Chương 28: Kế hoạch giải cứu

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 28: Kế hoạch giải cứu

Ở Da’Jibou người ta có thể tìm thấy mọi thứ mình cần. Với Alex, cô muốn gặp những kẻ có thể làm mọi việc chỉ để lấy một ít tiền mua rượu. Những kẻ cắp, những tên lang thang, bọn côn đồ ... chẳng thứ gì khiến bạn có thể tin tưởng được những kẻ bẩn thiủ, mặt mày hung tợn, chuyên chui nhủi trong hang cùng ngõ hẻm ở một thành phố lớn. Nhưng đã từng ở trên tàu cướp biển một thời gian dài, Alex đã học được cách nói chuyện với những người này.

Cô xuất hiện trong tấm áo choàng đen bí ẩn, để lộ ý định muốn tuyển người cùng một túi tiền đầy vàng. Và sau đó bọn du thủ du thực nhảy vào cướp của cô, kết thúc bằng việc chúng quỳ xin tha mạng. Với lưỡi kiếm và một chút ít may mắn, Alex đã thu nạp cho mình những người cộng sự chân thành.  

Việc còn lại thì thật đơn giản, cướp tù và bắt cóc công chúa.

-       Không thể nào được. - Razaxin, thủ lĩnh của băng cướp, với hàm râu bùi nhùi và bộ răng úa vàng lên tiếng.

-       Nyekundu, cô thật điên rồ. Chúng tôi cần tiền chứ không bán mạng vì tiền. - Tulu, ông già bụng phệ của đám trộm lắc đầu.

-       Rất hâm mộ kiếm pháp của cô. Vui vì biết thêm một người bạn. Còn bây giờ thì từ biệt. - Hazgon trẻ tuổi, ốm đói một cách kỳ lạ, đại diện đám ăn mày lên tiếng.

-       Này khoan, đợi đã. - Alex vội la lên, cô đem miếng mồi ra dụ họ. - Còn vàng, tiền thưởng của cô công chúa thì sao?

-       Sao lại có chuyện một cô công chúa muốn thuê chúng ta bắt cóc chính bản thân cô ta chứ? - Hazgon đốp lại.

-       Lại còn là cô dâu của pharaop, thật không thể tin nổi. Cô ta bị điên chăng? Lấy đức ngài chẳng phải tốt hơn chạy trốn cùng một tên cướp nhãi nhép sao? - Razaxin gãi gãi bộ râu, làm rơi đầy ghét xuống đất.

-       Nhưng anh ta là Upepo của dân du mục sa mạc. Tất cả chúng ta đều biết sẽ có lợi như thế nào khi cứu một người dân du mục.

Alex lấy lời của Upepo để dụ khị bọn họ. Cô đã nghe đầy tai những câu chuyện của Upepo về người dân du mục trên đường đi rồi. Thậm chí Alex còn tiến bộ ghê gớm trong việc học được ngôn ngữ Da’Jibou phổ biến ở bắc Phi này nữa. Bây giờ cô đã có thể nghe và nói đơn giản, chỉ với những câu dài và rối rắm mới phải nhờ sự giúp đỡ của Natby.

-       Đúng đấy Razaxin, chúng ta biết sẽ kinh khủng thế nào khi không giúp những người du mục sa mạc đấy. Họ có những tà thần rất kinh khủng và sẵn sàng nguyền rủa bất cứ kẻ nào. - Lão già bụng phệ Tulu lên tiếng. - Có một cô gái từ chối cho người du mục một ngụm nước, thế là ông ta nguyền rủa cho ngôi làng bị dịch bệnh giết chết toàn bộ.

-       Và nếu trở thành bạn của dân du mục, họ sẵn sàng giúp đỡ chúng ta rất nhiều, từ việc cho mượn đồ ăn, thực phẩm hay dẫn đường trong sa mạc. Những người nhiệt tình ấy còn sẵn sàng cho mượn cả vợ nếu bạn yêu cầu ông ta trả ơn cứu giúp. - Alex nói theo lời của Upepo.

-       Nhưng có chắc chắn không? - Hazgon nhăn nhó.

-       Chắc không ư? Chắc chắn như việc thanh kiếm của tôi đây có thể xiên qua cả ba người cùng lúc. - Alex cười ngạo nghễ, lấy thái độ hung ác giống hệt Noir mà nói chuyện. Có lẽ ở bên cạnh anh ta khiến cô bị ảnh hưởng không ít.

Ba tên cầm đầu nhìn Alex một cách lo sợ. Bọn cướp, lũ trộm và đám ăn mày; chẳng ai hung hăn hơn cô gái tóc đỏ đến từ bộ lạc cướp biển này cả. Họ bắt đầu e dè những kẻ đến từ biển khơi rồi.

-       Nghe nói đám phản tặc ở Araman cũng được cầm đầu bởi một kẻ đến từ biển khơi. - Razaxin thì thầm với hai kẻ kia.

Vừa chiêu dụ, vừa đe doạ, Alex đã phổ biến xong kế hoạch táo bạo của mình. Giờ thì cô có gì để sợ nào? Chẳng có gì hết. Vì thế Alex tràn đầy tự tin thực hiện công việc của mình.

^_^

Ở Da’Jibou chẳng có kiêng kỵ gì trong một ngày trọng đại như lễ thành hôn của pharaop cả. Thậm chí người ta còn coi việc giết chóc như một nghi thức tế lễ, để mời các vị thần linh chứng giám cho ngày vui của nhà vua. Chính vì lý do đó, Upepo sẽ bị hành hình vào đúng lúc Nazri và pharaop tuần hành ngoài phố, trong sự chúc tụng của dân chúng. Alex chỉ cần có thế, làm hai công việc cùng một lúc sẽ tiết kiệm nhiều thời gian và công sức hơn.

Upepo bị treo trên một cái cần với cả đống dây thừng siết chặt quanh người. Cái cần làm từ một cây bao bắp lớn có đường kính hơn một thước và dài gần hai chục mét. Một đầu của chiếc cần gắn trên phần bệ khổng lồ, với các cần gạt điều khiển hướng xoay và độ dài của sợi dây treo phạm nhân. Đầu bên kia của chiếc cần lắc lư trên khoảng không của chiếc hố địa ngục. Chiếc hố sâu chừng năm mét, chứa đầy bò cạp và rắn độc lúc nhúc bên dưới, bảo đảm đủ rộng cho cả chục người cùng đứng mà không ai có thể leo lên được thành hố.

Vào đúng giờ hành hình, sợi dây treo tội phạm sẽ được thả xuống. Tôn giáo ở Da’Jibou kiêng kỵ việc giết người không toàn thây, vì vậy họ chỉ sử dụng nọc đọc của các loài vật để hành hình phạm nhân. Nghe có vẻ nhân đạo, nhưng khi tội phạm rơi xuống hố, anh ta không chết ngay mà sẽ chịu sự hành hạ dai dẳng bởi vô số vết cắn đầy độc của những sinh vật trong hố. Đau nhức, sưng phù, quằn quại và sau đó chết dần chết mòn bởi khó thở, truỵ tim và co cứng cơ bắp.

Ngay khi tiếng gào la trong hố chấm dứt, người ta mới kéo phạm nhân lên, kiểm tra tỷ mỉ xem hắn chết hay chưa mới dám vứt xác vào sa mạc. Toàn bộ sự việc vui vẻ giống như trò câu cá giải trí vậy. Có những tội phạm độc ác bị kéo lên thả xuống đến vài lần trong cuộc hành hình, để người ta có thể nhìn thấy sự đau đớn, khổ ải và những con vật đáng sợ bò nhung nhúc trên người hắn. Tất cả chỉ nhằm răn đe những kẻ khác không nên bước vào con đường chống pharaop như hắn.

Trước buổi lễ, nghe những người đồng bọn kể về chiếc hố hành hình mà Alex cảm thấy rùng mình. So với việc treo cổ và xử bắn ở Anh quốc, hình phạt tại Da’Jibou có vẻ man rợ và rùng rợn hơn. Nhưng bởi vì cô nhìn thấy một người bạn của mình bị treo trên miệng hố, rũ rượi, tơi tả vì những đòn roi trước đó, nên Alex đành nắm chặt cán kiếm, quyết tâm trong lòng cô trở nên sắc đá hơn. Alex với tay kéo chiếc khăn trùm bịt mặt lại. Theo kế hoạch, bọn họ tản ra trong đám đông, chen chúc giữa vô số người mặc đồ trùm kín người, cẩn thận di chuyển đến vị trí đã được phân công.

Chiếc kiệu khổng lồ được kéo bởi một trăm nô lệ đã xuất hiện ở cuối đường. Cả một căn phòng di động chậm rãi nhích từng chút bởi nỗ lực của những kẻ bị cùm xích. Đám quân lính vung roi vun vút, đánh vào những con người vai trần, mồ hôi nhễ nhãi dưới ánh mặt trời chói chang. Alex ghét những cảnh tàn bạo này, cô ghét toàn thể xứ sở này. Cô căm thù những kẻ hành hạ nô lệ như loài thú. Ôi Patrick, ôi tình yêu của cô, có phải anh cũng đã bị đối xử tàn nhẫn như thế này không? Cô sẵn sàng giết bất cứ ai dám hành hạ anh như vậy.

Pharaop là tên chủ nô vĩ đại nhất của châu lục. Chính vì thế cô chẳng ngần ngại khi vỗ vào mặt ông bằng một cái tát. Những người tham gia trong cuộc giễu hành của nhà vua bao gồm cả một đội lính tráng, một ban nhạc và vô số mỹ nữ ngực trần đang nhảy múa tung tăng. Những người nữ nô lệ phải phơi tấm thân trần trụi, nhục nhã trước ánh mắt thèm khát của đám đông. Họ nhảy múa không phải vì vui vẻ, mà chỉ để thoả mãn nhu cầu phô trương quyền lực của pharaop. Alex nguyền rủa chế độ nô lệ.

Tiếng kèn trầm ồn vang lên báo hiệu nhà vua đã đến. Âm thanh rung rung trong không gian, đám đông hò reo phấn kích khi cuộc hành hình sẽ được thực thi. Upepo xụi lơ, mặc nhiên chấp nhận kết cục tàn khốc. Nazri tiều tuỵ ngồi cùng pharaop trên ngai cao, thẫn thờ như kẻ không hồn.

Đám đông ồ lên, sau đó biến thành tiếng la hét hỗn loạn. Những tên ăn mày đột nhiên cầm kiếm xông về phía những kẻ hành hình. Bọn cướp đang giao đấu với đám lính canh trong khi bọn trộm cố giải thoát cho đứa con sa mạc. Quân lính ngu ngốc bị cuốn vào đống lộn xộn, bỏ quên nhà vua trên ngai cao như một bức tượng thần.

Pharaop đang nhìn và đám quân binh của ông phải cố tỏ ra họ hoàn toàn có thể khống chế mọi việc. Hazgon ốm nhách không ngờ là một tay rất cừ khi được cầm thanh kiếm. Anh ta xông thẳng vào phần bệ của chiếc cần, đánh bại kẻ hành quyết cao gấp đôi mình để giành quyền điều khiển. Việc ưu tiên hàng đầu chính là đưa được Upepo khỏi cái hố địa ngục kia.

Thế nhưng quân lính vẫn tỏ ra là những kẻ chuyên nghiệp hơn, đông đảo hơn và thường xuyên được luyện tập hơn. Trận chiến hỗn loạn xung quanh phần bệ đỡ. Lúc thì nó xoay về trong theo lệnh của Hazgon, lúc lại hướng ra hố theo sự điều khiển của bọn lính. Upepo như một con rối lắc lư theo chuyển động của chiếc cần. Anh ta đã nhận ra cuộc chiến nhằm giải cứu mình, thế nên Upepo tỉnh trí và bắt đầu hò hét. Không phải để cầu xin cứu giúp, không phải khóc lóc sợ hãi, mà chỉ kiên trì nói một thông điệp duy nhất

-       Nazri xinh đẹp vô bì, ta yêu nàng!

Nàng công chúa kiều diễm bị tác động. Nazri đột nhiên vùng dậy mạnh mẽ như một con báo. Nàng xô ngã vị vua vĩ đại của vương quốc Da’Jibou ra, xông xuống khỏi chiếc kiệu cao mấy chục bậc. Binh lính dùng những mũi thương nhọn hoắc cản lối nàng. Nazri hoảng loạn nhìn xung quanh. Nàng thấy được những đôi mắt ánh lên sự hiếu kỳ cũng như thoả mãn khi chứng kiến vị thần nơi hạ giới bị xúc phạm. Tất cả những người nô lệ đều căm ghét pharaop.

-       Chạy đi, chạy trên lưng chúng tôi này.

Những người nô lệ với làn da nâu bóng và thân hình lực lưỡng khòm vai xuống. Họ mở ra cho nàng một con đường, bằng chính cơ thể của mình. Một trăm tên nô lệ kéo kiệu đứng sang sát nhau khiến đám binh sĩ không thể tiến vào. Nazri trong tích tắc đó biết rằng mình chỉ có hai con đường, tự do hay là chết. Nàng nhảy xuống kiệu, chạy trên con đường nhục thể do những thiên thần mà chúa đày xuống trần gian này tạo nên.

Tận đáy lòng nàng cảm kích họ vô cùng, Nazri nợ những người tốt bụng này suốt cả cuộc đời. Băng trộm cướp trà trộn trong đám đông bắt đầu xô đẩy tạo nên hỗn loạn. Toàn bộ dân chúng ở cái thành này dường như đều đang tập trung lại để tham dự đám cưới của pharaop. Một đám đông khủng khiếp, hỗn tạp và choáng rất nhiều chỗ. Khi binh lính tràn ra đuổi theo công chúa, họ phát hiện ra mình chẳng thể len nổi vào một đống chật ních những cơ thể người.

Nazri hoang mang, sợ hãi chỉ biết chạy thẳng đến chỗ Upepo đang la hét. Nàng sẽ chết bên cạnh tình yêu của mình, hạnh phúc vì có thể ở cùng nhau đến phút cuối cùng. Một bàn tay tóm lấy Nazri, nàng liền vùng tay cựa quậy.

-       Nazri, Narri, là tôi đây. - Alex kéo khăn bịt mặt ra, làm lộ đôi mắt xanh thăm thẳm đặc trưng của cô. - Mau đi thôi, tôi đã có một kế hoạch giải thoát Upepo.

Sau đó không đợi cho Nazri kịp định thần, Alex đã lôi cô công chúa đi theo hướng cuả mình. Những người ăn xin vẫn đang gây hỗn loạn, giẫm đạp, xô đẩy vào những kẻ khác. Đám đông giận dữ, la hét, chửi bới và bắt đầu hậm hực tấn công nhau. Sự hỗn loạn chính là thứ duy nhất những người đào thoát cần đến. Đội quân truy bắt hoàn toàn bất lực trước cảnh cả ngàn người trùm khăn đang xô đẩy lẫn lèn vào nhau như lũ cá trong một mẻ lưới. Họ để mất dấu Nazri.

^_^

Ở phía bên kia Upepo vẫn đang bị quăng quật bởi cuộc chiến giữa hai phe giành giật quyền điều khiển cần gạt. Đám thi hành án có vẻ đã bị chọc tức điên lên. Họ ghét ai đó ngăn cản công việc của mình, và càng ghét hơn khi sự sỉ nhục này đang diễn ra trước mắt pharaop. Một tên đao phủ dữ dằn nhào đến, chặt phăng đi sợi dây treo Upepo trên chiếc cần.

Hazgon hoảng hốt nhìn sợi dây thừng trôi đi tuồn tuột trước mắt mình. Theo phản xạ bản năng, Hazgon buông kiếm và chụp lấy cái đầu sợi dây đang chuẩn bị biến mất kia. Cơ thể Upepo đang đà rơi xuống thì bị giật một cái mạnh. Sự kinh hoàng tột độ chính là thứ duy nhất có thể diễn tả cảm xúc của Upepo lúc này. Tiếng rít rầm rì của lũ rắn đã sát bên tai. Upepo co giò lại vừa lúc một con hổ mang chúa chồm lên mổ hụt. Sự sống của Upepo giờ chỉ còn phụ thuộc vào người thanh niên gầy gò đang nằm dài trên chiếc cần bằng gỗ khổng lồ. Ở gần gốc của chiếc cần, những tên hành hình độc ác đang cười lên khoái trá. Chúng cầm lấy những thanh đao sáng loáng, lần lượt bước đi trên chiếc cần gỗ tiến đến chỗ Hazgon. Hôm nay là một ngày đẹp trời, chúng sẽ hành hình hai tên tội phạm cùng lúc vậy.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

#phong