CHƯƠNG 3

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Đình viện một mảng tĩnh mịch, hai nữ tử xinh đẹp, một thanh thoát dịu dàng, một đáng yêu tinh nghịch.

"Phủ tướng quân này bày trí cũng có vẻ đơn giản quá, ta vào đây đi suốt một vòng rồi mà chả thấy có gì đặc biệt cả, thật không biết tên tướng quân đó là người như thế nào?"

Người lên tiếng là Tử Kỳ tứ công chúa, nàng vốn năm nay cũng chỉ mới mười sáu, tâm tính vẫn là của một tiểu cô nương đương tuổi lớn.

"Không nên nói như vậy, dù gì y cũng là bạn tốt của đại hoàng huynh cùng tam hoàng muội, phụ hoàng có vẻ rất ưng ý y, cho nên người mới cho hai chúng ta đến đây, muội cũng hiểu mà phải không?"

Tử Diệp nhẹ nhàng nói, viên trân châu này được hoàng đế cưng chiều không chỉ bởi nàng là con của phi tần người yêu nhất, mà còn với thái độ biết mềm mỏng thức thời của nàng, là một nữ hài thông minh.

"Biết cái gì, không biết cái gì chứ. Muội chỉ thấy đây là một tên nam nhân nhàm chán, suốt ngày chỉ biết đánh đánh giết giết, người như vậy chắc chắn khuôn mặt không dễ coi gì đi, là rất rất hung ác đáng ghét."

Tử Kỳ còn nhe nhe hàm răng diễn tả, thái độ cực kì bất mãn.

"Thật là... nhìn chẳng ra thể thống gì cả."

"Hai tiểu hoàng muội khả ái của ta đang nói gì mà vui vậy, có thể cho đại ca ta nghe với được không?"

Từ xa đã nghe thanh âm của Hoàng Thiên Ân, trên miệng lúc nào cũng toát ra nụ cười không nghiêm chỉnh.

"Đại hoàng huynh, nhị hoàng tỷ mắng muội không nghiêm chỉnh."

"Chậc, ta nghĩ, nhị hoàng muội nói cũng đâu có gì sai."

"Hai người thông đồng ức hiếp ta."

Tiểu công chúa không nhận được sự bênh vực nào, bất mãn ủy khuất.

"Được rồi được rồi, giờ cơm đến rồi, đi ăn thôi, bộ các muội không đói sao?"

"Phải rồi, phủ tướng quân bình tường đề dùng bữa muộn như vậy sao?"

"Không, hôm nay hai muội thân chinh làm khách quý mà, chắc nhà bếp bọn họ muốn làm long trọng một chút. Nhờ hai muội mà có lẽ hôm nay ta được thưởng thức mấy món đặc sắc một chút rồi."

"Mà...tướng quân đâu? Từ lúc muội đến cũng không thấy hắn ra đón, ai nhìn không biết tưởng huynh mới là chủ nhà đó."

"Hắn coi thường chúng ta sao?"

"Đừng hiểu lầm tên đầu gỗ đó, hắn từ sớm ra ngoài rồi, lúc nãy mới về nên đi thay y phục, chẳng lẽ để người đầy mồ hôi đến gặp hai tiểu mỹ nhân sao." – "Được rồi, mau đi ăn thôi."

Phòng ăn hôm nay có phần tươi mới hơn thường ngày, thật ra cũng chỉ là thêm vài chậu hoa, khăn bàn cũng chọn màu sắc thanh nhã nhưng không nhạt nhẽo. Nam nhân một thân lam sắc, nét mặt tuấn lãng mang thêm vài khí thế bức người của chốn sa trường khiến nhị vị công chúa cũng có phần ngây ngẩn.

"Thần tham kiến công chúa, đã nghênh giá trễ, mong công chúa thứ tội."

"Không... là ta tới đột ngột, đâu thể trách tướng quân."

Tử Diệp cười ôn hòa nhẹ nhàng vươn tay nâng Vương Thành.

"Đúng đúng, là bọn ta tùy hứng trước mà."

Khác với vẻ trẻ con bất mãn lúc nãy, Tử Kỳ mang một bộ bối rối, lại thêm phần nhỏ nhẹ, khiến Thiên Ân đứng kế bên cố gắng không cười ra tiếng.

"Vậy...chúng ta ăn cơm rồi lại nói chuyện tiếp."

"Phải rồi, người đâu người đâu, mau dọn món đi."

Thiên Ân cười đến sáng lạng, hôm nay được ăn ngon hơn mọi hôm rồi.

Sau khi tất cả đã yên vị, phòng ăn cũng không hề có động tĩnh nào khác, Vương Thành lúc này cũng không kiên nhẫn nhíu mày, bình thường đều rất nhanh nhạy mà, sao hôm nay vẫn không có gì.

"Quản gia, ta hỏi ngươi hôm nay là ăn không khí à."

"Bẩm tướng quân, để lão nô đi tìm bọn gia nhân đó xem thế nào."

Lại một mảnh trầm mặc.

"Dạ, thức ăn đã có rồi, xin lỗi đã để mọi người đợi."

"Mau mang vào đi, ta đói sắp chết rồi, đừng để phủ tướng quân các người mang tội mưu sát thái tử đó."

Cả ba ngươi còn lại không hẹn mà mặt đầy hắc tuyến nhìn tên thái tử như tên khất cái sắp chết đói tới nơi kia.

"Vâng, mau mang vào đi."

Nữ hầu một lượt bưng dĩa vào, mặt không dám ngẩng lên, trán đã dát một tầng mồ hôi mỏng.

"Ô, hôm nay đặc sắc lắm sao, toàn bộ đều đậy kín, vậy ta sẽ phụ trách bật mí tất cả nha."

Tay không rảnh miệng nói không ngừng, đến lúc thức ăn được mở ra, cả phòng thoáng chốc không biết nói gì.

"Ăn... ăn cơm."

Lúc này Thiên Ân chỉ có thể nói như vậy, hắn không thể bán đứng bằng hữu, nói bữa ăn hôm nay thực sự khác với ngày thường, chính là rất rất khác thường.

"Phủ tướng quân ăn uống cũng đơn giản quá nha." – Tử Kỳ không giấu nổi kinh ngạc không ngờ tới, mấy món này...

Tử Diệp lúc này cũng không thể nói gì cho đúng, nhìn xem, rất kỳ quái mà, cả bàn chỉ có xanh và trắng, à không, có một đĩa nhỏ thịt kho thì phải, ừm, thực sự là quá nhỏ mà.

Thiên Ân là người động đũa trước, tiếp đến là Tử Kỳ cũng xem xem mấy món nhìn nhạt nhẽo này như thế nào, Tử Diệp cũng khách sáo mà gắp một miếng cá, sau đó, tất cả không nhịn được cùng nghĩ: "Ta muốn về hoàng cung". Vương Thành từ đầu đến cuối tích một bụng tức giận, cuối cùng không nhịn được nữa mà đập bàn.

"Là ai làm mấy món này?"

"Bẩm, bẩm tướng quân, là...hạ nhân trong phủ, hắn làm thay đầu bếp chính bị thương nặng." – lão quản gia đã ra mồ hôi ướt đẫm, hoảng sợ bẩm báo.

"Ai cho hắn cái tự tin để thay đầu bếp chính vậy? Có thể cho ta gặp hắn được không?"

"Dạ được thưa tướng quân."

Tất cả những người còn lại chỉ âm thầm cầu nguyện cho A Ngự.

"Hắn đến rồi, thưa tướng quân."

"Vào đi."


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

#1x1 #danmei