trực tiếp công kích số 4. Ánh kiếm bao phủ, Cố Phi đã ra toàn lực. Cố Phi dùng chiêu này đã chuẩn bị hậu chiêu tiếp đón khi đối phó một người bình thường, xem như đã vô cùng hậu đãi.

Chỉ là Cố Phi đã quên mất một điều. Võ thuật của hắn, dù sao cũng là rèn luyện trong hiện thực mà có, ra một chiêu, đối mặt bất kì phản ứng nào đều có hậu chiêu chuẩn bị, là xuất phát từ dựa trên phản ứng ngoài thực tế sẽ xảy ra đấy. Mà lúc này, hắn đang trong trò chơi, kỹ năng trong trò chơi đều phi hợp lý cả, những phản ứng khi dùng kỹ năng, chưa chắc không tránh khỏi hậu chiêu của Cố Phi.

Số 4 lúc này chính là như thế, đối mặt một kiếm chém tới của Cố Phi, thân hình của gã chợt lung lay, trước mắt Cố Phi chỉ còn lại tàn ảnh. Vô số tàn ảnh vẽ ra một đường vòng cung, vòng thẳng ra sau lưng Cố Phi. Tốc độ cực nhanh, không thua kém Dịch Chuyển Tức Thời bao nhiêu. Trong hiện thực làm sao có người di chuyển với tốc độ cao như thế được? Cho nên hậu chiêu của Cố Phi bấy giờ hoàn toàn vô hiệu.

Chủy thủy đã đâm thẳng tới giữa lưng Cố Phi, công kích sau khi chạy cao tốc, dù là Cố Phi phản ứng lại cũng không dùng được gì, khả năng một người dù sao cũng có cực hạn.

Nhưng mà, một cú này từ số 4 lại đâm vào khoảng không, bởi vì Cố Phi cũng sở hữu kỹ năng siêu việt khả năng con người: Dịch Chuyển Tức Thời.

"Quả nhiên là Dịch Chuyển Tức Thời ư?" Số 4 đâm không khí, nhìn Cố Phi đã xoay người lại cách gã năm mét.

"Ảnh Lộng Túc? Kỹ năng trong trò chơi quả nhiên nhiều cái kì lạ." Cố Phi mở miệng nói.

"Làm sao anh biết được?" Số 4 hoảng sợ.

"Kỹ năng của chủy thủ cậu thôi, sao tôi lại không biết?" Cố Phi cười.

"Thuật Giám Định? Không thể nào..." Số 4 kinh ngạc. Thông qua Thuật Giám Định có thể đọc được trang bị của người chơi khác, điểm ấy ai cũng biết. Nhưng cùng lúc, bây giờ mọi người đều biết đẳng cấp Thuật Giám Định cũng có liên quan đẳng cấp trang bị, đẳng cấp nhân vật đấy. Chủy thủ số 4 đang cầm, chính là trang bị vượt xa đẳng cấp hiện nay, theo lẽ thường thì không thể bị Thuật Giám Định nhìn ra mới đúng.

"Thật bất ngờ? Xem ra cậu PK nhiều quá, nhưng không làm bao nhiêu nhiệm vụ truy nã nhỉ? Bình Quả Thố!" Cố Phi đọc lên tên của đối phương.

"Ngay cả tên cũng có thể giám định ra luôn á?" Số 4 quả thật là Bình Quả Thố, bị Cố Phi gọi thẳng tên ra làm gã kinh ngạc không thôi.

"Làm nhiều nhiệm vụ truy nã lên đi, cậu sẽ rõ." Cố Phi nói. Bình Quả Thố là mục tiêu nhiệm vụ thường ngày của hắn, lại vẫn thuộc phạm vi nhiệm vụ truy nã, chức năng thứ ba của Huy Chương Truy Nã vẫn có tác dụng với gã: Giám định trăm phần trăm.

Cho nên, dù trình độ Thuật Giám Định của Cố Phi không được tốt lắm, chủy thủ của Bình Quả Thố lại là trang bị vượt cấp đi nữa, vẫn bị Cố Phi giám định ra hết.

Toàn bộ trang bị trên người Bình Quả Thố đều thu vào đáy mắt Cố Phi, nhưng bản lĩnh phán định xem uy lực của bộ trang bị này hắn không có. Hắn chỉ đọc kỹ năng trên chủy thủ của Bình Quả Thố.

Ảnh Lộng Túc, tàn ảnh chớp nhoáng, kỹ năng giết chắc của thích khách, giúp nháy mắt vọt tới sau lưng kẻ địch cho một chiêu trí mạng.

"Là một kỹ năng khó giải quyết nha!" Cố Phi cảm thán. Dưới sự giúp đỡ từ hệ thống làm được những hành động vượt lẽ thường, mấy loại kỹ năng này hầu như đều khó đối phó hết.

"CD một phút đồng hồ." Cố Phi nói, "Xem ra không có thời gian nhiều lời, phải tranh thủ thời gian."

"Tôi cũng nghĩ thế." Bình Quả Thố cười, có vẻ gã vẫn chưa cảm thấy lo lắng, khi có một kỹ năng mạnh mẽ đang CD.

"Xem kiếm!" Cố Phi vung kiếm, trên mặt Bình Quả Thố lại nở nụ cười ác độc, tàn ảnh lại lần nữa vẽ thành đường vòng cung chợt nhấp nhoáng qua bên hông Cố Phi.

"Ha ha ha ha! Kỹ năng trên thanh kỹ năng của ông đây, chú có thể giám định ra không?" Tiếng cười to của Bình Quả Thố vang lên sau lưng Cố Phi, chủy thủ như rắn độc lại đâm ra lần nữa. Hắn đâm trúng Cố Phi, nhưng lại giống như đâm trúng không khí vậy.

Bình Quả Thố ngẩn ra, chỉ thấy Cố Phi đã xoay người, đôi tay đan xen, áo khoác trên vai hắn trượt xuống lại đã được thắt nút, bao chắc lấy tay phải Bình Quả Thố, cùng với chủy thủ của gã.

"Nói nhiều không phải thói quen tốt, bởi vì rất ồn ào." Tay ra Cố Phi ngoáy ngoáy lỗ tai, tay phải cầm lại kiếm Ám Dạ Lưu Quang đang sáng lên.

Bình Quả Thố còn đang nhìn cánh tay phải bị cột vào, nét mặt khó thể tin.

"Vì sao?" Bình Quả Thố như đang tự lầm bầm lầu bầu.

"Cậu không biết à?" Cố Phi nói, "Tôi cá với cậu, cậu chưa từng sẩy tay khi dùng chiêu này đúng không?"

"Bởi vì cậu chưa từng thua, cho nên phản ứng sau khi sẩy tay không ra gì, phản ứng chậm đến nỗi tôi muốn ngồi xổm cột dây giày trước luôn."

"Lần đầu sẩy tay, phản ứng đã chậm rồi; lần thứ hai vẫn chậm như thế thì, chậc chậc..." Cố Phi lắc đầu thở dài.

"Trừng phạt sau một kiếm này là gì tôi cũng không biết, cậu tự xem đi!" Cố Phi vung kiếm chém xuống, Song Viêm Thiểm. Bình Quả Thố nhấp nhoáng trở thành luồng sáng biến mất.

"Cơ mà mình cũng thật nhiều lời... vô duyên vô cớ liền dạy dỗ người khác, bệnh nghề nghiệp rồi!" Cố Phi cảm thán.

------------

ps: [Rải cẩu lương =]] Hôm nay là valentine, any của tui hôm qua đòi đi chơi bất thành, liền dụ tui làm chocolate cho ổng (4 năm rồi không làm tặng ổng í, nên năm nào ổng cũng ỉ ôi vài ngày). Thế là sáng nay qua nhà ổng mượn nhà bếp để làm, trưa làm xong 30 viên 3x3x3cm, 3 lớp lận nha (choco - hạnh nhân - caramel), gói quà đàng hoàng tặng ổng. Sau đó? Ổng ngồi ăn một mình, tui xí dụ mãi mới đút cho tui có một viên... biết thế lúc làm đã ăn vụng rồi T_T

Còn ngày Valentine của mọi người thế nào? :3

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net