Chương 4: Phu nhân Emma

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 4: Phu nhân Emma

Alex thất vọng khi mở ra cái tủ chứa quần áo. Trong đó chật kín những bộ đầm dài xinh đẹp dường như đã được chuẩn bị sẵn cho cô gái trong căn phòng. Bà Carmelot đã đoán đúng, mớ quần áo cũ của cô không hề có chỗ trong lâu đài này. Bọn họ đã chuẩn bị cho cô đầy đủ trang phục để mặc suốt nguyên cả một năm trời. Những bộ cánh mùa xuân nhẹ nhàng với sa tanh và chi tiết nhún bèo. Trang phục mùa hè mát mẻ và vui mắt. Quần áo mùa thu trang trọng và tinh tế. Đồ mùa đông mềm mại và ấm cúng với lông và những lớp lót bằng bông. Alex không còn sự lựa chọn nào khác là đóng sầm cái rương lại, chẳng buồn soạn quần áo mình ra để treo vào tủ. Cô thật nghèo hèn và quê mùa.

Đoán chắc rằng nhà trai sẽ không hài lòng gì khi cô chọn xuất hiện trước mặt họ với bộ dáng tồi tàn và nhếch nhác. Alex tìm đến phòng tắm để tẩy sạch bụi đường, đồng thời giúp bản thân mình tỉnh táo hơn.

Toàn bộ căn phòng của Alex đã được dọn dẹp trước khi cô đến. Không hề có mùi cũ kỹ ẩm mốc như dự đoán, mà cả căn phòng lại thoang thoảng hương hoa lan. Phòng tắm sáng choang, sạch như lau như li với những món đồ sứ trắng sang trọng. Alex mở vòi nước vào bồn, thậm chí còn ghen tỵ vì họ có sẵn cả hệ thống nước nóng trong này. Chợt nhớ tới những tháng mùa đông rét buốt ở nhà, Alex cảm thấy tủi thân.

Nước ấm vừa đủ và bọt xà phòng thơm dịu nhẹ. Alex suýt rên lên sung sướng khi trườn mình vào trong bồn tắm. “Trời ơi thật sung sướng quá, bao nhiêu mệt mỏi trên đường đi ngay lập tức bị rửa trôi đi hết”. Cô kỳ cọ mình vài cái rồi ngay lập tức bị sự mệt mỏi xâm lấn, Alex ngủ gục ngay trên thành bồn.

Những tiếng gõ cửa gấp gáp kéo Alex giật mình tỉnh dậy khỏi cơn mơ màng. Nước nguội ngắt khiến cả người cô lạnh phát run. Thật là xấu hổ quá, cô có thể cư nhiên ngủ gục trong bồn tắm. Alex bước chân khỏi buồn, giật nước xả trôi và khoát vào mình chiếc áo khoát lông thấm nước.

Phía ngoài cửa có một cô hầu gái đang nôn nóng đứng chờ. Nhìn thấy vị tiểu thư đi ra mở cửa, cô không khỏi thất vọng.

-       Đã sắp bảy giờ rồi và tổng quản Sebastian dặn tôi đến gọi cô, thưa tiểu thư!

Cô gái trong căn phòng giật mình sững sốt. Jane nhận ra ngay là cô ta chưa hề sẵn sàng để đi gặp mọi người bây giờ. Mái tóc ướt đẫm và làn da tái nhợt như vừa được vớt ra từ trong bồn nước. Thậm chí cô ta còn chưa mặc đồ tử tế nữa nói chi là trang điểm để gặp mọi người.

-       Xin để tôi giúp cô, thưa tiểu thư. Không nên đến trễ giờ ăn tối, vì phu nhân Emma sẽ không hài lòng.

Alex gật đầu đồng ý với cô hầu gái tốt bụng. Cô ta ngay lập tức bước vào phòng và quen thuộc lấy ra một bộ váy xanh lá đậm trong tủ đồ. Kích thước phùng phình của cái váy khiến Alex lo ngại, cô sẽ xoay sở bước đi như thế nào đây.

-       Đây là cái váy đơn giản nhất rồi đó thưa tiểu thư! – Cô hầu gái như nhìn được sự băn khoăn trong mắt Alex.

Cô đành phải ngoan ngoãn ôm lấy bộ váy đi ra sau tấm bình phong. Nhưng khi Alex vừa mới mặc xong bộ đồ lót thì cô hầu gái cũng đã bước vào cùng với một lô lốc những món phụ kiện. Một cái khung vĩ đại giúp cho bộ váy phồng lên, cặp vớ lưới khiêu gợi và những thứ dây nhợ lòng thòng dùng để quấn lên người.

Jane thành thạo giúp nàng tiểu thư tóc đỏ mặc đồ. Rõ ràng là cô ta chẳng biết cư xử như thế nào với hàng tá phụ kiện linh tinh dành cho các quý bà. Cô đã được bà Carmelot dặn dò phải lưu tâm đến cô gái này, nghe nói cô ta sống ở vùng rừng núi nghèo hèn không tiếp xúc với bất kỳ nên văn minh nào cả. Jane thở dài. Tuy cô ta khá nghèo khổ nhưng dù sao cũng có được một cái xuất thân quý tộc. Không giống như Jane và những cô gái khác, dù có giỏi giang xinh đẹp đến cỡ nào thì thân phận cũng chỉ là một nàng hầu.

“Và cô ta hình như được mang về để trở thành cô dâu của ông chủ nữa chứ. Thật đáng ghen tị!”

-       Ờ, xin lỗi. Cô tên là gì vậy? – Cô nàng tóc đỏ đột nhiên mở lời.

-       Xin cứ gọi tôi là Jane, thưa tiểu thư. Tôi phụ trách lau dọn ở khu phía nam này. – Jane siết mạnh chiếc áo lót quấn quanh eo cô ta. Vòng eo của cô gái quá nhỏ nên hình như chiếc áo này trở thành một thứ vô dụng mất rồi.

-       Tôi là Alex, rất vui được gặp mặt. – Cô gái mỉm cười rạng rỡ.

-       Xin hãy mặc chiếc đầm vào và tôi sẽ giúp cô chải tóc, thưa tiểu thư. – Jane cố tình tỏ ra không quan tâm tới ý định kết thân của cô ta.

Có thể bây giờ cô ta mới đến và tỏ ra rụt rè, muốn lấy lòng tất cả mọi người. Nhưng khi cô ta nhận ra địa vị của mình, thì sẽ ngay lập tức biến thành một người chủ kênh kiệu, cao ngạo như bất kỳ tiểu thư nào khác mà thôi. Tốt nhất không nên tỏ ra thân thiện với cô ấy lắm, vẫn nên bảo trì khoản cách giữa người hầu và chủ nhân thôi.

Thân hình của cô gái rất đẹp. Thon dài săn chắc chứ không rệu rã như những cô tiểu thư suốt ngày hết ăn rồi ngồi. Cô ta có một đôi tay mạnh mẽ của những người phải lao động quần quật, nước da mặn mòi như một nông dân suốt ngày phơi mình ngoài đồng. Jane bôi một ít phấn lên cổ và mặt cô ta, ngay lập tức một mỹ nhân xinh đẹp xuất hiện.

“Cô gái này thật đáng bất ngờ!”

Thậm chí chính bản thân Alex còn không biết người xuất hiện trong gương là ai. Jane đã vấn mái tóc đỏ loăn xoăn của cô thành một kiểu búi tóc tự nhiên nhưng vô cùng sang trọng. Kiểu trang điểm nhẹ nhàng với phấn, má hồng và môi son gần như biến cô thành một con người xa lạ mà Alex chưa bao giờ gặp. Cô chưa từng trang điểm và thấy ngạc nhiên với chính bản thân mình hiện nay.

-       Cảm ơn cô Jane. – Alex lắp bắp không nói nên lời.

-       Chỉ là bổn phận của tôi thôi, thưa cô. – Jane hững hờ trả lời.

Alex không hề thấy phiền lòng vì thái độ của cô hầu gái. Theo nhận xét của cô thì toàn bộ người trong lâu đài này đều tỏ ra lạnh nhạt như thế này. Nhưng với hành động giúp đỡ của Jane, Alex có thể khẳng định không phải toàn bộ bọn họ đều là những kẻ xấu được. “Có lẽ đó chỉ là cách họ tồn tại ở chốn này thôi!” Alex rùng mình khi nghĩ đến cô cũng sẽ biến thành giống như họ. Lạnh lùng, trơ trơ như những con rối gỗ.

^_^ 

Trái với dự đoán của Alex, không có nhiều người tham dự vào buổi ăn tối lắm. Vị phu nhân ăn mặc cực kỳ hoa lệ ngồi ở vị trí một đầu bàn; ngài Connelly và quý ông Hurrigan, một người đàn ông trung niên có râu ngồi kế bên phu nhân Emma. Tim Alex đập mạnh một chút. Lẽ nào đó là bá tước Roland, vị hôn phu của cô?

-       Cô gái, cô đến trễ! – Giọng nói quyền uy của bà bá tước vang lên.

Bà Carmelot ngay lập tức tới gần Alex, dắt cô đi đến trước mặt phu nhân Emma.

-       Thưa phu nhân, đây là tiểu thư Demetri. – Bà Carmelot giới thiệu một cách không cần thiết.

Phu nhân đáng kính cố gắng ngồi thẳng dậy, bàn tay gân guốc lấy ra một cặp kính đưa lên mắt. Alex có thể nhận ra vị phu nhân đã có khá nhiều tuổi như thế nào. Thân thể gầy guộc của bà như bị chôn trong đống váy áo cầu kỳ và diêm dúa. Đống phấn son dầy cộm như thể chuẩn bị bong ra và rơi xuống khỏi các nếp nhăn, làn da bị lão hoá khiến các nét trang điểm trở nên run rẩy một cách khôi hài.

-       Một cô gái rất dễ gây ấn tượng. – Bà bá tước nhận xét. – Chỉ nhìn mái tóc đỏ quăng queo kia một lần thì ta có lẽ cũng không thể quên nổi. Cái mũi hỉnh và mớ tàn nhan kia nữa, chẳng cần đeo kiếng ta cũng có thể nhận ra cô từ đằng xa đấy cô bé à.

-       Thưa phu nhân, bà có biết con à? – Alex đánh bạo hỏi thử, bà ta nhận xét cứ như trước đây đã từng gặp qua cô vậy.

-       Không, dĩ nhiên là ta không biết cô, nhóc con. Ta chưa bao giờ đi đến cái xứ Ravenfeild quê mùa đó. Chắc chỉ có mỗi Patrick khốn khổ mới phải đi đến đó ...

-       Thưa phu nhân! – Bà Carmelot chen vào, ngụ ý nhắc nhở rõ ràng.

-       Ờ được rồi, thôi ngồi xuống dùng bữa nào bé con. Chúng ta cũng chẳng còn phải chờ ai nữa đúng không? Dọn món lên nào! – Phu nhân Emma lớn giọng gọi, tỏ ra quyền uy của vị chủ nhà.

Alex ngồi xuống ghế, hết sức kín đáo ngó mặt người đàn ông râu mép ngồi đối diện mình. Ông ta có vẻ ngoài bốn mươi tuổi, gương mặt hồng hào khoẻ mạnh, và không có vẻ gì là bị thương hay bệnh hoạn cả.

Buổi ăn tối diễn ra trong im lặng, và chỉ có tiếng va chạm cốc đĩa lanh canh. Hết món khai vị rồi đến món súp, chẳng ai buồn nói năng với nhau tiếng nào. Không khí nặng nề đến đáng sợ. Alex có cảm nhận như mình bị bóp nghẹn thở với bữa ăn kiểu này.

-       Nào rót rượu thêm cho ta đi Carmelot. Chúng ta phải chào đón một thành viên mới chứ. – Giọng của phu nhân Emma vang lên.

Bà Carmelot vốn không ngồi cùng bàn ăn, đứng im sau lưng phu nhân Emma như một người hầu tận tuỵ, ngay lập tức rót vang đầy cốc cho bà chủ của mình.

-       Hãy nâng cốc cùng ta nào con gái. Ta đã mong con đến đây biết chừng nào.

Alex và những người khác đồng loạt nâng cốc lên, uống mừng sức khoẻ. Nhưng lời nói đó dường như bị nuốt vào không gian, ai nấy áy náy uống cạn cốc của mình, như thể lời chúc sức khoẻ là một lời nguyền rủa vậy.

Bữa ăn tối kết thúc trong sự thở phào của Alex. Phu nhân Emma say xỉn được bà Carmelot dìu về phòng, miệng không ngừng lẩm bẩm “Ôi con trai đáng thương của ta”. Alex hết sức ngạc nhiên, xem chừng người đàn ông ria mép trước mặt cô đâu có vẻ bệnh tật gì cả, tại sao phu nhân Emma lại tỏ ra đau lòng như vậy?

Đến cuối cùng, cô đã có đáp án. Bá tước không có tham dự buổi ăn tối cùng mọi người. Cô đã nhận lầm bác sĩ Robert là ngài bá tước cả đêm. May mà cô gái chưa có biểu hiện gì để lộ ra cái nhận định đáng xấu hổ của mình. Chỉ có mỗi Jane là biết rõ điều đó khi Alex hỏi cô ta trên đường đi về phòng.

-       Thưa tiểu thư, ngài Patrick, đức hôn phu của cô chỉ mới hai mươi ba tuổi thôi. Cô nghĩ gì khi cho rằng bác sĩ Robert là ngài ấy vậy? – Jane thản nhiên trả lời, thái độ lộ rõ vẻ bị xúc phạm.

-       Xin lỗi, vì tôi chưa biết gì về anh ấy cả! – Alex nhún nhường ngay cả với một cô hầu gái.

Jane thở dài. “Cô ta không hề biết gì về ngài bá tước và gia đình này, vậy mà dám nhận lời kết hôn. Rõ ràng là một con người tham lam chỉ muốn nhắm vào tài sản của dòng họ Roland. Ôi ông chủ tội nghiệp! Tại sao phu nhân Emma lại nhất quyết mang cô ta về đây, bất chấp sự phản đối của ngài bá tước vậy chứ?”

Khi đã đưa Alex về đến phòng mình, Jane ngay lập tức bỏ đi, không thèm đếm xỉa gì tới lời chúc ngủ ngon. Tuy trong lâu đài cấm mọi người hầu không được bàn tán về chuyện của chủ nhân, nhưng Jane không thể ngăn mình đi về phòng, kể cho những chị em khác về cô gái lạ mặt vừa dọn vào trong lâu đài này. Mọi người cần phải biết cô ta là một đứa đào mỏ xấu xa.

Alex ngồi trên mép giường, tần ngần nhìn căn phòng xa lạ. Trong thời gian sắp tới, nơi đây sẽ thành chỗ ngủ của cô. Giống như vừa bước qua một thế giới khác vậy, tất cả cuộc sống của cô đều lộn xộn tùng phèo lên hết. Alex mở rương đồ, lấy chiếc hộp nhỏ đựng chiếc đồng hồ bạc ra ngoài. Cô nhìn chằm chằm vào gương mặt thân yêu của William, nước mắt lại trào ra.

Chỉ đến khi đêm đen phủ xuống và còn lại một mình mình, Alex mới có thể buông lỏng tất cả để trở nên mềm yếu. Từ ngày nhận lời trở thành hôn thê của bá tước, đêm nào cô cũng khóc đến khi mệt mỏi rơi vào giấc ngủ. Cô hối hận, cô ray rức vì đã phản bội William, và thậm chí cả người chồng tương lai của mình. Cô có thể gả cho ngài Bá tước, nhưng Alex không thể nào đem trái tim cho ông ta được, nó là dành cho một mình William mà thôi.   

Sau giấc ngủ đêm nay, ngày mai, cuộc sống của cô dâu mới sẽ bắt đầu.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

#phong