Chương 20-24

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Nguồn: Tầm Hoan
Editor: Mặc Tử Liên

Chương 20: Thái tử Điện hạ lạnh lùng (ba)

Mọi người đều biết, người của La gia cùng Cố gia bên phải làm tướng, bên kia cũng làm tướng, hai người từ trước đến nay đều bất hòa. Thế nhưng Đại tiểu thư La gia La Âm lại rấp hợp duyên cùng với phế vật Cố Nhược Vân kia, thậm chí còn nhiều lần xuất đầu vì nàng.

Nhưng mà, âm thanh của La Âm đã thành công khi khiến cho mọi người đều đưa mắt sang nhìn Cố Nhược Vân.

“Cố gia Cố Nhược Vân? Không phải là phế vật danh chấn toàn bộ Thanh Long Quốc sao? Cho dù người của Thanh Long quốc có không biết Cố Sênh Tiêu là ai, nhưng cũng nhất định đã nghe nói qua Cố Nhược Vân. Hơn nữa ta nghe nói nàng còn rất to gan, dám khiêu chiến với tiểu thiếu gia Lăng gia!”

“ Chậc chậc, tốt xấu gì thì tiểu thiếu gia Lăng gia cũng đã là tụ khí cấp năm, ta nghe nói hình như Cố Nhược Vân này đã nhiều năm mới chỉ dừng ở tụ khí cấp hai.”

“ Tuy lần này Bệ hạ yêu cầu tất cả các quan lại đều phải mang nữ nhi tới tham gia, nhưng phế vật Cố Nhược Vân này không có tư cách a.”

Nghe âm thanh giễu cợt của mọi người, sắc mặt Cố lão tướng quân lúc đỏ lúc trắng, chỉ hận không thể dùng một cái tát đập chết phế vật Cố Nhược Vân này, còn tốt hơn là ở chỗ này làm mất mặt hắn!

La Âm chuẩn bị tức giận liền bị một bàn tay nhẹ nhàng cầm lên.

La Âm sững sờ, quay đầu nhìn thiếu nữ lãnh đạm bên cạnh.

“ Quên đi, cứ kệ bọn họ nói, dù sao ta cũng không mất miếng thịt nào!” Cố Nhược Vân lắc lắc đầu, bất dĩ vi nhiên nói.

Ví dụ như, một con voi sẽ đi để ý tới con kiến nghị luận sao?

Cố Nhược Vân đã từng chính là con voi kia!!

"Thái tử điện hạ giá lâm! Quý phi nương nương giá lâm!"

Đúng lúc này, giọng nói của một thái giám vang lên, trong nháy mắt ánh mắt của mọi người đều quay lại.

Mọi người nhìn kỹ ở giữa, một bóng người màu vàng rõ ràng đập thẳng vào mắt từ xa tiến lại…

Đó là một nam tử vô cùng anh tuấn, ngũ quan lạnh lùng nghiêm nghị mà thâm thúy, tròng mắt màu đen như vẩy mực đặc biệt sâu không thấy đáy khiến cho người khác không thể nào phỏng đoán tâm tư của hắn.

Mà nhìn sang hoàng y thiếu nữ bên cạnh nam nhân, mọi người mới biết như thế nào là mi mục như họa, khuynh quốc khuynh thành. Nhưng mà mặc dù dung nhan của nàng tuyệt mỹ, trên gương mặt lại mang theo tái nhợt không bình thường, có tô son như thế nào cũng không che giấu được vẻ bệnh tật.

Bởi vì nàng xuất hiện cùng Thái tử khiến người ta chưa phát hiện ra mà nổi lên suy đoán thân phận của nàng.

Đầu tiên, thân là Lăng quý phi nương nương mà đi ở phía sau hai người, điều này làm cho trong lòng mọi người hoài nghi…

"Tham kiến Thái tử điện hạ, Quý phi nương nương."

Sau khi mọi người phục hồi tinh thần liền đồng loạt quỳ trên mặt đất, cung kính bày tỏ.

Nhưng mà, việc Cố Nhược Vân đột ngột đứng ở trong đám người rơi vào trong mắt của tất cả mọi người.

“ Cố Nhược Vân, nhìn thấy Thái tử cùng Quý phi nương nương lập tức quỳ xuống cho ta!"Lão tướng quân nhướng mày, giọng nói có chút tức giận nói.

"Xin lỗi" Cố Nhược Vân nhún vai: “ Ta quỳ xuống là bị bệnh trĩ, có chút không tiện quỳ xuống, nếu có lần sau, tất nhiên ta sẽ bù cho Thái tử điện hạ cùng Quý phi nương nương.”

Bệnh trĩ?

Cố lão tướng quân suýt nữa không nhịn được mà đánh cho Cố Nhược Vân một trận tơi bời, quỳ xuống là bị bệnh trĩ? Hắn sống sáu mươi năm trên đời lần đầu tiên nghe có người cứ quỳ là bị bệnh trĩ, quả thật là thêm kiến thức!

“ Ha ha” Lăng quý phi che miệng cười, ánh mắt sắc bén quét về phía Cố Nhược Vân: “ Vị này chính là Cố gia Cố Nhược Vân? Thật là nghe danh không bằng gặp mặt, ta còn nghe nói Cố Nhược Vân muốn ước chiến cùng cháu của ta có phải không?”

Chuyện này ở Thanh Long quốc không phải là một bí mật, bây giờ từ Lăng quý phi trong miệng nói ra lại có một phen hàm súc.

“Đúng vậy!” Cố Nhược Vân ngẩng đầu nhìn Lăng quý phi: “Ta chính là chuẩn bị đánh bại tên Lăng Hi kia!”

Chương 21: Thái tử Điện hạ lạnh lùng (bốn)

Ha ha!​

Không biết là người nào phát ra tiếng cười, tiếp đó tất cả mọi người cùng phá lên cười, nghĩ rằng lâu lắm rồi mới nghe thấy truyện cười hay như vậy.

“Cố Nhược Vân, ngươi đừng có mà càn rỡ!” Tiểu thiếu gia Lăng gia tức giận nhảy cẫng lên, hung ác nói: “ Nếu như bản thiếu gia không đánh ngươi quỳ xuống kêu cha, bản thiếu gia sau này cùng họ với ngươi!”

Xú nữ nhân này, lại dám ngang nhiên nhục mã hắn, được, rất giỏi, hắn sẽ khiến cho nàng chết cũng có nhịp điệu! Nghĩ tới đây, tiểu thiếu gia Lăng gia tức đến nghiến răng nghiến lợi, giống như hận không thể đem Cố Nhược Vân bầm thây vạn đoạn.

“Ta thảo na mễ*! Lăng Hi*** ngươi khiến cho ai quỳ xuống kêu cha cơ?” La Âm không thể chịu nổi, nàng từ từ đứng lên từ dưới đất, tức giận nói: “ Cho dù Cố Nhược Vân bị đánh bại còn có ta, có gan ngươi cùng lão nương làm một cuộc, khi dễ một người có thực lực không mạnh bằng ngươi thì đây là bản lĩnh gì chứ?”

*thảo na mễ:   câu chửi tục

Lăng Hi mở miệng định lên tiếng mắng to, nhưng bỗng nhiên ánh mắt cảnh cáo của La đại tướng quân phóng thẳng tới.

Nói thật, đời này Lăng Hi sợ nhất ngoài lão gia tử nhà mình ra còn có vị Đại tướng quân này.

Mặc dù La đại tướng quân cùng Cố lão gia tử đều cùng là tướng quân, nhưng mà so với người trước với người sau, nếu trêu chọc thì đó là hoàn toàn liều mạng.

Đặc biệt là hắn còn có một nữ nhi nổi danh với việc “Lấy tay mà đánh”

Khi dễ nữ nhi của hắn, cho dù ngươi có là hoàng tôn quý tộc cũng vẫn bị đánh. Trước đây, nhi tử của Binh bộ thượng thư cũng bởi vì nói La Âm xấu, kết quả là La đại tướng quân xông thẳng tới cửa đem người đánh đến nửa tàn phế mới thôi.

Hoàng đế cũng không phải là hôn quân, cuối cùng cũng không vì việc này mà thu hồi lại binh quyền của hắn. Tốt xấu gì thì La đại tướng quân cũng đã vì đất nước mà lập nên công lão chiến mã hiển hách.

“ Ha ha!” Lăng quý phi ngoài cười nhưng trong không cười, nói: “ La đại tướng quân, nữ nhi của ngài thật đúng là có chút thú vị, nhưng mà đừng quên Thái tử cùng người của Luyện khí Tông vẫn còn đang ở nơi này. À, đầu tiên ta giới thiệu với mọi người một chút, vị này chính là nữ nhi của tông chủ Luyện khí Tông Thi Vân.”

Luyện khí Tông tồn tại trong lòng tất cả mọi người như một thần điện, huống chi trước mắt chính là nữ nhi của tông chủ Luyện khí Tông.

“ Lăng quý phi, lần này tông môn chúng ta đến quý quốc, một là vì sinh thần của Thái tử, hai là tông môn của chúng ta đang thiếu người cho nên cố ý muốn chọn vài người tiến vào tông môn và trở thành đệ tử ngoại môn. Mà ta đã sớm nghe nói thanh niên tuấn kiệt ở Thanh Long quốc có không ít, vừa vặn có tác dụng với Luyện khí Tông ta.”

Thi Vân mỉm cười nhìn mọi người trong hoa viên, nụ cười của nàng tựa như làn gió xuân, khiến cho người ta có một loại cảm giác thoải mái dị thường.

Trong lòng Cố Nhược Vân khẽ động, kinh ngạc liếc mắt nhìn Thi Vân, nhưng mà cũng không có nói gì, liền từ từ thu hồi ánh mắt.

"Nha đầu, xem ra ngươi cũng đã nhìn ra!” Thanh âm của Tử Tà truyền ra từ bên trong lòng: “ Nữ nhân này luyện thần pháp thất truyền đã lâu, tu luyện loại công pháp này sẽ khiến người tỏa ra một loại rất thoải mái, khiến người khác cảm thấy bị mê hoặc, càng làm cho nam nhân gặp qua nàng sẽ không tự chủ được mà mến mộ. Nhưng mà loại công pháp này sẽ khiến cho thể chất con người thập phần yếu ớt, cho nên phải dựa vào hút sinh lực của người khác mới có thể sống sót, nếu như không có đủ sinh lực để nuôi nàng, nàng rất nhanh sẽ chết!”

Ngay cả Tử Tà cũng hơi kinh ngạc, vì sao lại có người biết loại công pháp tà ác này? Hình như công pháp này cũng đã thất truyền từ rất nhiều năm trước rồi...

Nhất là nữ nhân này tạo cho hắn một cảm giác khó chịu vô cùng, cái loại cảm giác này giống như đã từng ở trên một người trong ở trong suy nghĩ...

Nghe Tử Tà nói vậy, Cố Nhược Vân lâm vào trầm mặc, xem ra mảnh đại lục này phức tạp hơn so với những gì nàng tưởng tượng.​


Chương 22: Thái Tử Điện hạ lạnh lùng (năm)

“Các vị!” Thi Vân nở nụ cười yếu đuối nhưng mang theo ấm áp, ánh mắt ôn hòa nói: “ Vì để khảo sát năng lực của các người nên trưởng lão tông môn chúng ta đặc biệt đem đưa Thiên Linh trận tới đây, lát sau ta sẽ đưa mọi người vào trong trận pháp Thiên Linh để tu luyện khoảng một tháng. Một tháng sau, căn cứ vào thành tích của mọi người để kết luận xem có tư cách tiến vào Luyện khí Tông hay không.”

Mặc dù bọn họ không biết Thiên Linh trận là cái thứ gì, nhưng mà nếu là truyền tông chi bảo của Luyện khí Tông thì chắc chắn là vô cùng trân quý, cơ hội lần này bọn họ sẽ thật quý trọng.

Từ đầu đến cuối Thái tử Lãnh Ngôn Phong đều không nói gì, khi đi ngang qua Cố Nhược Vân thì dừng lại một chút, nhưng cũng không quay đầu nhìn nàng nhiều hơn một cái, chỉ có thanh âm lạnh lùng chậm rãi vang lên:

“ Cố Nhược Vân, vừa rồi ngươi làm hành động kia qua chẳng qua chỉ muốn chứng tỏ ngươi đặc lập độc hành*, đã thành công trong việc khiến cho bản Thái tử phải chú ý, đáng tiếc là ánh mắt của bản Thái tử chưa bao giờ ở trên thân thể của ngươi!”

*đặc lập độc hành: đi đứng một mình, ý nói không dua theo ai vậy.

Dứt lời, hắn cũng không quay đầu lại rồi biến mất trong ánh mắt của Cố Nhược Vân.

Cố Nhược Vân có chút há hốc mồm, ngay cả Kim đế ở đại lục Đông Nhạc cũng không có tư cách để cho nàng phải quỳ xuống, làm sao bây giờ có thể cam tâm quỳ xuống đối với một Thái tử nho nhỏ! Nhưng mà cử chỉ của nàng lại khiến cho Thái tử cho rằng muốn thu hút sự chú ý của hắn?

Còn nhớ trước đây, thân là thiên tài nên Cố Sênh Tiêu cùng Lãnh Ngôn Phong thường xuyên ước chiến, mà mỗi lần ở chỗ của bọn họ tất nhiên là có Cố Nhược Vân. Mọi người đều cho rằng nàng muốn thông qua Cố Sênh Tiêu mà tiếp cận Lãnh Ngôn Phong, đương nhiên không biết, mỗi lần hai người luận võ, trong mắt của nàng chỉ có ca ca.

Cho nên, Cố Nhược Vân đã từng không thích Lãnh Ngôn Phong, bây giờ nàng càng không thể nào!

“Cố Nhược Vân, thì ra ngươi thực sự thích Thái tử!” Cố Phán Phán phẫn nộ, hung hăng trợn mắt nhìn Cố Nhược Vân: “Lúc đó ngươi còn phủ nhận nói rằng không thích Thái tử, không ngờ bây giờ ngươi có thể lại dùng phương pháp này để hấp dẫn chú ý, cũng may Thái tử kịp thời phát hiện ra quỷ kế của người, bằng không...”

Nhìn ánh mắt của người bắn tới, Cố Nhược Vân chớp chớp mắt một cái: “Thái tử là gì? Có ăn được không?”

“Ăn? Ngươi lại muốn đem Thái tử cật kiền mạt tịnh* , Cố Nhược Vân, quả nhiên ngươi có dụng ý bất lương!”

cật kiền mạt tịnh: ăn sạch sành sanh, tức là “ăn sạch” theo nghĩa đó đó

Được rồi!

Lần này thật sự là có đến mười cái miệng cũng không thể nói được.

Cố Nhược Vân lắc đầu, cũng lười giải thích, nhún vai nói: “La Âm, chúng ta đi xem một chút đi!”

......

Đại viện Hoàng cung, mọi người đều đã yên tĩnh trở lại, toàn bộ âm thanh huyên nào đều biến mất sau khi hai lão già xuất hiện.

La Âm chỉ vào một người trong đó, mở miệng nói: “Cố Nhược Vân, lão đầu áo đen kia ngươi thấy sao? Đó là lão sư của Thái tử - Hồn Phi, còn lão đầu hồng y chính là Điền Lâm trưởng lão, hai người bọn họ đều là cao thủ Luyện khí Tông!”

Cố Nhược Vân gật đầu, ánh mắt rời khỏi hai người rồi rơi vào cây cột bên cạnh bọn họ.

Nếu như đoán không lầm thì bốn trụ vây quanh chính là cánh cửa tiến vào trong Thiên Linh trận.

“Các vị, với thực lực của mọi người ta sẽ để cho các người bước vào cánh cửa sơ cấp của Thiên Linh. Nhớ kỳ rằng các người phải ở trong phạm vi mà ta chỉ định, ngàn vạn lần không nên chạy loạn, chạy đến những khu vực khác ắt sẽ bị nguy hiểm!"

Biểu cảm của Hồn Phi nghiêm túc nhìn mọi người: “Mặt khác, linh khí trong Thiên Linh trận quá mức nồng đậm, cho nên thực lực của bất kỳ võ giả nào đều cần đến tụ khí cấp ba, nếu không sẽ không thể chịu được lực lượng cường đại nổ tung mà chết. Ta tuyệt đối là không phải đe dọa, nhưng mà ta tin rằng sẽ không có người nào ngay cả tụ khí cấp ba cũng không qua!”

“Điều này...” Cố Phán Phán một bộ dáng vẻ muốn nói lại thôi.

Vẻ mặt của nàng thực sự thu hút, Hồn Phi trưởng lão nhướng mày hỏi: “Vị cô nương này có lời gì muốn nói sao?”

Chương 23: Phế vật? Nói ai? (một)

“Hồn Phi trưởng lão!” Cố Phán Phán cắn môi một cái, liếc mắt nhìn Cố Nhược Vân rồi lại quay đầu về phía Hồn Phi: “ Mặc dù không nên nói, nhưng toàn bộ người của Thanh Long quốc đều biết, Cố Nhược Vân Cố gia chúng ta mấy năm nay vẫn chỉ dừng ở tụ khí cấp hai, sau đó liền không đạt thêm một bước nào nữa, cho nên e là nàng không thể tiến vào trong Thiên Linh trận.”

Sau khi nói những lời này, Cố Phán Phán bày ra vẻ tiếc hận, giống như thật sự cảm thấy đáng tiếc cho Cố Nhược Vân, bất kể ai cũng không thể thấy được tâm tình khác từ trên mặt nàng.

“A!” Hồn Phi thuận theo ánh mắt của Cố Phán Phán nhìn vào khuôn mặt thản nhiên của Cố Nhược Vân: “Nàng chính là Cố Nhược Vân – muội muội của Cố Sênh Tiêu? Trông nàng tuổi không cũng không nhỏ, sao mới chỉ là tụ khí cấp hai? Cố Sênh Tiêu thiên tài như vậy, muội muội sao có thể là phế vật được? Thật đúng là khiến cho người khác mở rộng tầm mắt mà!”

Mấy năm trước, Cố Sênh Tiêu cự tuyệt trở thành đồ đệ của hắn, đó luôn là nhục nhã của hắn. Đó là lí do mà hắn đối với Cố Nhược Vân hiển nhiên không có sắc mặt gì tốt.

“Trưởng lão, chuyện này Thanh Long quốc đều biết, tuy rằng ta cũng rất đồng tình với nàng, nhưng mà nàng lại không có ý chí tiến thủ. Ta cũng không còn cách nào!” Biểu tình của Cố Phán Phán vô cùng bất đắc dĩ, vẻ mặt giống như một người mẫu thân chỉ hận rèn sắt không thành thép.

“Cố Phán Phán, ngươi…”

La Âm tức giận nắm chặt bàn tay, nàng chuẩn bị định xuất quyền thì một cánh tay khác vươn tới, nắm lấy tay nàng.

Khóe miệng Cố Nhược Vân mỉm cười, khuôn mặt thanh tú không thể riện rõ hàm ý cảm xúc: “ Cố Phán Phán, thật ngại vì đã cho để ngươi phải thất vọng. Vào ngay đêm qua, ta đã đột phá đến tụ khí cấp ba rồi!”

Thanh âm của nàng lãnh đạm như rõ, nhưng rơi vào tai mọi người rất rõ ràng.

Lập tức, vẻ mặc của Cố Phán Phán liền cứng đờ, dường như có một bàn tay hung hăng tát thẳng vào mặt nàng, khiến cho nàng hận không thể tìm một cái lỗ để chui xuống.

Nếu như bình thường, Cố Nhược Vân đột phá ba cấp tụ khí thì nàng còn có thể cười nhạo một phen. Nhưng mà nàng vừa mới nói Cố Nhược Vân chỉ là tụ khí cấp hai, không thể nào mà tiến vào Thiên Linh trận. Khuôn mặt này bị đánh ngay tại chỗ, hơn nữa còn là một cái tát rất vang dội.

Hít một khí thật sâu, Cố Phán Phán cười khan hai tiếng: “Vậy xin chúc mừng, trải qua bao năm cuối cùng ngươi cũng đã đột phá đến tụ khí cấp ba, chỉ là không biết bao lâu sau ngươi lại tiếp tục có thể đột phá. Nhưng ta tin rằng ít nhất là mười năm ngươi có thể đạt tới tụ khí cấp bốn.

“Yên tâm đi, trước khi ngươi chết, ta chắc chắn sẽ đột phá!”

Phụt!

La Âm không chịu nổi phun ngay tại chỗ, nàng cười ha ha vỗ lấy bả vai của Cố Nhược Vân: “ Nhược Vân, ý của ngươi là lúc ngươi đột phá đến cấp bốn đồng nghĩa với việc cái chết của nàng cách không còn xa sao? Cố Phán Phán nên chú ý, sau khi ngươi đột phá thì phải nhanh tìm chỗ trốn đi... nếu không thì chết mà cũng không biết là tại sao, chậc chậc, dung mạo ngươi ( Cố Phán Phán) như hoa như ngọc thế này, chết thật là đáng tiếc?”

Khuôn mặt của Cố Phán Phán hết chuyển xanh rồi lại đổi sang đỏ, vô cùng đặc sắc. Nhưng mà Cố Nhược Vân cũng bắt đầu khâm phục năng lực nhẫn nại của nàng, bị La Âm nhục nhã như vậy mà vẫn nhịn được, không có nổi đóa lên.

“Cố Nhược Vân, ngươi chú ý đến lời nói của mình một chút!” Cố lão tướng quân lão mặt trầm xuống, lớn tiếng hỏi: “Còn nữa, La đại tướng quân, ngài dạy dỗ nữ nhi của mình như vậy sao? Thật đúng là không có gia giáo gì cả!”

“Gia giáo?” La đại tướng quân hừ lạnh: “ Ta còn tốt hơn so với lão gia hỏa ngươi không phân biệt được trắng đen, thiếu chút nữa thì đánh chết tôn nữ của mình!”

Nói thật, La đại tướng quân cũng không rõ. Dù gì thì Cố Nhược Vân cũng là huyết mạch của hắn, thế mà lão gia gia này nói đánh là đánh, hơn nữa còn vì tiểu tử Lăng gia này mà đánh nàng đến chết, đây chính là hành động của một gia gia sao?

*Chương 24 tác giả không đăng truyện

____________
Từ chương 7-25 là mình cop từ Tầm Hoan. Bắt đầu từ chương 26 trở đi mình sẽ tự edit. Mong mọi người ủng hộ 🤗. Nếu có gì sai sót mn hãy cmt cho mình biết với nhé! Kamsa ❤

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net