Phiên ngoại Không Có Kiếp Sau - Chuyện chưa được biết đến

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

PHIÊN NGOẠI KHÔNG CÓ KIẾP SAU

Chuyện chưa được biết đến

Nguyệt Hạ Tang

Edit: Leo

Beta: Lan, Yoko Hame

Raw: Yoko Hame

Không dễ gì tích cóp được một số tiền, bệ hạ Olivia đã dùng số tiền ấy mua chiếc siêu xe đầu tiên trong đời.

Màu đỏ chói lọi, đường cong sắc lạnh phối với vẻ ngoài siêu hiện đại siêu kiêu ngạo, cực kì phù hợp với gout thẩm mỹ của Olivia.

Dùng cho những lúc hẹn hò cũng được, sau này lấy đưa rước con đi học mẫu giáo hay gì cũng rất có phong cách và thiết thực. Hơn nữa Cẩu Đản đã lớn hơn chút rồi, ngày nghỉ cả nhà dắt nó ra ngoại thành chơi, chỉ nghĩ thôi đã thấy thiệt là sung sướng!

Olivia nghĩ là làm.

Năng lực làm việc của hắn siêu mạnh, lập tức bắt đầu tăng tốc tiến độ xử lí công việc trong tay, đồng thời ra lệnh cho bộ ngoại giao trong thời gian tới không giao công tác ở nước ngoài cho Mục Căn, tiện thể xin nghỉ giùm cậu luôn, chớp mắt, cả nhà đã đứng trên bãi cát của đảo Trăng Mật.

Ngài Sise bận tổ chức buổi liveshow, nhóm phụ huynh người máy với các ông bà hàng xóm ở phố mua bán Aidori cũng cùng nhau đi xem liveshow rồi, vì vậy, lần này chỉ có ba người Olivia, Mục Căn với Cẩu Đản đi thôi.

‎Ý da, thiệt tốt quá đi mà!

Olivia xung phong nhận nhiệm vụ chuẩn bị thức ăn rồi cười bảo Mục Căn dắt Cẩu Đản đã sớm gấp không chờ nổi ra biển chơi.

“Tớ và Ludwig đi đây!” Thanh niên với làn da bánh mật mặc chiếc quần bơi hoa hòe vẫy vẫy tay với hắn.

Bên cạnh thanh niên là một tiểu chíp bông mặc quần bơi cùng kiểu (để bảo vệ nhúm lông trên mông) nhìn chằm chằm vào hắn hồi lâu, lát sau mới nâng cánh nhỏ vẫy vẫy.  ‎

Vì thế nụ cười trên mặt Olivia càng chói lọi hơn.

Hắn vừa vẫy tay vừa nhìn theo hai cha con đi về phía biển.

Nước biển bao trùm tiểu chíp bông trước, sau đó bao trùm cả thanh niên, Olivia mãi nhìn theo đến khi bóng dáng của hai cha con biến mất mới bắt đầu vội vàng chuẩn bị đồ ăn.

Hắn mang theo rất nhiều thức ăn, phần lớn là những món Mục Căn và Cẩu Đản thích, chỉ có một bình dầu hạch đào là cho mình.

Là đồ uống nha!

Ngoài tận dụng những thứ có sẵn Olivia còn tự mình xuống nước bắt cá để nướng cho Cẩu Đản ăn, không biết có phải do được sinh ra dưới biển hay không mà từ nhỏ Cẩu Đản đã thích ăn hải sản. Tuy bé không kén ăn, cho gì cũng ăn sạch, nhưng cứ mỗi lần ăn hải sản là ánh mắt sáng ngời nhất.

Tuy còn trẻ nhưng giờ Olivia cũng rất ra dáng là một ông bố tốt.

Thức ăn đã chuẩn bị xong xuôi rồi mà Mục Căn và Cẩu Đản vẫn còn chưa lên, nghĩ đến dạo gần đây họ ít có cơ hội ra biển bơi lội, Olivia quyết định để họ bơi thêm chốc lát, còn mình thì lái xe đi dạo vòng quanh xem thử, nếu thấy chỗ nào có cảnh đẹp hay thích hợp cho con nít chơi thì chở hai cha con Mục Căn đến.

Tuy nhìn từ bên ngoài chiếc xe đang phi như bay nhưng bên trong lại phát ra bài hát thiếu nhi nhẹ nhàng. Bác Alpha nói nhạc rock có ảnh hưởng không tốt đối với màng nhĩ của trẻ con nên hắn lập tức đổi hết nhạc trên xe thành nhạc thiếu nhi. Khi còn bé hắn không được nghe loại nhạc này, bây giờ vì có Cẩu Đản nên cũng nghe thử, ngoài ra hắn còn học những thứ mà trong quá trình lớn lên Cẩu Đản sẽ học để sau này dạy cho bé, Olivia cảm thấy bản thân dường như lại được trải qua tuổi thơ một lần nữa.

Vừa nghe vừa học hát theo, tâm trạng của Olivia đang rất tốt.

Lúc chạy ngang qua một rừng dừa Olivia đột nhiên dừng xe, nhìn những quả dừa tròn trĩnh trên cây, hắn quyết định hái vài quả về cho Mục Căn và Cẩu Đản uống.

Nhưng khi hắn trèo lên cây hái thì chợt phát hiện phía trước là bờ biển xinh đẹp đã bị rừng dừa che đi, vì thế hái dừa xong hắn lập tức đi về phía bờ biển đó.

“Thật đẹp! Cát ở đây còn mịn hơn chỗ khác, ngày mai dắt Ludwig đến đây chơi cát mới được!” Olivia vừa lẩm bẩm vừa dạo quanh một lúc, sau đó còn ngồi xuống ngắm phong cảnh.

Lúc này đang là giữa trưa, ánh mặt trời đang lúc sáng nhất, Olivia ngồi một hồi thì ngủ quên mất.

Hắn ngủ một giấc thật là lâu. Mấy ngày nay vì xin nghỉ phép đi du lịch mà hắn rất bận rộn và mệt nhọc, lúc này có thời gian thả lỏng nên tất cả mệt mỏi trước đó đều được dịp giải phóng ra hết.

Đợi hắn tỉnh lại thì trời đã tối.

Nhìn thấy sắc trời, việc đầu tiên Olivia làm là lấy điện thoại ra bấm số của Mục Căn, khi điện thoại vừa được kết nối hắn đã vội vàng nói: “Xin lỗi, tôi ngủ quên mất, cậu và Ludwig chắc đợi lâu rồi hả, tôi…”

“Cậu gọi nhầm số rồi.” Đầu phía bên kia bỗng phát ra một giọng nữ xa lạ.

Olivia ngẩn ra, giọng điệu tức khắc trở nên ngượng ngùng, sau khi nói xin lỗi với đối phương xong hắn lại bấm dãy số đã thuộc lòng từ lâu kia lần nữa.

‎Thế nhưng, người nhận điện vẫn là người phụ nữ lúc nãy.

Lần này, không đợi đối phương tức giận Olivia đã lên tiếng trước: “Bất kể cô là ai và làm sao nhặt được điện thoại của Mục Căn, tôi khuyên cô nhanh chóng giao nộp điện thoại cho đồn cảnh sát gần nhất, nếu không hậu quả tự gánh lấy.”

Olivia nói bằng giọng điệu rất nghiêm khắc, khí thế của kẻ nắm quyền nhiều năm thể hiện không sót chút nào, người phụ nữ bên kia mới đầu ngẩn ra giây lát, sau đó run rẩy mắng một câu “Đồ điên” mới vội vàng cúp máy.

‎Nhìn chằm chằm chiếc điện thoại trong tay, Olivia nhíu chặt mày, hắn lại bấm gọi cho bác Alpha nhưng đầu bên kia lại vẫn là âm thanh xa lạ.

Hắn tiếp tục gọi hết người này đến người khác, mãi cho tới khi gọi cho Todd, may mà lần này chính xác là giọng của Todd.

“Bệ hạ, chào buổi tối.” Đến nay Todd vẫn là thư kí của Olivia, việc quốc gia đại sự thì làm tham mưu, việc nhỏ thì suy nghĩ xem nên mua nhạc thiếu nhi gì cho Ludwig, Olivia trước giờ vẫn luôn quen hỏi ý kiến của anh.

“Todd, Mục Căn có gọi cho cậu không? Tôi vừa gọi cho cậu ấy nhưng người bắt máy lại là người phụ nữ nào đó, còn nữa, số của bác Alpha hình như cũng có vấn đề, cậu tra thử đường mạng của công ty viễn thông xem sao…”

‎Một chuỗi câu hỏi ập lên người Todd, Olivia vừa nói vừa đi đến chiếc siêu xe của mình, khi ngồi vào trong xe, hắn nghe Todd trước nay luôn bình tĩnh hiếm khi lộ ra vẻ khó hiểu nói:

“Bệ hạ, xin hỏi… Mục Căn là ai?  Nghe có vẻ là tên của đàn ông, ngài muốn tra số điện thoại của người này phải không ạ? Còn… bác Alpha… là ai?”

Khoảnh khắc sau khi nghe lời Todd nói, Olivia chợt ngẩn ra.

“Đùa kiểu gì vậy.” Trong giọng nói của Olivia đã có mấy phần giận dữ, Todd ở đầu bên kia vội vàng nhận tội.

Nhưng hiện giờ Olivia không muốn nghe những lời đó, nâng tay kéo dây an toàn, hắn quyết định chạy về bờ biển trước xem thế nào.

Chỉ là ‎không ngờ khi hắn chuẩn bị kéo dây an toàn lại đột nhiên phát hiện: Dây an toàn trên xe đâu mất rồi.

Không chỉ đai an toàn mà cả tấm ảnh gia đình để trên đầu xe cũng không thấy đâu.

“Đáng chết! Trên đảo này có trộm sao? Xe không trộm trộm dây an toàn với ảnh để làm gì chứ?!” Trong lòng hắn lúc này đã bắt đầu nổi lửa rồi, tấm ảnh không có phim, một khi đã mất muốn làm lại một tấm cũng khó.

Thế nhưng vừa nghĩ đến trên đảo thế mà có trộm, Olivia lập tức cảm thấy bất an, hắn gấp gáp khởi động xe trở về bãi biển lúc trước.

Xe vừa khởi động thì một bài nhạc rock đinh tai nhức óc chợt vang lên.

Thật quái lạ!

Rõ ràng trước đó là nhạc thiếu nhi của Ludwig mà.

Vừa nghĩ đến điều này, bóng ma trong lòng Olivia càng lúc càng lớn.

Thứ bóng ma này ngay lúc hắn không nhìn thấy bóng dáng của Mục Căn và Ludwig trên bãi biển đã đạt đến cực hạn!

Olivia cấp tốc gọi cho Chapson rầm rộ điều cả một đội thân vệ qua, lệnh cho họ xuống biển tìm người.

“Là Mục Căn và Ludwig, các cậu hẳn biết họ trông như thế nào rồi.” Thân là thành viên của gia đình đệ nhất đế quốc, hình ảnh của Mục Căn và Ludwig cũng từng lên báo, tuy số lần không nhiều nhưng là thành viên đội thân vệ của Olivia, đương nhiên không xa lạ gì với diện mạo của họ.

Thế nhưng…

Đội thân vệ mà hắn chính tay huấn luyện, đáng tin cậy nhất trong lòng hắn lại đang hai mặt nhìn nhau. Sau cùng, đội trưởng đội thân vệ bước ra cẩn thận hỏi một câu: “Xin hỏi, ngài Mục Căn và ngài Ludwig… là ai ạ?”

Vừa nghe được câu này, toàn bộ cảm xúc của Olivia đều biến mất.

Trong giây lát, trong đầu hắn là một mảng trống rỗng, tựa như thiếu đi bộ phận nào đó, hắn ngẩn ra hồi lâu sau cùng mới tìm lại được giọng nói của mình.

‎”Mục Căn… là bạn đời của ta, còn Ludwig, là con của chúng ta…”

‎”Nhưng mà, bệ hạ, theo như thần biết, ngài chưa từng có qua lại gì với người tên là Mục Căn, chúng thần cũng không biết rõ những chuyện này, còn có, ngài vẫn chưa có con mà? Đây là chuyện quốc gia đại sự, nếu như ngài có con cần phải nói ngay…” Đội trưởng thân vệ khuyên giải vài câu.

Olivia đã hoàn toàn ngây dại.

“Đùa kiểu gì vậy? Đi tìm, Mục Căn và Ludwig chỉ đang chơi ngoài biển thôi, họ đang ở dưới biển, các cậu mau chóng chia nhóm tìm kiếm ngay, tôi cũng sẽ xuống đó.” Olivia nhíu chặt mày nói, sau đó liền đi lấy thiết bị lặn mà đội thân vệ mang tới.

“Bệ hạ tuyệt đối không thể được! Thân thể của ngài không khỏe, nhất là chân trái, không thể để ngâm nước lâu, nếu không di chứng của ngài sẽ tái phát!”

Olivia lại ngẩn ra.

“Cơ thể tôi có bệnh gì mà ngay cả tôi cũng không biết? Di chứng nào? Đúng là nói bậy –” Hắn tức giận quát lên, sau đó liền mặc trang bị vào rồi xuống nước dưới sự hộ tống của một đám người.

Rồi hắn bị khiêng lên.

‎Lúc lặn xuống độ sâu nhất định, chân trái của hắn đột nhiên run rẩy, lục phủ ngũ tạng dường như muốn nổ tung. Nếu không phải gắng gượng có lẽ hắn đã ngất xỉu ngay trong biển rồi.

Không phải bà Beati đã cẩn thận chữa trị vết thương cho hắn rồi sao, Olivia ngồi trên giường, hai mắt vô hồn nhìn vào trong gương.

‎Người đàn ông trong gương, vừa quen thuộc lại vừa xa lạ.

Trông như bản thân, nhưng, lại không hoàn toàn là bản thân.   ‎

Đó là người đàn ông nhợt nhạt, yếu ớt, tuy rằng đường nét và ngũ quan đều rất quen thuộc với Olivia, nhưng mà, trong mắt người đó tràn ngập lệ khí, âm u, nhìn qua là một người rất tàn nhẫn, hơn nữa màu mắt người trong gương không phải màu vàng kim, mà là màu vàng sậm.

‎Bộ dạng này với bộ dạng mà hắn quen thuộc rất khác nhau, thậm chí cả chiều cao cũng thấp đi nhiều, nhưng Olivia biết, người này là hắn, cơ thể này cũng là của hắn.

‎Nói như vậy có vẻ rất kì quái, nhưng, hắn biết như thế.

Sau khi soi gương kỹ càng hồi lâu, hắn mới gọi Todd vẫn luôn đợi ở bên ngoài vào, bắt đầu hỏi chuyện.

Sau đó, từng chuyện vừa lạ mà vừa quen được Todd trần thuật lại.

“Hắn” giết chết một đám người có cái tên quen thuộc và ngồi lên ngai hoàng đế chí cao vô thượng của đế quốc này, thế nhưng —

‎Không có Mục Căn.

Không có nhóm người máy bác Alpha.

Trên tinh cầu Bạch Lộ từng có một con phố mua bán Aidori, nhưng trong lúc bạo loạn cả tinh cầu Bạch Lộ đã nổ tung.

Vô cùng sạch sẽ, không còn sót lại gì.

Không có Manh Manh, Manh Manh từ rất lâu trước kia đã “hỏng” mất rồi.

“Căn cứ cái tên Mục Căn mà ngài đã nhắc đến, thần đã điều tra qua kho tư liệu của đế quốc, người cùng tên có hai người, chỉ là một người đã qua đời rất lâu rồi, một người là trẻ sơ sinh vừa ra đời năm nay, ngài muốn xem tư liệu của họ không ạ?”

Olivia hướng gương mặt tái nhợt của mình nhìn về phía Todd, đó là khuôn mặt âm u đến đáng sợ, rồi hắn đưa tay ra.

Todd vội vàng cung kính đưa tư liệu vào tay hắn.

Olivia tỉ mỉ xem qua hai phần tư liệu, sắc mặt càng thêm tái nhợt.

‎Không phải y, người này không phải y, người còn lại cũng không phải y.

‎Olivia nhảy xuống giường.

Hắn bỗng dưng cảm thấy căn phòng này thật đáng sợ.

Căn phòng sắc đỏ có lẽ rất hợp với gout thẩm mỹ của hắn, thế nhưng phòng của hắn không phải như thế này! Mục Căn vốn không thích màu sắc nặng nề như thế, bác Alpha cũng cho rằng màu này không tốt cho thị lực, ở lâu dễ khiến người ta nóng nảy, cho nên bấy lâu phòng hắn và Mục Căn vẫn luôn là màu gạo ấm áp, tuy vật trang trí rất xa hoa nhưng lại ấm cúng và sáng sủa.

Cái gì cũng có đôi có cặp, đồ đạc của họ để lẫn vào nhau, tuyệt đối không giống như bây giờ!

‎Đơn độc! Tất cả đồ đạc đều đơn độc một cái!

Olivia phẫn nộ nhảy từ trên chiếc giường có chiếc gối dài xuống, tức giận mạnh mở tủ rồi lấy từng bộ quần áo ra.

Hắn muốn tìm quần áo của Mục Căn, thế nhưng —

Trong tủ toàn là chế phục của hoàng đế với đủ loại kiểu dáng, không có lấy một bộ quần áo của Mục Căn!

‎Hoàng đế bệ hạ phẫn nộ đập sạch đồ đạc trong hoàng cung, sau đó yên lặng nằm trên chiếc giường màu đỏ ngủ mất.

Khi tỉnh lại, vẫn chỉ có một mình.

Không cảm giác được da thịt ấm áp, tươi mát của bạn đời, không có lông bụng ấm áp của bé con nhà mình, thậm chí, không có tiếng gọi lạnh lẽo cứng nhắc của nhóm người máy.

Ngoại trừ cuộc sống cá nhân, công việc thì lại không khác gì bình thường.

Olivia cảm thấy bản thân dường như đã mơ một giấc mộng, trong giấc mộng đó bản thân khỏe mạnh, có gia đình hạnh phúc mỹ mãn, có được người yêu tuyệt vời nhất vũ trụ thậm chí cả đứa con đáng yêu nhất vũ trụ tất cả chỉ là một giấc mộng mà thôi, thật ra họ vốn không hề tồn tại, bây giờ……

‎Chỉ là tỉnh khỏi giấc mộng ấy mà thôi.

‎Thế nhưng, đội tìm kiếm dưới biển tuy rằng không tìm được Mục Căn và con hắn nhưng lại tìm được thế giới dưới biển sâu mà Louis đệ nhất để lại.

Giống hệt như trong giấc mơ.

Bất chấp chúng thần phản đối, Olivia không bỏ cuộc phái ra sáu chi đội đến nơi mà hắn và Mục Căn gặp nhau lần đầu tiên theo như trong ký ức để mong tìm được dấu vết nào đó, thế rồi…

Olivia tìm thấy từ trong rất nhiều đồ vật mà chi đội tìm kiếm mang về một phần cơ thể của Epsilon.

‎”Căn cứ theo báo cáo phân tích thẩm định của chuyên gia, chiếc phi thuyền này bị hủy trong khoảng thời gian năm 370 đến năm 390. Theo kết quả phân tích vết gãy trên bộ phận này, có thể thấy rằng cả phi thuyền này… có lẽ đã bị phá hủy hoàn toàn.”

A…

‎Giữa năm 370 đến năm 390 sao?

Vừa đúng khoảng thời gian bác Alpha gặp được Mục Căn và Mục Căn gặp được hắn trong “giấc mơ” kia.

Bác Epsilon bị phá huỷ trước khi họ gặp nhau, hay là sau đó?

Họ đã gặp nhau chưa?

Nếu không gặp được bác Alpha, Mục Căn mới bốn tuổi lúc ấy sẽ ra sao?

‎Trái tim đau nhói, Olivia lúc ấy ngất đi ngay tại chỗ.

‎Hắn chôn mảnh còn sót lại của phi thuyền trong vườn hoa, đối với người khác, đây chỉ là tàn tích của một chiếc phi thuyền, nhưng đối với Olivia mà nói, đó là người nhà có thể tồn tại của hắn.

‎Hắn lại sống lẻ loi như thế một đoạn thời gian, sau đó lại đào mảnh phi thuyền trong vườn hoa ra, một mình ôm nó đến đảo Trăng Mật. ‎

Olivia ngồi cạnh bờ biển, để mảnh phi thuyền bên cạnh, hóng gió.

Thời tiết hôm nay rất tốt, giống hệt như ngày mà thanh niên có làn da màu mật và tiểu chíp bông xuống biển bơi trong mơ.

‎Dường như hắn nghe được giọng cười của họ.

‎Nhưng, không phải thật.

‎Những thứ đó không phải thật.

‎Hắn tự nói với bản thân.

Nhưng mà, hình như nghe được giọng của họ!

Chíp chíp, tiếng của bé con đang reo vui.

‎Đó là bé con nhà hắn!

Trong lòng vừa nghĩ như thế, hắn liền nở nụ cười, từ từ bước xuống biển.

Hắn trần trụi bước xuống biển, ánh sáng mặt trời trên bờ xa dần, dưới đáy biển sâu thẳm, hắn hình như thấy được gì đó……

‎Một cái đuôi cá màu lam?

Người cá?

‎Hắn chỉ hơi chút kinh ngạc rồi tiếp tục lặn xuống, sau đó, hắn liền nhìn thấy tiếu chíp bông vô cùng quen thuộc, mặc chiếc quần bơi hoa hoè, vuốt nhỏ đạp đạp, vui vẻ bơi bên cạnh một con quái vật biển đáng sợ.

A! Đó là…

Mắt Olivia sáng lên, không nhịn được gọi tên của người kia.

Nước biển mạnh mẽ tràn vào mũi miệng hắn, sau đó, hắn không còn biết gì nữa.

“Ollie, cậu khỏe hơn chưa? Đều tại tớ dắt Cẩu Đản xuống nước quá lâu để cậu phải đi tìm.” Trên bờ cát, thanh niên có làn da màu mật vừa xoa bụng cho hắn vừa nói lời xin lỗi.

“Nhưng mà cậu cũng thật là, lặn bao nhiêu lần rồi mà sao vẫn mở miệng dưới nước vậy? May mà cơ thể cậu khỏe mạnh, chỉ uống mấy hớp nước thôi.”

Sức của Mục Căn rất lớn, Olivia thấy mình sắp bị cậu xoa chết rồi, nhưng cái đau đớn chân thực này khiến hắn rất an lòng, nhìn thấy bé con ngồi trên ngực mình, cảm nhận được sức nặng của nó, khóe miệng hắn giương lên một nụ cười ngốc nghếch.

‎”Ludwig, cho ba hôn một cái.”  Vừa nói xong hắn liền ra sức hôn bé con một cái.

“Chíppp!” Bé con bị hắn hôn phát ra tiếng kêu thảm thiết kháng cự, lập tức trốn đến sau mông của ba ba khác, nhưng mà, cả người thì trốn mất, cái đầu lại thò ra nhìn hắn.

‎Trông có vẻ lo lắng.

‎Olivia thấy vậy thì rất vui vẻ, ánh mắt lại chuyển về thanh niên còn đang lo lắng nhìn mình.

‎”Chúng ta về nhà ha?” Hôm ấy, lúc ăn cơm tối, Olivia bỗng đưa ra đề nghị về nhà.

‎”Hả?” Người mới trước đó còn bảo muốn cả nhà ba người ở riêng một khoảng thời gian sao lại giở quẻ nhanh vậy?

“Tôi nhớ mấy bác Alpha rồi, nhớ cả Manh Manh, hơn nữa, tôi muốn đến xem liveshow của ngài Sise!” Xạo! Đều là nói xạo!  Olivia chỉ tạm thời muốn tránh xa bãi biển này ra mà thôi.

‎”Được được, tớ cũng muốn đến xem liveshow của ngài Sise, dắt cả Cẩu Đản đi luôn ha?”

‎”Chắc là được? Chúng ta nhét đồ bịt tai vào tai nó, vậy chắc là không sao đâu.”

‎”Ha! Cẩu Đản, ba ba muốn dắt con đến xem liveshow của ông Sise đó, có vui không?”  ‎

‎”Chíp……!” Muốn ăn cơm trước.

Cẩu Đản trầm ổn thành thật chíp một tiếng xem như đáp lời.

Vì vậy, ăn cơm xong, gia đình đệ nhất của đế quốc vội vã rời khỏi đảo Trăng Mật đến tinh cầu khác xem liveshow của ngài Sise. Tuy hơi vội vàng nhưng cũng may Olivia và Mục Căn đều là tay lái phi thuyền siêu giỏi, hai người thay phiên nhau lái nên khá nhẹ nhàng.

Nhân lúc Mục Căn lái phi thuyền, Olivia tra thử xem nhìn thấy đuôi cá màu lam có nghĩa là gì.

“Vận mệnh… à?”

Giống như một cơn ác mộng, Olivia từ trong cuộc sống hiện thực hạnh phúc mỹ mãn đã dần quên đi đoạn thời gian kia. Đối với Olivia mà nói, đảo Trăng Mật là một nơi tuyệt đẹp, mà một kết thúc khác ở một thế giới song song khác, đảo Trăng Mật là nơi Olivia của thế giới đó kết thúc mạng sống của mình.

Trầm mình dưới biển sâu mà chết.

Hoàn phiên ngoại

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net