Chương 30: Tẩu thoát

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 30: Tẩu thoát

Bọn họ xúm xít vào nồi cháo nhỏ, hít hà món ăn lỏng le, và có mùi khét rất đặc trưng. Một buổi sáng vận động mạnh cần rất nhiều thực phẩm bổ sung lại, nhưng bạn có thể đòi hỏi gì ở nhà của một tên ăn xin cơ chứ. Rượu ngon và thịt thà ê hề à?

Nuzri đến gần chỗ Alex, ríu rít cảm ơn bằng thổ ngữ của mình. Công chúa nói rất nhanh mà chẳng nhận ra Alex không kịp hiểu. Tuy nhiên, chỉ cần dựa vào thái độ của Nuzri, Alex đã có thể cảm nhận được lòng biết ơn sâu sắc. Cô nắm tay Nuzri ngăn lại, sau đó nói vài chữ khách sáo thông thường.

-       Upepo cũng biết ơn cô. Sau này nếu Nyekundu có gặp dân sa mạc ... - Anh chàng cướp đến bên cạnh người tình, mắt long lanh hướng về phía Alex nói.

-       Tôi biết rồi. Nếu gặp rắc rối trên sa mạc, tôi nhất định sẽ nhắc đến tên anh, Upepo. - Alex cắt ngang lời anh ta nói.

Cô giúp họ chỉ vì bản thân muốn thế. Alex không làm ơn, mà chỉ muốn tâm trạng được thoải mái hơn. Hãy yêu nhau và ở bên cạnh nhau khi có thể. Thế giới này đã có quá nhiều điều trái ngang, không cần thêm một đôi tình nhân phải chia ly.

Razaxin nôn nóng sờ sờ vào đốc đao. Bọn cướp ngồi túm tụm với nhau và trao đổi những ánh mắt chứa đầy ẩn ý. Alex không nhìn họ, ra vẻ thản nhiên như không, nhưng cô hoàn toàn hiểu rõ những gương mặt gian ác kia đang dự tính điều gì. Chúng là cướp, cần thứ gì sẽ dùng bạo lực để đoạt lấy. Bây giờ chúng kiên nhẫn ngồi chờ, chỉ vì chưa nhìn được thấy miếng mồi ngon. Số tiền được dấu đi là sự bảo đảm duy nhất giúp họ giữ mạng lúc này. Đưa tiền cho bọn cướp chẳng khác nào kêu bọn chúng giết mình đi cho rảnh chuyện.

Thế đấy, cuộc sống luôn đầy ắp các bài học và vô vàn những điều cần biết. Bị bắt cóc chưa chắc là một điều xui xẻo, nếu bạn biết cách làm chủ vận mệnh. Ngoại trừ việc suýt bị cưỡng hiếp thì làm lao công trên tàu Ác Mộng là cơ hội học việc quý báu. Bạn có thể thó được vài bí quyết hay ho như đe doạ người khác để giành phần có lợi về phía mình. Bạn có thể nhìn vào mắt một tên khốn để hiểu chúng đang âm mưu những gì. Bạn cũng có thể khiến chúng run rẩy sợ hãi hay trở thành những tay sai đắc lực. Bạn biết cách làm thế nào để quỵt đi món tiền đã thoả thuận từ trước. Bí quyết là ai khôn ngoan hơn, có kế hoạch chu toàn hơn.

^_^

Sau khi dùng xong chút cháo loãng, cả bọn rồng rắn kéo nhau khỏi hang ổ. Quân lính của Sunutracuz đã toả khắp cả thành, ép người dân ở yên trong nhà và tiến hành lục soát từng khu vực. Sẽ rất nguy hiểm nếu xuất hiện cả đoàn thế này. Vậy nên bọn họ xuất phát thành từng tốp ba người, lẫn trốn như bọn chuột của Da’Jibou.

Hazgon dẫn đầu đoàn bao gồm Alex và Razaxin. Công chúa Nuzri không chịu rời xa người tình nên Upepo cùng một thành viên của băng cướp sẽ hộ tống họ. Tốp cuối bao gồm Tulu, Natby và đàn em của Razaxin. Lực lượng băng cướp chiếm nhân lực đông nhất trong đoàn người trốn chạy.

Những ngôi nhà ở Da’Jibou được xây bằng gạch nung, xếp chồng với nhau thành hình hộp vuông. Trên nóc nhà gác những thanh gỗ lớn chịu lực sau đó phủ lên trên một lớp gạch đất nung khác. Kết cấu kiểu này nằm tránh gió sa mạc thổi nóc nhà bay đi mất. Tuy trong thành có dòng sông và nhiều cây xanh nhưng Da’Jibou vẫn là thành phố sa mạc. Hằng năm không biết bao nhiêu trận bão sẽ tấn công thành phố của ác vị thần. Vì vậy kết cấu mái nhà phải luôn bảo đảm chịu đựng được một lượng lớn cát chất lên.

Chạy trên nóc nhà là giải pháp mà bọn trộm và quân cướp ưa thích nhất. Trong khi quân binh đang lùng sục khắp thành phố, bọn họ lại hoàn toàn nhởn nhơ đi trên đầu chúng. Alex đã vén phần áo trùm ngoài lên thắt lưng để có thể chạy nhanh hơn. Mọi người đều kinh ngạc khi nhìn thứ trang phục cô mặc bên trong. Một chiếc ủng da cao đến gối cùng cùng thứ quần bó sát chẳng hiểu của xứ nào. Alex không muốn giải thích nhiều về thời trang Anh quốc. Cô cứ mặc kệ ánh nhìn của kẻ khác mà hành động.

Nhóm bọn họ di chuyển rất nhanh. Chạy, nhảy, ẩn nấp và sau đó ra hiệu an toàn cho đội kế tiếp. Họ đi về phía đông thành phố, nơi có con đường gần nhất dẫn ra biển. Lính của pharaop lục soát từ phía nam hướng lên khu bắc, chẳng mấy chốc hai bên sẽ phải đụng độ nhau.

Bỗng nhiên từ bốn phía vang lên những tiếp huýt chói lói. Alex nhìn Hazgon như tự hỏi nhóm nào đã để lộ tông tích rồi. Có những tiếng la hét ầm ĩ, những chiếc áo đen dần dần nhú lên nóc nhà. Đến lúc này thì không còn chỗ ẩn nấp nữa, Alex bèn tung chạy ra.

Cô nhìn thấy Natby đang cố kéo ông già bụng phệ Tulu ra khỏi một lỗ hổng trên mái. Thủ lĩnh băng trộm có lẽ đã quá già cho những nhiệm vụ nguy hiểm thế này. Đám lính mặc áo đen đang từ từ tiến gần đến chỗ họ. Chỉ một người của Razaxin không thể chống lại tất cả quan binh. Alex vặn mạnh cây gậy trong tay, rút ra lưỡi kiếm mỏng như ngón út. Cô hét ầm lên khiến những kẻ khác giật mình.

Gió thổi thốc qua, làm rơi chiếc khăn xếp trên đầu Alex xuống. Mái tóc đỏ xoã tung ra, rực rỡ dưới ánh mặt trời. Chưa người nào của pharaop nhìn thấy một sinh vật kỳ lạ đến thế. Đôi mắt màu bầu trời còn mái tóc như ráng chiều. Alex vung gươm, chủ động tấn công người trước mặt. Vì hắn quá bất ngờ nên không kịp cản đòn đâm hiểm hóc kia. Alex thọc mạnh, máu tung toé bắn lên phần mái nhà xám xịt. Những tên lính áo đen bắt đầu hò hét, lao hết đến chỗ cô.

Chưa lúc nào Alex cảm nhận sự hưng phấn khi đối diện với nguy hiểm như vậy. Cô vùng vẫy giữa muôn lưỡi đao sáng bóng, chỉ một chút bất cẩn cũng có thể thua mất tính mạng. Sức khoẻ vô bì của những năm tháng lao động vất vả, kiếm pháp chuẩn mực từ một trung uý hải quân danh giá, mánh khoé lường lọc của bọn cướp biển hung ác nhất ... tất cả tập hợp trên người cô, biến Alex thành một chiến binh dũng mãnh.

Những người khác cũng chạy đến giúp đỡ Alex. Tuy đang chiến đấu cùng nhau, nhưng họ không thể không kinh ngạc nhìn Nyekundu biểu diễn tài nghệ của mình. Một vẻ đẹp khát máu khiến kẻ địch phải sững sờ run sợ. Chưa từng có người phụ nữ nào lại khiến cả ba thủ lĩnh thành Da’Jibou đồng loạt kinh phục như lúc này.

Tulu đã được giải thoát khỏi cái lỗ hổng trên mái. Bọn họ vừa di chuyển, vừa đánh nhau để tránh xa  nơi quân đội đang tập trung quá đông. Đi tới góc đường nào họ cũng nghe những tiếng huýt sáo báo động. Đã quá trễ để có thể trở về chiến thuật chạy và ẩn nấp như lúc đầu. Tường thành vẫn còn ở quá xa, cứ như thể họ chạy tới thì đồng thời nó cũng lui lại. Những chấm đen của quân lính ngày càng xuất hiện nhiều hơn trên khu vực mái nhà.

-       Đây là đâu vậy? - Alex hét lên.

-       Chợ thành đông. - Hazgon trả lời.

-       Xuống dưới thôi.

Vừa dứt lời, Alex đi về phía mép nhà rồi nhảy xuống. Cô đã nhìn thấy một rừng lều bạt đủ sắc màu, bên dưới có rất đông người. Khi mái nhà đã trở thành trường săn, thì họ nên thử một kế hoạch mạo hiểm hơn. Đông người đi chợ, không chỉ kẻ chạy trốn mà quân triều đình cũng gặp trở ngại. Trước đó họ đã thành công thoát khỏi một đám diễu hành hỗn loạn, hy vọng lần này cũng có thể thành công đi từ chợ mà ra.

Hazgon và Razaxin bám theo Alex bén gót. Cô nhanh chóng kéo áo choàng lên, che dấu mái tóc đỏ nổi bật của mình. Họ vẫn sẽ theo kế hoạch cũ đi theo từng tốp ba người như ban đầu. Quân lính áo đen chạy theo hướng ngược lại, thậm chí còn đụng mạnh vào cô mà không biết.

Bọn chúng đang tìm đường đi lên nóc nhà, chỗ có bọn cướp. Không ai biết rõ nhóm tội phạm nguy hiểm có hình dạng thế nào khi cả thành đều mặc trang phục trùm đầu. Có những tốp lính tráng khác đang lùa người dân ngoài phố về nhà. Họ di chuyển theo những luồng người đông đúc, nhằm lấy người dân làm lá chắn.

Alex thầm nghĩ đây là lúc tốt nhất để bỏ rơi của Hazgon là Razaxin. Một nhóm người càng đông, xác suất bị bắt càng cao. Nhưng chỉ có hai kẻ này mới biết đường ra khỏi thành. Cắt đuôi Hazgon là Razaxin, cũng có nghĩa cô phải vĩnh biệt Natby và cặp đôi Upepo, Nuzri.

“Ai mới là người thân của mày hả Alex? Họ chỉ là những kẻ tình cờ gặp gỡ trên đường thôi.”

Cô khát khao được băng qua đại dương để đến Araman đi tìm Patrick. Nhưng đồng đội đã cho cô sự ấm áp và an toàn cũng là người không thể bỏ đi. Upepo và Nuzri sẽ bị bắt nếu như cô không tiếp tục giúp đỡ. Số vàng mà Alex giấu ngoài thành vốn là tài sản của hai người kia mà. Còn Natby nữa, nó đã coi Alex là chủ nhân duy nhất. Thằng bé sẽ phải sống tiếp kiếp nô lệ đoạ đày nếu không có cô dẫn đi. Những Tulu, Hazgon, Razaxin ... Alex đều nợ họ. Có rất nhiều việc cô làm được, nhưng không bao giờ là “nhẫn tâm”.

Ba người đi kề sát nhau. Hazgon và Razaxin thì thầm bàn tán phương án kế tiếp. Bọn họ không thể trèo ra bên ngoài theo kế hoạch ban đầu, chả lẽ phải đào đất chui qua.

-       Sao chúng ta không đi bằng cổng. - Alex đề nghị. - Gây hỗn loạn rồi trà trộn là cách mà chúng ta vẫn luôn thành công.

Hai người đàn ông nhìn Alex bằng ánh mắt kinh ngạc. Cô gái từ bộ lạc cướp biến này táo tợn hơn bất kỳ người đàn ông nào. Họ phải nghe lời cô liệu có phải sự sai lầm lớn nhất đời? Nhưng tình cảnh lúc bây giờ không cho phép Hazgon và Razaxin nghĩ ra phương án nào tốt hơn nữa.

Mọi người liếc nhìn xung quanh, nhằm dò tìm tung tích của những nhóm khác. Tulu và Hazgon có thể nhận ra đâu là thành viên tổ chức nhà mình. Họ dùng những ám hiệu bí mật ra lệnh cho thuộc hạ làm việc. Đó phải là một cuộc hỗn loạn đủ lớn để kéo toàn bộ lính canh giữ cổng thành đến gần chợ.

-       Này, những người kia, đi đâu vậy?

Một tên lính lên tiếng khi phát hiện có người không đi theo hướng bị lùa. Alex và Hazon tiếp tục đi, mặc cho tiếng kêu sau lưng đang ngày càng gay gắt hơn. Họ bỏ chạy khi khoảng cách còn đủ an toàn. Alex và Hazon quẹo vào góc khuất, tốp lính canh cũng chạy theo sát nút. Một chiếc vồ xuất hiện, những tên lính canh không kịp né tránh. Chúng bị đậu vào đầu, sau đó ngã xụi lơ như đám heo lười biếng. Razaxin và các thành viên khác luôn thành công trong những mẹo ăn cướp thế này.

Họ cần áo choàng của lính canh để có thể trà trộn. Một lát sau tốp quân áo đen kỳ lạ bỗng xuất hiện ngoài phố chợ. Có ai đó đánh ngã cột lều khiến người xung quanh hoảng hốt. Lại có thêm người nào đó đốt cháy ổ rơm khiến đoàn người bị đuổi tá hoả. Liên tiếp xảy ra những sự cố, khu chợ thành tây chẳng mấy chốc chỉ nghe tiếng la hét. Quân lính tràn tới nhằm giữ trật tự, nhưng chẳng ngờ lại bị tấn công rơi rụng dần.

Người dân hoảng hốt chạy đi khắp các hướng. Lính canh lo sợ sẽ để lọt bọn tội phạm đã chống đối pharaop. Vài tên mặc trang phục đen chạy ra cổng thành tìm quân chi viện. Họ đã gom được bọn tội phạm vào vòng vây rồi, chỉ thiếu người bắt chúng ra. Tướng quân giữ cổng nghe có cơ hội lập công liền tức tốc điều lính đến chợ. Cả bọn ào ào chạy đi, chỉ để lại vài người canh gác tượng trưng.

Tại cổng đông lại tiếp tục xảy ra quyết đấu. Bọn tội phạm táo tợn giả dạng quân binh đã triệt hạ hết hết lính giữ thành. Chúng cướp lạt đà, tiếp tục chạy ra ngoài sa mạc. Đến lúc mọi người hay tin thì chẳng biết bọn tội phạm đã lẫn đi đằng nào.

^_^

Từ trên đồi cát cao, cô có thể thấy mặt biển lấp loáng xa xa. Có lẽ chạy thêm một ngày nữa sẽ tới được bến cảng. Thế nhưng Alex đã mệt mỏi đến độ chẳng thể nhúc nhích nổi. Để đánh lạc hướng truy binh, họ đã phải bỏ lạt đà mà vùi mình ẩn nấp dưới cát nóng. Không chuẩn bị nước hay lương thực mang theo, cả bọn nhanh chóng rơi vào tình trạng kiệt quệ. Ngoại trừ Tulu đã bỏ cuộc lúc trong thành, thì đến giờ này Hazgon và Razxin vẫn còn bám theo Alex.

-       Vàng ở đâu hả Nyekundu? - Razaxin cộc cằn hỏi.

-       Đã có người mang chúng ra bến cảng rồi. - Alex trả lời.

-       Cô muốn lừa chúng tôi sao? - Razaxin tức giận nắm cổ cô gái. Lúc thì bảo ngoài thành, lúc thì bảo bến cảng.

-       Chẳng phải bến cảng ở ngoài thành à?

Alex đã mau chóng học xong ngôn ngữ Da’Jibou, thậm chí còn biết dùng nó để giở trò lươn lẹo. Cả bọn đã quá mệt để đánh nhau, họ không biết quân lính bao giờ sẽ dí tới nơi. Tất cả xếp theo hàng dọc, di chuyển như những xác chết về phía có nước. Hazgon đã khẳng định quanh vùng này có một chiếc giếng sâu, đó là cơ hội duy nhất của họ.

Quay về thành cũng chết, mà ở yên chỗ này cũng chết. Họ chỉ biết mù quáng tin lời Hazgon, mong rằng anh ta không bị mê sảng do phơi nắng quá độ. So với những người có da có thịt, Hazgon có lẽ dễ gặp nguy hiểm nhất. Ngay từ đầu anh ta đã có hình dạng của bộ xương khô rồi.

^_^

Khi mặt trời tắt hẳn, bọn họ nhìn thấy được cái giếng. Nó nằm giữa một vùng chỉ toàn là sỏi đá khô cằn. Nơi đây có dấu tích của một nơi từng là ốc đảo. Nhưng bây giờ những thân cọ đang nằm mục ruỗng giữa đất trời. Họ thèm khát bám vào thành giếng, chẳng biết phải làm gì khi không còn guồng múc nước. Alex thả một viên sỏi xuống giếng, mừng rỡ khi nghe tiếng nước vọng lại.

Những đôi mắt đỏ hoạch ngó nhau không lời đáp. Họ đã tìm được chiếc giếng, chả lẽ phải chịu chết khô ở chỗ này.

-       Muốn uống nước, chỉ còn cách đi xuống đó. - Razaxin lên tiếng.

-       Nhưng chiếc giếng này khá sâu, làm sao để leo lên.

Upepo thều thào trong khi Nuzri đã ngất trên vai anh. Suốt những giờ cuối cùng, Upepo gần như phải cõng cô công chúa.

-       Xuống thôi, hãy sử dụng cách của những thợ ống khói. - Alex lên tiếng, trong khi chẳng ai hiểu thợ ống khó là gì. - Ai muốn uống nước đầy tiên hãy theo tôi.

Razaxin đa nghi hoàn toàn không chịu hợp tác. Lính của ông ta cũng lì lợm lỏ mắt nhìn Alex. Natby thì quá nhỏ, trong khi Upepo đang đỡ cho công chúa. Cuối cùng chỉ có Hazgon là tin tưởng vào Nyekundu.

Họ đứng trên miệng giếng, lưng đối lưng. Alex khoác tay Hazgon để kết nối hai người lại. Suốt đoạn đường dài họ phải dựa vào sức chân mà đi. Lưng của đối phương là thứ duy nhất giúp họ sống sót. Alex cảm nhận hơi nóng từ người đàn ông bên cạnh. Sự tiếp xúc thân mật giúp cô nghe được cả nhịp tim của Hazgon. Cũng như Alex, anh ta đang cực kỳ hồi hộp. Cô chỉ mới trình bày kế hoạch của mình, không ai đảm bảo nó sẽ thành công. Hơn nữa cả bọn đã quá mệt, không đủ sức để làm những việc như trèo giếng. Tuy nhiên lúc cái chết cận kề, có khi nào sức mạnh sẽ bộc phát thêm không.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

#phong