chương 2

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

12.

Châu Kha Vũ vòng tay qua ôm lấy Trương Gia Nguyên, khi em vừa nói xong câu 'phải thêm tiền', cả hai đều sững người lại mà không nói gì thêm, Châu Kha Vũ nhíu chặt mày, nhịn không được mà thở dài, ôm chặt người trong lòng.

"Thêm chứ, em muốn thêm bao nhiêu cũng được." Thẻ lương, sổ đỏ đều có thể cho em.

Nhưng lúc này Trương Gia Nguyên lại nghĩ đến chuyện khác, em không ngờ rằng Châu Kha Vũ lại có chấp niệm với việc sinh con lớn đến vậy, muốn cái gì thì cho cái đó, lòng Trương Gia Nguyên hơi trùng xuống, em nằm trong vòng tay Châu Kha Vũ nghẹn ngào nói: "Được, chiều nay đi kiểm tra luôn."

Đắn đo trong lòng hai người có nhiều hơn nữa thì cuối cùng vẫn phải thổ lộ ra, nhưng bản thân ai cũng đều lo lắng thể hiện ra sớm quá sẽ dọa sợ đối phương, muộn quá thì sẽ không kịp nói lời yêu.

Kết quả kiểm tra viết rất chi tiết, sau khi ngừng thuốc một tháng thì có thể thử làm nhiều hơn trong kỳ phát tình sắp tới, Trương Gia Nguyên sững sờ nhìn tờ báo cáo mỏng dính trong tay, sau đó em phải bất giác sờ xuống bụng dưới, trong lòng chợt thấy hơi hoảng.

Châu Kha Vũ ngồi xuống bên cạnh, nắm lấy tay Trương Gia Nguyên, hắn siết chặt những ngón tay lạnh lẽo, hỏi: "Em sợ sinh con sao?"

Trương Gia Nguyên lắc đầu rồi lại gật đầu, cố gắng thế nào cũng không thể nặn ra một nụ cười, Châu Kha Vũ chỉ có thể cẩn thận nắm lấy tay em, nhìn chằm chằm.

"Trương Gia Nguyên, đợi em mang thai rồi, chúng ta kết hôn nhé."

Trầm mặc là một lời hồi đáp không âm thanh, Trương Gia Nguyên chỉ bình thản nói: "Có thai rồi tính."

Vẫn muốn có một đưa con giống hệt người đó cho dù có phải lấy thế thân làm vợ à? Châu Kha Vũ anh phải làm đến mức này sao?

Anh yêu người đó đến mức nào.

Châu Kha Vũ cúi đầu, không trông thấy đôi mắt đang rơm rớm nước của Trương Gia Nguyên, từ trước đến giờ hắn chưa từng theo đuổi ai, không biết làm thế nào để nói cho Trương Gia Nguyên biết, người mà bản thân thích chính là em, không biết làm thế nào mới có thể bù đắp cho những thiệt thòi mà Trương Gia Nguyên đã phải chịu đựng trong suốt hai năm qua.

Nhưng từ hôm đó trở đi, Trương Gia Nguyên dường như đã quay trở lại trạng thái trước đây, em vô tư vui vẻ đàn hát, ánh mắt nhìn Châu Kha Vũ cũng tràn ngập ý cười.

Số lần Châu Kha Vũ về nhà ăn cơm với em ngày càng nhiều, Phó Tư Siêu và các thành viên khác đều vì không được ăn cơm Trương Gia Nguyên nấu mà gầy đi cả.

"Siêu Nhi." Trương Gia Nguyên dừng nhịp đàn, tự cấu vào vết chai trên ngón trỏ, sau đó lại đưa lên miệng cắn: "Châu Kha Vũ bảo em sinh cho anh ấy một đứa con, chắc là hơn nửa năm tới em không đi diễn được đâu."

Phó Tư Siêu: "Không đi diễn được thì không đi nữa... cái quái gì thế?? Châu Kha Vũ bảo mày sinh con???"

13.

Kỳ phát tình đến rất đúng hạn, hôm nay là lần đầu tiên Trương Gia Nguyên không ngồi chơi guitar dưới ánh hoàng hôn mà chỉ ngoan ngoãn ở trên sofa quấn chăn chơi điện thoại, ngay cả khi cảm nhận được tin tức tố ngọt ngào của mình đang mất kiểm soát chiếm lấy không gian nơi đây thì em vẫn không chịu dịch chuyển.

Khi Châu Kha Vũ vội vã quay trở lại thì Trương Gia Nguyên đã ngủ rồi, nhưng trông có vẻ không được ngon giấc lắm, em nhắm chặt mắt cuộc tròn người lại, phần da thịt lộ ra ngoài đã chuyển đỏ như con tôm vừa mới bị nhúng nước sôi, tóc mái em ướt đẫm mồ hôi bết dính vào trán, hơi thở em nóng rực, bàn tay nhiễm gió lạnh bên ngoài của Châu Kha Vũ khẽ chạm vào trán đứa nhỏ, làm Trương Gia Nguyên giật mình tỉnh dậy.

"Nguyên Nhi, em gặp ác mộng sao?"

Châu Kha Vũ đỡ người dậy, vòng tay qua vai em, tay còn lại đưa xuống dưới chuẩn xác chạm vào tính khí đã căng lên của đứa nhỏ vân vê vài vòng, làm cho cơ thể Trương Gia Nguyên run rẩy kịch liệt, em khẽ rên lên một tiếng, túm lấy cánh tay Châu Kha Vũ rúc vào lòng hắn.

Trương Gia Nguyên khó khăn lên tiếng: "Không phải anh nói hôm nay về muộn sao?"

Làm vậy mà được sao? Bỏ rơi người mình thích ở nhà một mình trong kỳ phát tình không phải là hành vi của cầm thú à?"

Nghĩ đến đây, Châu Kha Vũ lại muốn tự cho mình một cái tát.

Hắn bế ngang người kia lên, toàn bộ trọng lực cơ thể của Trương Gia Nguyên đều dồn hết lên người Châu Kha Vũ, em vội vàng bám lấy vai hắn, Châu Kha Vũ bước vài bước lên cầu thang thì đột nhiên nói: "Trương Gia Nguyên, anh muốn ở bên em là thật, chúng ta kết hôn, sinh con, chung sống cùng nhau, có được không."

Trương Gia Nguyên không nghe rõ, ngẩng đầu lên nhìn hắn: "Anh nói lại đi, cái gì cơ?"

Châu Kha Vũ im lặng, có quỷ mới biết tại sao hắn lại buột miệng nói ra mấy lời đó, nhưng lúc này hắn cảm thấy vẫn chưa đến lúc, đành mím môi, nói: "Không có gì, từ hôm nay trở đi, anh sẽ gọi em là bảo bối."

"Bớt bớt đi." Trương Gia Nguyên khó chịu khẽ động eo một cái, lúc này cả người em đã đơ ra rồi, lỗ tai cũng không còn minh mẫn nữa, chỉ có thể mơ hồ lắng nghe, sau đó thuận miệng trách cứ: "Bảo bối cái gì chứ, anh không thấy ghê, nhưng em chê nha."

Châu Kha Vũ: ...

Anh ghét em đầu gỗ như thế này.

Phòng Châu Kha Vũ bắt ánh sáng rất tốt, tám giờ đúng ánh nắng xuyên qua tấm rèm mỏng có màu sắc ấm áp chiều xuống sàn gỗ, tạo nên những tầng sáng lấp lánh.

Cái đầu nhỏ bù xù thò ra khỏi chăn, mắt vẫn nhắm chặt ngáp một cái thật lớn, em mơ màng lười biếng không muốn thức dậy lại ngáp thêm cái nữa làm nước mắt trực tiếp chảy xuống.

Châu Kha Vũ xoa đầu đứa nhỏ, ôm em vào lòng, vừa cúi xuống liền trông thấy khuôn mặt bầu bĩnh dưới cái đầu bù xù của đứa nhỏ nhà mình, hai mắt em chớp chớp làm rớt cả nước mắt, thực sự là quá đáng yêu.

Hắn tay nhanh hơn não, đến khi nhận ra bản thân đang làm cái gì thì hai ngón tay Châu Kha Vũ đã đưa ra nhéo má Trương Gia Nguyên một cái, sau đó còn tùy ý nhào nặn.

Trương Gia Nguyên có thói gắt ngủ, má bị véo ngứa lập tức quay đầu đi, cuộn chăn lại, để mặc Châu Kha Vũ hở nửa người ra bên ngoài, đối mặt với gáy của mình.

Hình tượng của Châu Kha Vũ nhanh chóng sụp đổ, lúc này hắn giống như một con cún lớn, ôm lấy Trương Gia Nguyên từ phía sau, cọ cằm vào gáy em, suôn sẻ ôm người vào lòng: "Nguyên Nguyên Nhi, phải dậy thôi, không ăn sáng là không tốt đâu, mau dậy đi."

Trương Gia Nguyên bị cọ đến phát cáu, nhưng cả hai ý nghĩ muốn đấm người và muốn làm cho hắn im miệng đều không thể thực hiện được, nên cuối cùng chỉ có thể mơ mơ màng màng vùng vằng thức dậy.

Đứa nhỏ đứng trước gương vừa đánh răng vừa ngáp, Châu Kha Vũ đứng bên cạnh tựa cửa nhìn Trương Gia Nguyên ngáp liên tục làm nước mắt chảy xuống mà lau không kịp.

Trương Gia Nguyên thấy khóe miệng Châu Kha Vũ khẽ nhếch lên liền biết người này không có ý tốt: "Anh muốn nói gì đây!" Bộ dạng chẳng nói chẳng rằng mà cứ lén lút cười trộm đó của hắn thực sự rất thiếu đánh.

Châu Kha Vũ vẫn không nhịn được mà bật cười thành tiếng: "Hôm qua phía dưới em chảy không ít nước, sao sáng nay vẫn rơi nhiều nước mắt như vậy, có phải phía dưới vẫn chưa hết nước, nên mới từ phía trên..."

Châu Kha Vũ cứ đùa kiểu đó thực sự là phiền chết đi được.

Trương Gia Nguyên xấu hổ dùng khăn tắm quật đuổi Châu Kha Vũ ra khỏi phòng.

15.

Tốc độ trúng thầu rất đáng kinh ngạc, Phó Tư Siêu tháng trước mới được Trương Gia Nguyên kể cho nghe chuyện Châu Kha Vũ đòi em sinh con cho hắn, lúc này đang cầm tờ giấy khám thai, hung hăng cắn một miếng táo, hét vào mặt Nhậm Dận Bồng: "Châu Kha Vũ không phải là người, Gia Nguyên mới có mấy tuổi mà đã bắt nó sinh con!!!"

Trương Gia Nguyên thấy tiếng hét của Phó Tư Siêu, suy nghĩ một lát rồi vặn âm lượng cuộc gọi xuống mức nhỏ nhất, sau đó bắt đầu chơi guitar, đây cách giải tỏa áp lực mà em thích nhất.

Nhưng đàn được một lúc thì Trương Gia Nguyên lại dừng tay, cả phòng tập chìm trong yên lặng.

Không biết qua bao lâu sau, Trương Gia Nguyên mới lại nhẹ nhàng chơi đàn, khi định thần lại em mới nhận ra bản thân đang ngân nga bài Forever Young, em gục xuống nhìn dây đàn, bắt đầu hát:

"Khóc lóc rồi náo loạn như một đứa trẻ, an tĩnh bình ổn như một người trưởng thành."

Mấy tháng đầu thai kỳ không có biểu hiện mang thai quá rõ rệt, nhưng cơ thể Trương Gia Nguyên cũng vì phản ứng với việc mang thai mà bị hành hạ đến kiệt sức, em gần như đã yếu đến nỗi không thể ra khỏi nhà, Trương Gia Nguyên không ăn được nhưng vẫn có cảm giác buồn nôn, kết quả là nôn ra toàn dịch chua, thiếu chút nữa là phải đưa đi bệnh viện cấp cứu, em cứ như vậy mua thuốc, uống thuốc rồi lại mua thuốc,

"Sống cao ngạo, sa sút cao ngạo."

Nhìn bằng mắt thường cũng có thể thấy Trương Gia Nguyên đã gầy đi hẳn, má sữa phúng phính trước đây cũng chẳng thấy đâu, sự nghiệp của Châu Kha Vũ đang trên đà phát triển, vì bận quay phim nên hai ba tháng nay chẳng gặp nhau được mấy lần.

"Có chiếc đồng hồ cát đang chảy trong tim em, cho phép thời gian lan rộng những vết nhăn."

Cái bụng được năm tháng đã phình to lên, đi lại càng phải cẩn thận, khi Châu Kha Vũ không có nhà thì chỉ có mấy người trong ban nhạc tới thăm em, mỗi lần đều mang rất nhiều đồ đến, mọi người kể vừa mới tìm được một quán bar, rất phù hợp để trình diễn vào ban đêm, khán giả còn rất thích nghe tiếng đàn Cello.

Phó Tư Siêu đưa mắt nhìn chằm chằm vào bụng Trương Gia Nguyên, Trương Gia Nguyên thấy thế liền khẽ rướn thẳng người, kéo tay Phó Tư Siêu tới để anh vuốt ve bụng mình, vui vẻ nói, đợi đến khi đứa bé chào đời sẽ cho nó gọi Phó Tư Siêu là ba nuôi, bảo Phó Tư Siêu dạy nó kéo Cello.

Cả hai lặng lẽ mỉm cười, có người nguyện ý lấy thuốc độc để giải khát, cho dù đây là con đường không thể quay đầu nhưng vẫn muốn đánh cược một lần, để lưu lại chút gì đó.

Vết rạn dưới bụng ngày càng lớn, Trương Gia Nguyên mong đứa trẻ này sẽ thật vui vẻ hoạt bát, em cũng yêu đứa trẻ này hệt như cách em thương người nào đó.

16.

"Nắm chặt trong tay những mối quan tâm."

Đứa trẻ lớn lên rất khỏe mạnh, đã biết đạp bụng rồi, ngày nào Trương Gia Nguyên cũng xuống lầu đi dạo, mệt rồi thì ngồi tựa sofa viết những bài hát mới để đồng đội trong hệ ngân hà mang đi chỉnh sửa.

Dàn trống trong phòng tập đã phủ đầy bụi, Châu Kha Vũ gọi người đến bảo dưỡng cây đàn dương cầm, Trương Gia Nguyên ngồi bên cạnh hắn, nghe Châu Kha Vũ chơi những bản nhạc cổ điển, khi nào hứng lên hai người lại dùng bốn tay chơi cùng nhau.

"Không muốn sống thiếu chúng."

Trương Gia Nguyên đã quen với việc mặc tã hàng ngày, bụng to quá làm rò rỉ nước tiểu khiến em cảm thấy rất xấu hổ, Châu Kha Vũ vụng về học cách chăm sóc em, dần dần cũng trở nên thành thạo hơn hẳn, hắn cắt giảm công việc, chuyên tâm ở bên cạnh Trương Gia Nguyên, dù sao thì có tin tức tố của Alpha ở bên cạnh thì đứa nhỏ này cũng yên tâm hơn được một chút.

Khi đang bấm móng chân cho đứa nhỏ, Châu Kha Vũ lại nhắc đến chuyện đi đăng ký kết hôn, Trương Gia Nguyên không vui nổi, chỉ cười nói, cái bộ dạng này của em làm sao mà chụp ảnh đẹp được, đợi con chào đời rồi hẵng tính tiếp.

Châu Kha Vũ nắm chặt tay Trương Gia Nguyên, hôn lên mu bàn tay em: "Em vất vả rồi Nguyên nhi của anh, từ nay về sau anh sẽ chăm sóc thật tốt cho em và con."

Trương Gia Nguyên thầm nghĩ, vớ vẩn, mỗi lần Châu Kha Vũ nấu ăn nhà bếp đều tanh bành cả ra, việc chăm sóc cứ giao cho bảo mẫu và dì giúp việc vẫn hơn. Nhưng ngoài mặt em, vẫn gật đầu, đáp: "Được, anh yêu bé con này hơn một chút là em an lòng rồi."

"Không phải vận mệnh, đây là tình yêu lớn nhất của em."

Từ phòng VIP đến phòng hộ sinh cũng chỉ có 50m, Châu Kha Vũ tì lên giường nắm chặt tay Trương Gia Nguyên, lúc này em chỉ cảm nhận được cơn đau đớn không ngừng quặn lên từ phía dưới, hai tai ù ù cộng thêm việc thiếu dưỡng khí nên không thể nghe rõ Châu Kha Vũ đang nói cái gì.

Khi sắp vào phòng sinh, Châu Kha Vũ vừa khóc vừa hét lớn, nhưng em lại chỉ nghe được mấy tiếng rời rạc, hình như là đang gọi tên em, hắn cứ lặp đi lặp lại mấy từ đó, cứ 0.1 giây là lại có một giọt nước mắt rơi xuống mu bàn tay em.

Đây là sự lựa chọn của em.

Tiếng đàn hát đột nhiên đứt quãng, guitar rơi xuống sàn gỗ, ánh mặt trời buông xuống, một âm thanh mới vang lên, một tiếng khóc kinh thiên động địa, một tiếng khóc xé toạc tâm can.

Trương Gia Nguyên rất hiếm khi khóc đã rơi nước mắt rồi, cổ họng nghẹn cứng lại không nói lên lời, em thất thần nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn nhăn nheo kia rồi muốn trêu chọc nó, sao mà mềm oặt nhăn nheo như vậy chứ, Châu Kha Vũ có thích không nhỉ, nhưng sau đó lại mất sức mà lịm đi.

Trương Gia Nguyên đã ngủ rất lâu, lúc này bên tai em chợt vang giai điệu quen thuộc, là bản piano của forever young, cơn gió xuân dịu dàng khẽ thổi qua, một cử động nhỏ cũng khiến em thấy mệt, nhưng lúc này lại có thứ gì đó chạm vào trán em.

Là giọng của Châu Kha Vũ, hắn đang khẽ khàng gọi tên em, hắn không gọi em là bảo bối sến súa nữa, mà gọi, Trương Gia Nguyên Nhi, mau dậy đi, dậy ăn thôi, con gái em khóc rồi.

Không phải mơ, điện thoại di động ở bên cạnh quả thực đang phát một bản nhạc piano, đúng là forever young, tia máu trong đôi mắt đỏ ngầu của Châu Kha Vũ không thể đếm nổi, hắn nhìn em chằm chằm, Trương Gia Nguyên gắng sức muốn nói gì đó nhưng lại bị Châu Kha Vũ dùng môi chặn lại tất cả.

Trương Gia Nguyên muốn hỏi em bé có giống Châu Kha Vũ không, bây giờ nó cứ nhăn nhó như vậy thì mai này có xinh đẹp giống Châu Kha Vũ không, có khiến người ta vừa nhìn đã thích không.

Em chưa kịp hỏi gì thì những giọt nước mắt nóng hổi của hắn đã rơi xuống, lướt qua khuôn mặt của Trương Gia Nguyên, chảy một đường xuống vành tai em.

"Bạn nhỏ Trương Gia Nguyên vất vả rồi, phần còn lại cứ giao cho anh, em chỉ cần chăm sóc tốt cho mình thôi, phải sớm hồi phục đấy nhé."

Đứa nhỏ nhìn những giọt nước mắt đang không ngừng tuôn rơi của Châu Kha Vũ, khó hiểu hỏi: "Anh khóc cái gì, em sinh cơ mà, chứ có phải anh đâu, em còn không kích động đến mức đó."

Châu Kha Vũ vẫn không nín, trông hắn khóc còn thảm hơn cả đứa bé đang nằm lặng im trên giường kia, Châu Kha Vũ nắm chặt tay Trương Gia Nguyên, gục đầu xuống, khóc ướt cả một mảng ga giường.

Trương Gia Nguyên nâng bàn tay vẫn còn gắn kim chuyền lên xoa đầu Châu Kha Vũ, tay em cũng vì thế mà cảm thấy thoải mái hơn nhiều.

Đợi đến khi bình tĩnh lại, Châu Kha Vũ mới chạy vào nhà tắm rửa mặt, gọi người mang đồ ăn tới.

"Con sao rồi? Em lo quá, lúc con mới ra đời trông xấu thật đấy." Trương Gia Nguyên được Châu Kha Vũ ôm vào lòng đút cháo thịt cho ăn, em nằm lâu quá nên cả người đều cảm thấy khó chịu: "Em thực sự rất lo con không được di truyền vẻ ngoài của anh."

Châu Kha Vũ nghiêng đầu thổi nguội cháo, đút cho Trương Gia Nguyên, rồi hôn lên trán em một cái: "Tiểu Quả khỏe lắm."

"Tiểu Quả?" Trương Gia Nguyên hơi rướn người lên, ngạc nhiên quay đầu sang nhìn Châu Kha Vũ: "Sao anh lại nghĩ ra cái tên đó."

Châu Kha Vũ lại đút cho em một muỗng canh gà: "Bảo bối Nguyên Nhi thông minh như vậy, em đoán xem."

18.

Trương Gia Nguyên đến cuối cùng vẫn không biết cái tên Tiểu Quả này từ đâu mà ra, dù Châu Kha Vũ gọi em là bảo bối Nguyên Nhi hay gọi con là Tiểu Quả, nghe thế nào cũng cảm thấy hình như Trương Gia Nguyên được đối xử tốt hơn trước đây rất nhiều rồi.

Dường như em lại có chút vọng tưởng rồi, em vọng tưởng được yêu thương thêm một chút, như vậy sẽ làm vơi đi phần nào nỗi lo không nơi nương tựa của bản thân, mọi người vẫn hay nói đôi mắt của Châu Kha Vũ nhìn ai cũng chứa đầy trìu mến, nó thâm tình đến nỗi khiến cho người khác dễ dàng xiêu lòng mà sa vào tình yêu.

Nhưng Trương Gia Nguyên biết, người sa vào tình yêu chỉ có mình em, là bản thân đang tự chôn vùi tình yêu của chính mình.

Dù cho Châu Kha Vũ hết lần này đến lần khác hứa hẹn rằng đợi em khỏe lại sẽ đi đăng ký kết hôn, nhưng Trương Gia Nguyên vẫn chỉ cười mà thôi. Mỗi khi nghe thấy câu đó, em lại mỉm cười, nụ cười em rực rỡ như đóa hoa hải đường cuối xuân chưa kịp kết trái mà cành lá đã khô héo, ở dưới ánh nắng mặt trời đung đưa theo gió.

Trương Gia Nguyên rời đi vào một ngày nắng, Châu Kha Vũ xách phích nước nóng vào phòng bệnh lại chẳng thấy người đâu, khi kiểm tra camera giám sát thì thấy Trương Gia Nguyên đã đi rồi, em gấp gọn chăn lại, không bế con theo, chỉ nựng mặt đứa bé mấy cái, đặt bên người nó một phong thư rồi rời đi.

Trong thư, đứa trẻ vô tư hoạt bát đã trở lại rồi, từ khi mang thai em bắt đầu cẩn trọng hơn nhiều, từ lúc cơ thể bắt đầu phản ứng với việc có thai mà trở nên khó chịu đến lúc bản thân không thể thoải mái vận động, em vẫn luôn mỉm cười, nhưng trông em hình như không vui đến thế.

Chữ viết thoát tục, giọng văn thuần thục, bên cạnh phong thư còn có một quyển nhật ký, trong thư viết: "Châu Kha Vũ của em, khi anh đọc bức thư này, mối quan hệ của chúng ta đã kết thúc."

"Em nghĩ anh vẫn chưa quên, bản hợp đồng của chúng ta chỉ ký ba năm, hôm nay đã đến hạn rồi. Chúng ta đã thỏa thuận, anh bao nuôi em, em chỉ có trách nhiệm cho anh những gì anh muốn, hôm nay cuối cùng em cũng tự do rồi."

Châu Kha Vũ cầm tờ giấy trên tay, ngón tay hắn run lên kịch liệt, đôi mắt đọc thư hiện vân máu đỏ ngầu, vầng trán căng thẳng lộ ra những đường gân xanh rõ rệt.

Giọng văn của Trương Gia Nguyên vô cùng thoải mái: "Tiền trong thẻ ngân hàng, em đã lấy đi phần em đáng được nhận, còn lại trả cho anh, hai chúng ta không ai nợ ai."

"Anh muốn có một đứa con, muốn có một đứa con vừa giống anh vừa giống người đó, anh đặt cho con tên Tiểu Quả, em chưa từng bế con, kể từ ngày đó em đã biết bản thân không thể có bất cứ lưu luyến nào đối với con."

"Nói nhiều quá thì lại thành giả tạo, em không còn lý do gì để tiếp tục ở lại bên cạnh anh cả, Tiểu Quả có thể để lại cho anh, đây là món quà cuối cùng của em, em vẫn còn trẻ, anh cũng thế, chúng ta đều sẽ có tương lai tốt đẹp hơn."

"Nghe forever young nhiều lần như vậy, em thực sự rất muốn hỏi anh một câu, ngày hôm đó khi bước vào phòng sinh, anh đã khóc vì ai."

"Tạm biệt, người em yêu"



_______
Năm mới zui zẻ nhé các thượng đế của tôi ❤️


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net