Phó chủ tịch câu lạc bộ nhảy của đại học đảo Hải Hoa biến mất

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


   Vẫn như các buổi chiều thường ngày trong tuần, chỉ có lác đác mấy người trong thư viện đại học đảo Hải Hoa, nơi đã từng đầy ắp người. Máy điều hoà rất lạnh, người cũng rất ít, vô cùng an tĩnh. Trong bầu không khí như mê hoặc đang say giấc nồng, có một bóng người gầy gò xuất hiện ở góc thư viện. Anh ấy vừa ra khỏi phòng bệnh viện trực thuộc trường đại học đảo Hải Hoa, sắc mặt có chút tái nhợt, đeo một cặp kính gọng vàng, mái tóc bồng bềnh và mềm mại khẽ chiếu dưới ánh đèn. Anh mặc một chiếc áo sơ mi màu trắng, cổ áo hình v, có thể thấy từ bộ quần áo rộng rãi thì anh ấy đã sụt cân rất nhiều. Nhìn từ xa, nó trông giống như một con mèo nhỏ lông mềm mại đang cuộn tròn trong một quả bóng.

   Rikimaru nhẹ nhàng kéo ghế ra, nghiêng người trong tư thế không thoải mái, từ từ ngồi xuống. Anh nhìn ra ngoài cửa sổ, khó có thể nhìn thấy cảm xúc trong mắt anh qua kính phản chiếu, nhưng ngón tay ngắn ngủn trắng nõn mềm mại, không hề có dấu vết bầm tím vì dùng sức. Những sợi tóc mái vàng rơi xuống giữa lông mày khi anh chăm chú nhìn, anh đưa tay còn lại ra khẽ hất nó ra. Tôi không biết anh ấy đã nhìn bao lâu nhưng ngón tay anh ấy cử động như không nghe lệnh, quay đầu lại đang cầm một tờ giấy trên tay như thể anh ấy đã phát hiện ra một thế giới mới vậy. Anh cúi đầu đọc kỹ. Lúc này, một bóng người cao lớn chặn ánh sáng của anh, đồng thời che dòng chữ trên tờ giấy. Anh khẽ ngẩng đầu, liền nhìn thấy bóng dáng cao lớn đột nhiên xuất hiện trước mặt.

   "A... Là AK." Người trước mắt là ——AK, học sinh rất giỏi của anh trong câu lạc bộ. Rikimaru mỉm cười một cái với vị khách. Đó là đôi mắt màu hổ phách mỉm cười, đường mắt sâu sẽ được tạo ra khi cười một cái. Nụ cười kia đối với cậu mà nói hết sức quen thuộc, nhưng lần này mang chút hơi xa lạ. Ít vui vẻ và tươi sáng hơn ngày xưa, mà thêm mấy phần thanh lịch và nhẹ nhàng. Không biết tại sao, làm cho người ta có chút đau lòng.

   "Đang nhìn cái gì? Có lẽ không nên nhìn bây giờ ..." Mặc dù AK trầm giọng nói, nhưng âm điệu vẫn rất sáng. Hắn bước đến trước mặt anh rút tờ giấy từ trong tay Rikimaru ra. Tay Rikimaru vốn là đang mềm nhũn nắm một mép giấy, lúc kéo tờ giấy ra cũng không dùng sức, huống chi là ngăn lại. AK biết điều đó hơi thô lỗ, có chút không lễ phép, nhưng cậu bây giờ sợ Rikimaru nhìn thấy bất kỳ tin tức gì có thể làm tổn thương mình.

   Nhưng Rikimaru mặc cho tờ giấy bị rút đi, nụ cười trên mặt anh ấy lại sâu hơn một chút. AK nhìn chăm chú một cái, hóa ra đây là tờ thông tin thành tích câu lạc bộ mới nhất do câu lạc bộ nhảy phát hành. "Rồng bay phượng múa" ở trên vừa khoe khoang lại tự do, như thể thông qua tờ giấy, thông qua vũ điệu, chúng có thể mọc cánh và bay lượn tự do.

   "A, xin lỗi... " AK ý thức được mình thất lễ, anh có chút lúng túng đặt tờ rơi lại trên bàn.

   "Anh tại sao lại ở chỗ này, mọi người đều đang tìm anh a."

   "Anou, thật xin lỗi. Anh muốn nói, rất lâu rồi anh không đi bộ... Hôm nay mặt trời, rất đẹp." Rikimaru chìa ngón tay ra, AK nhìn ra ngoài cửa sổ theo đầu ngón tay của Rikimaru. Bây giờ là lúc giữa trưa, ánh mặt trời có chút chói chang, một vùng bãi cỏ đã vàng óng ánh mà chiếu lấp lánh. Vị trí mà Rikimaru chọn rất tốt, có thể nhìn thấy bãi cỏ rộng lớn trên sân trường, cũng có thể nhìn thấy băng ghế đặt dưới tán lá lớn cách đó không xa. Đám đông tụ tập rồi lại tản ra, biểu cảm trên mặt vừa có chút chờ đợi vừa vui sướng. Quả nhiên là nó là địa điểm quan sát tốt. Nhưng mà khuôn mặt trắng bạch không có chút máu của Rikimaru, nụ cười nhàn nhạt trên khuôn mặt càng thêm xót xa.

   "Muốn ăn cơm không? Cùng đi." Nhìn thấy các học sinh trải chiếu dã ngoại hoặc lấy đồ ăn ra ngồi trên ghế đá dưới bóng râm của những tán lá to, Rikimaru ý thức được rằng bây giờ đã đến trưa. Có lẽ đây cũng là lý do khiến AK đột ngột xuất hiện. Rikimaru nói xong liền đứng dậy.

   "Không ... không vội. Muốn ở lại lâu hơn cũng không sao." Thực ra, AK đến để gặp Rikimaru. Năm nay vốn là Rikimaru vì kế hoạch cá nhân muốn nghỉ hưu, nhưng được chủ tịch đương nhiệm Bá Viễn mời về làm phó chủ tịch trên danh nghĩa. Sau khi nhìn thấy Bá Viễn vì một đám nhỏ không tập nhảy nghiêm túc mà gấp đến độ toát mồ hôi hột, anh đã chủ động nhờ giúp đỡ để hướng dẫn các thành viên nhảy, các thành viên đều như phát điên lên vì đã xem màn biểu diễn của Rikimaru trên sân khấu, khiến bọn họ lọt hố rồi, hôm nay người thật lại xuất hiện, các thành viên ngày nào cũng chen chúc trong phòng tập, chạy đến xin Rikimaru chỉ dạy. Rikimaru dạy vũ đạo một cách rất nghiêm khắc, nhưng lại rất nhẹ nhàng và kiên nhẫn, không mệt mỏi làm mẫu chỉ dạy lặp đi lặp lại mỗi ngày từ sáng sớm đến tối muộn, đến nỗi anh mặc kệ cơ thể của mình và khiến chấn thương thắt lưng tái phát. Khi AK lần đầu phát hiện ra rằng Rikimaru đang đi bộ không vững, mọi người mới ý thức được sự việc nghiêm trọng như thế nào. Rikimaru không nói gì, im lặng biến mất một đoạn thời gian. Sau đó, có tin nhập viện để phẫu thuật.

   Như đoán trước AK có ý gì, Rikimaru đứng dậy cố gắng xoa dịu AK bằng một nụ cười: "Không sao đâu."

   "Qủy mới tin anh nói không có sao đó..." AK thì thầm, nhưng cậu nhanh chóng đưa tay ra để giúp anh.

Rikimaru lại cười hờ hờ.

   Là tiếng cười quen thuộc. Nhưng vẫn mang tâm trạng muốn lừa mình...AK trong lòng đang lẩm bẩm, nhưng khóe miệng cũng không nhịn được mà theo đó nhếch lên. Lúc này, một tràng ồn ào phá tan bầu không khí yên tĩnh như mơ. Cánh cửa thư viện bị đẩy ra một cách thô lỗ, như thể một luồng hơi nóng làm nhiệt độ trong phòng bốc hơi. Rikimaru và AK cùng lúc nhìn ra cửa.

   "A! Tìm được rồi !!!" Giọng nói lớn không thua kém AK là tân sinh năm nhất Thiệu Lam.

   Rikimaru đột nhiên mở to mắt, ngay cả AK cũng không cách nào bỏ qua được ánh mắt sắc bén mà mọi người đột nhiên chiếu vào.

   "Sao cậu lại đến đây? Vết thương ở lưng có ổn không? Bác sĩ nói cậu có thể đi lại được không?"

   Bá Viễn chính là tương đối bình tĩnh, anh kéo Thiệu Lam lại, cúi người ra hiệu xin lỗi những người xung quanh rồi nhanh chóng bước tới chỗ Rikimaru và thấp giọng hỏi.

   Cũng là sinh viên năm nhất trao đổi sinh quốc tế rực tiếp chạy tới nắm lấy tay anh.

   "Rikimaru, anh có khỏe không?"

   Nụ cười vui vẻ của Lợi Hoàn trong nháy mắt trở nên có chút áy náy khi nhìn thấy những người bạn đồng hành của mình. Tự tiện xuất viện mà Không có nói cho bất kỳ ai dường như đã gây rắc rối cho mọi người.

   "A. . . Thật xin lỗi, để cho mọi người lo lắng rồi." Anh nghĩ đến cái gì đó liền nhanh chóng nói thêm:

   "Bác sĩ nói mình, có thể, ra ngoài đi bộ loanh quanh..."

   "Không có sao, đi loanh quanh là tốt rồi. Đang muốn tìm cậu ăn trưa! Chúng ta cùng nhau đi ăn nhé!" Bá Viễn vỗ vỗ nhẹ lưng Rikimaru cố gắng xoa dịu cảm xúc. Mặc dù giọng nói của họ đã giảm đi rất nhiều, nhưng vẫn thu hút ánh mắt của một vài người yên tĩnh đọc sách gần đó. Rikimaru rụt cổ lại một cái, khiến anh càng thêm ngượng ngùng.

   "Được rồi, đi thôi!" AK bóp bóp vai Rikimaru, trong khi PaiPai vẫn nắm tay Rikimaru, không hề có ý định buông ra. AK mỉm cười có chút bất lực. Anh vỗ về Rimaru, sau đó lùi lại một bước và thận trọng đứng sau lưng Riki. Thiệu Lam định vươn tay định chạm vào Rikimaru một cái lại bị PaiPai ngăn cản, nên chỉ có thể lúng túng ôm lấy Riki. Bá Viễn thấy vậy, vội vàng vỗ Thiệu Lam một cái, cả đám vội vả rời khỏi thư viện.

   Giữa những tiếng nói chuyện ồn ào của mọi người, Rikimaru tự nghĩ gì đó rồi nở một nụ cười nhạt.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net