Chap 2

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Vẫn là quán cũ.

Hôm nay Dư Lệ Thiên hẹn bạn thân là La Nhất Châu ăn trưa để tạ lỗi cho màn leo cây hôm qua.

"Nhất Châu!". Cô vẫy vẫy khi thấy anh bước vào cửa.

"Xin lỗi, mình tới trễ!".

"Lỗi phải gì, do mình tới sớm thôi. Trời ơi, hôm qua ngại chết đi được. Xin lỗi nha!"

"Ngại gì? Khùng. Mình vs cậu không cần phải quá khách sáo". La Nhất Châu vừa cười vừa nói vừa cởi áo khoác.

Đột nhiên anh để ý, chiếc bàn hai người đang ngồi là chiếc bàn duy nhất gần ổ điện, có khi nào lát nữa cậu nhóc kia lại xuất hiện xin nhường bàn nữa hay không nhỉ.

Tự nghĩ rồi tự nhếch mép cười.

"Ủa cậu cười gì? Cười mình hả?". Dư Lệ Thiên thấy tự nhiên thằng bạn ngồi đăm chiêu nhìn cái ổ điện rồi cười một mình.

Ngộ.

"Không, tự nhiên mình nhớ lại một chuyện buồn cười thôi. Cậu gọi món đi!".

Vừa kịp lúc phục vụ vừa mang menu tới.

Cô vừa lật lật, tự nhiên nhớ ra:

"À cậu nhớ Tony em mình không?"

"Tony? Thằng bé ngày trước hay đòi mình bế ấy hả?"

"Haha! Ẻm đó". Cô nhìn đồng hồ "Giờ này nó cũng vừa tan học, để mình gọi nó ra luôn nhé, trường nó đối diện quán nè".

"Ok, mình cũng tò mò em ấy lớn lên trông như thế nào".

"Giờ nó to như con bò ý, mình đứng tới nách nó".

Điện thoại có kết nối.

"Alo! Tony! Em ra quán trước cổng trường đi! Chị đang ở đấy..."

"Em đang ra hả? Ok?"

5 phút sau.

"Tony!". Dư Lệ Thiên lại một lần nữa vẫy tay.

Quán cũng không lớn, cậu vừa liếc qua là thấy, bà chị gọi lớn tiếng như thế làm gì không biết.

"Xem cái mặt nó kìa. Kêu nó đi ăn mà làm như kêu nó đi đánh giặc".

La Nhất Châu bật cười trước cô bạn, rồi quay ra sau để xem em bé Tony lớn lên trông như thế nào.

Ơ, quen lắm.

Quen lắm luôn.

Hoá ra là cậu nhóc hôm qua.

Trùng hợp vậy?

Định mệnh?

Dư Cảnh Thiên phụng phịu đi tới, chợt thấy chị gái đang ngồi với một người nữa, cho tới khi người đó quay lại, cậu ngơ ngác muốn bật ngửa.

Chả phải là ông chú nhỏ mọn hôm qua sao?

Trùng hợp vậy?

Oan gia ngõ hẹp?

Một bên miệng của La Nhất Châu bắt đầu kéo lên thành nụ cười nửa miệng.

"Chào chú!". Giọng lạnh tanh.

"Chào cháu, trùng hợp thật". Anh cười cười.

"Chú có vẻ thích tranh bàn với cháu?"

"Nên để chị gái cháu giới thiệu mới phải chứ nhỉ?". Vẫn là nụ cười ấy.

"Này này! Gì mà chú cháu nghe vậy?". Dư Lệ Thiên nhìn hai người có vẻ căng thẳng.

"Tony này! Đây là anh Nhất Châu, bạn chị, ngày trước có hay lại nhà mình lắm đấy".

"Anh gì, ông chú thì có". Cậu chu môi.

Dư Lệ Thiên đánh bép vào tay thằng em.

"Chú gì mà chú, chị với Nhất Châu bằng tuổi đấy, hay là em chê chị già?"

Da của Dư Cảnh Thiên rất trắng, lại nhạy cảm nên rất dễ bị đỏ. Cậu rút điện thoại ra, bặm môi canh chụp lại vệt đỏ trên tay đúng chỗ chị gái vừa đánh.

La Nhất Châu đang uống nước, nhìn với ánh mắt thắc mắc.

"Cậu thấy lạ đúng không? Nó đang chụp lại bằng chứng để mách mẹ đấy!". Cô tốt bụng giải đáp thắc mắc cho thằng bạn.

Khụ! Khụ!

La Nhất Châu bị sặc.

"Xin lỗi! Khụ! Khụ!!"

"Có sao không? Không ngờ tới phải không?"

Dư Cảnh Thiên mặc kệ, không thèm để ý hai người, cậu vẫn cắm đầu lật menu chọn món.

..............................................

"Này! Em ăn nhỏ tiếng được không? Anh Nhất Châu đang nhìn em đấy!". Dư Lệ Thiên khều cậu em.

"Không sao! Để em ấy thoải mái đi!". La Nhất Châu nhìn sao cũng thấy thằng bé đang cố tình trêu ngươi anh.

"Cậu tính đi dạy luôn à?". Dư Lệ Thiên đổi đề tài.

"Trước mắt thôi, để xem tình hình thế nào đã. Lâu lâu đổi môi trường làm việc cũng tốt. Cậu thì sao?"

"Mình...."

Sột soạt!!!!

Dư Cảnh Thiên ăn mì Ý tạo nên tiếng động, nĩa còn khua mạnh vào đĩa, chưa dừng tại đó, cậu chu môi hút cọng mì nghe chụt một cái thật lớn.

"Thằng nhóc này..."

Dư Lệ Thiên chưa nói hết câu thì có điện thoại gọi tới.

"Alo! Mẹ...."

"Tina! Con lại đánh em đấy à? Mẹ..."

Cô vội chụp loa lại, ra hiệu với La Nhất Châu, đứng dậy ra ngoài nghe điện thoại, còn không quên lườm thằng em một cái khét lẹt.

La Nhất Châu cười cười nhìn cái miệng đang nhai nhồm nhoàm, nước sốt còn dính cả trên môi.

Sao tự nhiên muốn cắn một cái ghê.

Dư Cảnh Thiên bị nhìn đến muốn hói đầu, cậu nhíu mày nhìn lên, thấy ông chú đó vẫn đang nhìn mình không có ý định dời mắt.

Sao tự nhiên nhìn lão này cứ gian gian dê dê thế nào ý nhờ?

"Chú nhìn gì mà nhìn lắm thế?". Dư Cảnh Thiên chu môi trừng mắt nói.

"Nhìn em".

Tự nhiên người nọ đổi xưng hô làm cậu giật mình.

La Nhất Châu lấy khăn giấy trên bàn vươn tay tới lau nước sốt trên miệng cậu một cách tự nhiên như đã làm như vậy cả trăm lần.

"Chú...."

"Chú gì mà chú. Gọi anh!"

"Anh? Khỉ á! Không có chuyện đó đâu chú!". Có người gân cổ cãi.

La Nhất Châu đưa tay véo má người ta cứ như thân quen lắm:

"Ai cho nói chuyện với người lớn như vậy hả?"

"Chú... Bỏ cái tay ra!". Cậu né mặt qua một bên.

"Gọi anh!"

"Khồng!"

Dư Lệ Thiên bực bội đi vào, đặt điện thoại xuống bàn thật mạnh. Cầm ly nước tu cái ực.

"Này Dư Cảnh Thiên! Em thôi cái trò đụng xíu là mách mẹ đi nhé! Lớn rồi chứ phải trẻ con đâu"

"Vậy thì chị đừng có đánh em!"

"Chị mày mới chạm nhẹ một tí như gãi ngứa thôi đấy!"

Dư Cảnh Thiên mặc kệ, tiếp tục bữa trưa.

Em là em có mẹ bảo kê, chị đừng chọc giận em.

La Nhất Châu nhìn chị em nhà này chỉ biết cười bó tay.

Chị thì thích trêu em, còn em thì hay mách mẹ.

Bữa trưa cũng xong, Dư Lệ Thiên phải quay lại công ty, La Nhất Châu muốn đưa Dư Cảnh Thiên về nhưng cậu một mực từ chối.

"Lên xe đi! Anh biết nhà em mà, chạy một lát là tới!"

"Chú về đi! Không cần!"

"Sao vậy? Sợ anh ăn thịt à?". La Nhất Châu lại nở nụ cười nửa miệng.

"Chú thật đáng ghét đó!". Cậu quay sang, nói nghiêm túc.

"Sao lại đáng ghét? Đi với người quen không an toàn hơn đi taxi à?". Có người tiếp tục nhây.

"Ai quen với chú?"

"Lại bảo không quen. Chúng ta còn gặp nhau dài dài!"

"Không thèm! Taxi!"

Do bố mẹ Dư bận công việc, nhà cũng gần trường nên thường cậu sẽ đi bộ về, còn lười thì leo lên taxi đi cho mát.

Dư Cảnh Thiên leo lên xe, còn không quên ban phát cho người ở lại một cái lườm.

La Nhất Châu bật cười.

Sao lại đáng yêu thế nhỉ?

............................................

Buổi tối.

La Nhất Châu nằm trên giường lướt điện thoại.

Trên màn hình là ảnh của Dư Cảnh Thiên. Không khó để tìm ra weibo của cậu nhóc.

Đúng kiểu tuổi teen điển hình. Thích sống ảo nên đăng ảnh rất nhiều, selfie cũng lắm. Không thể phủ nhận là cậu bé rất đáng yêu. Lúc bé đã đáng yêu rồi, lớn lên càng đáng yêu hơn.

Hồi 3, 4 tuổi thì cứ theo anh đòi anh bế, giờ lớn rồi, chả thèm nhớ anh trai ngày xưa hay bế em, chỉ vì tranh cái bàn mà xem anh như kẻ thù.

La Nhất Châu lại bật cười không biết lần thứ mấy trong ngày.

Lướt lướt cho tới một tấm ảnh selfie cận mặt, mắt to tròn, môi hồng da trắng...

Thề là chỉ muốn cắn cho một cái.

La Nhất Châu nhanh chóng nhấn follow.

Mình có ý với một thằng bé còn chưa tròn 18 tuổi thì liệu có bị cho là biến thái không nhỉ?

___________________________

Người ta như này mà bảo vừa gian vừa dê 😤

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net