Phi ngã khuynh thành (Cố Mạn)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Phi ngã khuynh thành (Cố Mạn) – Tiết tử (1) Tiết tử (P1)

Dịch: Sahara

Cuộc đời tôi có hai chuyện may mắn nhất.

Chuyện đầu tiên là cuối cùng thì thời gian cũng xóa bỏ hoàn toàn tình yêu mà tôi dành cho anh.

Chuyện thứ hai là một ngày rất lâu rất lâu về trước, tôi gặp được anh.

~~~~~~

Tôi bị ánh mặt trời đánh thức.

Mở mắt ra, ánh nắng quá chói, tôi lại nhắm mắt, rồi lại mở mắt.

Tiểu Thu đứng bên cửa sổ, kéo tấm rèm, vừa mỉm cười vừa dùng giọng nói sáng sớm hỏi tôi: “Chị Tiêu Tương, em đánh thức chị sao?”

“… Không.” Giọng nói của tôi vẫn còn mang theo chút mơ hồ của người vừa tỉnh ngủ. Tôi chậm chạp di chuyển ánh mắt nhìn lên trần nhà, rồi nhìn xuống sàn nhà, sau đó nhìn cô ấy.

“Hihi, chị thật đáng yêu.” Tiểu Thu cười hì: “Gần đây sắc mặt chị càng ngày càng tốt, cậu chủ quay về nhất định sẽ rất vui.”

Cô ấy liến thoáng nói không ngừng: “Sáng nay, cậu chủ có gọi điện về từ châu Âu hỏi thăm tình hình của chị. Chị muốn ăn sáng món gì để em đi bảo nhà bếp.”

Tôi ngồi dậy, ôm chăn, không muốn cử động, nói trong buồn ngủ: “Nhưng tôi còn muốn ngủ nữa.”

“A…” Tiểu Thu kéo dài giọng, khó xử nói: “Nhưng bác sĩ Lục sắp tới rồi.”

Tôi không lên tiếng, thả lỏng suy nghĩ, đôi mắt mờ mịt… Lúc tôi sắp chìm vào giấc ngủ, một giọng nói lạnh như kim loại vang lên ở cửa phòng ngủ: “Cô Tiêu, mong cô đừng vì ý thích của bản thân mà làm ảnh hưởng tới công việc của người khác.”

Giọng nói cứng nhắc như vậy, tôi không cần mở mắt nhìn cũng biết là Mạc quản gia.

Dù rất muốn phớt lờ chị ta, nhưng mà tôi vẫn miễn cưỡng tung chăn dậy: “Được rồi, tôi dậy đây.”

Mặc quần áo xong, tôi xuống lầu, ngồi trên sô pha tiếp tục ủ rũ buồn ngủ. Bác sĩ Lục vẫn chưa đến. Tôi mơ hồ nghe được tiếng chuông điện thoại, quản gia Mạc nghe máy, ôn tồn nói: “Không sao, chiều đến cũng được.”

Có lẽ là bác sĩ Lục có việc bận không tới được.

Nếu như bác sĩ Lục không phải là công tử út của nhà họ Lục – bạn tốt mấy đời với nhà họ Hạ, mà chỉ là một bác sĩ bình thường mà thôi, thì tôi đoán, quả gia Mạc nhất định sẽ tức giận mà trách mắng anh ta một trận qua điện thoại. Thế nhưng hiện giờ chị ta lại rất lễ độ hòa nhã mà nói chuyện.

Đối với tất cả bạn bè của Gia Diễn, chị ta đều như vậy, ngoại trừ tôi.

Lúc mới tới nơi này, tôi không hiểu vì sao chị ta lại lạnh nhạt vô tình với một mình tôi như vậy. Tôi còn từng một lần muốn dùng hành động để thay đổi thành kiến của chị ta với mình, chuyện buồn cười thế nào tôi cũng làm, ngay cả bản thân tôi cũng bị chính mình làm cho cảm động, ấy vậy mà lại không thể khiến cho người khác cảm động.

Bây giờ nghĩ lại tôi cảm thấy thật xấu hổ. Ngốc nghếch cũng không sao, nhưng vừa ngốc vừa tự cho mình là đúng mới thật là nguy hiểm. Nhưng tôi vẫn luôn mắc phải cái tật xấu ấy, có bỏ thế nào cũng không được.

Thở dài một hơi, đã rất lâu rồi tôi không nhớ lại những truyện cũ, cứ hễ nghĩ tới là lại cảm thấy mệt mỏi, rồi một trận buồn nôn kéo đến. Tôi chọc chọc quả trứng màu vàng trong  bát, ăn không vào.

Bàn ăn sáng được bố trí trong vườn hoa hồng. Bốn phía chung quanh tôi đều là hoa hồng, màu đỏ rực như lửa bao quanh tôi, không hề có một đóa hoa nào khác.

Năm ngoái tôi đến đây cũng đúng vào mùa này, hoa hồng nở rực rỡ trong ánh ban mai. Gia Diễn nói với tôi, đây là loài hoa anh ấy thích nhất, hi vọng tôi cũng thích. Sau đó tôi mới biết, thật ra Gia Diễn không hề thích hoa cỏ, anh ấy chỉ thích vì có một người khác cũng thích.

Ăn sáng xong, tôi không có việc gì làm. Tiểu Thu thu dọn bàn ăn, tôi ngồi ngây ngẩn bên khóm hoa hồng. Người làm vườn tên Smith đang cẩn thận chăm sóc đám hoa hồng, tôi buồn chán cầm hòn đá đào đào bới bới mặt đất.

“Cô Tiêu, cô đang làm gì thế?”

Tôi dừng tay, ngẩng đầu lên liền bắt gặp ánh mắt phẫn nộ của Smith. Tôi ngạc nhiên nhìn ông ta, tôi làm gì chứ, tôi chẳng làm gì cả.

“Cô đang tàn sát mạng sống của một gốc cây xinh đẹp.” Tiếng Trung của ông ta bao giờ cũng văn hoa như thế.

“Ồ.” Tôi mở to mắt, cúi đầu suy nghĩ một chút. Chỗ đất bị tôi đào bới cách khóm hoa gần nhất cũng phải đến hơn nửa mét, như vậy cũng làm tổn hại đến bọn chúng ư?

Mặc dù tôi có chút hoài nghi, nhưng dù sao thì ông Smith cũng là chuyên gia mà Gia Diễn bỏ một số tiền lớn để mời từ Anh về, lời ông ta nói, có lẽ không sai đâu.

Tôi vội vàng đứng dậy lùi lại vài bước, vứt bỏ hoàn toàn nghi hoặc lúc nãy.

Bỗng nhiên nhớ tới một việc, tôi nói: “Ông Smith, ông đợi tôi một chút.”

Tôi chạy lên lầu, mở ngăn tủ lấy ra một đống quần áo cũ đã lâu không mặc, lục lọi một hồi mới tìm thấy một cái gói nhỏ. Bên trong là một loại hạt giống rau xanh, được bọc trong một tờ giấy trắng. Tôi nắm chặt gói nhỏ trong tay. Lúc mua gói hạt giống này, tôi vẫn còn là một cô sinh viên vô ưu vô lo.

Có một lần tôi kiên quyết lôi kéo Gia Diễn đi ăn mỹ vị nhân gian malatang(*), Gia Diễn miễn cưỡng ăn mấy miếng rau, đêm hôm đó anh ấy bị đau bụng đi ngoài. Có lẽ là do món rau đó không sạch sẽ, rất nhiều người ăn xong đều bị đau bụng. Tôi cảm thấy tội lỗi vô cùng, nhưng Gia Diễn vẫn an ủi tôi, anh ấy nói sau này tôi có thể tự mình trồng rau cho anh ấy ăn, nhà anh ấy có một cái vườn rất rộng, tôi có thể trồng rau ở đó.

(*) 麻辣烫: một món ăn đặc trưng của vùng Tứ Xuyên Trùng Khánh

Cho nên, trước khi tới Hương Thị cùng Gia Diễn, tôi đã mua một gói hạt giống, chuẩn bị thực hành nghề nông của mình. Tới đây rồi tôi mới phát hiện, cái vườn mà Gia Diễn nói, đã trồng đầy hoa hồng rồi.

Xua tan mớ suy nghĩ hỗn độn trong đầu, tôi chạy xuống vườn hoa. Ông Smith vẫn đang đợi tôi.

Tôi thở hổn hển nói: “Ông Smith, chắc là ông biết loại hạt này chứ?”

Ông ta đờ đẫn một giây, lập tức bày ra một vẻ mặt như bị sỉ nhục: “Không, cô Tiêu, tôi chỉ biết tới hoa hồng.”

Ông ta cầm lấy dụng cụ bên cạnh, tức giận bỏ đi.

Ơ! Tôi mờ mịt nhìn ông ta, không hiểu đã chọc giận ông ta cái gì. Đầu tôi ong ong, nghĩ mãi không ra chuyện gì.

Tôi vốn dĩ cho rằng trồng loại rau xanh này rất đơn giản, nhưng lúc bắt tay làm mới nhận ra có vấn đề rất lớn. Ví dụ như trong một ngày, thời điểm nào cần để khoảng đất gieo hạt tiếp nhận ánh sáng, thời điểm nào cần phải che khuất.

Trong đầu tôi chợt lóe lên một biện pháp rất tồi.

Tôi lén lút nhìn chung quanh, không có ai. Thế là tôi nhanh chóng hủy đi tờ giấy gói, ném toàn bộ hạt giống vào đám hoa hồng.

Ông Smith vừa rồi đã làm đất chỗ này, số hạt giống của tôi tiến nhập vào mặt đất rất thành công, chắc chắn sẽ thuận lợi phát triển. Tôi nghĩ tới một thời gian sau, giữa những khóm hoa hồng này mọc lên vô số cây rau xanh mướt, không nén được mà bật cười.

Gia Diễn có lẽ sẽ tức giận, anh bảo vệ những cây hoa hồng này như thế…

Không biết khi ấy, sắc mặt anh liệu có xanh hơn cả đám rau xanh này không?

Có lẽ lúc ấy tôi sẽ không được chứng kiến bộ dạng tức giận của anh ấy. Khi đó, tôi sẽ đang ở nơi nào nhỉ?

“Cô vừa ném cái gì?”

Giọng nói trong trẻo mang theo ý cười vang lên sau lưng, tôi không quay đầu lại.

“Mầm rau xanh.”

“Trời ơi! Rau xanh? Là cái loại có thể ăn được ư?” Giọng nói kia khoa trương hẳn lên, “Hạ Gia Diễn nhất định sẽ tức phát điên lên mất.”

Tôi cười rộ lên, gật đầu: “Nhất định rồi.”

Tôi quay đầu lại nhìn vẻ khuôn mặt anh tuấn trẻ trung kia: “Bác sĩ Lục sẽ giúp tôi giữ bí mật chứ?”

“Đương nhiên, cô là bệnh nhân của tôi, tôi hẳn là có trách nhiệm bảo đảm an toàn tính mạng cho cô rồi.” Anh ta cười ha hả. Tôi biết anh ta đang trêu đùa, nhưng vẫn không nhịn được suy nghĩ tới lúc Gia Diễn biết chuyện tôi phá hoại vườn hoa hồng, không biết anh ấy sẽ tức giận thành ra cái bộ dạng gì nữa?

Cho dù bộ dạng nào thì chắc chắn đám rau xanh này của tôi sẽ bị nhổ sạch tận gốc.

Tôi cũng muốn tìm một khoảng đất nhỏ để gieo chúng, nhưng khu vườn này đã đầy kín hoa hồng rồi, tôi chỉ có thể ném đám hạt giống của mình bừa bãi trong đám hoa hồng này thôi. Không biết chúng có thể sống sót được hay không?

Sự im lặng của tôi dường như khiến bác sĩ Lục khó xử, anh ta khom lưng: “gần đây ngủ ngon không?”

“Tốt.” Tôi gật đầu, “Thuốc của anh đưa rất có tác dụng.”

“Ừ, vậy có gặp ác mộng nữa không?”

“Không.”

Tôi ngẩng đầu lẳng lặng nhìn anh ta.

Thật ra, tôi vẫn nằm mơ thấy giấc mộng kia, lưỡi dao phẫu thuật sắc bén lóe lên, cảm giác lạnh lẽo đáng sợ, ánh mắt điên cuồng…

Thế nhưng, có một thứ tên gọi là thói quen. Một cơn ác mộng duy nhất, dù rằng rất đáng sợ, nhưng lặp đi lặp lại nhiều lần sẽ chẳng còn cảm giác gì nữa.

Tôi đã học được thói quen, sáng sớm tỉnh lại, sẽ yên lặng nhìn trần nhà.

Rất lâu rất lâu rồi đã có người dạy chúng ta, mơ và thực cần phải phân định rạch ròi. Cho dù là ác mộng hay giấc mơ đẹp…

“Gần đây tâm trạng thoải mái hơn nhiều nhỉ.” Bác sĩ Lục tủm tỉm cười nhìn tôi.

Tôi gật đầu, nghiêm túc nhìn anh ta: “Thật ra, tôi đang miễn cưỡng vui vẻ.”

Anh ta đờ người ra một lát, lập tức bật cười ha hả, ngồi xuống bên cạnh tôi: “Ha ha ha, buồn cười chết mất. Tiêu Tương, cô đúng là vui tính.”

Thực ra, chẳng có gì đáng cười hết. Tôi đồng cảm nhìn anh ta, khẳng định là cuộc sống của anh ta bị thiếu thốn nghiêm trọng sự hài hước.

Tôi nhét vào tay anh ta chỗ hạt mầm còn sót lại: “Anh gieo đi, như thế này là được!” Vừa nói, tôi vừa làm mẫu.

Anh ta ngây ngốc nhận lấy hạt giống, học theo tôi, ném toàn bộ vào trong đám hoa hồng.

Tôi vỗ tay: “Được rồi, giờ tôi không sợ anh đi tố cáo tội trạng nữa rồi, thưa ngài đồng lõa.”

“A?” Lúc này anh ta mới tỏ ra nhận thức được mình vừa làm cái gì. Tôi biết rõ anh ta chỉ đang giả vờ mà thôi, nhưng vẫn hài lòng cười rộ lên.

Anh ta nhìn chằm chằm tôi, thậm chí không buồn chớp mắt lấy một cái: “Tiểu thư đồng lõa, lẽ ra thường ngày cô nên cười nhiều như vậy mới đúng.”

“Ồ.” Tôi gãi đầu, “Trước đây cô ấy hay cười sao?”

Anh ta giật mình nhìn tôi, dường như khó tin tôi lại có thể nhắc tới cô ấy tùy tiện như vậy. Ngẫm nghĩ phản ứng của tôi rất lâu, anh ta mới tiếp tục nói, bộ dạng như không đồng tình: “Thật ra, Tâm Duy không hay cười, thật uổng một khuôn mặt xinh đẹp như vậy.”

Anh ta tiếp tục hăng hái nhìn tôi, nói tiếp: “Cô cười rất đẹp, cùng một khuôn mặt, Tâm Duy khẳng định không cười được như thế.”

Anh ta vỗ vai tôi: “Nghĩ thoáng một chút, cô xem, mặc dù chịu mấy nhát dao, nhưng lại xinh đẹp hơn!”

“Ồ?” Tôi chậm rãi nói, “Anh chưa từng gặp tôi trước đây nhỉ.”

“Chưa từng. Tháng trước tôi mới từ Mỹ về đây.” Anh ta nhún vai.

“Ồ, vậy cho nên anh không biết, tôi trước kia là mỹ nữ đấy.” Tôi bịa chuyện, “Tôi trước đây còn xinh đẹp hơn cô ấy.”

“Thật?” Bác sĩ Lục mắt long lanh, bán tín bán nghi.

“Haizz… Hình như chỉ có tôi thấy thế!”

Bác sĩ Lục bày ra vẻ mặt bị lừa, bộ dạng đơn thuần vô tội giống như con cún nhỏ vừa phát hiện ra mình bị chủ nhân đùa giỡn.

Thật là đáng yêu, cho dù… chỉ là ngụy trang.

Những người này, trời sinh đã có khả năng ngụy trang rồi.

Giống như Gia Diễn, ngụy trang của anh ấy chính là sự dịu dàng.

Sau khi quay về phòng làm kiểm tra định kỳ, Lục Nhã Huyền nở nụ cười hài lòng, đưa thuốc cho quản gia Mạc. Thật ra, tôi rất muốn tâm sự cùng anh ta. Trong số những người xung quanh tôi, người tôi không sợ nhất chính là anh ta, bởi vì anh ta là người duy nhất không can dự vào chuyện kia. Anh ta sẽ không nhắc nhở tôi đừng nghĩ tới chuyện đó.

Anh ta đi rồi, tôi lại tiếp tục ăn không ngồi rỗi, mở ti vi chuyển kênh tới chuyển kênh lui. Nghe được ba chữ “mưa sao băng”, tôi lập tức dừng lại, cô gái dẫn chương trình bản tin nói rõ đêm mai sẽ có mưa sao băng, núi Cảnh Nguyên là một trong những địa điểm có thể quan sát được hiện tượng này.

Đêm mai, núi Cảnh Nguyên… Có lẽ tất cả có thể tới sớm rồi…

Quản gia Mạc vừa mới trở lại phòng khách, tôi nói với chị ta: “Quản gia, ngày mai tôi muốn đi xem mưa sao băng.”

Chị ta cứng nhắc nói: “Cậu chủ đã dặn dò, cô Tiêu không được ra ngoài, trừ khi có cậu chủ đi cùng.”

“Nhưng hiện giờ anh ấy đang ở châu Âu.”

“Cô Tiêu, cậu chủ đã dặn dò như vậy, cô không thể đi.” Quản gia Mạc dè dặt tuyên bố, “Hoặc là…”

Ánh mắt chị ta lóe lên: “Ngày sinh nhật mười sáu tuổi của cô Tâm Duy, cậu chủ đã bỏ lễ tốt nghiệp để bay suốt đêm từ Anh về. Cô Tiêu cũng có thể thử xem, biết đâu, ngày mai cô có thể gặp được cậu chủ.”

Chị ta tỏ ra hòa nhã thật hiếm thấy, cầm lấy điện thoại quay một dãy số, đặt ống nghe vào tay tôi.

Lúc tôi giật mình, đầu dây bên kia đã có người nhận điện.

Giọng nói trầm lắng của Gia Diễn truyền đến: “A lô.”

“… Gia Diễn, là em.”

“Tiểu Tượng.” Anh dịu giọng hơn rất nhiều, “Hôm nay cảm thấy khỏe hơn không?”

(*) Tượng và Tương gần âm, có lẽ Gia Diễn thích gọi Tiêu Tương bằng cái tên này.

“Ừm, tốt.” Ngón tay tôi vô thức xoắn sợi dây điện thoại, “Gia Diễn, tối mai em muốn đi xem mưa sao băng ở núi Cảnh Nguyên.”

“Không được!” Anh ấy không hề do dự lập tức cự tuyệt, “Trên núi gió lớn, em không chịu nổi đâu.”

“Em rất muốn đi…”

Anh ấy cắt ngang lời tôi: “Tiểu Tượng, đừng tùy hứng như vậy, em cũng không muốn để anh phải lo lắng đúng không?”

Không đúng đâu. Thật ra tôi vẫn hy vọng anh lo lắng, nhưng từ trước tới giờ vẫn chưa làm được.

“Gia Diễn, năm kia cũng có mưa sao băng, anh biết không?”

“Ừ?” Anh thờ ơ đáp, điện thoại truyền đến một tiếng mở trang giấy sột soạt, tôi biết anh đang làm việc, có lẽ chẳng nghe tôi nói những gì, nhưng tôi vẫn tiếp tục nói.

“Năm ngoái lúc có mưa sao bằng, em còn đang ở trường học, mới quen anh không lâu. Mọi người trong phòng ký túc với em đều nói nhất định phải đợi xem mưa sao băng, nhất định phải cầu nguyện. Nhưng mãi tới hai giờ vẫn không có, tất cả mọi người đều không đợi nổi nữa mà đi ngủ, chỉ có em không từ bỏ, bởi vì em muốn ước. Em tự nói với bản thân, nếu như đợi được mưa sao băng, em sẽ thổ lộ với người ấy.”

Tôi cười cười: “Khi ấy em nghĩ, người ấy tính tình khó chịu như vậy, rõ ràng thích em, nhưng sống chết không chịu nói ra, em không chủ động thì không được.”

“Gia Diễn, anh có cảm thấy rất linh nghiệm hay không? Cho nên, năm nay em tiếp tục muốn ước nữa.”

Tiếng giấy tờ sột soạt biến mất.

“Ước cái gì?”

“Chuyện này làm sao nói cho anh được. Nói ra sẽ mất linh nghiệm.” Tôi nín thở, “Gia Diễn, anh trở về được không?”

Bên kia im lặng.

Tôi nghĩ, lúc này chắc hẳn anh đang nhíu mày, đang nhăn mặt. Anh đang ở Anh, nếu như muốn về nhất đinh phải đặt vé máy bay trước, nhưng mà có lẽ vẫn kịp.

Những chuyện anh ấy từng làm thời trẻ liệu anh ấy có vì tôi mà làm một lần hay không?

“Tiểu Tượng, chiều mai anh có một cuộc họp quan trọng, không thể vắng mặt.” Cuối cùng anh nói, “Anh bảo Nhã Hàng đi cùng em.”

Đầu tôi nháy mắt trống rỗng mông lung, nhưng không hiểu vì sao mình lại như vậy.

Dịch: Sahara

Đêm hôm ấy, vẫn như thường lệ, tôi bị mất ngủ. Tôi ngồi ôm gối trước ô cửa sổ, mãi cho tới khi chân trời phía đông ửng sáng.

Tối hôm sau, lúc Lục Nhã Hàng tới, tôi đang ở trong bếp khuấy nồi canh gà nhân sâm. Tiểu Thu chạy vào báo với tôi, tôi buông cái muôi, ra khỏi phòng bếp.

“Cô Tiêu.” Anh ta lịch sự gật đầu chào hỏi tôi, dáng vẻ đường hoàng không chê vào đâu được.

Nghe tên là đủ biết anh ta và bác sĩ Lục là anh em, nhưng mà hai người bọn họ tính cách hoàn toàn không giống nhau. Lục Nhã Huyền li khai sự nghiệp gia tộc, tính tình hào cởi mở hài hước, nhiệt tình với tất cả mọi người. Lục Nhã Hàng kế thừa sự nghiệp gia tộc, nho nhã nghiêm khắc, hành xử lạnh lùng.

Hai nhà Lục – Hạ không chỉ có quan hệ làm ăn, thế hệ trước còn có quan hệ thông gia. Trước đây, Gia Diễn giới thiệu Lục Nhã Hàng với tôi chỉ bằng hai chữ: anh em.

Vì thế, tôi gọi tự giác gọi anh ta là anh Lục. Anh ta trước giờ luôn làm ngơ như không nghe thấy, vẫn nho nhã lễ độ gọi tôi là “cô Tiêu”.

“Cô Tiêu chuẩn bị xong chưa?”

“Ừm, xong rồi.” Tôi nhận lấy cái bình giữ nhiệt Tiểu Thu đưa cho tôi, bên trong là canh gà tôi hầm cả buổi chiều.

Anh ta nhìn tôi bằng ánh mắt dịu dàng xưa nay chưa từng bố thí cho tôi: “Cô Tiêu, cô không có trang phục khác sao?”

Trên người tôi hiện giờ là một bộ quần áo cũ, một đôi giày cũ, tôi mua từ trước khi tới  Hương Thị, kiểu dáng như sinh viên hay mặc. Tôi cảm thấy cũng đâu đến nỗi, nhưng anh ta nhìn lại không thấy vừa mắt.

“Mặc như vậy rất ấm.” Tôi nhìn anh ta, “Quần áo cũ từ hồi tôi còn học đại học, mặc đồ mới lát nữa lên núi tôi sợ bẩn mất.”

“Phu nhân nhà họ Hạ không cần tiết kiệm như vậy.”

“Chẳng phải anh vẫn gọi tôi là cô Tiêu sao?” Tôi cúi đầu nhìn chân, lẳng lặng nói, “Hơn nữa, quần áo Gia Diễn mua cho tôi, tôi không muốn làm bẩn.”

Tới núi Cảnh Nguyên phải đi qua một con phố lớn khá nổi tiếng ở Hương Thị, hình như ở đằng trước xảy ra tai nạn gì đó nên xe phải dừng lại.

Trái ngược với bác tài xế thỉnh thoảng thò đâu ra ngoài chửi vu vơ hai câu, Lục Nhã Hàng tỏ ra rất bình tĩnh, không nói một câu nào. Bầu không khí trong xe quá yên tĩnh khiến tôi cảm thấy không dễ chịu chút nào.

“Hôm nay không làm phiền công việc của anh chứ?”

“Không có gì.”

“Oh.”

Tôi thật sự không tìm được lời nào để nói nữa, tôi quay đầu mở cửa xuống xe.

Có ánh hào quang mang danh “hòn ngọc phương Đông” của Hương Thị, tiểu thương ở đây nhân cơ hội tắc đường mà ùa ra chào hàng. Một phụ nữ trung niên ăn mặc mộc mạc đi tới trước mặt tôi, cúi đầu dè dặt hỏi: “Tiểu thư có muốn mua một câu ngọc lan hay không? Rất thơm.”

Người phụ nữ ân cần chìa cái khay trong tay ra cho tôi xem, hơn mười đóa ngọc lan trắng muốt nằm trong khay, hương thơm dịu dàng tỏa ra.

Nghe giọng thì hình như người này không phải người bản địa, có pha chút của người Nam Giang Tô, nghe rất thân thiết. Quần áo trên người phụ nữ ấy cũng đã rất cũ kỹ, dường như đã bạc màu. Cô ấy tha thiết nhìn tôi, tôi khó xử, tôi đâu có tiền trong người, hỏi Lục Nhã Hàng thì tuyệt đối không thể. Tôi sờ soạng túi áo, chợt thấy có hơn mười đồng, có lẽ là từ năm ngoái để quên trong đó.

“Nhân dân tệ có được không?”

Người phụ nữ vội vàng gật đầu: “Được được.”

Cô ấy cầm một cái hộp giấy, xếp mười đóa ngọc lan vào rồi đưa cho tôi. Tôi nhận lấy, quay vào trong xe, lập tức một hương thơm bao phủ toàn bộ xe.

Tôi cầm một bông lên nhìn rất lâu, không cẩn thận vò nát, hương ngọc lan đầy tay.

Vì giữa đường bị kẹt xe cho nên lúc tới núi Cảnh Nguyên cũng đã mười một giờ.

Hạ gia có một căn nhà gỗ nhỏ ở đây, nói là nhà gỗ nhỏ, nhưng thật ra là một ngôi nhà hai tầng bằng gỗ, bên ngoài được bao kín bằng một hàng rào, giống như một khu vườn.

Tôi theo sau Lục Nhã Hàng đi vào trong căn nhà, cúi xuống thay dép, vừa ngẩng đầu lên liền nhìn thấy một tấm gương rất lớn trong góc phòng.

Tôi không khỏi ngẩn ra.

Nếu như hôm nay Gia Diễn đi cùng tôi tới đây, chắc chắn tấm gương kia sẽ bị lấy đi. Từ sau khi tôi được Gia Diễn cứu về từ chỗ Hạ Gia Thanh, tất cả gương trong biệt thự vườn hoa hồng đều bị mang đi hết.

Nhìn kỹ vào người trong tấm gương  vài giây, tôi hoảng hốt. Lục Nhã Hàng đứng phía sau tôi, ánh mắt anh ta thâm sâu khó hiểu.

Một trận im

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

#811