16-20

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

16.

Trái có Thanh Long, phải đứng Bạch Hổ, cậu bị hai người ép quẹo vào lối rẽ gần đó, một chiếc xe thương vụ đỗ ở phía trước mấy chục mét, bấy giờ Trịnh Hòa mới kinh hoảng, chẳng nhẽ họ định bắt cóc tống tiền? Nhưng nhà cậu nghèo rớt mùng tơi nha! Dồn hết số tiền tiết kiệm chắc cũng chỉ đủ mua được gầm của cái xe này.

"Các người rốt cuộc là ai?" Trịnh Hòa từ từ bước chậm lại, cậu suy tính xem làm thế nào để chạy trốn.

A Bối cười nói: "Mau lên, mấy bước nữa là tới."

Trịnh Hòa lệ mì, sao cậu lại cảm thấy câu này lạnh lẽo và nguy hiểm thế nhỉ?

Một vệ sĩ khác mở cửa xe ra, đẩy Trịnh Hòa vào sau đó đóng cửa lại, khoanh tay đứng ngoài xe.

Trịnh Hòa xoa xoa bả vai bị ấn đau, cậu kinh ngạc khi quay đầu lại thì thấy một người đàn ông trẻ tuổi, vẻ mặt hờ hững ngồi đó....hơn nữa, người này nhìn rất quen.

"A....là anh." Trịnh Hòa thốt lên.

Bạch tiên sinh nghiêng đầu nhìn cậu, nhẹ giọng hỏi: "Cậu biết tôi?"

Giọng nói khàn khàn ấy khiến nửa người cậu tê rần, cậu thầm nghĩ, sao giọng nói người này kỳ quái thế, rồi mới thành thực nói: "Hôm qua, lúc đứng trên lầu của BEACHER, tôi thấy anh, ờ...nhưng hẳn là anh không biết tôi, tôi chỉ tình cờ thấy thôi, ha ha, thế mà nhớ." Cậu bối rối nói.

Bạch tiên sinh không nói gì, trong lòng thấy lý do của Trịnh Hòa thực hợp lý, bởi lúc ấy hắn cũng nhìn thấy cậu ta. Nhưng hắn cũng hoài nghi, theo tư liệu, Trịnh Hòa chỉ là một thiếu niên bình thường, cha mẹ là giáo viên, người quen cũng không ai biết người thuộc thế giới của hắn.

Vậy....cuốn sách đó là sao?

"Tôi là Bạch Ân." Bạch tiên sinh nói với Trịnh Hòa: "Cậu đã biết tôi rồi thì mọi chuyện dễ nói."

Hắn vô cùng bình tĩnh khi nói ra câu ấy, nhưng nhìn cậu thiếu niên như bị điều gì kích thích, đột nhiên bật dậy, cộc đầu vào trần xe rồi lại thụp xuống, bỗng nhiên, như có một con mèo nhẹ nhàng quào trái tim hắn, một thứ cảm giác quái dị xuất hiện.

"A! Anh, anh anh anh anh chính là Bạch tiên sinh!" Tiếng cuối của Trịnh Hòa lạc đi, cậu quay đầu, run rẩy như muốn mở cửa chạy đi, nhưng nhìn thấy vệ sĩ đứng ngoài cửa mới rụt tay lại.

Đôi mắt nâu của Bạch tiên sinh ánh lên vẻ nghi hoặc, kẻ đó vất vả viết ra một quyển sách vớ vẩn kể về hắn, sao người chấp hành lại ngu thế này?

"Cậu sợ tôi?" Bạch Ân tiếp tục hỏi.

Trịnh Hòa vội đem những lời sắp thốt ra nuốt vào bụng, dù sao thì nếu nói: một quyển sách đột nhiên xuất hiện trước mắt tôi, anh là người sẽ cùng tôi làm gay, chắc chắn sẽ bị đánh, vậy nên cậu nói: "Ờ, ừm, cũng bình thường." Nói xong, cậu trộm liếc hắn ta một cái, không hiểu sao cậu đột nhiên nhớ rằng quyển sách đó nói, Bạch tiên sinh có cơ bụng tám múi? Không biết nhìn thế nào nhỉ?

Bạch tiên sinh khẽ cười khi thấy bộ dạng cậu như thế, hắn đột nhiên cảm thấy, có lẽ cậu ta rất hiểu mình thật, bởi hắn không thể ghét nổi cậu thiếu niên này. Hắn gật đầu với lái xe đang nhìn mình qua kính chiếu hậu nãy giờ, những vệ sĩ bên ngoài lần lượt nuối đuôi nhau lên chiếc xe bên cạnh, xe từ từ khởi động, Trịnh Hòa lo lắng, nắm chặt tay: "Anh, anh định đưa tôi đi đâu?"

Giờ trong óc cậu loạn tùng phèo, cậu có thể cảm nhận được, Bạch tiên sinh không có ác ý với mình, nhưng người ở trong sách đột nhiên xuất hiện trước mắt.....Đúng rồi! Trịnh Hòa bỗng nhiên nghĩ tới một chuyện.

Mãi đến năm hai mươi tám tuổi cậu mới biết Bạch tiên sinh cơ mà, hơn nữa mới gặp nhau lần đầu mà họ đã làm chuyện ấy, chẳng nhẽ ——

Kịch bản bắt đầu sớm hơn dự định?

Con mẹ nó, cậu sắp bị thông cúc!!!

Bạch tiên sinh nghiêng mình dựa vào ghế, ông ghé mắt qua, lẳng lặng nhìn gương mặt viết rõ mồn một những ý nghĩ trong lòng của cậu thiếu niên, ngón tay hắn nhẹ nhàng gõ lên đầu gối.

17.

Xe dừng ở dưới BEACHER.

Trịnh Hòa nhìn địa điểm xuất hiện đầu tiên trong sách, tuy cúc hoa được bảo vệ, nhưng nhỡ chuyện xảy ra tiếp theo vẫn giống hệt trong sách, QAQ, thì cúc hoa vẫn tàn nha.

"Xuống xe đi." Gương mặt Bạch tiên sinh đeo lên một nụ cười nhạt, điều này khiến trái tim thấp thỏm của cậu thoáng bình tĩnh, nhưng để bảo vệ đóa cúc tươi non của mình, cậu hạ quyết tâm nói: "Bạch tiên sinh, ngài đưa tôi về nhà được không?"

Bốn, năm cây súng ngay lập tức chĩa về phía Trịnh Hòa, người đi đường thấy thế, một phụ nữ trẻ tuổi sợ tới mức thét lên, sau đó vội bịt miệng mình, chạy đi.

Trịnh Hòa toát mồ hôi lạnh.

Bạch tiên sinh ra hiệu cho họ bỏ súng xuống, nói: "Được, nhưng chưa phải lúc này."

Trịnh Hòa cắn chặt răng, tiếp tục nói: "Vậy tôi nói trước cho ngài biết....Tôi, tôi không phải là ấy...."

Bạch tiên sinh hỏi: "Gì?"

"Là....đồng tính luyến ái đó." Trịnh Hòa ấp úng nói, cậu cảm thấy da mặt mình có chút dày, chỉ mình cậu biết nội dung của quyến sách đó, tuy không rõ vì sao Bạch tiên sinh lại bảo mình lên xe, nhưng nhỡ đâu do mình đẹp quá, đột nhiên bị hắn nhìn trúng?

Được rồi, chuyện này không thể xảy ra.

Trịnh Hòa đột nhiên thấy 11 năm sau mình đúng là trâu vật, dám mang cái gương mặt mộc mạc này đi tham gia giới giải trí.

Khéo lúc ấy mình đã phẫu thuật thẫm mỹ rồi.

Trịnh Hòa lại nghĩ linh tinh.

Bạch tiên sinh nghe Trịnh Hòa nói xong, vẫn giữ nguyên gương mặt lạnh nhạt, hắn gật đầu: "Ừm, tôi biết, xuống xe đi."

Trịnh Hòa cảm thấy càng lúc mình càng không hiểu người này rốt cuộc nghĩ gì, cậu lại hỏi: "Anh không định làm gì tôi đấy chứ?"

"Cậu muốn tôi làm gì cậu?" Hắn không đáp mà nhíu mày hỏi ngược lại.

Trịnh Hòa lặng lẽ rụt cúc, chui ra xe.

18.

Phòng 302.

Trịnh Hòa nơm nớp ngồi trên ghế sa lông, Bạch tiên sinh cởi áo khoác, vắt qua một bên, ngồi xuống đối diện Trịnh Hòa, trầm mặc nhìn cậu.

"Anh nhìn tôi làm gì?" Trịnh Hòa cảm thấy rợn rợn.

"Ngẫm lại lời cậu vừa nói với tôi." Bạch tiên sinh nói thẳng.

"Tôi, tôi nói gì cơ..." Trịnh Hòa nghĩ lại, hình như mình đâu có nói gì khiến người ta hoài nghi nha.

Bạch tiên sinh bỗng nhiên cười cười: "Vì sao cậu lại nói với tôi rằng, cậu không phải đồng tính luyến ái?"

"Muốn nói thì nói thôi...." Trịnh Hòa đáp.

"Chẳng nhẽ cậu không cho rằng tôi bắt cóc cậu sao?" Bạch tiên sinh lại hỏi.

Thực ra lúc gặp phải hai vệ sĩ, Trịnh Hòa cũng tưởng là bắt cóc, nhưng vào xe rồi, nghe Bạch tiên sinh tự giới thiệu tên, cậu liền yên tâm. Cậu không có sắc cũng chẳng có tiền, không đáng để người đàn ông này bắt cóc, nhưng cậu biết thế là vì đã đọc quyển sách đó, vậy nên Trịnh Hòa bắt đầu quanh co: "Ờ...là vì nhìn anh, nhìn anh không giống người xấu chăng?" nói xong, cậu lặng lẽ nhìn trời, không ngờ lúc còn sống, cái lời thoại mary sue này cũng có thể được thốt ra từ miệng mình.

Bạch tiên sinh dừng lại động tác gõ ngón tay, hắn vén tóc ra sau tai, nói: "Cậu nói dối."

"Hở?" Trịnh Hòa giật mình.

Bạch tiên sinh tiếp tục nói: "Dù cậu không cho rằng tôi là kẻ bắt cóc, thì cũng sẽ không nghĩ tôi có ý nghĩ không trong sáng với cậu chứ, nhưng vừa thấy thôi cậu đã nói cậu không phải đồng tính luyến ái, trên mặt tôi đâu viết: tôi là đồng tính luyến ái, vậy nên....."

Trịnh Hòa cái khó ló cái khôn: "Không, anh có viết."

"Ở đâu?" Bạch tiên sinh hỏi.

Trịnh Hòa yếu ớt, chỏ chỏ vào mái tóc dài bồng bềnh.

Bạch tiên sinh nheo mắt.

Trịnh Hòa rụt tay lại, nói như đinh đóng cột: "Được rồi, không có."

Bạch tiên sinh: "..."

Bạch tiên sinh hỏi: "Chẳng nhẽ cậu không muốn phản kháng chút nào sao?"

Trịnh Hòa ngạc nhiên: "Tôi phản kháng làm gì? Đâu có đánh thắng được anh."

Tuy biết Trịnh Hòa chỉ là nói thật, nhưng không biểu sao Bạch Ân lại muốn cười.

Bị Trịnh Hòa cắt ngang như thế, Bạch tiên sinh phải mất một lúc mới nhớ lại những gì mình định nói, hắn định tỏ thái độ gây sự, nhưng vừa thấy cặp mắt to tròn ngu đần kia nhìn về phía mình, Bạch Ân lại cười một hồi: "Thôi được rồi, không quanh co với cậu nữa, ai đưa cậu tới?"

"A?" Trịnh Hòa lơ tơ mơ: "Chẳng phải anh đưa tôi lên xe sao?"

Bạch Ân che miệng cười khẽ, Trịnh Hòa nhìn hắn chẳng biết nói gì, mới nãy còn là anh chàng lạnh lùng, sao đột nhiên cứ cười hoài như bị điểm huyệt cười thế?

"Có lẽ do tôi đặt câu hỏi không đúng, " Bạch tiên sinh nói: "Phải là: ai bảo cậu làm việc này?"

"Làm việc gì." Trịnh Hòa nghĩ thầm, rõ ràng hai người đều nói tiếng Trung, vì sao từ nào cậu cũng hiểu nhưng ghép lại thành câu thì lại chẳng hiểu gì?

"Tiếp cận tôi." Hiếm hoi lắm Bạch tiên sinh mới kiên nhẫn được thế này.

Vẻ mặt Trịnh Hòa vặn vẹo như người ta nợ cậu 500 vạn mà không trả, từ lúc đọc được quyển sách đó, cậu chỉ muốn trốn thật xa khỏi người đàn ông này, cả đời không gặp nhau là tốt nhất, cậu thậm chí còn hi sinh sự nghiệp diễn viên để đổi nghề làm y tá, thế mà lại có người nói rằng cậu muốn tiếp cận Bạch Ân? Ờm, là chính miệng Bạch Ân nói.

Bị vẻ mặt hoảng sợ của Trịnh Hòa nhìn chăm chú hồi lâu, Bạch Ân bắt đầu nghĩ, có phải kẻ thù của mình tự tiện viết tên cậu bé này vào sách mà chưa hỏi trước, nhưng lại nhớ tới câu nói trong xe, hắn bảo: "Nếu cậu vẫn im lặng, tôi nghĩ, tôi có rất nhiều cách để xử lý cậu." Bạch Ân đã chuẩn bị kế hoạch này mấy ngày nay, dù Trịnh Hòa mất tích nhà trường cũng sẽ không nghi ngờ gì, bên cảnh sát cũng đã được đánh tiếng trước, từ lúc đặt chân lên xe, mạng sống của Trịnh Hòa đã nằm hoàn toàn trong tay Bạch Ân.

Nhưng tiếc là, Trịnh moe hiểu nhầm, cậu đỏ mặt hỏi: "Anh định xử lý tôi thế nào?" sau đó che mông, lùi ra sau: "Này....tôi thật không phải đồng tính luyến ái đâu nhá."

Bạch Ân bỗng nhiên che miệng, cúi gập người xuống, khi ngẩng đầu lên, khóe mắt hắn vẫn còn dính vệt nước mắt. Trịnh Hòa muốn bùng cháy, cậu đâu nói gì cảm động quá đâu, hay là Bạch Ân hẽ nghe được 'đồng tính luyến ái' là lại khóc? Mẹ nó, kỹ năng này trâu khiếp.

Bạch tiên sinh quệt nước mắt, vỗ vỗ đầu Trịnh Hòa: "Dù cậu khiến tôi cười, tôi cũng sẽ không nhẹ tay."

"Bạch tiên sinh, anh thấy câu trả lời đầy lo lắng và xấu hổ của tôi buồn cười chỗ nào?" Trịnh Hòa phụt hết những điều đang nghĩ trong lòng, nói xong lại thấy mình đũng là giỏi tìm đường chết, sao trong tình huống này mà lại trung nhị được chứ, dù người đàn ông này đẹp trai, lại có cơ bụng, nhưng là xã hội đen đó!

Bạch tiên sinh không nhịn nổi nữa, vừa cười vừa nói: "Cậu cứ đứng đây, tôi ra ngoài cười một lúc."

Trịnh Hòa: "..."

Sao Bạch Ân ngoài đời lại OOC so với Bạch Ân trong sách quá vậy!!!

Mẹ nó!!!

Chẳng nhẽ là bởi "tình nhân nhãn lý xuất Tây Thi"???

Vừa nghĩ đến thế, cúc hoa của Trịnh Hòa đã tê rần.

QAQ.

19.

Sau khi Bạch Ân rời đi, bộ óc chẳng mấy khi động não của Trịnh Hòa bắt đầu ngẫm nghĩ lại nhiều chuyện.

Đầu tiên là làm thế nào để trả lời được vấn đề 'đồng tính luyến ái', chắc chắn không giấu nổi rồi, trí thông minh của hai người vốn không thuộc một đẳng cấp, hơn nữa có thoát được hay không để tính sau, giờ phải bảo vệ mạng sống đã.

Sau đó cậu lại nghĩ đến chuyện, nếu số phận đã định trước cúc hoa cậu sẽ tàn, thì giữa tính mạng và chữ trinh cái nào quan trọng hơn.....Được rồi, nếu Bạch tiên sinh quyết tâm muốn vác súng xông pha chiến trường, Trịnh Hòa đã chuẩn bị tâm lý sẽ nhịn tắm từ hôm nay, phải làm sao cho Bạch tiên sinh ghê tởm, không dám nhìn mình lần thứ hai.

Bạch tiên sinh đứng ngoài cửa, gọi điện xong, hút một điếu thuốc mới đi vào. Vừa mở cửa, hắn chưa kịp nói gì, Trịnh Hòa đã mở miệng: "Bạch tiên sinh, không có ai phái tôi đến bên anh hết, tôi nói rằng tôi không phải đồng tính luyến ái vì.....chắc anh cũng sẽ thấy vô lý, nhưng anh nhất định phải tin tôi! Nguyên nhân là do một quyển sách."

Bạch Ân nhíu mày, chậm rãi hỏi: "Sách?"

"Ừm, " Trịnh Hòa cúi đầu, dùng tay áng chừng: "To bằng này, cũng dầy."

"Nó viết về cái gì?" Bạch Ân hỏi.

Trịnh Hòa thở phì phò đáp lại: "Năm hai mươi tám tuổi, tôi gặp anh...." Nói xong, cậu ngẩng đầu liếc nhanh người đàn ông trước mặt, thấy anh ta nhìn mình, vẻ mặt thâm sâu khó lường, đột nhiên nghĩ tới khung cảnh này sao giống như cả hai đang ngồi trên vách núi, cạnh đó là biển rộng, bão táp ập qua, nước biển khiến cậu ướt nhẹp, Bạch tiên sinh mặc áo mưa nên không dính một giọt nước nào.

20.

Trịnh Hòa đưa Bạch tiên sinh về nhà mình.

Bạch tiên sinh đỗ xe dưới lầu, không định đi lên. Trịnh Hòa nói: "Tôi lấy quyển sách rồi xuống", sau đó vội vàng lên tầng.

Ông bà Trịnh còn ngồi trong phòng khách, chị cậu bưng mỳ tôm, cùng mẹ xem phim thần tượng buổi chiều, hai người mỗi người một bát, ăn xì xụp, thấy Trịnh Hòa về, Trịnh Hâm Minh còn săn sóc giơ bát mì lên hỏi: "Ăn tối không?"

Trịnh Hòa lắc đầu.

Trịnh tỷ tỷ nói tiếp: "Em muốn ăn vị gì? Hải sản với cay bị mẹ với chị ăn hết rồi, còn bò thôi, chị nhớ là em không thích vị đấy nhưng chịu khó đi, nhà hết cái ăn rồi."

Trịnh Hòa hỏi: "Bố thì sao?"

Bà Trịnh tạm rời sự chú ý khỏi bộ phim, bà nhìn về phía buồng, bĩu môi: "Dọn dẹp đồ đạc chuyển ra ngoài đấy."

Trịnh Hòa nhìn mẹ với chị vô tư tới vô tâm, lại nhìn bố đang ngồi chồm hổm trên sàn gấp quần áo, cậu bắt đầu nghi ngờ huyết thống nhà mình có vấn đề, sao ai cũng nghĩ thoáng thế nhỉ.

Thực ra lúc mới bước khỏi cửa, cậu còn thấy việc bố mẹ ly hôn cứ như trời sập đến nơi, nhưng bị sự xuất hiện của Bạch tiên sinh dọa sợ, lại lo lắng cho bông cúc nhỏ, thành ra, giờ cậu chỉ mong mọi người trong gia đình được an khang là tốt rồi, những chuyện khác không quan trọng.

Cậu vào phòng, lấy hộp gỗ chứa quyển sách từ ngăn kéo, chìa khóa không biết bị cậu lẳng đâu, liền cứ ôm hộp tìm một lượt. Sau lại nghĩ, Bạch tiên sinh thần thông quảng đại, chút việc nhỏ này hắn chắc chắn sẽ giải quyết được, vì thế, cậu đi qua chỗ bố.

Ông Trịnh thấy Trịnh Hòa, mắt ướn ướt, nói: "Con à, bố xin lỗi, về sau mày lại giống bố rồi."

Trịnh Hòa quay đầu lại nhìn mẹ mình đang mải mê xem TV, cảm thấy phải như bố mình mới giống phản ứng bình thường chứ, cậu gãi gãi đầu, hỏi: "Dạ, bố định đi đâu thế?"

"Mẹ con nói...." Nói đến đây, ông Trịnh không thốt nên lời nữa, cúi đầu tiếp tục gấp quần áo.

Trịnh Hòa thở dài, nghĩ thầm, về sau mình là đồng tính luyến ái có lẽ sẽ tốt hơn, người đàn ông không khống chế được nửa thân dưới đúng là bi ai.

"Bố, con đi đây." Trịnh Hòa nói.

"Ừ, nếu mẹ con cho phép, có rảnh bố qua thăm." Ông Trịnh nói.

Chị và mẹ cậu đã ăn xong mỳ tôm, thấy Trịnh Hòa ôm một hộp nhỏ đi ra bèn hỏi: "Vừa về đã đi à? Con ôm cái gì đấy?"

"Mẹ, con qua nhà bạn ở mấy ngày." Trịnh Hòa nói.

Bà Trịnh sốt ruột hỏi: "Con đi đâu?" bà nhìn cái hộp nhỏ trong lòng Trịnh Hòa, bám chặt lấy tay cậu không buông: "Con à, nghe mẹ nói, con đừng học mấy đứa hư hỏng bỏ nhà ra đi, trong này là tiền tiêu vặt con dành dụm phải không? Tiền tiêu vặt của con ít thế, có trốn cũng không được bao lâu, bị đám lưu manh bắt nạt, đánh đấm, giật tiền, cắt thận là còn nhẹ, đó con xem, bỏ nhà đi là gặp bao tai ương, con đừng đi được không?"

Trịnh Hòa nhìn mẹ mình mà chẳng biết nói sao, lần đầu nghe được có người mẹ khuyên đứa con sắp bỏ nhà đi như thế: "Mẹ, mẹ nghĩ gì thế? Con tới nhà bạn thật mà, chẳng phải kết quả thi lần này của con tiến bộ sao, con ở nhà bạn cho tiện ôn tập."

"Thật à?" bà Trịnh hỏi.

"Thật." Trịnh Hòa nhìn thẳng vào mắt bà, nói.

Bà Trịnh tăng ca quanh năm, một tuần chẳng mấy khi về nhà, vậy nên bà không biết rõ tình hình của Trịnh Hòa lúc này, thấy con mình chỉ cầm theo một cái hộp nhỏ liền yên tâm ngồi xem TV tiếp.

Chị cậu cầm gói mì bò lắc lắc, nói: "Em ăn rồi mới đi nhé?"

"Chị ăn đi." Nghỉ hè năm trước, không có ai ở nhà chăm sóc, Trịnh Hòa mua một thùng mỳ tôm, bữa nào cậu cũng ăn nó, ăn tới độ muốn phun đến nơi. Từ đó về sau, hễ thấy vị mì tôm này là cậu lại né, chẳng muốn nhìn mặt.

Chị cậu bĩu môi, lấy ra hai đồng 100 tệ, nhét vào tay cậu: "Mai chị đi, em giữ lấy mà tiêu, đi mấy ngày thôi rồi về sớm."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net