Chap 6

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Đừng bảo rằng Jungkook không nhận ra sự khác lạ của Jimin, là cậu không để tâm hay không dám để tâm.

Trước đây khi anh luôn hào hứng, vồn vã ở bên cậu thì luôn nhận được thái độ phũ phàng, xa lánh.

Giờ không có anh quẩn quanh lại thấy trống vắng, không phải Jungkook ghét Jimin. Chỉ bởi vì cậu nhóc quá rụt rè, hay ngại ngùng. Dù có thích bị hyung mình bám theo chọc nghẹo đi chăng nữa cũng chẳng dám nói ra bởi sẽ càng thêm xấu hổ.

Một bên thì mặt dày mải mê tấn công, một bên thì ưa ngại ngùng luôn tìm cách trốn tránh. Rốt cuộc ai mới là kẻ ngốc?

...

Lúc đầu Jungkook cũng chẳng để tâm tới chuyện đó nhiều, sau mới nhận ra rằng càng cố tỏ ra không quan tâm thì lại càng chú ý.

So với Jimin thì Jungkook còn nhỏ dại hơn rất nhiều, cậu nhóc không biết cách xử lý cảm xúc của mình. Dễ dàng tỏ thái độ không hài lòng, hay là ghen tỵ khi anh thân thiết với thành viên khác.

Ánh mắt Jungkook cũng dần thay đổi, cái cách cậu nhìn anh tới thất thần khiến Jimin nhiều khi chột dạ mang theo sợ hãi.

Khi nhận thức bản thân có gì đó không đúng, không chỉ dừng lại ở mức yêu quý Jungkook như Jihyun, em ruột mình. Cũng không giống như tình cảm mình dành cho V, cho JHope, cho Suga, cho Rap Mon hay cho Jin.

Tình cảm dành cho Jungkook có gì đó khác biệt hơn nhiều, bởi chưa một lần biết thế nào là rung động cho nên Jimin chẳng thể xác định nổi tình cảm của mình dành cho Jungkook là gì nữa?

Tới khi thực sự biết gọi tên thứ tình cảm đó Jimin lại đâm ra sợ hãi, rốt cuộc là mình làm sao lại có thể thích em ấy nhiều đến vậy?

"Đừng có bám lấy Jungkook như vậy!"

"Đừng có cố tỏ ra mình là một người hyung tốt nữa đi!"

"Trông cậu ta cứ như một tên biến thái vậy? Sao lại bám Jungkook như vậy chứ?"

" Park Jimin xấu xí, mặt dày..."

"Tốt nhất anh nên tránh xa Jungkook và V ra, chúng tôi sẽ chẳng để yên đâu!"

"VKook is real, làm ơn cút đi đồ xấu xí!"

"Nơi này không phải để dành cho kẻ mập ú, xấu xí và bất tài như Park Jimin tồn tại!"

"BTS chỉ cần sáu người là hoàn hảo"

... vv... vv...

Jimin đau đáu nhín vào những dòng comment của "người hâm mộ" chẳng rõ là fan hay antifan nữa.

Họ dùng những lời lẽ cay nghiệt dành cho Jimin, họ khiến anh hoảng sợ. Jimin chính thức như một kẻ bị đẩy xuống vực thẳm, tăm tối và chẳng hề có ánh sáng. Jimin tự thu mình lại, càng cố gắng thay đổi bản thân thì lại càng thêm bất lực.

"Cuối cùng thì mày đang làm gì hả Park Jimin?" Jimin không ngừng tự hỏi chính bản thân mình.

Nhưng không phải không có những lời động viên, bênh vực từ những người thực lòng yêu quý nhóm. Không phải không có BTS và những người luôn gắn bó với họ ở bên Jimin, tất cả đều kiên nhẫn, đều dành rất nhiều thời gian cho anh.

Jungkook không khỏi cảm thấy tức giận, nhưng cậu có thể làm gì được?

Cậu chẳng thể nổi khùng lên, càng chẳng thể bảo họ im hết đi...

- Asshi...

Jungkook bất lực vừa nhìn màn hình vừa vò rối mái tóc của mình.

Nhóm của cậu, những người anh em của cậu sao phải luôn chịu đựng những điều phi lý như vậy?

Dẫu biết rằng chẳng con đường nào trải đầy hoa hồng, song tận sâu trong đấy lòng Jungkook không ngừng cảm thấy cay đắng và chua xót.

Cậu muốn tiến lại gần Jimin, muốn được anh gần gũi như trước đây... e rằng thật khó, Jimin đã thực sự cố gắng chấm dứt mọi điều có thể rây rưa tới cậu ngoại trừ công việc.

- Em phải làm gì?

Jungkook khó khăn ngồi trước mặt Jin nói.

- Nhóc, em thực sự cảm thấy không biết phải làm sao sao?

Jin khó hiểu nhìn Jungkook đang ngồi trù ụ một đống trong phòng mình.

- Hyung ấy càng ngày càng xa lánh em!

Jungkook bất lực nói.

- Thế không phải trước đây chú mày cũng đối xử với Jiminie như vậy sao?

- Đấy là do em ngại chứ em không ghét hyung ấy!

Jungkook khẳng định.

- Được rồi Jungkookie, anh nghĩ hai đứa cần thêm thời gian... hãy đợi em thực sự trưởng thành rồi hãy tính và giờ thì chú tâm vào công việc của nhóm đi!

Jin dứt khoát.

- A, hyung!

Jungkook bất lực kêu lên.

Lại một lần nữa Jungkook mon men đến với Rap Mon.

- Hyung~

Jungkook rên rỉ.

- Được rồi, hỵung đã nghe Seokjin hyung nói qua rồi! Hyung không có ý kiến, tuy nhiên em phải suy nghĩ thật chín chắn, không thể làm tổn thương nhau được đâu.

Rap Mon dặn dò.

- Cảm ơn hyung, cảm ơn hyung rất nhiều!

- Khoan đã, chuyện cậu và nữ staff...

Rap Mon để lửng câu hỏi, anh biết Jungkook đủ để hiểu.

- Hyung, em thực sự đã giải quyết!

- Được, vậy thì tốt!

.
.

.

Một quá trình mới bắt đầu, một quá trình của Jeon Jungkook ngày ngày đi theo đòi hỏi sự quan tâm của Park Jimin.

Mỗi một lần comeback là một lần Jimin khiến các A.R.M.Y bất ngờ, Jimin thực sự mang vẻ đẹp khiến người khác chỉ có thể ngắm nhìn chứ không thể tới gần.

Mà tới gần làm sao cho được khi kè kè bên cạnh Jimin luôn là nhóc em to lớn chẳng thua con gấu.

Ngược lại Jimin luôn tìm cách trốn tránh, chạy xa Jungkook nhất có thể.

Tần suất cậu bám lấy các hyung lớn của mình có vẻ chỉ tăng chứ không giảm, nhưng như vậy không có nghĩa là Jimin hoàn toàn không quan tâm tới Jungkook, anh rất để ý tới thái độ của cậu.

- Hyung, sao đột nhiên Jungkookie lại thay đổi như vậy?

Jimin khó ở nhìn JHope.

- Ai mà biết thằng nhóc đó lại chập dây nào rồi ấy!

JHope nhún vai trả lời.

Vừa lúc hai người định nói tiếp gì đó thì Taehyung đi tới.

- Nói gì vậy?

Taehyung đột nhiên quan tâm.

- Đang chửi cậu ấy mà!

Jimin cợt nhả.

- Cậu rảnh quá, rảnh quá ha!

Taehyung bật cười nguy hiểm.

- Jimin~... Jimin a~...

Sau đó bay tới ôm lấy cả Jimin, cả JHope ngã lăn lộn trên sàn.

Đùa nhau tới nóng rực người như vậy lại chẳng thể che đi cơn ớn lạnh toàn thân.

Jimin đột ngột quay người lại thăm dò, y như rằng liền nhìn thấy Jungkook đang ngồi nhìn cậu chằm chằm. Gương mặt cậu nhóc càng cố tỏ ra thờ ơ càng thấy rõ sự khó chịu.

Như được lập trình sẵn, Jimin liền tự động dừng lại và lùi xa hai thánh nhây kia một chút.

Y như rằng nét khó chịu trên mặt Jungkook giãn ra đôi chút.

"Em ấy..." Jimin thực sự chẳng biết phải nghĩ sao nữa.

- Jiminie... có chuyện gì giữa em và Jungkookie sao?

Jin ra dáng anh cả của nhóm, lặng ngồi bên cạnh đứa em nhỏ gợi chuyện.

- Có chuyện gì đâu hyung?

Jimin lảng tránh vấn đề Jin muốn hỏi.

- Giữ hai đứa đang có một khoảng cách? Là giận dỗi nhau vì điều gì?

Jin trực tiếp hỏi.

- Không có đâu hyung, là bởi thấy Jungkookie ngày một trưởng thành, ít cần có sự quan tâm thái quá của em thì hơn.

Jimin cúi gằm mặt trả lời.

- Jiminie... hyung không biết có nên nói thế này hay không?

Jin ngừng một chút.

- Sao ạ?

Jimin chờ đợi câu nói tiếp theo của Jin.

- Em là một đứa trẻ tuyệt vời, luôn biết quan tâm tới người khác nhưng hãy quan tâm tới cảm giác của mình một chút. Cảm giác của em mới thực sự là quan trọng!

Jin dịu dàng xoa xoa mái tóc của người nhỏ hơn.

- Vâng ạ, em biết rồi hyung!

.
.
.

Có vẻ việc Jimin và Jungkook ít hẳn moment khiến một bộ phận nào đó thoả mãn, song những A.R.M.Y chân chính lại lo lắng rằng liệu giữa nội bộ BTS có lục đục hay không? Có xích mích lớn nào xảy ra hay không?

Và cũng không chỉ shipper Jikook/KookMin nhận ra sự khác lạ ở Jungkook mà thậm chí họ còn vui vẻ đặt cho Jungkook một cái tên mới, phù hợp với cậu nhất trong hiện tại đó là "Satellite Jeon" bởi cậu ấy bây giờ như một hành tinh nhỏ quay mòng mòng xung quanh Jimin, dù có ở bất cứ đâu.

Jungkook bây giờ thường làm rất nhiều việc cùng Jimin như đi tới phòng thu cùng nhau, phòng tập cùng nhau, tập gym cùng nhau nữa... thậm chí cậu cũng đã dành nhiều thời gian bên Jimin hơn cả trò game yêu thích.

Jimin cũng đã tự thay đổi tư tưởng, Jungkook tuy có trẻ con hay phũ phàng với anh nhưng miễn không phải em ý ghét mình là được.

Cái ngày Jimin có thể nhìn Jungkook mỉm cười với ánh mắt dịu dàng, đột nhiên lòng cả hai thấy nhẹ nhõm đi rất nhiều.

- Em không quan tâm người khác nói gì...

Jungkook đột nhiên mở lời, phá tan sự im lặng giữa cậu và Jimin khi chỉ có hai người sau những giờ phút tập luyện tới mệt lử.

- Huh?

Jimin khó hiểu nhìn Jungkook.

- Hyung cũng vậy... đừng quan tâm quá nhiều tới bất kể chuyện gì... dù có thể trước camera chúng ta không tương tác nhiều, nhưng khi ở chung, cũng đừng lạnh lùng với em như vậy!

Jungkook buồn buồn nói.

- Xin lỗi em!

Bàn tay Jimin như một thói quen tìm lấy mái tóc của Jungkook xoa nhẹ.

- Hyung... em không ghét hyung, trước nay vẫn vậy! Chỉ bởi em quá ngại ngùng...

Những lời Jungkook đột ngột nói ra không khỏi khiến Jimin tròn mắt ngạc nhiên.

- Khi đã thực sự trưởng thành, em sẽ...

Jungkook mỉm cười ra chiều bí mật.

- Sẽ gì?

Jimin tò mò.

- À... sẽ làm một vài điều mà bây giờ dù có muốn em cũng chưa thể làm!

Jungkook vui vẻ nói.

- Uh, thật mong ngày đó mau tới để Jungkookie của hyung có thể làm điều em muốn.

Jimin dịu dàng nói, hai cậu trai cao lớn nằm dài trên sàn nhà, đôi mắt nhìn vô định lên trần không hiểu họ suy nghĩ điều gì, không hẹn mà cùng nhau nở nụ cười tươi sáng.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net