5.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

————————

TRUYỆN GAY HAY PHI CÔNG TRẺ – CHAP 5

Dĩ nhiên là tôi không thể chết được rồi. Và dĩ nhiên là chỉ cần câu quát “nhẹ nhàng” kia thôi thì cũng đủ để cả lũ rẽ ra nhường lối cho Mạnh và lũ đàn em của hắn.

Duy nhất chỉ có Vương vẫn đừng chềnh ềnh một đống ở cửa. Tôi nhếch mép, thằng hâm, muốn làm anh hùng rơm chắc? Mạnh khủng bố đấy, chứ chẳng phải thằng du côn nhãi nhép nào đâu, dám cá là tụi choai choai cấp 2, tụi nửa ông nửa thằng cấp 3, và mấy ông bà mãn teen ĐH, không ai không biết thằng Mạnh này. Giai thoại về nó tôi đã giới thiệu rồi còn gì.

Điều kí quái là Mạnh chẳng thèm đếm xỉa đến Vương, một cách thể hiện thái độ khinh bỉ chăng? Trái lại hắn quay ngoắt sang thằng ranh con đứng nép sát cửa tay cầm 2 túi bánh mì, ừ, là tôi đây!

Tôi ghét sự nổi tiếng, ghét hơn cả là việc bị ai đó soi mói một cách hiếu kì khó chịu, hơn hết, là bị những đứa thân quen trong trường biết mặt soi. Thế nên tôi mới chuyên là người đứng sau sân khấu, chứ có bao giờ chừng mặt ra cho thiên hạ coi đâu. Nhưng hôm nay lại khác, từ sáng đến giờ đã 2 lần tôi bị soi rồi. 1 lần ở chỗ vườn hoa trường, lúc ném cái lon nước vào người Mạnh. Lần thứ 2 là bị cả lũ lớp khác sang lớp tôi soi mói khi biết tôi đươc trùm tha bổng. Và giờ lại là hắn, cái tên Mạnh khốn khiếp ấy, lại làm tôi trở thành cái rốn bất đắc dĩ của xã hội. Cứ phải liên quan đến thằng cha này là thế quái nào?

-Ê… áo tôi sao rồi?

-Ờ…. trong cặp tôi… – tôi trả lời một cách bất cần.

-Giữ cẩn thận, giặt tử tế, là tỉ mỉ, gấp gọn gàng. Mai mang trả tôi. Rách chỗ nào tôi giết. Rõ chưa? – đúng đấy, trùm thì mãi mãi là trùm, không thay đổi đâu. Nhưng quái lạ, ngữ điệu nói nghe có vẻ… âu yếm quá???

Tôi tưởng tượng ra chăng?

-Trò làm quen rẻ tiền.

Chủ nhân của câu nói không là ai khác ngoài Vương. Vừa nói nó vừa đi đến quầy bánh mì, lấy 2 cái bánh kẹp xúc xích ra và một chai chanh muối. Ngồi ở một cái bàn cạnh cửa số.

-Mày nói ai? – Mạnh.

-Là ai thì tự biết. Ai thấy nhột thì tự gãi. Không ai gãi cho đâu. – Vương.

-Ồ… ra thế. Đương nhiên là ai nhột thì phải tự gãi rồi, ko lẽ chìa lưng ra cho người khác gãi để nó đâm lén vào à? – Mạnh.

-Cảm thấy thích thì cứ làm thế. – Vương.

Tôi thấy tay phải của Mạnh đang nắm chặt, hằn lên đường gân xanh.

Và cái chai nước chanh muối chưa mở nắp của Vương đang biến dạng, nắp chai ko chịu nổi áp lực từ bàn tay đang xiết mạnh lấy nó, sắp sửa búng ra.

KHông khí căng thẳng vì một nguyên nhân chẳng ra đầu chẳng ra cuối. Hay nói cách khác, sắp có một vụ kinh thiên động địa nổ ra vì một nguyên nhân là chẳng có nguyên nhân gì cả.

CHớp ngay cơ hội này, kệ xác mấy thằng thần kinh muốn thể hiện, tôi phóng ngay ra ngoài với vận tốc siêu ánh sáng, bay vội lên lớp trước những cái nhìn của bọn rỗi hơi. Vừa đặt chân lên cửa lớp cũng là lúc trống đánh. Quá hên.

Khi cả bọn lớp tôi vào lớp, chúng nó nhìn tôi với ánh mắt bực tực khó chịu, đa phần từ phía tụi con gái, còn bọn con zai thì vỗ vai tôi vài cái vẻ thương cảm.

Sao thế? WTF? Chuyện gì xảy ra vậy?

Khều khều nhỏ Chi hỏi, con bé lườm tôi 1 cái dài hơn 1km. Nó nói:

-Nhờ phúc của anh mà lát về Vương và Mạnh đánh nhau đấy.

-Thế à? CŨng phải thôi. Hai đứa cà khịa nhau nãy giờ trong canteen, mà với bản tính của thằng Mạnh thì nó chẳng bỏ qua chuyện này đâu. Dám hỗn với nó.

-IM ĐI. THẾ MÀY HỖN VỚI THẰNG MẠNH THÌ TẠI SAO NÓ LẠI THA CHO MÀY? – bất thình lình con Chi rít lên như 1 đứa động kinh.

-SAO MÀY QUÁT TAO CON ĐIÊN NÀY???

-TẠI MÀY MÀ EM VƯƠNG BỊ ĂN ĐÒN ĐẤY. MÀY BIẾT CHƯA HẢ??? – mấy đứa khác cũng rít lên theo.

-TAO LÀM GÌ NÓ CHỨ?

-AI BẢO MÀY CỨ DÍNH LẤY THẰNG MẠNH, XONG LẠI CÒN ÂU YẾM NHAU NGAY TRONG CANTEEN, THẰNG VƯƠNG NÓ ĐÃ KHÓ CHỊU SẴN. NÓ THẮNG TRẬN ĐẤU RỒI. ĐANG ĐI LIÊN HOAN TRONG CANTEEN THÌ TỰ DƯNG CÓ THẰNG KÌ ĐẢ XEN VÀO GAI CẢ MẮT.

-CÁI GÌ TAO KÌ ĐÀ BAO GIỜ? TAO XUỐNG CANTEEN MUA ĐỒ ĂN MÀ LÀ KÌ ĐÀ À?

-THẾ MUA XONG RỒI SAO KHÔNG LÊN LỚP ĐI? MÀY CÓ BIẾT HÔM NAY CẢ LŨ CHÚNG NÓ BỰC MÀY NHƯ THẾ NÀO KHÔNG? HẾT VỤ ẦM Ĩ VÌ CÁI ÁO CỦA THẰNG MẠNH. GIỜ ĐẾN LƯỢT VỤ CỦA EM VƯƠNG. BỰC MÀY QUÁ ĐI À. MÀY CÓ BIẾT THẰNG MẠNH NÓ KHỦNG BỐ NHƯ THẾ NÀO KHÔNG MÀ MÀY… VƯƠNG TO CON THẾ NHƯNG CHẮC GÌ ĐÃ THẮNG ĐƯỢC CẢ LŨ THẰNG MẠNH>

-TAO ĐANG LÊN THÌ THẰNG VƯƠNG NÓ CHẶN ĐƯỜNG TAO HỎI TAO TÙM LUM, TAO LÀM SAO MÀ LÊN ĐƯỢC. MÀ THẰNG VƯƠNG BỊ ĐÁNH THÌ ẢNH HƯỞNG ĐẾN CHÚNG MÀY KHÔNG???

-MÀY… ĐỒ LÝ SỰ CÙN.

-CÒN MÀY THÌ LÀ CON HÁM ZAI QUÊN BẠN.

Kết thúc cuộc đấu khẩu chỉ vì một thằng cu hot boy mới vào trường, nói toẹt ra là cái lý do cãi nhau hết sức vô lý. Tôi không hiểu vì sao mà chỉ vì một thằng ma mới, mà cả lũ con gái quay sang đá đểu tôi dữ dội như vậy. Trong khi mấy tuần trước, chúng nó mới hùng hồn tuyên bố:”ĐỨA NÀO MUỐN YÊU THẰNG LINH THÌ PHẢI BƯỚC QUA XÁC CỦA HỘI ĐỒNG THẨM ĐỊNH LỚP 12 LÝ.” Sợ tụi này luôn.

Mà cũng tại ông Vương cả, đang yên đang lành tự dưng bảo rẻ tiền rẻ tiếc cái gì. Rõ là… dở hơi. Mỗi thế xong đánh nhau. Đùa chứ bọn này rảnh rỗi sinh nông nổi ghê. Tôi bực dọc cầm bút ra ngoáy nhanh 15 phút xong 3 bài Lý mà cái Chi vừa chép lên bảng để cả lớp ngồi làm do tiết trống. Làm xong tôi đùng đùng ra cho khỏi lớp. Ma xui quỷ khiến nào lại đưa tôi lên đại bản doanh của 12 Hóa. Xin phép cô giáo bộ môn cho gặp kẻ mà ai cũng biết là ai đấy ra ngoài nói chuyện. Trước tiếng rú rít ầm ầm của bọn Hóa.

-Lý do cậu và Vương đánh nhau là gì? – vào luôn vấn đề chính, khỏi lằng nhằng.

-Là cậu thì cậu có đánh không? Thằng ranh con, nó dám thái độ với tôi.

-Bỏ qua không được à? Nó mới vào trường thôi.

-Cậu đến vì lo cho nó, hay vì nó nhờ, hay vì…

-Chẳng ai nhờ cả, bản thân tôi thấy vụ đánh nhau này rất phi lý và vô duyên. Ko có nguyên nhân.Bỏ đi.

-Nhưng nó đâu có liên quan đến cậu.

-Tụi con gái lớp tôi nói CÓ LIÊN QUAN đến TÔI. Và trên danh nghĩa là một thằng đàn anh có quen biết với Vương. Vậy đó!

-Đừng nghĩ vì tôi tha cho cậu vụ cái áo mà được đà lấn tới. Tôi sẵn sàng…

-… đánh tôi nếu tôi thái độ với cậu chứ gì?

Mạnh trừng mắt nhìn tôi. Tôi nhìn lại. Nhưng đúng 3s, tôi cúi gằm mặt xuống. Đôi mắt quá đáng sợ. Y hệt mắt đại bàng săn mồi. Đe dọa khủng khiếp. Tôi sợ. Sao hôm nay tôi ăn gì mà cứng vậy???

-Bỏ qua cho nó đi. Được không? Xin cậu đấy. – tôi xuống nước, ngước mắt lên nhìn cái thằng cao hơn tôi 10cm, tay tôi còn túm nấy áo Mạnh, giật giật cầu xin.

Ngay lập tức, Mạnh đỏ bừng mặt, môi lắp bắp, rối rít, gãi đầu gãi tai, ậm ờ nói:

-A… à…. ừ. Ừ. Bỏ qua.

Trút được gánh nặng, tôi thở phào.

-Cảm ơn cậu. Mai tôi sẽ trả áo sớm. Bye.

-Bye… bye.

Tôi biến ngay khỏi tầm nhìn của hắn. Quái lạ, sao vừa nãy lại đỏ mặt nhỉ?

Thây kệ. Vấn đề tiếp theo là thằng ranh con kia. Ôi mặt dầy đi qua từng lớp thế này thật kinh khủng

Lớp 10 Toán. Xin phép gặp Vương, cả lũ lớp chúng nó nhìn tôi với ánh mắt boom hạt nhân. Khiếp thật. Vương đi ra, ngạc nhiên khi thấy tôi, cậu ta thoáng chút bối rối. Ngạc nhiên là phải, vừa nãy lúc tôi đứng ngoài cửa xin phép, tôi liếc thấy thằng ku đang gục đầu xuống bàn ngủ ngon lành mà.

-Có… chuyện gì không Linh?

-Này tôi hơn cậu 2 tuổi.

-Anh Linh.

-Tôi vừa lên lớp nói chuyện với thằng Mạnh, nó bỏ qua cho cậu lần này.

Khuôn mặt bối rối ngạc nhiên quay ngoắt thành khuôn mặt lạnh lùng khó tả. Hai cặp lông mày rậm dịch sát vào nhau. Mắt nhìn tôi.

-Đâu bảo anh xin cho tôi đâu mà anh làm.

Tôi trợn mắt nhìn nó, cố chấp y chang… chị tôi vậy.

-Này đừng vì sĩ diện hão mà quyết ăn thua nhau như thế, cậu không biết thằng Mạnh này nó điên cuồng cỡ nào đâu,

-Đương nhiên là tôi biết. Anh trai của hắn ta chơi với tôi mà.

-CÁI GÌ???

-Anh trai của Mạnh chơi với tôi, tôi biết tính nó. Khả năng đánh nhau thì hai đứa tôi ngang ngửa nhau. Tôi nhỉnh hơn chút vì cao hơn hắn ta. Nhưng cũng có thể hắn ta đánh thắng tôi. Ngay từ ban đầu tôi đã muốn có một trận với thằng này. Chỉ là ko có cái cớ gì để đánh thôi.

Tôi há hốc mồm, thằng này, không đơn giản tí nào.

-Nhưng… tôi cũng sợ lắm. Nếu hắn đánh thắng tôi.

Cũng thường thôi, hehe.

-Đó… thì đó mới nói. Thôi tôi xin cho cậu rồi đó. Đừng lo. Mày này rõ ràng cậu nhỏ tuổi hơn tôi cơ mà cứ tôi tôi láo thế.

-Em nghe nổi da gà. Được thôi nếu anh thích.

-Vậy thôi nhé, coi như giải quyết xong nhé. Tôi bị fan của cậu đánh giá tệ lắm đấy… Haizzzz. Hai người làm tôi khốn khổ.

-Thế anh xin cho em như thế này là vì lý do gì?

-Hm…

Lý do á? Là vì tôi thấy có lỗi với tụi con gái trong lớp à???

-Tôi…

-ANh lo cho em à? – Vương cười, rất gian!!!

Tôi đỏ bừng mặt.

-Câu… điên à? Cậu và tôi mới gặp mặt…. quen biết gì… Mà lo với lắng. Thần kinh.

-Vậy thì lý do gì khiến anh làm thế?

-Fan của cậu… trách tôi… là tại tôi cậu mới bị ăn đánh… nên tôi mới đi xin. Không thì còn lâu nhé. – tôi vênh mặt. Hất hàm

-Haha… vậy à? Em cảm ơn.

-Thôi… giải quyết xong rồi. Tôi… về lớp.

Tôi cắm cúi chạy nhanh về lớp. Thật là điên. Vì lý do quái gì mà từ hôm mất đồ đến hôm nay, tôi toàn gặp chuyện điên rồ xúi quẩy thế này??? Từ sáng đến giờ biết bao nhiêu chuyện vớ vẩn ảnh hưởng đến tôi ko ít nơ ron thần kinh. ÔI ĐIÊN ĐẦUUUUUUUUUU

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net