LXI ( Chương 3001-3050 )

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng
lui (2)

Dịch: HaoNhien
Nguồn: Vipvandan

Nhưng dù giận cũng không dám nói gì, ánh mắt lạnh nhạt của Thanh Nguyệt bên cạnh Miêu Nghị đã đủ khiến bọn họ cảm thấy áp lực rồi, bọn họ hoàn toàn không dám nhúc nhích.

Nếu đổi lại là người khác, bọn họ sẽ lười để ý, không tin đối phương dám làm điều xằng bậy, nhưng Ngưu Hữu Đức thì ngoại lệ, đó chính là một người cắn loạn như chó điện, ngươi thử xoay người rời đi thử coi? Đó chính là đánh bạc với tính mạng của mình!

Miêu Nghị hùng hổ dọa người:

- Ngươi cái gì mà ngươi? Cứ lề mà lề mề như thế, chẳng lẽ có tật giật mình?

Hắn vươn tay đón lấy ánh nắng lọt qua tán cây, ngẩng đầu nhìn sắc trời:

- Sự kiên nhẫn của Ngưu mổ có hạn, tranh thủ thời gian đi, nếu để quá muộn thì đừng có hối hận!

Hắn đã trải qua nhiều sóng to gió lớn rồi, đối phó với dạng người này, hắn không cảm thấy bất kỳ áp lực nào.

Phương Ngạo Lâm hận đến nghiến răng nghiến lợi, không biết vì sao bản thân hắn lại đụng phải một tảng đá cứng rắn như Ngưu Hữu Đức thế này, chỉ có thể nghiêng đầu ra lệnh cho tùy tùng đi thông báo.

Mọi người đi đến trước cửa sơn môn. Miêu Nghị cũng nghiêng đầu ra hiệu cho Diêm Tu:

- Đến hỏi xem, Vương Đô Thống cảm thấy Thiên Tẫn Cung không người nên muốn ức hiếp nhục nhã Ngưu mỗ đúng không?

Đi đến trước sơn môn, thủ hạ Phương Ngạo Lâm báo với thủ vệ sơn môn, thuận tiện âm thầm truyền âm.

Diêm Tu cũng không thèm khách sáo, chuyển báo toàn bộ nội dung lời nói của Miêu Nghị cho đám canh cửa sơn môn kia.

Tiếp đó, đám người Phương Ngạo Lâm tất nhiên là không đi được, phải đứng chung một chỗ với Miêu Nghị chờ đợi, không biết tâm trạng hiện tại thế nào, nhưng lại lấy ra linh tinh, liên lạc với người nào đó.

Mà trong tay áo Miêu Nghị cũng có linh tinh, để người điều tra Phương Ngạo Lâm một phen.

Lần này không đợi quá lâu, người từ trên núi xuống, đến chỗ đám người Miêu Nghị chắp tay nhận lỗi:

- Thực sự rất có lỗi, làm phiền hai vị Đô Thống đợi lâu, mời vào trong!

- Xem ra mặt mũi của Phương huynh cũng thật lớn đó! Cùng đi đi!

Miêu Nghị cười lạnh.

Mọi người cuối cùng cũng đi vào trong sơn môn, nhưng vừa lên đỉnh núi thì lại bị bỏ lại trong sân đãi khách, lấy lý do Cầm phi có việc triệu kiến, tạm thời Vương Trác không thể thoát thân được.

Trên thực tế thì Vương Trác đang đi tới đi lui trong nội viện, không ngừng lo lắng, chờ đợi cao thủ Đông quân đến đây, cấp trên bảo hắn phải trấn an Ngưu Hữu Đức trước, hắn đành phải nghĩ cách kéo dài thời gian.

Cho tới bây giờ mà Miêu Nghị vẫn không biết Vương Trác đang cố ý kéo dài thời gian thì sống uổng phí rồi, chẳng qua là Miêu Nghị không hiểu vì sao Vương Trác lại làm như vậy.

Đúng lúc này, Hoàng Phủ Quân Nhu đưa tin thông báo, mẫu thân nàng bảo hắn phải cẩn thận, bà phát hiện một số lượng lớn Đông quân đang kéo tới đây, đồng thời cũng có không ít cao thủ Đông quân có động thái dị thường, không rõ hướng đi cụ thể, nhưng kết hợp với động tĩnh của đám nhân mã kia, ắt hẳn cũng sẽ đến đây.

Bên Thiên Cung cũng hạ lệnh cho Quần Anh Hội chú ý hướng đi của Đông quân, nếu không thì e rằng Hoàng Phủ Đoan Dung cũng không nắm bắt tin tức kịp thời, Hoàng Phủ Đoan Dung không dám lệnh cho người Quần Anh Hội chú ý hướng đi của Đông quân, nếu phát ra mệnh lệnh thế này sẽ dẫn đến hoài nghi của nhiều người.

Miêu Nghị nghe xong liền cảm thấy kinh hãi, cuối cùng cũng phát giác được Vương Trác kéo dài thời gian, nếu Vương Trác lo lắng hắn ra tay, thì hắn cũng lo lắng đội quân Doanh gia sẽ ra tay với hắn, chỉ một đám quân đội Canh Tử Vực không đáng sợ, đáng sợ là đám cao thủ và đại quân Đông quân kéo đến kia kia, bọn họ đủ khiến cho Miêu Nghị hắn cảm thấy kiêng kỵ, nếu dùng quân đội U Minh đến đây liều mạng thì chẳng phải là tìm kích thích sao, xem như nếu bản thân hắn có thể chạy thoát thì quân đội U Minh cũng bị tổn thất nghiêm trọng.

Cộng với tình hình trước mắt, xem như là gặp được Vương Trác, đối phương phòng bị như thế, phỏng chừng cũng chẳng tìm hiểu được thực hư thể nào.

- Đi thôi!

Miêu Nghị dứt khoát gọi Thanh Nguyệt và Diêm Tu rời khỏi, đồng thời lệnh cho hai người chuẩn bị đột phá vòng vây nếu có vấn đề bất trắc gì, hắn lo lắng đám người Doanh gia sẽ bao vây hắn, vì thế cũng lệnh cho quân đội bên ngoài nhanh chóng chuẩn bị tiếp ứng kịp lúc.

Sau khi rời khỏi sân khách, Miêu Nghị quét mắt về phía đám người Phương Ngạo Lâm.

Trên đường đi không có bất kỳ trở ngại gì, ba người rời khỏi vô cùng thuận lợi.

Vương Trác đang ở nội viện trên núi cảm thấy kỳ lạ, không biết vì sao Miêu Nghị đột nhiên rời đi.

Sau khi xác nhận là đám người Miêu Nghị đã thực sự rời đi, lúc này Vương Trác mới vội vàng mời Phương Ngạo Lâm gặp mặt, đồng thời cũng hỏi nguyên nhân Miêu Nghị rời đi.

- Đi rồi à?

Ai ngờ Phương Ngạo Lâm cũng cảm thấy kỳ lạ, hắn còn tưởng Miêu Nghị tới đây để gặp Vương Trác chứ.

Miêu Nghị tức tốc gặp mặt đội quân tiếp ứng, sau đó ngay tức khắc rời khỏi, bay thật nhanh ở trong tinh không, sau đó nhận được tin tức từ Hoàng Phủ Quân Nhi, chính là tin tức có quan hệ với Phương Ngạo Lâm, vốn Hoàng Phủ Đoan Dung chưởng quản tất cả các cửa hàng của Quần Anh Hội trong thiên hạ, tin tức tình báo nào cũng phải qua tay nàng trước tiên, trước đó nàng vốn đã biết tình huống đại khái của Phương Ngạo Lâm rồi, vì thế nàng có thể nắm bắt tin tức mà không kinh động bất kỳ ai.

Lúc này Miêu Nghị mới biết Phương Ngạo Lâm chính là người đã giết trượng phu Nghiêm Tố, nếu không phải Hoàng Phủ Quân Nhu nhắc lại, suýt chút nữa thì hắn đã quên Nghiêm Tố là ai rồi. Về phần có lời đồn Nghiêm Tố đang ôm đùi Phương Ngạo Lâm, tin tức trong tay Hoàng Phủ Đoan Dung cũng không thể xác nhận rõ ràng, nàng không dám duỗi tay quá dài vào Quần Anh Hội, nhưng lại khẳng định rất có khả năng này, bởi vì Đô Thống Canh Tử Vực đời trước là bạn bè của Phương Ngạo Lâm, việc điều Nghiêm Tố về đây hẳn là có liên quan đến Phương Ngạo Lâm rồi.

Nghiêm Tố ở Canh Tử Vực? Miêu Nghị hơi ngạc nhiên, nói cách khác trước đó bản thân hắn thiếu chút nữa là gặp nàng ta rồi?

Hắn không cần Quần Anh Hội xác nhận tin tức này, chính hắn cũng có thể xác nhận quan hệ giữa Phương Ngạo Lâm và Nghiêm Tố, rốt cuộc cũng hiểu nguyên nhân vì sao Phương Ngạo Lâm đến đó, đúng là tình cũ khó bỏ mà!

- Diêm Tu!

Sau một lúc suy tư, đám người đang bay nhanh trong tinh không, Miêu Nghị quay sang Diêm Tu, dặn dò bí mật:

- Ngươi mang theo mấy ngươi, mai phục trên đường đi giữa Canh Tử Vực và Ất Thân Vực, một khi phát hiện đám người Phương Ngạo Lâm đi qua, cần phải bắt chúng lại, bắt sống, không được để lộ bất kỳ sơ hở nào ra ngoài!

Miêu Nghị chọn thêm năm tên tu sĩ Hóa Liên tương đối đáng giá tín nhiệm đi theo Diêm Tu rời khỏi đội ngũ, còn Miêu Nghị thì phô bày toàn bộ nhân mã của mình ra, mang theo tám vạn quân U Minh nổi trống khua chiên lui về, che giấu hành động kế tiếp của Diêm Tu!

-----o0o-----

Chương 3054: Chiêu Hồn Phiên (1)


Chương 3054: Chiêu Hồn Phiên (1)

Dịch: HaoNhien
Nguồn: Vipvandan

Bên ngoài cửa ra vào tinh môn đã được khống chế hoàn toàn, hơn nghìn Thiên Binh Thiên Tướng trơ mắt nhìn một đám quân đội đi qua, tất cả mọi người hầu như đều mặc giáp đen, pháp tướng trên mi tâm phần lớn đều là cảnh giới Thái Liên, không ai cản trở, cấp trên cũng ra lệnh cho đi. không nên phát sinh xung đột.

Tám vạn người rút khỏi Canh Tử Vực, người đầu tiên biết được tin tức chính là Đô Thống Canh Tử Vực Vương Trác.

- Có đúng là tám vạn người không?

Sau khi nhận được tin tức, Vương Trác hỏi lại lần nữa để xác nhận.

Phó Đô Thống dưới trướng hắn nói lại lần nữa:

- Đại nhân, không sai đâu, người của chúng ta đều thấy.

Vương Trác hít một hơi thật sâu, quả thực tên kia dám dẫn người đến đây! Mười vạn quân U Minh đã dẫn theo tám vạn, hắn định làm gì đây? Đến nhà Vương Trác chúc mừng thăng chức mà mang nhiều người đến thế để làm gì? Hiện tại hắn đã khẳng định lúc trước Miêu Nghị đi vào muốn ra tay với hắn rồi.

Lúc ấy nếu tám vạn quân tấn công trực diện vào Phủ Đô Thống, quân chi viện chưa tới kịp, hắn cũng không dám tưởng tượng hậu quả thế nào.

Kẻ điên! Trong lòng Vương Trác mắng thầm, cảm giác cả người đổ đầy mồ hôi lạnh, may mắn hắn đã nhanh chóng cầu viện, đồng thời hắn cũng có cảm giác trút được gánh nặng, rời đi là tốt rồi!

Ngay lập tức hắn quy công cho lực ảnh hưởng của thế lực sau lưng mình, cho rằng Thiên Tẫn Cung đã ra lệnh cho Miêu Nghị rồi, hắn cũng không nhận ra Miêu Nghị bị áp lực cực mạnh của Đông quân ép lui, nếu quả thực sợ hãi thì Miêu Nghị cũng không tới đây rồi.

Người ở sau lưng hắn cũng cho rằng Thiên Tẫn Cung đã dừng tay, có chút thỏa mãn với tư cách gia chủ của Hạ Hầu Lệnh.

- Rút lui? Thiên Ông Phủ, Cấm Viên, Hạ Hầu Lệnh vừa nghe tin này đã vô cùng ngạc nhiên, hắn cũng hoài nghi là Hạ Hầu Thừa Vũ đã dừng tay rồi.

Vệ Xu nói:

- Bây giờ còn chưa xác định được có phải rút lui thật không, thế nhưng Ngưu Hữu Đức thực sự đã dẫn đội quân của mình cách xa Canh Tử Vực rồi.

Thiên Cung, trong Tinh Thần Điện, Thanh Chủ nhận được tin tức cũng cảm thấy kinh ngạc, cái gì cũng không làm, dường như không giống lắm với phong cách thường ngày của Ngưu Hữu Đức. Hắn không khỏi nhíu mày nói thầm:

- Chẳng lẽ Thừa Vũ dừng tay rồi? Nhưng lại không giống với tính cách của Thừa Vũ, chẳng lẽ bị Hạ Hầu gia áp lực? Nếu quả thực như vậy, cuối cùng thì Hạ Hầu gia đang suy nghĩ cái gì trong đầu? Thực sự là càng ngày càng làm cho người khác không đoán ra.

Hắn quay đầu lại hỏi lần nữa:

- Có xác thực là đã rút lui chưa?

Thượng Quan Thanh trả lời:

- Nhìn xem thì quả thực là đang rút lui, hướng đi cho thấy rõ ràng là đang trở về U Minh Chia Địa.

Doanh Thiên Vương Phủ, Doanh Cửu Quang đang chắp tay đi qua đi lại, sau khi Tả Nhi buông linh tinh liền chủ động hỏi:

- Tình hình sao rồi?

Tả Nhi:

- Vương gia, có thể xác nhận, đám nhân mã đó đã rời khỏi khu vực trực thuộc Đông quân.

Sắc mặt Doanh Cửu Quang lập tức tối sầm:

- Tiểu tặc đáng giận!

Hắn cảm giác mình bị chơi xỏ, chạy đến đó gây náo loạn gà bay chó sủa, đợi đến lúc hắn cấp tốc điều động đội ngũ đến trợ giúp thì Ngưu Hữu Đức lại gióng trống khua chiêng trở về, không phải đùa bỡn hắn thì chính là cái gì? Động tĩnh lớn như thế không thể giấu diếm được người khác, đợi đến khi tin tức này truyền ra ngoài, nhất định sẽ rước lấy đống cười chê của đám người kia, cười hắn đường đường là Thiên Vương mà bị Ngưu Hữu Đức dắt mũi.

Tả Nhi hiểu rõ tâm trạng của hắn, thanh âm nhẹ nhàng hỏi:

- Đại gia mang đám tân binh đến có thể rút về được chưa?

Hạo Thiên Vương Phủ, tại một đình viện lẻ loi trơ trọi trên sườn núi, giữa thảm cỏ xanh mướt, Hạo Đức Phương lặng yên nghe Tô Vận báo cáo, sau đó kinh ngạc hỏi lại:

- Vậy mà có chuyện như thế sao?

Tô Vận:

- Thực sự rất kỳ lạ, hiện tại có thể khẳng định việc Thiên Tử bị giáng chức có liên quan đến Cầm phi, rất có thể không phải Hạ Hầu gia ra mặt mà Ngưu Hữu Đức là người đầu tiên nhảy ra ngoài, không biết tình huống cụ thể thế nào.

Sau khi im lặng một lúc lâu, Hạo Đức Phương mới cười ha hả:

- Không biết Hạ Hầu Lệnh bố cục cố ý làm nhục Doanh Cửu Quang, hay là Ngưu Hữu Đức tự mình đùa bỡn Doanh Cửu Quang nữa, e rằng thể diện của Doanh Cửu Quang mất hết rồi.

Khấu Thiên Vương Phủ, bên ngoài cánh rừng, đôi chủ tớ đều đang đi dạo trên con đường nhỏ giữa sườn núi, sau khi Đường Hạc Niên bẩm báo chi tiết, hắn cười khổ nói:

- Cũng không biết là bị Hạ Hầu gia biến thành thanh đao để bọn họ sai khiến, hay là muốn đối chọi với Doanh gia nữa.

Khấu Lăng hư trầm mặc, sau đó thở dài thật khẽ:

- Lần này không có ân oán cá nhân, cũng không phải là chuyện gia đình, dám đùa giỡn Đông quân như vậy, chí ít thì trong mắt Doanh Cửu Quang là thế, lúc đấy hắn đã thực sự đắc tội với Doanh Cửu Quang rồi, đúng là người trẻ tuổi không biết trời cao đất rộng là gì!

Tất cả mọi người đều nhìn chăm chăm vào tám vạn quân U Minh trở về U Minh Chi Địa cực kỳ thuận lợi, khiến ai ai cũng cảm thấy quái dị.

Hạ Hầu Thừa Vũ luôn chú ý kết quả chiến đấu, vừa nghe thấy không có bất kỳ chuyện gì xảy ra thì nhanh chóng nhảy dựng, lập tức lấy linh tinh trách móc chất vấn Miêu Nghị, hỏi đã xảy ra chuyện gì? Miêu Nghị đành phải trấn an, biện hộ rằng tình huống có biến chuyển không lường trước được, hắn có kế hoạch khác, hao phí nước bọt miệng lưỡi cả buổi trời mới trấn an được nàng ta, hắn phát hiện người phụ nữ này chính là người có thù tất báo, chừng nào gia đình Cầm phi không chết, nàng sẽ không cam lòng.

Trong tinh không mênh mông, sáu bóng người đáp xuống một tinh thể phủ đầy bụi mù, tràn ngập tử khí, đến khi dịch dung xong, Diêm Tu truyền âm với năm người kia:

- Năm ngươi các người đi về trước phục mệnh với đại nhân, chuyện lân này không được để lộ bất kỳ tin tức gì, chú ý cẩn thận trên đường đi, không được để lộ thân phận.

Hai bên không nói nhảm quá nhiều, tách nhau ra cực kỳ gọn gàng dứt khoát.

Đưa mắt nhìn năm người rời đi, Diêm Tu nhanh chóng liên hệ với Miêu Nghị, báo rằng đã giải quyết sự việc vô cùng thỏa đáng.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net