07

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


3 anh em siêu nhân

smoggy_

ô mai ca

các em iu của anh

kangkang_

cl gì v

smoggy_

đoán xem ai mới ghé lớp t nè

_chichoo

húc-chan😍😍

smoggy_

chan chan cc

mẹ tự nhiên đi ngang cho đồ ăn sáng

cái bảo gì mà "chiêu hay bỏ bữa lắm, nhớ ăn nha"

kangkang_

ngọt ngào dữ trờiii

hỏng nói chắc tưởng quen nhau hihi

smoggy_

t kí vô cái đầu m bây giờ á

h t đem đi vứt đây này chứ ăn ăn cl

nyc mà làm như thân nhau 8 kiếp

_chichoo

ê anh

k ăn cho em chứ mắc gì vứt

uổng z hihi

smoggy_

cái đầu m nghĩ đc tới đó th hả

lỡ nó bỏ ngải yêu dô thì m tự chết nha

kangkang_

=)))

k ăn thì cho em nè anh oi

sáng h chưa ăn

đói ẻ chứ ở đó

smoggy_

bây khỏi

t đi vứt

t k thể để các em iu của t ăn đồ tẩm độc được

kangkang_

sao t nghi nghi ổng lén ổng ăn quá bây

_chichoo

chắc zị ròi

😔 đồ ăn ngon mà dễ gì bỏ

smoggy_

ăn con cak tụi bây á chứ ăn

kangkang_

ck iu làm gì cọc dữ zị

huhu dịu dàng lại đuy

hồi chưa qua đây đằm thắm lắm mà

huhuhu

smoggy_

cái này m đổ thừa cha húc nha=)))

l mẹ gì đi đâu cũng gặp bản mặt của nó

gớm vl

cười nhìn ngu ngu vch

...

Trương Chiêu nhìn hộp đồ ăn trên tay mà thở dài ngán ngẩm. Thật lòng cậu cũng muốn vứt đi thế nhưng bụng cậu lại quặn lại vì đói, khiến cậu không còn cách nào khác mà nuốt cục tức vào mà ăn.

Bên Vương Sâm Húc cũng chẳng khá khẩm hơn là bao. Dù Trương Chiêu cũng chịu nhận đồ ăn của anh đưa, nhưng thấy thái độ miễn cưỡng ấy anh cũng chạnh lòng. Nhiều đêm trằn trọc, Vương Sâm Húc tự hỏi, nếu lúc đó anh không để cái tôi của mình chiếm đi lý trí của bản thân thì họ còn bên nhau không, nếu lúc đó anh tôn trọng cảm xúc của người anh yêu hơn, thì liệu họ có còn bên nhau hay không?

Vương Sâm Húc nhớ, khi mình mới gặp Trương Chiêu lần đầu là khi chỉ còn là hai đứa non choẹt bước vào cấp 3, và lại được xếp ngồi cạnh nhau. 

Tính cách của Trương Chiêu lúc đấy lại nhẹ nhàng và trầm tính hơn hẳn những các bạn cùng trang lứa, lại càng khác so với Vương Sâm Húc. Khi bản thân là một người lông ngông, luôn quậy phá hết từ nơi này sang nơi khác, luôn chễm chệ trên quyển sổ đầu bài, nhìn đời bằng nửa con mắt, thì Trương Chiêu dường như luôn lạc vào thế giới riêng của cậu, chẳng đoái hoài gì đến ai.

Nhưng vì ngồi cùng bàn, nên ắt hẳn anh cũng có lúc sẽ phải làm việc nhóm cùng cậu. Ấn tượng của Vương Sâm Húc về Trương Chiêu lúc ấy là một cậu nhóc cứ như tự kỷ ấy, chả thấy nói gì với ai bao giờ. Thế nhưng tiếp xúc, và trò chuyện với Trương Chiêu vài lần, anh nhận ra rằng, cậu có nhiều điều thú vị mà bản thân chưa từng nghĩ mình sẽ có hứng thú với nó. Trương Chiêu cực thích chơi game, Vương Sâm Húc cũng thế. Trương Chiêu yêu nghệ thuật nhưng lại cực giỏi các môn tự nhiên, Vương Sâm Húc cũng thế. Trương Chiêu ghét những nơi quá ồn ào, ừ thì cái này Vương Sâm Húc không đồng ý. Thế nhưng bằng một cách nào đó, dù có nhiều điều cả hai đều trái ngược nhau, Vương Sâm Húc lại cảm thấy Trương Chiêu lại thu hút vô cùng. Nhiều lúc, anh bất giác nhận ra mình mải mê ngắm khuôn mặt trắng hồng của Trương Chiêu mỗi khi cậu tựa lưng vào cửa sổ mà thả hồn theo mây, để những tia nắng ấm áp chiếu xuống gương mặt của cậu, để lộ hai cái má bánh bao. Cưng chết đi được...

Để rồi một ngày, Vương Sâm Húc biết rằng bản thân đã thích Trương Chiêu rồi.

...

Ngồi ăn hộp thức ăn mà Vương Sâm Húc nài nỉ cậu cầm lấy trong tay, vừa ngồi trong phòng cậu vừa để tâm trí mình bắt đầu đi lạc về nơi nào đó...

Trương Chiêu nhớ, khi mình mới gặp Vương Sâm Húc lần đầu là khi chỉ còn là hai đứa non choẹt bước vào cấp 3, và lại được xếp ngồi cạnh nhau. 

Vì vừa được chuyển tới một thành phố mới, Trương Chiêu vẫn chưa quen với mọi thứ xung quanh, nên cậu cũng chưa muốn kết bạn hay tham gia hoạt động gì cả. Có lẽ vì thế mà sau này cậu nhận ra vì sao mình lại ít bạn từ thời cấp 3 đến thế. Anh bạn cùng bạn với cậu ấy hả? Thật sự Trương Chiêu cũng chả có ấn tượng gì ban đầu cả. Như bao thằng cấp 3 khác, lông bông khắp nơi, quậy phá thì thôi nhé, ồn thì cũng điên óc điên đầu. Lúc nào cũng bị ghi vào sổ đầu bài, bài vở thì chẳng bao giờ làm. Thế mà bằng cái cách quái quỷ nào, anh bạn ấy vẫn luôn nằm trong top học sinh giỏi các môn tự nhiên. Trương Chiêu không phải là người liệt môn như ai kia, mà cậu học giỏi đều, nên mỗi lần tới giờ xã hội, sẽ luôn có một cái giọng lèo nhèo kế tai xin xỏ cậu cho mượn vở bài tập, không cho thì lại giở giọng nũng nịu ra nghe đến phát phiền. Chắc đó là ấn tượng đầu tiên với Vương Sâm Húc, phiền.

Nhưng càng ngày, khi càng tiếp xúc với cậu bạn họ Vương này nhiều hơn, Trương Chiêu cũng thấy anh bạn này lại vô cùng thân thiện. Nhờ Vương Sâm Húc mà cậu cũng bắt đầu hòa nhập với lớp hơn lúc trước. Cậu bắt đầu nói chuyện với các bạn khác nhiều hơn, bắt đầu đi giao lưu nhiều hơn, cũng chỉ vì lúc nào cũng có tên họ Húc kéo cậu đi từ hết nơi này đến nơi khác. Trương Chiêu thầm nghĩ, có tên bạn cùng bàn cũng ổn áp phết chứ đùa.

Trương Chiêu không phải là dạng mà có thể tập trung hoàn toàn vào bài giảng trên lớp, chính vì vậy mà cậu hay dựa lưng vào cửa sổ mà thả dòng suy nghĩ của mình đi theo mây, theo gió. Thế nhưng lúc nào cậu cũng có cảm giác có một cặp mắt dán chặt vào mình. Những lần đầu thì cậu cũng không quan tâm, nhưng dần dần, cậu lại thấy bản thân cảm thấy bối rối khi có cảm giác "ai đấy" đang giương đôi mắt ra mà nhìn mình chằm chằm. Cậu không biết đó là cảm giác gì, chỉ biết là chưa kịp định hình thì có người chọc vào cậu mà bảo "chép bài đi kìa, lát tao không cho mượn vở đâu đấy" mang một giọng nói trầm ấm, tựa như những vệt nắng vừa mới rọi qua khung cửa sổ. Lúc đấy, Trương Chiêu bất giác mà cười thầm, rồi quay lại chép bài của mình. Cậu không quên nhìn lén về phía người bạn cùng bàn, mà không khỏi cảm thán, hóa ra Vương Sâm Húc cũng bảnh trai phết nhỉ?

Để rồi một ngày, Trương Chiêu biết rằng bản thân đã thích Vương Sâm Húc rồi.

_____________________


hic tại k biết viết textfic sao để kể đoạn này nên mn thông cảm nhen

tui sẽ cố biến cho nó thành textfic lại chứ sợ mn đọc nhiều bị ngán..😭


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net