Chương 40

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng
thấy thật kinh tởm khi hắn dùng khuôn mặt của Arthur để nhìn cô, cả ánh mắt yêu chiều kia hay giọng nói y hệt, suy cho cùng, Metatron bị tương tác cảm xúc với Arthur, cho nên Arthur yêu cô thế nào thì ông ta yêu cô hệt như thế, bên cạnh đó, việc có thể hiểu được thế nào là tình yêu là một việc khiến ông ta cực kì phấn khởi đến mức có thể sẵn sàng mang Belie lên ngai vàng cùng mình cai quản mọi thứ.
Belie có phải đối thủ của Luan không hay không thì vẫn chưa biết, thế nhưng Luan không phải là đối thủ của Metatron thì việc đó là dĩ nhiên. Việc Metatron có thể thoát khỏi phong ấn đã chứng tỏ 4 tổng lãnh thiên thần giữ chìa khóa đã bị giết rồi, điều đó có nghĩa bây giờ lực lượng mạnh nhất của thiên đàng chỉ còn lại Luan và 5 tổng lãnh còn lại, còn Belie, dưới trướng cô chưa kể hàng sa số quân lính thì đã có những thiên thần sa ngã kì cựu nhất, có bốn hoàng tử của địa ngục và 72 thành viên của hội đồng Hero’s Grave, những chiến binh mạnh nhất của địa ngục, cả bọn quỷ đã chết trong Zeta Aridanus, bọn thần chết, và giới thiên thần sa ngã cùng những Ikkaroid cuồng chiến nhất của Ildes, bây giờ lại có thêm cả Metatron, kết cục trận đấu này, thật sự không cần diễn ra vẫn biết rõ mười mươi, chỉ là chưa ai biết rõ thực sự Belie muốn gì, chỉ đơn giản là sát phạt thiên đàng hay còn một cái gì đó hơn nữa?
Thanh kiếm của Luan vung lên chém xuống cắt vụn tấm màn ánh sáng của Metatron, thế nhưng lập tức bị một cái phất tay của Metatron hất văng, với đôi cánh trắng và một quyển sách bay cạnh bên là vũ khí, vị đại thiên sứ ấy vốn là bất bại trong vũ trụ này một khi ngài đã quyết định can thiệp vào làm trái bản năng của ngài.
- Bắt đầu trận chiến thôi – Metatron lên tiếng mĩm cười với Belie, ánh mắt xanh ấy chỉ ánh lên một cái, quyển sách lật sang trang mới, thì toàn bộ nhân giới và các vùng không gian khác đã nằm dưới tầm kiểm soát của ngài, thậm chí là thiên đàng – Đã đến lúc những con tốt đáng thương chống lại người chơi cờ, những loài thụ tạo nhỏ bé đứng lên chống lại đấng sáng tạo.
Belie nhếch môi cười nhòa một cái, ba đôi cánh phất lên kéo cơ thể bay cao lên trời, lông vũ trắng và đen bay loạn, bầu trời lại tối mịt như thể quyền năng bóng tối ấy nuốt chửng cả mặt trời của Luan và của Metatron. Thực sự cho dù quyền năng của Belie có bằng Metatron hay không thì Meatron vẫn thiêng về sáng tạo và cứu độ hơn, còn Belie là thuần hủy diệt, bên cạnh đó cô còn có chế độ “thực thể bất khả xâm phạm”, thì thực sự đừng nói là Luan, ngay cả Metatron cũng không có khả năng động vào một sợi tóc của cô, cái chết của Arthur đã cho Belie một ngai vị quá cao, đặt cô trên cả Metatron, mặc dù chưa phân định được cô và Metatron ai mạnh hơn ai, nhưng cô có khả năng giết chết Metatron còn Metatron thì không.
Lúc này toàn thể bên dưới chỉ biết ngước lên nhìn nữ hoàng tối cao của họ đứng ở trên đầu ngọn gió, đạp trên bóng tối và ánh trăng, những mãnh tuyết rơi rớt trên mái tóc người, làn gió làm phất phơ bộ váy phủ giáp cứng mang linh hồn của Rosaria bao lấy cơ thể người, tà áo choàng đen, những đôi cánh to uy chấn, hào quang thiên sứ và hơi thở hủy diệt song hành phủ lấy người, người lên tiếng trả lời về kế hoạch ban nãy của cuộc họp hội đồng:
- Không cần kế hoạch dựa trên những quy tắc luật lệ ngu xuẩn đó, chém giết cho thỏa thích, thoải mái gột rửa cơ thể các ngươi bằng máu của quân thù rồi chất xác của chúng thành một ngọn tháp cao, để ta – đấng cầm quyền tối cao của các ngươi – sẽ bước lên ngai vàng của Chúa, trung tâm của vũ trụ này, nơi có hệ thống tính toán định mệnh phiền hà đó, và rồi chính đôi tay này sẽ đập nát cái Eternal World rẻ tiền của ngài.
Nói rồi hai tay Belie cầm chặt lấy thanh kiếm chết chốc vẫn chưa được gọi tên kia, những mũi dao tí hon của Chaos lại cắm vào cổ tay cô và rút máu của cô truyền vào thanh kiếm cho thấy được nhát chém này dồn rất nhiều quyền năng vào, thanh kiếm được đưa lên cao, đôi mắt cô hướng về phía bầu trời nơi có thứ mà cô muốn đập nát, hệt như trận chiến năm đó, thế nhưng bây giờ còn đáng sợ hơn gấp bội lần, hai bàn tay siết chặt, ánh mắt đỏ lóe lên, một phát chém thẳng xuống, một đường ánh sáng màu đen tựa như cái máy chém khổng lồ chạy thẳng lên thiên đàng cà nát vách tường pha lê, cắt vụn những tầng thiên đàng và kéo dài lên tận Araboth, đập nát mọi ranh giới, rào cản và lề luật, đôi mắt ngạo nghễ hả hê nhìn đến những tầng trời bị mất một gốc:
- GIẾT!
Lập tức từ dưới mặt đất hàng triệu con người do không bay lên được nhưng vẫn đứng ở dưới mặt đất giơ tay lên cao tạo ra một quả bom ma thuật khổng lồ, hàng triệu những thiên thần sa ngã và ác quỷ bay vụt lên tấn công cùng với các Ikkaroid, những khẩu lazer khổng lồ không ngừng bắn lên cắt ngang bầu trời, những mãnh vỡ từ vách tường pha lê vỡ tan tành rơi xuống tạo thành cơn mưa màu tím nhấn chìm thế giới trong sự khốc liệt, tang thương đến đọa đày mọi thế hệ.
Nhưng đây không còn là trận chiến của Belie và thiên đàng nữa, mà là trận chiến của cả vũ trụ này với Araboth, bởi thiên đàng dưới sự kiểm soát của Metatron đã trở thành những chiến binh dưới quyền của Belie rồi, chỉ có duy nhất một mình Luan là thiên thần duy nhất mà Metatron không thể kiểm soát được, thế nhưng cũng không sao, bởi vì Metatron đã tạo ra một thế giới để nhốt Luan ở trong đó rồi, nếu không phải Belie bắt ông ta phải giữ cho Luan sống thì ông ta đã sớm giết chết tình địch của mình rồi.
- Bell, nếu chúng ta thất bại Eternal World sẽ được Reset lại với Save Point là khi Arie chết, em có chắc là muốn chứng kiến cảnh con bé chết thêm lần nữa? – Metatron hỏi khi thấy Belie có dự định bay lên cao.
- Sẽ không thất bại, ta thề trên danh nghĩa cái tên Belie, dòng họ Satan và Solomon, cùng với những người đã ngã xuống vì ta, trận chiến này – Belie hít một hơi thở sâu, trên khuôn mặt xinh đẹp không có lấy một điểm lo lắng như thể đã chẳng còn gì để mất nữa - Ta sẽ không thua.
- Không thua cũng không có nghĩa là thắng, em nên nhớ trong mọi trò chơi đều sẽ có ba thế cục, thắng, thua, hoặc hòa, mà trong trò chơi này thế hòa sẽ dẫn em đến những địa ngục mới mà em chưa từng biết trước đây đấy – Metatron bước lên một bước sát cánh cùng Belie, quyển sách ghi chép mọi thứ trong vũ trụ này mở to, phát ra ánh sáng lung linh – Chúng ta đều biết nơi cao nhất của Eternal World là Araboth, nhưng vẫn chưa biết đâu là nơi sâu nhất của nó phải không?
- Thế sao? Liệu ta sẽ bị nhốt như Arthur suốt hai mươi bảy tỷ năm sao? Sẽ đớn đau như anh ấy sao? – Belie hỏi, hình như cứ nhắc đến cái tên thân thương ấy thì đôi mắt cô lại dịu dàng hẳn đi, nhu mì như một người vợ an nhiên trong vòng tay của chồng mình vậy, khẽ cuối đầu đem theo nụ cười chẳng thèm giấu, cô nhìn vào chiếc nhẫn cưới màu đỏ trên tay mình – Dù cho là địa ngục nào chờ đợi phía trước, ta cũng sẽ không hối hận, bởi vì có thể sống được đến giờ phút này, có thể được làm vợ Arthur và làm mẹ của Arie, thì với một kẻ rác rưởi như ta, thực sự đã hạnh phúc lắm rồi.
Metatron sửng sốt, chỉ còn biết câm lặng nhìn theo bóng dáng yêu kiều ấy vung cánh bay vút lên Araboth để thách thức với Chúa Trời, để thoát ra khỏi cái thế giới vĩnh hằng đọa đày này, để bước tới cái hiện thực mà chẳng có gì hứa hẹn rằng cô ấy có thể trở về được với người chồng quá cố của mình khi cả hai cách nhau đến mấy trăm năm thời gian. Thế nhưng cũng như lời hứa của Arthur là bảo vệ cô ấy đến tận hơi thở cuối cùng sống sót đến ngày Hỏa Táng, thì cô ấy cũng sẽ thực hiện điều mà mình đã hứa với Arthur - thách thức Chúa Trời và thoát ra khỏi Eternal World dù cho có trở về thế kỷ 21 là nơi không có Arthur đi chăng nữa. Đó chính là tình yêu của họ, một tình yêu không hề có chuyện thề sống thề chết có nhau, không phải loại tình yêu nếu người kia chết thì bản thân cũng tự sát theo, tình yêu của họ không chỉ nhìn về nhau mà còn là cùng nhau nhìn về một hướng, một tình yêu mà người kia luôn vì ước nguyện của đối phương mà chiến đấu đến cùng. Arthur xây dựng và củng cố ước mơ đó, vậy thì giờ đến phần Belie, cô ấy sẽ cầm chặt thanh kiếm trong tay, dù cho chỉ còn lại một mình, dù cho đã mất tất cả, cô cũng sẽ mang theo ước mơ của Arthur trên vai mà chiến đấu đến cùng, hoàn thành lời hứa của hai người, bởi vì họ là vợ chồng, họ là một gia đình.
Bằng một tốc độ nhanh hơn cả ánh sáng, chỉ một cái chớp mắt Belie đã bước lên được Araboth – tầng cao nhất của thiên đàng – nơi tối cao của thế giới, mà bởi vì thế cục trận chiến nghiêng hẳn về phía cô nên giờ đây cùng với Belie thì có hàng triệu binh lính khác cũng xông lên Araboth, nhưng Belie biết, trong số hàng triệu quân lính này của cô chắc chắn chẳng có đến năm trăm thực thể có thể đấu ngang tay với một Seraphim.
Belie chưa bao giờ chủ quan trong trận chiến này dù cả vũ trụ nằm dưới tầm kiểm soát của cô, bởi đối thủ của cô không phải là thiên đàng hay các thiên thần, mà chính là bọn chúng, các Seraphim và Cherubim – những kỵ sĩ khải huyền của Chúa – những kẻ nằm ngoài vũ trụ - điều đó có nghĩa là, Belie hơi dửng dưng trước một mũi tên bắn về phía mình khiến nó xẹt qua tay cô, để lại một vết cứa nhỏ rớm máu.
- Em biết mà phải không? Chế độ “Thực thể bất khả xâm phạm” của em không khả dụng ở đây, bởi vì nơi này nằm ngoài thế giới và những kẻ này vốn không thuộc về thế giới, có nghĩa là, em hoàn toàn có thể bị giết bởi Seraphim và Cherubim – Giọng nói của Metatron vang lên trong đầu Belie, ông ta không tham trận chiến bởi quyền năng của ông ta là “Cứu độ” chứ không phải hủy diệt nên thay vì cho ông ta ra tiền tuyến với mức sát thương không cao, Belie quyết định cho ông ta lui về hậu phương, củng cố lại quân đội, hồi sinh lại những kẻ đã chết và tạo ra những con quái vật giết chốc khác, dĩ nhiên Metatron là lãnh chúa của các thế giới trong vũ trụ, nên những thực thể nằm ngoài vũ trụ này ông ta cũng không kiểm soát được.
Belie khẽ khép mắt lại, đưa tay lên và lè lưỡi liếm đi vết máu nhỏ, vết thương từ từ khép lại, mặc dù chỉ là vài giây nhưng tốc độ vết thương lành lại này là quá lâu so với một kẻ bất tử như cô, thực sự những kẻ này quá mạnh.
Belie đưa tay lên, tách hai thanh kiếm ra làm hai, với một thanh bên trái và một thanh bên phải, đầu kiếm được Chaos quấn chặt vào cổ tay, trông như một cái máy nghiền thịt mới được chế tạo, lúc này ở hai đầu thanh kiếm hiện lên hai thiết bị nhỏ ngang ngón tay cái, trông như một vi mạch máy tính. Cầm chặt vũ khí trong tay, cô từ từ tiến lên phía trước, chỉ với một cái xẹt qua đã chém nát mười Seraphim. Dửng dưng lơ lửng giữa không trung, cô quan sát những Seraphim bị mình giết chết, Seraphim có bốn đôi cánh, một đôi cánh ở hai tai úp lại che kín khuôn mặt chúng, một đôi cánh ở lưng, một cách ở hông và một đôi cánh ở chân, với bốn đôi cánh như thế một Seraphim mạnh bằng bốn tổng lãnh thiên thần cho nên việc đối phó với một Seraphim đã không dễ dàng gì, đã thế ở Araboth có đến hàng ngàn Seraphim, số lượng của chúng là không thể đếm xuể vì chúng có xu hướng một con bị tiêu diệt sẽ lại tạo một con mới ra đời, thế nhưng sau khi bị chém dưới tay Belie lại không một con nào có thể hồi sinh được.
- Cái đó…là? – Metatron mở to đôi mắt nhìn vào hai thiết bị nhỏ nhưng lại có khả năng ngăn sự tái tạo của những thực thể mạnh nhất vũ trụ kia.
- Là thành quả của Arthur sau hàng ngàn lần lên đây chiến đấu với chúng – Ánh mắt cô khẽ ánh lên sắc xanh lá cho thấy cô đang dùng một lượng lớn năng lượng Sovereign, lập tức các Ikkaroid của Ildes cũng lấy thứ thiết bị đáng gờm đó ra gắn vào vũ khí của mình – Ông nhớ lời Arthur từng nói với ông chứ?
“Ta nghĩ lí do ông không vào được Araboth là do bị tường lửa chặn lại, ông là một dữ liệu nên tất yếu sẽ không thoát ra được vùng dữ liệu này, bên cạnh đó, muốn chơi với dữ liệu phải lấy dữ liệu chơi lại, dùng dữ liệu phá dữ liệu, còn cái quyền năng này của ông chẳng khác nào đưa nước về lại với biển, dùng hai thứ cùng bản chất chống nhau trong khi kết quả tất yếu là chúng sẽ hòa vào nhau. Ta cần một đế chế, một kỷ nguyên như thời đại mà ta đến, thậm chí phát triển hơn, lấy khoa học chơi với khoa học, chúng ta phải giành quyền kiểm máy chủ, xâm nhập vào Database và khởi chạy lại các câu lệnh, đó là mục tiêu cuối cùng của cuộc chiến này”.
- Đúng là Arthur Solomon, chết rồi nhưng thế cục vẫn diễn ra đúng như những gì hắn tính toán – Metatron nhếch mép cười, do số lượng sản xuất chỉ đủ dùng cho Ikkaroid nên ông ta bắt đầu tiến hành phân tích mãnh thiết bị để sao chép hàng loạt nó và phát cho cả những kẻ khác.
Belie nhìn những Seraphim chết hàng loạt mà không cách nào hồi sinh được, lại nhìn về phía bên quân đội của mình, họ vẫn chết nhưng nhờ vào quyền năng “cứu độ” của Metatron lại được hồi sinh. Mà lúc này Metatron đã sao chép hàng loạt các mãnh thiết bị gắn vào vũ khí của thiên thần, con người, ác quỷ và thiên thần sa ngã, không những thế ông ta còn gắn lên cả những khẩu súng khổng lồ của Ildes. Phút chốc đội quân khổng lồ của Belie đã có thể tiến sâu thêm một chút nữa vào bên trong Araboth, nhưng chỉ là một chút thôi, bởi vì trước mắt họ vẫn còn đến hàng trăm triệu cac Seraphim không ngừng xuất hiện và lao vào cuộc chiến.
- Eternal World sao? Thế giới vĩnh hằng sao? Liệu số lượng Seraphim có là vô cực không giới hạn như tên của thế giới mà chúng bảo vệ? – Belie cười khẩy, sau đó ở cánh tay bên phải, một khẩu súng thần công bọc lấy cánh tay cô, bọc cả thanh Hades, một đường đạn khổng lồ từ họng súng bắn ra kéo dài tưởng đến vô cực mang theo năng lượng hủy diệt kinh hoàng của Ildes và nguồn ma lực chết chốc của Hades khiến cho cái biển Seraphim trước mặt tách làm đôi mở ra một con đường cho quân đội tràn vào, mà dẫn đầu là nữ hoàng Belie Rozi De Solomon của họ
- Chẳng sao cả bởi vì quyền năng của ta và Metatron cũng là vô hạn, hãy cứ bắt đầu một Eternal War trong cái Eternal World chết tiệt này đi!
Đó là một cuộc chiến dài đăng đẳng đúng như cái tên mà Belie đã gọi nó “Eternal War”, một cuộc chiến vĩnh hằng trong một thế giới vĩnh hằng. Đã không có sự Reset nào diễn ra trong một ngàn năm đó, không có nghỉ ngơi thư giãn, không có lấy một giây buông lơi vũ khí khỏi bàn tay đã quá mỏi mòn, không có lấy một cái gục ngã dù cho tinh thần đã quá kiệt quệ, chiến đấu và chiến đấu liên tục, chiến đấu đến kiệt quệ rồi lại được ban cho năng lượng từ Metatron, chiến đấu đến chết rồi lại được hồi sinh ngay lập tức để tiếp tục chiến đấu, cống hiến hết mọi sức lực và tinh thần cho trận chiến đó. Chiến đấu mà không còn biết đến thời gian hay không gian, không biết đã bao lâu trôi qua, thậm chí đã quên mất nơi mình đang đứng là đâu, quên cả những tình thương cảm xúc, cả ý niệm tồn tại của bản thân, bỏ quên quá khứ trong đường gươm lưỡi kiếm, vứt cả tương lai trong những họng súng liên thanh, chỉ biết sau khi giết chết xong một quân thù thì một quân thù khác lại bước tiếp, trùng trùng lớp lớp như biển khơi sóng cả, chẳng biết đến khi nào mới có thể tiến vào được bên trong cánh cổng quá xa ở đằng trước.
Belie là con người duy nhất trong thế giới này, Metatron đã nghĩ mức độ chịu đựng tổn thương tinh thần của cô là thấp nhất, cô có nguy cơ hóa điên loạn nhất hoặc thậm chí là bỏ cuộc vì quá mệt mỏi, bên cạnh đó cô còn chiến đấu trong đơn độc, không còn cha mẹ, không có bạn bè thân thương, không có người chồng đã từng là chỗ dựa cho cô. Thế nhưng Metatron đã nhầm, đã một ngàn năm trôi qua, trận chiến suốt một ngàn năm không nghỉ lấy một giây ấy, vậy mà đôi mắt cô ấy vẫn kiên quyết đến sắc xảo, dù cho trên người cô đã có quá nhiều vết thương, máu tuôn ra nhỏ giọt, nặng đến mức Metatron cũng đã quá kiệt quệ để phục hồi hoàn toàn, thậm chí khi đôi cánh thiên thần sa ngã của cô đã bị bọn Seraphim chém nát vụn, thì ánh mắt ấy vẫn cứ hướng thẳng về phía trước, kiên quyết đến lì lợm, chẳng biết là do trải qua quá nhiều đau thương nên đã hóa chai đá hay do bản chất lì lợm cứng đầu đã ăn sâu mà một con người có thể chịu đựng đến mức đó. Đến cả Metatron, một đấng quyền năng vậy mà vẫn bị kiệt quệ do phải liên tục hồi sinh những kẻ đã chết, lại phải đảm bảo thế giới này không bị hủy hoại quá nhiều để tránh nguy cơ Reset, thì bóng hình mãnh khảnh yêu kiều ấy lại dứt khoát đến đáo để.
Để rồi khi đến khoảnh khắc cuối cùng của trận chiến, khi mà thanh Excalibur đâm xuyên qua Seraphim cuối cùng trong không gian vô tận không có đường chân trời của Araboth, cũng là lúc hào quang vòng thánh bên trái của Belie mờ hẳn đi, khi mà một chiếc cánh trắng bên trái đã gãy vụn để lại trên lông vũ trắng những vệt máu lênh láng, đau đớn đến mức Belie đã phải chống thanh kiếm để giữ mình đứng vững chờ đợi đợt phục hồi để cảm thấy khá hơn.
- Ra là vậy? Eternal World không phải là thế giới bất tận, kể cả ta và ông cũng không có quyền năng vô tận như chúng ta vẫn tưởng.
Belie cười khẩy rồi quay lưng lại phía sau, tất cả đã biến mất, chẳng còn một ai phía sau lưng cô nữa, họ chết cả rồi và Metatron đã quá sức để hồi sinh họ bởi ông ta còn để sức chừa cho cuộc chiến ở phía sau cánh cổng này. Belie thở dài, vết thương đã phục hồi ít nhiều nhưng ba chiếc cánh đã biến mất cùng vòng thánh không thể hồi phục lại ngay thêm được nữa, mà cô không có thời gian để chờ đợi lâu như thế, chẳng ai biết sẽ còn cái gì diễn ra nếu họ còn ngồi ở đây.
- Bước vào cánh cửa này sẽ là đợt sét đánh rất mạnh, nó đánh ta tan nát đến mức bị phong ấn, đến cả Arthur cũng chỉ trụ được vài hơi thở cuối cùng để gặp lại em. Buồn cười thay, chúng ta, những kẻ trùm cuối của vũ trụ lại cực kì bé nhỏ ở nơi này.
Cầm chặt thanh kiếm trong tay, Belie vung một nhát chém mạnh bổ đôi cánh cổng khổng lồ đóng kín trước mặt mình rồi từ từ cùng Metatron bay vào không gian tối đến mức đến cả hai kẻ mạnh nhất cũng chẳng thể nhìn thấy bên trong.
Và đúng như lời Metatron nói cũng như tư liệu mà Arthur để lại, ngay khi bước vào cánh cổng thì những đợt sét khổng lồ đã giáng xuống, Belie đã phòng bị ngay lúc đó, cô phất tay, lập tức một màn chắn được làm từ xác của các Seraphim đã chết kết hợp lại bảo vệ cô khỏi những đợt sét khổng lồ đó.
- Cái này cũng là Arthur chuẩn bị? – Metatron hỏi trong khi đưa tay bảo vệ mình trước những đợt sét mạnh đến nỗi hàng triệu cái xác của lũ Seraphim chắn trước vẫn bị nó đánh cho tan tành.
- Công dụng của thiết bị loại bỏ Seraphim không phải là xóa bỏ sự tồn tại của chúng, mà chỉ nhốt chúng vào một không gian khác để dùng cho dịp này thôi, Arthur đã ước lượng được mức độ kinh khủng của những cơn sét nên đã chọn lựa cho ta một tấm chắn tốt nhất rồi.
Trong khi trên đầu mình là một vòm chắn khổng lồ đang che những đợt sét khổng lồ, Belie đưa mắt nhìn về cánh cổng màu vàng phát ra ánh sáng lấp lánh cách mình không xa, đang khi cô toan bay lại đó thì bỗng dưng cánh cổng ấy hóa thành một đốm sáng khổng lồ rồi bay vụt lên trên cao nơi bắt nguồn của những tia sét đánh liên hồi không dứt kia, không những thế không gian đang dần thu hẹp lại, phút chốc cô như đứng trong lòng một ống cống chỉ có một đầu thoát ra ra bên trên, điều đó có nghĩa là muốn lên được cánh cổng, cô buộc phải lao thân mình vào cơn sấm sét.
- Thật điên rồ phải không? Cánh cổng đang tự bảo vệ nó.
- Có nghĩa đây là trận chiến cuối cùng phải không? – Belie hỏi lại, đầu cô cuối sâu xuống, mệt mỏi đến mức hai thanh kiếm trên tay muốn buông lơi – Chỉ cần vượt qua ải này là sẽ đến được trung tâm, phải không?
- Đúng, nhưng Bell, em tuyệt đối không chịu nổi những đợt sét đó, tin ta, chỉ trúng một tia thôi đã đủ kết liễu em rồi! – Metatron bước lên phía trước nắm lấy vai Belie lay mạnh để cô nhìn thẳng vào mắt ông, tỉnh táo mà chấp nhận rằng tỷ lệ thắng của trận đấu này bằng 0, hoàn toàn bằng 0.
- Ông nói ta nên bỏ cuộc sao? – Belie hất tay của Metatron ra khỏi vai mình và lùi lại vài bước, vai cô run lên vì phẫn nộ đắng cay – Ông nói ta bỏ buộc sau khi đã hi sinh biết bao nhiêu thứ để đến được tới đây sao? – Cô nghiến chặt răng, ba chiếc cánh còn lại khép vào lưng rồi biến mất, miệng lẩm bẩm tiếng “Kích hoạt”, lập tức một cỗ máy Ikkaroid bao lấy cơ thể cô, máy móc tối tân quấn lấy từng đầu ngón tay, cô căm phẫn nhìn lên bầu trời với xác của những Seraphim đang càng ngày càng thưa đi, đến mức đã tạo ra những lỗ hỏng thả các tia sét con đánh xuống
– Dù có chết ta cũng không bỏ cuộc!
Nói rồi bằng cách sử dụng

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net