Quyển 09 - Chương 483

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 483: Cửa phòng chứa củi rắn chắc.

Đao chém xuống, mắt thấy Cố Huyền đang nằm sẽ bị chém đôi dưới đao kiếm, hắn rất không tình nguyện đứng dậy.

Nhìn mau lẹ ngoài dự đoán của mọi người nhiều lắm. Một giây trước còn giống như đống bùn dính chặt trên mặt đất, đột nhiên giống như lò xò bắn lên vậy, thoáng chốc đã bay giữa không trung.

Người chơi quơ đao kia bị dọa hết cả hồn vía, bản thân bổ đao giờ đã dưới bóng hình của đối phương, đang muốn điều chỉnh tư thế, thì thấy mắt tối sầm lại, ăn trọn một cú đá của đối phương bên gáy.

Gã muốn đánh trả, nhưng không nghĩ tới đối phương ra chiêu tiếp nhanh hơn gã đánh trả nữa, ót gã đã trúng cú thứ hai.

So với đương sự đang bị đánh, những người khác từ tận đáy lòng cho rằng đây là một phen biểu diễn đặc sắc. Võ gia đạp chân bay lên, trong lúc chuyển mình đã đá một chân ra về phía chiến sĩ quơ đao kia, khi cơ thể hạ xuống đến biên độ nhất định, lại đánh ra vài quyền.

Đám người chơi võ gia nhìn một màn này đều cảm thấy si mê... Hóa ra trên không trung còn có thể dùng Trọng Quyền, Đấm Móc, Đạn Đá như vậy sao? Ấy, khoan nào... thi triển Bão Thân Đầu thế kia cũng được hả?

Tội nghiệp tên chiến sĩ nọ chịu đánh một trận quyền cước xong, trong nháy mắt cuối cùng trước khi Cố Huyền chạm đất đã bắt lấy hai vai của gã, thuận thế ung dung đè xuống, Cố Huyền mượn lực lại dừng lại trên không trung một lát, mà chiến sĩ lại dứt khoát té theo thế chó đớp shit.

"Đó là Bão Thân Đầu hả? Là Bão Thân Đầu ư?" Trong tiếng nghị luận ầm ĩ của đám người chơi chung quanh, chiến sĩ bị ném ngã sấp đau quá quên cả việc quăng cho đám anh em mình một ngón giữa, hóa thành ánh sáng trắng biến mất.

"A! ! !" Mọi người thấy thế mới bừng tỉnh, mình đang ở trên chiến trường đấy, không phải là coi võ gia biểu diễn chiến đấu, một đồng bạn của mình đã bị đối phương dùng liên kích chưa từng gặp qua giải quyết mất rồi.

Cố Huyền bấy giờ mới từ từ rơi xuống mặt đất, mọi người như ở trong mộng mới tỉnh đã nhanh chóng vây quanh anh ta.

"Thật quá phiền phức mà!" Cố Huyền ngẩng đầu ngắm nhìn bầu trời trong xanh trên cao, hơi quyến luyến. Theo sau lại thấy ánh sáng trắng lòe lên, mất tăm.

"Hửm? Ai ra tay thế?" Nhân vật quan trọng của công hội dẫn đội cũng coi như là một cao thủ, thế mà không phát hiện ra là ai giết, vô cùng mờ mịt.

Tất cả mọi người cũng mờ mịt không hiểu, hai mặt nhìn nhau, câu nói "Không phải tôi mà" vang lên liên tiếp.

Rốt cuộc cũng có người phản ứng kịp, chỉ vào bãi cỏ kêu sợ hãi: "Lẽ nào, lẽ nào, lẽ nào là..."

"Lẽ nào gì?" Mọi người nhìn gã.

"Chẳng lẽ là cưỡng chế logout?" Người nọ rốt cuộc cũng nói hoàn chỉnh câu.

Sôi trào, quần chúng lại sôi trào.

Bọn họ cuối cùng cũng phát hiện vị cao thủ này có khí chất tuyệt vời vượt xa họ.

"So với việc cưỡng chế logout, thì chết mất một cấp còn đỡ hơn chứ?" Người dẫn đội hơi khó hiểu hỏi anh em bên cạnh.

Tất cả mọi người gật đầu. So với sự khủng bố không biết khi cưỡng chế logout, thì rớt một cấp không tính là gì, đây là nhận thức chung của đám người chơi hiện nay. Vả lại càng là cao thủ càng không dám cưỡng chế logout, lỡ may một kỹ năng khó có được bị hệ thống xóa mất thì sao giờ? Một món trang bị cực phẩm bị thu về thì làm sao? Chuyện này không phải chưa xảy ra, quần thể người chơi khổng lồ thế này, thảm kịch kể trên đã có người trải qua rồi khóc lóc kể lể lại. Cho nên mọi người đều cẩn thận từng li từng lí. Mỗi ngày trước khi chơi game đều đi xác nhận xem mình có thiếu tiền điện không, có đúng hạn nộp phí internet chưa, trong nhà có an toàn hay tai họa ngầm dễ cháy nổ... Bằng không nếu bị gây ra tình huống cưỡng chế logout vì những nguyên nhân khách quan trên, đi đâu mà khóc?

Nhưng hiện tại ngay trước mắt, đường đường là một trong mười võ gia đứng đầu bảng. Không hề do dự cưỡng chế logout khi bị vây quanh, đây là loại tinh thần gì?

"Là ngoài ý muốn đi..." Mọi người ồn ào nghị luận, bọn họ không tin được có người có loại tinh thần này.

"Chắc vậy!" Nhân vật quan trọng trong hội dẫn đội nghiêm túc bày tỏ quan điểm, "Mọi người chờ xem."

Mọi người gật đầu. Nếu như mất mạng bất thình lình, thì giải quyết xong vấn đề, đối phương tuyệt đối sẽ xông vào trong trò chơi kiểm tra bản thân thế nào, kết quả...

Mấy phút sau, mấy người họ lúng túng nhìn nhau: "Có khi không lên nữa thì sao?"

"Chắc vậy rồi..."

"Còn chờ đợi nữa à?"

Ở bên khác, Kiếm Quỷ vừa theo Cố Phi chạy thục mạng, vừa quay đầu nhìn hết toàn bộ tình huống xảy ra bên này. Cố Huyền phóng khoáng đứng dậy dùng nguyên bộ liên kích xử gã chiến sĩ, làm Kiếm Quỷ khẳng định được nếu đánh chính diện mình không thể nào thành đối thủ của anh ta... Sau đó, bị mọi người bao vây rồi ung dung cưỡng chế logout, phần khí phái thản nhiên thế kia, khiến Kiếm Quỷ chắc chắn thêm: Người này cũng không phải một người nghiêm chỉnh chơi game online...

Trước khi hai người xông tới phòng chứa củi, đám người vốn cách họ gần hơn đang vây quanh địa phương Cố Huyền cưỡng chế logout canh thi kìa, mà đội ngũ đi ra từ bên hông tòa thị chính lúc này càng gần hơn chút.

Cửa phòng chứa củi mục nát bất kham, Cố Phi cảm giác một chưởng của mình cũng có thể đập nát nó, nhưng thuận tay đẩy đẩy thử nó thì không hề mở ra. Cố Phi đã sớm chú ý tới lỗ khóa rỉ sét loang lổ trên cửa rồi, đẩy cửa chỉ vì thăm dò xem.

"Chìa khóa!" Cố Phi hô lên. Kiếm Quỷ tiến lên, chìa khóa vô cùng thuận lợi tra vào ổ, vặn một cái rồi đẩy cửa. Cửa mở ra vang lên tiếng kẽo kẹt, hai người vội vội vàng vàng chui vào, vặn tay khép cửa lại.

Cả gian phòng chứa củi đều bụi bặm ngổn ngang như cánh cửa vào vậy, trên tường lẫn trên nóc nhà có vài lỗ hổng, giúp trong phòng có chút ánh sáng mờ tối, hai người quét mắt quan sát thật mau tình hình trong phòng, không hẹn mà cùng đi tới một lỗ hổng có thể quan sát được bên ngoài, theo sau không hẹn cùng dừng bước.

"Khụ, bọn họ hẳn sẽ không vào được nhỉ?" Cố Phi hỏi.

"Chắc vậy." Kiếm Quỷ đáp.

Nếu cửa có khóa, vậy thì dựa theo thiết kế bình thường trong game, đừng lo cánh cửa nát, không có chìa khóa là tuyệt đối không vào được. Chính vì ôm suy nghĩ như vậy, Cố Phi mới không lo nghĩ dẫn Kiếm Quỷ đi thẳng vào phòng chứa củi. Tình hình lúc đó nữa, nếu quăng dây móc leo tường thì hơi gấp rút, Cố Phi cũng không chắc ăn lắm, huống chi là Kiếm Quỷ chưa quen hành động như vậy kém xa Cố Phi. Cho nên Cố Phi quyết định tạm lánh trốn vào trong phòng chứa củi, còn sau đó làm sao thoát thân, cũng chỉ để sau rồi tính.

"Để tôi nhìn chằm chằm, cậu lục soát phòng này đi!" Kiếm Quỷ tiếp tục đi về lỗ hổng trên tường, tuy cả hai suy đoán không thể mở ra cánh cửa, nhưng có điều trong lòng vẫn không chắc chắn, dù sao trò chơi này vẫn có điểm khác biệt với trò khác.

Cố Phi đã bắt đầu kiểm tra phòng cẩn thận, không lâu sau liền nghe được tiếng cửa phòng truyền đến tiếng bị gõ, tiếng gõ rất nhanh biến thành tiếng va chạm mạnh mẽ. Cả căn phòng chứa củi cũng rung lắc theo, không ngừng có bụi rơi xuống. Thế nhưng, cửa gỗ mục kia lại sừng sững không ngã như cũ, Cố Phi và Kiếm Quỷ rốt cuộc triệt để yên lòng: Đồ từ tay hệ thống, đúng là trâu bò!

Kiếm Quỷ không ngó chừng ngoài kia nữa, bên ngoài chính là càng ngày càng nhiều người tụ tập, sau đó cùng nhau hết đường xoay sở với một cánh cửa gỗ mục, Kiếm Quỷ xoay người lại cùng kiểm tra phòng với Cố Phi, vừa bảo: "Cậu nghĩ xem bọn họ có đi lục soát thích khách đang ngủ kia không."

"Còn có thể mò ra chìa khóa á?" Cố Phi hỏi.

"Ừ thì, thích khách kia hẳn không phải là ngày đầu tiên ở đây đi? Nơi này chưa chắc chưa từng có người chơi tới chứ? Nếu từng đã tới, một NPC ở kia, tôi cảm thấy tất cả mọi người sẽ thử đi lục soát xem, nhưng chúng ta ngày hôm nay còn có thể lục soát chìa khoá, khả năng chìa khoá là đồ có đổi mới, không phải duy nhất." Kiếm Quỷ không hổ là tay già đời chơi game, hiểu rõ mạch não của người chơi bình thường.

"Cậu nói có lý. Nhưng chìa khoá đâu có ghi là căn phòng này mà?" Cố Phi nói.

"Xác thật không có, nhưng mà, bọn họ không vào được, chúng ta lại vào được, bọn họ tự nhiên sẽ suy đoán ra chúng ta có chìa khoá. Nếu như bây giờ trong tay có một chìa khóa không chú thích gì, nhất định sẽ tới thử một lần mà." Kiếm Quỷ nói.

"Nhưng bây giờ còn chưa ai đến thử, đoán chắc hiện nay bọn họ không có." Cố Phi nói.

"Hy vọng là vậy!"

"Kệ đi, tranh thủ thời gian lục soát thôi. Dù sao đã vào đây, nhất thời cũng không ra được." Cố Phi nói.

Bên ngoài phòng chứa củi, hội trưởng Lưu Phong Tam Thán của Ngắm Hoa Trong Màn Sương cũng đã có mặt. Vốn gã dẫn bộ đội chủ lực về sân trước chuẩn bị phòng tuyến phòng thủ kiên cố chống chọi lại các công hội khác xâm chiếm với quy mô lớn, nhưng sau đó rất nhanh điều tra rõ được hình như chỉ là hiểu nhầm, lập tức chia các thành viên trở về vị trí của mình.

Hai đội lao ra từ hai bên hông tòa thị chính kỳ thực chỉ là trở về chỗ cũ. Bởi lúc đầu Cố Phi đột phá từ sân sau, cho nên nơi nay là khu vực có tầng tầng lớp lớp binh lính phòng ngự. Nãy vừa đến liền thấy hai phần tử khả nghi là Cố Phi và Kiếm Quỷ, xác thực là ngoài dự đoán của bọn họ.

Vốn cho rằng nơi đây cũng có người canh giữ, trong đó bao gồm Phong Huyền nhìn có vẻ tự tin hết sức chủ động xin đi giết giặc. Mọi người nghĩ dù Cố Phi và Kiếm Quỷ có đến, thì lúc đó nếu phe mình không ngăn được, cũng sẽ nhận được báo cáo lên. Ai ngờ tới hết lần này tới lần khác đụng phải tên như Phong Huyền, im tiếng chẳng nói chẳng rằng, cuối cùng không nói tới thả đối thủ đi, còn giết chết một gã bên phe mình nữa.

Đội trưởng chờ Lưu Phong Tam Thán qua đây, đầu tiên đi kể lể trách mắng Phong Huyền hồi lâu.

"Họ hàng?" Lưu Phong Tam Thán nghe thấy quan hệ của hai người, cũng hơi mờ mịt, rồi nhìn về phía Phiêu Lưu đi cùng.

Phiêu Lưu cười khổ: "Tôi với cậu ta không thân đến mức biết cả họ hàng của cậu ta đâu." Phiêu Lưu kỳ thực không thân mấy với Cố Phi. Số lần gặp mặt có thể đếm được trên bàn tay mà. Ví dụ như Kiếm Quỷ vừa nhìn thấy Cố Huyền liền phát hiện ngay anh ta có nét giống Cố Phi, Phiêu Lưu lại không thể.

"Bây giờ bọn họ đang ở trong?" Lưu Phong Tam Thán cảm thấy bây giờ thảo luận hai người kia có quan hệ máu mủ hay không không có ý nghĩa.

Mọi người gật đầu.

Lưu Phong Tam Thán thấy cửa phòng làm sao cũng không phá được, rồi nhìn lỗ khóa hỏi: "Lẽ nào họ có chìa khóa ư?"

"Có thể là, kỹ năng mở khóa trong lời đồn của đạo tặc?" Có người suy đoán.

"Kỹ năng đó là của Thần Thâu chứ?" Có người nói.

"Kiếm Quỷ là Thích Khách mà nhỉ?" Lưu Phong Tam Thán hỏi Phiêu Lưu.

Phiêu Lưu gật đầu.

"Bọn họ làm sao lấy được chìa khóa chứ?" Lưu Phong Tam Thán vô cùng kinh ngạc.

"Có khi ngày hôm trước lẻn vào trong tòa thị chính, là vì lấy chìa khóa." Có người đưa ra phán đoán sai lầm.

"Có lý đấy." Suy đoán sai còn được người khác đồng ý.

"Nhiệm vụ của hắn là ám sát Danor George, chạy tới căn phòng dột nát này làm gì?" Lưu Phong Tam Thán lẩm bẩm, dạo quanh căn phòng một vòng, cũng nhìn thấy lỗ hổng trên tường, lập tức vội vàng đến gần muốn nhìn vào trong xem.

Sau khi Kiếm Quỷ rời khỏi lỗ hổng, Cố Phi vẫn chú ý chỗ này, giờ lại phát hiện tia sáng từ lỗ hổng bị ngăn cản, lập tức biết chuyện gì xảy ra, thuận tay nắm đống tro bụi quăng tới.

"Móa!!" Lưu Phong Tam Thán hét lớn một tiếng, theo sau lùi mấy bước. Đám thành viên xung quanh nhìn gã, đều cúi gằm mặt, che dấu ý cười. Đường đường là hội trưởng công hội lớn nhất thành Hà Vụ, bị quăng trúng một nắm tro bụi làm mặt mũi đen thui.

----------

ps: Có lỗi chính tả thì cmt để mình sửa nha.

ps: Ngày lễ ở nhà ~~ còn mấy bồ thì sao? 

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net