Don't know you - 2

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Theo lý lẽ thông thường, việc làm thân giữa chị em bạn nữ thường sẽ là uống trà tán gẫu, đàm đạo chia sẽ sở thích hay cùng lắm la shopping mua sắm, nhưng đối với Ngô Tuyên Nghi và Phó Tinh mà nói thì việc làm thân với nhau chắc hẳn phải là bàn luận công việc. Nói đúng hơn một chút, có thể thay thế cụm từ làm thân thành tạo dựng quan hệ trở nên bớt ngại ngùng. Và trước khi có thể bớt ngượng ngùng thì chính là mùi không khí căng thẳng hơn bao giờ hết.

Ba ngày kể từ sau Phó Tinh đến nhận việc, Từ Mộng Khiết có chút đau đầu, cô không biết giữa hai người đó rốt cuộc đã xảy ra chuyện cũng chẳng biết hai đứa nó có cãi vả đánh nhau gì hay không, cô chỉ cảm thấy mỗi lần cả hai giáp mặt thì không khí sẽ trở nên ngượng ngùng lạnh nhạt cùng một loại áp lực vô hình không thể gọi tên. Tò mò đi hỏi Dương Siêu Việt một chút thì ngay cả con bé đó cũng tránh tránh né né, chỉ trả lời vài sự việc mà cô đã nghe từ miệng của Ngô Tuyên Nghi, cũng không có gì khác ngoài ngồi chung uống rượu, nói chuyện phiếm mấy câu, Ngô Tuyên Nghi nói mấy chuyện sau đó chính nó cũng không nhớ được. Rõ ràng là chính cô gọi Phó Tinh đến đó, còn bảo tiểu Dương giới thiệu em ấy cho Tuyên Nghi làm quen, ấy vậy mà mấy đứa nhóc sau lưng cô làm cái gì không biết, biết trước như vậy hôm đó không thèm đi nghe cô ca sĩ họ Dương hát tình ca.

Văn phòng của Phó Tinh ở ngay đối diện với Ngô Tuyên Nghi, lơ đãng liếc mắt sang là có thể nhìn thấy đối phương. Ngô Tuyên Nghi trong mấy ngày đầu có chút bối rối và ngượng ngùng, rèm cửa được nàng kéo lại kín mít, tạo thành một không gian kín cổng cao tường hệt như đang tu luyện võ công thần bí.

Ngay cả bản thân nàng cũng không biết mình từ bao giờ da mặt lại mỏng đến như vậy.

"Chị đây là đang bế quan tu luyện hả?"

Dương Siêu Việt mang cho nàng một ly trà sữa, sau đó rất tự nhiên nằm ườn ra sofa, dù sao thì cửa cũng đóng, rèm cũng bị kéo, có phóng túng lười biếng cũng không ai hay.

Ngô Tuyên Nghi không thèm trả lời, cũng không rảnh bận tâm con nhóc lắm lời, tay vẫn bận rộn đánh chữ trên bàn phím, thi thoảng nhấp một ngụm trà sữa nóng mà tiểu Dương mang cho nàng.

Tốt bụng như thế, đổi tính sao?

"Cái này em mua ở đâu đấy? Vị cũng rất được."

"Trà sữa nhà làm, ngon không? Lão Phó pha cho chị đó ~"

"Khụ..."

Dương Siêu Việt khó hiểu liếc họ Ngô một cái, sau đó tiếp tục:

"Tối hôm qua em ngủ ở nhà lão Phó, buổi sáng thức dậy nhìn thấy chị ấy đang pha trà dưỡng sinh, bâng quơ một câu là chị rất thích uống trà sữa, thế là chị ấy pha cho chị một bình, nhưng mà em đem chia cho mọi người hết rồi, chừa chị một cốc."

"....." Ngô Tuyên Nghi không nói nên lời, thầm nghĩ không biết có nên nghỉ chơi với Dương Siêu Việt hay không.

Tiểu Dương bên này cũng không thèm quản chị Ngô nghĩ cái gì, tiếp tục lảm nhảm:

"Em nói chị, rõ ràng là lão Phó muốn gần gũi với chị, à không phải là muốn kết bạn với chị. Còn chị thì sao? Tự xây cho mình bức tường lớn, kéo rèm kín như vậy là sợ bên kia nhìn trộm chị sao?"

"Em cũng thân với cậu ấy quá nhỉ?"

"Hả?" Không phải chị Ngô, chị get không có đúng trọng điểm.

"Còn ngủ chung nhà luôn?"

".... Hôm qua không phải nhóm tụi mình tụ họp sao, em có đưa lão Phó tới... Ai bảo chị không đi!"

"Em hơi say nên tiện thể về nhà chị ấy ngủ, chị đừng có mà hiểu lầm! Em cũng chỉ được ngủ trên sofa thôi, một cộng lông chân của chị ấy em còn chưa chạm tới."

Dương Siêu Việt trả lời xong thì cảm thấy có gì đó không đúng, nếu là người ngoài chắc hẳn sẽ nghĩ mối quan hệ giữa cô và Ngô Tuyên Nghi là không bình thường và cô đang ra sức giải thích để chị ấy không hiểu lầm, nhưng trong suy nghĩ của Dương Siêu Việt mà nói thì hành động này hệt như đang thay mặt Phó Tinh giải thích cho tình nhân nhỏ của chị ấy.

"Hàm Hàm đi công tác có mấy ngày thôi mà mày cũng phóng túng quá nhỉ?"

".... Em sao này không dám nữa, chị đại nhân đại phước tha cho em." Tiểu Dương phóng xuống, ngoan ngoãn ôm chân phú bà.

"Nói đi, quan hệ của mày và Phó Tinh."

Đi cả một đường vòng chỉ để hỏi đến vấn đề này, Dương Siêu Việt càng nghĩ càng cảm thấy Ngô Tuyên Nghi hết sức kì quái.

"Hồi nhỏ sống gần nhà, mấy năm gần đây mới liên lạc lại, quan hệ thực chất là không tệ, thậm chí là khá thân. Hôm đó Cầu Vồng bảo em đưa lão Phó đến, em không ngờ hai người nhanh thân đến vậy, còn rất có cảm giác couple..."

Ngô Tuyên Nghi không dám nghe tiếp chuyện tiếp theo, nàng vội dùng tai bịt miệng tiểu Dương lại, mặt mày dữ tợn hăm doạ người kia:

"Dừng... Từ đây về sau không được nhắc đến chuyện hôm đó nữa, nghe rõ chưa?"

Cái chiêu nói không lại liền bịt mõm người ta này, Dương Siêu Việt thoáng cảm thấy quen thuộc. Cô định nói gì rồi lại thôi, vốn dĩ định nói cho Tuyên Nghi biết những chuyện mà chị ấy không nhớ, nhưng xét tình hình thế này thì có lẽ cứ để mọi chuyện theo thời gian mà trôi đi thì sẽ tốt hơn. Dù gì thì trong mắt cô và Mạnh Mỹ Kỳ cũng đã nhìn rõ, Ngô Tuyên Nghi không có chỗ nào giống A hết trơn.

....

"Cậu không thể làm vậy."

"Tại sao? Cũng không có phạm pháp."

"Nhưng như vậy là lách luật."

"Thì sao?"

Đoạt lấy bản thảo từ tay Phó Tinh, Ngô Tuyên Nghi cau mày khó chịu.

"Tôi đây là đang thông báo cho cậu về kế hoạch tháng sau, không phải cùng cậu thảo luận."

Phó Tinh tựa người vào ghế, vẻ mặt chất vấn người kia:

"Vậy thì phải đi hỏi Từ tổng bố trí tôi vào vị trí này để làm cái gì? Chỉ là nghe cậu nói và để cậu muốn làm gì thì làm?"

Ngô Tuyên Nghi cười nhạt: "Tôi không cấm cậu ngăn cản tôi, còn việc cậu có cản được hay không, cái đó tuỳ thuộc vào năng lực của cậu."

Nói xong liền đứng lên thu dọn hồ sơ còn chưa kịp đem ra khỏi bìa, lúc ra ngoài cố ý đóng cửa cái rầm, đám nhân viên được dịp xôn xao, hiếm lắm mới thấy Ngô - hoà nhã - Tuyên Nghi nổi giận như vậy.

Không bao lâu sau đó, bạn học Ngô Tuyên Nghi được mời đến văn phòng của Từ tổng. Nàng vừa uống cà phê vừa tranh thủ lướt SNS, thái độ điềm tĩnh và nhàn nhã rất khá so với lúc cau có với ai kia.

"Tiểu tổ tông, em có thể nể mặt chị một chút, bớt bướng bỉnh đi được không?"

"Ngay cả chị cũng không thể can thiệp vào nguyên tắc làm việc của em, cậu ta dựa vào cái gì? Chị nói xem từ lúc cậu ta đến đây tới giờ, đã bao nhiêu lần cố ý soi mói phương thức làm việc của em, cũng không phải là một hai lần."

"Dù gì tiểu Phó cũng là do tổng công ty cử xuống, dù cho chị có bố trí ở vị trí nào chung quy lại nhiệm vụ của em ấy vẫn là nắm bắt tình hình để báo cáo. Em ngoan một chút, tiểu Phó cũng sẽ không ở đây lâu, đến lúc đó chị có đội em lên đầu cũng được."

Từ Mộng Khiết mặt dày cả tấc, ra sức mà dỗ ngọt tiểu tổ tông. Trời sinh con bé này tính cách vô cùng cứng, lại rất thích thử thách, tính chiếm hữu cũng cực kỳ cao, nay gặp được một người ngang ngửa tài sắc lại khác biệt trong tư tưởng, Từ tổng lại sợ sẽ kích thích tính háo thắng của con bé.

...

Mấy ngày sau đó, cơn giận của Ngô Tuyên Nghi cũng dịu đi theo tần suất trà sữa ấm được dung nạp vào cơ thể mỗi buổi sáng. Nhưng vì không muốn đụng mặt khó xử với Phó Tinh ở văn phòng, cộng thêm áp lực phải giải quyết công việc trong vòng một tuần nên buộc Ngô Tuyên Nghi phải thân chinh đi công tác. Chỉ có một điều, nàng không nghĩ người đi cùng với nàng sẽ là người nàng muốn né tránh nhất kia. Rõ ràng là Dương Siêu Việt, không hiểu thế nào lại thành ra Phó Tinh.

Mất bốn tiếng lái xe, ấy vậy mà hai người trên xe đã ngượng ngùng với nhau hơn một tiếng đồng hồ, Ngô Tuyên Nghi nghe trong không khí tiếng thở dè dặt của mình, nàng không rõ bây giờ tâm tình của mình là cái thể loại gì nữa. Góc nghiêng của Phó Tinh rất đẹp, chỉ vô tình lướt qua hai giây mà đường nét sắc sảo đã thành công trong việc khiến trái tim nàng đập mạnh. Khí thái toả ra từ người cô ấy cũng rất tốt, ánh mắt sắc bén tập trung lái xe, hai cánh tay trắng nõn đặt trên vô lăng, ngón tay cũng thật là dài .... Xúc cảm trên môi chợt hiện về, nhẹ nhàng ve vãn lướt trên đôi môi, mặt Ngô Tuyên Nghi phút chốc trở nên đỏ bừng.

Ngô Tuyên Nghi bị chính cảm xúc và suy nghĩ của mình làm cho hoảng sợ, không một ai làm gì mình, ấy vậy mà nàng cư nhiên lại đỏ mặt! Bạn học Ngô thầm mắng mình, sau đó tự trấn an bản thân trước nay nàng đều là kiểu nhan khống. Phải rồi, chính là nhan khống, nàng chỉ là bị sắc đẹp dụ hoặc trong phút chốc thôi a.

Cố hết sức thoát khỏi mấy ý niệm bậy bạ trong đầu, Ngô Tuyên Nghi lục lại mấy đoạn ký ức mấy ngày qua giữa mình và người kia, đúng rồi, một ngày cãi nhau 7749 trận, mọi ý tưởng của nàng đều bị người kia phản bác đến tan nát, thái độ lại tự tin đáng ghét chết đi được. Nhớ lại cảm giác uất ức mấy hôm nay cộng thêm bản tính háo thắng của mình, Ngô Tuyên Nghi thành công trong việc xua đi cảm xúc động tâm bất chợt khi nãy.

"Làm sao vậy?"

Trong không gian chật hẹp, tâm tình người kia nhấp nhỏm chắc chắn Phó Tinh có thể cảm nhận được. Làm thế nào có thể  không biết khi người kia liên tục thay đổi từ đỏ mặt, thở hắt ra, tay chân bứt rứt không yên cơ chứ. Ngô Tuyên Nghi bề ngoài xinh đẹp thì không cần phải nói, tỷ lệ cơ thể cũng rất tốt, trên mặt hai má phính đầy thịt bình thường trắng nõn bây giờ lại nhiễm chút đỏ hồng trông vô cùng đáng yêu, cảm giác khi sờ vào chắc hẳn phải mịn màng lắm. Hai tay Phó Tinh nắm chặt vô lăng, kiềm chế cảm giác ngứa ngáy muốn sờ mặt thỏ.

"Có chút lạnh." Ngô Tuyên Nghi ôm hai cánh tay, rùng mình một cái. Cứ nghĩ mình đưa ra lý do này sẽ ngăn cho người ta suy nghĩ sâu xa về việc mình bồn chồn từ nãy đến giờ.

Phó Tinh nhìn sang thấy Ngô Tuyên Nghi đang ôm hai cánh tay mình, nàng thậm chí còn rùng mình một cái, quần áo trên người nàng tương đối mỏng manh, không bị lạnh mới là lạ. Xe nhanh chóng được đỗ bên vệ đường vắng, Phó Tinh nghiêng người ra phía sau với lấy cái áo khoác của mình sau đó đưa cho Ngô Tuyên Nghi. Vốn dĩ còn muốn tự tay đắp cho nàng nhưng hành động đó có vẻ tương đối vượt quá giới hạn.

Ngô Tuyên Nghi nhận lấy áo khoác của người kia, không có độ ấm nhưng rất thơm a, cũng chính là mùi hương thoang thoảng từ cơ thể ai kia đã len lõi vào trong mũi của nàng trong suốt quãng đường.

"Cảm ơn. Nhưng mà để mình lái xe cho, cũng được hơn nửa đường rồi."

"Không cần đâu. Mình lái được rồi, cậu ngủ một lát đi, đến nơi mình sẽ gọi."

"Như vậy sao được chứ."

Phó Tinh cười nhẹ, giọng ôn hoà: "Cậu bị lạnh không phải do tối qua say rượu sao? Sáng lại phải dậy sớm, cơ thể cậu hôm nay không khoẻ, mình đã sớm biết rồi."

"Dăm ba chai rượu ...." Ngô Tuyên Nghi định chống chế nhưng nhìn sắc mặt cười như không cười của người kia thì lặp tức ngậm miệng, cảm thấy khí thế của mình khi đối diện với họ Phó như bị mất đi năm phần.

Phó Tinh không thèm nghe nàng, xe cũng khởi động lại tiếp tục hành trình phía trước, giai điệu nhẹ nhàng trong xe cũng nho nhỏ vang lên, Ngô Tuyên Nghi biết mình đuối lý bèn ngoan ngoãn ôm lấy áo khoác đắp lên người. Nàng không dám nhìn Phó Tinh quá lâu, sau đó chuyển sự chú ý qua hai bên đường, cơ thể nàng vùi vào trong áo khoác to rộng của người kia mà dần trở nên ấm áp hơn, mùi hương từ đó len lõi vào trong buồng phổi vô cùng dễ chịu, cảm giác thoải mái làm cho mắt cũng từ từ hạ xuống, hô hấp của nàng dần trở nên đều đặn hơn. Cảm giác an toàn không thể tả.

Phó Tinh chỉnh nhạc nhỏ hơn một chút,
rồi ngây người nhìn ngắm dáng vẻ vô hại non nớt khi ngủ của Ngô Tuyên Nghi, bàn tay hết duỗi ra rồi lại nắm vào, cuối cùng là ra sức nắm chặt lấy vô lăng.

Rất muốn sờ mặt thỏ nhỏ.

______

Thật ra thì mình vốn dĩ muốn viết thêm một chút về những người xung quanh, rồi công việc của hai bạn nhưng mà thật sự là mình bây giờ quá bận, deadline nhiều và mình cũng thường đi công tác nữa, nên chắc cũng chỉ xoay quanh tình cảm của hai bạn thôi. Với lại ban đầu cũng định viết ngăn ngắn tầm 3 shot, ai dè bây giờ viết tới shot 4 rồi mà chưa đâu vô đâu =))))) Hai bạn ở VN cũng flop lòi họng, nên đương nhiên cái này chắc chỉ cũng có mấy mống đọc thôi nhưng mình vẫn muốn viết vì đam mê hoặc là do mình muốn gặm đường do chính mình tạo ra =))))))) Nói chung mình là đứa khá tuỳ hứng, phải có cảm giác và hứng thú thì mới chịu làm và làm được ~

Còn về phần nội dung nếu mọi người thấy tiến triển tình cảm hơi nhanh thì cái gì cũng có nguyên nhân của nó ạ. Nói với mọi người một câu là kiên nhẫn đợi nhưng mình cũng không chắc là có thể viết đến đó không =))))))

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net