LIII ( Chương 2601-2650 )

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 2605: Phá vỡ cửa sổ giấy (2)

Dịch: HaoNhien
Nguồn: Vipvandan

Đây là đang khuyên nhủ người khác sao? Miêu Nghị thần tình co quắp, vội vã tiến lên kéo tay áo của Vân Tri Thu.

- Lôi lôi kéo kéo cái gì? - Vân Tri Thu vỗ lên tay hắn một cái rồi đẩy tay hắn ra, nói:

- Nó được nói người khác, người khác còn nói không được nó, đây là cái đạo lý gì? Việc người khác không thể thấy được cũng làm cả rồi, còn sợ người khác nói sao? Có bản lĩnh thì đập đầu chết đi, cần gì phải ở đây giả mù sa mưa (vờ vĩnh) làm bộ làm tịch để lấy sự đồng tình của người khác?

- Nàng... - Miêu Nghị khí chận.

Nguyệt Dao nằm sấp lau nước mắt, ngồi dậy, mặt tràn đầy phẫn nộ, cắn răng nghiến lợi nhìn chằm chằm Vân Tri Thu, chuyện đau lòng hình như cũng bỏ qua rồi, lửa giận dường như lại ra rồi.

"Xụy!" Vân Tri Thu khinh miệt không thèm lên tiếng, hếch chiếc cằm cao ngạo lên, không đếm xỉa đến lửa giận của Nguyệt Dao, cứ như vậy quay người nhẹ nhàng rời đi. Miêu Nghị nhìn trái nhìn phải, cũng không biết nên giúp người nào cho tốt, không biết mở miệng thế nào, nhìn về phía Thiên Nhi, Thiên Nhi cũng là vẻ mặt bất đắc dĩ.

- Thiên Nhi! - Bên ngoài lại truyền tới tiếng gọi của Vân Tri Thu.

"Ôi!" Thiên Nhi vội vàng cúi đầu tránh khỏi ánh mắt của Miêu Nghị chạy ra. Vừa đến bên ngoài, Vân Tri Thu liền thấp giọng giao phó:

- Xem chừng tiểu cô nãi nãi này, không có sự đồng ý của ta không được để cô ta đi ra, người ở đây nhiều nhãn tạp.

Thiên Nhi yếu ớt nói:

- Phu nhân, giam giữ cô ấy như vậy không tốt lắm, sợ là đại nhân sẽ không đồng ý.

Vân Tri Thu nói:

- Việc này chàng chính là hồ đồ, đừng để ý đến chàng, không đồng ý cứ bảo chàng đến tìm ta, muốn ầm ĩ muốn làm loạn ta đều phụng bồi! Trước tiên đóng cửa lại, đợi tiểu cô nãi nãi này tâm tình ổn định lại, đầu óc tỉnh táo lại, khôi phục được lý trí rồi, sẽ không làm loạn nữa rồi nói. Bây giờ thả cô ta ra ngoài đi dạo chơi còn không biết sẽ xảy ra chuyện gì nữa.

- Hiểu rồi ạ. - Thiên Nhi gật đầu nói.

Trong phòng, Nguyệt Dao ngồi ở bên giường cúi đầu nhìn ngón chân, Miêu Nghị đứng ở bên cạnh cũng không lên tiếng. Sau khi Thiên Nhi vào, Miêu Nghị đưa mắt nhìn, ý bảo chăm sóc cho tốt. Trước đó huynh muội hai người lời tàn nhẫn gì cũng đều nói cả rồi, một người nói không có muội muội này, một người nói không nhận đại ca này. bây giờ chàng cũng không biết nên nói gì, quay người rời đi.

Lúc này, Phi Hồng đang ngồi tĩnh tọa ở trước bàn trang điểm, chiếc lược trong tay chậm rãi chải hai sợi tóc mai buông xuống, biểu hiện bình tĩnh, trong lòng lại lo sợ bất an.

Diêm Tu ở trong phòng, mặc dù chỉ là đứng yên tình ở bên cửa cửa cũng mở rộng không lo có mưu đồ gây rối gì, nhưng từ khi gả cho Ngưu Hữu Đức, có nam nhân khác trực tiếp xông vào tẩm cư của nàng vẫn là chuyện chưa từng có.

Hỏi qua lý do tại sao, cũng mắng chửi láo xược, nhưng Diêm Tu chỉ nói một câu, phụng mệnh bảo vệ cô ta!

Cô ta lấy tinh linh ra muốn liên hệ với Miêu Nghị, kết quả Diêm Tu lại ra tay đoạt lấy tinh linh của cô ta không cho cô ta cơ hội liên hệ với bên ngoài.

Kẻ ngốc cũng có thể nhìn ra Diêm Tu là đang canh chừng mình, điều này khiến cho trong lòng cô ta vô cùng lo lắng không yên, cố gắng cố ý hạ thấp người.

- Phu nhân! - Phi Hồng lập tức bỏ chiếc lược xuống đứng lên, như gặp được cứu tinh, bước nhanh lên phía trước nghênh đón, vẻ mặt ủy khuất chỉ vào Diêm Tu cáo trạng, nói:

- Phu nhân, Diêm Tu này quả thự là vô pháp vô thiên rồi, lại dám một mình tự tiện xông vào khuê phòng của thiếp, nếu như việc này truyền ra ngoài, thiếp chính là có một trăm cái miệng cũng nói không rõ... - Đem sở tác sở vi của Diêm Tu ra tố cáo một phen.

Không nghiêm trọng như vậy chứ, trong Tôn trấn phủ xảy ra chút chuyện, là ta lệnh cho hắn đến bảo vệ cô. - Vân Tri Thu cười lên một tiếng, quay đầu lại nghiêng đầu ra hiệu cho Diêm Tu

Diêm Tu hiểu ý, cúi người lui ra, thuận tay đóng cửa phòng lại, ở bên ngoài canh giữ.

Tuyết Nhi đứng ở bên cạnh Vân Tri Thu vung tay lên, hai nữ nhân đang trong trạng thái hôn mê bị ném trên mặt đất, chính là hai nha hoàn thiếp thân của Phi Hồng.

Phi Hồng cả kinh, trên mặt lóe lên sự hoảng loạn, nếu nói trước kia còn có thể bình tĩnh, đó là vì chắc chắn ở đây không có ai biết bối cảnh của cô ta, hiện tại ngay cả nha hoàn của cô ta cũng động rồi, có vài chuyện tưởng chừng như rõ ràng, thế nhưng theo lý mà nói, bối cảnh của tô ta chắc hẳn sẽ không bị tiết lộ mới đúng, nhiều lắm là trách mình nghe lén việc không nên nghe thôi, mình hoàn toàn có thể nói là tiện đường đi qua nên thuận tiện nghe một chút mà thôi, cho nên cô ta vẫn cố gắng bình tĩnh, trên mặt vẫn còn làm ra thần sắc xấu hổ, nói:

- Phu nhân, thiếp không hiểu đây là có ý gì? Thiếp muốn tìm đại nhân làm chủ! - Nói xong liền muốn mạnh mẽ xông ra.

- Muội muội! - Vân Tri Thu đưa tay ra ngăn lại, vẻ mặt nhàn nhạn ý cười nói: - Mấy năm này, muội chắc chắn cũng biết, việc trong nhà ta vẫn có thể làm chủ được đại nhân có việc của đại nhân, chút chuyện nhỏ giữa nữ nhân trong nhà nếu như khiến cho đại nhân phiền lòng vậy thì không cần thiết đâu, chẳng lẽ muội muội cảm thấy chính thất phu nhân ta đây chỉ để trang trí thôi sao, không quản được muội sao?

- Thiếp tự nhận mấy năm nay cũng coi như là tuân thủ nghiêm ngặt tôn ti, từ trước đến nay chưa từng làm trái lời phu nhân, cũng chưa từng làm qua việc tranh sủng đắc tội với phu nhân, phu nhân bảo thiếp làm gì, thiếp cũng chưa từng nói hai lời, đối với phu nhân luôn cung kính. - Phi Hồng nói rồi chỉ tay về hai thị nữ trên đất, nói: - Nhưng Phi Hồng thực sự không hiểu, rốt cuộc là đã đắc tội với phu nhân ở đâu, sao lại đến mức làm nhục thiếp như vậy, lẽ nào thiếp ngay cả đi gặp người đứng đầu gia đình đòi chút công đạo cũng không được sao?

Vân Tri Thu thu hai tay lại đặt trên bụng, chậm rãi đi qua bên người cô ta, đánh giá bày trí trong phòng, nói:

- Nói gì mà tranh sủng với không tranh chứ, ta thân là chính thất phu nhân mà phải đi tranh sao? Nếu như ngay cả điểm này cũng không có tự tin, ta cũng sẽ không gả cho chàng. Muội muội, ta vẫn luôn cho rằng như vậy, không phải người một nhà không vào chung một cửa, với tư cách là nữ chủ nhân của gia đình, quản được chuyện trong nhà để cho đại nhân yên tâm là việc bên ngoài là trách nhiệm của ta, nếu như để người ngoài chạy đến làm ầm ĩ trong nhà gà chó không yên đó chính là lỗi của ta, cho nên ta muốn làm cho rõ, trong lòng muội muội rốt cuộc là hướng về đại nhân, hay là nghĩ đến quyền lợi của người khác chứ không phải tính cho người nhà, hướng về Giám sát tả bộ? - Quay đầu lạnh lùng liếc một cái, khí thế nghiêm nghị.

-----o0o-----

Chương 2606: Phá tan phòng tuyến (1)


Chương 2606: Phá tan phòng tuyến (1)

Dịch: HaoNhien
Nguồn: Vipvandan

Giám sát tả bộ bốn chữ vừa nói ra, giống như sét đánh giữa trời quang, khiến cho Phi Hồng chấn động không nhẹ, chớp mắt hoa dung biến sắc, kinh nghi bất định nhìn Vân Tri Thu đang đưa lưng về phía mình, mặc dù sắc mặt rất khó coi, nhưng vẫn cố gắng gượng gạo trả lời:

- Phi Hồng không hiểu phu nhân đang nói gì.

Vân Tri Thu chậm rãi xoay người, ánh mắt lạnh lùng, nói:

- Việc Xuân Hoa Thu Nguyệt Lâu hạ độc đại nhân, chắc hẳn muội vẫn chưa quên chứ!

Thân hình Phi Hồng loáng một cái, lảo đảo lùi về sau một bước, giống như nhìn thấy quỷ, sắc mặt trắng bệch, dần lộ ra nụ cười thảm.

- Thì ra đại nhân sớm đã biết rồi, tức cười ta lại... ta cuối cùng cũng đã hiểu rồi, vì sao đại nhân vẫn luôn duy trì một khoảng cách với ta, vì sao sống chết không chịu lập ta làm chính thất, hóa ra chàng sớm đã hiểu rõ trong lòng rồi.

Vân Tri Thu không nói gì, hờ hững nhìn cô ta.

Cửa sổ giấy đâm chọc rồi, Phi Hồng ngược lại dân dân buông xuống, trên mặt càng cười thảm hơn, chỉ là khẩu khí quả quyết hơn rât nhiều, nói:

- Nếu đã biết thân phận của ta rồi, các người muốn làm gì ta? Giết ta ư? Hôm nay lúc tiếp nhận mệnh lệnh của cấp trên, cấp trên liền suy nghĩ đến việc mạo hiểm này, nếu như ta chết, chỉ sợ Giám sát tả bộ sẽ lập tức hoài nghi bên này có vấn đề.

Đây chính là chỗ phiền phức, giết nữ nhân này quả thực là phiền phức, bằng không cũng sẽ không kéo dài đến ngày hôm nay! Thế nhưng Vân Tri Thu đương nhiên là sẽ không đồng ý với quan điểm của cô ta, nói:

- Đây không phải là vấn đề, nếu có người tấn công Quỷ thị Tổng trấn phủ cướp giết Giang Nhất Nhất, chết mấy người cũng quá bình thường, cùng lắm thìa cũng cùng chịu chút thương tích, ngươi nói xem?

"Ha ha!" Phi Hồng cười thảm từ từ lắc đầu nói:

- Ta không hiểu, nếu chàng đã sớm biết rồi, lúc đầu vì sao còn thu nhận ta?

Vân Tri Thu không nói nguyên nhân thực sự là gì, chỉ nói:

- Bởi vì đại nhân thực sự yêu thích cô rồi, cho dù biết cô là thám tử của Giám sát tả bộ, cho dù biết trước đó cô ở ngoài địa lao nghe được cái gì. cũng vẫn không muốn làm khó cô, trong lòng đại nhân vẫn có cô, đối với cô vẫn ôm ấp một tia hi vọng, còn muốn cô gắng xoay chuyển, bằng không ta cũng sẽ không xuất hiện ở đây. Đại nhân chỉ là muốn biết, tình cảm đồng sàng cộng chẩm (Đồng sàng cộng chẩm. Cùng giường chung gối, ý chỉ tình nghĩa vợ chồng) nhiều năm như vậy, ở trong mắt ngươi có phải đại nhân thực sự là không bằng một Giám sát tả bộ kia không? Đại nhân chỉ muốn có một đáp án!

- Tình cảm! - Trong mắt Phi Hồng sáng lên, rồi lại buồn bã âm u, chầm chậm lùi về phía sau, ngồi sụp xuống trước bàn trang điểm, nói:

- Ở đâu ra tình cảm gì, nhiều năm trôi qua như vậy, ta không nhìn ra chàng có tình cảm gì với ta.

Vân Tri Thu lại nói:

- Không biểu hiện ra không có nghĩa là không có, trước kia đại nhân đã nói với ta thực sự là nhiều năm trôi qua như vậy chàng cũng vẫn luôn rất mâu thuẫn, bởi vì biết thân phận của cô, muốn gần gũi với cô, nhưng lại sợ hãi cô, đổi lại là cô, cô vẫn thân mật được sao?

Phi Hồng buồn bã thấp giọng nói:

- Có lẽ chính là vì cố kỵ thân phận của ta, không tiện trực tiếp trở mặt thôi. -Đúng là cô ta cũng không ngốc.

Có điều Vân Tri Thu cũng không phải là ăn chay, ngược lại ánh mắt sáng lên như nhìn ra được thứ gì đó, quả quyết nói:

- Cô sai rồi! Cô đi theo đại nhân nhiều năm như vậy chắc hẳn phải biết đại nhân là người như thế nào, ngay cả nghi thức đón dâu của Thiên Đình nhìn không quen cũng có thể mắng là bán con cầu vinh, là người dễ dàng kích động. Nếu như đối với cô không có cảm tình cũng sẽ không miễn cưỡng cùng với cô nhiều năm như Vậy. Nếu như đại nhân thật sự muốn ứng phó với Giám sát tả bộ sau lưng cô, càng sẽ không duy trì khoảng cách với cô, chắc chắn sẽ giả bộ rất thân mật với cô để khiến cô lơ là, thế nhưng đại nhân có làm như vậy không? Cô thử sờ vào lương tâm của mình rồi nói một câu xem, cô thật sự xác nhận không có cảm tình với cô sao?

Nghe nàng nói một câu như vậy, Phi Hồng cắn môi, mười ngón tay đan vào vào nhau, hiển nhiên cũng không dám xác nhận. Vẻ mặt rầu rĩ.

Vân Tri Thu sấn nhiệt đã thiết (rèn sắt khi còn nóng) nói:

- Trước khi tới, đại nhân đã nhắn nhủ ta, việc đi đến bước này đã không có cách nào che giấu được nữa rồi, vậy thì phải giải quyết. Đại nhân cũng nói rồi, nếu như cô đối với chàng cho dù có một chút chân tâm thật ý, thì hãy từ bỏ Giám sát tả bộ quái quỷ gì đó đi, làm một nữ nhân chân chính của chàng đi, chân chính sống cùng với nhau. Nếu như kiên quyết đứng ở bên Giám sát tả bộ bên đó, chàng cũng sẽ không làm khó cô, nhưng mà tổn thất như vậy cũng không có ý nghĩa gì nữa, chàng cũng mệt mỏi rồi, cũng không muốn cô phải chịu liên lụy nữa, dứt khoát nhân cơ hội này, coi như là chàng nhìn thấu được thân phận của cô, để cô trở về Giám sát tả bộ.

- Để ta trở về ư? - Phi Hồng ngẩng đầu, ít nhiều cũng có chút kinh ngạc nói:

- Chàng cũng không sợ ta sẽ nói ra chuyện ta nghe được sao?

Vân Tri Thu nói:

- Đây cũng chính là chỗ ta lo lắng, thế nhưng đại nhân lại không nghĩ như vậy, đại nhân nói, việc này lỗi không phải do một mình cô, năm đó nếu như chàng không có lòng với cô, giữa hai người cũng sẽ không đi đến tình cảnh này, nếu như cô thật sự làm như vậy, thua ở trong tay cô, chàng chấp nhận!

Phi Hồng trong lòng rung lên, viền mắt có chút phiếm hồng, trầm mặc cúi đầu rất lâu, cuối cùng vẫn chậm rãi đứng lên, từ từ đi đến bên cạnh Vân Tri Thu, buồn bã đau thương nói:

- Ta vẫn trở về Giám sát tả bộ, nếu trong lòng hay bên đều có vướng mắc, gượng ép ở lại đối mặt với nhau cũng có ý nghĩa gì. Nếu như các người sợ ta tiết lộ gì đó, vậy thì giết ta đi, ta cũng không có một lời oán hận gì. - Phi Hồng đi đến bên cạnh hai bên cạnh hai nha hoàn, đem hai cô nha hoàn thu vào trong túi thú.

- Đứng lại! Cô muốn đi, ta cũng không để cô đi. đại nhân nói không thể làm khó cô, sẽ không có ai dám giết cô! - Vân Tri Thu bỗng nhiên xoay người, dứt khoát nói: - Chỉ là có một chuyện ta không hiểu, cho nên ta nhất định phải hỏi cho rõ.

Phi Hồng bước nhanh đến trước cửa nhàn nhạt mất mát, nói:

- Cũng đã như vậy rồi, còn hỏi làm gì nữa?

-----o0o-----

Chương 2607: Phá tan phòng tuyến (2)


Chương 2607: Phá tan phòng tuyến (2)

Dịch: HaoNhien
Nguồn: Vipvandan

Vân Tri Thu đi đến bên cạnh cô ta, nói:

- Ta cũng là nữ nhân, cho nên ta nghĩ không ra! Ta nghe đại nhân nói, mặc dù cô xuất thân từ thanh lâu những cũng không phải là hoa tàn bại liều, cô vẫn còn có lúc hoàng hoa khuê nữ đi theo chàng, ở bên chàng nhiều năm như vậy, lẽ nàng cô đối với đại nhân thật sự không có một chút ít tình cảm nào ư, thật sự muốn như thế này không một chút bận lòng nhất quyết từ bỏ đại nhân mà đi sao?

Phi Hồng trầm mặc nói:

- Phu nhân, hỏi câu na còn có ý nghĩa sao?

Vân Tri Thu quả quyết nói:

- Đương nhiên là có ý nghĩa, người không phải là cỏ cây ai có thể vô tình được, cho dù cô có thể không chút bận lòng mà rời đi, nhưng còn đại nhân thì sao? Nhiều năm như vậy đại nhân vẫn luôn ôm ấp hi vọng đối với cô, cô cứ như vậy dứt khoát để đại nhân toi công sao, cô để đại nhân lặng lẽ nỗ lực nhiều năm như vậy đại nhân làm sao chịu nổi? Trở về cô bảo ta làm sao ăn nói với chàng đây, chàng chắc chắn sẽ đau thương tuyệt vọng, ta không muốn nhìn thấy chàng buồn bã, ta giúp chàng có một câu trả lời có được không?

Giọt nước mắt lớn chừng hạt đậu lăn dài theo gò má lặng lẽ chảy xuống, Phi Hồng khóc rồi, không có tiếng khóc, không biết phải nói gì, đứng ở đó lắc đầu.

Vân Tri Thu lại không bỏ qua, tiếp tục nói:

- Lòng người cũng là thịt, cho dù cô muốn để đại nhân đi chết, cũng phải để đại nhân chết một cách rõ ràng!

- Ta không biết! Ta không biết. - Phi Hồng cuối cùng cũng đau khổ khóc rống lên thất thanh, tựa vào góc tường lắc đầu, có chút ý vị tan vỡ.

- Muội muội tốt, muội cứ khóc như vậy, trong lòng tỷ tỷ cũng tan vỡ rồi. - Vân Tri Thu đi đến ôm lấy cô ta, ôm vào trong ngực, ôm đầu cô ta, vuốt ve lưng cô ta, nói tiếp: - Cũng khóc thành như thế này rồi, phải nói muội không có một chút tình cảm nào với đại nhân, ta cũng không tin, nếu đã như vậy, vậy thì đừng đi nữa, đại nhân bên đó ta sẽ nói, để Giám sát tả bộ quái đản đi, đại nhân hôm nay tốt xấu gì cũng là đầu phục vào Khấu gia, ta không tin Giám sát tả bộ dám cứng rắn, bọn họ cũng không dám công khai nói muội là thám tử do Giám sát tả bộ sắp xếp bên cạnh đại nhân, từ nay về sau chúng ta là người một nhà, cùng nhau sống những ngày thật tốt.

- Không! Ta không làm được... - Phi Hồng nhào vào trong lòng Vân Tri Thu càng khóc càng thương tâm, dường như muốn đem ủy khuất nhiều năm qua khóc ra hết.

- Vậy rốt cuộc là vì cái gì? - Vân Tri Thu nâng khuôn mặt lê hoa đái Vũ (lê hoa đái vũ: ý chỉ khuôn mặt ngập tràn nước mắt) của cô ta lên nói:

– Ta cũng bảo đảm Giám sát tả bộ không dám làm gì muội, muội còn sợ hãi gì nữa? Nguyên nhân gì muội cứ nói thẳng ra! Thật sự là vội chết ta rồi, đều là người một nhà nói ra được cũng dể giải quyết!

Phi Hồng liều mạng lắc đầu, chính là không chịu nói.

Vân Tri Thu cho dù nhìn ra được nữ nhân này chắc chắn có điểm yếu gì đó ở trong tay Giám sát tả bộ, bằng không sẽ không khó xử thành thế này, đôi mắt lóe lên, bổng nhiên đỡ lấy hai vai Phi Hồng ấn một bên, ôm đồm nhiều việc nói:

- Được! Việc này ta làm chủ rồi muội không cần đi đâu cả, cứ ngoan ngoằn ở lại đây, bây giờ ta đi bảo nghĩa phụ ta tìm Giám sát tả bộ bỏ qua cho muội, thám tử cũng sắp xếp đến nhà ta rồi, ta không tin đem chuyện này làm rõ bọn họ dám không cho! - Nói xong liền đi luôn.

- Không! - Phi Hồng lập tức nhào đến, nửa quỳ trên đây ôm lấy chân Vân Tri Thu, lắc đầu khẩn cầu nói:

- Đừng mà! Mẹ ta đang ở trong tay Giám sát tả bộ, bọn họ sẽ giết mẹ ta.

A!" Vân Tri Thu lập tức ngồi xuống đỡ cô ta dậy,vẻ mặt kinh ngạc nói:

- Ý của muội là nói. Giám sát tả bộ lấy mẹ muội làm con tin sao? Đây rốt cuộc là xảy ra chuyện gì?

Phi Hồng lại lắc đầu, không chịu nói, chỉ biết khóc. Vân Tri Thu nói:

- Yên tâm đi, ta bảo nghĩa phụ ta đưa mẹ muội đến đây!

- Đừng mà!- Phi Hồng thực sự bị Vân Tri Thu bức đến sụp đổ, ôm chặt lấy cánh tay Vân Tri Thu không chịu buông ra, nói:

- Phu nhân, ta cầu xin tỷ, vô dụng thôi! Giám sát tả bộ không thể nào thừa nhận là họ làm chuyện này, tìm đến cửa rồi, bọn họ lập tức giết mẹ ta sẽ không để lại đối chứng, Giám sát tả bộ cũng không thể mở đầu như vậy!

Vân Tri Thu đương nhiên biết Giám sát tả bộ sẽ không bắt đầu như vậy, bằng không sau này sắp xếp thám tử vào các nhà cũng tạo áp lực như vậy cho Giám sát tả bộ, vậy Giám sát tả bộ sẽ phải tan rã, có ai sẽ can tâm tình nguyện bị Giám sát tả bộ khống chế?

Vân Tri Thu nâng vai cô ta thúc giục:

- Lời đều nói đến phân thượng này rồi muội còn có gì che giấu nữa chứ, rốt cuộc là xảy ra chuyện gì, muội nói thật đi!

Đến mức độ này rồi, phòng tuyến của Phi Hồng cũng bị công phá triệt để rồi cuối cùng không chịu nổi thế tiến công của Vân Tri Thu, nghẹn ngào liên tục nói:

- Ta vốn tên là Thái Thúc Ngạo Tuyết, vốn cũng là xuất thân quyền quý, phụ thân ta là Địa Thần Tinh Quân tiền nhiệm Thái Thúc Văn Xương. Tiền nhân hậu quả có thể nói là đứt đoạn nói ra, nói ngắn gọn lại, chính là Phi Hồng vốn là viên dạ minh châu trên tay của Địa Thần Tinh Quân tiền nhiệm, lúc cô ta còn nhỏ, trong nhà đột nhiên bị cuốn vào tệ án dối trá khi khảo hạch Luyện Ngục Chi Địa, khiến cho Thiên Đình nổi giận, Thái Thúc gia toàn gia bị giết. Lúc đó Phi Hồng đã bị áp đi hành hình, mắt thấy đoạn đầu đao đã chém xuống, ai biết sau khi hôn mê tỉnh lại cũng phát hiện ra mình vẫn chưa chết, cũng phát hiện còn có mẹ mình vẫn chưa chết, mẹ con hai người bị nhốt ở một nơi xa lạ. Sau đó người của Giám sát tả bộ xuất hiện, nói mẹ cho hai người sở dĩ có thể sống sót, hoàn toàn dựa vào dáng dấp xinh đẹp của Phi Hồng, để hai người tích phúc, chỉ cần nghe lời hai người còn có cơ hội sống. Sau đó mẹ con hai người liền bị tách ra, Phi Hồng bị đưa đi đến một nơi khác tiến hành huấn luyện, học các thứ như ca vũ. Sau đó, cô ta lại bị đưa đến Thiên Nguyên Tinh, trở thành đào hát thanh lâu. Cuối cùng chính là tiếp nhận mệnh lệnh của Giám sát tả bộ, ở Xuân Hoa Thu Nguyệt Lâu câu dẫn Miêu Nghị, sau đó vẫn luôn đến bây giờ.

-----o0o-----

Chương 2608: Hữu bộ đề nhân (1)


Chương 2608: Hữu bộ đề nhân (1)

Dịch: HaoNhien
Nguồn: Vipvandan

Sau khi nói ra hết tiền nhân hậu quả. Phi Hồng ngồi co quắp trên mặt đất nước mắt đầy mặt.

Tuyết Nhi ở bên cạnh nghe vậy trong lòng cũng ưu sầu, không ngờ một ca kỹ thanh lâu lại có xuất thân như vậy, lại là con gái của một vị Tinh Quân.

Vân Tri Thu cũng vô cùng kinh ngạc, thật sự không ngờ được viên ngọc minh châu trên tay Tinh Quân này lại là năm đó vị kia chịu biệt án địa ngục khảo

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net