Phía Khuất

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


        Chào anh, người lạ đã từng quen, có lẽ lạ quá phải không anh.? Không biết em gọi anh như vậy có đúng không nữa...

Có lẽ trong hoàn cảnh này thì gọi vậy là tốt nhất.
          05/09/2014...
Dòng cảm xúc từ một người mới đăng :"Ngồi một mình ngắm trăng ... Đêm nay buồn.!"

Lạ nhỉ ? Sao ngắm trăng mà lại buồn vậy anh?

Có lẽ vì lúc đó là lúc sắp kết thúc một ngày, mọi người tạm gác công việc bộn bề của mình lại, đắm mình trong những suy nghĩ vu vơ, ngẫn ngơ, và rồi mới chợt nhận ra rằng mình vẫn còn đang cô đơn.

Cô đơn.?!.

Cô đơn là gì vậy anh, mà sao ai cũng có và cảm nhận được nó.?

Cô đơn có phải là yêu một người không yêu mình, thương một người không thương mình, quan tâm tới một người không thèm để ý gì đến mình và luôn coi họ là tất cả, hay là khi ở giữa chốn đông người nhộn nhịp mà trong thâm tâm ta cảm thấy trống rỗng, cũng có khi cô đơn lại là ngồi ở góc phòng nghe các bản nhạc Piano buồn không lời.

Khó quá phải không anh.?

Thật khó có thể biết được cô đơn là gì.?

Cùng là mặt trăng đó, cũng là khoảng khắc đó, và cũng chính tại chỗ đó, nhưng trong mỗi hoàn cảnh lại cho ta những cảm xúc riêng, những cảm xúc lạ và khác nhau, anh nhỉ.?

Nếu là trăng tròn thì trong lòng anh thấy nào.?

Bắt đầu một ngày mới, khi mặt trời nhô lên sau những tòa nhà cao ngút, ta lại lao vào công việc bận rộn, mệt mỏi và tạm thời quên đi những nỗi buồn, gác lại từng nỗi đau, để rồi tất cả...tất cả lại ùa về khi màn đêm buông xuống và ôm trọn lấy mọi thứ.

Anh ơi.! Em ghét ông mặt trời đi ngủ ghê đó anh.

Ông à, giá mà lúc nào ông cũng thức giấc, giá mà lúc nào ông cũng bừng sáng, giá mà lúc nào cũng là ban ngày để ai đó luôn thấy con vui vẻ, nỡ nụ cười đầy gượng ép, để rồi lúc ông ngủ con lại khóc cho riêng mình con.....

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net