VỀ NHÀ

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng



Trời đã vào đông, lạnh se lòng. Ngọc loay hoay "quấn" áo ấm lên người Hoàng, tiếp theo là khăn quàng cổ, bao tay, mũ len. Sau đó nhìn cái mũi hồng hồng của Hoàng, cười hạnh phúc:

"Cậu thật giống con thỏ!!!"

"Vậy sao, tôi lại thấy giống heo hơn" Nói xong giơ tay định tháo hết đống đồ ấm phiền phức, vướng víu kia đi.

"Đừng... trời lạnh lắm" Sau đó nhỏ giọng "Coi như vì tớ đi, cậu lạnh tớ đau lòng..."

"Hừ" Hoàng liếc mắt tỏ ý khinh thường, xoay người đi thẳng. Ngọc nhanh nhẹn theo sau, miệng cười tủm tỉm, con thỏ này thật dễ đỏ mặt nha!

Sáng sớm, đường rất vắng, chỉ có xe hai người chạy. Ngọc sợ Hoàng lạnh, liền kéo tay cậu bỏ vào túi áo mình. Hoàng lười tranh chấp, nên đành mặc kệ. Cậu nhìn hàng cây ven đường còn phủ sương, trong lòng mờ mịt. Ngọc ở nhà cậu được 3 ngày rồi nhỉ? Tên này dai như đỉa, đuổi mãi không về. Hoàng cũng mặc kệ, dù sao tiền cơm cũng do cậu ta chi, ăn cơm miễn phí, coi như tiền nhà. Buổi sáng mỗi khi Hoàng thức dậy, sẽ thấy Ngọc cười rạng rỡ với mình. Sau đó lôi kéo mình cùng xuống bếp nấu cơm, đôi khi mình bị đứt tay thì hung dữ mắng mình hậu đậu, nhưng vẫn bắt mình ngồi đó xem cậu ta nấu cơm. Buổi tối cậu ta rất biết điều xách gối đi chỗ khác ngủ. Nhưng Hoàng thừa biết, đó chỉ là giả dối thôi. Bởi vì cậu cảm thấy, tối nào mình cũng được một vòng tay ấm áp ôm vào lòng...

Có lẽ, ba ngày này là những ngày hạnh phúc nhất của Ngọc. Mỗi buổi sáng thức dậy, người đầu tiên mình nhìn thấy là người mà mình thích. Nhìn cậu ấy ngoan ngoãn vùi vào ngực mình, hai má vì lạnh mà hồng hồng, hàng mi dài che mất vẻ lạnh lùng sắc bén thường ngày. Ngủ rất say, mặc mình chọc, không trừng mắt, không mắng người, thực hạnh phúc mà!!! Ngọc biết nấu ăn, nhưng không ngon lắm, nhưng lúc nào Hoàng cũng ăn hết. Có lần Ngọc chiên cá cháy, cậu cũng bình thản ăn. Hoàng dễ nuôi như vậy, Ngọc không biết nên vui hay nên buồn đây... Chỉ có thể điên cuồng chăm chỉ học nấu ăn, nâng cao tay nghề mà thôi...

"Lớp trưởng, thầy Bảo gọi cậu kìa"

"Ừ" Ngọc cười cười rồi xoay qua Hoàng nghiêm mặt " Làm bài tập đi, lát về tớ kiểm tra", nói xong mới chịu đi

Hoàng bỉu môi, thò tay vào hộc bàn, tìm điện thoại chơi game. Vô tình lại mò ra điện thoại của Ngọc, định vức vào chỗ cũ thì bỗng có tin nhắn tới, tiện tay liền mở ra xem. <Em có chuyện muốn nói với anh, tan học anh gặp em nha>

Hơ hơ, lại có cây si mới mọc cơ đấy... -_- . Hoàng nghĩ nghĩ, thế là bấm trả lời <duoc> .Sau đó nhanh tay xóa tin nhắn mình mới gửi, vức cái điện thoại về chỗ cũ. Hí hửng chờ trò vui.

Tan học, Ngọc dắt xe đạp ra cổng, nhìn quanh mà chả thấy Hoàng đâu, không phải bảo sẽ đứng đây đợi rồi sao? Ngọc nhìn trường vắng hoe, học sinh về hết rồi, đang định gọi cho Hoàng thì phát hiện có người đang đứng chặn cổ xe mình

"Anh..anh...anh.. em..em"

Ngọc nhíu mày, nhận ra đây là bí thư 11A1, tên là Thư thì phải? Mình nhớ nhỏ này đâu có bị cà lăm đâu ta?

"Sao vậy?" Mỉm cười thật ôn hòa.

"Em.. em.." Nhìn nụ cười ôn hòa của Ngọc, mặt Thư càng đỏ hơn, lắp bắp nói không ra lời.

Hoàng nấp ở một góc gần đó, nhìn cô bé cứ em em anh anh kia, thở dài. Haizzz yo yo, cái đồ trêu hoa ghẹo nguyệt, con gái người ta muốn tỏ tình đó mà, người ta xấu hổ mà ~~!! Cái mặt đỏ như trái gấc thế kia mà, còn hỏi "sao vậy?", thực không hiểu phong tình mà!!

"Xin lỗi, anh đang bận, không có gì thì anh đi trước"

"Khoan đã..."Thư vội vã ngăn đầu xe Ngọc lại, dũng cảm hét lên "Em thích anh!"

Hoàng căng mắt nhìn, hơ hơ, cuối cùng cũng nói rồi a

"Ừ" Ngọc mỉm cười "Em đợi anh ở đây là để nói chuyện này thôi sao?"

"Vâng.."

"Ừ, anh biết rồi, nếu không còn chuyện gì nữa thì anh đi trước, tạm biệt"

"Ơ, nhưng mà..." Thư bất ngờ nhìn Ngọc coi lời tỏ tình của mình như gió thoảng, lách đầu xe tránh qua một bên, thản nhiên vừa dắt xe vừa gọi điện thoại cho ai đó. Hoàng ở gần đó cũng sửng sốt, tên này thật đáng đánh mà.... -_- Con gái người ta khó khăn lắm mới nói được câu ấy, ít nhất phải biểu lộ xúc động một tí chứ hả???? Có biết thương hoa tiếc ngọc không hả?? Sao có thể phũ phàng thế hả, phũ còn hơn cả mình!!!

Thư vội vã chắn trước xe Ngọc:

"Anh nói thế là sao?"

"Nghĩa trên mặt chữ, nói tiếng việt, không hiểu sao?" Ngọc đang rất mất kiên nhẫn, Hoàng không biết chạy đi đâu rồi, điện thì không nghe máy, cậu chỉ muốn ngay lập tức tìm Hoàng. Lại bị cản trở, bực bội chẳng thèm quan tâm cái gì gọi là 'hình tượng thư sinh hiền lành' nữa rồi.

"Có tránh ra không thì bảo, thực phiền"

Thư hốt hoảng nhìn Ngọc, đây không phải anh bí thư tốt bụng dễ gần trong ấn tượng của cô, đây là một người khác, nhưng khuôn mặt kia thì đúng là người cô thầm thương trộm nhớ "Anh.. anh có người yêu rồi sao..?"

Ngọc bỗng nhiên nghĩ tới chuyện gì đó, cười đến sáng lạng

Hoàng đang nghe lén gần đó cũng sốt ruột, hừ hừ rốt cục là có hay không, cười cái gì mà cười, cười đến tỏa nắng như vậy là muốn gây họa à???

Đang lúc gây cấn, bỗng nhiên có một tiếng hét vang lên:

"ANH ~~~~!!!!!!!!!!!!!" Sau đó một vật thể lạ bay tới nhào lên người Ngọc. Hoàng nhìn kĩ, đó là một cô gái lạ, cậu chưa gặp bao giờ, chắc không học trường này

"Nhi, sao em lại ở đây?" Ngọc nhìn cô gái đang bám vào mình, mỉm cười, đến thật đúng lúc.

"Người ta nhớ anh, sao dạo này không về nhà? Em nhớ anh lắm?" sao đó kề sát vào tai Ngọc thì thầm rồi cười toe toét

Ngọc cười, xoa đầu Nhi "Tối nay anh sẽ về, được chưa? Đừng quậy, tối nay anh nấu mì cho ăn nha!!"

"Vâng ~~!!!"

Thư nhìn cảnh trước mặt, tức giận đùng đùng bỏ đi.

Hoàng nấp gần đó cũng thầm mắng trong lòng. Đậu xanh, sến súa vừa phải thôi, ngược cẩu vừa phải thôi. Nghe nữa, nhìn nữa chắc tai hỏng, mắt hư luôn quá, đang suy nghĩ định chuồn về thì cảm thấy có ai đang chọc tay mình. Quay lại thì thấy Triều đứng đó từ lúc nào rồi, không tiếng động kéo tay Hoàng đi.

"Hôm nay anh chở mày về"

Hoàng gật gật đầu. Tới nơi, Triều không về mà đi thẳng vào nhà cùng Hoàng

"Chuyện hôm nay..." Triều nói một nửa rồi thôi.

"Sao??? " Hoàng khó hiểu nhìn ông anh họ.

"Chắc đó là em gái của thằng Ngọc nhỉ? Ui chao, em gái nó xinh nhỉ, mà hình như không học trường mình..."

"Thì sao? " Hoàng ngắt lời

"Haizzz yo, trông hai người tựa tựa nhau mà, chắc có bà con cô dì chú bác gì đó..."

"STOP" Hoàng nhìn Triều, bình tĩnh nói "Chuyện nhà cậu ta không liên quan tới tao, mày về đi, để bác Hai đợi cơm" Vừa nói vừa đẩy Triều ra ngoài, khóa cửa lại. Xách khăn đi tắm, sau đó bật điện thoại lên, thấy 5 cuộc gọi nhỡ, đều là của Ngọc, hai tin nhắn <Hôm nay tớ về nhà> <thức ăn trong tủ, nhớ hâm lại>

Giả dối, vức điện thoại xuống chân giường, trùm mền, ngủ. Lăn qua lăn lại, vẫn không ngủ được. Đáng hận, tên đó trước bàn dân thiên hạ, giữa thanh thiên bạch nhật dám ôm gái, còn xoa đầu người ta nữa, đó có phải là em gái thì cũng đâu cần thân tới mức đó. Mà cũng chưa chắc đó là em gái, lỡ đó là bồ hắn thì sao, hừ hừ. Nấu mì cho em ăn ~~!!!!!! Đậu, trước đây chắc hay nấu cơm cho gái ăn lắm, quen tay chứ gì!!!!!! Hừ hừ, thế mà mình cứ tưởng, hắn vì mình mới học nấu ăn chứ... Đồ giả dối, đê tiện bỉ ổi hạ lưu vô sỉ!!!!!!!!!!!

Cùng lúc đó, ở nhà Ngọc, Nhi chọc chọc sợi mì tôm vừa nhìn Ngọc ai oán:

"Nghe đồn anh đang học nấu ăn"

"Ừ" Ngọc gật gật đầu, mắt vẫn dán vào quyển sách trên tay

"Thế sao không cho em thưởng thức tài nghệ của anh hả??? Anh không thể nấu một bữa tử tế thì ít nhất cũng phải dẫn em đi ăn cái gì ngon ngon chứ?? Em giúp anh lấy trộm sổ tay nấu ăn của mẹ, anh phải thưởng cho em chứ hả??? Mì tôm là sao hả???????"

"Anh mày hông rảnh" Mắt vẫn không thèm liếc Nhi lấy một cái

"Ba mẹ đi vắng, anh ngược đãi em ~~~!!!!!!!!!!"

"Mày thân là con gái mà không biết nấu ăn, còn đổ lỗi lên anh mày????"

"Vậy bây giờ em học" Nói xong vùng lên cướp quyển sổ nấu ăn trên tay Ngọc, nhưng lại vồ hụt, xém chút nữa cặm đầu vào kệ bếp "Anh trả đây, sách là do em trộm!!!!!"

"Bây giờ trên tay anh thì nó là của anh"

"Anh qua cầu rút ván!!"

"Anh trả công mày rồi"

"Cái tô mì tôm này mà là trả công á hả !!!!!!! Vô sỉ !!!!!!!!!!" nói xong liền xông tới cho ông anh trai yêu gấu một đạp

"Quá khen." Ngọc nhanh nhẹn trốn đông trốn tây, cái bếp bỗng trở thành bãi chiến trường....

"Hai đứa đang làm cái gì thế!" Một giọng nữ cao chót vót vang lên

"Mẹ" Ngọc nhanh chóng cất quyển sổ của mẹ vào lưng quần. Hai anh em đồng loạt tươi cười chào mẹ. Nhi vui vẻ chạy tới ôm tay bà Hoa, hớn hở giành công:

"Con lôi cổ anh hai về cho mẹ xử rồi nè !!!!!!"

"Ngoan" bà Hoa xoa đầu Nhi rồi quay qua trừng Ngọc " Anh cũng khá lắm, tôi mà không gọi chắc anh đi luôn chứ gì?? Không còn nhớ tới bà mẹ già này đúng không?"

Ngọc cười cười hì hì, chạy tới xoa xoa vai cho mẹ "Con gọi điện báo trước rồi mà"

"Hừ, lúc nào cũng báo một câu rồi cúp máy, cũng không thèm hỏi tôi có cho không. Anh càng lớn càng tùy hứng. Khổ cho thân tôi, chồng với chả con, cái tính ngang tàng y chang nhau.." nói xong bà Hoa như tủi thân thở dài

Ngọc sợ nhất là mẹ xài chiêu này đành nhẹ giọng " Sắp thi đại học rồi, con qua nhà bạn học cho tiện, mẹ đừng giận mà"

"Con muốn làm gì mẹ không cản, nhưng mà phải về nhà chứ, đi lâu như vậy.."

Ngọc thầm than trong lòng, mới có 3 ngày mẹ ơi ... Sau này còn đi dài dài ~~~~~~.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

#dammy