Chương XXII : Sự Ôn Nhu Cần Thiết

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Cô vén bên tóc của em ấy và khẽ tiến tới hôn lên môi em một cái, em ấy liền quấn lấy người cô hôn thắm thiết. Dường như em ấy càng ngày càng muốn bày tỏ tình cảm nhiều hơn với cô.

- A... Ưmm... Từ từ đã Takae... Em khó thở...

Em ấy thả môi rồi đẩy cô ra khỏi người, chỉ mới một chút mà đã thấy em mệt đến thế rồi.

- Anh muốn tiếp tục.

- Anh háo hức đến vậy sao? Hôm qua vừa làm rồi mà?

- Không, anh chỉ muốn hôn em thôi.

- Em... Còn mệt lắm nên không hôn lâu được đâu.

Em ấy nói như vậy nhưng môi của em ấy lại có ý định khác, cô không thể nào không trưng mặt dày của mình được.

- Bảo bối, thế nếu không muốn hôn nữa thì anh làm tiếp nhé?

Cô nói rồi rời tay em ấy, chỉ vừa mới định đứng dậy em ấy đã liền nắm lấy tay cô.

- Takae...! Em muốn... Ở cạnh anh thêm chút nữa, được chứ?

- Cho anh hôn cái nhé?

- Ưmm... - Em ấy chủ động đứng dậy và ôm chầm lấy người cô hôn say đắm, cô mỉm cười rồi nhẹ nhàng ôm eo em ấy, gương mặt hết sức hưởng thụ.

Sau gần năm phút thì cả hai mới buông, trông em ấy mệt thật rồi, nhưng em ấy có vẻ vẫn tin lời cô nói ban nãy, em liền nói:

- Takae, em đáp ứng yêu cầu của anh rồi đó... Vậy... Cho em ở lại thêm một lúc được không?

- Dĩ nhiên rồi, anh có thể cho em ở lâu hơn thế nữa. Em bảo người hầu em về trước đi nhé, lát anh đưa em đi ăn.

- Đi ăn ở đâu thế?

- Một nhà hàng khá xa thành phố này, ngoại ô cạnh biển.

- Là biển sao? - Em ấy đáp lại, trên khóe môi em hiện rõ sự hào hứng. Chắc em rất thích đi ngắm biển.

- Em muốn đi chứ? Sau khi làm xong chiều anh sẽ dẫn em đi còn trưa anh sẽ chịu khó đi mua ít đồ ăn cho em dễ nuốt.

- Anh làm như em bầu 7 8 tháng rồi ấy, giờ em còn đi khỏe mà.

- Miễn là có bầu là không được đi đâu hết, anh sẽ mua cho em. Em chỉ cần ở yên trong phòng và chờ anh thôi.

- Phì, tốt ghê ha.

- Trẻ con nên nghe lời người lớn đi.

- Anh...!

Cô vờ không để tâm đến mà đi lại bàn làm việc nhưng miệng lại mỉm cười khiến cho em ấy tức giận.

- Takae... Quá đáng lắm...! Từ lúc đầu tới giờ lúc nào anh cũng chọc em.

- Bởi vì Aoi-chan đáng yêu quá đấy. - Cô gác tay rồi cười cười, em ấy bị chọc đến nỗi tức phát khóc.

- Đồ đáng ghét! Em không chơi với anh nữa! - Em ấy ngoảnh mặt đi nơi khác, phồng má nũng nịu.

- Thôi nào, để anh tập trung làm việc nhé, không thì lấy cái ghế khác kéo lại ngồi kế anh.

- Ghế ở đâu?

- Ở góc tường kia có ghế dựa, nếu không thoải mái có thể đổi với anh. - Cô chỉ về phía góc tường có để ba bốn cái ghế kia, em ấy đi lại rồi lấy ghế kéo lại chỗ cô, chú ý thì mấy hành động đó cũng khá đáng yêu.

Em kéo lại rồi leo lên ngồi thử, ngồi in được mấy chục giây thì kêu. - Em thấy ghế này hơi cứng.

- Vậy đổi với anh nhé?

Nói rồi cô liền đứng dậy để em ấy ngồi xuống ghế của mình còn mình thì ngồi ghế cứng kia, vì ghế cô còn có dựa lưng nên em ấy sẽ thấy thoải mái hơn.

- Em thấy thoải mái hơn chứ?

- Ưmm... Anh định làm việc tới chiều sao?

- Nếu em mệt thì có thể nằm nghỉ.

- Em thấy hơi chán. - Em ấy nói rồi mặt ỉu xìu.

- Anh sẽ ráng làm xong sớm chơi với em, được chứ?

Em ấy nghe thì liền gật đầu, trông y hệt như đứa trẻ vậy. Cô nói xong thì quay đầu lại bắt tay vào công việc đến tầm khoảng hai ba tiếng sau chỉ mới xong được một khúc, dự án này xem ra còn phải kéo dài dài.

- Aoi, anh giờ có thể chơi với em-

Cô vừa quay qua thì em ấy đã ngủ mất, hai hàng mi đã cúi rụp xuống, người dựa vào ghế để ngủ. Có vẻ như cô làm mà không để ý đến em ấy, chắc em ấy buồn chán lắm. Takae kéo ghế ra rồi nhẹ nhàng đi tới bế em ấy đặt lên băng ghế dài đằng đó, sau đó đi lấy thêm một cái chăn nhỏ đắp lên em ấy. Thường cái chăn ấy cô hay sử dụng mỗi lúc ở lại làm khuya, cũng coi như có gì đó để che chắn cho em.

- Tổng giám đốc, tôi vào được chứ?

- Ừm, vào đi.

Yoshida đi vào đã thấy cảnh tượng thân mật ấy giữa hai người, gương mặt cậu không khỏi khó chịu nhưng vẫn gắng gượng nói:

- Tổng giám đốc, tôi đã làm xong kế hoạch này rồi, cô coi sửa được chứ?

- Ừm. - Cô đi lại cầm lấy bảng kế hoạch và nhìn sơ lược, lúc ấy Yoshida nói tiếp.

- Tôi không dám vào vì nghe nói cô cần khoảng thời gian riêng tư với vợ mình. - Cậu ấy nói ra là cô hiểu cậu ấy đang như thế nào, hẳn là rất ghen tị.

- Cô người hầu ban nãy về rồi chứ?

- Về rồi. - Cô trả lời như thế làm cho gương mặt cậu ấy càng ngày có thêm biểu hiện hơn. Dường như không chịu được mà bộc phát.

- Tổng giám đốc không nghĩ rằng chọn nhầm người sao?

- Ý cậu là thế nào?

- Chẳng mấy ai dám trèo cao mà không có tham vọng gì hết, huống gì cậu ta...

- Ta đã biết điều đó ngay từ đầu rồi, nhưng cậu biết gì chứ? Ta đã thuần hóa em ấy đấy.

- Thuần hóa...?

- Cậu nghĩ sao? Tôi có thừa kinh nghiệm để thuần hóa một đứa nhóc thế này mà? Tôi dùng tình cảm đối xử tình cảm với nó, dĩ nhiên là nó sẽ thay đổi rồi.

- Nhưng... Không phải cô bảo là muốn tìm người tình xưa của mình sao?

- Em ấy là người tình của tôi đấy.

Yoshida nghe xong thì không khỏi ngạc nhiên, gương mặt khó chịu càng thêm khó chịu, như nhận ra bản thân không còn chỗ đứng với cô ấy.

- Tại sao cậu lại thắc mắc như thế? Là vì muốn tôi thay đổi tâm tư mà nghĩ đến cậu à?

- Tôi không dám... - Cậu ấy cúi mặt xuống, gương mặt khó chịu như muốn khóc.

- Tôi không muốn làm tổn thương cậu đâu, với lại, tôi thực sự không muốn đến với cậu cho dù gia thế cậu có hơn em ấy gấp mấy lần đi nữa, tôi sẽ không thích cậu được.

- Tôi hiểu rồi, thế tôi xong việc, tôi sẽ rời đi-

- Khoan đã. - Cô liền nắm cổ tay cậu ấy lại, xem ra cậu ta như thể đã ghim hẳn hình ảnh của cô trong đầu cậu ấy rồi.

- Tổng giám đốc gọi tôi có chuyện gì?

- Hôm nay nếu cậu rảnh thì hãy tăng ca rồi trực bên tôi, tầm một giờ sáng tôi sẽ đến.

- Tôi hiểu rồi... - Cô vừa nói xong thì cậu ấy liền rụt tay lại rồi rời đi, cô biết cậu ta thích cô rất nhiều, từ lúc cùng học chung trường đến nay, xem ra cũng đã được hai ba năm.

Cô cũng đang nhức đầu với chuyện hôn phối, vì mẹ cô bảo rằng phải có một người gia thế ngang cơ nữa kết hôn thì gia đình mới có thế lực hùng mạnh và cô nghe rằng người đó là tiểu thư của công ty kinh doanh mỹ phẩm, hình như người đó làm ca sĩ với danh hiệu "UOKI". Cô từng nghe đến ca sĩ ấy rồi và đã nghe nhạc của người đấy, không hẳn hợp gu cô nhưng chung quy là vẫn ổn. Người đấy có rất nhiều fan hâm mộ nên việc cô có mà từ chối thì chuyện sẽ trở nên rắc rối.

- Takae... - Em ấy dường như đã tỉnh giấc, có lẽ nghe cô với Yoshida trò chuyện ban nãy nên mới dậy.

- Em cần được nghỉ ngơi nhiều đấy, đừng hoạt động nhiều.

- Ưmm... Chúng ta đi ăn được chứ? Trưa rồi.

- À, được, anh sẽ đi mua cho em nhé? Em yên tâm có vệ sĩ canh gác bên ngoài với bên trong đều có thiết bị an toàn nên không sao đâu.

- Em biết rồi nhưng mà... - Em ấy tiến sát lại rồi nhẹ nhàng hôn lên má của cô và cười.

- Huh?

- Một nụ hôn thôi, chẳng có gì hết. - Tình cảm là thế nhưng nhìn gương mặt của em ấy cô khó nén nổi cười.

- Mặt còn chảy ke mà ở đó hôn anh. - Cô chọc ghẹo, còn nhéo nhéo má em ấy nữa.

- Ư... Chảy ke hồi nào... - Em ấy nói như thể xấu hổ rồi lấy tay chùi chùi.

- Bảo bối của anh xấu thế nào anh cũng thích. - Cô cười cười an ủi em ấy.

- Anh im đi...! - Em ấy vừa lơ mơ vừa gõ vào đầu cô một cái, nhìn vẻ mặt tứ giận này trông cũng rất đáng yêu.

- Anh đi mua đồ ăn nhé. - Cô khẽ hôn lên cổ em ấy còn không quên ngửi ít mùi của em. Tất nhiên là bị em ấy chửi một trận rồi.

- Anh ngửi cái gì vậy hả?!

- Anh nghe nói thai phụ có mùi hương thơm lắm đấy.

- Đó là khi có con thôi...!

- Anh ngửi trước để mốt so sánh với mùi sau khi sinh. - Cô lại tiếp tục ôm ghì khiến em ấy cọc mà đấm vài cái nữa vào lưng.

- Anh đi nhanh đi...! Tính để người ta đói chết sao?!

- Rồi rồi... - Cô không chọc nữa, cô nghe rằng thai phụ vào thai kỳ thường khá nóng tính nên cô mà chọc tiếp chắc chắn em ấy sẽ nổi điên mà ảnh hưởng tới tiểu bảo nhỏ trong bụng.

Takae rời khỏi phòng và dặn dò vệ sĩ bên ngoài trước khi đi, cô cũng đến kiểm tra xem nhân viên làm đến tiến trình nào rồi sau đó chỉ tường tận rồi mới đi mua đồ ăn. Ngoài ra cô còn mua chút đồ cần thiết cho em ấy.

Cô đi cũng tầm khoảng 30', không biết em ấy đợi có quá lâu hay không, cô ban nãy còn mua chút sữa với cháo nóng cho em ấy. Nghĩ là sẽ dễ tiêu hóa. Sau khi về, em ấy vẫn chờ cô, tay cầm quyển sách nhìn chăm chú, đó là cuốn kinh tế mà cô đang đọc, nó phân tích sơ đồ thị trường khá hay.

- Aoi, anh có phiền em chứ?

- Anh đi lâu vậy? Em tưởng anh qua bển mua cho cả công ty đấy!

Nhìn giọng điệu là hiểu em ấy đang cọc rồi, cũng đúng vì cô còn mua vài phần cho nhân viên.

- Anh xin lỗi bảo bối mà...

- Đừng ra giọng điệu ngọt ngào đó với tôi...

- Được rồi, anh có mua đồ ăn cho nhân viên thật, mà cũng tiện mua thêm đồ cho em.

Cô cầm lên túi đồ, trong đó là đống đồ em bé với lốc sữa chua.

- Em bé chưa biết được giới tính ra sao mà anh đã vội mua đồ rồi sao? Còn tận bốn năm tháng nữa lận mà.

- Anh mua sẵn, sợ sau này bận không mua được. Anh mua cả nam lẫn nữ này. - Cô ngồi xuống kế bên em ấy và giở túi đồ ra, trong đó có hộp cháo cô mua ban nãy.

- Anh mua cháo hả?

- À... Ừm, phải rồi, em ăn trước đi kẻo nguội, anh lát sẽ cho em coi sau.

- Anh mua cháo gì vậy?

- Cháo trứng thịt với rong biển. - Cô vội đặt cháo xuống rồi tiếp tục công việc, không quên nán lại hôn lên trán của em ấy một cái. - Bảo bối ăn ngoan nhé, anh làm một xíu rồi sẽ xong thôi.

- Ưmm... Biết rồi. - Em ấy đáp, sau đấy ngồi tự ăn một mình, cô vốn dĩ cũng muốn giúp một tay nhưng mà việc bận quá chẳng biết sao đành để em ấy tự xuể.

Đến khoảng gần hai tiếng sau thì cô mới xong hai phần ba công việc, kế hoạch đã giải quyết ổn thỏa chỉ cần việc chuyển cho nhân viên rồi in ra thôi. Cô chú ý đến người ngồi trên ghế, em ấy đang đọc cuốn sách kinh tế ấy, quả thực chắc có chút hứng thú mới đọc say mê đến vậy.

- Bảo bối, thích cuốn sách đó lắm sao? - Cô tiến lại gần rồi ngồi kế bên em.

- Em có cảm giác bản thân từng học mấy thứ này, nhìn nó cũng thú vị.

Cô lẳng lặng nhìn em ấy rồi nhớ đến quá khứ khi trước, tiểu bảo của cô khi ở trường cũ là một tiền bối đáng ngưỡng mộ và là hội trưởng hội học sinh xuất sắc, từng xuất hiện trên TV hai ba lần. Cô ấn tượng em ấy và may mắn có dịp được gặp em ấy, không ngờ người em ấy hâm mộ là cô.

Nhưng tai nạn khi ấy có lẽ đã cướp mất đi trí nhớ của em, cô nghĩ nhất định ngày nào đó phải nói cho em ấy biết. Lúc ấy chắc hẳn em ấy rất vui.

- Thế anh tặng em cuốn sách này nhé? - Cô nói rồi đặt tay lên tay em ấy, em ấy liền nhìn cô, ánh mắt như kiểu không tin vào chính mình.

- Anh tặng thật à?

- Gương mặt em vậy là sao? Em thích thì anh dĩ nhiên tặng rồi.

- Không tin tên như anh lại tốt như vậy. - Em ấy nói và ôm quyển sách vào trong lồng ngực, cái má của em hơi phồng ra có chút đáng yêu.

- Em không thấy anh đối đãi với nhân viên tốt thế sao?

- Có chứ nhưng anh có bao giờ làm vậy với em đâu? Toàn thích chọc em còn gì.

- Nào có đâu, vậy lát về anh tặng em đồ nhé?

- Không cần.

Em ấy quay mặt đi, chứng tỏ là dỗi ra mặt rồi.

- Thế anh cần làm gì đây? Bảo bối~...

- Anh im lặng vài phút được rồi.

- Bảo bối không thích anh nữa đúng không? Ghét rồi hở...? - Cô ra giọng điệu trẻ con, người ngoài nhìn vào dám cá không nghĩ rằng tên như cô lại có lúc lại thiếu chuẩn mực thế này.

- Nè... Nếu ghét anh rồi thì nói một câu đi? Anh hứa sẽ tặng quà bù đắp cho em mờ...!

- Anh im đi!! - Em ấy nói lớn, không hẳn là giận mà là rất giận, sau đó còn đánh cô rõ đau nữa. Chẳng biết cô ăn gì mà lại thích bị "hành hạ" như thế.

Nhưng trong lúc đấy, cô chớp thời cơ nhanh tay bắt lấy người của em rồi nhấc bổng em lên một cách bất ngờ.

- T... Ta... Takae...?! Anh làm gì vậy?!

- Ẵm vợ anh thôi, chẳng làm gì cả.

- Thả em xuống đi... Anh ẵm là ngã đấy!

- Ngã anh lấy mạng anh ra đền cho cả ba mẹ con em.  - Nói rồi cô bình thản cầm lấy đồ rồi xách một bên còn tay kia thì bế em ấy trên tay. Đối với người có qua khóa tập thể hình như cô thì chuyện này chẳng sao cả, cô tập như thế để cho mấy tình huống thế này mà.

Nhưng mà em ấy có lẽ sợ thật hay sao mà ngồi im tren tay cô, đã thế còn ôm chặt cổ cô như sợ cô làm ngã vậy. Dù sao cô đã đặt lịch với bác sĩ riêng của em ấy, cô ta chắc sẽ tới sớm thôi, cô ấy cũng bận việc của mình nữa.

[...]

Cô đã bế em ấy cả quãng đường từ công ty đến nhà, dĩ nhiên em ấy có đòi xuống rồi tuy nhiên cô nhất quyết muốn bế em cho bằng được nên cuối cùng em ấy lực bất tòng tâm mà ngồi im thin thít không nói tiếng nào.

Cô đưa lên phòng rồi mới nhẹ nhàng đặt em xuống giường, không quên hỏi han:

- Bảo bối có thấy mệt chứ?

- Mệt, rất mệt, đã vậy còn vướng phải tên rắc rối như anh nữa đấy. - Em ấy nói rồi lườm cô nhưng cô chỉ cười tủm tỉm, chắc bị như thế nhiều nên đâm ra thích thú chẳng chừng?

- Vậy rắc rối này thích đeo bám bảo bối lắm đó~

- Thôi... Thôi... Anh càng nói thì tôi càng mệt, anh đi ra ngoài cho tôi yên tĩnh chút đi.

- Anh thiếu bảo bối không dám đi được đâu...

- Đi đi...

- Bảo bối không muốn ở bên anh sao?

Aoi muốn phát điên với tên nhây này, nãy giờ em như sắp bùng nổ vậy, cứ thích chọc em là chính. Không hiểu từ bao giờ có tính như thế này nữa.

- Tổng giám đốc, tôi tới thăm khám cho phu nhân-

Vị bác sĩ kia vừa bước vào đã ngẩng người ra, cũng đủ hiểu chuyện gì, nhưng hiếm thấy khi nào mà cái tên Tẩm này lại năn nỉ ỉ ôi như thế, hệt như con nít vậy.

- Khụ... Tổng giám đốc, tôi vào thăm khám cho phu nhân nhé?

- Aoba-san, giúp tôi đưa tên này đi đi.

- Bảo bối, em tính bỏ anh đi đúng không...?

- Không đâu... Làm ơn anh đấy, đi ra ngoài cho em khám đi. - Em vừa nói vừa liếc sang phía bác sĩ kia, cô ấy dĩ nhiên hiểu.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net