33

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 33: Tuyên án.
Axis..600.424213

Sau khi Lam xác định miệng vết thương của Trình Hiểu đã không còn đáng ngại, anh nhanh chóng ôm cậu trở lại trung tâm thành, cuộc chiến vẫn chưa kết thúc, nhân loại với cơ thể ốm yếu tốt hơn nên ở cùng nhau, để tránh việc nhóm dị tộc ngoại lai nhân cơ hội giết chết những người đi một mình.

“Trình Hiểu, ở đây!” Lâm Diệp đi đến đón cậu, Thanh đã hồi phục sức khỏe, hiện tại đang bàn bạc với mọi người về kế hoạch phản kích.

Sắt để lại Đỗ Phi bên người Lâm Diệp và Trình Hiểu, trực giác của anh mách bảo rằng, bầu bạn nhà mình ở đây sẽ an toàn hơn hẳn những nơi khác.

Không chỉ có anh nghĩ vậy, rất nhiều người đều tự giác tiếp cận nhóm Trình Hiểu, dường như họ nghĩ rằng đứng bên cạnh người đã thay đổi hoàn toàn cục diện cuộc chiến sẽ khiến họ an tâm hơn.

Sắc mặt Đỗ Phi đã tốt lên trông thấy, đây là tác dụng của chén canh nấm ban nãy, lúc này trong bụng cậu vẫn còn rất ấm áp, gương mặt tái nhợt đã có chút huyết sắc, miệng vết thương nơi thắt lưng cũng gần như khỏi hẳn.

“Trình Hiểu, cảm ơn cậu.” Đỗ Phi chân thành nói, rồi cúi người trước Trình Hiểu.

“… Cậu không cần làm vậy.” Trình Hiểu đưa tay chặn người Đỗ Phi lại, thản nhiên nói.

“Đúng vậy, Trình Hiểu, lần này thật sự chúng tôi phải cảm ơn cậu!” Những người bên cạnh đều vây tới, tuy rằng thanh danh của Trình Hiểu trước kia rất xấu, nhưng một ngựa trả một ngựa, họ sẽ không tính toán những việc khi xưa.

“Không ngờ học thức của cậu phong phú đến vậy đấy, đến đặc tính của cỏ bích hồng mà cũng biết!”

“Nồi canh nấm kia có tác dụng thật là kỳ diệu!”

“Phải đó, vết thương trên đùi tôi luôn đau rát, thế nhưng bây giờ đã hơi khép miệng rồi!”

“Ừ, bầu bạn nhà tôi bảo rằng thể năng của anh ấy hình như có tăng lên một chút…”

Sau khi uống xong phần nước canh được chia, không chỉ có nhân loại sợ hãi vì khả năng kỳ diệu của loài thực vật này, mà ngay cả dị tộc cũng thế, ánh mắt họ đều sáng rực nhìn chằm chằm về hướng kia, loại thuốc có thể làm tăng cường thể lực, họ còn chưa từng nhìn thấy đâu.

Trình Hiểu cười nhạt, nếu những dị tộc này chết đi thì mọi người trong thành sẽ chẳng kéo dài hơi tàn được bao lâu, lợi người cũng là lợi mình, dù sao đã nắm được cách làm, họ cũng không tiếc nuối gì.

“Đáng tiếc, không ngờ Ninh Ân lại…” Có người tỏ vẻ tiếc nuối khơi chuyện.

“Được rồi, đừng nhắc đến gã ta nữa, người cũng bị bắt vào sở điều tra rồi, còn gì phải nói nữa!” Cũng có người tỏ vẻ giận dữ, dù sao khi phát hiện người mà mình sùng bái lâu nay lại là một kẻ phản bội, còn thiếu chút nữa tước đoạt đi tính mạng của bầu bạn mình, cảm giác đương nhiên sẽ không tốt nổi.

“Hừ, trước kia tôi còn thấy gã là một người rất vô tư, không ngờ tất cả chỉ là một vở kịch… được dựng lên để dụ chúng ta rơi vào bẫy cho gã tiện đường ra tay!” Cũng có người dùng giọng điệu châm chọc nói ra suy đoán của bản thân.

“Chẳng lẽ gã đã mưu tính mọi việc từ lâu rồi?!” Mọi người bắt đầu thầm thì với nhau, vừa nãy sự việc xảy ra quá đột ngột, đến bây giờ, mọi người mới có thời gian ngẫm nghĩ về tiền căn hậu quả.

Trình Hiểu dựa vào bức tượng điêu khắc lớn ở trung tâm thành, híp mắt lại, nghỉ ngơi một lát, có lẽ vì dị tộc trong thành đang chiếm ưu thế nên tâm tình mọi người cũng dần thả lỏng, không khí chẳng còn quá mức căng thẳng như ban đầu nữa.

“Ha ha, Trình Hiểu, vị kia nhà cậu quả thật rất đáng tin cậy.” Đã có người bắt đầu trêu ghẹo, dù sao Ninh Ân đã gần như nói trắng ra tình cảm đối với Lam, may mắn, Lam không hề trở mặt.

“Thật không ngờ, Ninh Ân lại có tình cảm với Lam… Xem ra việc của Tiểu Thụy cũng…” Người đang nói không muốn nói tiếp, dù sao những người sống được đến hiện tại chẳng ai là kẻ ngốc cả, mọi người đều bắt đầu hiểu ra.

Trình Hiểu co rút khóe miệng, từ chối cho ý kiến, cậu không hề biết rằng, hành động của mình lúc này lại có thể đơn giản giải quyết hết mọi việc.

Nhưng ngôn luận của mọi người cũng dần dịu lại, đây là một bước khá tốt.

“Nhưng mà y thuật của Ninh Ân thật sự rất cao, lần trước gã cứu sống Đỗ Phi đâu hề đơn giản…” Rất nhiều người đều cảm thấy, dị tộc ngoại lai vì tay nghề của Ninh Ân mà mới mượn sức gã, mà Ninh Ân chịu tham gia là bởi mục đích ích kỷ của bản thân.

Việc này mọi người đều không quên, vào lúc ấy, Đỗ Phi đã hấp hối, ngay cả kỹ thuật của bác sĩ dị tộc cũng không cứu được cậu, nhưng chẳng ngờ rằng chỉ với một viên thuốc của Ninh Ân, đã kéo Đỗ Phi từ ranh giới cái chết trở về…

“Trước khi Ninh Ân bị mang đi, có phải có nhắc tới viên thuốc cực phẩm gì đó?” Một người ngồi gần đó ngờ vực hỏi.

“Tôi cũng nghe thấy, nếu nhớ không lầm thì Ninh Ân cường điệu viên thuốc kia là của gã…” Hiển nhiên không chỉ một người nghe thấy những lời đó.

“Những lời kia có vẻ rất bất thường.” Mọi người nghĩ khi ấy Ninh Ân đã không kiềm chế được bản thân nữa.

“Kỳ lạ, Ninh Ân vì sao phải nói thế?” Lâm Diệp khẽ nhíu mày, loại thuốc đó chỉ có 2 viên, một viên Đỗ Phi đã uống, một viên khác Ninh Ân tự mình uống, gã cũng tuyên bố rằng vì vấn đề điều kiện vật chất, hiện tại gã không thể làm ra những viên thuốc đó nữa.

“Tuy không biết vì sao, nhưng tác dụng của loại thuốc này đúng là rất thần kỳ.” Đỗ Phi vẫn nhớ rõ việc Ninh Ân đã cứu mạng mình: “Không biết sở thẩm tra sẽ tuyến án ra sao, nghe Sắt nói, dị tộc ngoại lai có thể sẽ can thiệp vào việc này.”

“Chẳng lẽ bọn họ thật sự coi trọng bác sĩ…” Lâm Diệp sờ cằm nói nhỏ.

“Cũng có thể là do thủ lĩnh bên đó nhớ mãi không quên Ninh Ân.” Nghe thấy lời Lâm Diệp, có người tức giận nói, dù sao để Ninh Ân có một cuộc sống khá đầy đủ như vậy, cấp cao quản lý thành đã cho gã rất nhiều đồ, sự vong ân phụ nghĩa của gã làm rất nhiều người cảm thấy chán ghét.

“Ai biết được…” Đỗ Phi nhún vai, bọn họ bây giờ chỉ có thể ngồi đây chờ tin bên sở thẩm tra, liên quan đến vấn đề tranh chấp giữa hai thành, mọi việc là không thể đoán biết được.

“Yên tâm đi, nói thế nào thì gã nhất định cũng phải đền tội.” Thấy Trình Hiểu trầm mặc không nói, Lâm Diệp vỗ vỗ vai cậu, an ủi.

“Tòa thành đối với kẻ phản bội chưa bao giờ nương tay.” Đỗ Phi gật đầu, một mạng đền một mạng, Ninh Ân cứu cậu, rồi lại hại cậu, thậm chí còn gây nguy hiểm cho biết bao người, giờ phút này, lập trường của Đỗ Phi vô cùng kiên định.

Trình Hiểu không quá quan tâm đến kết cục của Ninh Ân, nhưng cậu lại có chút để ý đến viên thuốc, lúc đối phương nói những lời đó luôn nhìn về phía cậu, ánh mắt của gã tràn đầy sự chán ghét, oán hận, châm chọc, nhạo báng,…

Thậm chí còn có một ít đắc ý… Trình Hiểu nheo mắt lại, đắc ý? Trong tình huống đó mà còn lộ ra vẻ mặt như vậy, việc này rất không bình thường.

“Viên thuốc kia mọi người có từng thấy qua không?” Trình Hiểu ngẩng đầu hỏi.

Đỗ Phi khi ấy hôn mê bất tỉnh, nhất định là không nhìn thấy được hình dạng của viên thuốc.

“Ah… Lúc đó, tôi đứng bên cạnh, viên thuốc ấy chỉ có một màu đen, tròn tròn, lớn cỡ khoảng bằng đầu ngón tay.” Lâm Diệp khoa tay múa chân tả lại hình dáng: “Không có mùi gì cả, ít nhất khi tôi đứng đó thì không hề ngửi thấy.”

“Màu đen, không mùi…” Trình Hiểu khẽ nhíu mày, với những thông tin đó thì cậu biết không ít loại, nhưng ngay lập tức có tác dụng, gần như có thể khởi tử hồi sinh, thì chỉ có vài loại.

Lâm Diệp cảm thấy nói như vậy, Trình Hiểu có thể vẫn chưa hình dung được, vì thế sau khi nghĩ nghĩ, cậu liền lấy ví dụ: “Nó không khác lắm so với viên thuốc tôi được thấy ở nhà cậu lúc trước.”

Cái gì?! Đầu óc Trình Hiểu giống như được gõ tỉnh, cậu vẫn nhớ như in cái lần cha cậu đem hai viên thuốc nhỏ bé kia nghiêm túc giao cho cậu khi còn nhỏ.

Nhưng lúc trưởng thành, cậu không còn coi trọng hai viên thuốc kia nữa, sau khi cha không may qua đời, cậu và Lâm Diệp liền được người đưa tới thành… Tiếp nữa thì viên thuốc đã biến mất…

Trình Hiểu nhớ không ra, nhưng sự việc chắc cũng gần như vậy, tuy nhiên cậu không dám khẳng định viên thuốc của Ninh Ân đã từng thuộc về mình, nói tiếp, hiện tại cả hai đều đã được sử dụng, Trình Hiểu chẳng thể tìm ra manh mối nào khác.

“Giống thuốc của Trình Hiểu?” Đỗ Phi nhạy cảm bắt được câu kia: “Trình Hiểu, cậu cũng có thuốc giống thế sao?”

Mọi người đứng xung quanh liếc mắt nhìn nhau, không khí dần trở nên không bình thường.

“Dường như tôi đã làm mất rồi.” Trình Hiểu nhàn nhạt trả lời.

“Cậu làm mất khi nào?” Đỗ Phi mở to hai mắt, tri thức về y dược của Trình Hiểu phong phú như vậy, hơn nữa nghe nói gia đình cậu ấy từng là một gia đình danh giá trong ngành y, so sánh với Ninh Ân – một kẻ chỉ là sinh viên trường y… Đỗ Phi cảm thấy, dường như có một bí mật nào đó sắp trồi lên.

“Tôi không nhớ.” Trình Hiểu lắc đầu, cậu quả thật không nhớ ra nổi việc đó, huống chi khi ấy cậu không chút quan tâm đến những viên thuốc này.

Đỗ Phi nhìn Trình Hiểu rất lâu, trong lòng có chút tiếc nuối, mọi người quanh đây cũng âm thầm ghi nhớ việc này trong lòng.

Cuộc chiến giằng co nguyên một ngày đêm, thời điểm tia sáng đầu tiên xuất hiện nơi chân trời thì nhóm dị tộc trở về.

Mọi người vô cùng sung sướng và kích động, dù sao bầu bạn nhà mình có thể an toàn trở về, giành được chiến thắng, thì cuộc sống sau này của họ mới được đảm bảo, đây quả thật là một trận chiến sinh tồn.

Rất nhiều người đều đi lên ôm lấy dị tộc nhằm an ủi và xoa dịu sự mệt nhọc, đau đớn của đối phương, mùi của cỏ ngân diệp tràn ngập khắp không gian, ai ai cũng tự giác tham gia và hỗ trợ việc băng bó, bôi thuốc cho các dị tộc.

Mang theo một thân máu tươi, Lam ôm con người tóc đen mắt đen trước mặt vào lòng, dị tộc cần được nghỉ ngơi sau những giờ liền mệt mỏi, nhưng trước đó, anh có nhiệm vụ phải an ủi cho tốt bầu bạn nhà mình cái đã.

Trình Hiểu bị anh ôm chặt vào lòng có chút khó chịu vì mùi máu nồng nặc, hơi thở giết chóc làm dòng máu lính đánh thuê tiềm ẩn trong người cậu bị kích động, xem ra trận chiến không quá lâu này có vẻ vô cùng ác liệt, không hề thoải mái như nhiều người vẫn nghĩ.

Trình Hiểu cố gắng dời đầu mình ra khỏi lồng ngực dị tộc, hít vài hơi không khí mát lành, cậu nâng mắt lên, nhìn xung quanh, một số người cũng bị bầu bạn nhà mình ôm vào lòng, dù cho thế nào đi chẳng nữa, có thể sống sót trở lại đã là tốt rồi…

Sắc trời còn khá sớm, một ít nhân loại còn độc thân và dị tộc đã bắt đầu thu dọn tàn cục.

“Làm sao vậy?” Một thanh âm trầm thấp, thuần hậu vang lên bên tai, dị tộc phát hiện bầu bạn nhà mình không bối rối và sợ hãi giống ngày xưa, thậm chí còn cố gắng dùng sức xoay đầu ra ngoài…

Anh dựa vào một khối đá rồi ngồi xuống, chuẩn bị nghỉ ngơi một lát, tiện tay anh ôm Trình Hiểu ngồi lên đùi mình. Bây giờ còn chưa tới thời gian được về nhà, đợi sau khi hồi phục thể lực còn có rất nhiều chuyện phải xử lý.

Trình Hiểu ngẩng đầu, phát hiện Lam đang nhìn mình, ánh mắt sắc bén mà gần gũi quan sát cậu, đôi mắt ấy vô cùng thâm thúy.

“Anh bị thương?” Trình Hiểu phát giác ra, so với những dị tộc khác, mùi máu trên người anh đậm hơn nhiều.

Trên chiếc áo khoác đã bị xé rách là vô số vết máu sẫm màu, quả thật nhìn mà rợn người.

“Không sao.” Lam lạnh nhạt trả lời, nhưng không hề qua loa, ánh mắt anh đối diện với Trình Hiểu.

Xem ra là máu của kẻ địch, Trình Hiểu thấy sắc mặt dị tộc vẫn bình thường, hiển nhiên là không bị thương nặng.

“Lẫm đâu?” Trình Hiểu hơi mất tự nhiên dời mắt đi, nhỏ giọng hỏi.

“Nó ở cùng với những đứa trẻ khác, buổi chiều sẽ về thành.” Lam nhướng mày, không khỏi hơi kinh ngạc, nguy cơ vừa qua, phần lớn nhân loại đều tương đối kích động, thế mà Trình Hiểu lại lập tức nhớ tới Lẫm… Trước kia, đợi đến khi Lẫm đã trở về, người này còn chưa chắc sẽ nhớ đến vấn đề an toàn của Lẫm.

Trình Hiểu thấy Lam không có vẻ gì là lo lắng, xem ra dị tộc bảo vệ những đứa trẻ vô cùng chặt chẽ.

“… Bây giờ có thể trở về chưa?” Trình Hiểu khó chịu xê dịch cái mông mình, cậu muốn xuống khỏi người dị tộc, lại phát hiện hình như mình cọ phải thứ gì đó.

“Còn việc phải làm.” Lam thích thú nhìn người vừa nãy còn cọ loạn giờ đã cứng ngắc cả người, khóe miệng anh khẽ nhếch, thả cậu xuống dưới: “Vụ xét xử Ninh Ân gần bắt đầu rồi.”

Nói đến việc ấy, dị tộc không khỏi nhíu mày, không ngờ chuyện này lại có vài phần khó giải quyết.

Sau khi đánh lui đám dị tộc ngoại lai, dân cư trong thành bắt đầu tập trung vào chuyện tuyên án Ninh Ân, kẻ phản bội đều phải nhanh chóng bị xử lý, tra hỏi một ngày một đêm, nhóm dị tộc đã biết được thứ mình muốn biết.

Tới gần giữa trưa, sở thẩm tra sẽ công khai tiến hành tuyên án.

Bởi vì Lam chưa trở về, Lẫm lại không có ở nhà, nên Trình Hiểu theo chân Lâm Diệp đi tới sở thẩm tra… Nghe nói cậu rất quen thuộc với nơi này, nhiều lần thiếu điều bị nhốt luôn ở đây.

“Các cậu cũng tới à.” Đỗ Phi đang đứng trước cổng, gật đầu chào họ.

“Lần này gấp như vậy, sao không đợi sau khi sửa sang lại thành xong hãy tính…” Lâm Diệp hơi nghi ngờ, vào thời điểm này, không phải nên ưu tiên việc xây dựng lại tầng phòng ngự sao.

“Đúng vậy, rất gấp gáp, nhưng mà nóm dị tộc bên kia đòi dùng đồ vật đổi lấy Ninh Ân.” Đỗ Phi trầm giọng nói, cũng lặng lẽ chú ý vẻ mặt của Trình Hiểu, dù sao nếu việc này thành công, vậy Ninh Ân sẽ không bị xử tử.

“Bọn chúng thật sự muốn Ninh Ân?!” Lâm Diệp khó tin, có thể ảnh hưởng đến phán quyết của tòa thành, vậy vật tư nhất định không ít, không ngờ nhóm dị tộc ngoại lai lại chịu…

“Không biết nguyên nhân cụ thể ra sao, nhưng nhìn phản ứng của đối phương, dường như còn muốn bàn bạc gì đó với chúng ta.” Đỗ Phi lấy được những thông tin ấy từ Sắt.

“Trước cứ vào xem đã.” Trình Hiểu nói với hai người, sau đó nhấc chân bước vào bên trong sở thẩm tra thoạt nhìn có chút quen mắt này, cậu mang theo hai người đến chỗ tuyên án… Cái thân thể này chắc đã tới đây nhiều lần nên có vẻ quen thuộc đường đi nước bước lắm.

Lam đang đứng gần bục thẩm phán, dường như anh đang bàn bạc với những dị tộc khác việc gì đó, Trình Hiểu nghi ngờ nhìn qua, nếu cậu nhớ không lầm, Lam hẳn chỉ là đội trưởng một tiểu đội săn bắn nhỏ mà thôi, theo lý thuyết, anh không đủ tư cách để đến bục thẩm phán bàn việc.

Dị tộc mẫn cảm ngẩng đầu lên, đối diện với ánh mắt của cậu.

Lam nhanh chóng dặn dò những dị tộc khác vài câu, sau đó liền bước về phía Trình Hiểu.

“Sao lại thế này?” Thanh cũng đi qua, ngồi xuống cạnh Lâm Diệp, việc của anh gần như đã hoàn thành xong, chỉ còn chờ kết quả lần tuyên án này: “Đám dị tộc ngoại lai kia thật sự dùng khu săn bắn phía nam của chúng để trao đổi với Ninh Ân sao?”

Khu săn bắn?! Lâm Diệp hít một hơi khí lạnh, cậu và Đỗ Phi đều nhìn thấy sự kinh ngạc thật lớn trong mắt đối phương, khu săn bắn của tòa thành nằm ở phía Bắc, cách khu săn bắn màu mỡ, đất đai phì nhiêu, nhiều ốc đảo ở phía Nam tận một tiếng rưỡi đi đường, nhưng khu phía Nam đã có chủ, dưới tình hình này, tòa thành không hề muốn vô cớ gây chiến.

“Dùng khu săn bắn để trao đổi, bọn họ đang tính làm gì?” Câu hỏi của Đỗ Phi là tiếng lòng của nhiều người, nếu trong thành sửa chữa và xây dựng hoàn tất tầng phòng ngự kiên cố, thì đám người dị tộc ngoại lai kia rất khó để quay lại lần nữa.

“Không rõ lắm, nhưng Lam nói là có thế lực phía sau chống lưng cho họ.” Thanh nhìn về phía đồng bạn của mình, trước kia anh đã cảm thấy Lam không quá giống bọn họ, quả nhiên, ngay cả Sắt cũng có điều nghi ngờ.

“Còn có thế lực khác?” Trình Hiểu vẫn nghĩ mỗi tòa thành đều độc lập tồn tại, không ngờ tới vẫn là kiểu kết cấu theo từng nhóm thế lực.

“Đi về phía Đông tầm 10 ngày đường là thành phố trung tâm, họ đã nhúng tay vào lần tuyên án này.” Lam thờ ơ nói, dời ánh mắt về phía chính giữa, đã bắt đầu tuyên án rồi.

Ngay cả dị tộc cũng phải dùng thời gian 10 ngày để tới nơi, vậy lấy tốc độ nhân loại, thì cần đến tận mấy tháng mới có thể đến, Trình Hiểu híp mắt lại, âm thầm đánh giá.

Ninh Ân bị tha lên đài, có vẻ vô cùng chật vật, dị tộc dường như khinh thường việc sử dụng cực hình với con người, nhưng chỉ với việc tra tấn về tinh thần, đã gần như phá hủy đầu óc Ninh Ân, ít nhất nước bọt ở miệng gã vẫn luôn nhễu ra.

Chỉ mới qua một đêm, mà Ninh Ân cảm thấy như đã trải qua một thế kỷ, cuối cùng cũng hít thở được luồng không khí mới mẻ, mà không phải đủ thứ mùi hôi thối trong nhà giam, vây quanh gã là những ánh mắt khinh thường, phẫn nộ, chán ghét… Chỉ là không có ánh mắt kính nể mà gã vẫn hằng hưởng thụ.

Con người, quả thật là loài sinh vật dễ thay lòng! Trữ Ân khẽ nhếch khóe miệng, ánh mắt trừng to đỏ lên, ác độc nhìn lướt qua những tên nhân loại và dị tộc đang vây xem, cuối cùng gã nhìn chằm chằm về phía… Trình Hiểu!

Đây là kẻ khiến gã lưng đeo ác danh, chính là cục đá ngáng đường gã, nó vậy mà vọng tưởng lấy trứng chọi với đá, không biết tự lượng sức mình, Ninh Ân châm chọc cười, lộ ra răng nanh trắng như tuyết.

“Ánh mắt gã thật đáng ghê tởm.” Lâm Diệp nhíu mày, trực giác mách bảo cậu, Ninh Ân thật sự hết thuốc chữa rồi.

“Trình Hiểu, nếu lần này trao đổi thành công, về sau cậu phải cẩn thận hơn.” Đỗ Phi cũng cảm nhận thấy sát khí ẩn sâu trong ánh mắt kia của gã, cậu nhịn không được nhắc nhở Trình Hiểu.

“… Cám ơn cậu.” Trình Hiểu thản nhiên nói, trong ánh mắt Ninh Ân không có bao nhiêu sự sợ hãi, đến bây giờ mà gã vẫn nắm chắc việc đấu với cậu, vậy chắc chắn gã có nơi chống lưng.

Nếu thật sự đối phương có chuẩn bị, vậy người mà cậu cần đề phòng không phải là Ninh Ân mà là kẻ đứng sau màn, Trình Hiểu híp mắt lại, vẻ mặt không đổi nhìn về phía đài cao.

Thẩm phán đọc lên những tội danh mà Ninh Ân đã phạm phải, như là hạ độc, phản bội, hãm hại người khác, … Ninh Thụy cũng bị đưa đến chỗ ngồi của bị cáo, Ninh Ân muốn đưa đứa nhỏ đến đây.

“Hừ, Ninh Thụy cũng bị đưa đến, xem ra lần này gã không chết được.” Đỗ Phi bất bình nói.

“Đáng giận!” Lâm Diệp nắm chặt hai tay, Ninh Ân luôn nhìn Trình Hiểu không vừa mắt, hiện tại ánh mắt đối phương luôn nhìn chằm chằm về phía này, chẳng chút che dấu, trong đay mắt đều là sự căm hận và khinh miệt.

Trình Hiểu thờ ơ liếc nhìn Ninh Ân, ánh mắt đối phương quả thực hận không thể đem cậu biến thành tro bụi… Gã hận cậu đến bao nhiêu chứ.

Kết quả tuyên án giống như dự tính của mọi người, Ninh Ân bị giao cho nhóm dị tộc ngoại lai, Ninh Thụy cũng đi cùng gã nhưng điều kiện tiên quyết là ở trên mặt gã phải lưu lại dấu ấn của kẻ phản bội, đây là một trong những hình phạt của tòa thành đối với phản đồ.

“Cứ như vậy mà cho qua sao?” Lâm Diệp vẫn bất bình như trước.

“Không có cách nào…” Đỗ Phi nhắm mắt lại, tuy rằng Ninh Ân hạ độc, nhưng vẫn chưa gây ra cái chết nào cho nhóm dị tộc, cho nên sau khi thẩm tra, nhóm thượng cấp quyết định giảm nhẹ hình phạt, đây là kiểu lí do gì chứ!

Từ đầu đến cuối Ninh Ân đều không nói lời nào, mà luôn dùng ánh mắt khiến người ta chán ghét nhìn chằm chằm Trình Hiểu, sau khi tuyến án xong, trong ánh mắt kia lại hiện rõ sự đắc ý khó hiểu, gã nhìn Trình Hiểu như đang nhìn một con kiến, tựa như gã có thể bóp nát cậu bất cứ lúc nào.

Những người đứng xem đều thấy việc đó, trong bụng cứ cảm thấy khó chịu như nuốt phải ruồi bọ, nghe nói, vốn tòa thành cũng không đồng ý cuộc trao đổi này, nhưng sau đó bị cấp trên tạo áp lực, mà tầng phòng ngự của thành cũng chưa khôi phục nên…

Ngay cả nhóm dị tộc ngồi đó cũng lộ vẻ giận dữ, họ đều bị ép buộc đồng ý việc này chứ thật sự không ai muốn như vậy cả.

Trình Hiểu khẽ nhíu mày, cho dù là ai bị nhìn như vậy cũng sẽ khó chịu, cậu âm thầm đặt tay lên cổ, nhẹ nhàng chém xuống, ánh mắt đột nhiên tràn đầy sát khí, sau đó cậu đứng dậy rời khỏi sở thẩm tra.

Đồng thời, ở bên kia, Ninh Ân chính diện nghênh đón luồng sát khí của Trình Hiểu, đồng tử nhanh chóng co rút, thân thể gã lung lay, bả vai nhịn không được mà run lên, trong nháy mắt vừa rồi, gã cảm thấy dường như có ai đó đang bóp chết chính mình! Làm sao có thể, Trình Hiểu… cậu ta đã xảy ra việc gì?!

Vừa kinh ngạc vừa nghi

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

#đẻ