Chapter 17: Muốn Động Thủ??? Hỏi Qua Ta Chưa???

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Nhật Thiên cùng đội ngũ lúc này đang nhanh chóng chạy về phía người đang cầu cứu, hắn đã chạy vài trăm mét nhưng vẫn không có dấu hiệu thể lực cạn kiệt, nhờ thể thuật được sư phụ huấn luyện đồng thời sớm đã quen địa hình núi, Nhật Thiên dễ dàng biến những cái cây làm bàn đạp đi chuyển vô cùng dễ dàng. Nhưng những người khác thì sớm đã muốn gục xuống rồi.

"Lâm Nhật Thiên hắn là quái vật sao, chạy lâu như thế vẫn không mệt??"

"Tu vi cao cùng thể thuật thành thục đến cực điểm, ghen tị quá đi mất!!!"

"Nếu không tận mắt chứng kiến, đánh chết ta cũng không tin hắn lợi hại như vậy!!!"

Những tên trong đội liên tục cảm thán Nhật Thiên nhưng cũng mệt mỏi không kém, thể lực cạn kiệt. Không phải bất kì ai cũng từng được huấn luyện khắc nghiệt qua như Nhật Thiên, đối với bọn họ chạy trong địa hình hiểm trở này liên tiếp vài trăm mét đã là cực hạn.

"Thiên ca, hay là nghỉ một chút đi, cứ tiếp tục cũng không tốt huống hồ bọn họ cũng đã mệt rã người rồi, ta cũng không còn bao nhiêu ma năng a."Tử Phong thở dốc nói. Hắn sử dụng Phong Tật miễn cưỡng mới có thể chạy ngang hàng với Nhật Thiên. Nếu không phải sợ đội viên bị bỏ lại phía sau nên Nhật Thiên giảm tốc độ thì sợ rằng Tử Phong sớm đã mất dấu hắn. Tốc độ của cấp thứ nhất Phong Tật quả thực không là gì trong mắt Nhật Thiên cả.

"Được rồi, các ngươi nghỉ ngơi điều tức một chút đi, hồi một ít ma năng để sắp tới đối kháng yêu ma."Nhật Thiên hiểu được những gì Tử Phong nói. Quả thật không tài nào tiếp tục được. Cứ như vậy còn chưa gặp yêu ma, bọn họ đã kiệt sức mà ngất đi rồi. Nhật Thiên lập tức dừng lại hướng về đội ngũ ra chỉ thị.

"Cuối cùng cũng được nghỉ, mệt chết ta rồi!!"

"Hai chân rã rời a, không biết còn cách đội ngũ kia bao xa!!"

"Cũng phải nể phục tên vừa rồi đã hét lớn, chúng ta như vậy xa vẫn nghe giọng hắn rõ ràng như thế, ta thật muốn biết tên đó là ai nha."

"Ngươi nói không sai, dù thanh quản của ta có tốt đi chăng nữa cũng không hét lớn bằng hắn!!!"

Bọn họ vừa dừng lại trực tiếp nằm trên đất nhưng vẫn trò chuyện rất vui mà không một câu oán trách Nhật Thiên. Từng con người đều kiệt sức nhưng vẫn tràn đầy sức sống, một màn trước mắt không khỏi khiến Nhật Thiên có chút dao động.

"Thiên ca ngươi cũng nghỉ ngơi một lát đi."Tử Phong ngồi bên cạnh nói.

"Đúng đó, ngươi nghỉ ngơi một chút a, vừa rồi liên tục hoạt động hẳn rất mệt đi."

"Ngươi đã giết được Sài Lang căn bản đã hoàn thành treo thưởng rồi, hiện tại thư giãn đi."

"Đội ngũ kia sẽ không đến mức quá nguy hiểm, dù sao bọn họ cũng là Bác Văn học viên hẳn trong thời gian ngắn có thể chạy trốn đi được."

"Ta không sao, không cần lo cho ta."Nhật Thiên nhìn những cái này đồng học không kiềm chế được nở nụ cười. Được người khác ngoài gia đình cảm tạ như vậy, quan tâm lo lắng quả thực mới mẻ đối với Nhật Thiên.

Nhật Thiên từ nhỏ đến lớn chỉ nhận được sự khinh bỉ cùng chán ghét, thậm chí bị phản bội bởi người hắn tin tưởng nhất. Danh phận Lâm gia khí tử đã biến Nhật Thiên thành trò cười của cả Yến Kinh, hắn nhất cử nhất động dù tốt đến nhường nào trong mắt bọn chúng đều là chướng mắt ngay cả người hầu cũng có thể tùy tiện mắng Nhật Thiên. Trải qua như vậy nhiều năm Nhật Thiên sớm đã quen thuộc, hiện tại nghe thấy một màn này có chút khó tiếp thu. Từ lúc đến Vinh Thành Nhật Thiên mới cảm nhận được cuộc sống có chút ý nghĩa.

Từ khi nào bản thân có thể cười tự nhiên như vậy??? Từ khi nào bản thân trở nên mềm lòng như vậy???? Đổi lại là ngày trước, chính mình căn bản không quản sống chết của bọn họ a.

"Cuộc sống như một vở kịch vậy."Nhật Thiên cười mỉa mai thì thầm.

"Xạt~~~Xạt~~~"

Bất ngờ từ bên phải truyền đến tiếng bụi cây xào xạt cùng nhiều bước chân khác nhau đang tiến lại gần vị trí Nhật Thiên. Ngay lập tức Nhật Thiên quay mặt sang, trong lòng cho rằng có yêu ma đang ẩn nấp, hắn dâng lên sát khí nồng đậm đồng thời hình thành cấp thứ hai Hoả Mạn, khuôn mặt thân thiện vừa rồi lập tức trở nên lạnh lùng đến cực điểm, con ngươi vô sắc chứa đựng hàn băng lạnh lẽo thấu tận xương tủy.

Ngược lại Tử Phong bên cạnh thấy một màn này không khỏi sợ hãi nhất thời không cử động được. Không giống với những lần trước, tại khoảng cách gần như vậy mặc dù không hướng về Tử Phong nhưng hắn trực tiếp cảm nhận được từng tia uy hiếp từ khí thế bức người kia. Tử Phong biết rằng Nhật Thiên giận dữ vô cùng đáng sợ, chỉ không ngờ lại đáng sợ đến trình độ này. Đơn thuần luận về sát khí Nhật Thiên thả ra cũng đủ khiến cho một người bình thường khó thở không kìm được run rẩy cả người.

"Lại là cách này, xem ta là cái ngốc tử sao??"Nhật Thiên lạnh lùng nói, tình huống như vậy trước đó đã làm Sở Nguyệt trọng thương, hiện tại còn muốn qua mặt Nhật Thiên đả thương đồng học khác sao, Nhật Thiên nhưng tuyệt đối không cho phép hiểm cảnh lặp lại. Hắn không do dự ném hai đạo Hoả Mạn đến vị trí phát ra tiếng động.

"Thủy Hộ - Hoá Giải!!!!"

Một giọng nữ tử bất chợt vang lên đồng thời xuất hiện nguyên tố Thủy hệ dao động mãnh liệt. Nhật Thiên nhìn tới phát hiện một đoàn người cùng một nữ tử đang sử dụng Thủy hệ ma pháp chắn trước đội của nàng muốn chống đỡ lấy ma pháp của hắn. Ánh sáng xanh lam phát ra khiến bóng dáng bọn họ trở nên rõ ràng hơn.

"Thôi xong, là đội Vũ Gia, ta vừa làm ra sự tình ngu ngốc rồi, các ngươi tự cầu nhiều phúc đi a."Nhật Thiên phát hiện một hình dáng quen thuộc trong số đó là bạn cùng lớp hắn Vũ Gia nhất thời lúng túng không biết làm thế nào. Dù sao cũng đã muộn, ma pháp cũng đã phóng ra hơn hết còn là cấp thứ hai Hoả Mạn uy lực vô cùng khủng bố. Nhật Thiên chỉ đành bất đắc dĩ mong bọn họ bình an.

Trong khi đó, nữ tử Thủy hệ kia bộ dáng khinh thường thả ra một lớp màn nước chống đỡ đạo hoả của Nhật Thiên, không biết nàng lấy đâu ra sự tự tin có thể chống đỡ chiêu thức có lực lượng bá đạo này nữa. Hai đạo hoả bay nhanh tới, Vũ Gia lập tức nhận ra điều không đúng vội vàng nói: "Tất cả mau tránh ra!!!! Y Lam, nhanh né ngươi đỡ không được."

"Ngươi quá xem thường ta rồi, chỉ là đạo hoả nhỏ bé, ta vì cái gì không đỡ được, ngươi không cần lo."Nữ tử tên Y Lam bày ra bộ dáng kiêu ngạo đến cực điểm vô cùng đắc ý nhìn hai đạo hoả đang lao đến nói.

"Nữ nhân ngu xuẩn, ngươi thực sự cho chính mình là vô địch sao, không muốn sống nữa à???"Nói xong Vũ Gia lập tức kéo tay Y Lam tránh một bên trốn đằng sau một cái cây lớn. Những tên còn lại cũng nghe lời vội vã chạy theo Vũ Gia tìm nơi ẩn nấp.

"Ngươi kéo ta làm gì, thứ này căn bản––"

"Rầm~~~Rầm~~~"

Lời còn chưa kịp nói xong, hai đạo Hoả Mạn mạnh mẽ đánh xuống, lực lượng bạo phát ra ngoài cường đại đến cực điểm. Ngọn lửa lan mạnh nuốt chửng xung quanh, nhanh chóng thiêu đốt sạch sẽ đám bụi rặm cùng vài cái cây tại phụ cận, một vùng xanh trong đường kính mười mấy mét chớp mắt biến thành một mảnh màu đen vô cùng trống trải, nhiệt độ nóng tột đỉnh. Vũ gia bên kia cũng bị ảnh hưởng không hề nhẹ, từng người đều bị cấp làm bỏng.

"Không hổ là nguyên tố mạnh nhất, lực phá hoại thật ngưu bức."Vũ Gia nhìn một mảnh đen kịt không khỏi cảm thán, chính hắn cũng chấn kinh đến cực điểm muốn biết cái người lợi hại này là ai.

Mà Y Lam bên cạnh hoàn toàn sụp đổ, một màn trước mắt như một cú tát vào mặt triệt để đánh vỡ sự kiêu ngạo của nàng. Lực phá hoại này thật khủng bố, Y Lam thả ra Thủy Hộ lá chắn nhưng không đỡ nổi dư chấn của Hoả Mạn. Vừa rồi có ý định trực tiếp cản nó thậm chí còn đi cười nhạo, không biết bản thân có bao nhiêu khờ dại, nếu không phải Vũ Gia kéo đi, nàng hiện tại đã là một cái xác chết rồi.

"Hoả hệ thật bá đạo."

"Đội trưởng mà không nhắc nhở sợ rằng chúng ta trở thành đống thịt nướng rồi."

"Rốt cuộc là ai lại đi nhắm vào chúng ta??"

"Ta đã làm gì để bị như thế này??"

"Chúng ta đắc tội phải gia hoả lợi hại nào vậy???"

"Cái đó.....ta nói chỉ là hiểu lầm các ngươi sẽ tin sao???"Nhật Thiên cùng Tử Phong lúc này đi tới bên Vũ Gia đội ngũ áy náy cười nói, khuôn mặt gượng gạo đến cực điểm. Hắn vạn phần không nghĩ đến sẽ gặp Vũ Gia ở đây hơn nữa còn là tình huống nhạy cảm thế này.

Vũ Gia vẫn còn đang ngơ ngác bất chợt nghe được tiếng nói bên cạnh vội vàng quay lại muốn nhìn xem chủ nhân của đạo hoả vừa rồi là ai. Không ngờ đến lại là người quen hơn nữa còn là đồng học cùng một lớp Lâm Nhật Thiên. Vũ Gia như người vô hồn nhìn hắn, trong mắt tràn đầy tuyệt vọng.

Vì cái gì chứ???

Hắn bằng tuổi ta nhưng uy lực này hoàn toàn bỏ xa chính mình???

Vì cái gì chính mình Lôi hệ không bằng Hoả hệ của hắn, chỉ mới qua bao lâu a??

"Ngươi hiện tại có phải nên cấp cho ta giải thích???"Vũ Gia trầm giọng hướng Nhật Thiên nói.

"Cái này.....ta nghĩ vừa rồi là yêu ma nên chủ động ra tay, không ngờ đến lại——"

"Ngươi đùa với ta sao!!!!"Nhật Thiên còn chưa nói xong bị Vũ Gia trực tiếp đánh gãy lời quát lớn.

Nhật Thiên lúc này vô cùng hoang mang không ngờ đến lại đả thương đồng học hơn nữa còn là toàn đội, Vũ Gia sợ là đã nổi trận lôi đình rồi. Quả thực cấp thứ hai Tử Cốt uy lực cách biệt rất xa so với Nhiên Thiêu, pháp sư đồng cấp trực tiếp dính phải không chết cũng thương nặng. Tuy bọn họ có thể tránh được một kiếp nhưng sợ rằng về sau sẽ mượn sự tình này mà gây cho Nhật Thiên không ít phiền phức a.

"Ta chính là muốn hỏi Hoả hệ này của ngươi là như thế nào, làm sao lợi hại đến trình độ này??"Vũ Gia nghiêm nghị nói.

"Hả??"Nhật Thiên ngơ ngác cứng đờ cả người. Cứ nghĩ Vũ Gia sẽ hỏi tội hắn không ngờ lại đi quan tâm đến vấn đề này. Nhật Thiên cũng cạn lời rồi.

"Hả cái gì mà hả??? Ngươi nói nhanh đạo hoả vừa rồi là sao, ngươi chỉ là cấp thứ nhất như thế nào lại có thể thả ra uy lực mạnh mẽ đến trình độ này???"Vũ Gia chất vấn.

"Ta phục ngươi rồi, cư nhiên lại đi hỏi sự tình này. Đây chỉ là cấp thứ hai Hoả Mạn. Vì muốn nhanh chóng giết chết yêu ma nên ta đã vận dụng Tử Cốt. Rất may là các ngươi không sao."Nhật Thiên thở phào nhẹ nhõm cười nói. Cũng chẳng phải là cái gì bí mật vì vậy trực tiếp giải thích cho Vũ Gia đồng thời đỡ hắn đứng dậy.

"Cái gì??? Cấp thứ hai??? Ngươi từ khi nào đột phá???"Vũ Gia kinh ngạc hỏi.

"Hai tháng trước."Nhật Thiên nói nhỏ với Vũ Gia.

Vũ Gia nghe được một màn này giống như người chết đứng vạn phần không muốn tin vào thực tại. Hai tháng trước nhưng là thời điểm khảo hạch Tinh Trần a, Vũ Gia vừa hay phóng thích thành công đã xem như đã là ưu tú, bản thân cứ nghĩ rằng Nhật Thiên cũng không hơn hắn bao nhiêu không ngờ tên này sớm đã tấn cấp thứ hai rồi. Thực khiến người khác tức chết mà.

"Quả không hổ là thủ khoa!!"Vũ Gia miễn cưỡng nói.

"Chỉ là một cái Tử Cốt mà thôi, ngươi không cần thiết phải như vậy đi."Nhật Thiên nhìn ra được Vũ Gia đang tuyệt vọng bất đắc dĩ nói.

Vũ Gia muốn điên rồi, máu như muốn phun ra khỏi miệng, hắn tức giận đến cực điểm nhìn Nhật Thiên.

Ngươi con mẹ nó muốn làm người khác tức chết mà, ta còn chưa đột phá có được không, lại còn bảo "chỉ là cấp thứ hai". Ngươi nếu không cần thiên phú này trực tiếp cho ta đi. Nếu không phải ta yếu hơn ngươi, ta sớm muốn đánh chết ngươi rồi.

Tên chết tiệt Lâm Nhật Thiên rốt cuộc có cái vận cứt chó gì, cùng lúc nhập học, cùng lúc thức tỉnh, cùng học chung một lão sư nhưng chênh lệch lại vô cùng xa. Tại sao bản thân không được như hắn chứ???

Từ một tên phế vật nổi danh trở thành kẻ ưu việt đứng đầu toàn trường, đây là đạo lí gì???

Hay là nói hắn trước giờ đều giả vờ, bên trong thực chất là trời sinh thiên phú bá đạo????

Nghĩ cũng vô dụng, Vũ Gia không còn cách nào khác đành buông xuống nộ khí, dù sao cũng không ai bị thương nặng hơn hết chỉ là hiểu lầm, không cần thiết làm quá lên tránh làm mất hoà khí. Sau này còn muốn mượn Nhật Thiên hợp tác, có thể kiếm chút vận may từ hắn để đột phá.

"Ngươi hỗn đản, ta nhịn!!!"Vũ Gia ấm ức nói thầm.

"Như vậy cái này....."Nhật Thiên vừa nói vừa khó xử nhìn sang thành phẩm mà hắn tạo ra.

"Ta biết, chỉ là hiểu lầm nhỏ, ngươi không cần lo lắng."Vũ Gia bình thản nói. Sở dĩ Vũ Gia hiểu được là do trước đó hắn vô tình nhìn thấy hai tên sử dụng Phong hệ đưa hai người trong đội Nhật Thiên về quân trại, hơn nữa một trong số đó là Sở Nguyệt bị thương rất nặng, ba vết cắt trên lưng rõ như in trong mắt Vũ Gia khiến hắn không khỏi rùng mình. Hiện tại đang trong tình huống rất đặc thù, dưới tình hình không rõ là thù hay bạn, sợ rằng đội viên sẽ lại bị tấn công, thân là đội trưởng Nhật Thiên chủ động ra tay trước là lẽ thường tình. Sau cùng cũng là lo lắng cho họ mà thôi.

"Đa tạ ngươi đã hiểu, tiếp theo chúng ta nên——"

"Không được biểu ca, ngươi không thể dễ dàng bỏ qua như vậy a."

Các ngươi mẹ nó thích cướp lời người khác như vậy sao??? Không để ta nói hết được à.

Nhật Thiên buồn bực quay sang muốn nhìn xem là ai ngắt lời hắn phát hiện một nữ tử với thân hình tuyệt mỹ, sở hữu khuôn mặt nhỏ nhắn cùng mái tóc nâu buộc thành hai bím trông xinh đẹp đến cực điểm. Trên mặt thể hiện sự giận dữ nhìn Nhật Thiên nhưng lại vô cùng đáng yêu khiến người khác có chút mê mẩn. Ngay cả Nhật Thiên nhất thời cũng bị thôi miên chìm đắm vào nó. Trên làn da trắng hồng xuất hiện một vài nơi bị bỏng, có lẽ là do chấn động của Hoả Mạn vừa rồi. Nhật Thiên lúc này bị khuôn mặt hờn dỗi nhưng có vài phần xinh xắn làm cho hoàn toàn quên mất vừa rồi bản thân muốn làm gì.

"Y Lam không được lớn tiếng. Cái này đích thực là hiểu lầm. Chúng ta không nên làm khó hắn. Giới thiệu một chút đây là biểu muội của ta Vũ Y Lam, vừa rồi thái độ nàng có hơi quá, ta thay mặt tạ lỗi với ngươi."Vũ Gia quay sang nhắc nhở biểu muội sau đó hướng về Nhật Thiên giới thiệu Vũ Y Lam cùng tạ lỗi.

"Không sao, cái này hoàn toàn là lỗi của ta, biểu muội của ngươi tức giận cũng là sự tình dễ hiểu. Ngươi nhưng không cần phải xin lỗi."Nhật Thiên một mặt áy náy nói.

"Hừ, hoàn toàn giả dối, ngươi đây là muốn tăng lên thành tích nên cố ý thả ra ma pháp hòng loại bỏ chúng ta sau đó chiếm lấy công lao quay về báo cáo, không thành công liền đứng đây xin lỗi. Ngươi cái này thật khiến ta kinh tởm."Vũ Y Lam nóng nảy hướng Nhật Thiên chửi bới. Sở dĩ Vũ Y Lam tức giận là vì Nhật Thiên đã dùng Hoả Mạn trực tiếp dẫm nát sự kiêu ngạo của nàng khiến nàng vô cùng mất mặt không biết nên làm thế nào chỉ đành trút hết sự giận dữ lên người Nhật Thiên.

"Ngươi câm miệng, Nhật Thiên là người như vậy sao, hắn có thực lực rất mạnh còn cần thiết đi tranh công với chúng ta sao?? Lập tức xin lỗi hắn cho ta, nếu không khi trở về xem ta xử lí ngươi thế nào."Vũ Gia nổi trận lôi đình, không ngờ biểu muội của hắn lại ngu xuẩn đến trình độ này, dùng lời lẽ vô căn cứ mắng Nhật Thiên, hắn là biểu ca nhưng cũng nghe không nổi.

"Ca, lúc này ngươi còn bênh vực hắn, ngươi phải biết hắn suýt chút hại chết cả đội chúng ta đó. Ta tuyệt đối không xin lỗi cái người xảo trá này."Vũ Y Lam giận dữ nói. Nàng bướng bỉnh tranh cãi dữ dội cùng Vũ Gia.

"A, thì ra là nàng, thảo nào lại quen thuộc đến vậy. Quả thực xinh đẹp giống như lời đồn."Tử Phong lúc này nhớ ra Vũ Y Lam cảm thán nói.

"Ngươi biết nàng????"Nhật Thiên hỏi.

"Có một chút, bất quá không ngờ nàng lại là loại người không nói lý lẽ. Quả nhiên đại tẩu vẫn là tốt nhất."Tử Phong nói.

"Bớt nói nhảm, nhanh chóng tìm cách giải quyết, cứ thế này không ổn, còn phải đi cứu đội ngũ kia nữa."Nhật Thiên nói.

Mà lúc này đám người còn lại trong đội Nhật Thiên tiến lại xem sự tình, phát hiện ra Vũ Y Lam cũng bàn tán không ngớt.

"Không phải chứ, cư nhiên là Vũ Y Lam."

"Không ngờ lại gặp được một trong tứ đại hoa khôi tại đây, nữ nhân này đúng là đẹp đến cực điểm."

"Trương Lộ Lộ rồi Vũ Y Lam, ta đời này không còn gì đáng tiếc a."

"Đi theo Lâm Nhật Thiên quả nhiên đúng đắn, hắn về sau là đại ca của ta rồi."

"Khoan nói đến cái này, hình như hoa khôi đang cãi nhau với Lâm Nhật Thiên."

"Có vẻ là vậy. Vũ Gia dường như cũng tham gia trong đó."

"Đến xem tình hình đi."

Lúc này không biết vì lí do gì, Vũ Gia thẳng tay cho Vũ Y Lam một cú tát, lực đạo không hề nhẹ. Một màn này khiến toàn bộ người chứng kiến chấn kinh đến cực điểm không nói được lời nào, ngay cả Nhật Thiên cũng bị làm cho bất ngờ.

"Ca, ngươi vậy mà tát ta??? Từ nhỏ tới lớn ngươi chưa từng đánh ta lấy một cái, hiện tại lại vì người ngoài mà động thủ. Vì cái gì chứ??"Vũ Y Lam ôm mặt uất ức hét lớn, khuôn mặt vô cùng tức giận, hai hàng lệ bắt đầu rơi xuống. Vũ Gia bên cạnh lúc này vô cùng hối hận, không hiểu được vì sao lại làm như thế, trong lòng đau xót nhìn Vũ Y Lam không biết nói gì.

"Ta....."

"Là ngươi, một kẻ phế vật của Bác Văn, tất cả là do tên họ Lâm ngươi xúi quẩy mà ra, ta không tha thứ cho ngươi, ta phải bắt ngươi trả giá."Vũ Y Làm điên tiết đến cực điểm hoàn toàn mất đi khả năng kiểm soát lí trí, trong mắt nàng hiện tại chỉ có thù hằn muốn giết chết Nhật Thiên. Vũ Y Lam trực tiếp nổi lên những viên Tinh Tử màu lam bắt đầu nối liền nhau.

"Dừng lại Y Lam. Đừng dại dột."Vũ Gia lúc này vô cùng hoảng loạn, đây lần đầu hắn thấy Vũ Y Lam bày ra bộ dáng này. Biểu muội đáng yêu thân thiện hiện tại như biến thành một người hoàn toàn khác, Vũ Gia ra sức ngăn cản nhưng vô dụng, Vũ Y Lam cứ như vậy mà tiếp tục hoàn thành Tinh quỹ Thủy hệ.

"Phong Tật!!!"

Lúc này một cơn lốc di chuyển đến làm đứt gãy Tinh quỹ của Vũ Y Lam đồng thời đánh bay nàng khiến vết thương trên người càng thêm nặng nhất thời không cử động nổi chỉ có thể giận dữ nhìn chằm chằm Nhật Thiên, nhưng cũng phần nào khiến nàng bình tĩnh lại.

Tử Phong một bên sớm đã nhận ra Vũ Y Lam muốn tấn công Nhật Thiên, trong lòng nổi lên lửa giận lập tức hoàn thành Phong hệ Tinh quỹ toàn lực thả ra ma pháp hướng Vũ Y Lam đánh tới. Bất cứ ai muốn hại Nhật Thiên, Tử Phong sẽ không nhân từ với kẻ đó.

Nhật Thiên là huynh đệ chí cốt, hắn trước giờ luôn chịu uất ức, bất kể ở nơi nào đều bị coi thường, trêu chọc. Nhật Thiên nói không để tâm nhưng Tử Phong có thể làm vậy sao?? Bao nhiêu năm như vậy kéo dài đủ rồi. Hiện tại Tử Phong đã có sức mạnh, đã có thực lực tuyệt sẽ không để Nhật Thiên chịu thêm bất kì ủy khuất nào. Tử Phong cố gắng như vậy là muốn tiêu diệt những kẻ ngán đường và trở thành cánh tay đắc lực cho Nhật Thiên.

Thiên ca ngươi không nguyện ý ra tay vậy để ta thay ngươi dọn sạch những chướng ngại này.

"Muốn động thủ, hỏi qua ta chưa???"Tử Phong nhàn nhạt nói.

"Ngươi một cái thanh niên lại ra tay với nử tử sao??"

"Không đáng mặt đàn ông!!"

"Xem chúng ta chỉnh chết ngươi thế nào."

Những tên trong đội Vũ Gia thấy Tử Phong tấn công hoa khôi của chúng lập tức nổi giận, vô cùng chướng mắt đe doạ Tử Phong. Lần lượt ma pháp hệ khác nhau nổi lên Tinh tử nối lại với nhau muốn động thủ với Tử Phong. Mà Nhật Thiên từ đầu đến cuối vẫn không nói lời nào, khuôn mặt băng lãnh không chút cảm xúc nhìn những người vô tri này. Vũ Gia đứng một bên cũng không biết nên làm thế nào nhưng trực giác luôn nói cho hắn tuyệt không thể động tới Nhật Thiên.

Bất ngờ phụ cận những tên đó bị đóng băng cùng với gió lốc cuốn theo cát bụi bao trùm bọn họ mạnh mẽ đánh gãy hoàn toàn ma pháp tinh quỹ, hai chân chúng bị đông cứng không thể di chuyển chỉ đành hứng chịu Thổ hệ, Băng hệ cùng Phong hệ tấn công liên tiếp, thể xác vô cùng đau đớn, vết thương lúc này càng trở nặng thêm.

"Hừ, không để chúng ta vào mắt sao, muốn làm gì thì làm à???"

"Nhiều người vây đánh một người cũng biết ai mất mặt hơn ai!!"

"Các ngươi mẹ nó bằng này phế vật cũng muốn kiêu ngạo trước mặt Lâm ca, thực cho chính mình bá đạo sao!!!"

"Tiếp tục đi, ta muốn xem các ngươi nhanh, vẫn là chúng ta nhanh hơn???"

Lúc này bọn người trong đội Nhật Thiên bất ngờ hướng về đám người kia thả ra ma pháp, hơn nữa không có ý định dừng lại. Bọn họ tiếp tục hình thành Tinh quỹ, tốc độ đã nhanh hơn trước rất nhiều khống chế vô cùng thành thạo, dưới sự cưỡng ép chiến đấu của Nhật Thiên trước đó mà bọn họ tiến bộ không ít. Vì vậy những đội viên này tuyệt sẽ không đứng nhìn Nhật Thiên bị ức hiếp.

Ngược lại người của Vũ Gia nhìn thấy một màn

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

Ẩn QC