Quyển 10 - Chương 519-522

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 519: Đối thủ đáng quý.

Con phố yên ắng, thỉnh thoảng cũng có người chơi đi qua, nhưng chỉ cần không mang mũ cũng không che mặt, bước chân vênh váo hống hách, đều không phải là thành viên Cực Độ Thâm Hàn. Công hội Cực Độ Thâm Hàn hiện nay trừ nhóm con gái dưới cờ Lộ Kha không muốn vẽ mặt quỷ thế kia, thì mọi người đều hóa trang giống nhau hết rồi. Mặc dù trong rừng cây chơi vui vẻ, nhưng cái mặt quỷ đó thực sự không tiện khoe ra trước mặt công chúng, cho nên người người vừa ra khỏi cánh rừng liền đội mũ che mặt, chuyên chọn đi đường vắng, lấm la lấm lét.

Đúng sáu giờ ba mươi phút.

Thời gian từ lúc tới đây mai phục đến nay đã trôi qua nửa tiếng, đầu phố bên kia xuất hiện bóng hình lén lút mà bọn Cố Phi mong ngóng. Kiếm Quỷ sau khi ngó thấy, lập tức la lên trong kênh đội: "Mục tiêu xuất hiện, nhưng tình huống có biến!"

"Tình huống thế nào?" Mọi người bên kia hỏi.

"Gã không có đi một mình." Kiếm Quỷ nói.

Trên nóc nhà, Cố Phi cẩn thận từng li từng tí ló đầu ra, chỉ có thể thấy được nửa thân người trên nửa đường phố. Đi chính giữa quả thật là Đoạn Thủy Tiễn không sai được, mà chung quanh gã, lại có mấy tên người chơi khác.

"Nhất định là tên khốn kiếp Thủy Thâm nhiều chuyện, kêu mấy người đó đến bảo vệ gã." Lộ Kha nghiến răng.

"Kỳ thực cũng không sao, chỉ cần một cái nhấc tay..." Cố Phi nói.

"Sao vậy được." Kiếm Quỷ vội cản, hắn đương nhiên hiểu được ý Cố Phi, nhưng mọi người làm nhiều chuyện thế này, nói cho cùng là vì bảo vệ Thủy Thâm, còn thêm các anh em trong hội cậu ta. Nếu cứ tùy tiện hi sinh một nhóm người như vậy, Kiếm Quỷ không làm được.

"Các người quyết định đi, xong rồi nói cho tôi biết..." Cố Phi móc kiếm ra đặt ngay bên người, hắn quyết định an tâm làm kẻ làm công. Nào là công hội rồi lại anh em, quá phức tạp, hắn không có tình cảm với những người này như nhóm Kiếm Quỷ và Lộ Kha, cho nên vẫn không phát biểu ý kiến thì tốt hơn.

"Tiểu Thiên, bồ thấy thế nào?" Lộ Kha hỏi ý kiến tổng tham mưu của lần hành động này – Tịch Tiểu Thiên.

"Hở... các người quyết định đi!" Tịch Tiểu Thiên cũng không quan tâm.

Vì vậy chỉ còn lại hai người Kiếm Quỷ và Lộ Kha rối rắm tại chỗ, khi mục tiêu càng ngày càng gần.

"Ra tay đi!" Lộ Kha đột dưng cắn răng phát ra tin nhắn.

"HẢ?" Kiếm Quỷ lấy làm kinh hãi, ý kiến của hắn là muốn từ bỏ lần này, không ngờ tới Lộ Kha hôm nay không có ăn ý với hắn.

"Đám đồ ngốc này, cho ăn bài học cũng tốt." Lộ Kha nói.

"Nhưng mà..." Kiếm Quỷ còn muốn nói điều gì, lại không nghĩ rằng Cố Phi đã đứng lên khỏi nóc nhà, thân hình thoăn thoắt nhảy xuống dưới.

"Kiếm Quỷ, cậu không cần ra tay đâu, để tôi là được." Thời điểm Cố Phi gửi tin nhắn này, mọi người trên phố tự nhiên cũng đã phát hiện hắn, xôn xao khắp chốn.

Nhưng vào thời điểm này thì Kiếm Quỷ sao có thể lựa chọn lảng tránh chứ? Không nói thêm gì nữa, xoay người đi ra từ sau đống bao tải, bình tĩnh đến đứng bên cạnh Cố Phi.

"Tìm gã ta, những người khác không liên quan có thể đi rồi." Cố Phi chỉ Đoạn Thủy Tiễn, nhắc nhở trước đã là một thói quen của Cố Phi.

Không ai lùi bước, mọi người ngược lại bước lên nghênh đón.

Cố Phi quay đầu nói với Kiếm Quỷ: "Cậu nhìn đi, cho họ sự lựa chọn, chính họ chọn con đường chết này, cho nên, không cần cảm thấy có gánh nặng."

Kiếm Quỷ cười khổ, đây đâu tính là lựa chọn gì chứ! Làm sao có ai nghe được một câu nói như thế rồi cứ vậy giả ngu rời đi đâu.

"Hừ, chết là mày mới đúng nhỉ? Hội trưởng sớm đã đoán được tụi mày có thể còn trở lại." Một người đối diện cười nhạt.

"Anh ta đoán được á? Vậy còn gọi mấy người tới, bình thường quan hệ của mấy người với anh ta không tốt lắm hả?" Cố Phi cầm góc áo lau kiếm, nãy đặt trên nóc nhà có hơi dính bụi, so với áo choàng pháp sư mà hắn không hề ưa thích, Cố Phi quan tâm vũ khí của mình có đủ lóe sáng hơn cơ.

"Hãy bớt sàm ngôn đi!" Đối phương quát một câu chói tai, dẫn dắt vài anh em xông tới. Xem tổ hợp chức nghiệp của những người này, có thể thấy được đội ngũ này xác thực có chuẩn bị trước. Chiến sĩ, đạo tặc, cung tiễn thủ, pháp sư, mục sư, kỵ sĩ, ngoại trừ võ gia ra, sáu chức nghiệp lớn này là thường không thể thiếu trong một đội ngũ hoàn chỉnh, đội nhân mã trước mắt đều có các chức nghiệp đó, chuyện này rất khó gặp ở thành Lâm Ấm đấy, nơi đây lưu hành tổ đội một đống Tiềm Phục Giả, sau đó những chức nghiệp khác như là tô thêm đẹp mà thôi.

"Đừng nên do dự nữa." Cố Phi vỗ bộp bộp vai Kiếm Quỷ, sau đó tự mình làm mẫu làm tấm gương tốt, đối mặt thế công mãnh liệt như sóng cuộn về phía mình, chợt biến mất, trong nháy mắt đã dịch chuyển tới sau lưng bọn họ, khi đối phương còn mờ mịt, xoay người lăng lệ dùng một cái Song Viêm Thiểm, ba người đã hóa thành tro bụi ngay tại chỗ.

"Thực sự là không hề nương tay tí nào sao..." Kiếm Quỷ cảm thấy có chút hoảng sợ, tuy sóng vai chiến đấu với Cố Phi rất nhiều lần rồi, nhưng ít ra mỗi lần đều là kẻ địch chân chính. Lần này có hơi khác biệt, nhưng thái độ kiên quyết của Cố Phi vẫn như cũ.

Giơ tay lên liền giết ngay ba người, hơi thở giết chóc của Cố Phi thật sự quá nồng nặc, mấy người khác không khỏi run lên. Khí thế ban nãy sau một kiếm tiễn ba người đi này của Cố Phi đã không còn sót lại tí gì. Mượn lời của Tịch Tiểu Thiên, là lòng đã bắt đầu mềm yếu, do dự...

Nhưng khi nãy nói quá chết cứng rồi, bây giờ sao có thể từ bỏ để người ta khinh thường chứ, cũng phải kiên trì lên, nếu không cũng sẽ không tồn tại câu thành ngữ đâm lao phải theo lao mà.

Nhưng ngược lại Cố Phi không mượn khí thế của một kiếm vừa ra áp chế rồi hăm hở tiến lên, mà quay đầu nhìn về phía Đoạn Thủy Tiễn: "Đồng chí Lão Đoạn, bọn họ không đánh lại tôi, ân oán cá nhân thì đừng làm phiền người ta, bảo bọn họ đi mau đi."

"Nói cũng đúng." Đoạn Thủy Tiễn cư nhiên gật đầu đồng tình, trầm giọng nói với mấy người chơi kia: "Mọi người đi trước đi, tôi có vài lời muốn nói với người anh em này."

"Lão Đoạn!!" Mọi người đương nhiên hiểu được dụng ý trong đó, nhưng không có ai nhúc nhích. Con người luôn thật kì lạ, khi người khác cho rằng bạn tất nhiên hẳn phải cùng chết với đối phương, thì không ai bằng lòng; mà khi người khác kêu bạn bỏ đối phương mà sống một mình rời đi, thì đứa nào đứa nấy đều biểu hiện lòng dũng cảm hào hiệp.

"Đây là chuyện riêng của tôi, không liên quan đến các cậu, các cậu đi đi." Đoạn Thủy Tiễn nói.

"Không có khả năng, muốn đi cùng đi, muốn chết cùng chết." Mọi người hô.

"Thôi thôi, được rồi." Cố Phi không chịu nổi nữa, "Hoàn toàn khác với thiết tưởng của tôi nha! Vậy thì các người cùng chết là được."

Kỳ thực Cố Phi diễn vai ác từ ban đầu là có dụng ý. Một chiêu áp chế đối phương, để khiến đối thủ thấy mình đáng sợ, sau đó dùng lời nói hạ thấp Đoạn Thủy Tiễn. Hiện tại gã ta đang bận thu mua lòng người, thì trong thời điểm này, Cố Phi dự đoán gã sẽ nhất định vô cùng phóng khoáng đối mặt Cố Phi một mình, kêu người khác trốn mau.

Chẳng qua Cố Phi đoán trúng mở đầu, nhưng không ngờ tới cái kết thế này. Dưới tình huống như vậy mà đám bọn họ có thể hùng hồn dũng cảm vùng lên, không có ai chịu đi. Càng buồn nôn hơn là đối thoại của họ như phim truyền hình. Lòng người thực sự rất khó đoán được mà! Cố Phi thở dài liên hồi, nhấc lên từng cuộn sóng lửa, ra tay nhanh như bay, Cố Phi biết Kiếm Quỷ dù đứng ra, trong lòng chung quy vẫn đang xoắn xuýt, cho nên cũng không để hắn khó chịu, giành trước giết chết hết tất cả mọi người.

"Làm gì khổ như thế chứ!" Theo một câu than thở cuối cùng, nguyên nhóm người đã bị diệt sạch toàn quân, mọi người còn chưa đụng được đến vạt áo của Cố Phi đã về điểm phục sinh rồi. Thanh trường kiếm của Cố Phi để xuôi bên người, nhìn về phía Đoạn Thủy Tiễn.

"Thân thủ tốt thật." Đoạn Thủy Tiễn gật đầu.

Cố Phi nhướn mày đáp: "Nhấc tay chi lao [1]."

"Tôi khác với bọn họ đấy." Đoạn Thủy Tiễn bắt đầu xắn tay áo.

"Có giống hay không phải để tôi giúp anh bình xét, yên tâm, tôi sẽ rất cẩn thận." Cố Phi giơ kiếm.

"Cậu phải biết là, ngày hôm qua cậu có thể chém trúng tôi, chỉ do cậu may mắn." Đoạn Thủy Tiễn nói.

"Anh không đề cập tới thì tôi đã quên mất, hóa ra hôm qua tôi đã chém anh rồi." Cố Phi gãi đầu một cái, "Vậy thì anh gặp hên rồi, tôi thường luôn có tâm đắc đặc biệt với việc chém lại người đã chém qua."

"Hừ..." Đoạn Thủy Tiễn sau một tiếng cười lạnh, đột ngột ra tay.

Lật bàn tay lại, ánh sáng chớp lóe, một luồng sức mạnh mang theo gió rít đã đến trước mặt Cố Phi, Cố Phi vội nghiêng đầu né tránh, chợt cảm thấy xót gò má, duỗi tay sờ sờ, đã xuất hiện một vệt máu đỏ.

Nhìn lại Đoạn Thủy Tiễn, gã cũng lộ vẻ mặt kinh ngạc với việc Cố Phi có thể tránh khỏi, mà trong tay gã, không phải những cây cung dài có tạo hình đẹp đẽ khoa trương mà đám Ngự Thiên Thần Minh thường xài, mà là một bộ nỏ ngắn. Hơn nữa nhìn tay phải gã giơ ngang, tay trái thì đỡ cây nỏ, làm gì giống đang bắn tên, bảo đang nổ súng còn dễ nghe hơn.

Cố Phi chợt nhớ ra. Nếu như gã ta đúng như trong lời đồn, là quân nhân giải ngũ, có kiến thức quân sự như thế, thì đánh sáp lá cà không phải ưu thế toàn bộ của gã, mà là bắn súng! Đây có lẽ mới là thứ gã giỏi nhất. Với kỹ thuật này, người thường chưa bao giờ sờ qua súng như đám Ngự Thiên Thần Minh, đâu thể nào ở trên cùng một trình độ chứ?

Đang nghĩ ngợi, liền thấy ngón trỏ của Đoạn Thủy Tiễn lại co vào, hiển nhiên là muốn bóp cò, Cố Phi vội vàng đạp bước xoay tròn về phía bên cạnh, một vệt sáng lạnh đã bắn nhanh xuyên qua chỗ hắn đứng vừa rồi.

"Thật là tinh mắt, phản ứng nhanh!" Đoạn Thủy Tiễn bình tĩnh bình luận, tay trái vốn đỡ trước tay phải, bốn ngón tay khẽ đảo che về phía trước, vừa lúc che lại ngón trỏ tay phải, Cố Phi sẽ không thể nhìn từ cử động ngón trỏ của gã mà phán đoán gã bắn lúc nào nữa.

"Muốn đánh bại đối thủ, cách tốt nhất chính là dùng súng ngắn." Câu châm ngôn của cha vang lên trong đầu Cố Phi ngay lúc này. Đương nhiên với trình độ võ thuật của Cố Phi hiện tại, hắn biết lời của cha chẳng qua là một phép ẩn dụ thôi, muốn nói vũ khí hiện đại hóa, sở hữu tốc độ và lực sát thương mạnh hơn võ thuật, chứ không phải bảo súng ngắn mạnh hơn võ thuật cỡ nào.

Nhưng lời này áp dụng trên người Đoạn Thủy Tiễn lúc này ngược lại có chút đúng, tốc độ của cây nỏ trong tay gã nhanh hơn cung tên của đám Ngự Thiên Thần Minh, càng chết người hơn là biên độ cử động quá nhỏ, giờ còn tay trái che mất ngón trỏ tay phải, chút xíu biên độ dao động còn lại để phán đoán cũng mất. Có tính ẩn nấp như thế, làm Cố Phi cũng cảm giác khó giải quyết.

Loại cảm giác này, gần giống như gặp được một đối thủ dùng súng trong hiện thực vậy.

Mà ở trong hiện thực, dù cầm súng cũng cần phải xem trình độ bắn súng thế nào, người thường cầm súng, mục tiêu cách mười mét còn chưa chắc bắn trúng. Mà nếu Đoạn Thủy Tiễn đã là quân nhân, vậy thì vốn tinh thông vụ này, giờ vào trong trò chơi, càng có thêm hệ thống bổ trợ mạnh mẽ, muốn đối phó gã, còn khó hơn trong thực tế nhiều.

Thế nhưng đối mặt hoàn cảnh khó khăn này, Cố Phi thế mà nở nụ cười hớn hở. Đánh với người luyện võ, trong hiện thực đi qua thăm hỏi vẫn có cơ hội, nhưng đối thủ hôm nay, thực sự là đáng quý nha! Có thể tới chơi trò chơi này, thật sự là quá hạnh phúc mà...

Chú thích:

[1] Nguyên văn thành ngữ: Cử thủ chi lao (举手之劳) để chỉ việc nhẹ và dễ, không tốn tý sức lực nào, chỉ như nhấc cánh tay.

-------------

Chương 520: Cao thủ thực chiến.

"Tình huống thế nào? Tình huống thế nào rồi? Cho tôi xem với!" Cách con phố nọ vài quảng trường, trên nóc nhà một gian phòng có hai người đang đứng, một mục sư, một kỵ sĩ, chính là Hàn Gia Công Tử và Hữu Ca. Lúc này Hữu Ca treo nét mặt nôn nóng, không ngừng hô hào bên cạnh.

Hàn Gia Công Tử nghe thúc giục, liền đưa kính viễn vọng trong tay cho anh ta, như có điều suy nghĩ.

"Có ai lại uống rượu mới sáng ra đâu!" Thời điểm Hữu Ca tiếp nhận ống nhòm, đảo mắt qua tay phải của Hàn Gia Công Tử, đang lắc một ly rượu, nơi này chính là một quán rượu mà anh ta đang uống, Hàn Gia Công Tử cầm cái ly rồi trực tiếp leo lên nóc. Hơn sáu giờ sáng, người tới quán rượu đa số đều chỉ để nghỉ chân một lúc, thực sự hiếm ai uống rượu đó.

"Người thích uống rượu sẽ uống thôi!" Hàn Gia Công Tử thuận miệng đáp trả, nâng ly uống một hơi cạn sạch.

"Cậu có phải không tính trả cái này hay không?" Hữu Ca giơ kính viễn vọng lên trước mắt và hỏi.

"Chủ của nó là ai, tôi đều sắp quên béng luôn rồi." Hàn Gia Công Tử nói. (Mãng Mãng sẽ khóc.)

"Chậc chậc." Hữu Ca điều chỉnh góc độ, lại hỏi: "Ở đâu vậy?"

Hàn Gia Công Tử giơ tay lên xoay đầu anh ta qua một góc, Hữu Ca "ồ" một tiếng, rồi lại kinh ngạc thốt lên: "Người đâu? Sao cậu mới bảo có không ít người mà?"

"Đó là vừa rồi, hiện chắc đã chết." Hàn Gia Công Tử nói.

"Do Thiên Lý hả? Cậu ta thật càng ngày càng mạnh..." Hữu Ca cảm thấy lòng run sợ, từ lúc Hàn Gia Công Tử quan sát thấy hai phe gặp nhau, đến giờ mới qua hai phút ngắn ngủi thôi.

"Anh phải sớm biết chứ, đối phó với những người bình thường, kỳ thực cậu ta chưa nghiêm túc lần nào, cậu ta thường treo ngoài miệng câu nhấc tay chi lao, không phải do tự đại cũng không phải đang nói đùa, mà là rất thành khẩn nói ra một câu sự thật." Hàn Gia Công Tử nói.

"Tên kia chính là Đoạn Thủy Tiễn?" Hữu Ca hỏi.

"Ừm!"

"Tư thế của gã là thế nào?" Hữu Ca đang khó hiểu, lại đột ngột kêu to một tiếng: "Lại ra tay rồi!!!"

Nháy mắt vừa dứt lời, kính viễn vọng đã biến mất trong tay anh ta, bị Hàn Gia Công Tử chộp tới cướp xem.

"Anh hai à!!!" Hữu Ca khóc không ra nước mắt, không có gì xảy ra thì cho mình coi coi, vừa có tình huống đặc sắc diễn ra, lập tức cầm về, Hữu Ca cảm giác ớn lạnh. Nói đi nói lại, làm một Kỵ Sĩ Hắc Ám, đánh một Mục Sư Quang Minh cũng không khó, nhưng vấn đề là anh ta không dám. Tên trước mặt này dù có chức nghiệp là Mục Sư Quang Minh, nhưng trái tim thì đen thui đấy nhé.

Trên con phố hai người chú ý, xác thực đã xảy ra biến hóa.

Nhưng khiến người ta thấy bất ngờ chính là, người ra tay trước không phải Cố Phi, cũng không phải Đoạn Thủy Tiễn, mà là Kiếm Quỷ.

Cố Phi và Đoạn Thủy Tiễn đều dồn hết lực chú ý lên người đối phương, cục diện trước mắt bị hai người xây dựng như đang solo vậy, Kiếm Quỷ quyết tâm chế tạo cảm giác tồn tại, đột nhiên sử dụng đại chiêu Bóng Mờ Tập Kích của mình, bất thình lình phóng về phía Đoạn Thủy Tiễn.

Nhưng Đoạn Thủy Tiễn vẫn bình tĩnh với đợt đánh bất ngờ này như cũ, khi Kiếm Quỷ có động tác, gã cũng đã hành động, nhảy thật nhanh về phía bên trái mình.

Cố Phi thở dài. Bóng Mờ Tập Kích này của Kiếm Quỷ, có đoạn đường chạy nước rút là khởi nguồn cho lực phá hoại và lực đánh sâu vào, nhưng cũng là một trong các điểm thiếu hụt của nó. Thử nghĩ xem một đoạn đường chạy nước rút đó, không phải là dịch chuyển tức thời, dù chạy mau cỡ nào đi nữa, kỳ thực cũng không nhanh hơn ra tay chọc một đao khi mặt đối mặt.

Lần đầu tiên gặp phải chiêu này, tốc độ di chuyển cực cao, 2 giây biến mất xác thật khiến người ta khó lòng phòng bị, thế nhưng sau khi đã có kinh nghiệm, có đề phòng với chiêu này rồi thì, với loại người như Cố Phi, đã không đáng sợ như lần đầu tiên rồi. Giờ chỉ xem trong lúc đó Kiếm Quỷ làm sao điều chỉnh, dự phán như thế nào và vận dụng 2 giây biến mất này ra sao thôi.

Mà chúng nó đều là kinh nghiệm, là kỹ xảo, là tố chất mà Cố Phi dùng hai mươi năm để học tập một cách hệ thống và tích lũy. Với người chơi game chỉ biết di chuột và gõ bàn phím cạch cạch như Kiếm Quỷ, cho dù chơi thêm hai mươi năm, Cố Phi cũng sẽ không thấy hắn có khác biệt mấy so với bà bán hàng ven đường cả.

Chỉ nhìn hành vi của Đoạn Thủy Tiễn, Cố Phi đã biết một chiêu này của Kiếm Quỷ đánh ra cái kết không lạc quan.

Đoạn Thủy Tiễn nhìn như chỉ đang chăm chú vào Cố Phi, trên thực tế gã cũng không hề bỏ sót cử động của Kiếm Quỷ. Bây giờ Cố Phi thậm chí phát hiện ra, vị trí đứng gã lựa chọn ngay từ đầu, hình như là vì đề phòng đợt tấn công này của Kiếm Quỷ. Mà lúc này Kiếm Quỷ hành động, hắn cũng cử động theo, chuẩn xác, đúng lúc, trong giai đoạn Kiếm Quỷ chạy nước rút, hắn chỉ bước ra hai bước, cực kì đơn giản trốn ra đằng sau đống bao tải bên đường.

Kiếm Quỷ trốn sau đống bao tải ấy để mai phục, lúc này Đoạn Thủy Tiễn lại cùng dùng thủ đoạn này để cản bước Kiếm Quỷ công kích. Lúc này trong mắt Kiếm Quỷ đã không còn mục tiêu, hắn chỉ có hai lựa chọn, trong đó đoạn đường ngắn nhất là chỉ có thể đụng thẳng vào đống bao tải, không thì phải đi đường vòng cung hoặc đường gấp khúc, khoảng cách di chuyển sẽ bị buộc kéo dài, Đoạn Thủy Tiễn có nhiều thời gian hơn để đánh trả, càng có khả năng là, Kiếm Quỷ bởi vì chạy đường dài hơn, lúc đến bên người Đoạn Thủy Tiễn lại phát hiện kỹ năng đã hết giờ, vậy thì càng thêm bi kịch.

Nhưng sai lầm tương đối cấp thấp này sẽ không xuất hiện ở trên người đã dày công tôi luyện toàn bộ kỹ năng trong game như Kiếm Quỷ, thấy hắn vẫn còn đang chạy nước rút, Cố Phi tin tưởng thời gian của kỹ năng vẫn dư dả.

"Biến mất, lao ra chỗ rẽ, công kích bên hông gã!!" Đây là suy nghĩ trong lòng Kiếm Quỷ, nhưng hắn không ngờ tới được là, đang khi hắn chuẩn bị hoàn thành các bước này, đống bao tải kia đột nhiên lăn xuống từng cái.

"Móa!!" Cố Phi buột miệng mắng. Hắn không nghĩ đến Đoạn Thủy Tiễn sẽ còn làm thế, Cố Phi là dốc lòng luyện các kỹ xảo và đủ loại biến hóa trong đánh võ, mà Đoạn Thủy Tiễn lại chuyên lợi dụng hoàn cảnh chung quanh và đạo cụ giản dị, nhất thời Cố Phi thật không nghĩ tới điểm này.

Hiển nhiên Kiếm Quỷ càng không ngờ tới sẽ như vậy, đống bao tải sụp xuống suýt đè bẹp hắn, vội vàng né sang bên cạnh lãng phí khoảng cách và thời gian, lúc muốn vòng trở về, chứng kiến bao tải đầy đất và Đoạn Thủy Tiễn vẫn còn đang kéo dãn khoảng cách với hắn. Kiếm Quỷ tiếc nuối hủy bỏ kỹ năng, hắn biết, thời gian kỹ năng không đủ để giết đến trước mặt Đoạn Thủy Tiễn.

"Mau tránh!!" Cố Phi gấp giọng kêu to, hắn không nghĩ tới sau khi Kiếm Quỷ hủy bỏ kỹ năng thì nhúc nhích cũng sẽ không. Lời còn chưa dứt, cây nỏ ngắn trong tay Đoạn Thủy Tiễn đã lóe lên ánh sáng lạnh. Trong quá trình làm ra cử động như thế, tay phải gã giơ cây nỏ vẫn luôn giữ ổn, trong giây phút Kiếm Quỷ dừng lại, gã đã công kích.

Kiếm Quỷ né tránh chỉ là cố hết sức chạy ra, đương nhiên không thể né khỏi chiêu này. Hắn quay đầu lại rút lui về bên chỗ Cố Phi, sau ót còn cắm một mũi tên ngắn. Cố Phi thở dài một hơi, hắn đã quen giết trong nháy mắt và cũng thấy giết ngay trong một chiêu nhiều rồi, cứ tưởng trúng một mũi tên của Đoạn Thủy Tiễn liền sẽ xong đời cơ, xem ra lực công kích của gã ta cũng không mạnh mẽ quá nhiều.

"Tránh sang một bên đi!" Cố Phi đẩy Kiếm Quỷ ra sau một đống bao tải khác. Kiếm Quỷ cảm thấy rất buồn bực, lại biết mình không giúp được cái gì, đường đường là cao thủ số một giới game online năm xưa, nay lại phát hiện mình không đủ sức chen chân trong cuộc đấu của cao thủ chân chính trong game, là thống khổ cỡ nào chứ! Thống khổ đến mức Kiếm Quỷ nấp sau bao tải rồi, vẫn quên nhổ mũi tên sau ót ra.

Đoạn Thủy Tiễn vẫn đứng ở chỗ cũ, hình như không có ý đồ đuổi tận giết tuyệt đối với Kiếm Quỷ, cây nỏ của gã lại chỉ hướng về Cố Phi, tay trái cũng lần nữa che lấp ngón trỏ phải.

"Hey..." Lúc này trong kênh chat đội nhóm xuất hiện giọng Lộ Kha: "Có cần giúp một tay không thế?" Lộ Kha là đạo tặc, biết Tiềm Hành, kỳ thực cô cũng đang đứng trên con phố này, chỉ là quan sát ở nơi tương đối xa thôi. Kế hoạch vốn dĩ của mọi người là giúp Đoạn Thủy Tiễn, nhưng bây giờ thấy trái ngược, thực sự quá tổn thương lòng tự tôn nha.

Lòng tự tôn của Kiếm Quỷ xác thực mới bị hung hăng giày xéo một phen, nhưng Cố Phi vẫn thong dong như trước: "Cô thấy bây giờ gã ta cần giúp không?"

"Không có nói gã, là bảo các cậu đó mấy cha!" Lộ Kha nói.

Đừng làm loạn nữa, để cậu ấy chuyên tâm ứng phó đi..." Kiếm Quỷ vội cản, Đoạn Thủy Tiễn vẫn còn đang chỉ nỏ vào Cố Phi kìa, người này còn rảnh rang nói chuyện phiếm với Lộ Kha.

"Cố gắng lên,

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net