Chương 37: Vụ án thứ tư - Hắc lam

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Tiểu Tống... sao lại là cậu?" Thư Cửu kinh ngạc quay đầu nhìn thoáng qua Thịnh Diêu, người sau nhẹ nhàng nhíu mày — người đánh lén, dĩ nhiên lại là Tống trợ lý ban ngày khóc một cách u uất, run run cầm thư đe dọa muốn tìm cảnh sát.

Trong tay Tống trợ lýcầm theo một cây kim loại vừa lớn vừa thô, đôi mắt gắt gao nhìn chằm chằm Thư Cửu. Thư Cửu sau một thời gian dài cũng cảm nhận, trên người đối phương tràn ngập sát ý: "Tống trợ lý?"

Di động Thịnh Diêu từ đâu điên cuồng vang lên, Thịnh Diêu ngón tay vừa động, ko bắt, một lát, điện thoại ngừng. Ngay sau đó lại một lần nữa vang lên, Thịnh Diêu vẫn không tiếp, y quyết định đánh cược một phen, người này không muốn tổn hại người khác.

"Tống trợ lý." Thanh âm của y cực nhẹ, nhưng đối phương nghe thấy, chậm rãi ngẩng đầu, nhìn về phía Thịnh Diêu, trên mặt tràn đầy phẫn nộ cùng sát ý dần dần biến mất. Thịnh Diêu hỏi: "Vì sao cậu lại ở trong này?"

Tống trợ lý nhìn y, chậm rãi lộ ra tươi cười có chút ngượng ngùng lại có chút kích động: "Là anh?"

Thịnh Diêu chỉ cười, không nói chuyện, hai má y giấu trong chỗ tối, chỉ để lộ cái bóng gầy, hiện ra một loại tái nhợt có chút bệnh, khóe mắt hoa đào cười lên đặc biệt lợi hại. Thư Cửu đột nhiên cảm thấy được Lý đạo diễn tuy rằng ngẫu nhiên lại phát ngốc, nhưng ánh mắt đích xác không tồi, hắn thực sự chưa từng thấy có người nào thích hợp với vai Kỉ Cảnh này hơn Thịnh Diêu.

"Thật là anh..." Tống trợ lý buông cái gậy trong tay xuống: "Anh rốt cuộc bằng lòng gặp em, em... em... em thực xin lỗi... em làm anh mất hứng phải không? Tên Lý Kì Chí kia, còn có người kia..." Hắn ngẩng đầu nhìn về phía Thư Cửu: "Còn có người này, Cảnh, hắn là kẻ lừa đảo, không cần tin tưởng hắn!"

Thế nào lại cảm thấy người anh em này hôm nay không bình thường như vậy chứ? Thư Cửu không biết nên khóc hay nên cười, cao thấp đánh đối phương một chút, lại vẻ mặt vô tội quay đầu nhìn Thịnh Diêu: "Cậu ta nói tôi là gì?"

Thịnh Diêu trừng mắt liếc hắn một cái — Đừng thêm phiền!

"Cảnh, hắn là ngụy quân tử! Hắn là những người đó phái tới lừa gạt anh, anh không cần tin tưởng hắn!"

"Những người đó?" Thịnh Diêu lấy một loại âm thanh cố ý đè thấp lại kéo dài.

"Lý Kì Chí, Trương Tân, còn có đồ giả kia!" Tiểu Tống mạnh mẽ tiến lên từng bước, Thịnh Diêu không nhúc nhích.

Thư Cửu cũng không lên tiếng, không nặng không nhẹ cầm tay Thịnh Diêu, đem y kéo vào trong lòng mình: "Đừng đến gần, tôi với cậu lại không quen." Hắn người này cái gì cũng tốt, giống như vậy, đại khái là ngậm vàng sinh ra, lớn lên rất thuận lợi, vì thế có thể so với người khác không giống.

Người khác đi du học, trở về thuận lợi nối nghiệp công ty của cha, làm ông chủ, hắn đi du học, trở về cư nhiên làm về điện ảnh, cha hắn tức giận đến một năm rưỡi cũng không nói chuyện với hắn; người khác thích mỹ nữ xinh đẹp, hắn lại thích đàn ông, loại dẻo dai trên thân thể đàn ông mới có thể nổi lên hormone nam tính trong hắn; người khác gặp phải người bị bệnh thần kinh, đương nhiên lấy chỉ số thông minh của một người bình thường là sẽ không đi chọc giận đối phương, hắn lại e sợ thiên hạ chưa đủ loạn mà...

Vì thế bệnh thần kinh nổi giận, cảnh sát Thịnh cũng nổi giận, một phen bỏ tay Thư Cửu đang nắm ra, nắm lấy cổ áo hắn, đem hắn quăng ra, thuận tay đem chân mình đạp lên lưng Thư Cửu, thành công đem miệng quạ đen trở thành tiếng kêu thảm thiết. Không đợi Tống trợ lý nói chuyện, Thịnh Diêu ngắt lời, đem đề tài kéo ra ngoài: "Tiểu Tống, hôm nay bởi vì cậu nhìn thấy tôi, mới đem phong thư toàn máu kia lấy ra sao?"

Tiểu Tống kinh hoảng, hắn nghỉ 'Kỉ Cảnh' đang trách cứ hắn làm việc bất lợi: "Không phải Cảnh, lá thư này em đã sớm chuẩn bị tốt, vốn tính toán sau khi tên giả mạo kia trở về, nếu Lý Kì Chí không nghe lời khuyên, tiếp tục quay bộ phim kia, em liền... em liền..."

"Cậu định làm gì?" Thư Cửu nhịn không được hỏi.

Tống trợ lý dừng một chút, hô hấp không ổn định, nói chuyện như theo bản năng: "... Nếu anh hy vọng, nếu anh muốn... Em có thể loại bỏ hắn khỏi trái đất này."

Người này cũng không có ý nguyện đả thương người — Thịnh Diêu lập tức có được kết luận này, nhẹ nhàng nói: "Không ai hy vọng cậu đi giết người."

Tống trợ lý nhìn y, Thịnh Diêu tiếp tục nói: "Tôi nói rồi tôi ghét bạo lực, nhớ rõ không?" Hắn nói ra một câu trong kịch bản, quả nhiên, biểu tình Tống trợ lý dịu xuống, lại khôi phục nét vui vẻ ngượng ngùng: "Đúng, anh... anh chính là như thế này."

"Như vậy vì sao hôm nay cậu lấy ra lá thư này?" Thịnh Diêu tiếp tục hỏi, phong thư có máu, xem ra là viết đầu tiên, y đột nhiên nghĩ đến một loại khả năng vì thế tiếp tục hỏi: "Bởi vì cậu nghe nói Lý đạo diễn tìm người mới đến, cảm thấy được không đúng... cho nên tính hành động trước?"

Ba chữ 'kẻ giả mạo' Thịnh Diêu vẫn chưa nói ra, dù sao chính y trong lòng rõ ràng, chính mình ngay cả kẻ giả mạo cũng không được tính, bất quá không muốn dồn ép tinh thần Tống trợ lý, hắn gật đầu, có chút kích động: "Nhưng mà em không nghĩ đến là anh, anh thật sự đến đây!" Hắn bỗng nhiên gật đầu, có chút ảo não: "Anh sẽ không cảm thấy em thực vô dụng, mắt thấy bọn họ chửi bới anh, bẻ cong anh, lại cũng không làm đượccái gì? Cảnh... em... anh cho... em một chút thời gian, em cam đoan sẽ làm thật rõ ràng sự việc!"

Người này quả nhiên là hoàn toàn đắm chìm trong ảo tưởng của mỉnh, Thư Cửu ôm cánh tay đứng ở phía sau xem náo nhiệt, tâm nói nếu có người hiểu được ảo tưởng tiểu Tống hay là gì đó, nói không chừng còn cảm thấy cảnh này rất ăn khớp.

Thịnh Diêu khẽ cau mày, bởi vì y không rõ đem sự 'việc' làm cho rõ ràng là 'việc' gì, vì thế thử hỏi: "Cậu có thể dừng lại, tôi tới là bởi vì tôi có kế hoạch khác."

Tống trợ lý nghi hoặc nhìn nhìn y, Thịnh Diêu lắc lắc chìa khóa trong tay, đè thấp âm thanh: "Muốn đến nhà tôi nói chuyệnhay không? Nơi này có chút... không an toàn lắm."

Tống trợ lý dường như bừng tỉnh gật gật đầu: "Thâth xin lỗi, em quá kích động, em..." Hắn dường như nhớ đến cái gì, giơ lên cây gậy chỉ về Thư Cửu: "Còn có người này, hắn tuyệt đối không thể giữ!"

Sao cậu còn nhớ rõ chuyện này chứ... Thịnh Diêu trong lòng nhanh đưa ra một câu: Thư Cửu làm việc thất bại còn nhiều hơn thành công.

Tống trợ lý kích động nói: "Cảnh, hắn không phải người tốt, em tận mắt nhìn thấy, hắn cùng Lý Kì Chí đều là người xấu! Hôm nay không diệt trừ hắn, chuyện chúng ta nói sớm hay muộn cũng bị lộ ra ngoài!"

Thư Cửu cảm thấy mình thật sự vô tội, hắn nghe từ đầu đến cuối cũng không hề thấy lời nói của hai người này ăn ý. Thịnh Diêu bất động thanh sắc đi sang bên cạnh, ngăn cản Thư Cửu, không né không tránh mà đối diện Tống trợ lý: "Nếu hắn có vấn đề, tôi sẽ không ở trước mặt hắn nói những lời vừa rồi?" Y tận lực nhớ lại lời miêu tả Kỉ Cảnh trong kịch bản, ngữ khí lạnh xuống: "Cậu cũng nghi ngờ tôi?"

Thư Cửu mở to hai mắt, nhìn thấy người đàn ông 'trong truyền thuyết' từ trong kịch bản bước ra này, ánh mắt cùng ngữ khí cũng đắn đo giống vậy, một chút ý xuyên thấy, quả thực rất tuyệt... không đi đóng phim quả thực là uổng phí nhân tài a! Ba mẹ y sao lại nuôi lớn một người đàn ông xinh đẹp đáng lẽ phải ở học viện điện ảnh thành cảnh sát?

"Anh... anh đừng giận... em không phải có ý kia..." Tống trợ lý cuống quýt nói.

Thịnh Diêu hơi hơi nheo mắt, dùng cằm hướng về cây gậy trên tay hắn: "Tôi lặp lại lần nữa, đem cái đồ chơi kia ném đi, đừng để cho tôi lãng phí nước bọt."

Tống trợ lý theo bản năng đem cây gậy ném đi — đã nhìn ra, người này chính là một M, nói chuyện đàng hoàng với hắn là không được.

Thịnh Diêu đem cái chìa khóa ném cho Thư Cửu: "Là cánh cửa màu bạc kia, gian phòng phía sau anh chính là nhà của tôi, mở cửa đi."

Thư Cửu đột nhiên phát hiện mình cũng có chút tố chất M, vô cùng mừng rỡ mà cầm chìa khóa, điên cuồng mở cửa.

Mà bên kia, Thẩm Dạ Hi cùng Khương Hồ động tác cũng nhanh hơn, Thẩm Dạ Hi gọi điện thoại, dùng mấy câu ngắn gọn giao lại, trong thời gian ngắn, hai người đã xuống lầu khởi động xe.

"Rất xa?" Khương Hồ hỏi.

"Không xa lắm, đi xe không đến 10 phút, tôi thường đi đến nhà y." Thẩm Dạ Hi nói: "Thịnh Diêu không bắt điện thoại, có thể có việc gì khác không?"

"Cái này có thể, nhưng mà hôm nay tốt nhất không nên mạo hiểm. Xác suất không cao lắm, chỉ là nếu thật sự có chuyện xảy ra..." Khương Hồ liếc nhìn Thẩm Dạ Hi, không tiếp tục nói.

Thẩm Dạ Hi rốt cuộc nhấn ga.

Lấy tốc độ này của anh, lộ trình 10 phút cũng biến thành 5 phút, xe còn chưa dừng hẳn Khương Hồ đã chạy ra ngoài, đưa giấy tờ cứng minh cho bảo an tiểu khu: "Cho anh 30 giây, nói cho tôi biết tất cả tất cả lộ tuyến cùng cách lên xuống nơi này."

Bảo an bị hù đến sửng sốt: "Đi... đi thang máy... hoặc là đi cầu thang bên cạnh..."

Khương Hồ lao đi cũng không quay đầu lại: "Dạ Hi, anh đi thang máy lên, tôi chặn đường chạy trốn."

Thẩm Dạ Hi: "..."

Rốt cuộc ai là đội trưởng?

Thư Cửu mở cửa, quay đầu nói với hai người: "Được rồi, vào đi."

Bản năng của Thịnh Diêu không nghĩ đến phía sau lưng có người có tinh thần không ổn định lắm, lại lo lắng người có tình trạng không ổn định này, rõ ràng đối Thư Cửu có địch ý hơn với mình. Chần chừ một lát, y chậm rãi bình tĩnh lại, thử hướng Tống trợ lý cười: "Vào đi."

Nói xong dẫn đầu xoay người sang chỗ khác, làm khẩu hình 'đi vào' với Thư Cửu. Thư Cửu làm mặt quỷ, lúc này, hắn vô tình ngẩng đầu, lướt qua bả vai Thịnh Diêu, vừa lúc nhìn thấy tầm mắt của Tống trợ lý. Ánh mắt Tống trợ lý từ trên người Thịnh Diêu rời đi, bên trong có mê luyến dày đặc sương mù cùng hỗn loạn, chống lái ánh mắt Thư Cửu, đột nhiên hiện ra hận ý thấu xương cùng ghen tỵ.

Thư Cửu không rõ mình làm sao từ trong nơi tối tăm, lại có thể nhìn thấy rõ thần sắc đối phương như vậy, có lẽ biểu tình Tống trợ lý quá rõ ràng, cảm xúc lộ hết ra bên ngoài. Điều này làm cho hắn đột nhiên sinh ra một loại cảm giác nguy hiểm, biểu tỉnh cợt nhả rút đi — hắn nhìn liền hiểu, tên bệnh thần kinh này thật sự muốn giết hắn.

Thịnh Diêu trong khoảnh khắc biểu tình Thư Cửu biến hóa liền hiểu, mạnh mẽ xoay người lại, đồng tử rụt lui — Tống trợ lý từ đâu lấy ra một khẩu súng, mà họng súng hướng về Thư Cửu,

Mồ hôi lạnh của Thịnh Diêu lấp tức chảy xuống, hắn không nên có thứ này?!

Tay Tống trợ lý run run, cả người ở trong trạng thái không ổn định: "Cảnh... anh, anh tránh ra... "

"Cậu muốn làm gì?" Thịnh Diêu che chắn Thư Cửu cẩn thận, y mở miệng, cười lạnh một tiếng: "Như thế nào, ném cây gậy kia, lại thay bằng súng? Cậu muốn dùng để bắn ai? Đến, bắn ở đây."

Tay y nhẹ nhàng chỉ trên ngực mình: "Kỹ năng bắn súng như thế nào? Thấy rõ ràng không? Cần tôi đến gần một chút cho cậu bắn không?"

"Thịnh..." Thư Cửu phun ra nửa âm liền ngậm miệng, sửa lại: "Kỉ Cảnh!"

Thịnh Diêu cười lạnh một tiếng, không nói gì, không lên tiếng, trong khóe mắt nhìn thấy thang máy có người dùng, từ ở dưới lầu đi lên... Hình như là có ai đến đây.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net