Chương 12: "Người yêu tôi là La Nhất Châu."

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Những ngày tháng rong ruổi của Dư Cảnh Thiên thế mà lại kết thúc rồi.

Bệnh của cha trở nặng, mẹ tự mình gọi điện cho cậu, bảo cậu đừng giận dỗi nữa, mau trở về kế thừa gia nghiệp để cha có thể lui về nghỉ ngơi. Dư Cảnh Thiên tuy bướng bỉnh nhưng đối với cha mẹ rất thương yêu, rất kính trọng. Thiếu niên sau cuộc gọi của mẹ quyết định trở về, trở về với cuộc sống cũ, thân phận cũ, bỏ lại những luyến tiếc của cuộc sống tự lập.

Dư Cảnh Thiên khoác lên một bộ tây trang, cầm chút tiền dành dụm được mua mấy thứ cha cậu thích ăn rồi cấp tốc theo địa chỉ mẹ gửi chạy như bay đến bệnh viện. Vừa mở cửa phòng bệnh ra, cậu thấy cha mình tỉnh táo ngồi tiếp chuyện với một người, mà người này...

"Tiểu Thiên, con về rồi." Nghe thấy tiếng cửa mở, Dư Tổng ngước mắt nhìn con mình, nở một nụ cười phúc hậu.

"Mau chào Trương Tổng đi. Cha nhớ hồi nhỏ hai đứa rất thân nhau, như hình với bóng vậy. Nếu không phải cậu ấy đi du học thì...Mà con cũng nhìn xem, người ta chỉ lớn hơn con một tuổi mà sự nghiệp đã mỹ mãn rồi, con còn ở bên ngoài rong chơi đây đó."

"Chú, chú đừng nói vậy. Sự nghiệp được như hôm nay là do con may mắn, Tiểu Thiên rất giỏi, con mong chú không đánh giá thấp em ấy."

"Đứa nhỏ này của Trương gia, ăn nói thật khiến người lớn mát lòng mát dạ." Dư tổng khẽ thở dài.

Dư Cảnh Thiên từ đầu đến cuối không tiếp một câu, sắc mạnh lạnh đến cực điểm. Trương Cảnh Quân nhìn thì có vẻ như đang tiếp chuyện với cha cậu nhưng thỉnh thoảng sẽ thâm sâu quan sát biểu hiện của cậu, sẽ tặng cho cậu một nụ cười. Nụ cười vốn vô cùng quen thuộc, không hiểu sao bây giờ nhìn có chút chướng mắt.

Trò chuyện với cha cậu thì thôi đi, còn năm lần bảy lượt cố ý lôi cậu vào.

"Tiểu Thiên, dạo này em sống có tốt không?" Đấy, lại mắc bệnh đấy, lái sang cuộc sống của cậu làm gì.

"Mong Trương Tổng tự trọng. Chúng ta không thân thiết đến nỗi anh có thể gọi tôi như vậy. Còn nữa, tôi sống rất tốt, không cần anh bận tâm."

Dư Tổng nghe con trai mình ngả ngớn trả lời, sắc mặt liền thay đổi.

"Sao con có thể ăn nói như vậy?"

"Cha bảo con ăn nói thế nào mới phải? Là Trương Tổng bất lịch sự trước, con như vậy đã là rất nể mặt anh ấy rồi."

Dư Tổng day day trán, không phải quan hệ của hai đứa nhỏ vốn rất tốt sao? Dù lâu rồi không liên hệ thì đối với nhau ít ra cũng nên có chút tình cảm nhất định, nhưng mà nhìn thái độ của con trai mình bây giờ...Một tay ông nuôi đứa nhỏ này khôn lớn, nó có địch ý với ai, ông liếc mắt một cái liền nhận ra.

"Chú, không sao đâu." Trương Cảnh Quân nở một nụ cười trấn an Dư Tổng, rồi lại quay sang mặt đối mặt với Dư Cảnh Thiên. "Tiểu Thiên, 4 năm trước anh gọi em như vậy, em không hề bài xích, ngược lại còn mong muốn anh gọi em bằng những từ ngữ thân mật hơn."

"..."

Ông trời có mắt thì mau đánh sét xuống anh ta, để anh ta một phát mất trí nhớ, đừng để anh ta xàm ngôn ngoại đạo, đừng để anh ta chấp niệm đầy người nữa.

"Trương Tổng, ai rồi cũng sẽ khác. Huống hồ nguyên nhân vì sao chúng ta nhìn mặt nhau không nổi, tự bản thân anh biết mà, cần gì phải giả vờ như vậy?" Dư Cảnh Thiên điềm nhiên nhếch mép, thái độ ẩn ẩn có chút khinh thường.

Không khí giữa hai đứa nhỏ khiến Dư Tổng muốn ngất xỉu ngay tại chỗ. Ông rất vừa mắt đứa con trai này của Trương gia, phỏng chừng nếu trong nhà có con gái thì ông sẽ không ngần ngại gì mà kết thông gia với nhà họ. Đáng tiếc nhà mình chỉ có đứa con trai này, mà nó không hiểu sao lại đối với đứa nhỏ kia thù hằn như vậy...

"Chú Dư, con xin phép đưa Tiểu Thiên ra ngoài nói chuyện."

Ông gật gật đầu, Dư Cảnh Thiên thì há hốc mồm, đợi cậu tỉnh táo lại thì cổ tay đã bị người ta nắm lấy, một mạch kéo ra ngoài phòng bệnh.

"Buông, buông ra!!!"

"Tiểu Thiên, nghe anh nói." Giọng nói thân thuộc phút chốc khiến đại não Dư Cảnh Thiên đau nhói, dứt khoát rút tay ra, cả người vô lực tựa vào tường.

"Tất cả chỉ là hiểu lầm. Cảnh tượng em nhìn thấy hôm đó, hoàn toàn không phải như em nghĩ."

"Vì sao lúc đó không giải thích? Bây giờ nói ra có ích lợi gì sao?"

"Anh nghĩ sắp phải đến Pháp du học, không muốn nhìn thấy cảnh tiễn đưa, vì vậy mới không muốn giải thích. Tiểu Thiên...chúng ta vốn dĩ vẫn chưa nói lời chia tay, giữa chúng ta chưa bao giờ có cái gọi là kết thúc."

"Nhầm to. Kể từ lúc em nhìn thấy anh và cô ấy hôn nhau thì chúng ta đã kết thúc rồi. Không còn gì hết, một chút cũng không."

Rầm một tiếng, Trương Cảnh Quân trực tiếp đấm vào tường, đem mặt cậu áp sát, ép cậu cả người dán chặt vào anh ta. Dư Cảnh Thiên phì cười, hai mắt kiên định nhìn chòng chọc vào mắt anh, tựa như thách thức, tựa như khiêu chiến.

"Dư Cảnh Thiên, em thoát không nổi. Em quên rồi sao, chính miệng em năm 17 tuổi nói mình không thể sống thiếu anh."

"Tôi bịp bợm đấy, anh mắc lừa rồi còn khoe khoang cái gì." Dư thiếu lại tặng cho người đối diện một cái nhếch mép thâm thúy, dùng chất giọng mê người mà nhả ra từng chữ. "Trương Tổng, anh tự trọng chút đi."

"Tôi ấy hả, có người yêu rồi. Người yêu tôi là La Nhất Châu, anh có giỏi thì đi tìm anh ấy, anh ấy chịu nhường thì tôi quay lại với anh." Dư Cảnh Thiên nở nụ cười hết sức trào phúng, đôi mắt cực kì có tiêu cự hướng đến bàn tay đang đặt ngay eo mình. "Quân tử nhất ngôn, giờ thì bỏ cái tay của anh ra."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net