Chương 31: Vụ án thứ tư - Hắc lam

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Lý Kỳ Chí đã từng vì 'nghệ thuật' của mình mà buông thả, đã từng tự cho mình là tài giỏi, cùng tất cả người thường không hợp nhau, mà vài năm u ám, làm cho y hiểu được, chính mình nếu không có bánh mì, ánh sáng đối với nghệ thuật cũng không thể sống sót. Thế giới này vốn có quy tắc của nó, không ai có thể áp đảo lên quy tắc đó.

Nhưng y dù sao cũng là người có tài, cũng có may mắn, cho nên khi y hạ mình xuống, đến gần với cuộc sống, thậm chí khi bình thường, thanh danh cùng thu hoạch đã không phụ cố gắng và nổi khổ của y.

Cảnh này khiến y sau khi bốn mươi tuổi, có thể tự mình đi khắt khe diễn viên, thậm chí đòi hỏi điều kiện khách quan, lấy được một số thành tựu về điện ảnh.

Lý Kỳ Chí khi gặp thoáng qua nam tử đó, trong nháy mắt như có ảo giác – y thấy cái cảnh minh chủ kia dưới ánh trăng sáng như sống lại trong lòng.

Đương nhiên... điều này trở nên mang màu sắc nghệ thuậtvô cùng tốt đẹp, là do Lý đạo diễn sau khi bị mùi thuốc lá làm trúng độc về sau đầu óc không rõ ràng. Thịnh Diêu đi tới, liền cảm thấy được có chút không thích hợp, là một cảnh sát kinh nghiệm phong phú, cho dù cậu biếng nhác đi tuần, vẫn là cảm giác được có người theo dõi cậu.

Người theo dõi này có chút không chuyên nghiệp, Thịnh Diêu ánh mắt âm u, liền thông qua gương nhìn thấy một người đàn ông có râu đeo kính râm có vẻ đáng khinh. Đương nhiên đó là dưới cái nhìn chủ quan của cảnh sát Thịnh Diêu.

Theo kinh nghiệm mà nói, bình thường người muốn giật tiền sẽ không đi theo người rồi cứ nhìn chằm chằm ở khu náo nhiệt như vậy, hơn nữa quần áo Thịnh Diêu tuy không phải hàng vỉa hè nhưng cũng rất đơn giản, lại không giống những người giàu có, hẳn là không phải loại người liếc mắt một cái liền biến thành một con dê béo.

Những tên tội phạm từng bị cậu bắt đến trả thù? Khả năng này cũng không lớn, trên cơ bản vụ án trên tay cảnh sát Thịnh, không phải bắt được thì bị súng bắn chết, bắt được cũng chính là ngồi vững chãi trong tù. Hơn nữa, phần lớn đấu tranh anh dũng đều là đám người Thẩm Dạ Hi, Dương Mạn, nếu thật trả thù thì cũng không có đến lượt cậu.

Kia... chẳng lẽ là cướp sắc? Thịnh Diêu bị ý nghĩ chính mình đả kích, theo bản năng mà hoạt động các ngón tay cùng cổ tay, lại lần thứ hai trộm liếc mắt nhìn người đi theo không có vẻ đẹp gì kia, trong lòng không tự nhận là hoa bị đám bướm bám theo, ngược lại bi phẫn không dứt việc mình quá mị lực.

Lý Kì Chí cũng không hiểu rõ tâm tình của mình bị làm sao, đuổi theo một người đàn ông không biết tên trên một con đường giống như trong kịch bản, cảnh tượng này là cái dạng gì, nơi kia là cái gì – rất có ý nghĩa, đột nhiên, người bị đi theo chuyển người, vào một cái ngõ nhỏ, Lý đạo diễn không chút suy nghĩ liền đi vào, kết quả vừa nhấc đầu...

Hả, người đâu?

Sau đó bả vai Lý đạo diễn bị người không nhẹ không nặng vỗ một cái, Lý đạo diễn hoàn toàn không nghe thấy tiếng bước chân giật mình, xoay người, trông thấy 'minh chủ' người sống đang đứng thẳng trước mặt, đang lấy một loại ánh mắt ngoài cười nhưng trong không cười mà đánh giá hắn: "Vị tiên sinh này, anh đi theo tôi làm gì?"

Giống, quá giống! Nên là thế này, thời điểm cười lên nửa thật nửa giả, như có như không có ý xấu, lại như có như không chút yếu ớt phòng ngừa, ánh mắt linh động cùng con ngươi thâm thúy!

Thịnh Diêu có chút 'khinh thường' nhìn người đàn ông râu ria này, vẻ mặt cùng nhịp tim còn mang theo một chút kích động, nhìn chằm chằm mình, tạo áp lực thật lớn, sao lại nhiều người có vấn đề tinh thần như thế chứ?

Có lẽ là nên tham gia cuộc huấn luyện và vân vân, làm cố vấn tâm lý, hoặc là đào tạo một chút, cùng Tương Hồ làm bác sĩ tâm lý, càng về sau, nhu cầu có thể ngày càng được nâng cao hơn.

Lúc này Lý Kì Chí ôm lấy tay Thịnh Diêu: "Là cậu! Chính là cậu!"

Thời điểm nhận được điện thoại Thịnh Diêu, Thẩm Dạ Hi đang ở trong phòng bếp, anh nấu chính, Khương Hồ làm trợ thủ cho anh. Hai người vừa thấy đều là mới bắt đầu cuộc sống độc thân vui vẻ, Thẩm Dạ Hi làm từ việc nhà đến việc bếp núc, cũng có thể nhìn ra kỹ thuật cắt rau không phải tầm thường.

Điện thoại vang một tiếng, Khương Hồ nhanh mắt bắt lấy nồi lớn trong tay Thẩm Dạ Hi, thuận tay lấy một miếng cà chua bỏ vào miệng. Thẩm Dạ Hi hiền lành mà dặn một tiếng: "Không được ăn trong nồi."

Khương Hồ đột nhiên cảm thấy, tình trạng tự nhiên ở chung mấy ngày nay, có chút tự nhiên quá mức... có hơi kỳ dị.

Có chút giống như vợ chồng... cậu giật mình một cái, dứt khoát chỉ là ảo giác.

Thẩm Dạ Hi nghe điện thoại, nhanh chóng nói: "Thịnh Diêu, làm sao vậy?"

Thịnh Diêu tốc độ cực nhanh mà nói một đoạn. Thẩm Dạ Hi yên lặng, Thịnh Diêu còn nói cái gì đó, Thẩm Dạ Hi vẫn tiếp tục trầm lặng, cuối cùng Thịnh Diêu cũng yên lặng.

Thẩm Dạ Hi hít vào một hơi thật sâu, khóe miệng xúc động nhếch lên, đồng thời bàn tay đầy mỡ kích động che lấy miệng, sau một lúc lâu, anh mới tổ chức lại hệ thống ngôn ngữ của mình: "Cậu hôm nay cũng là rảnh, đến đi ra ngoài dạo chơi cũng gây chuyện – Làm sao bây giờ? Rau trộn, không phải vụ án hình sự đừng tìm tôi."

Sau đó vô cùng không có nghĩa khí mà tắt điện thoại.

Khương Hồ từ phòng bếp nhô đầu ra: "Cà chua có cần cho đường không?"

Khương Hồ 'A' một tiếng, nhìn nhìn biểu tình Thẩm Dạ Hi, nháy mắt mấy cái: "Thịnh Diêu làm sao vậy?"

"Không có việc gì, vẫn vui vẻ, làm cơm ăn thôi, mặc kệ cậu ta." Thẩm Dạ Hi không hiểu vì sao mà thoạt nhìn tâm trạng rất tốt, Khương Hồ hoang mang.

Cho dù sau khi biết Lý Kì Chí không phải là tay đạo diễn lừa gạt, mặc dù biết rõ Lý đạo diễn cũng chỉ là bị chứng ảo tượng đột phát, không có ý xấu, Thịnh Diêu vẫn là dở khóc dở cười.

Mặc kệ nói như thế nào, bị một người đàn ông 'bình thường' lúc đầu còn bị mình cho là 'không có ý tốt', thèm muốn mà bắt lấy tay cậu, cảnh sát Thịnh cũng không thể phản ứng phong độ hay gì đó tốt đẹp như bình thường. Cậu không hề khách khí, thân thể theo bản năng, kỹ năng nhiều năm không dùng liền thực hiện trên cổ tay nhỏ gầy của Lý đạo diễn kia, hiệu quả tương đương dựng sào thấy bóng, ít nhất người này chính là một chứng cứ rồi, Thịnh Diêu vẫn là bảo kiếm chưa mòn, thân thủ vẫn tương đối tốt – chỉ nghe trong ngõ nhỏ hẹp truyền đến một tiếng 'Ai' thật lớn.

Mọi người chắc đều hiểu chuyện gì xảy ra, thời điểm Thịnh Diêu cùng lão 'Đậu nha đồ ăn' 'Tinh thần có thể có chút không bình thường' 'Tự xưng là đạo diễn' đến bệnh viện, Hoàng Kì nghe tin tức đi qua, thù mới hận cũ đồng loạt nảy lên, một tiếng hừ lạnh thốt ra: "Hừ, cảnh sát Thịnh đã lâu không thấy rồi, bạo lực chấp pháp nha?"

Không đợi Thịnh Diêu lên tiếng, làm ra bộ mặt người dạ thú vỗ ót: "Ta nhớ ra rồi, báo cáo phục chức kia của cậu cũng không có thông qua đâu? Vậy đó thật không phải là chấp pháp, hẳn tính là ẩu đả đi."

Người này tâm lý nhiều đen tối nha.

Thịnh Diêu làm bộ không biết y, vừa quay đầu lại, Lý đạo diễn khi chờ bác sĩ kiểm tra, ánh mắt vẫn trông mong mà nhìn cậu. Thịnh Diêu cảm thấy trái đất thật nguy hiểm, cậu thở dài một hơi, vô cùng thành khẩn nói: "Ông là đạo diễn gì..."

"Lý..." Lý Kì Chí bi phẫn, đạo diễn nổi tiếng gặp phải một người không xem TV, thế là liền thấy mình trở thành người qua đường Giáp.

"Lý đạo diễn, rất cảm ơn ngài yêu thích, ngài xem, trong cái kịch bản đó, tôi xem như chỉ làm nền, kết quả còn bị cười nữa, thực không có tốt như ngài nói."

"Tôi tin tưởng ánh mắt của tôi."

Ánh mắt của ngài là sao a...

"Thật sự đấy Lý đạo diễn, tôi cảm thấy được công tác hiện tại rất tốt, không có ý định đổi."

Lý Kì Chí vẻ mặt thương tiếc mà nhìn cậu: "Chỉ một bộ phim này, cậu thử xem, thử xem nói không chừng cậu sẽ thích đó."

"Tôi cho rằng tôi sẽ không thích được..."

"Không ai cự tuyệt được cái loại cảm giác này, tin tưởng tôi!" Lý Kì Chí không hiểu, nhiều tiết mục tuyển chọn như vậy, nhiều nam nữ trẻ tuổi tre già măng mọc đều có giấc mộng một đêm thành danh như vậy, sao không thể thực hiện được? Y nhịn xuống tính nóng, ân cần dụ dỗ. "Cậu còn trẻ, có thể còn chưa biết mình muốn cái gì, loại cơ hội này tới, sao có thể bỏ qua chứ? Tê... da của ta, bác sĩ ngài nhẹ chút, người trẻ tuổi cậu hãy nghe tôi nói..."

Thịnh Diêu cảm thấy giống như chính mình là gà áp vịt, nếu không nhìn thấy cổ tay đối phương là do mình làm bị thương, vẫn là nhịn. Còn chưa tính cái khác, lão tử là một cảnh sát nhân dân tận chức tận trách (trách nhiệm), anh kêu tôi diễn một vai xã hội đen? Còn nói thật đẹp 'Khí chất thật hợp', quả thật là vũ nhục đối với chức nghiệp cảnh sát vĩ đại.

Bác sĩ rất nhanh xử lý tốt 'trọng thương' của Lý đạo diễn, bệnh viện cũng nhanh để cho người đàn ông quỷ dị này cút đi, đừng ở chỗ này gây trở ngại giao thông. Thịnh Diêu kia cũng có một chút hù dọa người, xuống tay thật nặng.

Lý Kì Chí mặc kệ, thật vất vả tìm được một 'minh chủ sống' như vậy, phải nhanh chóng dụ dỗ, sống chết cũng phải dụ dỗ quay về trong tổ diễn.

"Cậu là cảnh sát, sao có thể trốn tránh trách nhiệm chứ? Cậu phải chịu trách nhiệm với tôi!" Lý Kỳ Chí âm lượng thật lớn hô lên, vừa lúc có một y tá nhỏ đi đến bên cạnh, nhìn thấy ánh mắt Thịnh Diêu không bình thường.

Này ai có thể nói rõ là chuyện gì đi a...

"Tôi giúp ngài gọi xe taxi được chưa?"

"Không được!" Ý nghĩa ngay trên lời nói.

Thịnh Diêu thở dài, Lý Kì Chí một chút cũng không chừa, rốt cục, do xung quanh có quá nhiều người ngượng ngùng vây xem, biểu tình muốn đánh nhau cũng phải hạ xuống, Thịnh Diêu đầu hàng, bị Lý Kì Chí lừa cùng đi taxi quay về tổ diễn.

Khi đạo diễn không kiêng nể gì tìm kiếm người tài, người trong tổ diễn cũng không nhiều bởi vì vấn đề nam diễn viên, Thư Cửu diễn sau cũng thành diễn trước, hắn ngồi ở một góc sáng sủa xem kịch bản. Cộng sự lần này của hắn là người mới, cô gái nhỏ có chút khẩn trương, có chút chăm chỉ, bình thường chưa từng trải qua vấn đề lớn như thế này.

Lý Kì Chí chính là dưới tình huống như vậy kéo Thịnh Diêu tới, vừa tiến vào liền ồn ào: "Mau mau mau, chuẩn bị quay thử!"

Thịnh Diêu trợn trắng mắt, cậu cảm thấy được tổ diễn này chính là bị lây bệnh không bình thường, khi cậu vừa tiến vào một khắc, đã có ánh mắt với năm lục đạo khác thường theo dõi cậu, còn có âm thanh cảm thán nho nhỏ nổi lên ở bốn phía, vì thế liền miễn cưỡng áp chế tính tình, bất đắc dĩ mà nói: "Xin lỗi, tôi nói sẽ quay thử với ôngkhi nào? Nếu không buông tay tôi liền buộc ông giam giữ trái phép."

Thư Cửu nghe thấy âm thanh này liền nhấc đầu, đừng hỏi hắn vì sao cách lâu như vậy, vẫn nhớ rõ thanh âm người này, hắn chính là nhớ rõ, luôn luôn khắc sâu người để lại cho hắn ấn tượng đặc biệt, tỷ như nói... cảnh đẹp của người đẹp.

Hắn liền thốt lên: "Là cậu?"

(Rốt cuộc lại gặp, anh công này chính thức lên sàn :)))

Thịnh Diêu sửng sốt, lập tức nhớ đến, người này chính là tên bệnh thần kinh lần trước ở trên đường thực thực giả giả bảo cậu làm tình nhân của hắn, lập tức cảm thấy được mình từ lúc chào đời tới nay, hôm nay là xui xẻo nhất, chuyện gì cũng đều xảy ra.

Không đợi cậu trả lời, Thư Cửu liền vô cùng thành thục tiến tới, nắm lấy tay kia của cậu: "Thật trùng hợp nha – Lý đạo diễn, người này chính là bạn tôi, các người sao lại quen nhau?"

"Tôi nhìn thấy cậu taở trên đường, cậu không cảm thấy được cậu ta chính là Kỉ Cảnh?" Kỉ Cảnh chính là 'minh chủ' kia, Lý Kì Chí khoa chân mua tay nói ra hình tượng diễn viên trong tưởng tượng của y, còn không quên kéo tay Thịnh Diêu: "Thế nào, có phải hay không?"

Phải cái rắm – Thịnh Diêu nghĩ.

"Thật phải nha..." Thử Cửu xoa cằm mình.

Lý Kì Chí vỗ đùi: "Chính xác đó nha, còn chờ cái gì? Kỉ chủ cậu liền ủy khuất giúp đỡ đi, cậu xem cậu làm gãy cổ tay tôi như vậy."

Ai bảo là gãy? Không phải chỉ bị thương một chút sao? Không nên bẻ cong sự thật như vậy!

"Tôi..."

Thời điểm Thịnh Diêu muốn mở miệng giải thích, một người đàn ông hoang mang rối loạn chạy vào, cầm trong tay một phong thư. Người đàn ông sắc mặt khó coi, như là sợ hãi, ánh mắt hoảng hốt: "Lý đạo diễn, đồ vật này lại tới nữa!"

Trên mặt Lý Kì Chí nhanh chóng xẹt qua vẻ lo lắng, ánh mắt đảo qua gì đó trên tay người này, khẩu khí có chút không tốt: "Tôi không phải đã nói rồi sao, loại đồ vật này không cần đem tới tôi, trực tiếp ném đi!"

"Nhưng mà..." Tiểu trợ lý chần chờ một chút: "Lý đạo diễn, tôi cảm thấy lần này thật sự nghiêm trọng, vẫn là báo cảnh sát đi?"

Thịnh Diêu thấy phong thư trên tay người này cầm đến, trên mặt dường như có một loạt vết máu màu đỏ sậm, đổ suốt một mặt, mang theo một loại hương vị tà ác quỷ dị không nói nên lời, cậu nhăn mặt nhíu mày, giãy ratừ Lý Kì Chí cùng Thư Cửu, lại từ đâu lấy ra một cái bao tay: "Cho tôi xem, tôi chính là cảnh sát."  

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net