Chap 4

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Ngày nhập học....

Sân ga 502, là sân ga dành cho các học sinh Dachang, người bình thường không thể nhìn thấy sân ga ở đâu. Cách duy nhất để đi vào được Sân ga 502 là phải đi xuyên qua bức tường của Sân ga số 5. Sau khi vượt qua được, các học sinh sẽ nhìn thấy Sân ga 502 và đoàn tàu tốc hành Dachang Express sẵn sàng chở học sinh đến lâu đài.

Dư Cảnh Thiên theo chỉ dẫn của Dư Cảnh Lập đến với Sân ga 502, điều cậu khá là ngạc nhiên khi không hiểu vì sao cậu đi xuyên qua bức tường mà không một ai nhìn thấy. Sân ga hiện tại rất đông, những vị phụ huynh đang tiễn con mình lên tàu

Dư Cảnh Thiên bước vào bên trong tàu và chọn một toa để ngồi, cũng may toa này không có ai khác ngoài cậu nên cậu cũng thấy thoải mái. Khoảng vài phút sau, có hai người con trai đến và hỏi rằng có thể vào trong hay không, Dư Cảnh Thiên quan sát thì thấy là hai người hôm trước cậu giúp tìm trẻ lạc, cậu gật đầu đồng ý cho họ vào.

"Ngại quá, những toa khác hết chỗ rồi, may là chỗ cậu vẫn còn trống" Cậu nhóc hôm trước đụng phải cậu vừa vào đã mở miệng trước.

"A...cậu là người hôm trước tôi chưa kịp trả ơn nè" Tôn Diệc Hàng quan sát cậu và nhớ lại lần trước bởi vì bản thân gấp gáp nên vẫn chưa kịp trả ơn cậu.

"Chẳng phải cậu trả ơn tôi bằng cách chỉ đường cho tôi rồi, không phải sao?" Dư Cảnh Thiên khó hiểu hỏi lại

"Diệc Hàng cậu ấy sẽ không trả ơn đơn giản vậy đâu. Xin lỗi, tôi chưa giới thiệu bản thân, tôi là Thập Thất, bạn thân của Diệc Hàng, rất vui được làm quen với cậu" Thập Thất không để Tôn Diệc Hàng trả lời, liền nói một tràng dài với người đối diện.

"Tôi là Dư Cảnh Thiên" Cậu mỉm cười giới thiệu lại bản thân với họ, cả 3 người hớn hở làm quen với nhau. Căn bản hai người Thập Thất và Tôn Diệc Hàng tính tình đơn giản nên cũng dễ hoà nhập. Dư Cảnh Thiên cảm thấy hai người bọn họ không vấn đề gì nên nhập bọn.

Trên toa mọi người nhận được thông báo mặc đồng phục của trường trước khi tới lâu đài. Rất nhanh liền đến nơi, trời cũng đã sập tối, tất cả các học sinh đều được đưa đến lâu đài bằng thuyền không người lái.

Mọi người đến cổng lớn thì có giám thị hướng dẫn họ đi đến sảnh trường, nơi có mặt của các giáo sư, học sinh khoá trước và việc phân loại lớp cho các học sinh mới. Hiện những học sinh đã có mặt bên trong, việc tiếp theo chính là tiến hành phân loại, lần lượt những học sinh đầu tiên được phân loại ở các lớp đào tạo như thường lệ. Cái tên đầu tiên được đọc lên và được phân vào lớp đặc biệt.

"Tony Yu"

Mọi người đều hướng mắt lên nhìn người được xướng tên đầu tiên, rất nhiều ánh mắt được trao cho cậu, ngưỡng mộ có, ghen tị có, hào hứng có, ghen ghét có...

Dư Cảnh Thiên nghe tên mình thì bước lên nhận lấy huy hiệu chỉ có người được chọn mới có và chắc chắn sẽ có những đặc quyền riêng. Sau khi nhận lấy thì cậu bước xuống chỗ bàn tiệc được đặt giữa các lớp khác, cậu là người đầu tiên, cậu tò mò muốn biết xem người thứ hai là ai, song không để cậu chờ liền xướng tên người tiếp theo.

"Luo YiZhou"

Anh cũng làm y như cậu, sau đó bước xuống ngồi đối diện cậu. Vừa thấy anh cậu nhìn chăm chăm anh, thầm nghĩ hôm trước không nhìn rõ, nay mới thấy anh đẹp trai phết, mắt rất đẹp, body chuẩn. Dư Cảnh Thiên giật mình với cái suy nghĩ không chín chắn vừa rồi của mình liền lấy tay vỗ vỗ mặt mình cho tỉnh táo.

Hành động ngốc nghếch của cậu đều lọt hết vào mắt anh, anh mỉm cười nhìn cậu với ánh mắt cưng chiều. Anh nhận ra từ lúc gặp bé con này anh luôn cảm thấy bản thân cười nhiều hơn trước.

"Bé con....chúng ta lại gặp nhau rồi" La Nhất Châu không kiềm lòng được mở miệng nói với cậu, ánh mắt vẫn cưng chiều nhìn cậu.

"Tôi không phải là bé con, tôi có tên. Tôi tên Dư Cảnh Thiên" Cậu rất không vừa ý khi anh gọi cậu là bé con, cậu lớn rồi, nhưng cái ánh mắt ánh mắt anh nhìn cậu nó sao thế nhỉ.

"Vậy....Thiên Thiên" Cậu bất lực, thầm nghĩ tên này điên rồi, không những điên mà còn là quỷ a. La Nhất Châu thấy cậu không nói gì tưởng là đồng ý nên anh rất vui. Dư Cảnh Thiên không quan tâm anh nữa, tiếp tục hướng mắt tò mò ai là người tiếp theo.

Lần lượt thì những cái tên khác xuất hiện.
"Kachine"
"Waston"
"JoJo"
"Lian Huaiwei"
"Sun Yihang"
"Chase Lee"
"Liang Sen"
"G.G"
"Nemo"
"X"
"Neil"

Thập Thất và Tôn Diệc Hàng sau khi được xướng tên thì nhanh chóng chạy lại ngồi cạnh Dư Cảnh Thiên, những người còn lại đều chọn cho mình một chỗ để yên vị. Sau đó là thông báo của hiệu trưởng - Lý Vũ Xuân, mọi người chăm chú lắng nghe.

"Chào mừng các em đến với trường pháp thuật và ma thuật Dachang. Năm nay là một sự thay đổi lớn, chính là xuất hiện lớp đặc biệt. Như các em đã biết những người được chọn là những chiến binh trong truyền thuyết. Ta mong rằng năm học này sẽ không xảy ra những xung đột hay những trò quậy phá của các em. Và điều cuối cùng, lớp đặc biệt sẽ được học tập và sinh hoạt riêng biệt ở toà tháp thứ bảy phía Tây. Nên nhớ rằng KHÔNG MỘT AI NGOÀI NHỮNG HỌC SINH NÀY ĐƯỢC PHÉP ĐẶT CHÂN ĐẾN TOÀ THÁP THỨ BẢY, NẾU VI PHẠM NGAY LẬP TỨC HỌC SINH ĐÓ PHẢI RỜI KHỎI TRƯỜNG. Ta chỉ không mong muốn các em có chuyện xảy ra ngoài ý muốn. Đã đến lúc dùng bữa, chúc các giáo sư và các em ngon miệng"

Hiệu trưởng Lý Vũ Xuân vừa dứt lời, trên bàn đều xuất hiện những món ăn, các học sinh bây giờ chỉ biết ngấu nghiến thức ăn cho no bụng sau một ngày dài.

Trong bữa tiệc luôn có một ánh mắt kiên dè nhìn cậu, Lưu Quan Hữu mang sức mạnh nhìn được quá khứ, thậm chí là đọc được suy nghĩ của họ. Tốt nhất là không nên chạm vào cậu ta, Lưu Quan Hữu thấy rồi, thấy hết mọi thứ, đúng là trớ trêu thật, cậu ta muốn giấu, giấu được lâu sau, đến lúc rồi sẽ xảy ra thôi.

Trên thế giới này chỉ có một người mang sức mạnh đó thôi, không ngờ lại xuất hiện đúng lúc, có phải chăng đã được sắp đặt.

"Hữu Hữu, em mau ăn đi, em nhìn gì thế?" Đoàn Tinh Tinh thấy Lưu Quan Hữu từ nãy đến giờ cứ nhìn chăm chăm cậu trai tóc bạch kim kia, không biết là em ấy thấy gì mà vẻ mặt trông rất khó coi.

"Không có gì ạ. Chỉ là vô tình nhìn thấy thứ không nên nhìn" Lưu Quan Hữu nghe anh gọi liền giật mình quay trở lại, cậu dù sao cũng không muốn bí mật của người khác bị đem ra nên cậu chọn im lặng.

Đoàn Tinh Tinh đầu đầy dấu chấm hỏi nhìn cậu, rõ ràng đang rất vui vẻ mà sao lại quay sang trầm mặt rồi. Quyết định đêm nay phải hỏi cho ra lẽ mới được, sau đó cũng quay trở lại trạng thái ban đầu.

Dư Cảnh Thiên trong lúc ăn không được thoải mái a, phải nói là người đối diện cứ nhìn cậu mãi, làm cậu tức chết đi được.

"Này cậu, có thể đừng nhìn tôi nữa được không?"

"Thiên Thiên rất đẹp" Dư Cảnh Thiên đơ ra trước câu trả lời hoàn toàn nằm ngoài suy nghĩ của cậu.

"Điên rồi" Dư Cảnh Thiên nghĩ thầm.

"Này các cậu, tớ nghe nhầm đúng không?" Đường Cửu Châu ngồi kế bên hoảng hốt, dùng tay che một bên mặt nói nhỏ với Tôn Oánh Hạo và Thường Hoa Sâm.

"Bọn tớ cũng nghe" - cả 2 đồng thanh.

"Này cậu có thấy liêm sỉ của Nhất Châu rớt ở đâu không?" Thường Hoa Sâm lên tiếng trêu chọc.

"Đây này, nó ở dưới chân tớ nè" Tôn Oánh Hạo cũng hùa theo, có cơ hội liền nắm bắt, bọn họ là muốn nhân lúc này mà trêu chọc khiến cho tên họ La kia phải mất mặt.

"Đêm nay các cậu chuẩn bị tinh thần đi" La Nhất Châu vừa nãy ánh mắt còn cưng chiều nhìn Dư Cảnh Thiên, hiện tại như muốn giết người, đầy sát khí tới 3 người bọn họ.

"Gòi xong" - cả 3 cảm thán.

Thập Thất cùng Tôn Diệc Hàng nãy giờ xem kịch quên cả ăn, còn đang chuẩn bị hóng tiếp thì lại nghe thông báo đến giờ về phòng sinh hoạt. Hai con người ngay lập tức ăn lấy ăn để a, họ là không muốn để bụng đói mà đi ngủ đâu.

Dư Cảnh Thiên cuối cùng có thể thoát rồi, nhưng ai mà ngờ cậu có chạy đằng trời cũng không thoát được.

Chuyện là vầy......

Theo thông báo sẽ được các huynh trưởng dẫn về phòng sinh hoạt, nhưng chỉ có lớp đặc biệt họ được phó hiệu trưởng - Lý Vinh Hạo dẫn đến toà tháp thứ bảy. Toà tháp thứ bảy nằm phía sâu trong rừng, xung quanh tràn ngập sát khí, không một ai dám bén mãn tới, có truyền thuyết nói rằng không một ai trở lại khi đến đây. Và họ được sắp xếp đến nơi này cũng vì điều đó, ở đây họ sẽ được bảo vệ an toàn.
Sau khi được giáo sư Lý Vinh Hạo dẫn đến nơi và còn được thầy đưa đến tận phòng sinh hoạt chung.

"Đây là phòng sinh hoạt chung của các em, phòng ngủ và hành lý của các em đax được sắp xếp sẵn, các em cần gì cứ báo, sẽ có người đến giúp các em. Chúc các em ngủ ngon."

"Giáo sư ngủ ngon ạ"

Lý Vinh Hạo dặn dò xong thì rời đi, để lại bọn họ vẫn còn đang ngơ ngác.

Phòng sinh hoạt chung rất lớn, mang phong cách cổ điển theo hướng châu Âu thời các vị vua. Mọi thứ đều được trang trí đơn giản, đồ dùng đầy đủ, việc ăn uống sẽ có những yêu tinh mang đến cho họ nên họ không cần tới sảnh đường. Họ chỉ việc ở đây học và luyện tập, vui chơi nhưng chỉ trong phạm vi quanh toà tháp này, ở toà tháp này có đủ mọi thứ họ cần, là một mô hình thu nhỏ của Dachang.

Mọi người hiện tại đang ngồi trên sofa, họ đang bàn về một vấn đề quan trọng nhất bây giờ, chính là chia phòng ngủ. Theo như được biết thì có 6 phòng, một phòng hai giường và hai toilet. Căn phòng vẫn yên tĩnh cho đến khi có người lên tiếng trước.

"Tôi và Hữu Hữu sẽ ở chung một phòng" Đoàn Tinh Tinh không muốn ở cùng với người khác ngoài Hữu Hữu của anh a.

"Vậy tôi sẽ cùng Hạo Hạo" Thường Hoa Sâm nghe được chọn người chung phòng theo ý muốn thì nhanh nhẹn chiếm người.

"Ai muốn cùng phòng với cậu, tôi là muốn cùng phòng với bé Cảnh Thiên a" Tôn Oánh Hạo lập tức từ chối Thường Hoa Sâm, cậu muốn ở chung với bé con a.

La Nhất Châu nghe xong liền sa sầm mặt, nhìn Tôn Oánh Hạo đầy hắc tuyến, muốn dành người với tôi sao, cậu không có cửa.

"Tôi cũng muốn chung phòng với Thiên Thiên" La Nhất Châu nhất quyết dành người, không thể để bé con vào tay người khác được, bé con chỉ có thể là của anh.

"La Nhất Châu....cậu muốn gì?" Tôn Oánh Hạo không sợ thách thức anh.

Nhận thấy bầu không khí không đúng thì cũng có người nãy giờ cầm lá thư trên tay quăng xuống bàn.

"Phòng đã được sắp xếp, không cần phải tranh nữa" Người này chính là Lương Sâm, mặt anh tỏ ra hầm hầm khiến người ngồi bên cạnh phải sợ hãi, Thập Thất chính là sợ thái độ của người này a, cậu bấu víu Tôn Diệc Hàng để được an toàn.

Liên Hoài Vỹ nhanh chóng cầm tờ giấy lên rồi đọc to rõ tên từng cặp.

"Thường Hoa Sâm - Tôn Oánh Hạo"

"Cái gì?" Tôn Oánh Hạo đơ người nhận lấy thông tin, sau khi xác nhận thông tin chính xác liền ôm đầu vờ ngất xỉu, Thường Hoa Sâm thấy vậy lại đỡ dậy, sau đó liền nhận ngay ánh mắt sát thương của Tôn Oánh Hạo.

"Lương Sâm - Thập Thất"

"Tiểu Hàng cứu tớ...huhu" Cứ nghĩ sẽ được chung phòng với thằng bạn thân, nào ngờ có qua mắt được ông trời, thiên a~

"Không sao, đừng lo lắng" Tôn Diệc Hàng lên tiếng an ủi.

"Liên Hoài Vỹ - Tôn Diệc Hàng"

Tôn Diệc Hàng im lặng chấp nhận thông tin, Liên Hoài Vỹ nhìn qua rồi tiếp tục công việc.

"Đoàn Tinh Tinh - Lưu Quan Hữu"

"Yeahhh...được chung phòng với Hữu Hữu" Đoàn Tinh Tinh nãy giờ lo lắng cầu nguyện được chung phòng với Lưu Quan Hữu, rốt cuộc nguyện vọng cũng thành hiện thực.

"La Nhất Châu - Dư Cảnh Thiên"

"Cái đệt..." Cậu chửi thầm trong lòng, người sắp xếp cũng biết lựa quá chứ, trốn đằng trời a.

La Nhất Châu trong lòng thầm mừng rỡ, ông trời cũng nghe được tiếng lòng của anh a.

"Đường Cửu Châu - Tử Tân Trì"

"Mọi người theo sắp xếp mà về phòng của mình, cũng khuya rồi. Ngủ ngon" Liên Hoài Vỹ nói xong liền đứng dậy lên phòng, lần lượt bọn họ cũng về phòng mình, mỗi người mang trạng thái khác nhau, vui mừng có, ủ rũ có, sợ hãi có, chán nản có.

——————————————

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net