Chương 4

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Không chỉ Phó Tư Siêu, mà ngay đến cả Trương Gia Nguyên khi trông thấy phản ứng đó của anh cũng phải ngẩn người ra, ngơ ngác nhìn hai người bên cạnh, khẽ hỏi: "Em nói gì sai à?"

"Gia Nguyên..., mày không nhận ra anh ta sao?" Phó Tư Siêu khó khăn lắm mới thốt ra được một câu, anh quá hiểu đứa nhỏ này, em nghĩ cái gì trong lòng cũng chẳng chịu để lộ ra bên ngoài, thậm chí đến giờ sinh cả con rồi cũng không dễ dàng bị kích động.

Châu Kha Vũ ngồi xuống mép giường, khó tin nhìn chằm chằm vào Trương Gia Nguyên, Trương Gia Nguyên bị nhìn thì bực mình, vừa liếc sang chỗ khác để né tránh thì lại bắt gặp đôi mắt rơm rớm nước mắt của Châu Kha Vũ.

"Anh khóc cái gì mà khóc, aiya ông già này dễ khóc quá vậy, biểu cảm của mấy người là sao đây, rốt cuộc là có chuyện gì?" Trương Gia Nguyên đang luống cuống đưa tay ra lau nước mắt cho Châu Kha Vũ, thì lại bị hắn túm lấy tay, đặt áp vào má mình.

Người đàn ông cao m9, đẹp đến mức khiến chúng sinh mê mẩn, lúc này đây lại giống như một đứa trẻ con, nắm lấy tay Trương Gia Nguyên khóc lóc, Phó Tư Siêu thông cảm liếc nhìn hắn, nói: "Châu Kha Vũ, mất mặt chết đi được, đợi Trương Gia Nguyên khám xong là sẽ biết ngay thôi mà."

Chờ đợi luôn làm người ta phải lo lắng đến đau lòng, Châu Kha Vũ nhìn biểu cảm cảnh giác, thỉnh thoảng lại nhìn về phía này với đôi mắt viết đầy chữ những 'không hiểu một cái gì' của Trương Gia Nguyên.

Em giống như con thỏ trắng nhỏ bị sói xám dọa sợ. Mặc dù việc lấy một con thỏ trắng ra để hình dung một đứa con trai cao 1m85 có hơi khó tưởng tượng, nhưng em là Trương Gia Nguyên, là người mà Châu Kha Vũ hắn thương nhất.

Sau khi khám xong, Trương Gia Nguyên lập tức dính lấy Phó Tư Siêu, từ lúc biết được hôm nay là ngày, tháng, năm nào, Trương Gia Nguyên chỉ biết bất lực, không dám lại gần người đàn ông xa lạ kia, mỗi lần cố gắng nhớ lại chuyện trước đây là đầu óc em lại đau nhói, kết quả nhận được cũng chỉ có một khoảng trắng trống trải.

Em rõ ràng chỉ vừa mới học hết lớp 11, sau đó gia nhập ban nhạc mình yêu thích, mọi người cùng nhau làm nhạc, đi khắp nơi biểu diễn, mặc dù không có tiền nhưng vẫn rất vui vẻ, có rất nhiều người thích các em và tới xem những buổi biểu diễn.

Phó Tư Siêu đưa điện thoại của mình cho Trương Gia Nguyên, để mặc cho em giở album ra xem, sau đó kể cho em nghe từng bức ảnh được chụp vào lúc nào, khi đó đang làm gì.

Ngày hôm đó trời đổ cơn mưa nhỏ, Trương Gia Nguyên dựa vào cột điện chơi guitar, những người khác đứng dưới mái hiên ngắm nhìn em tự chìm đắm trong lạc thú của mình, Phó Tư Siêu khi ấy đã lặng lẽ rút điện thoại ra chụp cho em một bức ảnh.

Bầu trời hôm đó âm u vô cùng, nhưng Trương Gia Nguyên vẫn ngẩng đầu lên mỉm cười rạng rỡ nghênh đón những hạt mưa rơi xuống mặt, cứ như ngay trong giây phút này, em chính là người hạnh phúc nhất thế gian.

Trương Gia Nguyên phóng to bức ảnh, lẳng lặng nhìn một hồi lâu, sau đó chậm rãi lẩm bẩm: "Sao em không nhớ gì hết..."

Phó Tư Siêu đưa tay ra vuốt phần tóc con rơi vãi của Trương Gia Nguyên, thì trông thấy những vết đánh dấu tạm thời chằng chịt đằng sau gáy em:... Châu Kha Vũ thực sự không phải người!

So với Trương Gia Nguyên, Phó Tư Siêu còn thấy thất vọng hơn.

Đến con gái cũng sinh rồi, thế mà cậu ta vẫn chưa đánh dấu vĩnh viễn Trương Gia Nguyên là sao.

Phó Tư Siêu suy nghĩ một lát, sau đó hỏi Trương Gia Nguyên:

"Mày thực sự không nhận ra người đó ư?"

Anh không nhìn nổi nữa, anh không muốn thấy hai người vì hiểu lầm mà cứ phải khó xử như thế.

Không ngờ Trương Gia Nguyên đột nhiên sững lại, chật vật vò nhàu vạt áo, hai bên vành tai đều đã đỏ bừng lên, không nói được gì.

Phó Tư Siêu tưởng bản thân đã chạm đúng vào chỗ nhạy cảm của Trương Gia Nguyên, đang định bảo em không cần phải quá nôn nóng, không nhớ ra thì đừng cố nhớ nữa

"Anh ấy, anh ấy...." Trương Gia Nguyên nôn tới mức không nói được thành câu hoàn chỉnh, mà chỉ lắp bắp: "Anh ấy có phải Alpha của em không?"

25.

Mặt Phó Tư Siêu trắng bệch ra.

Không phải là đã mất hết toàn bộ ký ức trong vòng ba năm nay à, Trương Gia Nguyên dựa vào đâu mà đưa ra được kết luận đó chứ?

Phó Tư Siêu cầm lại điện thoại của mình, quay sang nhìn Châu Kha Vũ đang bước tới, giường bệnh bị cái bóng cao lớn của hắn phủ lấy, Trương Gia Nguyên nhìn thẳng vào hắn, không nói lời nào chỉ có khuôn mặt là đỏ bừng lên.

Trương Gia Nguyên bỗng cảm thấy tay mình nóng ran, cúi đầu xuống thì thấy Châu Kha Vũ đã đặt chiếc điện thoại trên tay mình vào lòng bàn tay em: "Em nghỉ ngơi trước đi, không cần phải suy nghĩ nhiều quá đâu... Anh có thể ở đây với em không?"

Cái điện thoại này rõ ràng không phải là của Trương Gia Nguyên, nhưng sau một hồi loay hoay, khi ngón tay Trương Gia Nguyên vô tình chạm phải nút vân tay, màn hình sau đó lập tức sáng lên, thành công mở khoá điện thoại.

Màn hình nền là ảnh chụp hai người đang mỉm cười rạng rỡ, trên tay còn bế một đứa bé vô cùng đáng yêu, Trương Gia Nguyên nhìn kỹ thì nhận ra, người bên phải là bản thân em, còn người bên trái đang bế bé con là Châu Kha Vũ.

"Kha Vũ..."

Giọng Trương Gia Nguyên trầm xuống, khi cái tên kia vang lên, từ tính và khả năng nhận thức trong người em khẽ xao động, Châu Kha Vũ ở bên cạnh cũng bị làm cho kinh ngạc, hắn muốn cười nhưng lại chẳng cười nổi, khoé miệng cũng vì vậy mà co giật méo mó, cuối cùng thứ rơi xuống lại là nước mắt.

Trương Gia Nguyên sau khi đọc lên cái tên ghi trên bức ảnh cũng tự làm bản thân giật mình, em đưa tay ra giúp người kia lau nước mắt: "Cười còn xấu hơn cả khóc nữa."

Lúc này cuối cùng Châu Kha Vũ cũng cười rồi: "Tại anh hạnh phúc quá."

Phó Tư Siêu ở bên cạnh rất muốn nói một câu, Vậy tôi đi nhé?

Nhưng cuối cùng anh vẫn quyết định không nói gì, mà lặng lẽ gửi cho Châu Kha Vũ một tin nhắn: "Gia Nguyên vừa hỏi tôi, anh có phải Alpha của nó không, tôi không biết nó mất trí thật hay giả bộ nữa, sao anh chưa đánh dấu nó mà nó vẫn nhớ ra anh nhỉ."

Châu Kha Vũ cảm nhận được điện thoại trong túi đang rung lên, lúc này mới vội lau nước mắt nước mũi: "Aiya khóc đến mất hết cả mặt mũi rồi." Hắn lau mặt mấy lần làm mắt mũi đỏ hết cả lên, trông rất mắc cười.

Trương Gia Nguyên giữ thể diện cho hắn, bật cười vui vẻ, cười xong lại tiếp tục hí hoáy cái điện thoại trên tay, Châu Kha Vũ chậm rãi nói: "Di động của em bị hỏng, anh đã mua một cái mới và nhập lại toàn bộ dữ liệu vào, vân tay cũng được kích hoạt rồi."

"Anh kích hoạt vân tay kiểu gì, không phải là phải tự mình kích hoạt sao..." Trương Gia Nguyên ngơ ngẩn ngó nghiêng cái điện thoại, sau đó mới có phản ứng lại: "Có phải nhân lúc em ngủ...?"

Châu Kha Vũ vuốt mũi, cúi gằm mặt xuống như một đứa trẻ phạm lỗi: "Phải, hôm qua anh ở đây trông em, nên đã cầm tay em kích hoạt."

Trương Gia Nguyên quay đầu nhìn Phó Tư Siêu một cái, thấy anh gật đầu thì lại quay sang nhìn Châu Kha Vũ.

"Anh Châu, Tiểu Quả hôm nay rất ngoan, đã biết tự cầm thìa xúc cơm rồi." Trong video là bảo mẫu đang ngồi trên thảm chơi với em bé, đằng sau còn có một đoạn clip quay cảnh con đang ăn cơm.

Trương Gia Nguyên ngồi uống sữa bên cạnh Châu Kha Vũ, nghe thấy âm thanh phát ra từ loa ngoài của hắn thì quay sang liếc một cái: "Đây là con của anh sao?"

"Nói chính xác hơn thì đây là con của chúng ta."

Trương Gia Nguyên sặc sữa thiếu chút nữa là phun hết ra ngoài, sữa tràn vào khí quản làm em ho khan một lúc lâu mới có thể bình tĩnh trở lại, Châu Kha Vũ ở bên cạnh đưa tay sang khẽ vuốt lưng cho em.

"Anh nói lại xem nào??"

"Đây là sự thật." Châu Kha Vũ nghiêm túc nói: "Chúng ta có một đứa con."

Trương Gia Nguyên: "... anh là A, em là O... em sinh sao?"

Châu Kha Vũ gật đầu.

"Nhưng chúng ta còn chưa kết hôn!"

Châu Kha Vũ mím chặt môi, lời nói này của em đã đâm thẳng vào tâm can hắn.

Trương Gia Nguyên phải mất một khoảng thời gian dài mới chấp nhận được hoàn cảnh hiện tại của mình, cuộc đời máu chó của em mang đi viết thành tiểu thuyết luôn còn được.

Được bao dưỡng, sinh cả con cho người ta, sau đó bỏ chạy, đến khi trở về thì lại bị tai nạn mất trí nhớ, quên đi toàn bộ kí ức kể từ khi gặp được Châu Kha Vũ.

Châu Kha Vũ có thể nhìn ra mấy chữ 'Tôi không tin' viết rõ trên mặt Trương Gia Nguyên, thế là hắn liền chân thành giao lại cuốn nhật ký cho em.

Còn thân cũng không khách sáo đặt Trương Gia Nguyên lên đùi, an ủi Omega nhà mình, Trương Gia Nguyên cảm thấy hơi kỳ cục, nhưng lại sợ Châu Kha Vũ dùng ánh mắt cún con nhìn mình như ban nãy nên chỉ có thể mặc cho hắn ôm.

Châu Kha Vũ đã cho tạm dừng rất nhiều hoạt động, tất cả hoạt động đã ký trong tháng này đều tìm người khác thay thế, cũng từ chối toàn bộ thương vụ và kịch bản mới, lúc này hắn chỉ muốn an ổn chăm sóc bảo vệ hai đứa nhỏ một lớn một bé nhà mình.

Người trong nhật ký đó ngay từ lần đầu tiên gặp được Châu Kha Vũ đã viết ra những điều khiến em hiếu kỳ ở hắn, em được bao dưỡng, lâu ngày sinh tình, dù đã tiếp xúc thân mật với nhau nhưng em vẫn không thể tin tưởng Châu Kha Vũ, khi sinh con ra chưa được bao lâu, còn chưa chăm sóc tốt cho con đã vội bỏ chạy.

"Phó Tư Kiều nói với em, câu hỏi thứ ba đó, anh muốn đợi em về rồi mới nói cho em biết, em cũng vì chuyện này mới trở về tìm anh, đúng chứ?"

Sau khi trở về nhà Châu Kha Vũ, Trương Gia Nguyên đã trông thấy hắn khóc rất nhiều lần, trong đó có một lần hắn ra ngoài ban công hút hết điếu thuốc này đến điếu thuốc khác, trên mặt đất đã chất đầy tàn thuốc, sau đó lại đợi đến cơ thể không còn mùi thuốc lá nữa mới chịu đứng dậy, vừa quay đầu lại đã nhìn thấy Trương Gia Nguyên đứng ở cửa ban công, thế là không nghĩ ngợi gì mà đi tới ôm chầm lấy em.

Cái ôm quá chặt khiến em không thở nổi, Trương Gia Nguyên đưa tay ra vỗ lưng hắn, nhưng sau đó lại bị tin tức tố không ổn định của alpha kia làm cho mềm nhũn người, vừa lên tiếng khẽ trách móc thì đã bị Châu Kha Vũ bế vào nhà.

"Châu Kha Vũ, em tự đi được."

"Nhưng em đang đi chân đất."

28.

Châu Kha Vũ luôn cảm thấy bản thân có vô số lời muốn nói với Trương Gia Nguyên, lúc nào hắn cũng bám lấy em, thỉnh thoảng lại đụng chạm, ôm eo, nắm tay em không chịu rời, dính người đến mức làm Trương Gia Nguyên cũng phải ghét bỏ hắn.

"Hôm nay anh vẫn chưa nói cho em nghe đáp án của câu hỏi thứ ba đó." Trương Gia Nguyên xụ mặt ra: "Sao thế, vì em mất trí nhớ à?"

Châu Kha Vũ rũ mắt xuống, tì cằm lên vai Trương Gia Nguyên, giả ngốc nói: "Em nói gì cơ, anh không nghe rõ, à, thời tiết hôm nay rất đẹp."

Trương Gia Nguyên bị làm cho bực mình, em bắt Châu Kha Vũ tránh xa mình ra, còn bản thân ôm theo guitar, đóng cửa phòng tập, mặc cho người kia cào cửa bên ngoài.

Guitar đã cũ rồi, cũng từng trải qua phong ba, bị nứt toạc là điều khó tránh khỏi...

Ơ? Tại sao em không sờ thấy vết nứt bên dưới miếng sticker?

Trương Gia Nguyên nhẹ nhàng bóc lớp băng dính ra, vết nứt đã không còn nữa, chỉ còn một mặt phẳng hoàn hảo như thể chưa từng bị toạc ra.

Ngay nơi đó còn được viết thêm năm chữ nhỏ: "Bảo bối của Gia Nguyên."

Người bên ngoài không thấy có động tĩnh gì, Trương Gia Nguyên đi tới mở cửa thì trông thấy Châu Kha Vũ đang cầm chìa khóa chuẩn bị mở cửa, sau đó không biết xấu hổ mỉm cười rạng rỡ nói: "Vợ ơi, cuối cùng em cũng mở cửa rồi."

Trương Gia Nguyên không chỉnh đốn lại kiểu xưng hô sến súa đó của Châu Kha Vũ, một lát sau lại đưa guitar cho hắn: "Anh nhờ người sửa à?"

"Đừng chạm vào dây đàn, tay sẽ bị đau, anh có học chơi guitar đấy, em có muốn nghe không?" Châu Kha Vũ lập tức đón lấy cây guitar, dẫn người kia ngồi xuống sofa.

Châu Kha Vũ rất cao, đôi chân dài của anh khoanh lại ngồi trên sofa, ngẫu hững gảy vài nốt thử âm, Trương Gia Nguyên cũng ngồi theo, dựa vào sofa xem anh chơi.

Giai điệu vang lên quen thuộc đến nỗi dù đã mất đi ký ức nhưng Trương Gia Nguyên vẫn không thể quên được mà dùng đầu ngón tay gõ theo nhịp, Châu Kha Vũ chơi guitar vẫn chưa rành lắm, nhưng Trương Gia Nguyên vẫn theo thói quen ngân nga điệu nhạc.

Châu Kha Vũ ngước đôi mắt đầy chờ mong lên quan sát phản ứng của Trương Gia Nguyên, đứa nhỏ này đang rất hào hứng, khi đến đoạn điệp khúc còn bất ngờ lên tiếng hát: "Forrever Young..."

Chuyển âm rất thuần thục, cảm xúc đặt rất đúng chỗ, giọng hát vừa trầm thấp vừa có từ tính, không hợp với khuôn mặt bầu bĩnh của em chút nào, nhưng tổng thể lại hài hòa đến bất ngờ.

Ít nhất, Trương Gia Nguyên vẫn nhớ bài hát này.

Châu Kha Vũ muốn em cùng hắn hợp tấu piano và guitar, Trương Gia Nguyên cũng vui vẻ đồng ý, từ sau khi tỉnh lại đây là chuyện khiến cho em cảm thấy thoải mái nhất, khi giai điệu hài hòa vang lên, Trương Gia Nguyên như đã xác định được điều gì đó, ánh mắt né tránh khi Châu Kha Vũ nhìn về phía em đã không còn nữa, mà thay vào đó là một nụ cười rạng rỡ.

Có quá nhiều chuyện nhỏ nhặt không thể nói hết ra trong nhất thời, Châu Kha Vũ cũng không đếm nổi trong mấy ngày nay bản thân đã làm Trương Gia Nguyên tức giận bao nhiêu lần, đứa nhỏ hoạt bát vui vẻ này hoàn toàn với đứa nhỏ ngoan ngoãn, gặp chuyện gì cũng chỉ biết cười nói trước đây trong ký ức của hắn, hiện tại em đã trở nên sống động hơn rất nhiều.

Trương Gia Nguyên đưa tay ra, kéo tay áo Châu Kha Vũ: "Tiểu Quả đâu, em vẫn chưa được gặp con."

"Trong phòng bảo mẫu, anh không thể chăm sóc tốt cho con, nên phải nhờ bảo mẫu, con rất ngoan." Châu Kha Vũ dẫn Trương Gia Nguyên đi qua một dãy hành lang, trong căn phòng dưới tầng một có một đứa bé vẫn đang ngủ ngoan trên nôi.

Châu Kha Vũ nhẹ nhàng bế đứa bé lên, Trương Gia Nguyên tò mò chọt vào má đứa bé một cái, sau đó kinh ngạc thốt lên: "Mềm thật đấy, con rất giống em."

Châu Kha Vũ khẽ phản bác: "Giống anh mà."

Trương Gia Nguyên không chút do dự, hỏi một câu: "Anh là ai, chúng ta kết hôn rồi sao?"

Hắn không thể phản bác lời nói này của em, đúng là chưa kết hôn thật.



~~~

Chào buổi sáng ~~~


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net