Chương 9: Vụ án thứ hai - Hổ phách

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Các người có tin rằng, con người đúng là sẽ bị thuần hóa sao?

Sáng sớm thứ hai, Dương Mạn gục trên bàn công tác mà ngủ, công khai nằm, Thịnh Diêu đi ngang qua, chỉ chỉ Dương đại mỹ nhân đang mê man bất tỉnh, làm biểu tình kinh ngạc với Thẩm Dạ Hi. Thẩm Dạ Hi quay đầu nở nụ cười, nhỏ giọng nói: “Còn có thể là chuyện gì, là tối qua bị mẹ chị ấy buộc đi xem mắt, không nghỉ ngơi tốt, nhìn đôi giày dưới chân chị ấy kìa, cũng không giống phong cách bình thường? Thật khó coi.”

Thịnh Diêu làm mặt quỷ, tỏ vẻ đồng tình, kỳ thực trong lòng có phần vui sướng. Bất quá mặc dù như thế này, thói quen vốn có làm cậu không thể để người đẹp ngủ như thế này, nhẹ nhàng đem áo ngoài của mình khoác lên người Dương Mạn.

Khương Hồ hỏi: “Xem mắt là làm gì?”

Thẩm Dạ Hi một miệng toàn nước trà, thiếu chút nữa phun ra, Thịnh Diêu im lặng làm động tác gõ nhẹ trên bàn.

Tô Quân Tử thở dài, kiên nhẫn giảng dạy cho cậu như đứa trẻ: “Xem mắt là một hoạt động, chính là nam nữ độc thân được sắp xếp gặp mặt, hai bên làm quen một chút, ăn bữa cơm, có thể hẹn hò với nhau một vài lần, rồi mới quyết định có yêu nhau sau đó tiến tới hôn nhân hay không.”

Giải thích rõ ràng như vậy, Khương Hồ lại cái hiểu cái không mà gật đầu, chỉ vào Dương Mạn nhỏ giọng hỏi: “Vậy ăn bữa cơm, ở chung một lúc? Chị Dương vì sao lại mệt thành như vậy?”

Ngoài ánh mắt ba người đàn ông trên người Dương Mạn, đều mang theo ý khó nói, không biết làm sao. Cuối cùng đương sự rầu rĩ phát ra âm thanh từ trong hai khuỷu tay: “Bởi vì ngày hôm qua cả đêm tôi xem mắt đến bốn đối tượng.”

Ánh mắt Dương Mạn dại ra ngồi thẳng lên, không chút nào chú ý đến hình tượng mà ngáp một cái, đem áo khoác Thịnh Diêu từ từ ôm vào trong ngực: “Thịnh thiếu gia, mùi hương cùng hơi ấm của anh khiến tâm hồn em vốn tổn thương được an ủi một chút — mẹ nó, ngày hôm qua, người thứ tư kia chính là một con cú đêm đích thực, ước chừng nửa đêm mười hai giờ hẹn tôi gặp mặt ở quán bar, nói là một tác gia, bóng đêm có thể cho hắn linh cảm.”

“Trong thời gian chờ đợi đổi đối tượng gặp mặt tại sao lại không xem xét kĩ, chị thật đúng là cứ vậy mà tới à?” Thẩm Dạ Hi hỏi.

“Tôi không ngờ ấy chứ, đang ngủ được một lúc, mẹ tôi liền cầm dép xông thẳng vào cửa, như đòi nợ vậy.” Dương Mạn rầu rĩ thở dài: “Kéo lỗ tai của tôi, kéo tôi vào nhà vệ sinh, ấn vào trong nước, thiếu chút nữa chết đuối, sau đó đem quần áo cùng đống trang điểm trút hết lên người tôi, rồi mạnh bạo nhét tôi vào taxi!”

Vài người ở đây run lên một chút, kỳ thực… Chẳng phải Dương đại mỹ nhân đó đi chuyến này, có hơn phân nữa là do mẹ cô ép đi sao?

Thịnh Diêu tiến đến bên cạnh cô ngồi xuống: “Tốt chứ? Chất lượng như thế nào?”

“Chất lượng?” Dương Mạn cảm thấy mí mắt có hơi nặng, dùng sức chớp mắt, lại ngáp một cái: “Mấy người kia cũng cố gắng có tinh thần, nửa đêm mười hai giờ, phân tích cái tiểu thuyết mới, uống rất nhiều sau đó liền đếm cừu trên đồng cỏ lớn, tôi xem tám phần là rất vui sướng. May mà quán bar hai giờ là đóng cửa, thật may mắn, thiếu chút nữa làm cho tôi chết đuối với đống nước miếng của y.”

Thịnh Diêu chế giễu cô: “Thật có nhiều tinh thần đó, chị cứ tạm chấp nhận đi.”

Dương Mạn mở to mắt trừng lớn: “Đừng đừng, tôi chỉ là một người bình thường, chịu không nổi cuộc sống tinh thần phong phú như vậy, hơn nữa người kia dường như khuôn mặt cùng diện mạo bình thường, tối đến đáng sợ, khiến cho tôi muốn dùng chút rượu để khiến thần kinh mình ổn hơn.”

Mọi người nhịn không được phì cười, chị Dương mở miệng nói chuyện, tuy là mức độ thâm độc thua kém An Di Ninh, nhưng được cái đem tình hình hạ xuống kinh khủng hơn so với thực tế, cũng rất có tác dụng gây cười đối với mọi người.

“Con gái thời này đẹp nhưng dữ kinh khủng.” Thịnh Diêu nhận xét.

Khương Hồ nở nụ cười: “Em ngày hôm qua cũng trông thấy một chuyện giống vậy.”

Mọi người dùng ánh mắt đáng thương như đối với những đứa trẻ thất học mà nhìn Khương Hồ, Khương Hồ bổ sung nói: “Thật sự, ngày hôm qua em thừa dịp cuối tuần đi tham gia một buổi hoạt động từ thiện ở bệnh viện nhi đồng do một người trên mạng đề nghị, mọi người trong phòng tham gia hoạt động đó đều nhìn thấy.”

“Cậu hồi bé hay làm cái gì?”

Vùng giữa đôi lông mày của Khương Hồ nhẹ nhàng nhíu một cái, sau đó lập tức giãn ra, nhanh tới mức làm cho người khác khó thể phát hiện ra, lại nhanh trở lại bộ dáng bình thường: “Em hồi nhỏ đi học rất sớm, chưa từng xem qua những truyện dành cho trẻ em.”

Cái này được gọi là ‘Giai đoạn đầu giáo dục thiên tài’, những đứa trẻ không may bị hủy đi tuổi thơ.

Dương Mạn dựa vào bàn, nói với Khương Hồ: “Tâm chị rất đau rất đau, đứa trẻ đáng yêu này! Đúng rồi, cậu có người yêu rồi sao? Cậu nghĩ thế nào về chị?”

Khương Hồ đột nhiên bị chỉ đích danh, đối với việc đột ngột chuyển đề tài như vậy, vẻ mặt vô tội nhìn Dương Mạn, Thẩm Dạ Hi cười, thay cậu giải vây: “Chị Dương, chị nhẫn tâm khi dễ đứa trẻ này sao?”

Dương Mạn không chịu bỏ qua: “Đã từng gặp rất nhiều người, chị thật sự rất thích đứa trẻ đáng yêu này nha.” Cô hướng Khương Hồ đá mắt: “Cậu không chê người lớn tuổi này chứ?”

Khương Hồ cư nhiên nghiêm chỉnh cúi đầu suy nghĩ một hồi, mọi người ở đây toàn bộ chờ nhìn cậu cười, cậu đột nhiên ngẩng đầu lên nói một câu: “Chị Dương, chị nói thật hay nói đùa?”

Tay Thịnh Diêu chống cằm rơi ở trên bàn, ngơ ngác nhìn Khương Hồ, đầu Thẩm Dạ Hi đã muốn cúi thấp lắm rồi, bả vai kích động run lên, Tô Quân Tử vừa lắc đầu vừa cười, Dương Mạn một lúc sau mới phản ứng lại, bắt đầu nện vào bàn.

Lúc này cửa bị mở mạnh ra, An Di Ninh ôm một tập tài liệu trong ngực, tức giận thả trên bàn làm việc của Thẩm Dạ Hi. Trong mắt Dương Mạn vẫn còn mang theo ý cười, còn có nước mắt: “Ninh Ninh, em đi tới văn phòng cục trưởng lâu như vậy làm cái gì?”

“Lão nhân chết tiệt, mượn công việc gây trở ngại việc cá nhân của em.” An Di Ninh sắc mặt khó coi cùng kỳ quái: “Phải chú ý hình tượng cảnh sát, không cần bày ra cho xã hội thấy bộ mặt khó coi như vậy, ai mà không chú ý đến hình tưởng cảnh sát? Như vậy người đó quả thực giống như tên du côn trà trộn vào cục cảnh sát…” Rốt cuộc là ai trong lòng cùng thế lực trong bóng tối cấu kết!

An Di Ninh cuối cùng đem những lời bực tức chưa nói nuốt hết vào bụng, dù sao nội dung cũng không tốt, không thích hợp nói ra ở chỗ đông người.

Tô Quân Tử cùng Thẩm Dạ Hi liếc nhau, hiểu rõ An Di Ninh kia trong lòng thầm có một người bạn trai, chắc là do ba của cô mở miệng nhắc đến.

“Được rồi, không đề cập tới, nhắc tới liền phiền.” An Di Ninh khoát tay, chỉ chỉ tài liệu trên bàn Thẩm Dạ Hi: “Vừa rồi lão nhân vừa ném cho em một vụ án, Thẩm đội trưởng, nhìn thử đi.”

Thẩm Dạ Hi sắc mặt nghiêm trọng: “Làm sao vậy?”

Vài người đều thu lại ý cười quay về cùng một hướng, An Di Ninh nói: “Mọi người có nhớ thời điểm tổ chúng ta mới thành lập, từng bắt được một sát thủ hổ phách tên là Ngô Cư không?”

“Cái kẻ ngược đãi điên cuồng?” Tô Quân Tử nhíu nhíu mày.

Thẩm Dạ Hi nói với Khương Hồ: “Là chuyện cách đây ba năm, một người biến thái ngược đãi điên cuồng, giết chết sáu nam nữ thanh niên.”

Khương Hồ gật gật đầu: “Tôi có biết đến.”

…Cậu biết rõ sao không nói sớm, lãng phí nước bọt.

“Ngô Cư thích loại con gái tóc dài, khuôn mặt vui tươi hoặc là con trai nhỏ tuổi, cao gầy, sạch sẽ, mỗi lần giết chết một người, sẽ moi nội tạng bọn họ lấy ăn, sau đó lưu giữ thân thể bọn họ trong chất bảo quản, tin tưởng như thế có thể vĩnh viễn lưu lại bọn họ.” Thịnh Diêu nói xong, lộ ra một biểu cảm ghê tởm, lại hỏi: “Loại biến thái này là sao đây?”

An Di Ninh mở túi hồ sơ ra, từ bên trong rút ra những tấm ảnh chụp, đều là những cô gái trẻ, sắp xếp theo hàng trên bàn làm việc: “Những cô gái này đã chết một năm, trước sau lần lượt bị mất tích, tổng cộng bốn người, là vụ án của cục cảnh sát địa phương, vẫn luôn tìm kiếm, nhưng không hề có manh mối, mãi đến vài ngày trước, một công nhân ở công trường đang thi công đi kiếm một nơi để đi vệ sinh, vừa vặn trông thấy nhà kho bỏ hoang bên cạnh, cho rằng rất thuận tiện, liền tiến vào, kết quả phát hiện bên trong có mấy cái bình thủy tinh lớn, là thi thể người ngâm trong nước.”

An Di Ninh tạm dừng một lúc, giống như có phần không khỏe: “Thật sự, nội tạng đều bị móc đi, cơ thể được giữ rất tốt trong chất bảo quản…”

“Là người hâm mộ chăng? Bắt chước giết người?” Dương Mạn hỏi.

An Di Ninh rút những tấm ảnh khác, mặt trên cái bụng chỉ có một khối trắng bệch trần trụi, trên bụng được may cẩn thận, thậm chí còn rất tinh xảo, mọi người đều ngây ngẩn.

Thủ pháp khâu da lại giống Ngô Cư trước đây y như đúc.

Tô Quân Tử cảm thấy cuống họng có hơi khô: “Nhưng mà, Ngô Cư đã bị phán… Hơn nữa hai năm trước đã thực thi tử hình.”

An Di Ninh gật đầu: “Lúc đầu chỉ là vụ mất tích bình thường, sau thành một chuỗi nên mới chuyển sang đội chúng ta. Có một phóng viên cũng không biết làm sao lại nghe thấy được vài chuyện, viết một lời nhận xét, gọi là ‘Hung thủ chết đi sống lại, vẫn là tinh thần ngược đại điên cuồng’. Hừ, dù sao lão nhân hiện tại cả người không ổn, gặp được chuyện khó khăn tính tình cũng cáu kỉnh không tốt, đều trút hết lên người em.”

Thẩm Dạ Hi đã nói, mình hôm nay sáng sớm ngủ dậy mí mắt đã bắt đầu giật, quả nhiên không phải chuyện tốt, anh thở dài đứng lên: “Thịnh Diêu, còn có Quân Tử, hai người các anh chịu khó đến nhà giam phía nam nhìn xem thời điểm Ngô Cư còn sống có nói chuyện cùng người nào, chị Dương, chị cùng Di Ninh trước ở lại trong cục, xem xét lại vụ án năm đó, thu thập tin tức về những người mất tích mới đây, đối chiếu so sánh với vụ án trước đây. Khương Hồ, hai ta đi đến kho hàng bỏ hoang kia.”

Dương Mạn lên tiếng kiến nghị: “Tôi nói đội trưởng, sao cậu gần đây đều mang người yêu Khương Hồ của tôi đi theo thế? Vất vả như thế nào cũng không nên chia rẻ uyên ương nha, tôi ngày nào cũng bị mẹ hành hạ, không có người an ủi đây.”

Thẩm Dạ Hi không quay đầu lại: “Không có việc gì, chị trước cứ đem tâm cất vào, chờ kết án rồi hãy nói, hiện giờ không ai còn tâm trí hết.”

Mọi người cùng nhau hét lên.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net