Chương 1

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Tử Dung đã đến cực dương này được 7 ngày. Cô gõ gõ cây chổi niệm chú ý bảo nó hãy bay lên thế mà cây chổi lại ỉu xìu không chịu nhúc nhích. Cây chổi bay là một vật có linh trí, nó có thể cự tuyệt lệnh của chủ nhân khi muốn.

Tử Dung buồn bực ngồi trên cán chổi hừ một tiếng biết mình không thể dùng phép đành phải đi bộ đến làng Sa La.

Làng Sa La là nơi tin tức tin thông nhất cực dương, ở đó có một thư viện Thư Các rộng lớn chứa tài liệu về Quy Tắc của giới phù thuỷ, Tử Dung muốn đến đó tìm hiểu lí do vì sao mình bị trục xuất khỏi cực âm cũng như tìm cách quay về.

Sau gáy Tử Dung có một dấu ấn màu tím hình chữ thập, đó là dấu ấn mà những phù thuỷ trục xuất đều mang, cứ đến trăng tròn, dấu ấn này sẽ lan rộng nhuộm đen toàn thân người mang trở thành một Sinh Thuỷ, phải đến ngày hôm sau mới trở lại thành bình thường.

Sinh Thuỷ là một dạng biến hình của phù thuỷ bị trục xuất - có hình dáng giống một con cáo, phù thuỷ sau sinh biến thành Sinh Thuỷ không thể sử dụng pháp thuật cũng không thể tấn công. Chỉ có thể bị đuổi giết.

Có thể nói, vào ngày trăng tròn, là thời điểm Tử Dung yếu ớt nhất phải tự vệ bản thân - nếu không sẽ bị bọn phù thuỷ từ cực âm tiến đến thừa dịp hút năng lượng của Tử Dung khi ở trong trạng thái Sinh Thuỷ mất.

Mà một khi năng lượng bị hút hết thì đồng nghĩa với chết.

Mà nếu không muốn tiếp tục cuộc sống trốn chạy như vậy thì Tử Dung phải tìm cách quay về cực âm. Một phù thuỷ sẽ được quay về cực âm nếu nhớ ra mình phạm lỗi gì và sửa lỗi nó, nhưng hiện tại Tử Dung không hề nhớ tội mình đã gây ra thế nên chỉ còn cách đến thư viện làng Sa La biết được cái nào hay cái nấy.

Phù thuỷ bị trục xuất sẽ bị mất trí nhớ về khoảng thời gian mình phạm tội. Tội càng nặng ảnh hưởng của mất trí nhớ càng mạnh càng khó khôi phục. Hình phạt của phù thuỷ trục xuất đó là đến cực dương sống chui nhủi tránh thoát những tên phù thuỷ ở cực âm, đồng thời tại cực dương từng bước tìm manh mối về kí ức của mình.

Tử Dung nghĩ manh mối của mình ở Thư Các.

Tử Dung dùng pháp thuật biến bản thân thành một cô gái loài người, cây chổi cũng biến thành một cái balo, cô đeo nó lên tiến về phía trước. Phù thuỷ không cần ăn vẫn có thể sống, chỉ cần xung quanh luôn có sinh vật tồn tại để hút năng lượng.

Tử Dung cứ đi như thế mất 3 ngày.

Tử Dung đứng trên một mảnh đất cao, từ đó có thể nhìn thấy làng Sa La. Tử Dung không biết có phải là mình nhìn nhầm hay không, nhưng hình như phía trước có khói bốc lên dày dặc. Tử Dung gõ gõ cái chổi vẫn còn đang giận hờn, nó vẫn không chịu nhúc nhích để cho người cưỡi.

Tử Dung buồn bực, không biết cây chổi này bị làm sao, đành phải niệm phép lên chân nhảy từng bước dài tiến về phía trước. Tử Dung tuy muốn tiết kiệm năng lượng thế nhưng hình như là Sa La gặp phải chuyện gì đó, nếu thư viện Tàng Thư bị huỷ thì không phải bị mất manh mối rồi sao?

Tử Dung không thể dùng pháp thuật trong một thời gian dài được vả lại khi dùng pháp thuật cơ thể sẽ hao tổn một lượng năng lượng lớn, mà từ trên đường đi đến giờ, số lượng sinh vật Tử Dung tìm được rất ít, không hấp thụ được nhiều, thế nên để tiết kiệm năng lượng, Tử Dung đã hồi phục hình dáng bình thường của mình. Trước đó cải trang là vì sợ sẽ có người phát hiện mình là phù thuỷ thế nhưng trên đường đi Tử Dung lại chẳng hề gặp ai hết nên Tử Dung mới dám quyết định như vậy.

Một phù thuỷ mà lại sợ con người sao? Tất nhiên không. Nhưng vì Tử Dung là phù thuỷ bị trục xuất, nếu bị con người phát hiện họ sẽ làm ầm lên, chuyện sẽ đến tai các phù thuỷ tại cực âm, khi đó Tử Dung muốn trốn vào trăng rằm lại càng thêm khó. Huống chi mặc dù con người và phù thuỷ đã kí hiệp ước hoà bình không xâm phạm lãnh thổ lẫn nhau, thế nhưng thù oán hai bên vẫn còn. Nếu bị phát hiện, với thân thế là phù thuỷ bị trục xuất, con người có đầy đủ lí do để bắt Tử Dung mà Tử Dung thì lại không được phản kháng, đó là luật trong hiệp ước.

Càng nghĩ Tử Dung càng lo lắng không thôi, nhanh chóng tiến về phía ngôi làng. Hình ảnh trong tượng bỗng hiện ra rõ ràng trước mắt.

Làng Sa La bị huỷ diệt hoàn toàn.

Tử Dung nhìn đống tro tàn mặt kinh ngạc không thể tin nổi, hoá ra đây chính là lí do ba ngày đi đường chẳng thấy người đâu, hoá ra là bị giết hết rồi.

Nhưng là ai?

Trong lúc đang suy nghĩ, Tử Dung nghe thấy một tiếng khóc trẻ con vang vọng.

"Hức hức hức..."

Tử Dung mừng thầm, tiến đến hướng âm thanh kia, trong lòng nghĩ chắc hẳn sẽ tìm được manh mối nào đó.

Tử Dung đứng trươc một ván gỗ xập xẹ bị cháy đen, bên trong ván gỗ này có một lỗ trống nhỏ, trong lỗ trống đó có người đanh phát ra tiếng khóc.

"Cứu... Cứu mạng..."

Người bên trong như biết có người đến gần, liền kêu cứu, Tử Dung vận phép ở lòng bàn tay, nhấc ván gỗ lên.

Một đứa trẻ mặt mũi xám xịt, đôi mắt vì khóc mà sưng phù, cả người bị mặt một chiếc áo thun trắng rộng thùng thình đã bị rách rưới có nhiều chỗ bị bẩn, đứa trẻ kia đang ngồi kiểu thai nhi, ngước mắt long lanh lên nhìn Tử Dung, miệng nhỏ vì kêu nhiều đến khàn nói:

"Ân nhân..."

Tử Dung nhìn đôi ngay lập tức động lòng thương xót, liền quên đi ý định hỏi manh mối lúc nãy, vận phép giảm đau lên lòng bàn tay, đưa đến hai má đứa trẻ, an ủi: "Không sao, không sao."

Đứa trẻ ngơ ngác nhìn khuôn mặt dịu dàng của Tử Dung, hai má vì được truyền phép mà dần ấm lên thật dễ chịu, bao nhiêu chịu đựng từ năm ngày trước bỗng dồn vào ngay lúc được chăm sóc này, đứa trẻ không chịu nổi, liền ngất nhưng vẫn không quên nắm lấy vạt áo người đối điện, đứa trẻ sợ người này bỏ cậu mà đi.

Tử Dung thấy đứa trẻ ngất xỉu liền lo lắng không thôi, cây chổi kế bên không hiểu sao đã hết hờn dỗi, nhảy tưng tưng lên bảo chủ nhân của mình hãy ngồi lên.

Tử Dung cũng không thèm nghĩ nhiều, gõ gõ bảo cây chổi bay với tốc độ nhanh nhất đến thị trấn nào đó gần đây để nhanh chóng cứu đứa trẻ này.

Có cây chổi làm phương tiện, chỉ 5 phút sau liền tìm được một thị trấn nhỏ, Tử Dung nhanh chóng cải trang, biến cây chổi thành balo, chân chạy về phía thị trấn, Tử Dung thấy một lão bà liền kêu cứu: "Giúp, giúp đứa nhỏ này với, nó bị thương rồi!"

Lão bà rất nhanh liền phản ứng, nhanh chóng bảo người đến chỉ đường cho Tử Dung tới nhà một bác sĩ gần đó.

--

"Đói đến mệt nên ngất, trên thân thể có một vài vết thương hình như do bị vật nhọn rạch vào, bị thương nặng nhất là đôi chân, muốn hồi phục bình thường phải mất một tháng."

Tử Dung thở phào nhìn khuôn mặt trắng bệch của đứa trẻ, nói với bác sĩ: "Cảm ơn bác sĩ."

Bác sĩ nói: "Đứa trẻ này vậy mà chịu đựng được tới vậy, những vết thương kia không phải đứa trẻ nào cũng chịu được đâu. Làng Sa La đã bị hoả thiêu toàn bộ vào năm ngày trước, đứa trẻ này chịu đói được tới năm ngày phải nói là phi thường, may mắn là được cô phát hiện, nếu không mệnh đứa trẻ này sợ là... Hazz... Không hiểu là ai nhẫn tâm đến vậy, phóng hoả giết người tàn nhẫn, đứa trẻ này có lẽ là người duy nhất là còn sống."

Tử Dung tròn mắt ngạc nhiên: "Năm ngày trước đã bị phóng hoả rồi ư?"

Bác sĩ cười nhạo lắc đầu: "Đã thông báo việc này lên Hoàng Gia rồi, thế mà đám người kia vẫn lề mề chưa đến, mà người dân xung quanh lại nghĩ việc này do phù thuỷ làm nên chẳng ai dám tới gần sợ mất mạng, cô gan thật đấy, lỡ mà có tên phù thuỷ sa đoạ nào tới lấy mạng cô thì chết."

Phù thuỷ sa đoạ là từ dùng để chỉ những phù thuỷ tự ý rồi khỏi cực âm đến cực dương với mục đích không tốt, như là cướp của, giết người, nói tóm lại là làm những việc quy phạm Hiệp Ước.

Bác sĩ nói tiếp: "Cô chăm sóc cho nó nhé, nó tỉnh thì lập tức cho ăn cháo liền, để còn có sức mà dưỡng bệnh, tôi phải đi rồi."

Tử Dung gật đầu cảm ơn. Nhìn thấy bác sĩ đi mất, tay đặt lên trán đứa trẻ lén dùng phép truyền năng lượng của mình vào đó. Tử Dung không biết vì sao mình lại quan tâm đến đứa nhỏ này đến vậy, có lẽ đây là người duy nhất có manh mối về vụ việc làng Sa La kia đi.

Đứa trẻ được truyền năng lượng nhanh chóng tỉnh lại, mi mắt nhỏ khẽ mở, nhìn thấy một người con gái đang đặt tay lên trán mình, không biết đây là ai, khó hiểu nhìn.

Tử Dung thấy đứa trẻ tỉnh lại, tay bưng cháo nóng đã chuẩn bị sẵn, mút một miếng nhỏ, đưa kế bên miệng đứa trẻ, nói: "Ăn."

Đứa trẻ cảm thấy trán mình chợt lạnh vì Tử Dung đã rút tay ra, chưa kịp cảm thấy mất mát thì người kia đã đưa sát miệng cậu một muỗng cháo thơm phức, cơn đói lập tức trỗi dậy, cậu nhanh chóng ăn sạch chén cháo.

Tử Dung hài lòng nhìn cậu, hỏi: "Đứa bé, ngươi tên gì?"

Đứa trẻ sau khi ăn no gương mặt đã hồng nào hơn một chút, trả lời: "Em không có tên."

Tử Dung khó hiểu hỏi: "Ba mẹ ngươi không đặt tên sao?"

Đứa trẻ cụp mắt xuống: "Em không có ba mẹ."

Tư Dung cảm thấy mình thật quá đáng, liền nói: "Cô đặt tên cho nhé, được không?"

Đứa trẻ nhìn đôi mắt hối lỗi của Tử Dung bất giác gật đầu.

"Hoả An, trong hoả hoạn mà vẫn bình an, thấy sao?"

Đứa trẻ ngước mắt nhìn đôi mắt tự đắc tự cho mình là hay kia, cảm thấy cái tên này thật khó nghe nhưng mà lại nhìn thấy vẻ mặt trong chờ của Tử Dung, một lần nữa bất giác gật đầu.

Tử Dung mừng rỡ không thôi, đây là lần đầu tiên Tử Dung đặt tên cho ai đó, Tử Dung nhìn tròng mắt xanh thẳm của Hoả An vì còn mệt nên đôi mắt hoa đào còn mơ hồ mọng nước trong rất đẹp, đầu lưỡi nhỏ xinh của Hoả An liếm liếm vết cháo còn vương lại trên đôi môi hình trái tim đỏ mọng...

Đây là khuôn mặt của kẻ hại nước hại dân!

Tử Dung kinh ngạc không ngờ mình lại mang về một đứa nhỏ xinh đẹp đến vậy, không biết lớn lên sẽ còn anh tuấn cỡ nào nữa.

Hoả An bỗng mấp máy môi hỏi: "Cái đó... Cô, cô có gặp người đã cứu em không?"

Tử Dung theo phản xạ vừa định nói là mình, thế nhưng tự nhiên nhớ lại hình như trước đó mình dùng dạng phù thuỷ cứu đứa trẻ này thì phải, vậy không hay rồi, không được cho đứa trẻ này biết, liền bịa ra một câu chuyện đầy sơ hở: "Cái này... Ách... Vị kia là tiên nữ  (chị gái xinh đẹp trước mặt nhóc này) xuống cứu em, đưa em đến đây xong rồi cô thấy được nên mới đem em tới bệnh viện, còn tiên nữ kia chị không hề thấy qua."

Hoả An chợt hỏi: "Cô không thấy sao lại biết đó là tiên nữ, lỡ là một người bình thường thì sao? Hay có thể là một..." ngừng một chút Hoả An quan sát khuôn mặt Tử Dung lại nói tiếp: "...phù thuỷ?"

Tử Dung đổ một tầng mồ hôi lạnh, tự hỏi sao đứa trẻ này lại nhanh trí đến vậy: "Cô đoán vậy, cũng không biết rõ nhưng đã cứu em thì phải là người tốt phải không nào? Em mấy tuổi rồi?" Sao lại tinh ý đến thế?

Hoả An đáp: "Em 16 tuổi."

Tử Dung bất ngờ vì Hoả An nhìn qua chỉ như một thiếu nhi 12 tuổi thôi, thân thể nhỏ gầy lại chỉ cao tới bụng mình, Tử Dung không khỏi nghĩ đứa trẻ này không phải là bị phát triển kém đến thế chứ. Một nam nhân mà thấp lùn như vậy thì trong khó coi chết được, hơn nữa còn rất uổng phí khuôn mặt trời sinh kia...

Hừm... 16 tuổi vẫn còn cơ hội phát triển chiều cao nhỉ, nếu mình cho nó ăn dinh dưỡng đầy đủ cộng thêm pháp thuật thúc đẩy phát triển của mình thì một năm có thể cao lên tầm 20 cm đi.

Tử Dung muốn chăm sóc đứa trẻ này, không hiểu vì sao chỉ cảm thấy bản thân muốn vậy.

Tử Dung hỏi: "Em còn người thân nào không?"

Hoả An ngoan ngoãn đáp: "Em từ nhỏ đã mồi côi..."

Chả trách lại phát triển kém đến vậy, là do không được chăm sóc đầy đủ.

Tử Dung mềm lòng dịu dàng nói: "Về sau cô sẽ sống cùng em, em chấp nhận không?"

Hoả An kinh hỉ nhìn Tử Dung, đôi mắt hoa đào trợn to vì ngạc nhiên, Hoả An luôn mong ước mình có một gia đình, nhìn những đứa trẻ khác gọi cha gọi mẹ còn cậu thì chẳng có ai để gọi. Nhiều lần cậu lấy đất nắm thành hình người rồi tự nhủ đó là gia đinh mình đặt lên cạnh, lấy xấp lá kế bên nằm ngủ, có vậy trong giấc mơ cậu mới thấy mình có một gia đình hạnh phúc.

Hoả An lúng túng không biết nói gì, mình nên xưng hô bằng gì đây? Miệng lại bất giác phát ra tiếng gọi: "Mẹ..."

"Phụt!"

Hoả An đang rụt cổ không biết nên xưng hô thế nào thì thấy người bên cạnh lại cười một tiếng không nhịn được ngẩng đầu lên.

Tử Dung nén cười: "Hừmm... Cô không già đến thế đâu."

Hoả An dò xét: "Chị...?"

Tử Dung lại tiếp tục phản bác: "Không ổn, cô cũng lớn hơn nhóc 10 tuổi đấy."

Hoả An lúng túng đến cực độ: "Vậy vậy..."

Tử Dung bật cười: "Thôi... Tuỳ em."

Hoả An bỗng nói: "Cô à..."

Tử Dung cảm thấy tiếng gọi này rất được, liền xoa đầu Hoả An: "Ừm, vậy từ đây hai ta là cô cháu nhé..."

"Em... Em."

"Xưng là cháu."

"Dạ... Cháu, cháu... Cô à..."

"Ừ?"

Hoả An đang nằm cảm thấy đỉnh đầu mình được sờ vào thật thoải mái, bất giác đưa người về phía Tử Dung, ý muốn nhiều hơn.

Bộ dạng này trong mắt Tử Dung lại cảm thấy như đang làm nũng. Tay dùng lực mạnh hơn một tí, xoa xoa làm Hoả An thoải mái đến sung sướng nhắm mắt lại.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

#romance
Ẩn QC