Chương 2: Lý trí và con tim

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 2: Lý trí và con tim

Ba ngày sau khi những người lạ mặt đi khỏi, thì lại có một tốp người khác đến. Alex biết đám người này, những người chủ nợ kiên trì đã đeo bám gia đình cô suốt cả thời gian qua.

-       Ông phải trả nợ ngay, chúng tôi đã hết kiên nhẫn rồi. – Ông chủ nợ béo ú, cố tỏ ra gian ác với thân hình mập tròn của mình.

-       Nhưng các ông đã quyết định cho trả chậm món nợ đó rồi mà. – Alex giận dữ chặn đầu bọn người đó, cảm thấy hụt hẫn vì bị bội tín bởi những người lớn tuổi đạo mạo.

-       Tôi không nói chuyện với cô, cô bé ạ. – Ông chủ nợ gạt cô sang một bên, đối mặt với người cha còm cõi đang sợ hãi của cô.

-       Các ông biết gia đình tôi khánh kiệt, chỉ còn nguồn thu nhập duy nhất là cánh đồng ngô, và nó còn thậm chí không đủ cho chúng tôi sống chứ nói gì đến món nợ khổng lồ kia. – Alex vẫn kiên trì chen vào cuộc nói chuyện giữa những ‘người lớn’.

-       Vậy càng dễ dàng hơn, chúng tôi sẽ lấy hết tất cả những gì còn lại của gia đình cô. Thậm chí miếng đất và ngôi nhà này cũng chỉ đủ đóng tiền lời. Gia đình cô vẫn phải làm thuê để trả số còn lại.

Người chủ nợ rốt cuộc cũng phải nói chuyện với cô gái nhỏ. Toàn bộ những người còn lại trong gia đình này đều sợ hãi, im thin thít trước sự đe doạ của lực lượng đòi nợ đông đảo.

-       Ông không thể đuổi chúng tôi ra khỏi nhà mình. Ông không được làm vậy. – Alex hét lên, tuy nhiên trong giọng nói của cô cũng đã mang theo vài chút run rẩy.

-       Ồ vậy sao? Nhưng chúng tôi có quyền làm điều đó. – Ông chủ nợ cười khinh khỉnh, vẫy vẫy tờ khế ước đã vàng ố. – Vào nhà, lục soát hết những thứ đáng giá ra đây.

Và thế là đám tay chân bắt đầu tràn vào nhà cô, chừa lại vài người để khống chế gia đình Demetri. Mẹ cô bắt đầu gào la khi những món đồ sứ xinh đẹp bị ném vỡ. Christina ôm Marry khóc thút thít, khi đám người kia lột mất đôi bông tay của chị. Cha cô lao vào ngăn cản đám xấu xa đụng tới con gái của mình, ông bị chúng thụi một cú vào mặt và lảo đảo ngã xuống. Alex chạy đến đỡ cha mình dậy, giương đôi mắt căm thù về phía những kẻ tàn nhẫn kia. Cô thề sẽ để bọn họ trả giá vì những hành vi độc ác như thế này. Sự ấm ức và giận dữ khiến lời nói cô ngẹn lại, không thể cất thành tiếng. Nước mắt cô chực rơi lã chã, khiến đôi tròng mắt đỏ hoe.

Buổi trưa hôm đó, cả năm người gia đình Demetri ngồi thẫn thờ nhìn ngôi nhà tan hoang của họ. Những thứ có thể bán được đều bị mang đi, những thứ còn lại đều bị phá huỷ. Con bò trong chuồng bị lấy mất, mớ cải khô đang phơi trên giàn bị dẫm nát. Họ không có hy vọng gì có thể tìm ra số tiền lớn trước thời hạn ba ngày của ông chủ nợ. Thật sự toàn bộ bọn họ phải ra đường mà ở ư?

Dù có đau buồn và căm tức cỡ nào cũng không giúp họ quên đi cái đói cồn cào trong bụng. Alex là người đầu tiên đứng dậy, cô kiên quyết đi vào dọn dẹp lại căn nhà bếp. Nếu toàn bộ những người khác yếu đuối, thì cô càng phải tỏ ra mạnh mẽ. Nếu những người khác bộn rộn than khóc, thì cô sẽ là người phải hành động.

Alex cẩn thận nhặt hết mớ miểng lọ ra, trước khi hốt lại nhúm bột mì dưới sàn. Cô dùng một miếng vải thưa sàng bột, thay cho cái rây đã bị chọc thủng. Đến khi Alex bỏ bột bánh vào lò thì ba người kia vẫn chưa hết cơn chán nản của mình. Bánh được lấy ra khỏi lò, bốc mùi thơm phức kích thích những cái bụng sôi ầm ĩ. Họ lục tục kéo nhau vào bếp, nhận lấy mấy cái bánh nướng. Alex ngậm phần bánh của mình vào miệng, còn tay thì không ngừng cầm chổi luà đống đồ bể vỡ ra sân. Không phải nhà cô chưa từng bị đòi nợ, chỉ là lần này đặc biệt nghiêm trọng hơn mấy lần trước thôi. Có lẽ mấy cái bánh nướng đã kích hoạt được chút tỉnh táo của gia đình Demetri, họ bắt đầu tản ra dọn dẹp ngôi nhà của mình.

Cha cô lao vào phòng sách và nín lặng trước cảnh hoang tàn của mấy trăm cuốn sách bị xé ra. “Thật là một sự sỉ nhục văn hoá!” ông gào lên. Alex chợt muốn bật cười, cha cô thậm chí còn chưa đọc hết một nửa trong số sách đó. Thư viện là tàn tích thời kỳ quý tộc khoe mẽ của nam tước Demetri. Nếu ông đọc sách nhiều một chút, có lẽ đã tìm ra một cách kiếm tiền tốt hơn là lao đầu và những canh bạc đỏ đen.

Mẹ cô khóc tấm tức ôm lấy mớ rèm cửa đăng ten của bà, còn có một bộ búp bê vô dụng mà Alex luôn ớn lạnh khi nhìn thấy chúng. Rốt cuộc cô không cần phải đi qua cái kệ gỗ có hàng chục cặp mắt vô hồn đang nhìn mình. Mấy con búp bê bị ngắt ra tan nát, đầu thân mỗi chỗ một nơi. Lý do chính đáng để cô có thể quẳng đi bộ sưu tập quý giá từ thời thiếu nữ của bà Demetri. Có lẽ ý nghĩ đó của cô hơi độc ác, bởi vì Christina luôn mong muốn được thừa kế bộ sư tập này.

Tiếng gào khóc quen thuộc của Christina truyền xuống từ phía trên lầu. Alex hiểu rõ chị ấy đang khóc thương cho cái gì. Chỉ có cái tủ quần áo là thứ mà chị ấy quan tâm nhất trong nhà. Khi Christina bận rộn khóc lóc lúc nãy, Alex đã nhìn thấy bọn chủ nợ mang hết mớ quần áo xinh đẹp của chị đi luôn rồi. Những thứ đó có thể bán đi được.

Marry im lặng nhặt những tấm hình gia đình trong đống vỡ gỗ kính. Không có khung hình nào trên tường an toàn với cuộc càn quét vừa qua. Trái ngược với vẻ vô tư như mọi khi, Marry vẫn là một cô bé tình cảm. Sự cứng rắn của Alex cũng đã truyền được chút bình tĩnh cho Marry. Alex vẫn luôn mong cho Marry có được một cuộc sống vô tư, không phải hời hợt như Christina, mà ít nhất cũng không phải đối mặt với nhiều lo toan như cô. Một cái nhíu mày hằn sâu trên khuôn mặt trẻ con của Marry. Cuối cùng, Alex vẫn không đủ khả năng để bảo vệ sự ngây thơ còn lại này.

Alex nắm chặt chiếc đồng hồ bạc trong túi, cô thở phào ra nhẹ nhàng khi không tên nào nghĩ đến việc lục soát trên người mình. Không ai có thể cướp cái đồng hồ này ra khỏi tay cô được. Alex chợt nhận ra, trước đó cô cũng đã từng cho rằng không ai có thể chạm được tới gia đình của mình, nhưng bây giờ họ sắp ra đường mà ở hết rồi. Cô vẫn chỉ là một cô gái nhỏ vô năng không thể giúp đỡ được gì hết.

^_^

Chiếc xe ngựa lộc cộc dừng lại trước lối vào căn nhà của gia đình Demetri. Mấy con ngựa phì lên một tiếng rõ to khi người điều khiển xe buộc chúng ngừng lại. Gã người hầu áo đỏ lụp chụp chạy xuống trước, kê chiếc bục ngay lối đi rồi sau đó mở cửa cho những nhân vật sang trọng đang ở trong xe. Lại là ba người lạ mặt đã ghé nhà cô lần trước.

-       Tôi đến gặp nam tước Demetri. Hãy thông báo là có bà Carmelot đến!

Người phụ nữ kênh kiệu bước tới trước mặt Alex, ra lệnh như cô chỉ là một người hầu gái thấp kém. Nhưng bản tính khiêm nhường của Alex đã sớm được rèn luyện rất tốt, cô nhún người chào, sau đó đóng cửa lại đi vào trong ‘thông báo’. Không thể mời họ vào chiêm ngưỡng một căn nhà tan hoang được, mấy chiếc sô pha trong phòng khách đều bị chủ nợ khiêng đi hết rồi. Cha cô có lẽ nên tiếp khách ngoài sân vậy.

Ba người khách được mời ngồi vào bộ bàn ngoài trời được tạo từ những súc gỗ cưa đẽo tuỳ tiện đặt trong vườn. Alex dọn cho họ thứ trà nhạt nhẽo mà cô gom được trong đáy hộp. Những chiếc cốc khác nhau về kiểu dáng màu sắc cho mỗi người, vì chẳng còn thời gian đâu mà tìm đủ bộ trong đống vỡ nát hỗn độn những mảnh sứ.

Những người khách nhàn nhã uống trà. Chỉ có một chút nhíu mày qua thật nhanh khi họ nhấp ngụm đầu, sau đó khuôn mặt bơ ra không cảm xúc như cũ.

“Những người quý tộc!” Alex nghĩ.

Cô vẫn nhớ tới lúc tám tuổi bị mẹ mình gõ vào đầu, vì nhăn mặt trước tô súp nóng. “Người quý tộc không được tuỳ tiện lộ ra những biểu cảm thô lỗ trên gương mặt, dù cho có khó chịu như thế nào.” Alex thầm khinh thường những quy định quý tộc đáng ghét.

Hai vợ chồng Demetri cười không ngậm miệng được, hai mắt sáng rỡ nhìn ba vị khách như những con sói thấy đàn cừu. Cô không khó đoán hành động tiếp theo của họ là gì.

-       Đây là Alexandria Demetri, con gái thứ hai của chúng tôi. – Mẹ Alex tự hào kéo cô đến trước mặt ba vị khách.

Quý bà Carmelot đưa cặp mắt diều hâu nhìn soi mói về phía cô gái tóc đỏ. Hai bím tóc quê mùa, bộ đầm hoa màu trà cũ kỹ, làn da hơi sạm đi vì thường xuyên phơi nắng, chiếc mũi hỉnh ngoan cố và những đốm tàn nhang lốm đốm trên mặt. “Một đứa nông dân thô kệt! Mặc dù mang họ của nam tước Demetri, thì cô ta cũng chẳng thể trở thành một quý cô được!” Carmelot nhanh chóng đánh giá thấp cô bé luôn cụp mắt nhìn xuống chân mình. “Thô kệch và thiếu giáo dục nữa. Chẳng hiểu sao mình lại phải đến đây? Nhưng cái tên thì không sai tý nào.”

-       Tiểu thư Demetri, xin cô có thể ngẩn đầu lên khi nói chuyện với tôi được không? – Carmelot bắt đầu nói, giọng đều đặn không nghe ra buồn giận gì cả.

-       Vâng thưa bà. – Alex ngoan ngoãn vâng lời.

Ngay từ khi nhìn thấy ba người khách, cô đã nhìn ra số phận của mình. Bọn họ và đám chủ nợ có vẻ như kết hợp khá ăn ý trong việc xuất hiện. “Trùng hợp một cách kỳ lạ!” Đầu tiên là lời cầu hôn con gái nhà Demetri. Thứ hai là từ chối Christina và nhắm vào cô. Lần thứ ba khi cha mẹ cô từ chối thì đám chủ nợ lập tức gây khó dễ. Sự xuất hiện của bọn họ chẳng khác nào cứu tinh cho kẻ hấp hối, cha mẹ cô không đời nào từ chối yêu cầu kết hôn này. Alex thấy tức giận vì gia đình mình bị đùa giỡn. Khi cô ngẩn mặt lên, ý nghĩa đó chưa kịp dập tắt trong đầu.

Carmelot hơi giật mình vì đôi mắt xanh thẳm màu nước biển của cô. Có chút giông tố gì đó vừa mới lướt qua, khiến bà hoàng sợ. Alex chớp mắt một cái, tất cả mọi cảm xúc đều biến mất, đôi mắt cô chỉ còn lại một bầu trời trong xanh không có lấy một cụm mây. “Không lẽ ta nhìn lầm?” Quý bà Carmelot thầm nghĩ.

Đúng như Alex đã đoán, bọn họ lại tiếp tục đưa ra lời đề nghị kết hôn, chỉ đích danh cô. Phần lớn lời lẽ là nhục mạ sự nghèo đói của gia đình cô. Ít nhất là họ không nói điều đó một cách trực tiếp, mà uyển chuyển bẻ cong câu chữ theo cách thức quý tộc đáng khinh của mình. Sau đó là bài ca ngợi về đức ngài Roland giàu có, bá tước thứ bảy của vùng Livefore, thiếu tá trong hạm đội hải quân của nữ hoàng, người quân nhân đã dũng cảm nhận lấy những vết thương vinh dự, trong trận chiến bảo vệ bờ cõi của đế quốc .... vân vân ... và ... vân vân.

Cha mẹ cô hấp háy mắt, nuốt lấy từng lời vàng ngọc của họ. Khi quay đầu nhìn gương mặt cứng đờ vì cố kềm chế của Alex, họ gửi lại cho cô ánh mắt bi thương.

-       Số nợ của gia đình tôi ... – Alex lên tiếng.

-       Sẽ được thanh toán hoàn toàn. Đó là một khoản đền bù xứng đáng khi trở thành cô dâu của ngài bá tước. – Carmelot cuối cũng cũng mỉm cười khi nhận thấy mục đích của mình đã đạt được. – Ba ngày sau chúng tôi sẽ đến đón cô.

Ông bà Demetri xúc động đến sững sờ, quên mất cả nhiệm vụ tiễn khách ra về. Họ không thể ngờ Alex lại mau chóng đồng ý hôn sự này đến vậy. Chưa kể đến chuyện trước giờ con bé không dễ gì thay đổi quyết định của mình. “Nó lỳ lợm như một tảng đá vậy!” Từ hồi mười hai tuổi đến giờ, Alex vẫn ngoan cố chờ bạch mã hoàng tử của mình đến đón. “Cuối cùng con bé đã chịu tỉnh ra, và nghĩ đến trách nhiệm gia đình rồi!” Bà Demetri oà ra khóc nước nở.

Alex bực bội nhìn mẹ mình, bà đã đạt được mong ước là gả con gái vào một gia đình giàu có rồi. Nợ đã có người hứa trả, vậy thì bà còn khóc cái gì nữa? Bây giờ cô mới là người cần khóc đây nè. Alex xoay người đi hướng về phía cây sồi trên đồi, bàn tay nắm chặt chiếc đồng hồ bạc trong túi đến run run. Gia đình cô không có nhiều thời gian, cô không đủ độc ác bỏ mặc họ để trông chờ Wiliam đến rước. Alex giận dữ vì sự bất lực của bản thân, cô chỉ có thể yếu ớt mặc kệ người khác sắp xếp cuộc đời mình.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

#phong