Chương 62 - 63

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 62:

Nghe xong câu nói chấn động lỗ tai đó, bàn tay đang nắm chuôi đao của Nhiếp Minh Quyết buông ra không được, siết lại cũng không xong, bộ dáng nhướng mày trừng mắt gần như muốn đục người trước mắt này thủng ra một lỗ, nặng nề cắn răng gằn từng chữ nói: "Ngươi, nói, lại, lần nữa!"

Ngụy Vô Tiện chớp mắt mấy cái, cảm giác hưng phấn cực độ trong lòng tiêu tan, cái đầu vì quá mệt mỏi dẫn đến có chút choáng váng cũng từ từ khôi phục suy nghĩ lại, một lúc lâu sau, nói với Nhiếp Minh Quyết vẫn đang kềm chế cảm xúc: "Cái gì cơ, ta vừa mới tỉnh ngủ, chưa nói gì cả, đúng không?"

Nhiếp Hoài Tang: "......" Thế mà dám nói như vậy, Ngụy huynh ngươi thật sự có bản lĩnh.

Trầm mặc một hồi, Lam Vong Cơ thu lại kiếm Tị Trần, tiến lên nói: "Ngụy Anh đã nhiều ngày chưa được ngủ, nếu Bá Hạ đã trả lại, vậy ta dẫn hắn trở về nghỉ ngơi trước, Nhiếp tông chủ, Liễm Phương Tôn, Nhiếp Nhị công tử, cáo từ."

Mạnh Dao: "......" Cho nên, rốt cuộc là chưa tỉnh ngủ, hay là không ngủ?

Đối với lời nói của Lam Vong Cơ, Ngụy Vô Tiện rất là phối hợp, lập tức bộ dáng lung lay lảo đảo, muốn té xỉu, sau đó vô cùng chuẩn xác ngã trên người Lam Vong Cơ, giả chết coi như mình cái gì cũng không biết.

Nhiếp Minh Quyết đen mặt không nói lời nào, Nhiếp Hoài Tang chỉ có thể gian nan vuốt mặt, phối hợp diễn xong vở kịch này, "Hàm Quang Quân ..... không cần khách khí, vẫn là nghỉ ngơi quan trọng hơn, mấy ngày nay cũng là làm phiền Ngụy huynh, đợi Ngụy huynh khôi phục tinh thần, đại ca và ta tất nhiên sẽ đến cửa bái tạ."

Lam Vong Cơ gật gật đầu, sau đó một tay vòng sau lưng Ngụy Vô Tiện, hơi cúi người, tay kia nâng đầu gối, cực kỳ vững vàng ẵm người rời đi.

Ngụy Vô Tiện được ẵm lơ lửng trong cánh tay rắn chắc của đạo lữ nhà mình không hiểu sao cảm thấy động tác này có chút quen mắt, kết quả quá mệt mỏi cho đến khi quay trở lại giường, cũng không nhớ hỏi câu 'Không kêu ngươi ẵm như vậy đúng không?', ngủ thiếp đi trong những cái vỗ lưng nhẹ nhàng của người bên cạnh.

......

Trong thao trường, ba người vẫn đứng ở đó không hề nhúc nhích, không khí lại càng thêm cứng ngắc, Nhiếp Hoài Tang không dám cầm Bá Hạ, chỉ có thể cẩn thận kéo bàn tay lại một lần nữa bị trầy xước của đại ca nhà mình, vừa dùng thuốc mỡ trị thương mà mình thường xuyên chuẩn bị bôi lên, vừa nhỏ giọng nói: "Đại ca, Ngụy huynh chỉ là thuận miệng nói như vậy, Bá Hạ hiện giờ không có yêu khí, cũng không có tà tính, làm sao xem là cái gì đó được, đúng không." Thêm trành quỷ đã chết và nhận chủ, cùng lắm chỉ xem như là tà binh thôi, đương nhiên lời này, hắn không dám nói.

Mạnh Dao cũng nói: "Binh khí vốn không có chính tà, Bá Hạ nếu đã định trước chỉ biết nhận đại ca làm chủ, lại không phản phệ nữa, thì cũng không cần phải để ý đến những chuyện lặt vặt khác."

Nhiếp Minh Quyết, người hiểu rõ mọi đạo lý, nhưng chỉ là không thể nghe được Bá Hạ dính líu tới yêu tà, đưa một ánh mắt sắc bén về phía hai tên gia hỏa dám thuyết giảng với y, phun ra hai chữ: "Tiếp tục!"

Nhiếp Hoài Tang & Mạnh Dao cùng nhau run rẩy: ... Ánh mắt đại ca đã thay đổi rồi, thật đáng sợ! Hôm nay chúng ta có thể sống sót ra khỏi thao trường không!

......

Ngụy nào đó dẫn đến một vụ thảm án trong thao trường, đang chìm trong giấc mộng đẹp hoàn toàn không biết gì về chuyện này, bởi vì trong khoảng thời gian vừa rồi tiêu hao tâm thần và tinh lực quá độ, Lam Vong Cơ lại đốt hương trợ ngủ an thần ở trong phòng, Ngụy Vô Tiện vừa tỉnh lại, đã qua một ngày một đêm.

Ngẩn ngơ một hồi trước ánh nắng mặt trời rực rỡ ngoài cửa sổ, Ngụy Vô Tiện lại bắt đầu theo thói quen đi tìm người bình thường đều canh giữ ở bên giường, lần này cũng không có gì bất ngờ, sau đó đối diện với gương mặt thịnh thế mỹ nhan tắm rửa trong ánh nắng ban mai càng thêm đẹp mắt, nói một tiếng 'Chào buổi sáng'.

Lam Vong Cơ đặt sách trong tay sang một bên, đáp lại "Sớm", sau khi tiến lên đỡ Ngụy Vô Tiện dậy rửa ráy đơn giản, lại mở hộp thức ăn trên bàn, lấy ra một chén cháo trắng còn nóng nhìn hắn ăn hết, đúng lúc này gia phó của Nhiếp gia ở ngoài cửa bưng vào một chén thuốc đen nhánh vừa ngửi mùi là biết cực kỳ đắng.

Ngụy Vô Tiện cả kinh, giật giật khóe miệng giấu hai tay vào trong chăn mỏng, lại dùng ánh mắt không ngừng ra hiệu, ý tứ cự tuyệt uống thuốc không thể rõ ràng hơn.

Lam Vong Cơ cũng không định lặp lại những lời khuyên bảo 'Đừng gấp gáp nhất thời', 'Không thể quá mệt mỏi', thay vào đó động tác bưng chén thuốc đã lặng lẽ đáp lại một câu 'Kháng nghị không hiệu quả', dùng hành động thực tế biểu đạt hậu quả nhất định phải chịu.

Ngụy Vô Tiện: QAQ

......

Lúc Nhiếp Hoài Tang đến thăm hỏi, vừa vặn là cảnh Ngụy Vô Tiện uống thuốc xong đang uống chén nước trắng thứ hai để xua đi vị đắng, vừa nhìn bát thuốc đã uống cạn trên bàn liền đoán ra nguyên nhân, trong lòng không khỏi càng thêm cảm kích Ngụy Vô Tiện, "Trong khoảng thời gian này làm phiền Ngụy huynh chịu mệt mỏi, ta còn có chút dược liệu thượng hạng bổ dưỡng thân thể, sau này sẽ đưa tới."

Ngụy Vô Tiện sặc một cái, thổi một chuỗi ngâm bong bóng trong chén trà thứ ba, vội vàng đặt chén trà xuống từ chối: "Đừng nha, vẫn là quên đi, thuốc này đã đủ đắng rồi."

Nhiếp Hoài Tang cũng không ép, "Vậy ta dặn dò y sư điều chỉnh vị thuốc nhé."

Gia vị gì đó, gai lưỡi Ngụy Vô Tiện tựa như lại nổi lên mùi canh vỏ cây đắng nghét không gì sánh kịp lại xen lẫn một chút vị ngọt quỷ dị của Lam gia, quyết đoán từ chối đề nghị của Nhiếp Hoài Tang, chủ động hỏi: "Giờ này, không phải ngươi đang tập luyện cùng với Liễm Phương Tôn trên thao trường sao?"

"Hôm nay nghỉ ngơi, đại ca ta sáng sớm đã tự mình ra ngoài săn đêm," Làm như sợ hắn hiểu lầm cái gì, Nhiếp Hoài Tang lại tiếp lời: "Đêm qua nhận được báo cáo, ngay trong lãnh thổ Thanh Hà, nếu thuận lợi chạng vạng hôm nay là có thể trở về, đến lúc đó ta lại cùng đại ca tới nói lời cảm ơn."

Ngụy Vô Tiện cũng không thèm để ý đến chuyện này, dù sao đi nữa có cảm ơn hay không, thù lao cũng đã nhận toàn bộ rồi không phải sao?" Đại ca ngươi hôm nay có thể trở về, ngươi còn dám lười biếng ha?

Nhiếp Hoài Tang hôm qua gần như bị huấn luyện mất nửa cái mạng, bây giờ cả người vẫn còn đau nhức: ......

Nhiếp Hoài Tang lựa chọn lập tức đi vào vấn đề chính, "Ngụy huynh, ta đến là muốn nói, không cần để bụng phản ứng của đại ca ta hôm qua, thực lực của đại ca ta càng nâng lên một tầng, từ nay về sau không cần lo lắng vấn đề đao linh phát tác, đã là không thể tốt hơn."

Ngày hôm qua trên thao trường nghe được câu nói kia, Nhiếp Hoài Tang đúng là vô cùng khiếp sợ, nhưng khiếp sợ xong rồi, thấy đại ca sau đó vẫn mang Bá Hạ theo bên người, lại cảm thấy đánh bậy đánh bạ mà trúng. Điều không thể phủ nhận chính là, đại ca hắn suốt một thời gian dài, là có thành kiến nào đó về mặt nhận thức, ít nhất từng có đủ loại dấu vết thực tế trong "tương lai", y từng có suy nghĩ 'phải tiêu diệt tà ma ngoại đạo', từng nói câu 'Con trai của kỹ nữ chẳng lạ gì', cho dù là về chuyện gì hay người nào, nếu đã nhận thức như thế, chính y nên có một phần trách nhiệm trong việc tăng cường nguyên nhân hậu quả của các mối thù hận. Mà trải qua chuyện này, đợi đến khi đại ca hoàn toàn tiếp nhận một Bá Hạ hoàn toàn mới, quan niệm 'làm việc đúng đắn không theo cách thông thường' hẳn là đã ăn sâu vào đầu.

Như thế, không phải là nhất cử đa tiện sao?

"Chỉ là, hai chữ 'yêu đao' nói lần trước là được rồi, đừng nhắc đến lần thứ hai!"

Ngụy Vô Tiện vô cùng tỉnh táo: "Hả, yêu đao gì, ta không biết nha."

Nhiếp Hoài Tang: "......"

Chương 63

Nhiếp Hoài Tang là người được thế nhân gọi là 'hỏi một không biết ba', hiện giờ lại bị người ta cướp mất câu nói cửa miệng, sau khi cảm nhận sâu sắc lực sát thương của hai chữ 'không biết', chính hắn còn bị khịa đến nỗi nói không nên lời.

Người đối diện là Ngụy Vô Tiện, bên cạnh còn có đạo lữ danh chính ngôn thuận của người ta, xác định cho dù là ở trên địa bàn của mình cũng vẫn không thể trêu vào, Nhiếp Hoài Tang nhẫn nhịn đầu đầy hắc tuyến tự cảnh cáo mình không thể đào hố với người này, quyết đoán đổi sang đề tài mà bọn họ đều cảm thấy hứng thú, "Ngụy huynh mấy ngày gần đây bận rộn, chắc hẳn vẫn chưa biết một vài tin tức bên ngoài ha, đặc biệt là tin tức trên Kim Lân Đài, muốn nghe một chút không? "

Chuyện của Kim Lân Đài, bởi vì liên quan đến sư tỷ nhà mình, cùng với những trải nghiệm bị tính kế ở "thế giới kia", Ngụy Vô Tiện đúng là rất quan tâm, thậm chí trước đó còn đặc biệt phái tiểu quỷ đến Kim Lân Đài theo dõi để phòng ngừa xui rủi, chỉ là hắn dặn dò nhóm tiểu quỷ khi nào có tình huống đặc biệt mới báo cáo lại, từ bữa đến giờ đủ các loại chuyện quấn thân không rảnh để chú ý, toàn là chợt nhớ ra mới có thể hỏi một hai câu, cho nên tình huống biết được ngược lại hơi ít hơn người khác một chút.

Tuy rằng biết ít, nhưng cũng không cản trở hắn căn cứ vào những lời đồn nghe thấy rải rác trên đường đi đến Thanh Hà lúc trước mà đoán được đại khái, "Kim Tử Hiên đã động thủ rồi sao?"

Nhiếp Hoài Tang cho hắn một ánh mắt "liệu việc như thần", nói: "Trong trận tranh đấu nội bộ này của Kim Lân Đài, cùng với chuyện Kim Quang Thiện bệnh không dậy nổi, cục diện mà Tử Hiên huynh phải đối mặt tuy rằng hỗn loạn, nhưng với thế lực của hắn, lực lượng Mạnh Dao để lại, còn có bên nhà ngoại hắn ủng hộ, thì vẫn chiếm ưu thế áp đảo, những người được gọi là trưởng bối của các chi thứ vẫn luôn quấy rối kêu gào kia dốc hết sức trong tình trạng đục nước béo cò, còn nhặt mấy lời nói nhảm về Tử Hiên huynh của những người nào đó nhìn chăm chăm vào vị trí gia chủ mà xem như cầm lông gà làm lệnh tiễn, Kim phu nhân và Tử Hiên huynh ngại mặt mũi Kim gia cứ luôn bó tay bó chân với bọn họ cho đến khi Diêu tông chủ, à, hiện giờ đã không còn Diêu tông chủ, vốn là một gia tộc hạng ba đầu cơ trục lợi, sau khi chuyện săn đêm lần trước lan truyền ra chưa đến hai tháng, họ Diêu mất hết tu vi vẫn treo một hơi thở, chút gia nghiệp kia đã bị các khách khanh mang ý đồ riêng cùng với chi thứ chia chác hầu như không còn gì ....."

Nói một hồi lại lạc đề, Nhiếp Hoài Tang khoát tay nói: "Không đúng, chuyện ta muốn nói không phải chuyện này. Ý ta là ..... năm vị tu sĩ Kim gia làm thức ăn dự trữ cho con lư thú kia, lúc đó không phải đã được sắp xếp đưa về Kim Lân Đài giao đến tay Tử Hiên huynh sao, cuối cùng vẫn không thể cứu sống, chết ngay tại chỗ khi đối chất với những trưởng bối chi thứ đã tự tiện hạ lệnh của Kim gia, lần thanh tẩy này của Lan Lăng Kim thị cũng triệt để bắt đầu. Chẳng qua thủ đoạn của mấy chi thứ kia cũng không ít, vậy mà đào ra được bí mật của Kim Quang Thiện cùng với Tần phu nhân của Nhạc Lăng Tần thị, gần như là uy hiếp công khai, trắng trợn muốn chi trưởng thoái vị nhường vị trí cho người hiền.

Kết quả cuối cùng chính là, gia chủ Tần Thương Nghiệp đi theo Kim Quang Thiện nhiều năm, còn là gia tộc hàng đầu phụ thuộc Lan Lăng Kim thị tức giận phản bội, tự lập môn hộ, tuyên bố không đội trời chung với Lan Lăng Kim thị. Kim gia nhảy lên nhảy xuống, chi thứ ngo ngoe rục rịch, kể cả một mạch của Kim Tử Huân đã phát điên cũng trả giá bằng việc được chia cho một ít tài sản. Đại gia tộc như Lan Lăng Kim thị thế mà cũng có lúc phân gia, Tử Hiên huynh thật đúng là có thủ đoạn."

Tranh đấu nội bộ chẳng khác nào tự mình hại mình, Kim gia trải qua trận chiến này, cũng là thực lực giảm mạnh, nhưng rốt cuộc tài phú vẫn còn, tác phong làm việc của Kim Tử Hiên - vị đại tông chủ hiện nay - vốn đã có tiếng tốt, lại truyền ra sắp thông gia với Vân Mộng Giang thị, hơn nữa Liễm Phương Tôn đang tị nạn ở Thanh Hà vẫn yên ổn, rốt cuộc vẫn là giữ được địa vị của đại gia tộc.

Chuyện xấu xa của Kim Quang Thiện bị phơi bày ra ngoài, Tần tông chủ tự lập môn hộ là trong dự liệu, có thể phân gia thành công cũng là một cách thức hữu hiệu để cắt khối u ác tính của gia tộc, nhưng đồng thời, hậu hoạn to lớn của cả hai cũng là không thể tránh khỏi, thậm chí vì vậy, một số tính toán trên mặt ngoài sẽ không giảm bớt, âm mưu trong bóng tối sẽ còn có thể làm cho người ta càng thêm khó lòng phòng bị. Ngụy Vô Tiện đón lấy một chén trà nóng do Lam Vong Cơ rót một lần nữa, cầm trong tay cũng không uống, nặng nề suy nghĩ, sư tỷ sau này vẫn là sẽ gả đến Kim Lân Đài, nếu thật sự như thế, như vậy há chẳng phải càng thêm phiền toái sao?

Lam Vong Cơ thấy vậy, biết hắn đang lo lắng cho Giang Yếm Ly, liền nói: "Kim công tử và sư tỷ tự có chừng mực, chúng ta chiếu cố nhiều hơn là được."

Nhiếp Hoài Tang cũng gật đầu theo, nhưng có chút tò mò, "Tình hình Kim Lân Đài cũng không tính là ổn định, vì sao Đại hôn của Giang tỷ tỷ lại chọn vào thời điểm này?"

Ngụy Vô Tiện nhớ tới nguyên nhân trong đó, vẻ mặt cũng có chút giãn ra, "Còn không phải bởi vì cháu trai của ta sao, tuy rằng đã chậm trễ không ít thời gian, nhưng sư tỷ và Kim Khổng Tước vẫn luôn trông ngóng tiểu Kim Lăng sớm được sinh ra." Kim Lăng đời trước sinh ra đã không cha không mẹ, kiếp này, cho dù có gian nan đến đâu, cặp cha mẹ này cũng muốn cùng nhau chăm sóc Kim Lăng lớn lên, đương nhiên có thêm đại cữu và mợ của nó, còn có nhị cữu nữa.

Nhiếp Hoài Tang nói: "Hình như là vậy." Cho dù thời gian tính ra không đúng, cũng không biết có phải là vị Kim tiểu công tử kiêu căng kia hay không. Nhưng, dưới tình hình như thế, Giang tỷ tỷ đại hôn, hắn càng nên góp thêm một phần lực.

Ngụy Vô Tiện lại hỏi: "Tần tông chủ sau khi thoát ly Lan Lăng Kim thị, Liễm Phương Tôn, không muốn trở về sao?"

Nhiếp Hoài Tang nói: "Hắn có lẽ không có ý này."

Sau khi săn đêm trở về, nhận thấy tình hình Kim Lân Đài nghiêm trọng, Mạnh Dao đã chuẩn bị, chuyện xấu kia nổ ra, vẫn không nhịn được ra tay sai người bảo vệ Tần phu nhân và Tần Tố, còn liên lạc với họ, nhưng Tần Tố sau khi biết chân tướng liền nản lòng thoái chí, tự cảm thấy không có mặt mũi gặp vị hôn phu trước kia, trên thực tế là huynh trưởng, cự tuyệt sự trợ giúp của Mạnh Dao, dẫn theo một nhà mẹ đẻ Tần phu nhân tới biệt uyển ở nông thôn, không bao giờ đi ra ngoài nữa.

Những hành động này của Mạnh Dao cũng không giấu được người Nhiếp gia, Nhiếp Hoài Tang cũng biết rõ ràng, cho nên, trong khoảng thời gian này bầu không khí giữa hai người 'bình thản' trước nay chưa từng có. Nhiếp Hoài Tang thầm nghĩ, ít nhất trong việc này, hắn sẽ không vạch trần vết sẹo của người khác.

----------------------------------------------

Tiểu kịch trường

Ngụy Vô Tiện hỏi: Hoài Tang huynh à, Bá Hạ đã biến thành như vậy rồi, nếu lúc đại ca ngươi ra ngoài chém người bị người có ý đồ khác nhìn thấy, mang đi làm lớn chuyện, thì làm sao đây? Chẳng phải ta thẹn với lương tâm hay sao?

Nhiếp Hoài Tang xoè quạt phe phẩy như bay: Bổn công tử là ai, người ngồi ôm chín phần nhà sách cửa hàng giấy bút ở Thanh Hà, nắm giữ toàn bộ sách truyện của Thanh Hà, đừng nói đại ca ta dùng thanh dao đổi màu, chỉ cầm dao nhà bếp thôi, ta cũng có thể làm cho tất cả mọi người đều biết đó là thần binh lợi khí!

Ngụy Vô Tiện: ... Thành thật mà nói, mấy quầy bán thoại bản của ngươi chỉ ở Thanh Hà thôi phải không?

Nhiếp Hoài Sang: Là hiệu sách!

Nhiếp Minh Quyết (không phải) cầm 'dao nhà bếp': _


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net