Chap 10

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tiếp tục chuỗi ngày yên bình lạ thường, mọi thứ vẫn diễn ra theo quỹ đạo vốn có, không một ai lấy làm lạ cũng không một ai quan tâm những điều xấu xa sẽ đến bất cứ lúc nào, họ tin rằng có đấng cứu thế bảo vệ bọn họ và bởi vì sự tin tưởng mù quáng đã khiến cho họ phải chịu những mất mát.

Toà tháp thứ bảy nơi đang diễn ra một hoạt động trong lớp học, vị giáo sư Đặng Hiếu Từ đứng trên bục chờ đợi những con người đang xem kết quả thực hành hôm trước.

"Kết quả trên vẫn không nói lên được điều gì. Sắp tới đây sẽ là phần quan trọng nhất để quyết định ai sẽ là người được chọn và ai sẽ là người buộc phải chấm dứt rời khỏi đây"

Đặng Hiếu Từ ung dung thẳng thừng lên tiếng khiến cả đám người bọn họ phải chú ý, họ biết rằng việc quan trọng mà giáo sư nói là gì cho nên từ lúc này trong đầu mỗi người đều suy nghĩ cách để trở nên mạnh hơn và chắc chắn không để bị thua.

"Cuộc thi đấu này sẽ chỉ có hai người trên sàn đấu, bằng bất cứ pháp thuật nào để đối phương không còn khả năng chiến đấu sẽ thắng. Một điều quan trọng chính là cuộc đối đầu này dẫn đến tai nạn không tránh khỏi, và tôi sẽ là người bốc thăm các cặp để đấu với nhau và được công bố vào trước ngày thi đấu. Các em có 1 tuần để rèn luyện, chúc các em thành công"

Sau khi Đặng Hiếu Từ rời đi lúc này trong phòng học chẳng khác gì một cái chợ thu nhỏ.

"Tôi chắc chắn sẽ không thua các cậu đâu. Các cậu nên chuẩn bị tinh thần đi" - Đường Cửu Châu

"Này Cửu Châu, ít nhất chú mày cũng phải nể mặt anh đây chứ" - Liên Hoài Vĩ

"Phải đấy" - Đoàn Tinh Tinh

"Há chẳng phải đây là cuộc đối đầu sao. Chưa gì đã sợ rồi hahahaha" - Đường Cửu Châu

"Nếu cậu còn nói nữa tôi liền đá bay cậu ra khỏi đây" - La Nhất Châu

"Nhất Châu ca nói đúng ấy" - Dư Cảnh Thiên

"Các người ăn hiếp tôi, tôi sẽ mách với giáo sư" - Đường Cửu Châu

"Hahahahahaaa" - Cả đám

"Mà này, em không muốn xa mọi người đâu cho nên chúng ta phải cùng nhau cố gắng, bởi vì chúng ta là đồng đội mà" - Thập Thất

"Thập Thất nói đúng đấy, nhất định không để một ai rời khỏi đây" - Tôn Oánh Hạo

"Đồng ý" - Cả đám
———————————
~Thời gian luyện tập~

Sự lựa chọn vốn dĩ là hai mặt, Dư Cảnh Thiên không hiểu sao tâm tình vẫn không thoải mái, như linh cảm được sắp có chuyện xảy đến, cậu thất thần ngồi ở băng ghế tại khu vườn phía sau toà tháp, chỉ chăm chú suy tư mà không hay biết có người tiếp cận.

La Nhất Châu vừa vào kì tập luyện đã nhanh chóng tìm kiếm bóng hình quen thuộc, những người khác lựa chọn một chỗ khác nhau để rèn luyện, đi khắp vòng vẫn không thấy cậu liền không nghĩ tới cậu lại ở khu vườn nhỏ trầm ngâm suy tư, anh tiến lại gần cậu, không thấy cậu có hành động gì cũng có chút hụt hẫng.

Thuận tay nhéo một bên má bầu bĩnh của người trước mặt, Dư Cảnh Thiên vì xúc cảm tác động liền giật mình nhận ra người trước mặt. La Nhất Châu nhận thấy biểu tình của cậu mắt híp lại cười ôn nhu.

"Suy nghĩ chuyện gì mà trầm tư vậy, nhóc con"

"A...chỉ là lo cho cuộc thi nên mới không để ý anh, em xin lỗi"

"Đồ ngốc, không cho phép em xin lỗi anh, anh không để ý"

"Nhưng mà..."

"Không nhưng nhị gì hết, mau đi, anh dẫn em đến một nơi"

La Nhất Châu không đợi người kia đáp lại nhanh chóng nắm tay kéo cậu đi thẳng về phía trước, Dư Cảnh Thiên mặc anh nắm tay kéo đi, không biết là nơi nào chỉ cần có anh cậu sẽ yên tâm hơn.

Nơi đây hệt như tranh vẽ, ở đây mang lại cảm giác yên bình đến lạ, lại có chút cổ tích thần tiên. Khu rừng biệt lập hoàn toàn so với bên ngoài, ở đây có một lối nhỏ song hai bên các cây lồng vào nhau như tạo thành cánh cổng để đến thế giới thần tiên.

Dư Cảnh Thiên đảo mắt nhìn xung quanh, cảnh vật này vốn dĩ ở trước mắt mình nhưng lại không chú ý đến, La Nhất Châu im lặng nắm tay cậu đi về phía trước, nhìn bé con hào hứng anh liền vui vẻ mỉm cười.

"Nhất Châu ca chúng ta là đang đi đâu vậy?"

"Hmmm...đợi một lát nữa"

Điểm đến không ngờ lại là thác nước, như tiên cảnh, Dư Cảnh Thiên mắt to tròn sáng lấp lánh trầm trồ cảnh vật ở đây, không nghĩ tới ở đây lại còn có khung cảnh tuyệt đẹp như thế này.

"Nhất Châu ca thật lợi hại"

Dư Cảnh Thiên dơ ngón cái lên trước mặt La Nhất Châu híp mắt lại cười rạng rỡ, tim La Nhất Châu hẫng đi một nhịp, cảnh tượng này chắc chắn chỉ mỗi anh nhìn thấy.

"Thiên Thiên cũng rất lợi hại"

"A...Nhất Châu ca anh làm sao lại tìm thấy nơi này vậy, nó thật sự rất đẹp"

"Bí mật"

"Không có bí mật"

Dư Cảnh Thiên bĩu môi còn tặng thêm ánh mắt liếc xéo khiến La Nhất Châu nổi hứng muốn trêu chọc cậu thêm.

"Em muốn biết?"

*gật đầu*

"Liền hôn anh một cái"

"La Nhất Châu anh có còn là người không?"

Chính là không nghĩ tới La Nhất Châu giở trò trêu chọc cậu, anh không ngại nhưng cậu thì khác. La Nhất Châu chắc chắn là quỷ a, là con quỷ không có liêm sỉ.

"Anh chỉ không là con người đối với em"

Đáy mắt Dư Cảnh Thiên giật giật, con người này không thể nói gì khác trong sáng hơn sao. Định quay đầu bỏ chạy nhưng vẫn là thua người kia một nhịp, La Nhất Châu thấy người kia có ý định chạy đi liền bắt lấy cánh tay cố định ôm gọn vào lòng, dùng môi mình ấn vào môi người kia. Dư Cảnh Thiên bởi vì bị hành động quá nhanh của La Nhất Châu nhất thời không thể cử động, cảm nhận được xúc cảm từ phía môi truyền đến lại không kiềm chế được mà hùa theo đối phương. Hai người môi lưỡi triền miên đến lúc Dư Cảnh Thiên gần cạn dưỡng khí mới cắn môi anh, La Nhất Châu hiểu ý luyến tiếc rời đôi môi gây nghiện kia. Dư Cảnh Thiên dựa vào lòng anh hít lấy hít để, mặc cho La Nhất Châu đang sờ soạng khắp người cậu.

"Nhất Châu ca, đừng loạn"

"Thiên Thiên là lần trước đến đây do vô tình tìm thấy được, cho nên liền có cơ hội cho em ngắm đầu tiên"

"Nhất Châu ca thật tốt"

"Nơi này rất thích hợp để tập luyện. Em có muốn cùng anh không?"

"Muốn. Đương nhiên là muốn"

"Được, liền đi tập luyện nào"

"Vâng ạ"

Thời khắc này chính là thứ quan trọng nhất cũng là sự kết nối chặt chẽ của cả hai người. Chỉ muốn giữ lấy khoảnh khắc đẹp đẽ này, mãi mãi bên nhau.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net