Chapter 3: Vui chơi tại Drugne

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Sau một chuyến đi dài đằng đẵng, cuối cùng thì Annie và Jax cũng đã tới được thị trấn Drugne. Jax đỡ Annie xuống khỏi con thằn lằn, cô bé có vẻ vẫn còn khá chóng mặt, Jax đưa cho cô bé một bình nước rồi thả cho con Drakalops chạy đi về với bầy đàn của mình. Jax quay sang nhìn Annie, cô đang ngồi gục xuống ở một góc tường (Fact: Drugne đã từng trải qua một trận chiến lớn trong khứ, được gọi là the Battle of Drugne, trận chiến này cũng là lần đầu tiên Kled được nhìn thấy tại lãnh thổ của Noxus, chính vì thế nên Drugne được bao quanh bởi những bức tường thành kiên cố). Hắn ta tiến lại gần cô bé, rồi cởi tấm áo choàng bị Kled chém nát tả tơi của mình ra và dưa cho Annie

"Này nhóc, khoác cái áo này vào đi, chùm kín người vào nhé, ta không muốn màu tóc đỏ của nhóc thu hút quá nhiều sự chú ý không cần thiết. Với lại có thể sẽ có nhiều tai mắt của Swain ở đây, nên hãy tạm thời ẩn mình được chứ?"

"Dạ vâng, cháu biết mà" -Annie chùm tấm kháo lên người

Rồi cả hai tiến tới cổng vào Drugne, nơi mà một người gác cổng đang đứng canh phòng

"Ồ! Jax đấy à? Mừng ông trở lại! Chuyến đi đến khu rừng Tối thế nào? Ông có mang về được chút thảo mộc nào không? Hay là ông gặp phải gã Yordle điên rồi à?" – Người gác cổng hỏi Jax một loạt câu hỏi sau khi thấy những vết băng bó của hắn ta

"Mọi thứ đều ổn, chuyến đi khá tuyệt. Có, tôi mang về cả đống thảo mộc đây" – Vỗ vào chiếc balo to tổ chảng sau lưng – "Và phải, tôi đã gặp tên Kled, một sai lầm nhỏ khi cố gắng đốt lửa trại qua đêm thật to để xua đuổi đám Long Khuyển"

"Vậy là tốt rồi, những nhà thuốc trong thị trấn đang thiếu thốn thảo mộc để làm thuốc, ông không thể nào tìm được những người sẵn sàng băng qua đồng bằng Dalamor để tới chân núi Ironspike đâu, chủ yếu là do tên Kled đấy, thôi thì mừng vì ông đã an toàn trở về, mau qua đi. À mà" -chỉ về phía Annie- "Có vẻ như ông đã kết được bạn mới rồi nhỉ?"

"Đây chỉ là một người dân sống tại ngôi làng ngoài bìa rừng thôi, cô ấy đã giúp tôi tìm thảo mộc, không có gì đáng lo đâu, cô ta muốn mua một chút nhu yếu phẩm để mang về làng nên tiện đường đi cùng tôi thôi ý mà. Cậu có thể tin ở tôi" – Jax vỗ ngực tỏ vẻ đáng tin cậy

"Đương nhiên rồi, hai người vào đi, các nhà thuốc đang đợi ông đấy"

Jax dẫn Annie đi vào thị trấn. Drugne đã thay đổi rất  nhiều so với lần cuối cùng Annie tới nơi đây. Những đoàn người đi qua lại, những đám trẻ vui đùa trong thích thú, những toà nhà mọc lên san sát nhau. Một khung cảnh thật là bình yên, Annie cũng muốn có một cuộc sống giản gị như bao nhiêu đứa trẻ nhỏ ở đây, có một gia đình ấm cúng và không bao giờ phải lo đến việc chạy trốn khỏi những kẻ khao khát thứ sức mạnh mà cô đang nắm giữ. Annie nhìn thấy một xe bán hang hòng ven đường, cô liền chạy lại và mua chút đồ ăn. Cô cũng không rõ tại sao mình lại có gan để tới mua đồ ăn nữa, cô không quá giỏi giao tiếp, nhưng chắc là do sự lo lắng của cô cho Jax đã át đi phần sự rụt rè của cô bé. Tuy vậy thì Annie vẫn không thể mua hàng một cách dễ dàng, cô cứ chần chừ mãi mà không nói gì với chủ quầy. May sao mà chủ quầy cũng là một người có nhiều kinh nghiệm, bà nhìn một cái là biết ngay Annie có vấn đề gì, bà bán cho cô bé hai chiếc bánh mì xúc xích trong im lặng. Annie nhìn bà chủ quầy một cách biết ơn, không phải ai cũng dịu dàng và nhẫn nại như bà ấy, cô vui mừng trả tiền rồi chạy lại phía Jax.

"Bánh mì xúc xích à? Cảm ơn nhóc nhé, ta cũng đang khá là đói bụng" -Jax vui vẻ nhận lấy chiếc bánh mà Annie đưa cho-

Rồi hai người đi vào một hiệu thuốc lớn. Thấy bóng hình Jax, ông chủ tiệm vui mừng

"JAX!!! Đúng người tôi đang cần đây rồi!! Sao nào? Hàng vẫn ổn chứ?" – ông chủ tiệm đi tới phủi phủi bụi trên vai Jax

"Chắc chắn là ổn rồi" -Lấy ra hằng núi thảo mộc mà Jax đã hái được trong khu rừng tối để lên mặt bàn-

"Tốt quá, hàng rất tốt! Thảo mộc rất tươi, sẽ được giá lắm đấy. Thế chuyến đi của anh ra sao rồi, nghe vẻ không quá thuận lợi nhỉ?" -bắt đầu lôi mấy cái cân và dụng cụ đo lường ra để định giá đống thảo mộc

"Cũng không đến nỗi, trên đường về thì tôi có gặp phải một vài sự cố nhỏ, nhưng tôi cũng đã giải quyết mọi thứ ổn thoả rồi"

"Rồi đây sẽ lượng tiền tôi trả cho anh" – Lấy ra năm túi tiền đầy ụ đưa cho Jax- (có thể bạn thấy là hơi nhiều nhưng do là dịch bệnh đang lây lan nhiều nên lượng sản phẩm chế thuốc bị thiếu trầm trọng, thêm cả việc phải băng qua đồng bằng  Dalamor nữa nên những người nào dám đi tới khu rừng tối để hái thảo mộc đều được trả công rất hậu hĩnh)

"Rất vui vì được làm ăn với ông!" -cất chỗ tiền vào balo-

"Tạm biệt Jax, và cả cô bạn của anh nữa"

Annie đang đắm chìm trong những lọ thuốc được chưng bày trên kệ, cô rất tò mò với những thứ kì lạ như này, nhưng rồi cũng phải dừng lại để đi theo Jax ra ngoài. Jax đưa Annie đến một tiệm bán quần áo, hắn ta muốn mua cho Annie một vài bộ quần áo mới để cô bé có thể tránh khỏi việc bị theo dõi, và đồng thời cũng muốn mua một tấm áo choàng mới.

"Hả?! Ông muốn mua cho cháu vài bộ đồ mới á?"-Annie ngạc nhiên-

"Đúng rồi đấy, bộ đồ của nhóc nhìn cũng khá cũ rồi mà, với cả có nhiều vết cháy xém nữa, sẽ tốt hơn. Và lại, nhóc nhìn cái áo mà ta đưa nhóc đi, cũng tả rồi, ta cũng muốn mua một cái mới"

"Nhưng mà.....nhưng"

"Sao? Chưa bao giờ đi mua sắm à? Cũng chẳng cần phải ngại ngùng gì đâu, nhóc cứ mua sắm thoả thích đi, không mắc ơn gì ta đâu, có thêm một người bạn đồng hành để bầu bạn cũng đã là rất tuyệt vời với lão già này rồi Hahaha"

Hai người đi vào tiệm quần áo lớn nhất thị trấn, mắt Annie sáng lên, đôi mắt màu xanh lục của cô ánh lên sự choáng ngợp trước những trang phục lộng lẫy ở nơi này, cô liền chạy quanh cửa hàng và ngắm nghía những bộ quần áo.

"Kính chào quý khách"- một nhân viên trong cửa hàng lên tiếng

Jax giơ tay lên ra hiệu cho người nhân viên rằng không cần phải ra phục vụ hay giới thiệu về quần áo hay gì, hãy cứ để họ tự lo liệu. Rồi Jax đi theo Annie, cô bé rất hào hứng. Annie chưa bao giờ được vào một cửa hàng quần áo thực sự, tất cả những bộ đồ cô mặc đến giờ đều là do xin được từ những gia đình trong ngôi làng quanh bìa rừng (hồi bé tầm 6-8 tuổi) hoặc là được phát khi cô sinh sống ở nhạc viện Ravenbloom, nhưng mà đồ mặc ở đó thì phải mặc theo qui định, và nó chẳng hợp gu của Annie tí nào (+1 lí do đốt trường). Giờ đây khi được tự tay lựa chọn quần áo, cô bé thực rất hào hứng và lựa ra cả đống bộ đồ.

"À.....này nhóc, tiền bạc thì không phải là vấn đề đâu, nhưng mà nhóc chọn một số bộ quần áo nào đó, đỡ nổi bật đi một chút được không? Ta không muốn gây quá nhiều sự chú ý"

"Dạ vâng vâng, ông yên tâm, cháu sẽ chọn lựa những bộ quần áo tối màu hơn một chút" -Annie đỏ mặt ngại ngùng-

"Tốt rồi, giờ ta sẽ sang quầy đồ mùa đông (thường thì sẽ tìm được những tấm áo choàng có thể phủ kín toàn thân ở đó)"

Sau một hồi lựa chọn thì Annie cũng lựa xong một vài bộ váy đơn giản, tối màu cùng với đôi quần tất sọc màu (Goth Annie nhưng không có mấy cái trang điểm loè loẹt)  kèm theo một cái túi xách mà một chiếc mũ vành xinh xắn để che đi mái tóc đỏ của mình, còn Jax thì mua thêm một cái áo choàng mới trông y hệt như cái cũ.

"Cũng qua giờ trưa rồi nhỉ, nhóc đói không? Ta biết một quán khá là ngon đấy"

"Dạ cũng được!" -Annie đáp lại một cách vui vẻ-

Tiến đến quán ăn, Annie gọi cho mình một phần mì Ramen (tôi biết Runeterra không mấy món này nhưng kệ đi) trong khi Jax quyết lựa chọn món cơm trứng cuộn (thêm vài quả trứng luộc đi kèm). Hai người ăn  một cách ngon miệng, Annie nhìn Jax ăn, cô thắc mắc

"Ông có vẻ rất thích trứng nhỉ?"

"Hả? À đương nhiên rồi, trứng rất ngon, và nhiều protein nữa, nói chung là cháu có nạp đủ năng lượng cho cả một ngày mà chỉ cần ăn trứng" -Tiếp tục ăn một cách ngon lành-

"Vậy tại sao lúc nào ông cũng đeo cái kính quá khổ đó thế? Nó che phải đến 80% khuôn mặt của ông đấy, ngay cả đêm qua lúc đi ngủ ông cũng không tháo nó ra (Annie không biết là Jax đã thức để canh trừng cho cô, cô chỉ nghĩ đơn giản là Kled tới và đánh thức Jax dậy thôi)"

"Nói sao nhỉ? Cứ cho như là có một số chuyện cá nhân mà ta không muốn tiết lộ được chứ?"

"Ông lúc nào cũng nói thế"

Annie đưa mắt ra phía một bãi đất trống đối diện cửa hàng, nơi có những đứa trẻ đang vui đùa, những thiếu niên tầm tuổi cô đang vui vẻ cười nói. Còn cô thì chưa có một người bạn bằng tuổi nào trong quá khứ (lũ cùng lớp với cô tại nhạc viện chẳng qua chỉ là một lũ giả tạo được thầy cô tại đó sai bảo để mắt tới cô), cô chưa bao giờ được trải nghiệm cảm giác được đi khu vui chơi bao giờ, tuổi thơ cô kể ra mà nói (ngoài mấy vụ hoả hoạn mất kiểm soát ra) thì khá là nhàm chán và cô độc, chính vì thế mà giờ Annie đã mắc hội chứng sợ đám đông, và có vấn đề về giao tiếp, bất kì khi nào đi đến chỗ nào đông đúc là cô sẽ bắt đầu khép nép lại gần Jax và tỏ ra lo lắng. Phần vì cô sợ mình sẽ gây ra rắc rối cho những người xung quanh, phần vì cô sợ rằng bọn họ sẽ lợi dụng cô vào mục đích xấu (chiến tranh chẳng hạn) và phần vì cô không biết phải giao tiếp với một người lạ như thế nào. Jax thì khác, hắn ta mang lại cho cô một cảm giác an toàn, có thể trông cậy vào được, và Annie cũng rất ngưỡng mộ cái cách mà Jax ăn nói với người lạ, hắn ta rất hoạt ngôn và có thể lôi người khác vào những câu chuyện lôi cuốn và những tràng cười sảng khoái một cách rất tự nhiên khi giao tiếp thông thường. Lúc còn ở trong rừng Tối thì mấy thứ này không ảnh hưởng đến cô bé tệ như bây giờ, vì đó là nơi mà Annie quen thuộc (và cũng chẳng có quá nhiều người ở đó), nhưng một khi mà cô bước ra khỏi vùng an toàn của mình thì cô mới thấy được mấy cái hội chứng này phiền toái biết bao. Cô muốn đi thăm thú quanh Drugne một chút, nhưng lại không biết mở lời với Jax như thế nào, nhỡ như hắn ta muốn bắt đầu khởi hành ngay chiều nay thì sao? Nhỡ Jax sẽ nổi cáu với cô thì sao? Không Jax không phải người như thế, cô biết hắn không phải người như thế, nhưng cô cũng chẳng biết phải nói những gì. Jax đã đối xử rất tốt với cô, hắn bảo vệ cô, nấu ăn cho cô, và đưa cô đi mua sắm, cô không thể đòi hỏi điều gì hơn ở Jax cả. Cô chỉ chán nản cầm chú gấu bông lên và âu yếm nó

"Nào nào mọi chuyện đang rất là tuyệt vời được chứ? Không cần phải lo lắng cho tao đâu Tibbers à" -Annie vừa nghĩ vừa vuốt ve con gấu-

Phía còn lại thì Jax, một người đã có nhiều kinh nghiệm, kiến thức, và trải nghiệm thì lại nghĩ khác. Hắn ta đã đồng hành cùng nhiều người trên chuyến hành trình đi du ngoạn của mình. Từ một gã béo bợm rượu, cho đến một cô nàng thợ săn lạnh lùng, một gã Yordle mất chí, một tên pháp sư da xanh với tên đệ tử ngổ ngáo của gã, và còn nhiều hơn thế nữa. Nhưng Annie thì lại khác, cô đem cho gã một cảm giác cần phải được bảo vệ, trở che, thứ cảm giác mà hắn đã mất đi từ lâu lắm rồi. Từ tận cái hồi mà quê hương của hắn ta bị huỷ diệt bởi Hư Không. Hắn chỉ lang thang khắp Runeterra với hai mục đích duy nhất, một là tiêu diệt bất kể thứ gì đến từ Hư Không, hai là tìm cách khôi phục lại quê hương cả gã. Nhưng khi gặp được Annie, trái tim nguội lạnh của hắn đã bùng lên một thứ cảm giác mới lạ, giờ thì hắn có thêm một mục đích nữa, hắn muốn được chỉ dạy cho cô bé tất cả những gì mà hắn biết, được dẫn lối cho cô bé đến những nơi mà cô hằng mong ước, cảm giác muốn được làm một người thầy sẽ chỉ bảo cho cô bé từng chút một. Điều đó đã đem đến cho Jax một mục đích mới để tiếp tục tồn tại trên cõi đời này. Jax nhìn Annie ăn nốt bát mì, như thể được những tâm sự của cô bé, Jax mở lời

"Nhóc có nói là đã từng đến Drugne nhỉ? Nhóc có muốn dạo quanh một vòng thị trấn không? Ta nghe nói là khu chợ ở đây có bán khá nhiều mặt hàng thú vị đấy, nhóc có thể mua bất kì thứ gì nhóc muốn"

"Thế còn chuyến đi thì sao? Ông bảo là muốn đi càng nhanh càng tốt mà"

"Đấy là vì chúng ta bị Kled truy đuổi thôi, mọi thứ sẽ rất an toàn tại thị trấn này, sẽ có những cảnh binh đi tuần khắp nơi, miễn là họ không nhận lệnh từ Swain và ông nhận ra cháu thì mọi thứ sẽ ổn. Cứ thong thả thôi, chúng ta có thể tiếp tục bất kì khi nào cháu muốn, lộ phí vẫn còn nhiều lắm"

"Dạ vâng.....nếu vậy thì chắc cũng được"-Annie tỏ vẻ e thẹn-

Jax thấy Annie là một cô bé thiếu quyết đoán, thiếu tính tự lập, có vẻ như là do cô dựa dẫm vào người khác quá nhiều, Jax muốn thay đổi điều đó. Hắn là kiểu người thích hành động hơn là lời nói, nên trong đầu Jax đã có sẵn một kế hoạch.

Sau khi đã no nê, Jax dẫn Annie đi tham quan khắp Drugne, từ những cánh đồng lúa mì bên ngoài những bức tường thành, cho đến những khu phố tấp nập người đi qua. Annie cảm thấy rất vui, được ngắm những cảnh, nhởn nhơ đi lại mà không cần lo nghĩ về cái bụng đói và việc phải trốn chạy. Cô bé đang rất tận hưởng những giây phút yên bình hiếm hoi này, cô ngoái lại nhìn Jax, miệng cô nở lên một nụ cười dịu dàng, rồi tiếp tục những bước chân thoăn thoắt của mình trên còn đường dài. Rồi khi đi đến khu chợ, Jax đưa cho Annie một chút tiền và nói

"Thường thì ta sẽ sủi đi luôn, nhưng nhóc là con gái nên sẽ được phá lệ một chút. Nghe cho kĩ đây" -Jax tỏ vẻ nghiêm nghị- "Nhóc sẽ phải tự mua nguyên liệu để chuẩn bị cho bữa tối nay, nhóc có thể đi đến cái nhà trọ ở kia" -chỉ về hướng xa tít tận cuối phố, nơi một căn nhà trọ toạ lạc- "Sau khi đã hoàn thành xong nhiệm vụ, đây là để rèn cho nhóc khả năng tự lập một chút? Được chứ? Tốt! Giờ ta sẽ đi thuê phòng"

"H...HẢ?!" -Annie ngây người ra, cô vẫn chưa thể nào tiếp nhận được thông tin đột ngột này-

Jax quay lưng rời đi, Annie ngay lập tức đuổi theo và túm áo Jax lại

"Ông...ông không thể để cháu lại một mình được. Ch..cháu"

"Ta không bỏ lại nhóc, ta phải thuê trọ được chứ? Sẽ không tốn quá nhiều thời gian đâu, nhưng ta vẫn cần nhóc phải thực hiện nghĩa vụ đi chợ của mình. Hơn nữa đây cũng là một dịp tốt nếu nhóc muốn ăn món mình thích. Ta tin tưởng nhóc mà, nhóc cũng khá là lớn rồi, đi chợ một chút thì không thể làm khó được nhóc đâu nhỉ?"

Annie vẫn còn lưỡng lự, cô muốn từ chối nhưng cô cũng không muốn làm Jax thất vọng, cô chần chừ, nhưng Jax lại không nghĩ thế.

"Quyết định thế nhé" -Vỗ vai Annie rồi nhìn xuống con gấu bông mà cô cầm-"Nhớ để mắt đến cô bé nhé Tibbers, tao sẽ rất mong chờ bữa tối tối nay đấy"

Nói rồi, Jax nhanh chóng ẩn mình vào đoàn người đi qua, để lại Annie thẫn thờ một mình (cùng với con gấu bông).

Đã được khoảng mười phút từ lúc Jax bỏ đi, Annie lúc này đang đi đi lại lại khắp khu chợ. Cô nhìn về phía cửa hàng bán thịt, cô muốn mua một chút thịt bò kèm với khoai tây, cô vẫn còn nhớ hương vị miếng Steak áp chảo mà Jax nấu mới tối qua. Nhưng mỗi lần định tiến tới cửa hàng thì một cảm giác lo lắng bao chùm lấy cô, cô không dám tiến thêm bước nữa, cô đứng như trời trồng tại chỗ. Cô lo rằng mình sẽ làm hỏng chuyện, nhỡ (bằng một cách nào đó) cô phóng hoả cả cửa hàng thì sao? Chắc chắn cô và Jax sẽ bị truy đuổi và bị truy nã mất, sẽ ảnh hưởng rất nhiều đến những người xung quanh, sẽ ảnh hưởng đến Jax, cô không muốn tạo ra thêm tai hoạ cho Jax. Nhưng cô cũng không muốn làm Jax thất vọng.

"Thôi nào Annie, mày làm được mà, chỉ cần, đi vào cửa hàng đó, mua một kí thịt bò, rồi đi sang hàng rau củ mua chút khoai tây là sẽ ổn, sẽ ổn, rất dễ dàng, mày không đơn độc, mày có Tibbers đi cùng mà đúng không Tibbers?" -Annie nghĩ-

Annie quyết tâm, cô bé bắt đầu tiến đến gần cửa hàng, nhưng càng tiến đến gần, cô lại càng cảm thấy lo sợ, cô bắt đầu nhụt trí

"Mình đùa ai chứ? Mình không thể làm được..................Nhưng mình không thể để Jax thất vọng được! KỆ! Cứ đi vào đi! Chẳng có gì tệ hại có thể xảy ra đâu"

Annie tiếp tục tiến cửa hàng, nhưng mà do không chú ý đến đường đi, cô đã lỡ va phải một người đi đường có vóc dáng to lớn, chiếc mũ vành của cô hơi bị chếch một chút, hở ra vài sợi tóc

"Mắt để đâu đấy? Cẩn thận vào cô bé!" -Người đàn ông cáu gắt-

"Hmmm?" -Một người phụ nữ đứng bên cạnh tỏ vẻ bất ngờ, có vẻ như ả đang trò chuyện với gã đàn ông-

"Dạ dạ xin lỗi ạ"

Annie nhìn người đó rời đi, cô chỉnh lại chiếc mũ và không quá bận tâm gì về việc đó, giờ cô đang có vấn đề lớn hơn để giải quyết.

"Anh nghĩ sao? Liệu có phải con nhõi con đang bị truy nã không? Mái tóc đỏ mà đôi mắt xanh lục đó, khá là đúng với mô tả nhỉ" -Cầm bảng truy nã trên tay- (Chưa có hình ảnh minh hoạ cụ thể, hầu hết những người từng chạm trán với Annie thì đều đã bỏ mạng hoặc có vấn đề tâm lí, nên để phác thảo lại Annie. Hơn nữa, những nhà cầm quyền như Swain cũng không muốn thông tin về Annie bị lộ ra quá nhiều vì họ không muốn một con quỷ mạnh mẽ như Tybaulk bị rơi vào tay những thế lực phản nghịch)

"Cũng có thể, nhưng trên mô tả có ghi rõ ràng là con nhóc đó đang đi cùng với một tên đô con với cặp kính kì lạ mà, chắc không phải đâu"

"Phải phải, anh có lí"

Hai tên thợ săn tiền tưởng rời đi mà không có thêm chút nghi ngờ gì. Còn Annie thì tệ rồi đây, cuộc va chạm vừa nãy đã huỷ diệt đi mọi nhuệ khí  của cô gái bé nhỏ. Giờ thì cô bắt đầu hoảng loạn, và không biết phải bắt đầu lại từ đâu trước khi bước vào cửa tiệm (việc cô đơn trong rừng tối quá lâu cũng như như việc bị lợi dụng bởi nhạc viện Ravenbloom trong quá khứ đã khiến cho Annie rơi vào tình cảnh hiện tại).

Và rồi sau khoảng một tiếng đồng hồ đứng đợi trước cửa quán trọ, Jax cũng đã thấy bóng dáng Annie đi đến, tay cô cầm một chiếc túi.

"Sao rồi nhóc? Lần đầu đi chợ ổn chứ?"

"Không ổn tý nào" – Đưa lại túi tiền cho Jax-

Jax nhận lấy túi tiền, hắn ta nhìn về phía Annie, người lúc này đang rất mệt mỏi và có vẻ như là đã trải qua cả một trận chiến căng thẳng.

"Cháu xin lỗi nhưng cháu nghĩ là tối nay chúng ta sẽ đi ăn tiệm tiếp rồi" -Annie tỏ vẻ tự trách-

"Không sao đâu nhóc, ít nhất nhóc đã tự quyết định rằng sẽ đi ăn tiệm thay vì cứ bối rối đứng đợi ta quay tại (ta thực sự định sẽ ra đưa nhóc về nếu nhóc đứng đó tới tận khi mặt trời lặn). Như vậy là có tiến bộ một chút rồi! Nào đi theo ta, chúng ta sẽ cần phải sắp xếp lại căn phòng một chút đấy" -Xoa đầu Annie khiến cô bé đỏ mặt-

Annie cảm thấy nhẹ nhõm hơn một chút, cô đã bớt cảm thấy mình thật vô dụng sau khi được Jax an ủi. Rồi cô cũng thở dài, và đi theo Jax về phòng trọ của hai người. Căn phòng trọ của hai người rất đơn giản, có hai chiếc giường và những tiện ích bình thường. Annie nhảy lên giường, cô nằm dài ra, đã khá lâu rồi kể từ lần cuối cô được nằm ngủ trên một tấm nệm thực sự. Annie rất tận hưởng cảm giác này.

"Thế nhóc có muốn tắm táp gì đó trước khi đi ăn tối không?"

"Hả? Tắm á? Cũng được, còn ông thì sao?"

"Ta không cần mấy thứ đó, đừng hiểu nhầm ý ta nhé, ta không ở bẩn, tắm nước nóng thì cũng khá là thư giãn đấy, nhưng cá nhân ta, một người thường xuyên đi du ngoạn, không phải lúc nào cũng có thể tìm được một nơi có điện nước đầy đủ"

Jax niệm phép, khiến cho quần áo của hắn ta trở nên sạch sẽ, hết bụi bẩn và toả ra mùi hoa oải hương dịu nhẹ

"Ông cũng biết cái phép đó à?" -Annie ngạc nhiên-

"Ừ, đối với một người như ta thì phép thuật này khá hữu dụng, nó cũng giúp cơ thể ta sạch sẽ nữa, rất hữu dụng, còn nhóc thì sao? Nhóc cũng biết à? Phép thuật này thường chỉ phổ biến đối với những nhà lữ hành thôi, khá là ít người biết đến nó"

"Dạ vâng cháu đã đọc được về nó qua một cuốn sách trong thư viện (thời còn ở trong nhạc viện Ravenbloom), nó cũng rất hữu dụng đối với cháu" -cast phép-"Trong rừng thì cũng không thể nào tắm và giặt giũ  một cách dễ dàng"

"Đúng là vậy rồi, giờ thì cả hai sạch sẽ rồi, nhóc muốn đi ăn luôn không ? Hay nghỉ ngơi thêm một chút

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net