5. Gọi cậu, hơn ba lần

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tác giả: 鱼灯灯
__________

Đầu ngón tay trên màn hình điện thoại theo thói quen mà gõ ra hai chữ quen thuộc, sau đó lại nhấn gửi đi.

"Đối phương đã bật xác minh bạn bè và bạn không phải là bạn của anh ấy (cô ấy)."

Ngô Tuyên Nghi thở dài. Màn hình điện thoại lập tức tối đi chỉ bằng một động tác đơn giản là ấn phím tắt.

Sau bao nhiêu năm, lẽ ra phải sớm buông tay mới đúng.

Nếu việc quên đi một mối quan hệ có thể chỉ đơn giản như tắt điện thoại thì thật tốt biết mấy.

__________

"Jinna tiểu thư, cô thực sự không cần sao?" Người đàn ông bối rối cầm lấy chiếc áo khoác, thái độ khách khí lạnh nhạt của người kia làm cả người hắn co rúm lại.

"Không cần đâu, như vậy phiền phức quá, Lý tiên sinh."

"Đừng khách khí, nếu có cơ hội..."

"Tôi sẽ liên lạc lại với anh." Phó Tinh mỉm cười rồi khách khí quay người đi.

Mặc trên người một chiếc váy trắng, cô ấy đặc biệt chói mắt trên đường phố vào ban đêm, không phải, người như vậy ở nơi nào cũng sẽ là tiêu điểm thôi.

Còn nhớ lần đầu tiên Ngô Tuyên Nghi chọn cho cô một bộ lễ phục, nàng đã cố gắng dụng tâm chọn một chiếc váy trơn không đính kèm mấy thứ lấp la lấp như phong cách mà nàng vẫn thường mặc. Sau đó còn thề thốt: "Tin tưởng vào mắt nhìn của mình."

Ký ức vẫn còn vẹn nguyên ở đó, cả nụ cười ngọt lịm cùng giọng nói hờn dỗi của người kia làm cho Phó Tinh bất giác cong cong khoé môi. Sau đó, theo lẽ dĩ nhiên sẽ bị chính nụ cười nhẹ trên môi mình làm cho hoảng sợ. Tự nhủ sẽ hoàn hồn lại, không nên lúc nào cũng nghĩ đến nàng.

Đầu óc mông lung suy nghĩ, bước chân lửng thửng đi ngang qua quầy hàng trên phố, ánh mắt không tự chủ mà dán vào sạp hàng đỏ au. Là tôm hùm đất, ở nước ngoài không có món này.

Nhớ tới trước kia người nào đó khóe miệng đều là dính đầy dầu vừng còn nũng na nũng nịu rướn người đòi mình hôn, bất quá cái tật không cẩn thận lại được dịp phô bày, hôn không xong còn làm đổ hết chén dĩa, bàn ghế cũng bị các nàng làm cho tứ tung, hại hai đứa phải thu dọn cho ông chủ nửa ngày.

Trong những năm qua ở nước ngoài, nam nữ bằng hữu đều nói chuyện qua vài lần, nhưng chính cô không thể tưởng tượng được mình lại một lần nữa đặt chân lên mảnh đất này, tùy tiện chọn một khung cảnh, đều là tràn ngập dáng vẻ của cô ấy.

Mấy năm nay, nàng hẳn là đã kết hôn rồi đi.

__________

"Cái gì? Lão Phó, chị trở về rồi à?" Dương Siêu Việt kích động, một tay cầm điện thoại, một tay bấu vào cánh tay Trần Ý Hàm bên cạnh, khiến mèo nhỏ tức giận vặn vẹo cánh tay.

"Bảo bối đừng nháo." Dương Siêu Việt vỗ vỗ người bên cạnh mình, "Rảnh rỗi mấy đứa tụi mình tụ tập đi chị ơi!."

"Được rồi tạm biệt."

Phó Tinh cúp máy và cười híp mắt.

Vừa rồi âm thanh sột soạt phát ra từ điện thoại cùng với giọng điệu ôn nhu bảo người kia đừng nháo của Dương Siêu Việt cũng đủ biết hai đứa tụi nó đang hạnh phúc cỡ nào.

Người ta hạnh phúc như vậy còn hạnh phúc của mình thì đang ở đâu đây? Có thật sự là danh vọng mấy năm nay mình luôn tìm kiếm hay không? Phó Tinh lặng lẽ ngước nhìn sao trời, trong lòng sớm đã có đáp án, hạnh phúc của mình có lẽ đã vượt ra khỏi thái dương hệ từ lâu rồi.

__________

"Tuyên Nghi, Lão Phó đã trở về rồi, chị... chị có muốn cùng mọi người gặp mặt một chút không?" Trần Ý Hàm cẩn thận hỏi, cuộc gọi này đối với nàng mà nói cũng mất đến nửa ngày suy nghĩ. Lo lắng đến mối quan hệ giữa hai người không còn ngọt ngào như trước, nhưng nghĩ lại thì dù sao cũng đã trôi qua nhiều năm như vậy, còn cái gì so đo hay vương vấn nữa chứ. Ngô Tuyên Nghi bây giờ không phải đang sống rất tốt sao?

"Tại sao?" Ngô Tuyên Nghi đáp, trong lòng run rẩy ôm theo một chút hi vọng, "Vì cái gì cậu ấy lại trở về nước?"

"Vũ đoàn, vũ đoàn tuyển thành viên mới ở Trung Quốc. Chị ấy là giám khảo."

Ánh mắt của Ngô Tuyên Nghi từ xao động từ từ chuyển sang tĩnh lặng, nàng mím chặt môi, tự trách mình lại suy nghĩ lung tung, làm thế nào có thể vì mình chứ, ngươi vẫn là ngu ngốc tự mình đa tình thôi Ngô Tuyên Nghi a.

"Được rồi, tốt, cứ gửi thời gian và địa điểm chị sẽ đến." Ngô Tuyên Nghi nói xong liền nhanh chóng cúp điện thoại.

Trần Ý Hàm nhìn cuộc gọi bị ngắt không thương tiếc, trong lòng thầm thở dài, xem ra là nàng đoán sai rồi.

__________

Phó Tinh năm đó chỉ là một vũ công bình thường.

Sống trong căn nhà cách âm kém, tiền thuê lại cao, căn phòng khách nhỏ chỉ đủ đặt một chiếc máy tính bảng trên bàn cà phê đủ để có thể tập nhảy ngày đêm.

"Tôi thấy bộ dạng của cô không tồi, hát khá hay, vũ đạo cũng rất ổn..." Bàn tay thô kệch của người đàn ông bắt đầu chạm vào eo cô.

Phó Tinh theo phản xạ có điều kiện né tránh, liều mạng đè nén tiếng hét chói tai, trừng mắt lớn nhìn người đàn ông bên cạnh.

"Cái gì?" Người đàn ông hỏi một cách tức giận, như thể cô đã làm sai điều gì đó.

Trên thực tế, trong một khoảnh khắc, cô đã nghĩ hay là cứ mặc hắn ta đi. Dù sao hiện tại hay tương lai đều là những ngày âm u ẩm thấp, nhơ nhuốc thêm một chút cũng là không vấn đề gì đi.

Tâm thần! Nghĩ cái gì vậy chứ!

Phó Tinh bắt lấy tay hắn rồi rời khỏi phòng một cách rất lạnh lùng, sau đó không ngoài dự đoán, rất nhanh liền nhận được tin bị sa thải.

Như mong đợi.

Hít một hơi thật sâu không khí bên bờ sông vào giữa đêm khuya, Phó Tinh ngồi trên lan can và đung đưa đôi chân dài, tâm trạng nhẹ nhõm, không quá tệ như cô tưởng tượng.

"Cô là đang làm cái gì?!"

Thanh âm sợ hãi của người nọ thiếu chút nữa dọa Phó Tinh ngã xuống phía dưới.

"Xuống đi, nguy hiểm!"

"Này, cô nghe không hiểu tiếng người sao?!"

Cô gái dậm dậm chân tức giận, nhưng lá gan nhỏ không dám đưa tay ra kéo người.

"Tôi thất nghiệp, cũng không muốn sống nữa." Không hiểu vì sao, cô lại muốn trêu chọc con thỏ nhỏ đang xù lông như mèo này nha.

"Thất nghiệp thì không muốn sống?! Cô trước tiên xuống dưới trước đi."

"Cô đẹp như vậy, năng lực hẳn là không tệ đi. Ông chủ nhất định là bị mù! Mau đi xuống, tôi đưa cô đi xem tương lai tươi sáng!

"Tỷ tỷ cho em kẹo, được không, đừng có buồn..."

Phó Tinh có chút buồn cười nhìn gương mặt cô gái bị ánh đèn đường phản chiếu, bộ dáng ngây thơ ngốc ngếch thật sự rất đáng yêu. Phó Tinh tuỳ tiện xoay người, gọn gàng nhảy xuống đất.

"Đưa đây."

Không chút khách khí đoạt lấy mấy viên kẹo trong lòng bàn tay người kia, sau đó không chút lưu tình mà bỏ lại cô gái đang dậm chân tức giận.

Lưu manh, hết sức lưu manh.

Người đi mất rồi nhưng trong tiếng gió còn lưu lại thanh âm lầm bầm cảm thán: "Ây. Ngọt quá!"

Ngô Tuyên Nghi ngơ ngác, kẹo bạc hà nhưng lại mang vị ngọt? Nàng nghĩ, mình hẳn là gặp phải thần kinh rồi.

__________

"Hừ, thực sự tức chết ta." Tiểu công chúa tức giận đập chân xuống giường, Trần Ý Hàm sợ hãi từ trên giường bật dậy, ánh mắt vô tội như muốn hỏi có chuyện gì xảy ra.

"Buổi tối đụng phải tâm thần, thất nghiệp liền muốn nhảy sông tự vẫn, ngồi vắt vẻo trên lan can khiến chị sợ chết khiếp".

"Khuyên răn một hồi cũng không thấy động tĩnh, đến khi bảo cô ấy xuống đi chị thưởng cho cục kẹo, em nói xem, không ngờ lại xuống thật. Này là thần kinh hay muốn trêu ghẹo chị đây?"

"Còn nữa, lúc rời đi còn chê kẹo quá ngọt, nhưng rõ ràng kẹo của chị là vị bạc hà nha, đúng là thần kinh. Lại còn hát nữa, hừ, khó nghe chết đi được!"

Trần Ý Hàm một bên nhu thuận gật gật đầu, ra vẻ cảm thông, bởi vì nàng còn có chuyện muốn nói với Tuyên Nghi nữa.

"Chị Ngô, ngày mai ... ngày mai có thể đi găp bạn gái của em không?"

"Hả?" Quả nhiên, sự chú ý của Ngô Tuyên Nghi thật sự đã bị chuyển hướng.

"Trần Ý Hàm, chúng ta không phải là chị em tốt cùng nhau xây dựng đất nước xã hội chủ nghĩa sao?! Em vì cái gì chơi buê đuê mà lại không rủ chị??!"

Vì vậy, dưới sự chấp thuận không lường trước được của Ngô Tuyên Nghi, Trần Ý Hàm vui sướng ôm Ngô Tuyên Nghi suốt đêm, cả một đêm đều là nói về Dương Siêu Việt.

_________

"Có cái gì mà thành tích lớn chứ? Không thấy chị mày sau nhiều năm như vậy vẫn là vũ công à?"

Phó Tinh xoa xoa cánh mũi, nói ra những lời này sau nhiều năm tâm tình có chút không đồng nhất.

Hiện giờ, vũ công đã trở thành một tuyên bố không mấy khiêm tốn đối với cô.

Vũ đoàn nổi tiếng của Ý, một mình cô leo lên vị trí trọng yếu thứ hai.

"Thôi đi, Phó gia đại vũ công."

"Ai không biết chị bán được bao nhiêu vé cho một buổi biểu diễn cơ chứ."

"Mấy năm qua, tất cả mọi người đều để tâm đến chặng đường của em..."

"Được rồi Lão Ya, chị cũng không cần diễn tuồng bi lụy."

Phó Tinh khe khẽ liếc nhìn Ngô Tuyên Nghi đang ngồi trong góc tối, cái miệng nhỏ đang dè dặt nhấp một ngụm rượu, đôi lông mày xinh xắn của nàng hơi nhăn lại. Dường như sau bao nhiêu năm, nàng vẫn chỉ biết uống nước ngọt thôi.

Phó Tinh đại khái muốn gọi bồi bàn đến, nhưng ngẫm lại thì mình và người ta khi gặp lại vẫn chưa có lời nào là chào hỏi tử tế, lấy thân phận gì muốn giúp nàng gọi đồ uống đây?

"Chị Ngô, chị biết không, mấy năm nay lão Phó thật sự phát triển rất tốt đi."

"Ồ? Nói một chút nghe thử đi." Ngô Tuyên Nghi cười cười ra vẻ tò mò và ôm lấy Tiểu Thất đang say.

Bạn học Lại Tiểu Thất vắt óc nói về thành tích của Phó Tinh trong những năm qua, Ngô Tuyên Nghi chỉ cười gật đầu, thỉnh thoảng phát ra vài tiếng ngạc nhiên như phụ họa.

Kỳ thực, không ai có thể so với nàng rõ ràng hơn, không ai có thể hơn nàng quan tâm đến cô ấy.

Phó Tinh, cô ấy luôn là một người dễ bị tổn thương. Để có thể bước qua con đường khó khăn như vậy, sau lưng nhất định phải có một người yêu cô ấy rất nhiều và ủng hộ cô ấy vô điều kiện. Người đó so với Ngô Tuyên Nghi, hẳn là sẽ tốt hơn bội phần.

"Tiểu Ngô tổng của em, chị làm sao lại uống rượu rồi? Em nhớ rõ chị ghét nhất mấy thứ đắng nghét." Mạnh Mỹ Kỳ không biết từ đâu chui ra, vật vờ ngồi bên cạnh.

Ngô Tuyên Nghi cười cười, nàng không có trả lời, may mắn Mạnh Mỹ Kỳ đại khái có chút say nên cũng không tiếp tục hỏi nữa, chỉ là ngồi kế bên và lèm bèm: "Đúng thật là, bình thường cùng em đi gặp khách hàng đều bắt em uống thay chị, hại em về nhà liền bị Tử Ninh cho ra chuồng gà ở, còn chị bây giờ lại ngồi đây một mình uống rượu. Lão bản bốc lột, ngày mai em nghỉ việc cho chị coi ..."

Nhìn thấy ly rượu trong tay Tuyên Nghi dần vơi đi rồi lại được rót đầy, quy trình như vậy lặp đi lặp lại hết lần này tới lần khác. Phó Tinh đau lòng không thể giải thích được, Tuyên Nghi trước kia không phải một chút vị đắng cũng không chịu sao, từ khi nào lại hình thành mấy cái thói quen này cơ chứ.

_______

"Lão Phó!" Dương Siêu Việt kéo cánh tay cô, kéo luôn suy nghĩ của cô về thực tại.

"Làm sao?"

"Nhiều năm như vậy mới trở về một lần. Chị cũng là quá tuyệt tình rồi."

"Ừ đúng rồi, về nước có một lần mà còn làm bộ mặt như khổ qua vậy, Phó gia đây là muốn như nào?"

Lại nói tiếp, đoạn thời gian kia Ngô Tuyên Nghi cũng gọi cô là mặt khổ qua, chính là lúc hai người như đại diện hai bên phụ huynh, đến xem mặt bạn gái của Trần Ý Hàm và Dương Siêu Việt. Lúc đó, Phó Tinh còn cợt nhã hướng Ngô Tuyên Nghi đòi thêm kẹo.

Phó Tinh lần thứ hai lại hướng Ngô Tuyên Nghi trộm ngắm. Tiểu Thất không biết cùng nàng nói cái, Ngô Tuyên Nghi mỉm cười và gục đầu xuống.

Khổ qua thì đắng thật đấy nhưng cậu ấy thì rất ngọt ngào.

____________

"Fu Jing, Fu Jing, Fu Jing."

Khi Tuyên Nghi gọi cô, đều luôn thích gọi ba lần.

"Ở đây, ở đây, ở đây." Mỗi khi tâm trạng tốt, sẽ phối hợp với nàng mà hồi đáp lại đủ ba lần ấy.

Thích nàng mỗi buổi sáng mơ ngủ đều chui vào lòng rồi thút thít nói "Không cần đi làm, mình sẽ nỗ lực hơn nữa, bao nuôi cậu được không".

Thích nàng khi ăm cơm sẽ ra sức giấu giấu giếm giếm mấy loại rau mà nàng không thích, đến khi bị phát hiện liền giở thói chu môi làm nũng.

Thích nàng mỗi khi đi tắm không biết vô tình hay cố ý mà thường xuyên quên khăn tắm, cái đầu ướt sũng lộ ra gọi ba tiếng "Fu Jing, Fu Jing, Fu Jing."

Thích nhất là khi nhìn nàng hé môi ra gọi nên ba tiếng quen thuộc, cuối cùng khép miệng lại thành một nụ cười rực rỡ.

Mà Phó Tinh cũng không ngần ngại đáp lại nàng ba lần.

__________

"Muộn rồi, mọi người trở về nghỉ ngơi đi."

Phó Tinh đứng dậy, vỗ vỗ bàn tay ra hiệu cho mọi người giải tán.

"Như thế nào, nhiều năm như vậy, một buổi tối cũng không bồi các tỷ muội sao?"

"Chị đây vừa muốn bảo hộ nhan sắc cho lão đại vừa giúp các cưng bảo hộ làn da nha. Thức đêm không tốt, sẽ bị hói đầu, đứa nào về nhà nấy đi!" Phó Tinh chế nhạo nói.

"Được được được, ra nước ngoài nhiều năm miệng lưỡi cũng quá sắc bén rồi."

__________

Một buổi tối nọ, các nàng cùng nhau ngồi xem chung kết của một chương trình tuyển tú, Phó Tinh phấn khích nói: "Tuyên Nghi, một ngày nào đó mình cũng muốn thành danh xuất đạo."

"Tại sao cậu muốn ra mắt?"

"Muốn có nhiều người nhìn thấy mình, ngắm mình, mình mỗi ngày đều nhảy múa nhưng không ai biết cả, cậu xem có đáng thương không?"

"Có mình đang xem a!"

"Mình cũng không thể chỉ nhảy cho mình cậu xem!"

Có lẽ bắt đầu từ lúc đó, Ngô Tuyên Nghi nhận ra rằng chính mình không có biện pháp nào che đi ánh sáng của một ngôi sao lớn chỉ bằng một tình yêu ngây dại.

_________

"Lão Phó, khi nào rảnh chị phải mời em đi ăn tôm hùm đất!" Dương Siêu Việt siêu siêu vẹo vẹo khoát lên vai Trần Ý Hàm, hướng Phó Tinh giơ giơ ngón tay trỏ, chỉ chỉ phía sau.

"Mày trả." Phó Tinh nói đùa.

Dương Siêu Việt còn muốn nói thêm cái gì đó, nhưng đã bị Trần Ý Hàm nhét vào trong xe rồi đóng sầm cửa lại. Con bé này, từ khi gặp lại đều nhìn mình đầy địch ý, chẳng lẽ đắc tội gì với nó sao? Hay là chị em tốt của nó, chị em tốt?

Nhìn quanh một chút, tất cả mọi người đều ở trong xe và rời đi cả rồi. Phó Tinh quay lại phía sau, bóng hình quen thuộc của người xưa xuất hiện trong tầm mắt.

Tuyên Nghi, Tuyên Nghi, Tuyên Nghi.

"Như thế nào?" Ngô Tuyên Nghi hỏi. Không quá rõ ràng nhưng cũng đủ để Phó Tinh có thể trả lời đúng trọng điểm, thời gian xa nhau lớn hơn nhiều so với thời gian yêu nhau, nhưng điều đó cũng không làm các nàng mất đi sự ăn ý.

"Muốn đi bộ một chút, cho tỉnh rượu." Phó Tinh cúi đầu chỉnh lại cổ áo của mình.

"Mình cũng vậy."

Hai người một trước một sau, cũng không biết đã đi qua bao nhiêu ngã rẽ, bất tri bất giác liền đi đến bờ sông.

Ven sông rõ ràng lạnh hơn rất nhiều so với ngoài đường. Phó Tinh nhìn Ngô Tuyên Nghi đang đi phía trước, một thân áo tay ngắn cùng quần short, cô ấy vẫn là muốn thời trang phang thời tiết, hoặc là như trước đây không biết tự chăm sóc bản thân mình mà mặc thêm quần áo.

Người phía trước khẽ hắt xì, Phó Tinh theo bản năng đưa tay định cởi áo khoác trên người mình, nhưng trong một khoảnh khắc ngẫm lại quan hệ có chút không thân mật của hai người mà từ bỏ đi ý định.

"Này." Ngô Tuyên Nghi dừng lại dựa vào lan can: "Gió thổi mát, đỡ đau đầu."

"Không, trời lạnh." Phó Tinh nhìn quần áo trên người Ngô Tuyên Nghi.

"Mình không có lạnh.

"Mình nói mình lạnh mà." Lời nói thì ngoan cố nhưng hành động lại ngoan ngoãn, Phó Tinh cũng tựa người vào lan can.

Ngô Tuyên Nghi ngậm họng, bất giác nhận ra mình đã không còn hiểu rõ người kia, nàng không buồn quan tâm đến cõi lòng chua lét của mình. Chia tay rồi người ta cũng đâu thèm quan tâm đến cảm xúc của mình hay chiều chuộng theo mình nữa.

Không biết thời gian trôi qua bao lâu, cả người Phó Tinh đều bị bao phủ bởi hơi gió dày đặt, lạnh lẽo đến tận tâm can.

"Về thôi, khuya lắm rồi." Phó Tinh đứng dậy, mang theo một chút lưu luyến.

Ngô Tuyên Nghi lúc này cũng ngoan ngoãn đứng lên.

__________

Đó là mùa hè của bốn năm trước.

"Fu Jing, Fu Jing, Fu Jing." Ngô Tuyên Nghi chạy lẹp xẹp ra khỏi phòng ngủ với đôi dép bông lớn, cư xử như một đứa trẻ vào buổi sáng, nàng là đang muốn giúp Phó Tinh pha trà sữa a.

"Fu Jing, Fu Jing, Fu Jing."Ngô Tuyên Nghi đi khắp nhà, nhưng không thấy dấu vết của người muốn gặp.

"Fu Jing, Fu Jing, Fu Jing." Ngô Tuyên Nghi mở cửa sổ và hét ra bên ngoài tiểu khu

Cậu ấy có thể đi đâu chứ. Ngô Tuyên Nghi thả người trên ghế sô pha lớn, muốn uống trà sữa nhưng lại không muốn tự mình làm.

Đóa hoa nhỏ tin tưởng vào tình yêu của đại bàng dành cho mình, và tin rằng đại bàng sẽ lưu luyến đồng cỏ chỉ vì một đóa hoa.

Phó Tinh cảm thấy Ngô Tuyên Nghi khi thức dậy nhất định sẽ theo thói quen mà đi tìm trà sữa uống, vì vậy cô ấy chọn dán tờ giấy note lên ly trà sữa đá đã pha sẵn trong tủ lạnh.

"Tuyên Nghi, lần trước nộp đơn tham gia chương trình tuyển tú đã có kết quả rồi, mình đã qua buổi thử giọng, nhưng đội ngũ chương trình bảo vì thời gian gấp rút phải nhanh chóng tiến tổ nên mình đã rời đi mà không kịp nói với cậu."

Viết một mảnh giấy để lại trong sự vội vã, Phó Tinh dự định sẽ tính toán thời gian gọi điện ngay sau khi Ngô Tuyên Nghi tỉnh dậy.

Vì vậy, thời điểm nhận được cuộc gọi, Ngô Tuyên Nghi mới ý thức được Phó Tinh đã bỏ lại mình mà không có sự chuẩn bị tâm lý nào.

"Cái gì? Ba tháng! Còn muốn giao điện thoại di động?!"

"Đúng vậy, nhưng mà Tuyên Nghi, mình nhất định sẽ xuất đạo, mình ..."

"Phó Tinh, cậu là đang nghĩ cái gì!? Vì cái gì không nói với mình?!"

"Đó thật sự là thông báo đột xuất ... Mình cũng rất đột ngột!"

"Cậu rời đi mà không thèm bàn bạc với mình! Cậu xem mình là cái gì?"

"Tuyên Nghi, nghe mình nói, cơ hội này đối với mình thật sự rất quan trọng! Cậu nói xem, nếu mình đánh thức cậu, cậu tức giận, chúng ta còn có thể nói chuyện tiếp sao?"

"Rất quan trọng? So với mình còn quan trọng hơn ?!"

"Tuyên Nghi, không phải cậu đã nói là sẽ ủng hộ ..." Phó Tinh đầu dây bên kia ngừng lại một chút, sau đó truyền đến âm thanh của một đàn ông xa lạ: "Phó Tinh phải không? Nhanh lên, giao điện thoại của cô lại đây." "Được rồi, chờ tôi một chút. "

"Cậu về đây cho mình! Nếu không muốn chia tay thì trở về ngay!"

"Mình đã nói cơ hội này đối với mình thật sự rất quan trọng, Ngô Tuyên Nghi, cậu có thể hay không đừng cố tình gây sự!"

"Rất quan trọng? Ha ha, Phó Tinh, cậu có quá nhiều chuyện quan trọng, vậy cho hỏi vị trí của mình cậu đặt đến nơi nào rồi?"

"Ngô Tuyên Nghi. Cậu làm mình thất vọng quá nhiều."

"Thất vọng? Thất vọng thì chia tay thôi!"

"Được-..."

Phó Tinh còn chưa kịp nói xong thì Ngô Tuyên Nghi đã dứt khoát cúp điện thoại.

Nếu nàng nghe Phó Tinh chính miệng nói ra lời chia tay, có lẽ nàng sẽ phát điên lên  mất.

Trong cơn nóng giận, điều cuối cùng mà Phó Tinh làm trước khi giao nộp điện thoại di động chính là chặn mọi phương thức liên hệ với Ngô Tuyên Nghi.

__________

Chương trình đã được phát sóng, nhưng Ngô Tuyên Nghi vì sự ương ngạnh của mình mà tuyên bố với Trần Ý Hàm là không xem bất cứ một tập nào, thậm chí là một phân cảnh vô tình xuất hiện nàng cũng lạnh lùng lướt qua.

Chỉ có điều lời nàng nói, Trần Ý Hàm không biết có nên tin hay không.

Đến cuối cùng, Phó Tinh cũng không thể ra mắt, có thể là thua kém, có thể là tư bản, nguyên nhân là gì, mọi người đoán già đoán non, cuối cùng lại lên hotsearch, Ngô Tuyên Nghi nhịn không được liền nhấp vào video.

Cô gái trước kia của nàng khóc như mưa trên sân khấu, xung quanh là các chị em khác lần lượt tiến đến ôm lấy cô và an ủi, âm thanh của tiếng khóc bị kìm nén vô tình làm cho Ngô Tuyên Nghi nghẹn ngào.

Phó Tinh đã hát lại ca khúc của cô ấy trên sân khấu đầu tiên, lúc đó cô nói rằng mình đã viết nó rất đường đột nên tạm thời vẫn chưa đặt tên được.

Bây giờ, cô gái bỏ lỡ thành công đang run rẩy mà nắm chặt micro:

"Hãy nhớ rằng, sân khấu đầu tiên của tôi là hát bài hát của chính tôi viết."

"Tôi trước nay đều là tập nhảy.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net