Chương 39: ?????

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Lúc còn nhỏ, bà nội thường mang ta chơi Lão ưng (Diều hâu) ngậm gà con. Vì thế, ta là lão Ưng, còn bà nội là gà mẹ, Nhưng mà vấn đề mấu chốt chính là chỗ này, không hề có gà con.

.......

Cho nên ta luôn thua.

Do đó, mỗi khi có một con chim lớn từ trên trời giáng xuống, phản ứng đầu tiên của ta chính là nhớ đến bà nội. Thế nên phụ hoàng bị ngậm đi như thế nào thì ta cũng không rõ.

Giương mắt nhìn về nơi xa, điểm đen ở phía chân trời, càng ngày càng xa.

.........

Bị ngậm đi rồi.

Ta chơi trò Lão Ưng ngậm gà con lâu như vậy mà bao giờ cũng thất bại, còn người ta làm một lần là thành công.

Ngay sau đó ta rơi lệ chạy đi: Làm người thật sự quá thất bại, quá thất bại. (VC: =.=, giờ mới biết sao?)

Chờ đến khi điểm đen kia hoàn toàn biến mất thì Giai Kỳ đã trở lại.

Ta chạy tới kéo tay nàng: "Nhìn kìa, có một con chim bự."

Gật đầu: Một con chim rất lớn.

Nàng thoáng sửng sốt, nhăn mi: "Con chim kia không phải là ngươi sao?"

".........." Khóc: Không phải ta!

Nhìn Lý Nam: Ngươi nói với nàng đi!

Lý nam ôm tay, điềm tĩnh như thường: " Có hai cái tin tức, ngươi muốn nghe tin nào trước?"

"Dong dài cái gì!"

"Thứ nhất, là tin tốt." Lý nam cười nói, "Tỷ tỷ lập tức sẽ rời khỏi."

Giai Kỳ nhíu mi, gật đầu: "Đúng là tin tốt."

"Tin tức xấu." Lý Nam tiếp tục cười, "Có thể nàng sẽ trực tiếp đem tiểu Hiên đi theo."

"........"

Rơi lệ chạy! Nàng không thể đem tiểu Hiên của ta đi, không được!

"Cầu nguyện đi." Tiểu ngôn thở dài một tiếng, "Cầu nguyện nàng đừng ở chỗ nào đó nhìn thấy con Đại Điểu kia."

........

Nếu như thấy được.............

"Nếu nàng nhìn thấy, khẳng định không cần suy nghĩ mà trực tiếp cùng trôi qua." Lý Nam tiếp tục thở dài, "Đến lúc đó, các ngươi xong đời."

Khóc.......Tiểu Hiên...tiểu Hiên.....

Bỗng nhiên một cơn gió lốc thổi đến.

"Kéo con tiểu yêu tinh này xuống cho ta!" Bỗng nhiên mẫu hậu xuất hiện, vẻ mặt giận dữ, "Có nghe hay không?"

Phỏng chừng Giai Kỳ đã bị Lý Nam hù dọa sợ, trừng mắt nhìn mẫu hậu liếc mắt một cái, nắm tiểu Hiên kéo xuống.

Tiểu Hiên hừ hừ nằm úp sấp trong ngực Giai Kỳ.

"Dám bắt chồng của ta đi! Chán sống rồi hả!" Nàng tức giận nói, "Lão nương không quan tâm Dạ Kiêu quốc cái quái gì đó, chọc tới ta là không thể không diệt ngươi!"

Sau đó, lại biến mất.

........

Tha thứ cho đầu óc của ta........

Nó còn chưa thích ứng kịp......

Vỗ vỗ.

Giai Kỳ ôm tay, từ từ đi về phía ta.

........

"Chuyện ngày hôm nay........" Nàng nhìn ta cười, "Biết sẽ phải chịu trừng phạt như thế nào rồi chứ?"

"......." Hả?

Trên cặp mắt xinh đẹp, bên trong lóe lên một tia âm u lạnh lẽo:"Chúng ta về nhà chứ?"

"......." Quay về, về nhà làm gì?

"Khụ khụ khụ khụ khụ!" Bên kia có hai kẻ ho liên tục.

Quay đầu: "Các ngươi làm sao vậy?"

"Khụ khụ khụ khụ khụ!" Tiếp tục ho. (VC: chắc đang cảnh báo Phế sài nhà ta đây mà )

"........" Chắc các ngươi bị nhiễm cúm heo rồi. (lỡ mồm lông móng???? )

..........

"Kỳ, ngươi phải kiềm chế chút nha." Tiểu ngôn cười rất kỳ quái, "Ta nhìn thân thể nàng hình như là chịu không nổi."

"Hứ." Giai Kỳ hừ lạnh một tiếng, khuôn mặt không biểu cảm.

"......." Các nàng đang nói cái gì a..........

Giai Kỳ giao Tiểu Hiên vào trong tay Tiểu ngôn:"Trông chừng nàng." Sau đó nhìn ta, cười, "Ta còn có chính sự phải làm."

"........"

Tức khắc Giai Kỳ đã muốn rời đi rồi.

Lý nam vẫy tay với ta:"Lại đây."

"........" Không.

Nàng nhíu mày, tự mình đi tới.

..........

"Há miệng."

Ểh?

Cằm bị nắm, có thứ gì đó được đổ vào trong miệng.

"Khụ khụ khụ,........." Bị sặc........

Lý nam mạnh mẽ đẩy một phen:"Đi thôi."

".........."

Đầu choáng váng mơ hồ, ngồi lên xe, đi về nhà.

Thật chóng mặt..............

Bởi vì Giai Kỳ mang chìa khóa, cho nên nàng đi ra mở cửa. Cuối cùng đến khi nàng mở cửa xong, bỗng quay đầu lại nhìn ta.

"Sắc mặt của ngươi sao lại đỏ như vậy?" Nàng thoáng sững sờ, sau đó vô cùng kinh ngạc lùi lại mấy bước, "Ngươi, ngươi......."

"Ta?" Ta sao? "Ta làm sao cơ?"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net