Chương 12: Chữ W viết tắt của cái gì?

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 12: Chữ W viết tắt của cái gì?

Tiếng khóc lóc của phu nhân Emma vang vọng trong lâu đài suốt cả tuần lễ. Gia nhân đi ra đi vào mắt ai cũng đỏ hoe. Ngay cả Phillip vội vã về nhà cũng chau mày ủ dột. Còn Alex ngơ ngơ ngẩn ngẩn ra vào không rõ thời gian trôi qua như thế nào. Cô bắt đầu viết thư cho Patrick.

Cô van nài anh hãy trở về đi, cô xin anh đừng tức giận nữa, anh muốn chửi mắng thế nào cũng được, chỉ xin hãy xuất hiện trước mặt cô đi. Bao nhiêu lá thư gửi đi đều bị trả lại hết. Ngày nào Phillip cũng mang cho cô một bức thư bị gửi ngược về.

-       Con gái, hãy thôi đi. Con có viết thư nó cũng không đọc được đâu! – Phu nhân Emma vỗ về mái tóc của cô.

-       Không đâu, chỉ là anh ấy đang giận dỗi thôi. Lúc trước con cũng đã viết rất nhiều thư anh ấy mới chịu hồi âm một lá. Lần này chắc cần phải viết nhiều hơn nữa. Anh ấy hay giận dỗi vô cớ lắm. Nhưng không sao, con có thể chịu đựng được. – Cô hoang mang nói.

-       Không được đâu con, nó đã chết rồi.

Phu nhân Emma oà khóc, lần này Alex cũng khóc theo. Trước giờ cô luôn tự lừa dối mình, không muốn nhìn nhận sự thật. Nhưng bà bá tước là mẹ Patrick, mà còn bảo anh ấy đã chết thì cô biết bám víu vào đâu bây giờ.

-       Con muốn gặp anh ấy. Con muốn nhìn thấy anh ấy dù chỉ một lần thôi ... – Alex gào thét trong nức nở.

Sau khi cô khóc đến mệt nhoài, kiệt sức thì ngất đi. Trận khóc lóc đau lòng đó đã trì hoãn mất hết hai tháng. Thời gian vô tình trôi qua mà Alex không hề hay biết gì.

^_^

Buổi sáng hôm sau, đích thân bà bá tước đến đánh thức Alex dậy. Cô lặng lẽ thay quần áo và đi ra ngoài cùng với bà. Alex mệt mỏi cũng không buồn hỏi bà sẽ dẫn mình đi đâu nữa. Giờ này cô cũng không thiết tha đến chuyện gì.

Bọn họ đi về phía cuối hành làng, nơi có cánh cửa khổng lồ luôn đóng kín. Hai người đi trên cầu thang đá xoắn ốc để tới lầu hai. Alex ngẩn ngơ nhìn căn phòng quen thuộc. Cô chạy vào trong, hy vọng nhìn thấy Patrick đang cau có ngủ trên giường. Nhưng hoàn toàn không, chỉ có một mảnh im lặng chờ đón cô.

-       Con đã muốn nhìn thấy nó phải không? Mặc dù có đau lòng hơn con vẫn chịu chứ? – Phu nhân Emma hỏi Alex.

Cô gật đầu. Bây giờ còn có thứ gì khiến cô đau lòng hơn được nữa?

Phu nhân Emma đi về phía tấm màn nhung bí ẩn mà Patrick chưa từng cho ai đụng vào. Cô khẽ mỉm cười, nhớ anh đã la toáng lên như thế nào khi đe đoạ mình. “Nếu cô dám kéo rèm ra, tôi sẽ giết cô. Alexandria, không đùa đâu, tôi sẽ giết cô.”

Nếu tấm kèm bị tháo xuống, có thể nào anh sẽ xuất hiện để giết cô không. Chắc khi đó Alex cũng sẽ vui vẻ chạy tới cho anh giết.

Bức kèm bị giật mạnh, rơi xuống như trong đêm khai mạc nhà triển lãm. Đó là một bức tranh khổng lồ vẽ người kỵ sĩ mặc quân phục cưỡi trên con ngựa trắng. Mái tóc nâu cắt sát, đôi chân mày rậm và ánh mắt sáng như sao. Chiếc mũi cao đầy kiêu ngạo cuả một nhà quý tộc, khoé môi hơi cong lên đầy ngạo mạn. Đây là một phiên bản chín chắn hơn Phillip hiện nay rất nhiều.

Alex kinh hoàng nhìn bức tranh ngạo nghễ của ngài bá tước. Không phải vì thanh kiếm sáng loáng anh cầm trên tay, không phải vì khuôn mặt cứng rắn, nghiêm nghị khi xông trận của người trong tranh. Mà chính bởi vì cô đang nhìn vào William. Hoàn toàn không phải có nét ‘tương đồng’ như Phillip, mà cô khẳng định đây ‘chắc chắn’ là William.

Dưới bức tranh có đề “Bá tước thứ bảy của vùng Livefore, Patrick W. Roland”.

-       Nhìn không ra phải không. Đây chính là Patrick trước khi bị thương ở mặt trận. Hoạ sĩ Valentino thật tài tình khi vẽ ra bức tranh này chỉ dựa vào một bức ảnh chụp nhỏ xíu. – Phu nhân Emma nhìn Alex.

-       Tên lót của anh ấy ... Chữ W đó là viết tắt của cái gì? – Alex lắp bắp hỏi.

-       Vậy con nghĩ là cái gì? Wilson chăng, hay là Wendy? – Bà bá tước cười buồn. – Tên đầy đủ của nó là Patrick William Roland, con gái ạ. Ta nghĩ là con đã nhận ra nó rồi chứ?

-       Con ... anh ấy ...

Alex không thở ra nổi trước bí mật này.

-       Nó không cho chúng ta nói ra. Khi nó được đưa về, bị thương, ý chí sa sút và hầu như không còn muốn sống nữa. Lúc trước ta đã kể với con rồi mà, ta muốn vực dậy ý chí của nó. Và con chính là chìa khoá. Ta đọc trộm nhật ký của nó và biết về con. Nó không hề biết gì cho đến khi con xuất hiện trong vườn hoa mà mỗi ngày nó hay nhìn ngắm lúc ba giờ. Phần còn lại thì con biết rồi đấy, tỏ ra thô lỗ và khắc nghiệt chỉ để đuổi con ra xa bí mật nho nhỏ của mình thôi. Đứa trẻ kiêu ngạo đó không chấp nhận việc hình ảnh bản thân bị xấu xí trong mắt con. Nó thà trở thành Patrick đáng ghét hơn là William dịu dàng. – Phu nhân Emma nắm lấy vai Alex. – Vậy con yêu ai hả, con gái?

Nước mắt Alex lại trào ra. Đúng như bà bá tước đã báo trước, muốn nhìn thấy Patrick, cô phải chấp nhận một sự thật đau lòng hơn. William không hề tin tưởng cô sẽ chấp nhận anh ấy. Và sự lo lắng đó hoàn toàn đúng. Cô đã phản bội lời hứa năm xưa của mình, cô đã yêu Patrick. Alex nấc lên một tiếng nghẹn ngào và rồi ngất xỉu.

^_^

Sáng hôm sau, Alex thức dậy, trong lòng hụt hẫn. Cô không thể chấp nhận mọi thứ chấm dứt một cách tệ hại như thế này. Cô không thể chịu nổi cái cảm giác mình là đứa ngốc bị cả gia đình Roland lừa gạt. Cô không thể tha thứ cho Patrick vì đã chịu đựng hết tất cả mọi chuyện, kể cả nỗi đau thể xác và sự hy sinh âm thầm của anh. Và cuối cùng, Alex không thể tin rằng Patrick lại ra đi đơn giản như thế. Mất tích, có nghĩa là vì người ta không tìm thấy, điều đó không chứng minh cho suy đoán hàm hồ là Patrick đã chết.

-       Con sẽ đi tìm anh ấy! – Alex đứng cúi đầu trước phu nhân Emma.

-       Đừng nghĩ đến chuyện khờ dại. Con hãy ở đây với ta, con gái. Tuy hôn lễ chưa cử hành nhưng ta luôn nghĩ con sẽ trở thành con dâu của mình. – Bà bá tước đau lòng nhìn cô.

-       Không thưa mẹ. Con sẽ đi tìm tung tích của chiếc tàu. Con không chấp nhận chỉ hai chữ ‘mất tích’ mà đã kết luận vội vàng ràng anh ấy đã chết. Con sẽ tự mình xác định bằng chính đôi mắt của mình. Cho dù phải lật tung cả Đại tây dương con cũng sẽ tìm cho ra anh ấy.

Phu nhân Emma nhìn vào đôi mắt kiên quyết của cô, bà thở dài. “Con bé cứng đầu!” Mà có lẽ nếu cô giống như những tiểu thư bình thường khác, thì đã chẳng kiên trì đi vào được thế giới của Patrick rồi. Bà cân nhắc, rồi sau đó cho rằng ý định của Alex dù sao cũng là một việc tốt. “Đi du ngoạn khắp nơi có lẽ sẽ khiến con bé nguôi ngoai hơn”.

-       Nếu con muốn thế thì hãy đi đi. Dù sao lâu đài Roland cũng sẽ mãi mãi chào đón con trở về.

-       Dạ vâng. Con sẽ trở về khi tìm thấy anh ấy. – Alex kiên quyết nói.

Nhìn vẻ chắc chắn của cô, không hiểu sao phu nhân cũng hơi tin tưởng về sự thật hoang đường đó. Một ngọn lửa hy vọng nhen nhúm lại từ đống tro tàn. Lẽ nào thật sự Patrick còn chưa chết? Bà nở một nụ cười hiếm hoi trong suốt thời gian qua.

-       Nhớ viết thư cho ta nhé, con gái!

Vài ngày sau chiếc xe ngựa của gia đình Roland chở cô gái tóc đỏ rời khỏi lâu đài. Hành lý không có gì nhiều, cũng chỉ có duy nhất một rương đồ như khi cô đến vậy. Đích thân phu nhân Emma ra chào từ biệt Alex ngay cổng. Bởi vì bà có cảm giác mình sẽ lâu lắm mới được gặp lại đứa con gái này.

Hai người ôm chầm lấy nhau trong nghẹn ngào và bịn rịn. Kể từ đó về sau, lâu đài đá đen đã hoang vắng nay lại càng thêm lạnh lẽo.

^_^

 Alex xuất phát từ thành phố Jersay trên một chiếc tàu khách khổng lồ ba tầng. Trên chuyến tàu đi đến Tân lục địa chỉ toàn thương gia và người lao động muốn đi tìm một miền đất hứa. Dưới sự ảnh hưởng của phu nhân Emma, Alex được sắp xếp vào một khoang hành khách đặt biệt. Giới quý tộc trong khoang này vẫn không ngừng thắc mắc cô gái tóc đỏ bí ẩn kia là ai mà có một số tiền lớn để đi cùng hạng vé với họ. Alex rất ít khi ra khỏi phòng để nói chuyện với bọn họ. Suốt cả một tuần lễ cô bị hành hạ bởi cơn say sóng khủng khiếp.

Đến ngày thứ tám, cô đã có thể lên bong tàu hít thở khí trời. Đây vẫn luôn là cuộc sống mà cô hàng mơ ước. Đứng trên bong tàu đầy nắng, hít thở đầy phổi luồng không khí trong lành của đại dương, dõi mắt ra xa theo đường chân trời bất tận, cảm nhận nhịp nhấp nhô của con tàu lướt trên từng cơn sóng của đại dương. Lần đầu tiên, Alex cảm thấy mình vừa sống lại.

Cập bên hông tàu có rất nhiều người đi qua đi lại. Bởi vì đây là tầng bình dân nên cô có thể thấy rất nhiều người ăn mặc khá khiêm tốn. Alex cũng vậy, nên cô có thể dễ dàng trà trộn trong số họ. Không quá ngột ngạt tù túng như khoang thượng hạng phía trên kia. Những người phụ nữ bới tóc cao đang ngồi trò chuyện với nhau đến hồi sôi nổi. Những chú bé con nô đùa chạy qua chạy lại mà không hề bị ảnh hưởng khi con tàu chòng chành. Mấy người đàn ông đứng hút thuốc, còn một số khác lại im lặng buông cần câu.

Khi cô đi ngang qua, chợt có một người giật cần kéo mạnh. Alex cũng bị tò mò thu hút, cô đến nhìn xem ông ta đã câu được thứ cá gì. Cái cần câu cong oằn vì con cá lỳ lợm vẫn cố giật bên dưới mặt nước. Những người bên cạnh cũng nhanh tay qua kéo phụ người đàn ông may mắn hôm nay. Một lúc sau họ kinh hoàng nhận ra một cái vây nhú lên khỏi mặt nước. Tiếp theo đó là một cái miệng ngoác lớn, đỏ ngòm cùng bộ răng lởm chởm khủng khiếp. Thì ra ông ta vừa câu trúng một con cá mập. Loại cá dữ dằn và to lớn khổng lồ này không thể giỡn chơi được.

-       Cắt dây câu đi, cắt mau! – Bọn họ hò hét náo loạn cả một đoàn.

Càng lúc mọi người càng tụ tập đến nhiều hơn để xem cảnh câu cá kỳ diệu. Người chủ cần câu quyết không buông tha con mồi của mình nên không đồng ý cắt dây câu. Con cá mập vùng vẫy, giật lại khiến ông ta chồm hẳn ra khỏi lan can. Alex lập tức phản ứng nắm lấy thắt lưng ông ta kéo lại, nếu không ông ta sẽ lộn cổ xuống nước và ngược lại sẽ thành con mồi cho con cá hung dữ kia.

Nhận ra mình đã được neo giữ cẩn thận, người đàn ông liền chống người, gồng tay thu dây câu vào. Từ từ con cá khổng lồ bị nhấc lên khỏi mặt nước, cố gắng vùng vẫy trong sự tuyệt vọng. Mọi người bắt đầu hiệp sức hò hét kéo con cá lên.

Alex dự định lui lại để chừa chỗ cho bọn họ hành động, thì đột nhiên người đàn ông giao cần câu vào tay cô. Sau đó ông ta nắm lấy một cây đinh ba đâm ngang thân con cá đang vùng vẫy. Máu đỏ tươi chảy tràn ra, còn con cá hung hãn giẫy lên kịch liệt. Mặc dù đã có nhiều người khác kéo dây phụ nhưng Alex vẫn cảm nhận sự rung động mãnh liệt của cái cần câu trong tay mình. Người đàn ông rút cây đinh ba ra và đâm thêm một nhát nữa thì con cá mới thôi vùng vẫy. Cùng với cây đinh ba và sợi dây câu, mọi người đã có thể kéo lên chiến lợi phẩm vĩ đại nhất trong ngày.

Con cá dài hơn hai mét phơi cái bụng trắng hếu của mình trên sàn tàu. Nó vẫn chưa chết hẵn, đưa đôi mắt đáng sợ nhìn lũ người tò mò tọc mạch xung quanh. Bỗng nhiên con cá quẫy đuôi mạnh khiến nước biển văng tung toé khắp nơi. Cái miệng khổng lồ đáng sợ của nó táp táp, trong khi cơ thể cố gắng trườn về trước, ngay phía Alex đang đứng. Đám đông sợ hãi dạt ra xa trong khi con cá hung hãn thể hiện sự đe doạ cuối cùng của mình. Người đàn ông cầm đinh ba xông tới, đâm thêm một nhát nữa vào miệng con cá để kết thúc sinh mạng của con quái vật biển dữ tợn này. Cú đâm khiến máu me văng tung toé khắp nơi. Alex là một trong những người đứng gần đó nhất nên bị thấm ướt từ đầu tới chân bởi thứ chất lỏng đỏ ối tanh rình kia.

Người đàn ông lấy điếu thuốc cong queo ra khỏi miệng, tháo nón xuống lau lau lên mặt Alex.

-       Xin lỗi, thưa cô!

Đó chính là lần đầu tiên Alex gặp Homer, người câu cá tài ba.

^_^

Bọn họ nhanh chóng trở thành bạn bởi vì bản tính thân thiện và sự hiếu kỳ tột độ của Alex về nghề đi biển. Homer đã từng là một thuỷ thủ nhưng bây giờ đã hoàn toàn giải nghệ rồi. Ông đang đi đến Tân lục địa để tìm một công việc khá khẩm hơn ở quê nhà. Homer khoảng bốn mươi ba tuổi, râu quai nón, làn da rám nắng đen thui và sau đuôi mắt hằn lên nhiều dấu chân chim mỗi khi ông cười. Lúc nào trên môi ông ta cũng có một điếu thuốc cong queo không biết vẫn còn đang cháy hay tắt ngóm từ bao giờ. Lúc nào cũng đội một cái mũ thuỷ thủ đã cũ nát, mà có lẽ là thứ sạch sẽ duy nhất nên luôn được dùng như một chiếc khăn tay. Alex nhận ra ngay đây là một người vô cùng cởi mở.

Homer cũng thấy hứng thú với một cô gái trẻ quá thèm khát các kiến thức từ biển như Alex. Không có vẻ gì quá giàu có, nhưng cô gái có được một cái phong cách sang trọng đặc trưng của giới quý tộc. Cử chỉ tao nhã, ăn nói lịch sự nhưng lại không kém phần mạnh mẽ với chiếc sơ mi phồng, chiếc quân ka ki màu nâu và đôi giày bốt cao đến tận gối. Trông cô ta như một người của đội quân thám hiểm hơn là một quý cô du lịch ở khoang hạng sang. Homer cảm thấy nghi ngờ khi Alex hứa giới thiệu cho ông một công việc ở hãng tàu mà cô ta quen biết. Dù sao cũng không bị thiệt gì, nên Homer cũng gật đầu đồng ý. Đằng nào tương lai ở phía trước của cũng mờ mịt không rõ ràng tí nào.

Đến khi tàu cặp bến, Homer nhận ra Alex đã kết được nhiều bạn đến như thế nào. Từ những vị quý tộc già thoải mái cho đến những phụ nữ tầm thường, kể cả cánh đàn ông lao động và mấy đứa nhóc cũng vẫy vẫy tay chào với cô. Cô gái này có bản tính phóng khoáng của những gã thuỷ thủ lão làng nhất.

Càng ngạc nhiên hơn nữa là ra đón Alex ở bến tàu lại là chiếc xe ngựa sang trọng có logo của hãng Rose Cross. Đó là công ty vận tải đường biển lớn nhất nối liền giữa hai bờ Đại Tây Dương. Thật không ngờ người của gia đình quý tộc Roland lại có thể tự nhiên, thân thiện với những người lao động bình dân đến thế.

Chỉ cần một câu nói của Alex, Homer đã ngay lập tức nhận được một việc làm trong hãng Rose Cross. Thay vì đứng hoang mang tại đến cảng, phân vân không biết hướng đi tiếp theo của mình là gì; Homer được đi cùng xe với Alex về trụ sở của hãng tàu. Nhìn thái độ kính trọng của người đàn ông tóc bạc ra đón, thì ông đã biết Alex có địa vị không nhỏ. Nhưng vấn đề là tại sao cô ấy không mang họ Roland mà lại là họ Demetri.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

#phong