LXI ( Chương 3001-3050 )

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 3005: Hồ Dù chết, uy phong vẫn còn (1)

Dịch: HaoNhien
Nguồn: Vipvandan

- Vâng!

Đường Hạc Niên cúi đầu trả lời, lại ngẩng đầu hỏi:

- Chỉ sợ việc này có gài bẫy, có lẽ Thanh Chủ nói tin tức này cho Chiến Như Ý nghe chưa hẳn đã là thật.

Khấu Lăng Hư trầm mặc nói:

- Từ tình hình trước mắt của Hạ Hầu gia mà nói, dường như cũng chỉ có cách giải thích này là có thể thích hợp thôi. Doanh Cửu Quang bên đó cũng lo lắng có bẫy, ý tứ của hắn là, do mấy lão gia hỏa chúng ta đi thăm hỏi một chút, đích thân gặp mặt Hạ Hầu Thác tự nhiên sẽ biết là thật hay giả.

Khấu Tranh vội vàng nói:

- Không được, ngộ nhỡ là Thanh Chủ và Hạ Hầu Thác liên thủ với nhau bày chuyện, phụ thân đi chẳng phải sẽ nguy hiểm sao? Con nguyện thay phụ thân đi trước thăm dò.

Khấu Lăng Hư khoát tay một cái, nói:

- Con đi cũng vô dụng thôi, con vẫn chưa đủ tư cách đó, con đi chưa chắc đã có thể thấy được Hạ Hầu Thác, Hạ Hầu Lệnh có thể đuổi con đi, lẽ nào con còn có thể xông vào hay sao? Cho dù con có thể thấy được cũng chỉ có thể nhìn từ xa, căn bản không có cách nào tiếp xúc được với Hạ Hầu Thác, chỉ có mấy người chúng ta đích thân đi mới có thể tiếp xúc được để kiểm tra thật giả.

Khấu Tranh lo lắng nói:

- Nhưng việc này quá nguy hiểm.

Khấu Lăng Hư đi đến cửa nhìn ra xa, nói:

- Con yên tâm, mấy người bọn ta sẽ không cùng nhau đến cùng một lúc, luân phiên nhau đi, ba nhà khác chuẩn bị tiếp ứng, nghĩ rằng Thanh Chủ và Hạ Hầu Thác cũng không dám làm càn!

Thiên Ông phủ đệ, Doanh Cửu Quang là người đầu tiên đến, trước khi đến một chút phong thanh cũng không có, đến khi đến cửa lớn của Hạ Hầu gia rồi, Hạ Hầu gia mới biết được tin tức.

Hạ Hầu Lệnh đích thân ra ngoài nghênh tiếp, nói:

- Doanh Thiên Vương đích thân pháp giá tới đây, vì sao không nhắn nhủ trước một tiếng. Lệnh không tiếp đón từ xa được, mong rằng Thiên Vương thứ tội.

Doanh Cửu Quang ở đó lắc đầu, nói:

- Hiền điệt, bản vương cũng là đột nhiên nghe nói có tin tức không ổn, nhất thời lòng nóng như lửa đốt cứ như vậy chạy đến xác minh, trước tình hình cấp thiết quên không chuẩn bị mạo muội tới thăm, mong đừng trách.

Hạ Hầu Lệnh âm thầm khinh bỉ, người có thân phận như ngươi đi ra còn có thể quên không chuẩn bị sao? Cấp dưới ngươi nuôi nhiều như vậy là để ăn cơm khô sao? Đương nhiên, hắn tự nhiên cũng hiểu rõ mục đích đối phương đến đây là gì, vội vàng đưa tay ra tương thỉnh nói:

- Thiên Vương, mời vào bên trong!

Doanh Cửu Quang lại bắt lấy cổ tay hắn, cùng đi vào bên trong, thần tình ngưng trọng nói:

- Nghe nói Thiên Ông đại hạn đến rồi, là thật sao?

Tin tức của Hạ Hầu gia cho tới bây giờ vẫn được phong tỏa rất nghiêm mật, Hạ Hầu Lệnh không biết ông ta nghe ở đâu được tin tức này, có điều ít nhiều cũng có chút phán đoán, trước đây lúc phong tỏa tin tức vẫn chưa thất người đến, Thanh Chủ bên đó đến rồi sau khi rời đi vị này liền biết được tin tức, mười phần có tám chín phần là Thiên Cung bên đó để lộ tin tức.

"Haiz!" Hạ Hầu Lệnh gật đầu một cái.

- Sao lại như vậy chứ?

- Doanh Cửu Quang bày ra bộ dạng đau khổ ôm đầu, lôi kéo Hạ Hầu Lệnh, nói:

- Nhanh nhanh nhanh, nhanh đưa bản Vương đi gặp phụ thân ngươi!

Gặp phải loại vô lại đùa bỡ lưu manh này, Hạ Hầu Lệnh có chút không nói lên lời, giống như nơi này là trong nhà của đối phương, hắn gần như là bị Doanh Cửu Quang trực tiếp kéo vào cấm viên.

- Lão ca ca, tiểu đệ đến thăm huynh đây.

Vào đến tẩm điện, thấy Hạ Hầu Thác đang ngồi xếp bằng trên giường thần tình uể oải, Doanh Cửu Quang lập tức lên tiếng bi thương, bày ra bộ dạng hận bản thân mình đã tới chậm.

- Doanh Thiên Vương đến rồi.

Hạ Hầu Thác hơi mỉm cười, đang muốn hoàn lễ, ai biết Doanh Cửu Quang lập tức bước vội đến, hai tay đỡ lấy ông ta, rất cung kính để ông ta an toạ tịnh dưỡng, thuận tay cũng bắt mạch tượng của Hạ Hầu Thác, thi pháp kiểm tra, nói:

- Nghe được tin tức, tiểu đệ quả thực là khó mà tin được!

Bộ dạng quan tâm đến thân thể của Hạ Hầu Thác, giúp ông ta xem bệnh.

Hạ Hầu Lệnh đứng ở bên cạnh mắng thầm, có đủ vô sỉ rồi đây!

- Đây... đây... Lẽ nào là thật sao?

Sau khi xem mạch của Hạ Hầu Thác, Doanh Cửu Quang vẻ mặt kinh ngạc khó mà tin được.

- Không không mà đến, không không mà đi, là chuyện thường tình của con người.

Hạ Hầu Thác cười nhạt một cái, rồi lại nói:

- Có chuyện còn cần Thiên Vương giúp đỡ.

Doanh Cửu Quang vỗ ngực đảm bảo, nói:

- Lão ca ca cứ việc nói, chỉ cần là tiểu đệ có thể làm được, quyết không hai lời!

Hạ Hầu Thác chỉ Hạ Hầu Lệnh bên đó nói:

- Thân thể ta ngày càng yếu dần, khó có thể làm chủ sự được lão nhị đã kế thừa địa vị gia chủ của Hạ Hầu gia. Bệ hạ cũng đồng ý để nó kế tục tước vị Thiên Ông, nhưng ta sợ ta không nhìn được đến ngày đó, lo lắng việc này sẽ xảy ra biến cố gì đó, việc kế tục tước vị, vẫn mong Thiên Vương ở trên triều đường tận lực tương trợ!

Doanh Cửu Quang vỗ cánh tay của Hạ Hầu Thác, vạn phần chắc chắn bảo đảm, nói:

- Lão ca ca cứ yên tâm trong lòng, việc này cho dù huyết tiền tam thước cũng chắc chắn gắng sức đến cùng, tuyệt không hà hồ!

- Đa tạ!

- Lão ca ca nói lời khách khí rồi.

Doanh Cửu Quang đương nhiên không thể ở lại đây lâu, quá nguy hiểm!

Cuối cùng vẫn cáo từ, lại liên tục xin Hạ Hầu Thác giữ gìn sức khỏe là không tránh được, trước khi đi còn để lại lễ vật quý trọng để hỏi thăm. Sau khi ông ta trở về, Khấu Lăng Hư lại đến, Tứ đại Thiên Vương có thể nói là thay phiên nhau đến hỏi thăm.

Quan trọng là Doanh Cửa Quang xác nhận được thọ hạn của Hạ Hầu Thác thật sự là đã đến rồi, Khấu Lăng Hư cũng không dám tin hoàn toàn, vẫn phải đích thân đến kiểm tra mới yên tâm.

Khấu Lăng Hư như thế, Hạo Đức Phương và Quảng Lệnh Công cũng như vậy, cho dù là người cuối cùng nghe ba nhà đều nói vậy cũng không dám tin tưởng, sự việc này mấy vị đó sao có thể nghe lời đồn thổi là có thể cho qua chuyện, cần phải xác nhận rõ ràng mới được.

-----o0o-----

Chương 3006: Hổ dù chết, uy phong vẫn còn (2)


Chương 3006: Hổ dù chết, uy phong vẫn còn (2)

Dịch: HaoNhien
Nguồn: Vipvandan

Sau đó, từng người đều cực kỳ quan tâm giúp đỡ Hạ Hầu Thác kiểm tra bệnh tình. Hạ Hầu Lệnh ở bên cạnh coi như là được mở mang kiếm thức về sự vô sỉ của những vị gọi là Thiên Vương này, bình thường mỗi người đều nhìn như nhân khuôn nhân dạng khí thế phi phàm đoan chính, bây giờ mới hiểu rõ bất cứ người nào cũng có thể đưa lên sân khấu để biểu diễn.

Hạ Hầu Thác cũng đem việc Hạ Hầu Lệnh kế thừa tước vị nhờ cậy mấy người này, Tứ đại Thiên Vương không một người nào từ chối, gần như mỗi người đều vỗ ngực đảm bảo, chỉ thiếp mỗi lập lời thề thôi. Đối với Tứ đại Thiên Vương mà nói, loại thuận nước đẩy thuyền này không đưa là không đưa. Hạ Hầu Lệnh có thể kế thừa tước vị Thiên Ông hay không thật sự không có ảnh hưởng đến đại thế, trước tình hình này, thể diện của Hạ Hầu Thác mọi người cũng quả thực là phải cho.

Hạ Hầu Lệnh vừa tiếp nhận Hạ Hầu gia, việc trong tay cũng nhiều, nhưng mấy vị này đến rồi hắn vẫn không thể không tiếp khách, cuối cùng sau khi đuổi được mấy vị này đi. Hạ Hầu Lệnh vội vàng đem việc trong nhà sắp xếp một lượt.

Đợi đến lúc hắn đến thăm phụ thân một lần nữa, phát hiện phụ thân đã từ trong nhà đi ra rồi, đi đến chỗ cây đại thụ yêu thích nhất, nằm trên ghế dựa trên người đang đắp một cái chăn mỏng, Hạ Hầu Thừa Vũ đang ở bên cạnh nói chuyện, đích thân bóc đồ ăn đút vào trong miệng của Hạ Hầu Thác.

Hạ Hầu Thác hí mắt gần như rất hưởng thụ loại tư vị này. Vệ Khu khoanh tay lặng lẽ đứng ở bên cạnh.

- Nương nương.

Hạ Hầu Lệnh bước lên hành lễ.

- Nhị thúc!

Hạ Hầu Thừa Vũ viền mắt phiếm hồng vội vàng đứng lên cúi đầu ra hiệu một chút rồi mới ngồi xuống, đối với Hạ Hầu Lệnh hiện tại nàng ta cũng không dám khinh thường, vị này đã là chủ nhân mới của Hạ Hầu gia, sau này nàng còn có rất nhiều chỗ cần phải dựa vào.

- Phụ thân!

Hạ Hầu Lệnh lại hành lễ với Hạ Hầu Thác.

Hạ Hầu Thác không để ý đến hắn, ánh mắt nhìn chằm chằm trên người Hạ Hầu Thừa Vũ đang buồn bã cúi đầu, trong miệng vẫn đang nhai đồ Hạ Hầu Thừa Vũ vừa bỏ vào, sau khi nuốt đồ ăn trong miệng xuống, bỗng nhiên chậm rãi đưa tay lên, tỏ ý bảo Hạ Hầu Thừa Vũ đưa đầu tới, đưa tay lên nhẹ nhàng vuốt lên sau gáy nàng, than nhẹ một tiếng:

- Nha đầu, mấy năm nay ủy khuất cho con rồi.

Nghe được gia gia nói ra lời này, thật sự là xúc động tron lòng, Hạ Hầu Thừa Vũ nhất thời tâm tình mất khống chế, thuận thế quỳ xuống trước ngực Hạ Hầu Thác gào khóc, tâm tình nín nhịn những năm qua đều phát tiết ra hết, khóc đến mức tê tâm liệt phế, ở đó không ngừng nghẹn ngào nói:

- Gia gia, Thừa Vũ không nỡ xa người, trước đây đều là do Thừa Vũ không tốt, là Thừa Vũ khiến người tức giận, Thừa Vũ không muốn người chết.

- Nha đầu ngốc, gia gia sống nhiều năm như vậy rồi còn chưa từng thấy có người nào có thể không chết, chỉ là vấn đề sống dài hay sống ngắn, kiếp nạn đến ai cũng không thoát được.

Hạ Hầu Thác khẽ vỗ sau lưng nàng, an ủi nói:

- Nha đầu à, đừng khóc nữa, đừng khóc nữa! Ngẩng đầu lên, gia gia có lời muốn nói với con.

Hạ Hầu Thừa Vũ ngẩng đầu lên lau nước mắt nghẹn ngào.

Hạ Hầu Thác nói:

- Gia gia đã từng nói với với con, hôm nay lại nói với con một lần nữa, nhớ kỹ! Chỉ cần Hạ Hầu gia không ngã, con sẽ không có chuyện gì, nghe rõ chưa?

Hạ Hầu Thừa Vũ nghẹn ngào liên tục gật đầu.

- Tôn nữ rõ rồi.

Nhìn tâm tình đó của nàng ta cũng không biết có phải thật sự nghe vào hay không, Hạ Hầu Thác cũng không dài dòng với nàng ta, phất tay một cái, nói:

- Ta và nhị thúc của con có chuyện cần bàn, đi đi!

Hạ Hầu Thừa Vũ cũng không dám làm phiền họ bàn chính sự, chỉ đành cáo lui.

Không có người khác, Hạ Hầu Lệnh do dự một lát nói:

- Mấy vị đó chạy đến thăm hỏi phụ thân sợ là không được yên lòng.

Hạ Hầu Thác hừ lạnh một tiếng, nói:

- Chút tâm tư kia của bọn họ người qua đường đều biết sao nào, con sợ rồi ư?

Hạ Hầu Lệnh lại do dự, cuối cùng thẳng thắn nói:

- Cũng không phải là con sợ, chỉ là trong nhà hiện nay có rất nhiều tình hình con vẫn chưa biết rõ, sợ ứng phó không chu toàn.

Hạ Hầu Thác nói:

- Ta vẫn chưa chết đâu, không có ai dám động đến con. Cho dù ta chết rồi, trong một thời kỳ nhất định, bọn họ cũng không dám kinh cử vọng động, có đủ thời gian cho con chuẩn bị thật tốt.

Hạ Hầu Lệnh nói:

- Chọ dù bọn họ cũng biết điểm này, sẽ không cho con chuẩn bị đầy đủ.

Hạ Hầu Thác nhắm mắt nói:

- Nghĩ nhiều rồi, hổ dù chết, uy phong vẫn còn!

Thấy ông ta có sức lực như vậy, trong lòng Hạ Hầu Lệnh cũng có lòng tin.

Sau khi hai người nói chuyện một hồi, Hạ Hầu Lệnh cáo lui, đi được mấy bước, bỗng nghe phụ thân gọi lớn.

- Lão nhị!

Hạ Hầu Lệnh dừng bước quay đầu xoay người lại, chỉ thấy Hạ Hầu Thác mắt hé như đường chỉ chăm chú nhìn hắn, nói:

- Đồng ý với ta một chuyện.

Hạ Hầu Lệnh vội vàng quay lại nghe lệnh:

- Con nghe.

Hạ Hầu Thác từ từ nói:

- Bất kể sau này có xảy ra biến cố gì, bất kể sau này Thừa Vũ nha đầu đó làm chuyện gì, người của Hạ Hầu gia nhất định phải nhớ kỹ một điểm, nhất định phải tận lực bảo toàn tính mạng của nó, thực sự không được nhận nó về nhà, tìm một nơi có hoàn cảnh tốt thu xếp cho nó, dùng lễ để hậu đãi, bảo vệ nó sống thọ và chết tại nhà! Con có thể làm được không?

Hạ Hầu Lệnh sửng sốt một chút, sau đó nghiêm mặt nói:

- Việc này con trai chắc chắn ghi nhớ trong lòng.

Hạ Hầu Thác thản nhiên nói:

- Còn có chuyện này, những thiếp thất đó của ta, sau khi ta chết, có con trai con gái thì để bọn họ đi theo con trai con gái đi, không có con trai con gái thì để bọn họ đi theo ta, việc này Vệ Khu sẽ xử lý, sẽ không để con phải gánh vác tội danh gì.

Đây không thể nghi ngờ là muốn để mấy trăm người bồi táng cùng, Hạ Hầu Lệnh cả kinh không ít, nhìn thấy thần sắc bình tĩnh của Vệ Khu áp xuống lời muốn hỏi, gật đầu trả lời:

- Vâng!

- Ừ! Đi đi.

Hạ Hầu Thác lại nhẠmắt.

Hạ Hầu Lệnh khom người cáo lui, sau khi đi xa rồi lại không nhịn được mà quay đầu nhìn lại.

Hắn không biết có phải cảm giác của mình sai hay không, tinh thần của phụ thân hình như tốt hơn một chút so với lúc ở trong phòng, ở trong phòng lúc nói chuyện thật sự là có vẻ bệnh, mà lúc này mặc dù cũng là có vẻ bệnh, nhưng hắn lại cảm thấy được trên người phụ thân có một luồng khí thế ngầm mà không lộ.

-----o0o-----

Chương 3007: Bay đi như khói (1)


Chương 3007: Bay đi như khói (1)

Dịch: HaoNhien
Nguồn: Vipvandan

Quỷ thị, Tín Nghĩa Các.

Ngoài cửa sổ, thuyền đến thuyền đi, thuyền lướt qua, đèn trên thuyền khiến cho mặt hồ gợn sóng sáng mập mờ, sau khi thuyền đi qua lại rơi vào tối tăm, đội thuyền ở phía xa xa trong màn đêm giống như những con đom đóm.

Cảnh đêm trong bóng tối, bao nhiêu năm rồi chưa hề thay đỗi.

Tất cả những thứ có thể chiếu sáng trong phòng đều bị che kín, Tào Mãn chìm đắm trong bóng đêm, đứng ở trước cửa sổ, nhìn ngọn đèn phía xa, tựa như cuộc đời của hắn, mãi mãi chỉ có thể trốn ở trong bóng đêm nhìn ra ánh sáng bên ngoài.

Thời khắc này, hắn lại nhìn đến ngây dại, thần tình bối rối, trong mắt không biết từ lúc nào đã nước mắt lưng tròng, cuối cùng hóa thành hai giọt nước mắt nóng hổi, lăn xuống theo gò má, ẩn giấu tiếng khóc nức nở:

- Phụ thân...

Thất Tuyệt vẫn lẳng lặng đứng bên cạnh chầm chậm ngẩng đầu lên, từ trong thanh âm này hắn nghe ra được yêu hận đan xen nhau.

- Đông gia, xin hãy nén bi thương...

Thất Tuyệt khuyên nhủ, trên tay cầm hai chiếc tinh linh, nhẹ nhàng đưa đến trước mặt hắn, nói tiếp:

- Đông gia, đây là tinh linh gia chủ phái người đưa đến, gia chủ hi vọng có thể cùng người tạo lập quan hệ trực tiếp.

- Gia chủ?

Tào Mãn ngửa mặt lên trời nhắm chặt mắt, hai giọt nước mắt lại một lần nữa lăn dài, nói:

- Hắn dựa vào cái gì mà làm gia chủ? Là bởi vì lão đại không còn nữa, hắn theo thứ tự ở phía sau ư? Lẽ nào thứ này cũng có phân biệt đối xử ư? Hắn vì Hạ Hầu gia lập được công lao gì ư? Lẽ nào là bởi vì hắn có thể thấy ánh sáng còn những người khác như chúng ta không thể thấy ánh sáng sao?

Thất Tuyệt có chút sợ hãi, nói:

- Đông gia, lời này đừng nói thêm nữa, nếu như truyền vào tay người ngoài e rằng sẽ bất lợi đối với đông gia!

Tào Mãn cúi đầu, chậm rãi lắc đầu nói:

- Ta không nói những thứ này có lợi với ta không? Một núi không thể có hai hổ, huống hồ trên núi của Hạ Hầu gia còn không biết có bao nhiêu con hổ, chỉ cần mấy người chúng ta vẫn còn, hắn có thể an tâm được sao?

Thất Tuyệt:

- Đông gia, huynh đệ thủ túc, tình uống có lẽ cũng không có gay go như người nghĩ.

Tào Mãn:

- Năm đó lúc lão gia tử thượng vị, là đối xử thế nào đối với huynh đệ thủ túc?

Thất Tuyệt nói:

- Lúc này không thể so với ngày xưa được, cũng không thể so với năm đó, năm đó huynh đệ của lão gia tử đều ở ngoài sáng, ai ai cũng có hi vọng, đương nhiên sẽ có tranh chấp, mà nhóm người Đông gia thực sự nắm quyền toàn là ở trong tối, đây có lẽ chính là chỗ anh minh của lão gia tử, nhóm người đông gia bắt đầu ẩn thân từ ngày đó, đã xác định là vô duyên với vị trí gia chủ.

Tào Mãn:

- Hắn làm gia chủ ta cũng không có bất kỳ oán hận gì, ta chỉ là không biết lão gia tử đang nghĩ như thế nào, Hạ Hầu Lệnh từ trước đến nay chưa từng thực sự một một mình đảm đương một phía, chẳng qua chỉ là nói như rồng leo, làm như mèo mửa thôi, hắn đảm nhiệm vị trí gia chủ có thể hiệu lệnh được người khác ư? Một khi mọi người có ý kiến, nguy cơ của Hạ Hầu gia liền tới rồi, phải đối diện với cục diện sụp đổ, chẳng lẽ lão gia tử sớm đã âm thầm giúp hắn nắm trong tay thế lực đủ để chống đỡ ư? Vậy vì sao cho tới bây giờ hắn mới liên hệ với ta?

Thất Tuyệt:

- Đông gia có nghi ngờ sao không tìm lão gia tử hỏi cho rõ?

Tào Mãn:

- Hỏi rồi, lão gia tử bảo ta làm tốt việc của ta, lão gia tử đến lúc này cũng không chịu để lộ chân tướng, đang lo lắng cái gì đây? Nếu đúng như lời ngươi nói, năm đó ẩn trong bóng tối bắt đầu từ ngày hôm đó, ta liền biết mình vô duyên với vị trí gia chủ, nhưng đã đến lúc này, vì sao ngay cả cho ta cơ hội gặp ông ấy một lần cũng không cho? Phụ thân bệnh tình nguy kịch, làm con trai mà tư cách đi thăm hỏi một chút cũng cũng không có

sao?

Thất Tuyệt lặng lẽ, không biết hắn đang nghĩ thế nào, nhưng biết tâm tình của hắn có chút không ổn định, nhìn tinh linh trong tay nói:

- Người gia chủ phái đến vẫn đang đợi, chuyện của tinh linh này trả lời thế nào?

Tào Mãn trầm mặc một lát, bỗng nhiên phất tay một cái, hạ pháp ấn lên hai chiếc tinh linh, thuận thế thu lại một chiếc tinh linh vào trong tay, dặn dò:

- Không nói cái mà có lòng hại người, nhưng không thể không có lòng đề phòng người, bây giờ cho dù hắn có tâm tư gì đó muốn động đến ta trước mắt mà nói vẫn còn chưa đến trình độ đó, hắn muốn khống chế bên này trước tiên sẽ phải thăm dò tình hình của ta bên này, sợ là sẽ bắt đầu hạ thủ với người bên cạnh ta trước, đối tượng thích hợp nhất chính là ngươi, sau này lúc ngươi ra ngoài nhất định phải cẩn thận, bên người nhất định phải mang theo cao thủ bảo vệ, đừng cho người khác có cơ hội! Nói với ngươi nhiều như vậy, là muốn ngươi hiểu rõ một việc, ngươi theo ta nhiều năm như vậy, cho dù đi nương nhờ hắn, cũng không thể trở thành tâm phúc của hắn được.

- Lão nô hiểu rõ.

Thất Tuyệt trả lời.

- Ha ha...

Tào Mãn bỗng nhiên lại cười thảm một tiếng, nếu hỏi hắn có cam tâm hay không, thì chắc chắn là hắn không cam tâm, thế nhưng hắn căn bản không rõ Hạ Hầu gia có bao nhiêu người đang tồn tại giống như hắn, cho dù hắn muốn móc nối cũng không thể nào hạ thủ được, không thể không phục lão gia tử năm đó sắp đặt anh minh như vậy, không lấy được sự ủng hộ của các thế lực khác cho dù có nghĩ cách cũng phí công, dựa vào thế lực một phương không thành được chuyện gì. à Hạ Hầu Lệnh lấy được sự ủng hộ của lão gia tử lại có thể dễ dàng biết rõ được gia sản của Hạ Hầu gia.

Thiên Ông phủ đệ, Vệ Khu bước nhanh rời khỏi cấm viên, đến trạch viện của Hạ Hầu Lệnh, trước mắt Hạ Hầu Thác vẫn trưa qua đời, Hạ Hầu Lệnh vẫn chưa có gan nhập chủ cấm viên.

Một nha hoàn nghênh đón hắn, trực tiếp dẫn hắn đến bên ngoài thư phòng của Hạ Hầu Lệnh, thông báo một tiếng:

- Lão gia, Vệ quản gia đến rồi.

- Vào đi!

Trong phòng truyền đến thanh âm của Hạ Hầu Lệnh.

Nha hoàn đưa tay ra thủ thể tương thỉnh rồi lui xuống, Vệ Khu đẩy cửa bước vào, kết quả vừa vào cửa liền không nhịn được khịt mũi một cái, ngửi thấy được mùi vị của máu tanh.

Đang lúc không có ai, Vệ Khu vừa đi vào trong phòng liền sửng sốt, nhìn thấy nơi phát sinh ra mùi máu tanh kia, quản gia trạch viện của Hạ Hầu Lệnh - Phó Đồng đang nằm trong vũng máu, hai mắt trợn to, tim bị xuyên qua, một thanh bảo kiếm còn dính máu bị ném ở trên bàn sách. Hạ Hầu Lệnh ngồi sau bàn nhìn hắn.

-----o0o-----

Chương 3008: Bay đi như khói (2)


Chương 3008: Bay đi như khói (2)

Dịch: HaoNhien
Nguồn: Vipvandan

Hai người trầm lặng một lát, Hạ Hầu Lệnh mới lên tiếng nói:

- Từ khi phụ thân ngươi bắt đầu đi theo gia gia ta, cho đến ngươi đi theo lão gia tử, Vệ Khu và Hạ Hầu gia là một thể, nhất vinh câu vinh, nhất tổn câu tổn, ánh mắt nhìn người của lão gia tử không thể nghi ngờ được, cho nên đối

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net