2.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

2.

Cậu cảm thấy mình bị bệnh rồi.

Lúc đặt tay lên dây đàn, không hiểu sao Trương Gia Nguyên rất muốn khóc. Đôi khi duy trì tiến độ công việc chăm chỉ trong một thời gian dài sẽ khiến người ta cảm thấy suy sụp, một đàn anh từng nói với cậu như vậy. Nhất là với những người làm nghệ thuật. Hơn cả là với những người làm nghệ thuật để sống và sống chỉ vì muốn làm nghệ thuật như chúng ta. Trương Gia Nguyên cảm thấy cách nói ấy quá lớn lao, đối với cậu mà nói, mọi thứ chỉ là cậu mà thôi, làm được thì làm mà cảm thấy không làm được thì thôi. Cậu không phải nghệ sĩ, việc cậu làm có thể thuộc về nghệ thuật, nhưng cậu sẽ không dùng lý do nghệ thuật để nói về. Cậu muốn tránh xa những định danh nhiều nhất có thể.

Nhưng vào khoảnh khắc ở trên sân khấu, dù cảm thấy thế nào, cậu cũng có trách nhiệm phải duy trì đến cùng. Khi âm thanh sau một chuỗi quá trình tập luyện và trau chuốt đến kiệt sức cất tiếng đến với người khác, nghe mượt mà và trong vắt, lòng cậu lại âm ỉ đau.

Người ca sĩ cất tiếng hát.

So sad. So sad.

Thật buồn. Dù thế nào cũng thật buồn.

Kể từ sau buổi biểu diễn, mỗi ngày cậu chỉ cố ngồi ôm guitar một chút. Chọn một phần, là đầu, giữa hay cuối, chỉ chơi riêng phần đã chọn. Giống như có một lỗ hổng nào đó trong người, sức lực được dồn lại rồi tan biến thành hư không. Trương Gia Nguyên buồn bực quẹt bao diêm đã bị dính ẩm, hiểu rằng làm sao mà lên lửa được nữa, cậu vẫn làm như trút giận, cuối cùng tất cả que diêm đều bị bẻ đôi.

Hút nhiều thuốc lá khiến cho sắc mặt cậu rất mệt mỏi. Và đánh nhau thì làm cơ thể cậu luôn trong tình trạng âm ỉ đau. Thứ duy nhất trong sạch có thể rút ra từ đôi tay trầy xước này thì luôn trong trạng thái lơ lửng muốn bay đi. Để nó bay đi một lần, biết đâu là sẽ tới đời đời. Có đêm Trương Gia Nguyên tỉnh dậy khỏi giấc mộng với hai gò má ướt đẫm.

Lâm Mặc đã xuất hiện trong những ngày như thế đấy.

Anh hỏi cậu, em Nguyên, muốn hết say cà phê thì phải làm thế nào.

Chịu.

Anh rất muốn khóc.

Lâm Mặc biết cậu là Trương Gia Nguyên, Lâm Mặc có sợ Trương Gia Nguyên, nhưng rồi Lâm Mặc lại làm như chẳng quan tâm Trương Gia Nguyên là ai. Cậu nghĩ bản thân biết khi nào con người có chất giọng như thế. Nghe thì tưởng sắp khóc, ngẩng nhìn vào gương lại chỉ thấy một gương mặt ráo hoảnh. Có nhiều lý do để ngày hôm đó cậu đi sang phía giường của anh. Như việc cậu muốn hỏi anh rằng có phải họ từng gặp nhau không, anh gọi cậu là em Nguyên và nói chuyện với tông giọng dửng dưng. Cái mùi thuốc sát trùng của phòng y tế và sắc trắng của căn phòng, nó gợi nhắc cậu về cái chết, khi ở gần cái chết, cậu mới có thể thấy an tâm. Tiếng chuông reo nghỉ giải lao. Dưới sân thể chất vọng lên tiếng hô hào. Bởi vì dường như thế gian luôn rất náo nhiệt, chỉ có mình cậu nằm ngoài nó. Chỉ có mình họ ở đây. Cậu có thể nghiền nát anh. Dáng người anh thì gầy gò và bé nhỏ. Trương Gia Nguyên chẳng bao giờ chấp nhận chịu thua ai, song cậu cũng chưa từng dồn hết sức bẻ gãy ai. Cậu cứ bị cuốn vào những trận đánh trông khốc liệt mà bản thân chỉ thấy ngớ ngẩn, có phải nằm bò trên nền đất, cậu cũng chỉ thấy tất cả đều ngớ ngẩn.

Uống nhiều nước lọc vào.

Cậu cầm chai nước của mình dí dí vào đầu Lâm Mặc, anh kêu lên một tiếng rồi xoay người nằm ngửa ra. Anh nhoẻn miệng cười như đang giễu, mà ánh mắt nhìn chăm chăm về phía trần nhà. Trông như thể đang tự giễu mình. Đúng lúc ấy có tiếng đẩy cửa, một học sinh khác đang định cất tiếng gọi giáo viên thì trông thấy hai người, ánh nhìn lộ rõ vẻ bối rối. Cậu vốn định vào đây để ngủ, nhưng khi đứng dậy bước đi, trong đầu nghĩ chỉ cần về lại giường trùm chăn lên đầu là được, cậu đã lại thấy mình lướt ngang vai người học sinh.

Lần kế tiếp Trương Gia Nguyên gặp Lâm Mặc, là trên cầu thang dẫn lên sân thượng.

Sân thượng bị khóa, phần lớn thời gian chẳng có ai đi lên làm gì, vì thế ngồi trước cánh cửa khóa sẽ không bao giờ phải chạm mặt người. Lúc Trương Gia Nguyên bước đến phần góc rẽ, cậu đã nghe thấy tiếng người cười hô hố. Thật chẳng biết nên diễn đạt kiểu gì. Bảo rằng cười kiểu kệch cỡm cũng không có sai. Cậu nhăn mày hướng mắt lên nhìn, nghĩ rằng ở đó lại là một đám bất hảo nào đó. Nhưng chẳng có đám nào. Chỉ có đám Lâm Mặc.

Đám Lâm Mặc ngồi xem BoJack Horseman và gặm được đến một nửa cái bánh mì.

Bụi mờ bay li ti trong không trung. Cánh cửa sau lưng anh là cánh cửa trước mặt cậu, đóng kín im lìm.

Em Nguyên.

Bên cạnh Lâm Mặc là ba lon cà phê xếp ngay ngắn cạnh nhau. Trông như thể người xếp chúng chắc đã tự hào lắm.

Trương Gia Nguyên tự dưng lỡ miệng hỏi, bạn anh đâu?

Không phải cậu từng thấy anh ở cùng bạn rồi, mà là cậu tin chắc rằng người như Lâm Mặc sẽ có nhiều bạn. Đối với người như cậu, anh còn tạo được cảm giác như quen biết rồi nữa là. Anh nghiêng đầu cười, một vẻ bao dung buồn bã vô hạn.

Lúc nghỉ trưa, anh muốn ở một mình.

Thế là cậu lập tức xoay người rời đi. Nhưng Lâm Mặc lại gọi với theo, BoJack Horseman xem hay lắm. Đấy là cái gì? Phim hoạt hình dành cho người lớn, người lớn buồn.

Thế rồi tự dưng anh dịch lời khung thoại đang xem.

Bạn bè, nghề nghiệp, những màn làm tình vô nghĩa, thế rồi cái hố vẫn chẳng được lấp đầy. Một ngày em nhìn quanh và nhận ra mọi người đều yêu em, nhưng chẳng một ai thích em.

Đó là cảm giác cô đơn nhất thế giới.

Không phải yêu luôn được đánh giá cao hơn thích sao?

Có nhiều cách hiểu, nhân vật có cách hiểu của nhân vật. Đến với ta, ta lại có cách hiểu của ta. Lâm Mặc nheo mắt và bảo, như giờ anh có thể nói anh yêu em, nhưng anh không thích em. Vì trông em khôi ngô và đặc biệt, anh có thể yêu em như một thần tượng. Anh bắt được góc nhỏ của em và cho rằng anh hiểu được một phần nào đó. Tất cả mọi chuyện về em đều có thể gây ảnh hưởng đến anh. Nhưng khi nói rõ ràng ra thì, anh có thể thật sự hiểu em không? Anh biết được bao nhiêu điều về em? Giống như cái gọi là điểm mù của thị giác... Rất nhiều người yêu em ở cái khoảng mà họ có thể nhìn thấy được. Yêu dài lâu, yêu nồng nhiệt, yêu đến tận cùng cũng có thể. Với anh, thích là điều gì đó nhẩn nha hơn. Như việc anh có thể cho mình dừng lại vào một buổi chiều và không nghĩ về việc mình đang dừng lại. Anh nhìn ra cả ngoài bản thân mình. Nó không sâu đậm, song là cái nhìn từ thẳm sâu bên trong, nhận thức được bên trong, bao quát được bên ngoài. Chẳng ai có thể thích ai như thế. Thế giới này đã trở nên quá nhanh, nhanh một cách nhầm lẫn.

Trương Gia Nguyên chẳng thật sự hiểu được điều Lâm Mặc nói.

Thế rồi Lâm Mặc ồ lên như vừa nhớ ra điều gì. Em Nguyên, anh là Lâm Mặc.

Tôi biết. Trên ngực áo anh có bảng tên.

Lâm Mặc nhìn xuống áo mình, anh khoác áo đồng phục trường ở bên ngoài, nó đã che đi bảng tên đính trên áo sơ mi trắng. Lúc anh ngẩng đầu lên, trông cậu có vẻ bối rối. Nghĩa là cậu đã thấy từ lần trước, và đến giờ cậu vẫn nhớ. Có thể đó là do trí nhớ của Trương Gia Nguyên tốt. Nhưng Lâm Mặc vẫn bật cười một cách vui vẻ.

Em Nguyên.

Gọi là Trương Gia Nguyên. Chúng ta không thân.

Em Trương Gia Nguyên. Nhan sắc của em rất vừa mắt anh Lâm Mặc, em có thể trân trọng bản thân chút không?

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net