Phần 1

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Phối giác – Chương 1

.

Tác giả: Mạn Tùy Vân Quyển Vân Thư (ứ hiểu là cái giề _ _")

Thể loại: hiện đại đô thị, mĩ công bình phàm thụ, ngược luyến tàn tâm, ngược tâm

Editor: Fuyu

Beta – reader: Băng Tiêu

Tầng thứ sáu cao ốc Kim Hạ, vốn là nơi tọa lạc của công ty thương mại hữu hạn Cẩm Hải. Ở bên trong phòng tổng giám đốc, có một nam nhân tướng mạo tầm thường nhưng khiến cho người ta có cảm giác thoải mái đang gọi điện thoại:

"Vâng, Văn tổng, ngài yên tâm. Chuyến hàng này chúng tôi sẽ hoàn thành thủ tục khai báo cho ngài... Vâng, đúng... được rồi, chi tiết thì để lần sau gặp chúng ta sẽ nói rõ ràng. Vâng, hẹn gặp lại."

Thanh âm vững vàng mà vừa phải, nghe ra có vẻ rất chín chắn khiến cho người ta cảm thấy thoải mái trong lòng. Ngắt điện thoại, nam tử còn chưa có thời gian mà nghỉ ngơi đã ngay lập tức cầm một văn kiện lên xem. Người này chính là Lâm Tĩnh Hải, tổng giám đốc công ty thương mại Cẩm Hải, năm nay vừa tròn 25 tuổi.

"Anh!" Lâm Tĩnh Hải đang chăm chú đọc văn kiện, đành bất đắc dĩ ngước lên nhìn người em trai Lâm Hiểu vừa xông vào phòng, theo sau chính là thư ký đang không biết phải làm sao. Hắn khoát tay cho thư ký đi xuống, cười hỏi em trai: "Lại xảy ra chuyện gì rồi?"

"Mẹ vừa bắt em đi xem mắt, nhưng em nhất định không đi." Lâm Hiểu đĩnh đạc ngồi trên ghế salon càu nhàu, "Em vẫn còn chưa chơi đùa đủ mà. Anh, lần này em van xin anh, anh nhất định phải thay em đi nha."

Nhìn khuôn mặt tuấn mỹ của em trai, Lâm Tĩnh Hải bất đắc dĩ gật đầu: "Em đấy, anh nói trước đây là lần cuối cùng đấy nhé. Sau này anh không bao giờ giúp em nữa đâu. Dì Phương là muốn tốt cho em thôi."

"Hì hì, cám ơn anh. Em biết chỉ có anh là tốt với em nhất, em còn có hẹn, em đi trước đây." Giống như một trận gió thổi qua, Lâm Hiểu cứ thế chợt đến chợt đi.

Nhưng Lâm Hiểu không biết rằng: khi cánh cửa phòng tổng giám đốc vừa khép lại, vẻ mặt Lâm Tĩnh Hải thoáng hiện lên một mảnh mờ mịt cùng cô đơn.

Lâm Tĩnh Hải dựa lưng vào ghế, nhắm mắt nhớ về chuyện lúc xưa: cha hắn vốn không phải một kẻ chung tình, sau khi cùng mẫu thân kết hôn, ông vẫn mê luyến một nữ tử xinh đẹp trẻ tuổi, nữ nhân đó chính là mẹ của Lâm Hiểu bây giờ. Hắn được mẹ nuôi nấng, bởi vì khi cha mẹ ly hôn vẫn không hề biết mẹ hắn đang mang thai. Mặc dù hắn vì mẹ bị bệnh qua đời mới chấp nhận đến ở cùng bọn họ, nhưng bởi vì lúc đó hắn đã lên trung học, đã trở thành một thanh niên hiểu chuyện nên chung quy khi ở cùng bọn họ, hắn vẫn có cảm giác khó mà hòa hợp. Kỳ thật hắn biết rõ, mẹ kế lúc này không muốn mình kết hôn, vì nàng sợ một ngày nào đó, mình cùng Lâm Hiểu sẽ tranh chấp cái gia sản này. Nhưng nàng không biết rằng, chính bản thân hắn cũng chưa bao giờ có loại tâm tư ấy. Lâm Hiểu lớn lên rất anh tuấn, là người hào phóng nhiệt tình, rất thông minh lại gia giáo, vừa nhìn đã biết là đại thiếu gia nhà giàu đầy phong lưu ưu nhã, y chỉ có một khuyết điểm duy nhất đó là có chút trăng hoa. Chính mình cũng chưa từng nghĩ tới muốn cùng Lâm Hiểu tranh đoạt cái gì, huống chi Lâm Hiểu luôn đối xử vô cùng tốt với hắn, điều đó trong long hắn cũng rõ ràng. Quan trọng là lúc này hắn khổ cực kiếm sống, sự nghiệp tuy vẫn chưa có gì đáng kể nhưng càng ngày càng hưng thịnh, dần dần có danh tiếng cũng có thể nuôi sống bản thân. Nhưng vì sao trong lòng lại thấy trống rỗng đến thế?

Lâm Tĩnh Hải lại nhớ trước đây, cha từng nói: "Tiểu Hải, chúng ta mang Hiểu Hiểu đi chơi, con cũng cùng đi nhé."

"Vâng."

"Cuối tuần, lớp của Hiểu Hiểu yêu cầu họp phụ huynh, lớp con bao giờ thì họp? Cha cũng muốn đi xem lớp con một chút."

"Cám ơn cha."

"Chào học trưởng, có thể phiền anh mang cái này đưa cho Lâm Hiểu được không?"

"Ha hả, học muội đừng ngại, yên tâm đi, tôi sẽ trao tận tay cho nó."

"Tĩnh Hải, hôm nay có buổi gặp mặt làm quen, bọn mình không đủ người, cậu cũng đi cùng nhé."

"Việc tốt như thế lại đến phiên mình sao? Ha ha, đi chứ."

Kỳ thật Lâm Tĩnh Hải cũng biết, nguyên nhân bọn họ rủ hắn chỉ là vì hắn có vẻ ngoài tầm thường cùng với tiền tiêu vặt lúc nào cũng rủng rỉnh.

________________________________

"Anh."

Đột nhiên bị dọa đến giật mình, Lâm Tĩnh Hải trợn mắt lên nhìn, ra là Lâm Hiểu đã quay lại.

"Đây chính là địa chỉ gặp mặt, thời gian cùng với hình của đối phương. Nghe mẹ nói, người nhà này rất có thực lực, nếu không em nhất định đã từ chối chứ không bắt anh phải chịu khổ thế này. Anh nhất định phải cự tuyệt giúp em nha. Em đi đây. Bye..." Lâm Hiểu nói xong đã vội vàng phi ra cửa.

Lâm Tĩnh Hải đành bất đắc dĩ cười cười, nhìn trang giấy trầm ngâm một chút, rồi cầm lấy điện thoại: "Tiểu Tào, 6h tối ngày mai giúp tôi xếp một lịch trống."

Lâm Tĩnh Hải đi vào phòng ăn kiểu Tây, sau khi giải thích qua loa với nhân viên tiếp tân, hắn được đưa đến một bàn đã đặt trước, vị trí khá đẹp và yên tĩnh. Vẫn chưa có ai, có lẽ là hắn đến hơi sớm. Đưa ly nước chanh vừa yêu cầu lên chậm rãi uống, Lâm Tĩnh Hải vừa băn khoăn nghĩ xem lát nữa làm sao giải quyết chuyện này. Mặc dù giúp em trai cự tuyệt hôn sự đồng thời an ủi đối tượng tương thân là việc hắn đã từng làm mấy lần rồi, nhưng Lâm Tĩnh Hải vẫn có chút xấu hổ, dù sao hắn cũng không giỏi trong việc quan hệ với phụ nữ.

Trong lúc hắn đang trầm ngâm suy nghĩ thì có một nam nhân đi tới trước mặt hắn, hắn chưa kịp phản ứng thì người kia đã ngồi xuống. Lâm Tĩnh Hải định nói với y rằng nơi này có người ngồi rồi, thế nhưng người kia đã lên tiếng trước:

"Xin hỏi vị tiên sinh này có quan hệ gì với Lâm Hiểu?"

Lâm Tĩnh Hải nghĩ: chẳng lẽ là người quen?

"Tôi là anh trai của hắn Lâm Tĩnh Hải, vậy ngài là...?"

"Thật xấu hổ, đã quên giới thiệu, tôi là anh trai của Lạc Trân, đối tượng tương thân của cậu ấy hôm nay, tên Lạc Tường."

Lâm Tĩnh Hải theo phản xạ nghề nghiệp buột miệng: "Ngài chính là tổng tài Lạc Tường của tập đoàn quốc tế Tường Vũ sao? Ngưỡng mộ đã lâu ngưỡng mộ đã lâu."

Nam nhân đối diện bật cười thoải mái: "Tôi nghĩ chúng ta gặp nhau hôm nay là để tương thân, đâu phải để bàn chuyện công việc nhỉ?"

"A, đúng vậy." Lâm Tĩnh Hải có chút bối rối không biết phải làm sao.

Lạc Tường cười: "Cậu hẳn là cũng chưa ăn cơm chứ, tôi mới từ công ty tới đây, chưa ăn chút gì cả, vậy vừa ăn vừa nói chuyện đi. Chúng ta hẳn là còn có việc muốn bàn."

Lâm Tĩnh Hải suy nghĩ một chút rồi đáp: "Cũng được."

Hai người kêu bồi bàn mang lên rượu cùng một vài món ăn đơn giản, sau đó chậm rãi chuyện trò.

Cont...

Phối giác – Chương 2

.

Tác giả: Mạn Tùy Vân Quyển Vân Thư (ứ hiểu là cái giề _ _")

Thể loại: hiện đại đô thị, mĩ công bình phàm thụ, ngược luyến tàn tâm, ngược tâm

Editor: Fuyu

Beta – reader: Băng Tiêu

Khi uống nước, Lâm Tĩnh Hải vô ý ngẩng đầu, ánh mắt vừa vặn bắt gặp đôi mắt của Lạc Tường, trong lòng bỗng nhiên thấy run lên! Mới vừa rồi không nhìn kỹ, hắn đích thực rất cao và anh tuấn, hai con ngươi thâm thúy, sống mũi cao thẳng, đôi môi mỏng, mái tóc được chải gọn gàng, còn có hình dáng hoàn mỹ kia, so với Lâm Hiểu thậm chí còn đẹp hơn. Đột nhiên nghe được Lạc Tường nói chuyện:

"Tĩnh Hải, cậu đang suy nghĩ gì vậy?"

"Hả?" Lâm Tĩnh Hải bỗng nhận ra bản thân cư nhiên ngắm một người nam nhân tới xuất thần.

Lạc Tường lại cho rằng hắn không thích mình gọi tên liền vội giải thích:

"Tôi thấy chúng ta dù sao cũng có thể coi là bằng hữu, nên mới tự ý kêu tên cậu, cậu giận sao?"

Lâm Tĩnh Hải cuống quít nói: "Đương nhiên là không rồi, tôi thấy rất tốt."

Lạc Tường khẽ nở nụ cười, khiến cho Lâm Tĩnh Hải cảm thấy như có chớp giật bốn bên.

Lạc Tường nói: "Cậu cùng em trai không quá giống nhau. Cậu đừng để bụng, vì muốn tương thân nên nhà chúng tôi cũng có tìm hiểu về hắn một chút."

Lâm Tĩnh Hải có chút xấu hổ: "Đúng vậy, chúng tôi không giống nhau lắm, vì tôi và cậu ấy vốn là anh em cùng cha khác mẹ. Mẹ ruột tôi là vợ trước của cha."

Lạc Tường "ồ" lên một tiếng, liền quan tâm mà đổi đề tài: "Hôm nay vốn là em trai cậu cùng em gái tôi gặp mặt mới đúng, không ngờ lại trở thành cuộc gặp gỡ của hai người anh là chúng ta. Tôi nghĩ lý do chắc cũng không sai biệt lắm."

Lâm Tĩnh Hải ngẩng đầu kinh ngạc nói: "Em gái anh cũng là vậy?"

Lạc Tường mỉm cười gật đầu: "Đúng vậy, cô em gái tôi không tốt, biết tôi định an bài tương thân cho nàng, nàng liền chạy mất, tôi chỉ có thể tự mình đến xin lỗi mà thôi. Biết người đến là câu, không thể phủ nhận là tôi đã thở phào nhẹ nhõm."

Lâm Tĩnh Hải cười, thầm nghĩ người nam nhân này rất thành thực lại hiểu ý người khác, mọi chuyện đều coi như là việc đã rồi, vậy nên cũng đáp:

"Nguyên lai chúng ta đều giống nhau, kỳ thật như vậy cũng tốt, sẽ không có chuyện gì khó nói, ha ha. Anh mới vừa rồi nói chuyện tương thân là do chính anh an bài? Lâm Hiểu hoạt náo nhà tôi liệu có làm lệnh tôn tức giận không?"

Lạc Tường ngừng một chút mới trả lời: "Sẽ không đâu, cha mẹ tôi đã mất cả rồi."

Lâm Tĩnh Hải thoáng cái bối rối không biết nói sao, trong lòng bỗng dấy lên chút hối hận, bình thường khi bàn bạc công việc, không phải lúc nào mình cũng rất khôn khéo hay sao? Đành chỉ có thể nói câu xin lỗi rồi cầm ly nước lên uống.

Thật may, đúng lúc này, các món ăn lần lượt được mang lên. Hai người liền có thể lấy việc dùng cơm để xóa đi bầu không khí im lặng đang bao trùm lúc đó.

Lạc Tường như thể không bị ảnh hưởng chút nào, vẫn mỉm cười ôn nhu cùng Lâm Tĩnh Hải nói chuyện. Lâm Tĩnh Hải sau khi khôi phục thái độ bình thường liền quyết tâm phát huy khả năng giao tiếp của mình, trả lời tự nhiên, cũng rất lịch sự và phong độ.

Hai người sau khi giải quyết chuyện tương thân một cách êm thấm, cũng rất thoải mái mà kể những chuyện xấu của mình hồi còn đi học. Lâm Tĩnh Hải cười nói vui vẻ, cảm giác như chính mình tựa hồ như đã rất lâu rồi không trò chuyện cởi mở cùng dễ dàng như thế.

Hơn nữa hắn rất hâm mộ Lạc Tường, trong lòng không khỏi suy nghĩ: hắn cùng Lâm Hiểu thật sự là cùng một loại người, đều có mị lực có thể hấp dẫn người ta như thế.

Lâm Tĩnh Hải cười nói với Lạc Tường: "Hôm nay Lâm Hiểu không tới thật là đáng tiếc, hắn nếu gặp anh nhất định sẽ rất thích, hai người các anh chắc chắn sẽ rất tâm đầu ý hợp cho mà xem."

Lạc Tường chớp đôi mắt, cũng nở nụ cười: "Ha hả, có thể thế sao? Nếu vậy thật sự tốt quá."

Lâm Tĩnh Hải hăng hái bừng bừng nói: "Chắc chắn rồi, hai người nhất định có thể trở thành bằng hữu, hôm nào tôi sẽ giới thiệu cho hai người biết nhau."

Lạc Tường đáp: "Xem ra chúng ta đem chuyện tương thân đổi thành giao hữu rồi, ha ha."

Hai người nhìn nhau rồi bật cười, trò chuyện không ngừng, bữa cơm cứ thế không biết đã ăn xong từ lúc nào, hai người lại hàn huyên thêm một chút chuyện phiếm, Lâm Tĩnh Hải theo thói quen gọi nhân viên phục vụ lại để tính tiền.

Bồi bàn bước tới đáp: "Lạc tiên sinh khi đặt chỗ đã thanh toán trước rồi ạ."

Lâm Tĩnh Hải có chút kinh ngạc, lại có chút vui vẻ nói: "Chỗ này là do anh đặt sao? Tôi còn tưởng là Lâm Hiểu cơ? Hôm nay dùng bữa thật sự rất vui."

Lạc Tường mỉm cười: "Cậu vui là tốt rồi."

Lâm Tĩnh Hải có chút thụ sủng nhược kinh đáp: "Cám ơn, tôi chưa từng được người ta mời ăn cơm. Hôm nay chính là lần đầu tiên." Khóe mắt như có một tia cô đơn vụt thoáng qua rồi ngay lập tức biến mất.

Lạc Tường liền cười: "Đây là vinh hạnh của tôi. Cậu là một bằng hữu không tệ chút nào. Đang vui vẻ thế này, chúng ta đi làm vài chén đi?"

Lâm Tĩnh Hải nghĩ về nhà dù sao cũng chỉ có một mình, vì vậy liền gật đầu đồng ý.

Cont...

Phối giác – Chương 3

.

Tác giả: Mạn Tùy Vân Quyển Vân Thư (ứ hiểu là cái giề _ _")

Thể loại: hiện đại đô thị, mĩ công bình phàm thụ, ngược luyến tàn tâm, ngược tâm

Editor: Fuyu

Beta – reader: Băng Tiêu

Lạc Tường nói: "Tôi biết có một quán bar rất hay, để tôi mời cậu."

Lâm Tĩnh Hải mặc dù đã lăn lộn trên thương trường vài năm, nhưng về lĩnh vực này đúng là cũng không quen thuộc mấy, vì vậy hắn liền gật đầu đồng ý.

Lạc Tường rất vui vẻ mà cười: "Đi, để tôi dẫn đường."

Hai người một trước một sau lái xe đi tới quán bar quen thuộc của Lạc Tường. Lâm Tĩnh Hải xuống xe nhìn thấy trên cánh cửa bên trái quán bar có đề hai chữ nhấp nháy: Thất Diệp.

Quán bar này rất trang nhã và an tĩnh, xem ra những người hay lui tới cũng không phải tầm thường. Lạc Tường dẫn Lâm Tĩnh Hải vào trong, vừa đi vừa nói:

"Tôi cũng là một lần vô tình phát hiện ra nơi này, cảm giác không tệ nên từ đó về sau cũng thường lui tới. Bây giờ thì đã thành khách quen rồi. Ở đây có Tiểu Cửu pha rượu rất tuyệt."

Lâm Tĩnh Hải nghe thấy biệt danh thú vị liền mỉm cười: "Người này nhất định rất mê rượu đi."

Sau khi ra hiệu vài câu với người quen, Lạc Tường dẫn theo Lâm Tĩnh Hải tới một góc phía bên trong ngồi xuống: "Chỗ này không có nhiều người quấy rầy, lại có tầm nhìn tương đối tốt, rất không tệ."

Lâm Tĩnh Hải trêu ghẹo nói: "Vừa nghe là biết anh là khách quen rồi, vì thế nơi anh chọn chắc chằn chả cần bàn nhiều."

Lâm Tĩnh Hải ngẩng đầu nhìn bốn phía, mấy người phục vụ trông rất có phong độ đang đứng một chỗ cách khách ngồi không xa lắm, đứng như vậy vừa không thiếu sự chu đáo, lại vừa không làm ảnh hưởng đến cuộc trò chuyện riêng tư của khách hàng.

Còn người đàn ông đang đứng trong quầy bar đang pha chế rượu kia thoạt nhìn trông rất điềm đạm, động tác của hắn vô cùng đẹp mắt, tựa như mây bay nước chảy vậy.

Cảm giác có người nhìn mình, hắn ngẩng đầu lên, đúng lúc nhìn thấy Lâm Tĩnh Hải, liền mỉm cười gật đầu với cậu.

Lâm Tĩnh Hải thầm nghĩ: người đàn ông này thật có mị lực.

"Hắn chính là Tiểu Cửu." Một thanh âm đột nhiên vang lên rất gần bên tai khiến cho Lâm Tĩnh Hải giật mình quay đầu lại. Đôi môi hắn không cẩn thận mà trượt qua bờ môi người trước mặt. Lâm Tĩnh Hải giật mình sửng sốt, chỉ thấy Lạc Tường rất tự nhiên nhích người ra xa:

"Tĩnh Hải, cậu thật nhiệt tình. Lát nữa nhất định phải uống vài chén đấy."

Mặt Lâm Tĩnh Hải đỏ lên, bỗng chốc thấy như thể mặt mình sắp bị nướng chín. Hắn giật mình nghĩ: mình là một người đàn ông trưởng thành rồi, mặt sẽ không vì thế mà đỏ lên chứ.

Lâm Tĩnh Hải đành bối rối nói: "Như thế cũng là bởi vì anh quá nhiệt tình thôi."

"Thật sao?"

Đột nhiên, Lạc Tường nheo mắt rồi tiến sát đến trước mặt hắn. Lâm Tĩnh Hải hơi hoảng sợ lùi sát người về sau dựa vào chiếc ghế salon mềm mại, cả thân thể hắn đều chìm sâu vào trong ghế. Ánh mắt Lạc Tường bỗng tràn đầy khoái trá cùng vẻ đùa cợt.

"Thật ám muội nha."

Một thanh âm trêu chọc truyền đến. Lâm Tĩnh Hải bỗng cuống quýt đẩy Lạc Tường ra, ngẩng đầu thấy Tiểu Cửu đang bê trên tay một khay nước bước đến.

Tiểu Cửu thoải mái nhìn Lâm Tĩnh Hải cười cười: "Cậu đừng để ý, Lạc Tường vốn là người thích đùa. Tôi là Tiểu Cửu, cậu là lần đầu tiên đến đây phải không? Tôi mời cậu một ly Kê Vĩ Tửu đặc sản của quán."

Nói rồi hắn đem một ly rượu màu tím, hồng, lam được pha chế rất bắt mắt đưa cho Lâm Tĩnh Hải, lại cầm ly rượu màu nhạt đưa cho Lạc Tường: "Đây là rượu của ông bạn."

Lâm Tĩnh Hải cười nói: "Thật cám ơn, tiếc là tôi không biết uống rượu."

"Không sao, rượu này độ cồn không cao lắm. Cậu có thể nếm thử xem."

"Vậy xin đa tạ." Lâm Tĩnh Hải cầm ly rượu trong tay lên ngắm nghía: "Thật xinh đẹp. Tôi lúc nào cũng chỉ uống những loại bia thông thường thôi."

Tiểu Cửu cười: "Quán tôi cũng tự pha chế bia, mùi vị rất đặc biệt. Chút nữa tôi sẽ bảo người mang ra cho cậu nếm thử."

"Hay lắm, Tiểu Cửu ngươi chỉ biết đẩy mạnh tiêu thụ rượu của ngươi thôi. Nhanh nhanh mà đi chỗ khác đi."

Tiểu Cửu quay sang Lạc Tường cười nói: "Sao vậy? Chê tôi chậm trễ cậu à? Được được, tôi phải đi rồi, hai người cứ từ từ nói chuyện."

Lâm Tĩnh Hải không biết sao, trong lòng có chút bối rối, hướng Tiểu Cửu gật đầu cười cười nhưng không nói gì.

"Thế nào? Rượu này không tệ đi?" Lạc Tường hỏi.

"Ừh, rất tuyệt, có chút mùi thơm mát nhàn nhạt của hoa quả, nhưng không hề mất đi hương thơm tinh túy của rượu."

Lạc Tường nửa kinh ngạc nửa vui đùa nhìn Lâm Tĩnh Hải: "Cậu quả thật xuất sắc trong việc thưởng thức rượu đấy, mặc dù cậu không nói hẳn ra nhưng tôi cũng có thể rõ ràng ý tứ của cậu."

"Thật sao? Là anh quá khen thôi. Ha ha." Lâm Tĩnh Hải cao hứng cầm lấy cốc bia vừa được mang tới đưa lên môi uống. Có lẽ do uống quá chén một chút cho nên Lâm Tĩnh Hải hơi say, hắn cứ ngây người ra, thi thoảng lại nở nụ cười ngây ngô. Ngay cả hình dáng Lạc Tường ở trong mắt hắn cũng đã có chút mơ hồ.

Lạc Tường cũng nhìn lại hắn, hai người cứ thế mà im lặng. Lâm Tĩnh Hải cũng không biết vừa rồi mình nói cái gì, cuối cùng, chỉ nghe thấy thanh âm:

"Thế nào mà lại nhanh say như thế, thật là ngốc nghếch. Tĩnh Hải, Tĩnh Hải, nhà cậu ở đâu? Tôi đưa cậu về nhà."

Lâm Tĩnh Hải cố gắng tỉnh táo nói ra địa chỉ nhà mình, sau đó hắn cảm thấy có ai đó đang dìu hắn đi.

"Tiểu Cửu, xe của hắn cứ để ở chỗ ngươi nhé, ta lấy xe đưa hắn về."

Cont...

Phối giác – Chương 4

.

Tác giả: Mạn Tùy Vân Quyển Vân Thư (ứ hiểu là cái giề _ _")

Thể loại: hiện đại đô thị, mĩ công bình phàm thụ, ngược luyến tàn tâm, ngược tâm

Editor: Fuyu

Beta – reader: Băng Tiêu

Lâm Tĩnh Hải cảm giác đầu mình như thể sắp nổ tung đến nơi, trước mắt sáng lóa làm cho hắn không sao chịu nổi. Cuối cùng, hắn không nhịn được đành mở mắt ra, phát hiện trời đã sáng hẳn, cũng sắp 9h rồi, nhưng hắn vẫn mơ mơ màng màng không biết mình đang ở đâu.

Ngồi ngẩn hồi lâu, cuối cùng hắn cũng rõ ràng mình đang ở nhà, nhưng lại nghĩ mình không phải đang ở quán bar uống rượu sao? Làm thế nào mà về nhà được nhỉ?

Lâm Tĩnh Hải cố gắng lắc lắc đầu, từ trêm giường ngồi dậy mới phát hiện mình đã thay áo ngủ, đi tới phòng tắm nhìn, quần áo bẩn hôm qua vẫn đang nằm trong giỏ quần áo. Lâm Tĩnh Hải vẫn có chút băn khoăn không rõ. Chờ hắn rửa mặt xong đi về bên giường ngồi xuống, mới phát hiện bên cạnh có tờ giấy nhắn.

"Tĩnh Hải, cậu uống rượu say nên tôi đã đưa cậu về. Xe của cậu vẫn để ở Thất Diệp. Tỉnh dậy nếu thấy khó chịu thì nhớ uống chút trà lạnh. Thật vui khi được quen biết cậu.

PS: đáng tiếc chính là cậu không say tới mức không nói được địa chỉ. Nếu không tôi sẽ không ngại lập tức đưa cậu về nhà mình.

Lạc Tường."

Lâm Tĩnh Hải xem xong có chút cảm giác không nói được thành lời, rất thoải mái ấm áp nhưng cũng pha lẫn chút chua xót trong lòng

Lâm Tĩnh Hải thầm nghĩ: hắn đối với mình thật chu đáo. Chính mình hình như rất ít khi có cảm giác được người khác đối xử ôn nhu như thế, hay có lẽ là chưa từng có. Người được hắn yêu thương nhất định là rất hạnh phúc, nếu đến một lúc nào đó ta có thể gặp được một người để ta có thể toàn tâm toàn ý, ta nhất định sẽ cố gắng che chở cho nàng, cùng nàng sống một cuộc sống êm đềm hạnh phúc.

Nghĩ đến đây, khuôn mặt Lâm Tĩnh Hải hiện lên một vẻ tịch mịch pha chút chế giễu: có lẽ mình vốn là vô vọng rồi, nghe nói có người mang số mệnh cô độc cả đời, phải chăng mình chính là như thế. Bản thân các phương diện đều có thể coi là hoàn hảo, sự nghiệp có chút thành tựu, đối đãi người khác chân thành, hơn nữa tự nhận bản thân cũng là một người suy nghĩ cẩn thận, chu đáo cho người khác. Vậy phải chăng là do mình không muốn yêu người.

Lâm Tĩnh Hải không biết

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net