8.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

————————

TRUYỆN GAY HAY PHI CÔNG TRẺ – CHAP 8

4h30 sáng.

Mắt tôi mở thao láo nhìn trừng trừng lên trần nhà.

Tự dưng đang ngủ mở bừng mắt, ngồi bật dậy, rồi lại nằm vật xuống giường. Chẳng có nguyên do gì cả. Phản ứng đầu tiên khi ngủ dậy đó là vồ lấy cái điện thoại, 2 tin nhắn mới.

Hùng: “Sếp ơi em phê quá. My đáng yêu quá. Em sắp chết ngất vì sung sướng rồi.”

Tôi phì cười, bố cái thằng, 1h sáng mà vẫn nhắn tin với con gái nhà người ta. Haizzzz. Tin nhắn thứ 2:

Superman: “Đi tập thể dục không? 5h tôi qua bấm chuông gọi.”

Lạy Chúa tôi. Không lẽ tên quái quỷ này là Superman thật. Hắn bảo 5h đi tập thể dục, vì thế mà 4h30 tôi đã tự động dậy như một cái máy. Thật hay đùa đấy???

Mà khoan, hắn bảo qua bấm chuông hả, thế thì rình xem hắn là thằng đáng chết nào. Tôi đánh giá hắn hơi cao quá thì phải =))

Vất cái điện thoại sang một bên, tôi lao ngay ra cửa sổ chỗ bàn học, khép nép, đứng nấp nấp sau tấm mảnh che, liếc nhìn xuống dưới nhà. 4h45 phút, chưa thấy gì. Chờ thêm 5 phút nữa xem.

Hết 5 phút!

-Thằng đểu, dám cho mình ăn thịt thỏ. Đệch. Đi rửa mặt đánh răng cái. – Tôi lầm bầm đi vào toilet trong phòng, xả nước, súc miệng, đánh răng, rửa mặt, thay pyjama ra, nghĩ sao lại đi ra tủ quần áo, lấy một bộ sport xanh nước biển mặc vào, đi tất, mang theo quả bóng rổ rồi đi ra khỏi phòng. Đi tập thể dục vậy.

Tinh toong… Tinh toong.

Nút dây giày cuối cùng được thắt lại cũng là lúc tiếng chuông cổng vang lên. Tôi giật mình. Đứng thẳng dậy, vội vảng mở khóa cửa nhà. Luống cuống mở cửa ra. Chạy vội về phỉa cổng.

Chết tiệt. Không có ai cả. Mở cổng ra và quay trái quay phải tìm kiếm một bóng dáng cao to nào đó. Chẳng có ai ngoài mấy bác hàng xóm dậy sớm, vài con chó chạy rông, chấm hết.

-Hắn nhanh thật! – tôi gầm gừ.

Đập bùm bụp quả bóng ở sân bóng rổ gần đó, vừa chơi vừa ngó liếc xem xung quanh có bóng dáng thằng con zai cao to đen hôi nào lượn quanh ko. Hừm hừm… Toàn mấy bác trung niên đi tập dưỡng sinh, toàn mấy cậu con zai đi tán gái, toàn mấy cô con gái dắt chó đi dạo hoặc nhảy aerobic. Grrrrrrrrr.

-Linh!!!

Tôi quay lại, ngạc nhiên khi thấy Hoàng đang đi đến.

-Ầy… bí thở. Anh cũng ra đây tập huh? – tôi toe toét.

-Ừ ngày nào anh chả ra hả em ươu Hôm nay chắc có bão quá nhỉ. Nên em mới ra đây thế này. Hê hê. – thằng cha đáp trả lại.

-Tự dưng ngủ dậy sớm nên đi thôi. Hehe. Đừng coi thường đây. Chiều nào cũng đi chơi đấy nhé,

-Ừ. Tớ thì hay đi sáng. Chiều bận học. Hì.

-Ừm… ra lâu chưa?

-Lâu rồi, vừa chạy bộ mấy vòng thì thấy dáng người quen quen. Hóa ra là cậu.

-Ừ….

-Hm.

Hết chuyện để nói. Hai đứa tôi cứ thế đứng ậm ờ một lúc, tôi đành chấm dứt khoảng cách im lìm này bằng cách bảo:

-Tớ chơi bóng tí nhé.

-Ừm cậu chơi đi. Xin lỗi nhé. Hehe. – hắn cười toe toét, đệch, làm sao mà một thằng 17, 18 tuổi như thế này mà lại có nụ cười tươi hơn hoa, đáng yêu hơn cả trẻ con thế nhỉ? Chả bù cho tôi…………………

Nói rồi Hoàng đi ra khỏi sân để nhường chỗ cho tôi. Tôi tiếp tục đập bóng rồi vào tư thế ném phạt, đang định ném quả bóng về phía rổ thì từ đẩu từ đâu, một quả bóng cam khác bay đến rơi ngon lành vào rổ. Chậc… nhân tài nào đây?

-Hey. Anh Linh.

Tôi quay lại, trợn tròn mắt khi thấy Vương. Cậu ta mặc một bộ đồ của dân bóng rổ màu đỏ đun viền đen, chiếc áo 3 lỗ của dân bóng rổ để lộ ra hai cánh tay to khỏe cơ bắp, chậc… tay này mà tát vào mặt thì…, chiếc quần thể thao dài qua gối một chút, đôi giày Nike màu đen trắng. Chậc… người đẹp vì lụa mà lụa cũng đẹp vì người.

-À… chào cậu. CŨng chơi bóng ở đây hả? – tôi gật đầu chào lạiúng

-Vâng. Em cũng hay ra đây chơi với đám bạn. Hôm nay chúng nó báo ốm, ban đầu định không đi nhưng cuối cùng do thói quen nên đành vác bóng đi chơi. Hì… nhà anh gần đây à?

-Ừm… nhà tôi cách đây 5 phút đi bộ. Nhà cậu chắc cũng gần đây hả? – tôi thấy có vẻ nó khang khác, hôm qua rõ là lạnh lùng như ma. Vậy mà giờ lại thân thiện, cười toe toét, nói nhiều mới… có vấn đề chứ.

-Vâng. Nhà em cách đây khoảng 1km. Chạy bộ luôn cho tiện rèn sức khỏe. Hehe.

1km mà nó kêu gần, đùa chứ… nhưng với dân thể thao thì 1 km chẳng nhằm nhò gì. Vương đi gần đến bên tôi, đột nhiên cậu ta tháo băng đô đeo tay của mình rồi đeo vào cổ tay trái tôi, nhăn mặt nói:

-Anh tập gì thì tập cũng phải bảo đảm giữ gìn cơ thể. Nhỡ cổ tay bị làm sao thì hết chơi bóng đấy.

CÁI QUÁI GÌ THẾ NÀY??? ĐÂY LÀ THẰNG NHÓC CON LẠNH LÙNG HÔM QUA SAO?? ỐI LẠY CHÚA.

-Ơ… a… ừ… cảm ơn… cậu. – tôi bối rối, gãi gái đầu. Đột nhiên nụ cười của Vương biến mất, thay vào đó là một cái nhìn sắc lẻm về phía… đằng sau tôi. Tôi quay lại. Hoàng đang ngồi dưới bảng rổ cầm đt, nhưng mắt lại ko nhìn vào bảng rổ mà nhìn chằm chằm vào… Vương. Tôi nuốt nước bọt, hai thằng này bị điên à?

-Anh đi với thằng kia à? – lạnh như băng!!!

-Ơ… không. Tôi đi ra đây thì gặp cậu ta. Hai người… sao thế?

-Không có gì. Hắn nhìn em trước.

-Này Linh, ai thế? Bạn cậu à? – Hoàng lên tiếng, lạnh như tuyết!!!

banner remitano
-À… ừ. Đàn em. Lớp 10. Mới quen hôm qua.

-Có vẻ thân nhỉ? – Hoàng đi dần về phía tôi.

-Đương nhiên thân. Thân từ trước khi Linh biết anh cơ. – Vương trả lời giúp tôi. Ủa? Mà nó nói cái gì cơ? Tôi và nó quen nhau trước khi tôi biết Hoàng á???

-Ơ… Vương…

-Thôi mình chơi bóng đi. – Vương lại vui vẻ quay trở lại nói với tôi, cậu ta cướp được bóng trên tay tôi, nện thùm thụp rồi đưa bóng vào rổ ngon lanh.

Hoàng đi đến cạnh tôi, nhìn tôi chằm chằm, nói.

-Tớ về trước nhé. Lát đi học nhớ mang tớ mượn truyện.

-Ừ ừ… Bye.

-Bye.

Nói rồi đi thẳng. Tôi căng thẳng đến vỡ tim mất.

-ÊEEEEEEE. LINH NGU. LÁT NHỚ MANG ÁO CHO TÔI NHÁ NHÁ.

Một thằng con zai cởi trần gào toáng lên khi chạy qua sân bóng rổ, cao, to, da ngăm, đzai cỡ Đê nhị Nam Vương…

Đệch. Trùm khủng bố Mạnh kinh hoàng chạy bộ với đội bóng đá của mình. Sáng nay là cái sáng quái quỷ gì thế.

-Mẹ kiếp thằng điên. – Vương lù lù xuất hiện sau lưng tôi. Trừng trừng nhìn về phía Mạnh đang chạy xa dần.

Tôi biết có lẽ Vương đang ức chế vì Mạnh nó chào tôi mà không thèm đếm xỉa gì úng Vương, hôm qua ở canteen đã bị bơ rồi, hôm nay lại bị tiếp, Vương điên là phải. Thằng Mạnh đúng là siêu sao bơ người khác. Thật hết chịu nổi.

Tự dưng tôi cảm giác, có lẽ ngày hôm nay sẽ không yên ổn tí nào đâu, và hơn cả là những chuỗi ngày dài sau này, còn mệt mỏi hơn gấp tỉ tỉ lần…

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net