99. Phiên ngoại ABO - 1

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Ninh Nhất Tiêu lần đầu gặp Tô Hồi, là ngày cuối cùng đón chào tân sinh viên nhập học.

Ngày hôm ấy mưa rất to, sân trường mờ mịt sương mù. Ninh Nhất Tiêu là tình nguyện viên tiếp đón của khoa Máy Tính. Hắn vừa tiễn mấy đứa sinh viên năm nhất đi xong thì mưa đột ngột trút xuống, đành phải tìm tới bàn tiếp đón tân sinh viên của khoa Tài Chính tạm thời trú mưa.

Từng dòng nước mưa liên tục chảy dài xuống dưới mái hiên. Sắc trời âm trầm, mây mưa thật lâu không tan biến.

Khoa Tài Chính chỉ còn một người phụ trách nhận đơn đăng kí. Người nọ có vẻ quen biết Ninh Nhất Tiêu, cậu ta nhìn hắn trong chốc lát. Ninh Nhất Tiêu chú ý tới, quay đầu lộ ra một nụ cười lễ phép. Hai người thuận thế đứng lên nói chuyện.

"Tôi có biết cậu, Ninh Nhất Tiêu à."

Đối phương là một Omega, trên mặt lộ ra nụ cười ngượng ngùng

"Lúc trước tôi có xem cậu chơi bóng rổ ở trường, cậu thật sự rất giỏi đấy."

Ninh Nhất Tiêu thuộc kiểu người am hiểu nhưng lại không hề thích thú việc xã giao, ngoài mặt chỉ phụ họa vài câu cho có.

Hắn là một Alpha nhưng lại sinh ra vô cùng nghèo khổ. Trước khi bắt đầu phân hóa ở tuổi mười bốn, hắn chưa từng một lần tới bệnh viện kiểm tra. Nếu không phải ở trường trung học có sắp xếp kiểm tra tổng quát, Ninh Nhất Tiêu sẽ chẳng bao giờ biết được mình vốn dĩ thuộc dòng Alpha cao cấp và thuần chất nhất.

Ngày có được bản báo cáo nọ, Ninh Nhất Tiêu nhìn chằm chằm số liệu trên giấy mà ngẩn người. Hắn nhớ rõ vô cùng trên hành lang có một gia đình ba người vô cùng hòa thuận và vui vẻ. Hai vợ chồng trấn an đứa con nhỏ, nói rằng dù con phân hóa trở thành thế nào, cấp bậc ra sao cũng đều không quan trọng. Con sẽ mãi mãi là bảo bối mà ba mẹ yêu nhất trên đời.

Ninh Nhất Tiêu lúc ấy yên lặng lắng nghe, hắn cúi đầu gấp lại tờ báo cáo bỏ vào trong túi áo, nghĩ ngợi làm thế nào để thuyết phục ông chủ nhà hàng nhỏ trước cổng trường chấp nhận người làm chưa đủ tuổi.

"Vậy trong nhóm của cậu lần này chắc cũng không có mấy Omega đâu nhỉ?"

Lời nói của người bạn học kéo Ninh Nhất Tiêu từ trong suy nghĩ trở về. Hắn gật đầu nói, "Ít hơn thật."

Số lượng Omega ít ỏi, đối với hắn mà nói thật ra lại là chuyện tốt.

Vì những hồi ức không mấy tốt đẹp thuở ấu thơ, không giống như những Alpha khác, Ninh Nhất Tiêu không bộc lộ sự thu hút lẫn nhau tự nhiên đối với Omega. Hắn thậm chí trên mặt tinh thần và sinh lý có hơi bài xích pheromone của Omega. Kiểu bài xích này rất khác lạ, nếu hắn ngửi được bỗng sẽ sinh ra cảm giác nôn nóng và bất an, giống như hội chứng rối loạn ám ảnh cưỡng chế. Vậy nên hắn chưa bao giờ thật sự tới gần Omega.

Nhưng hắn rất giỏi che giấu, vô cùng cố gắng không để vì vậy mà ảnh hưởng đến công việc xã giao.

Xã giao là chuyện không tránh khỏi với người như hắn, thời điểm để lợi dụng sẽ càng nhiều.

"Vậy ký túc xá của các cậu dễ sắp xếp hơn một chút rồi."

Đối phương cười cười, vươn dài cái thắt lưng, sau đó cúi đầu kiểm tra danh sách.

"Vẫn còn một người nữa chưa tới báo danh, này..."

Hắn xem xét thật kỹ, "Sao lại không viết giới tính thế này, là Beta sao?"

Đang nói dở, Ninh Nhất Tiêu bỗng nghe thấy tiếng bước chân giẫm lên vũng nước, hắn hướng ánh mắt ra phía ngoài.

Qua màn mưa, hắn thấy một chiếc ô màu lam nhạt che khuất phân nửa khuôn mặt của người đang bước tới, chỉ lộ ra xương quai xanh và cần cổ màu trắng. Chiếc áo khoác màu lam khói rộng mặc thùng thình trên người, cánh tay nhỏ nhắn màu trắng, ống quần bò được xắn lên cao, và đôi giày canvas trắng mới toanh bị ướt nhẹp.

"Xin chào, đây có phải bàn lễ tân của khoa Tài Chính không ạ? Em là tân sinh viên tới báo danh."

Giọng nói rất êm tai, hơi thở dốc vì quãng đường chạy tới đây.

Cậu cất bước tiến vào, kéo bỏ chiếc ô để lộ ra đôi mắt trong suốt ướt nước. Một lọn tóc dính lại bên má, giống như vệt thuốc màu khiến tấm canvas sơn dầu càng thêm phần trắng như tuyết.

Chính lúc này một tia sét giáng xuống, che đi nhịp tim lộn xộn của Ninh Nhất Tiêu.

Hắn tựa hồ như bị thứ gì đó nắm chặt.

Đối phương có vẻ như hiểu lầm, tưởng rằng Ninh Nhất Tiêu mới là người tiếp đón nên nghiêm nghị ngẩng mặt nhìn về phía hắn.

"Bây giờ có đăng ký được không? Em tên Tô Hồi."

Ninh Nhất Tiêu hoàn hồn, cúi thấp đầu mất tự nhiên, ngón tay chỉ tới người bạn đang ngồi trước bàn.

"Đăng ký ở bên này"

"À, cảm ơn anh."

Tô Hồi lộ ra nụ cười mềm mại. Cậu đi tới bàn, khom người cúi xuống ký tên.

Ninh Nhất Tiêu vô thức chăm chú tới phía sau gáy trắng muốt. Thật lâu sau, hắn phát hiện trên người nọ hình như chẳng có chút mùi pheromone nào.

"Cậu là Beta sao?" Bạn học bàn đăng ký tò mò hỏi.

Tô Hồ cười tươi, "Chắc là vậy rồi."

"Chắc sao?"

Giọng nói của Tô Hồi nhẹ nhàng mềm mỏng, "Bác sỹ nói rằng nếu hiện tại em không có dấu hiệu phân hóa, có thể sau này cũng không phân hóa nữa."

"Mười tám tuổi rồi mà vẫn chưa phân hóa, chắc hẳn là Beta rồi."

Cậu cười cười, giống như cũng không để ý, "Mọi người đều nói như vậy cả."

Đối phương thấy cậu ký xong liền nói, "Được rồi bạn học nhé."

"Vâng. Em mượn bút một chút ạ." Tô Hồi lục tìm trên người một lát, tìm thấy một chiếc khăn giấy.

Trước khi rời đi, Tô Hồi một lần nữa mở ô, bọt nước bắn tung tóe một chút. Cậu quay đầu nhìn về phía Ninh Nhất Tiêu đứng ở một bên, không do dự mà mở miệng.

"Học trưởng, có muốn đi cùng nhau không? Hình như anh không đem theo ô rồi."

Ninh Nhất Tiêu ngẩn người, nhưng vài giây sau vẫn là ma xui quỷ khiến mà đồng ý lời mời của Tô Hồi.

Ô cũng không lớn, hai người chỉ có thể chen chúc nhau, khoảng cách lập tức được kéo lại thật gần. Ninh Nhất Tiêu cao hơn cậu rất nhiều, chủ động cầm lấy chiếc ô. Hắn vô thức hướng tán ô về phía Tô Hồi, còn bên vai mình lại dầm trong mưa.

"Sao cậu biết tôi không phải tân sinh viên?"

Nghe thấy câu hỏi, Tô Hồi liếc mắt nhìn hắn, đôi mắt mang theo ý cười.

"Không phải trên tay áo anh còn có phù hiệu của tình nguyện viên hay sao?"

Ninh Nhất Tiêu cúi đầu nhìn nhìn, mới nhận ra nguyên do.

Xem ra hôm nay trạng thái của bản thân không được tốt rồi.

Hai người cũng chẳng trò chuyện gì nhiều lắm, yên lặng tới mức có thể lắng nghe tiếng mưa rơi trên tán ô.

"Cậu được xếp tới khu ký túc xá nào? Tôi đưa cậu tới đó."

Tô Hồi lắc đầu, "Hiện tại vẫn chưa sắp xếp gì cả."

Cậu dừng một chút, hình như còn đang suy nghĩ không biết phải giải thích thế nào.

"Em... ký túc xá của em chắc là khó sắp xếp lắm."

Ninh Nhất Tiêu chưa hiểu, cậu ấy là Beta nên việc sắp xếp ký túc xá là dễ nhất, không giống như Alpha hay Omega phải tách ra ở riêng. Cậu ấy có thể ở với ai cũng được.

Nhưng đối phương không giải thích quá nhiều, Ninh Nhất Tiêu cũng không hỏi thêm.

"Học trưởng, anh đi đâu vậy? Em đưa anh qua." Tô Hồi nhìn hắn.

"Tôi tới phòng đọc sách." Ninh Nhất Tiêu thuận miệng nói ra địa điểm cách nơi này xa nhất, hoàn toàn không có chủ ý gì.

"Phòng đọc sách..." Tô Hồi trẻ con cười đùa, "Vậy anh dẫn đường đi, em cũng không biết đi thế nào hết."

"Ừ, tiện chỉ đường cho cậu nhé."

Ninh Nhất Tiêu vừa đi vừa giới thiệu những kiến trúc khác nhau của trường học.

"Nơi này là tòa dạy học chung, có thể tự học. Bên kia là tòa Khoa Học Tự Nhiên..."

Tô Hồi từ đầu tới cuối đều ngẩng đầu nhìn hắn.

"Phía trước kia chính là sân vận động."

Tô Hồi bỗng cất tiếng, nâng lên ngón tay chỉ vào khóe mắt Ninh Nhất Tiêu.

"Anh có một nốt ruồi ở đây."

Chủ đề bỗng dưng thay đổi, xáo trộn tiết tấu của Ninh Nhất Tiêu. Hắn yên lặng trong chốc lát, cước bộ cũng dừng lại.

Một người thật kỳ lạ.

Sau đó Ninh Nhất Tiêu phát hiện, dù rằng đã chọn con đường xa nhất, thời gian dường như cũng chẳng kéo dài thêm được bao lâu. Trái lại giống như cơn mưa ngày hôm ấy, cứ rơi hoài với tốc độ nhanh chóng.

Trên bậc thang trước cửa phòng đọc sách đều là nước đọng. Hai người cùng nhau đi lên, Ninh Nhất Tiêu đưa ô trả lại cho cậu.

"Cảm ơn nhé, tới nơi rồi."

Hắn vừa quay người, Tô Hồi liền gọi lại.

"Học trưởng, anh có muốn thông tin liên hệ của em không?"

Cậu đưa ra một chiếc khăn giấy mềm mại ẩm nước, trên đó viết số điện thoại của mình.

Trong nháy mắt, xung quanh nổi trận gió lớn, lớn tới mức những chiếc ô sặc sỡ đang mở ra hay được treo lên ở lối đi đều bị hất tung đi cả. Từng giọt mưa theo gió bay tới.

"Vừa nãy anh nhìn em lâu lắm đấy." Tô Hồi nhìn hắn, đôi mắt trong veo như mặt biển.

Lần gặp gỡ ướt mưa để lại một ám ảnh mông lung trong lòng Ninh Nhất Tiêu.

Trái tim hắn lần đầu tiên cảm nhận được rung động. Thậm chí trong những phút nghỉ ngơi giữa những buổi làm thêm, hay những đêm trước khi đi ngủ hắn đều sẽ nhớ lại. Hắn sẽ vô thức cầm khăn giấy lên và hít hà mùi hương trên đó, nhưng vốn chẳng có gì trừ mùi của chính nó cả. Mà nét chữ trên giấy cũng đã bị mưa làm mờ đi rồi.

Những hành động kỳ lạ này chẳng liên quan gì tới pheromone hết, đối phương chẳng có chút pheromone nào.

Hắn tưởng rằng nếu đã không học chung khoa, vậy thì giao lộ cũng dừng tại đây. Hắn quay lại cuộc sống cả ngày bận rộn bài tập và làm việc bán thời gian, cho tới khi giáo viên cố vấn gọi hắn tới văn phòng.

"Nhất Tiêu, bạn cùng phòng cũ của em ốm bệnh nghỉ học nên hiện tại ký túc xá chỉ mình em ở, đúng không?"

Ninh Nhất Tiêu gật đầu.

"Hiện tại thế này, vì đăng ký muộn nên khoa Tài Chính bên kia có thêm một tân sinh viên. Ký túc xá bên bọn họ lại hết chỗ trống rồi. Em cũng biết đấy, sắp xếp đi sắp xếp lại những người khác giới tính cũng không đơn giản gì. Bên họ nói rằng hay là để mấy đứa khác khoa ở chung với nhau đi. Đằng nào em ở đây cũng thừa một giường ngủ, thầy đã xếp cho em ấy tới đây rồi."

Nghe được ba chữ khoa Tài Chính, Ninh Nhất Tiêu dù rằng chẳng thể hiện nét mặt gì, nhưng tim hắn lại ngừng một nhịp.

"Là một Beta? Tên là Tô Hồi... phải không ạ?"

"Sao em biết?" Giáo viên phụ đạo hơi ngạc nhiên, "Quen nhau sao?"

"Lúc trước khi đón tân sinh viên em đã gặp rồi."

Giáo viên cố vấn cười cười, "Là vậy sao, thế thì không cần thầy giới thiệu rồi. Em ấy vừa ở đây, thầy cũng vừa đưa thẻ ra vào cho em ấy xong. Chắc bây giờ đã mang hành lý tới rồi đấy."

Ông vỗ vỗ vai Ninh Nhất Tiêu.

"Em là học trưởng, chăm sóc đàn em nhiều vào nhé."

Trở lại lớp học, Ninh Nhất Tiêu với một thái độ khác thường đã không còn quá chú tâm tới phần sau của môn học chuyên ngành nữa. Sau khi tan học, hắn từ chối lời mời ăn cơm trưa của bạn cùng lớp, lập tức trở về ký túc xá.

Phần lớn những người ở tòa ký túc này là Alpha, có vài người trong đó là Beta. Mùi pheromone thật sự khiến người ta đau cả đầu. Ninh Nhất Tiêu nhanh chân rảo bước về phòng, cạch một tiếng mở cửa, vừa khéo nhìn thấy Tô Hồi đứng ở bên giường nâng tay cởi áo.

Quần áo đã cởi ra được một nửa, lộ ra thắt lưng nhỏ gầy trắng tới lóa mắt. Cậu quay đầu, đưa mắt nhìn một Ninh Nhất Tiêu vừa đẩy cửa bước vào, ánh mắt có chút mờ mịt.

Ninh Nhất Tiêu theo bản năng muốn đi ra ngoài, cũng không biết tại sao. Nhưng Tô Hồi nhìn qua cũng chẳng có mấy ý thức gì về giới tính. Cậu tiếp tục cởi áo rồi hơi lắc lắc mái đầu, mặc lên người bộ quần áo ngủ tơ tằm rộng thùng thình, sau đó xoay người lại.

"Học trưởng, sao anh không đi vào?"

"Tôi..."

Ninh Nhất Tiêu lúc này mới nhớ ra. Người này từ giờ sẽ trở thành bạn cùng phòng của hắn, mà hắn đi vào phòng của chính mình, lại giống như bước tới một lãnh địa xa lạ.

"Không nghĩ tới cuối cùng chúng ta lại trở thành bạn cùng phòng."

Tô Hồi ngồi đối diện cửa sổ, trên mặt lộ ra nét tươi cười trẻ con.

"Em còn nghĩ sau này không có cơ hội gặp mặt nữa."

Ninh Nhất Tiêu muốn giải thích lý do tại sao mình không nhấn thêm bạn với cậu, Tô Hồi hình như cũng chẳng đề cập tới mà chỉ bận bịu thu dọn quần áo. Vậy nên hắn cũng không mở miệng.

"Cần giúp không?" Ninh Nhất Tiêu hỏi.

Tô Hồi lắc đầu, "Cũng sắp xong rồi."

Cậu nhìn thoáng qua bàn học lẫn tủ quần áo của Ninh Nhất Tiêu, sạch sẽ tới mức khoa trương. Ngay cả màu sắc quần áo cũng được sắp xếp từ nhạt tới đậm.

Cậu cười lên, hỏi đùa, "Không phải là anh mắc chứng rối loạn ám ảnh cưỡng chế đó chứ?"

"Hơi một chút."

"Nhưng mà em lại không biết sắp xếp đồ lắm đâu, đồ đạc hay vứt lung tung nữa. Hy vọng là sẽ không làm phiền anh." Tô Hồi chân thật đáp lại.

Ninh Nhất Tiêu đúng là khó có thể chịu được những điều này, nhưng vẫn biểu lộ ra một chút bao dung khác thường.

"Không sao."

Tô Hồi đóng cửa tủ quần áo, bỗng nhiên đến gần bên hắn, gần tới mức giữa hai người chỉ là khoảng cách mười centimet.

Cậu giống như con mèo con sáp lại gần đưa mũi ngửi ngửi, sau đó giương mắt nhìn Ninh Nhất Tiêu, trong ánh mắt có chút mất mát.

"Thật sự không ngửi thấy được."

Cậu thì thầm, lui về phía sau vài bước, ngồi trở lại giường mình.

"Học trưởng, mùi pheromone của anh là gì vậy ạ?"

Ninh Nhất Tiêu im lặng trong chốc lát, thử nhớ lại lời mô tả trên tờ báo cáo, "Cây linh sam Siberian, còn mang một chút mùi muối biển."

Tô Hồi thử tưởng tượng một chút.

"Cây linh sam cùng muối biển... Cảm giác như một nơi vừa có núi tuyết lại vừa có biển."

Ánh mắt cậu bỗng nhiên sáng loáng.

"Rất giống nơi mà em cực kỳ muốn tới."

"Nơi nào?" Ninh Nhất Tiêu hỏi.

"Iceland" Tô Hồi cười cười miêu tả cho hắn.

"Nơi ấy có một con đường phía này hướng về biển lớn, phía kia lại là núi tuyết."

Lần đầu tiên có người hình dung pheromone của hắn như vậy, chỉ dùng một câu thôi đã kéo hắn tới nơi băng tuyết ngập trời kia, còn là một thế giới hắn vốn chưa từng gặp mặt.

Mà cái tên nhóc kỳ quái này thậm chí còn chẳng ngửi được mùi pheromone của hắn.

Hắn có lẽ không biết rằng, khi trời trở tối, Tô Hồi một mình chạy tới cửa hàng hương huân chuyên biệt, lần lượt ngửi mùi cây linh sam và muối biển. Trong đầu cậu sẽ cố gắng pha trộn rồi kết hợp, bắt chước ra mùi pheromone của hắn.

Nhưng hình như dù có thử thế nào thì cũng đều không đúng.

Cậu trong quá khứ cũng cảm thấy thân làm Beta có gì mà không tốt. Cậu sẽ không chịu ảnh hưởng của pheromone, không cần trải qua một đống những chu kỳ lên lên xuống xuống, có thể tùy theo ý mình mà tiếp xúc với người khác.

Dù sao cậu cũng đã mắc chứng rối loạn lưỡng cực rồi, nếu còn phải chịu đựng một loại giam cầm nữa có lẽ sẽ càng thêm phiền toái mà thôi.

Đây chắc hẳn là lần đầu tiên cậu cảm thấy chán nản ủ rũ vì bản thân mình là một Beta.

Nếu có thể cảm nhận được pheromone của Ninh Nhất Tiêu thì tốt rồi.

Ngày chào đón tân sinh viên ấy cũng không phải lần đầu tiên Tô Hồi gặp Ninh Nhất Tiêu. Lần đầu tiên thật sự gặp mặt lại chỉ từ một phía, là thời gian nghỉ hè sau khi thi đại học.

Vào một ngày mà mặt trời chiếu sáng rực rỡ nhất, Tô Hồi bỗng nhiên muốn rời khỏi thế giới này. Nhưng cậu còn chưa từng đặt chân tới ngôi trường mà tương lai mình sẽ đi học, vậy nên cậu muốn tới nhìn nó trong chốc lát, coi như hoàn thành tâm nguyện.

Cậu ngồi trước cổng đại học, ưu tư ngước nhìn từng người bước đến rồi rời đi. Tất cả đều là màu trắng cùng đen chớp động mờ nhạt, không hề có sức sống.

Bỗng nhiên, trong ánh nhìn hỗn độn lại hiện ra một thân ảnh, là một màu sắc rực rỡ.

Nhàn nhạt, màu lam nước biển.

Hắn tựa như con cá ngập tràn sinh khí, tiến vào bên trong vùng biển chết yên lặng trống trải của Tô Hồi, lưu lại một gợn sóng mãi không thể biến mất.

Nút bấm kết thúc cuộc đời suýt chút nữa bị nhấn xuống lại bỗng dưng ngừng lại.

Trùng hợp giữa bọn họ không chỉ một lần hai lần, lại thật nhiều, dần dần như là chỉ dẫn của vận mệnh. Giống như ở nơi tăm tối nhất có đôi bàn tay vô hình, kéo họ tới bên nhau. Tô Hồi thật sự tin vào câu chuyện huyền diệu khó giải thích ấy của số phận, thật sự cảm thấy say mê, giống như cơn lốc xoáy không có cách nào trốn thoát.

Sau khi trở thành bạn cùng phòng, nơi bọn họ gặp nhau chính là căn phòng bé nhỏ kia, nhưng thật ra số lần gặp cũng không nhiều lắm. Ninh Nhất Tiêu có rất nhiều việc, thường xuyên đi sớm về khuya, phần lớn thời gian sẽ không ở trong ký túc xá. Tô Hồi thì lại vì thời kỳ hưng cảm, luôn không thể chịu ở yên trong phòng một mình được. Đêm đến rồi cậu vẫn còn lang thang ở con đường lớn trong khuôn viên trường học.

Có nhiều khi Ninh Nhất Tiêu đạp xe trở về lại thấy cậu đi vòng vòng một mình. Hắn cảm thấy lạ lùng nên dừng lại hỏi cậu đang làm gì.

"Em ạ? Em đang chơi thôi."

"Chơi gì cơ?"

Tô Hồi mặt mày cong cong, ánh đèn đường mờ nhạt chiếu xuống đỉnh đầu cậu, ngay cả sợi tóc cũng đều phát sáng.

"Cùng mình chơi một mình đó."

Trong lòng Tô Hồi sốt sắng không ngủ được, nhưng lại không thể ra ngoài sau khi Ninh Nhất Tiêu đã ngủ. Cậu sợ đánh thức hắn nên thỉnh thoảng sẽ lén lút rời giường, chân không đi giày, đi dép lại sợ rằng sẽ tạo ra tiếng động. Cậu đi chân trần giẫm lên mặt sàn gạch men, nhẹ nhàng đi tới đi lui trong bóng đêm tựa như con mèo bất an bị nhốt trong tủ thủy tinh nhỏ.

Nhưng cậu lại không biết, có đôi lúc Ninh Nhất Tiêu thật ra cũng không ngủ.

Hắn nhận ra mình có một mặt thật quái lạ, thế nhưng hắn chưa bao giờ bóc trần.

Sau đó Tô Hồi mơ hồ phát hiện, vì những lần cậu không ngủ được ấy Ninh Nhất Tiêu sẽ đột ngột đứng dậy, khiến cậu sợ tới mức lập tức ngồi lại lên giường, không cả dám hé răng.

"Tôi đột nhiên hơi mất ngủ."

Ninh Nhất Tiêu dụi mắt quay sang.

"Cậu nếu không ngủ, có muốn uống nước lạnh không?"

Hắn dùng một phương thức nhìn qua chẳng có sơ hở gì, bầu bạn cùng Tô Hồi vượt qua những đêm nhọc nhằn của kỳ hưng cảm.

Khoảng cách giữa hai người được kéo lại thật gần. Buổi sáng sẽ cùng nhau rời phòng, buổi trưa lại hẹn nhau ăn cơm, đôi khi cùng nhau tới thư viện tự học cả đêm.

Tô Hồi thậm chí còn mò ra con đường Ninh Nhất Tiêu nhất định sẽ đi qua khi từ ca làm đêm trở về ký túc xá. Cậu sẽ thường xuyên đi vòng chung quanh, làm bộ như là ngẫu nhiên, thật ra là đang chờ hắn trở về.

Tô Hồi đi đứng không thích nhìn đường. Cậu nếu không cúi đầu thì sẽ nhìn Ninh Nhất Tiêu, rất dễ đâm sầm vào vật trước mặt. Ninh Nhất Tiêu lo lắng kéo tay cậu, rồi lại đưa cậu về nơi an toàn.

Cũng là trong những thời khắc ngắn ngủi ấy, pheromone của hắn sẽ phút chốc dừng lại trên người Tô Hồi.

Không lâu sau đó, có mấy người ở ký túc xá kế bên đề xuất một hoạt động tập thể, còn mời thêm cả Omega ở trong khoa. Vốn Ninh Nhất Tiêu chẳng muốn tham gia, nhưng hắn cũng không thể từ chối nên đành phải nhận lời.

Tô Hồi trong thời kỳ hưng cảm luôn cần phải trò chuyện, thậm chí đôi lần ở căng tin cậu còn nói chuyện phiếm với mấy người sinh viên mình không hề quen biết. Vậy nên khi học trưởng Alpha ở bên cạnh có lời mời, cậu lập tức đồng ý.

Cậu là Beta duy nhất trong buổi tiệc hôm ấy, nhưng lại ngồi ở giữa bị mọi người vây quanh.

Ninh Nhất Tiêu ngồi chéo cậu, nhìn cậu thân thiết chuyện trò cùng với người khác trên bàn cơm. Một cô gái Omega tới muộn ban nãy còn nhận được thùng đồ gửi tới, là một thùng quả anh đào.

"Mẹ tôi vừa gửi đấy, mọi người cùng thử xem sao."

"Oa, vừa ăn xong đã có điểm tâm ngọt rồi!"

"Cảm ơn cậu nhé! Ngọt ghê!"

Tô Hồi nhận ra, Ninh Nhất Tiêu không ăn một quả anh đào nào.

Sau khi tan cuộc, bọn họ còn muốn tổ chức một buổi đi chơi đêm, nhưng Ninh Nhất Tiêu lại mang một tâm tình khác mà từ chối, "Tôi về trước đây."

Tô Hồi vốn đã đồng ý lời mời đi tới phòng karaoke hát hò, lại thấy hắn rời đi nên cũng chẳng do dự mà đi theo cùng.

"Ấy ấy, Tiểu Hồi sao lại về rồi? Không phải là đồng ý đi cùng bọn tôi sao?"

"Tôi không đi nữa, tự dưng thấy không khỏe. Mọi người đi chơi vui nha!"

Tô Hồi phất tay cười cười với bọn họ, bước chân nhanh nhẹn đuổi kịp Ninh Nhất Tiêu một mình bỏ đi.

"Đợi em một chút với."

Cậu cố gắng thu ngắn khoảng cách, cuối cùng cũng đi bên cạnh sóng vai với Ninh Nhất Tiêu.

Ninh Nhất Tiêu chẳng biểu lộ nét mặt gì, cũng không nói chuyện.

Trong

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net